Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

Ông Quét Rác

Yếu sinh lý
Ch91. Chị Dậu thời hiện đại
Mai rời khỏi phòng tắm sau khi đã gột rửa khuôn mặt đến cả chục lần, cô làm thế để mất đi cái cảm giác thứ nhầy nhụa kinh tởm ấy đã từng chảy tràn lên mặt. Nhưng dù mặt cô đã sạch, da mặt rát bỏng do bị chà rửa quá nhiều thì trong tâm lý cô vẫn còn cảm thấy mình nhơ nhớp.
403650

Cô bước ra khỏi khách sạn khi trời vừa tối hẳn, cô ngồi trong ôtô rồi bật cười chua chát khi nghĩ tới tác phẩm “tắt đèn”. Cô đã từng là người trên người với sự ưu ái của ông trời khi có sắc đẹp khiến chim sa cá lặn. Nhưng chỉ vì một phút sai lầm mà giờ đây trước mắt cô chỉ là một màn đêm đen đặc và một con đường không ánh sáng. Thậm chí chị Dậu còn có thể được sự nể trọng và yêu quý từ các con, còn cô ngoài cái xác rỗng dễ nhìn thì tâm hồn đang dần dần mục nát.
Mai lái xe về đến nhà với tâm thần nặng nhọc tựa như bị đá tảng đè lên ngực, đến cửa nhà cô đã nhìn thấy bóng dáng và nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của các con. Bé lớn chạy ra xòe tay muốn cô ô vào lòng, nhưng cô sợ sự nhơ nhuốc của mình làm vấy bẩn các con thế nên cô lùi lại. Cô bé bị mẹ từ chối thì ngơ ngác đứng ngập ngừng ở nơi đó với vòng tay vẫn còn rộng mở, Mai xoa đầu an ủi nói với con.
-Fa yêu của mẹ, ngoan, con ra chơi tiếp với em Mi đi, mẹ bây giờ mệt quá, mẹ xin lỗi mẹ sẽ chơi với các con sau.
Cô bé thật biết điều, dù rằng rất nhớ và thèm hơi ấm của mẹ nhưng nghe tiếng mẹ yếu ớt, con chẳng dám mè nheo, con ra ôm lấy em mình, cản lại bước chân chập chững cũng đang đòi mẹ.
-Thôi nào bé Mi, mẹ đi làm mệt lắm rồi, em phải ngoan không được quấy để mẹ còn nghỉ ngơi.
Rồi hai đứa lại nghịch đồ chơi và không quên khen mẹ tuyệt nhất trên đời. Thứ âm thanh từng là nguồn vui, nguồn năng lượng vĩnh cửu để cho cô yêu đời và mạnh mẽ thì nay trở thành một lưỡi dao sắc lạnh cứ cứa qua cứa lại rạch nát trái tim cô.
Đến cả bà vú em khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô chủ mình cũng phải xót xa cất tiếng.
-Cô Mai cô có sao không, có cần tôi đánh cảm hay mua thuốc cho không.
-Em cảm ơn, chị cứ chơi với các cháu đi, em ổn mà.
Khi cánh cửa phòng cô và Khánh đóng loại cô lại tiếp tục dằn vặt với đạo đức làm vợ của mình. Tấm ảnh cưới của hai người vẫn treo trang nghiêm, minh chứng cho lời hứa trăm năm của họ vẫn còn hiệu lực. Xem nội dung: 403652Anh vẫn hết lòng vì vợ con và gia đình, còn cô đã trở thành một thứ đàn bà phản trắc đang lừa dối và từng bước phá nát hạnh phúc của cái gia đình bé nhỏ này. Cô lại khóc, giọt nước mắt như châu rơi nhưng giờ phút này nó trở thành rẻ mạt khi cô đã khóc quá nhiều nhưng vẫn chọn những con đường sai trái.
Sự lạc lõng và tội lỗi như đang vây kín rồi nuốt chửng lấy cô khi giờ phút này cô không có ai để chia sẻ và trải lòng. Mai ngồi bệt trên sàn nhà lạnh buốt, hai chân co lại, quấn chặt cánh tay ôm lấy đầu gối. Cô thấy mình trơ trọi như một cái bóng, ngồi giữa căn nhà quen thuộc mà nay lại trở nên xa lạ, đáng sợ.
