Ở địa phương nọ có hai quán cà phê A và B mở cửa từ 9 giờ 21 giờ hàng ngày. Nhu cầu uống cà phê của cả địa phương trong một ngày ước tính là 100 ly được chia đều cho hai quán.
Bỗng một ngày, ông chủ A nhận ra rằng nếu đóng cửa muộn hơn quán B thì sẽ bán được nhiều cà phê hơn, nên quyết định mở cửa đến tận 22 giờ, và tất nhiên động thái này làm doanh số quán A tăng lên một chút, mỗi ngày bán được tận 55 ly cà phê, và ông chủ A thấy phục bản thân mình quá.
Ông chủ B tất nhiên cảm thấy bất an vì doanh số trong ngày tự nhiên tụt xuống còn có 45 ly cà phê, và ông nhận ra ngay lý do là gì. Ông quyết định không những lùi giờ đóng cửa xuống tận 23 giờ mà còn mở cửa rất sớm từ 8 giờ sáng. Sau vài ngày doanh số của ông tăng lên 60 ly, ông mỉm cười mãn nguyện.
Ông chủ A thấy vậy không ổn nên ngay lập tức thay đổi giờ mở cửa thành 8am và đóng cửa lúc 23 giờ, kết quả sau một thời gian, doanh số mỗi quán lại cân bằng, 50 ly cà phê một ngày.
Thu nhập vẫn vậy, chỉ có nỗi vất vả là tăng lên!
Câu chuyện hoàn toàn tương tự khi các cửa hiệu cùng bán chung một mặt hàng bắt đầu thuê đội ngũ marketing, hoặc là các quán ăn trong khu phố bắt đầu thuê đám thanh niên ra đường dành giật khách hàng với quán bên cạnh, một trình trạng mà chúng ta thường thấy.
Và cũng hoàn toàn tương tự khi mỗi ngày chúng ta lại thức khuya hơn và làm việc một cách trâu bò hơn đồng nghiệp, không kể cả ngày nghỉ và lễ lạt, và chúng ta nghĩ mình khôn.
Tất nhiên phạm trù cạnh tranh là rất rộng, tút này chỉ nhìn vào một khía cạnh của nó để nói một điều mà mình cảm thấy ngày càng rõ. đó là: Có hai thứ đang đang làm chúng ta suy kiệt là cạnh tranh và tiêu dùng, cạnh tranh làm con người kiệt sức, còn tiêu dùng làm thiên nhiên kiệt sức.