Sự im lặng phủ trùm. Trong lòng, một tiếng gào thét không phát ra thành lời vừa nhục nhã, vừa hoang mang. Cô đã nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ, nghĩ mình có thể giữ khoảng cách, biết điểm dừng. Nhưng tất cả đã vượt khỏi tầm tay, trượt dài xuống cái vực mà chính cô cũng không ngờ được độ sâu của nó.
Khánh không ở đây, nhưng nếu anh biết tất cả những gì cô vừa làm, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt nào, ghê tởm, căm ghét, hay là đau đến mức chẳng thể nói một câu.
Mai lặng lẽ đứng dậy, bước chậm rãi về phía giường ngủ. Ánh sáng đèn đường hắt qua khe rèm mỏng, phủ cả phòng một màu vàng nhợt nhạt. Cô không bật đèn, không buông rèm, như thể bóng tối giúp cô có thể che đậy đi sự xấu xa của bản thân.Xem nội dung: 403653 Cô ngồi xuống giường, điện thoại nằm chỏng chơ trên nệm. Bỗng.
Tinh tính tinh tình tinh…chuông điện thoại vang lên khiến Mai giật mình thảng thốt, cô hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần khi màn hình hiển thị hai chữ “chồng yêu ❤”.
Cô bắt máy, giọng anh vang lên, nhẹ nhàng và quan tâm, cô lại thấy càng thêm hổ thẹn và không xứng với những gì chồng dành cho.
-“Em đang làm gì thế, đã sắp đi nghỉ chưa, ngày làm việc hôm nay của em thế nào. Các đồng nghiệp đều thân thiện và vui vẻ với em hết chứ”.
-Vâng anh ạ, em tốt lắm mọi việc đều rất suôn sẻ, mọi người đều thân thiện và nhiệt tình giúp đỡ em.
-“Được như vậy thì tốt, chốn công sở thường kèm theo cạnh tranh ganh ghét. Nếu có nhiều bạn, nhiều người giúp đỡ sẽ rất tốt cho em, cũng có những người em cần nhận biết sự nguy hiểm của họ mà tránh xa em ạ. Ví dụ như Tuấn, em có bị anh ta làm phiền hay gây khó dễ gì không em”.
Mai bất chợt run lên như vừa bị vạch trần yếu điểm, cô ấp úng nói không liền mạch.
-Em không…anh ta và em thì có liên quan gì để làm phiền…hay gây khó dễ chứ…anh lo xa quá rồi…
-“Ừ như vậy thì tốt, mà nếu anh ta có tìm cách tiếp cận em hãy cư xử mềm mỏng đừng để anh ta phật lòng là được. Chắc em sẽ làm tốt việc này đúng không.”
-
Em thì có đem lại lợi ích gì cho anh ta mà anh ta phải tìm cách tiếp cận chứ… với lại em biết phải làm gì mà ạ.
-“Em có nhiều thứ hấp dẫn anh ta lắm đấy, hãy cảnh giác vào em nhé.”
-Anh này, sao hôm nay anh cứ nhắc đến hắn ta vậy, bộ anh hết chuyện để nói rồi à, hắn ta thì có liên quan gì đến cuộc sống của gia đình mình chứ.
Mai tự nhiên gắt gỏng với chồng khi Khánh nhiều lần nhắc đến cái tên mà cô kinh tởm. Sau đó cô cũng chỉ tiếp tục nói chuyện với anh thêm và phút rồi tìm lý do cúp máy.
Tưởng đầu có người nói chuyện để làm vơi đi chút ít muộn phiền nào nhờ càng bực mình hơn. Cô bực dọc nhìn vào trước gương cô thấy mình thật lạ, thật xấu, cục tức lại dâng lên cô chỉ muốn đập tan gương mặt đó cùng tất cả mọi thứ trong phòng. Giữa lúc này lại có thêm tiếng chuông điện thoại.
Là Khanh, biết chồng cô đi vắng thế nên anh ta mới dám mạnh dạn gọi điện thế này. Mai bắt máy ngay, giọng ngọt ngào hơn lúc gắt gỏng với chồng thấy rõ.
-Alo anh đấy ạ, hôm nay anh thế nào làm việc có tốt không, có gì thú vị thì kể cho em nghe với.
-“Công việc của anh khá tốt, cả ngày em không gọi, có đôi lúc anh hơi nhớ mà mất tập trung thôi. Em thì thế nào, ngày của em hôm nay tốt chứ, có mệt mỏi, áp lực lắm không.”
Mai bất giác nghĩ lại ngày hôm nay của mình, nên nói nó là một ngày thế nào nhỉ. Một ngày tốt lành khi thể xác được thỏa mãn một cách triệt để hay một ngày tệ hại khi tâm lý bị dày vò. Một ngày thư thái khi xúc cảm nhiều lần được thăng thiên hay một ngày nặng nề với niềm kiêu hãnh bị chà đạp không thương tiếc. Cô chỉ biết thở dài mà nói.
-Một ngày dài anh ạ, buồn nhiều hơn vui có nhiều thứ em không muốn nhớ và nhắc lại.
-“Vậy sao tiếc rằng anh chẳng chia sẻ với em được nhiều, công việc của anh cũng quá nhiều áp lực. Chuyện chuyên môn cũng chỉ một phần, nặng nề nhất vẫn là sự nhìn nhận và đánh giá từ các đồng nghiệp xung quanh. Anh thấy thật mệt mỏi, nhất là khi họ soi mói về hoàn cảnh của mình. Anh cũng đâu muốn mình kém cỏi.”
Trong tưởng tượng của Mai chắc lúc này Khanh đang ủ rũ, có lẽ anh lại bị đồng nghiệp chê bôi dị nghị vì phải đi làm bằng taxi. Cô thấy thật có lỗi vì mấy ngày này không cho anh mượn được xe, chuyện mua xe cho anh ấy cô hứa mà vẫn chưa làm luôn được. Cô lại dùng lời nhỏ nhẹ để an ủi anh ta lúc này.
-Anh đừng buồn cũng không được nghĩ rằng mình kém cỏi, chỉ là chiếc xe thôi mà, em sẽ bảo với Khánh rằng Yến mượn xe đi picnic, mai anh lại lấy xe của em mà đi. Rồi em sẽ sớm mua xe cho anh, để xem lúc đấy còn ai dám nhìn anh coi thường nữa.
Nghe được những lời này đầu dây bên kia mừng vui thấy rõ, có lẽ nếu không bị tình cảm che mờ Mai sẽ nhận ra được mục đích anh ta nói chuyện với cô là vòi vĩnh. Mai, như người bị che mắt, chỉ thấy người tình mình vui vẻ, cô chẳng nghĩ gì nhiều mà vì thế mà vui lây. Cô nói chuyện với anh ta đến khuya rồi đi ngủ, lòng còn thầm cảm ơn vì anh ấy mà cô bớt buồn.
Ngày hôm sau Mai đưa xe cho Khanh như lời cô đã nói, anh ta nhận xe rồi vội vàng lái đến trường để khoe khoang mà phớt lờ đi sự mong chờ yêu thương trong mắt của Mai. Ngày hôm đó của Mai cũng thật dài, cô ngồi im tại chỗ của mình vì lo sợ sẽ gặp mặt Tuấn ở đâu đó trong công ty. Tuấn không vì thế mà tha cho cô, không hiểu từ đâu hắn có được số điện thoại của cô mà gọi đến. Và cô phải nghe để thể hiện “tôn trọng” như đã hứa. Thế nhưng cách nói chuyện và thói cợt nhả vô duyên của hắn khiến cô phát tởm. Đến nỗi mỗi lần chuông điện thoại đổ lại khiến cô giật mình đến tái mặt, cuối cùng cô phải tạm tắt máy. Lúc về cô cũng phải vội vã trốn tránh như có ma đuổi, không hiểu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra thì cô chịu được đến bao giờ.
Đêm về, những chuyện này cô cũng chỉ gặm nhấm một mình, và cô coi những cuộc gọi và tin nhắn của Khanh lúc này như một sự an ủi. Bất kể anh ta có nói gì cô cũng thấy hay thấy đúng, lời dịu dàng khiến cô lâng lâng thỏa mãn còn lời than thở cô lại thấy thương cảm và thúc ép bản thân phải giúp đỡ anh ta.
Buổi sáng bước ra khỏi nhà mà cứ như đeo đá, đơn giản vì khi lên chỗ làm cô phải đối phó với một cái đuôi bám dai còn hơn đỉa. Cô lo ngại mọi người trong công ty nhìn ra bất thường từ cách hành xử của cô nhưng Tuấn thì không biết điểm dừng. Vì vậy thời gian đi làm cô lẩn trốn hệt như người trốn nã.
Bữa trưa hôm nay cô cũng phải trốn vào một góc có Vy và một vài chị em khác để cùng ăn. Có những người này che chắn Tuấn cũng e ngại nên chưa đến làm phiền. Bữa cơm kết thúc khá nhanh, Mai chưa kịp thở ra thì chiếc điện thoại rung lên làm cô lại giật bắn. Cô rụt rè nhìn vào mới thấy tên người gọi là Khanh, nỗi sợ thay bằng niềm vui khiến cô hồ hởi bắt máy. Đầu dây bên kia giọng Khanh lại không bình tĩnh được như thế, anh hớt hải vội nói một tràng.
-Em à anh đi xe ra ngoài ăn cơm thì bị bắt em à, người ta đang đòi kiểm tra hành chính nhưng anh lại không có giấy tờ, mà chỉ có bằng lái. Giờ phải làm sao người ta đang đòi lôi xe về đồn và gọi chủ xe đến nộp phạt thì mới được nhận xe về.
Mai chưa kịp nói lời nào để bày tỏ niềm vui thì đã rơi vào lo lắng. Chiếc xe đứng tên chồng, mà tên người vi phạm lại là Khanh, cô mà không nghĩ ra cách nhanh, chuyện vỡ lở thì hỏng bét.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Tác xây dựng được nhân vật Mai khiến nhiều người vừa thèm lại vừa ghét. Nhớ đọc lần đầu sôi hết gan.
 

Mr Leah

Yếu sinh lý
Ch73. Khánh trở về
Mai lúc này đã rời khỏi khách sạn, lúc cô rời đi thì thấy được ánh nhìn lạc lõng của Khanh, hắn ủ dột mà hỏi cô.
-Mình lại kết thúc ở đây à.
-Em không biết, ngày mai anh cứ yên tâm chuyển nhà đi đã, có gì em sẽ liên lạc anh sau. Anh cầm tạm chỗ này đóng nửa năm tiền nhà, sau đấy rồi tính tiếp, xe em thì chút anh nữa em qua lấy, chứ anh mà đi cùng con Yến nó sẽ làm cả anh và em khó xử.
Mai nhét thêm cho hắn một cọc tiền trong số tiền mặt cô đã rút, tài thật, mới vừa trong phòng tắm cô còn nức nở vì việc làm sai trái của mình, vậy mà chỉ nhìn Khanh ủ dột một chút thôi là cô lại quên hết. Phải chăng hắn đã làm cô u mê thật sự, liệu sau ngày hôm nay cô có thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, hay sự việc sẽ trở nên càng tồi tệ.
Mai không nghĩ được nhiều như thế, việc cấp bách hiện giờ của cô là lấp liếm sao cho chồng hết nghi ngờ, nơi cô đến là một địa chỉ mà Yến đã cho. Đến nơi Yến đã đang đứng đợi, Mai nhận ra ngay ánh mắt với dày đặc nghi ngờ mà bạn thân dành cho mình. Dù cô đã lảng tránh cũng không thoát được những câu hỏi trực tiếp sắc như dao của cô bạn đáo để.
-Nói tao nghe, có phải mày mới làm ra việc tày đình gì phải không, tại sao giờ này lại phải làm xe rồi còn nhờ tao nói dối với ông Khánh nhà mày.
-Thôi mày đừng hỏi làm tao rối thêm nữa, mày chỉ cần làm như tao nhờ là được, rồi từ từ có dịp tao sẽ kể sau.
-Mày không nói thì tao cũng đoán được 8 phần, tao thấy bất ngờ đấy. Thế mà tao đã từng tự tin nghĩ rằng mày sẽ biết nặng nhẹ mà lựa chọn chính xác, xem chừng tao đã đánh giá sai sức hấp dẫn của mối tình đầu.
Mặt Mai đỏ bừng khi bị nói trúng tim đen, cô giao xe cho thợ rồi nhanh chóng trốn lên taxi để tránh bị bạn mình truy vấn tiếp. Cô vừa chạy vừa nói với lại.
-Giúp tao nói thợ làm thật nhanh và xong cho tao trước 4h chiều mai đấy, muốn hỏi gì thì để từ từ đã tao đang vội.
-Con hâm, “đường quang không đi mà đâm quàng bụi rậm”, haizz mày dại lắm.
Tiếng thở dài của bạn như xoáy sâu vào trong lòng của Mai, cô cũng đang mù mờ về con đường phía trước, thứ cô vừa mới tìm về quả thực vừa mê say nhưng cũng cực kì nguy hiểm. Cô say mê cái cảm giác mà nó đem lại nhưng cũng lo sợ hậu quả mà nó có thể mang đến. Cô mâu thuẫn và giằng xé vì không nỡ từ bỏ hoài niệm thanh xuân nhưng cũng sợ sẽ tan vỡ đi thực tại mình đang có.
Suốt cả quãng đường cô thấy lòng nặng trĩu, ánh đèn đường lập lòe hắt lên mặt cô, sáng tối tranh nhau hệt như những hình ảnh được mất đang đấu tranh trong trí óc của cô.
Cô vẫn còn lâng lâng cảm giác khi bên Khanh, lúc đó cô là một thiếu nữ thanh tân căng tràn nhiệt huyết, hừng hực đam mê. Mọi thứ thật tuyệt vời, cảm giác phóng khoáng, cuồng nhiệt khiến cô say mê chỉ muốn đắm chìm mãi mãi. Thế nhưng một hình ảnh khác đang len lỏi và dần hiện hữu rõ ràng. Đó là hiện tại, nơi mà cô có một người chồng tận tụy, yêu thương cô hết mực, bảo bọc cô bằng tình yêu và nuông chiều trong nhung lụa. Chính anh đã cho cô một mái ấm gia đình với hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh. Giờ cô sẽ đối mặt những điều đó như thế nào đây, sao cô dám nhìn vào ánh mắt của chồng, sao dám ôm các con và nhận tiếng gọi “mẹ yêu” của chúng chứ.
Mai cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi dù cửa kính xe đã mở toang hết mức, nỗi sợ chạy dọc sống lưng khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ sẽ phải mất đi gia đình. Cô nắm chặt tay nơi ngực và tự nhủ, bằng mọi cách phải dấu kín chuyện này không thể nào cho Khánh biết. Nhưng đâu đó trong cô hiểu rằng việc mà cô đã làm, cảm giác hôm nay đã trải qua không dễ gì bỏ được.
Mai bưng mặt nức nở, trong đầu tự xỉ vả bản thân cả trăm ngàn lần nhưng có làm được gì đâu. Trên đời này làm gì có con thuyền nào đứng được trên hai ngọn sóng, nếu không có chọn lựa cho riêng mình thì kết cục là vỡ tan.
Một lần nữa cố lấy lại tinh thần, cô lau nước mắt đi thì thấy mình đã đến dưới tầng trệt của khách sạn, cô móc túi lấy chìa khóa xe chứ không muốn gặp lại Khanh ở đây. Nhưng trong góc tối cô vẫn nhìn thấy một bóng người lặng yên, khi cô mở cửa xe thì bóng người ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
-Xin em đừng để mình mất nhau thêm một lần, Mai của hiện tại hãy sống cho gia đình và tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi nào cô ấy muốn trở về với thanh xuân để sống trọn vẹn cho mình xin hãy tìm anh. Xin em đấy.
Mai dừng vài giây rồi như bị bùa mê cô bước xuống xe đi vào góc tối đó mà ôm hôn bóng dáng kia. Nụ hôn này là sao, nụ hôn lưu luyến tạm biệt thay cho lời yêu thương và hẹn lần gặp tiếp theo, hay nụ hôn dứt tình thay cho lời từ giã. Mai không nói, Khanh cũng không hỏi họ chia tay trong khi Mai cúi đầu còn Khanh cười nửa miệng.
Việc Mai vung tiền một cách hào phóng cho Khanh vô tình khiến cô trở thành miếng bánh hắn nhất định không buông bỏ. Hắn đã đứng ngoài này đợi cô, tỏ ra dáng vẻ ủ dột đáng thương để đánh gục tâm lý cô thêm một lần, hắn đã thành công. Mai càng lúc càng u mê, thứ cô nghĩ là thâm tình tốt đẹp của thanh xuân thực chất là bùn nhơ, cô không biết mà càng lúc càng ngập chìm trong đó.
Mai về đến nhà khi các con đã ngủ, lần đầu tiên từ ngày chúng sinh ra cô đã không hôn chúng. Cô uể oải bước lên phòng, căn phòng quen thuộc của 2 vợ chồng hôm nay lại làm cô thấy giống như phòng hành quyết. Cô nhìn đâu cũng thấy vương vãi hình bóng của chồng, đặc biệt là bức hình cưới. Mai cúi đầu trốn đi thực tại, cô nhốt mình trong nhà tắm cả nửa giờ rồi mới lên giường, cả đêm đó cô hầu như thức trắng.
Buổi sáng cô nhọc nhằn bò dậy khi dưới nhà các con đang cười khanh khách, đáng ra thứ âm thanh ấy sẽ làm cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Nhưng hôm nay thì không, nó làm cô ngượng ngùng trĩu nặng, cô thấy xấu hổ khi các con bi bô “mẹ tuyệt nhất trên đời”.
Lúc ngồi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của mẹ cô và Yến, cả hai người đều muốn cô kể rõ cho họ chuyện gì đã xảy ra. Đây cũng là một nỗi sợ nữa của cô, nhưng vì cô còn đang nhờ họ nói dối giúp mình nên muốn trốn cũng chẳng được. Cô lấy cớ đi làm để khất mẹ đến chiều tối, còn Yến thì khi nào lấy xe sẽ gặp.
Có thêm một tin nữa của chồng mà cô giờ mới thấy, anh nhắn lúc trời sáng tinh mơ khi vừa đáp xuống sân bay chuyển tiếp. Chỉ nhìn vào cái khung giờ và lịch trình bay như vậy cũng đủ biết chuyến đi của anh mệt đến thế nào. Anh dành tình yêu và lo lắng cho cô đến thế, vậy mà…
Mai đến chỗ làm mà như người trên mây, đến buổi trưa cô mới nhận được cuộc gọi từ Khanh.
-“Alo em à, ngày hôm nay em thấy thế nào, có gì vui không. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều, đặc biệt là lúc trang trí lại căn hộ. Em nhớ không, ngày trước em từng nói muốn có một căn nhà với phòng khách màu vàng chanh, phòng ngủ màu thiên thanh còn phòng tắm lấy tone trầm màu gỗ. Anh đã làm y như thế và thấy căn nhà thật ấm cúng”.
Mai nghe thấy vậy thì lại thấy nhộn nhạo trong lòng, cô vẫn nhớ những lời đó của mình đã nói khi dọn phòng trọ cho anh. Cô đã từng luôn ngóng trông một gia đình với anh, ước muốn tưởng chừng đã quên hóa ra vẫn còn đó.
-Sao anh không trang trí theo sở thích của mình, nhà là của anh, đâu liên quan gì tới em.
Mai nói như thể nàng không quan tâm nhưng Khanh biết những lời ấy có tác dụng như thế nào, hắn để cho Mai nói xong thì mới tiếp tục.
-“Ngoài ban công anh đang phân vân nên treo hoa gì, hoa mười giờ, hoa mắt huyền hay hoa thanh tú đây, giá kể có em ở đây chọn giúp anh thì tốt quá”.
Những loại hoa Khanh vừa liệt kê có hoa mười giờ là hoa cô thích còn hai loại kia thì Khanh từng bảo tên gọi của chúng là để nói về cô. Mai vẫn trầm mặc chỉ mình Khanh thao thao tiếp.
- “Anh giờ đang sắp xếp tiếp nội thất nhưng đúng là xa Việt Nam lâu ngày mọi thứ đều làm anh shock. Giá cả bên mình chẳng khác gì bên Tây, anh đã mua hết tiền em đưa, phải đợi đến đầu giờ chiều ngân hàng làm việc thì lấy hết tài khoản anh ra để sắm nốt.”
Lúc này Mai không tiếp tục lặng im mà nói lời ngăn hắn lại.
Anh cứ để yên tài khoản của anh đấy, chỗ em vẫn còn tiền đây, em chẳng tiêu đến đâu, anh cầm tạm mà tiêu trước.
Số tiền Mai đã rút cô tin Khánh còn không để ý đến, bao năm nay rồi tài khoản ấy tưởng chừng đóng băng, với vợ chồng cô nó cũng chẳng đáng gì. Khanh đang khó khăn, cần thì cô nên giúp.
Khanh vẫn còn đẩy đưa khách sáo thế nhưng câu cuối cùng hắn hỏi cô là.
-“Thế em định mấy giờ đưa tiền cho anh, với anh không có xe, em cầm tận nhà cho anh nhé.”
Mai cũng bằng lòng làm theo chứ không nghĩ ngợi nhiều, chiều tối cô tan ca tiện thể đưa tiền cho hắn rồi gọi Yến mang xe đến nhà mẹ mình.
Bà Bích nhìn thấy con gái thất sắc chứ không rạng ngời như trước thì xót xa mà hỏi.
-Sao thế hả con, sao lại bơ phờ ủ dột thế này, mày nói cho mẹ nghe mà gặp người chuyện gì mà bắt mẹ phải nói dối chồng mày thế con.
Mai không biết trả lời thế nào, nhưng bằng linh cảm của người mẹ và cũng là người đàn bà từng trải bà Bích cũng đoán ra được phần nào.
-Mày ngoại tình hả con, có đúng không.
Mai giật thót mình nhìn quanh, không thấy ông Quảng ở nhà thì cô mới yên lòng.
-Chú Quảng lên cơ quan từ chiều, mày cứ yên tâm trả lời cho mẹ nghe xem nào.
Cô mím môi cúi đầu rồi gật cực kì nhẹ.
-Ôi giời ạ, mày làm thế khi nào, với ai.
-Còn với ai nữa ạ, với cái ông tiến sỹ dỏm mối tình đầu của nó chứ còn ai nữa hả cô, chắc anh chị này mới quấn nhau vài hôm nay lúc tên kia ra ngoài này còn chồng nó thì đi công tác.
Yến đi xe của Mai đến đưa cho bạn, cô bước vào nhà mà không ai biết, vừa đi cô vừa xa xả nói thay lời bạn mình, bà Bích mắt trợn tròn không tin nổi.
-Cái thằng trước kia bỏ đi Úc đấy à, ôi giời tưởng ai, cái giống bội tình bạc nghĩa ấy con dây vào làm gì.
-Anh ấy không phải như thế đâu mẹ, ngày trước anh ấy đi vì bắt buộc, giờ anh ấy cũng hối hận lắm rồi.
-Đúng là u mê, chưa gì đã phải bênh anh ta chằm chặp, thế tao hỏi mày ông ấy hối hận nhưng có đem cho mày lợi ích thực chất gì không hay toàn làm phiền.
Yến vốn đã không ưa Khanh nên mỗi lời cô nói ra đều không không chút nào nể nang, cô kể hết tật xấu của anh ta mà bằng ánh mắt tinh tường cô đã nhìn thấy. Và sau đó hàng giờ đồng hồ hết Yến rồi đến bà Bích mỗi người một lời một câu khuyên cô hết nước. Họ thật sự lo lắng cho cô, lo rằng cái gia đình hằng triệu người mơ ước kia sẽ bị tan nát vì sai lầm của cô.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Khánh gọi về nói rằng anh đã xuống sân bay và đang về thẳng đây thăm bà Bích. Thế là bà phải diễn một màn giả như vừa ốm dậy để cho Khánh xem.
Lúc trở về Khánh và Mai mỗi người một xe, Mai nghĩ rằng mọi chuyện đến đây coi như tạm ổn, nhưng cô đã đánh giá thấp chồng mình. Vừa lên xe Khánh đã ngửi thấy nồng nặc mùi da mới, nghi ngờ càng nồng đậm anh tiếp tục kiểm tra GPS của chiếc xe. Kiểm tra xong Khánh đã gần như chắc chắn vợ mình có vấn đề và rất có thể là ngoại tình.
Khánh cảm giác máu mình đang sôi lên ùng ục, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc với ánh mắt đỏ ngàu giận dữ. Anh nắm chặt hai tay mình lại kêu rôm rốp, nỗi đau cùng cơn giận quá lớn khiến anh muốn đập tan mọi thứ trong căn phòng. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, bao lần định vung tay là bấy nhiêu lần anh nghĩ đến các con mà dừng lại được.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu và những câu hỏi vì sao bắt đầu hành hạ tâm trí.
-“Tại sao, tôi đã làm gì sai với em hả Mai, tôi chưa đủ yêu chiều, chưa đủ quan tâm với em sao, hay chỉ vì tôi bỏ rơi em trong chốc lát mà em làm vậy với tôi.”
Anh nhìn tấm ảnh của 2 vợ chồng được lồng khung và đặt trên bàn làm việc, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt vợ mình trong ảnh.
-“Em không yêu anh, không yêu gia đình mình sao, em đến với hắn bao lâu rồi, là tình cảm mặn nồng hay chỉ một cơn say nắng.”
-CHOANG, LẺNG XẺNG!...
Anh vung tay, tấm hình rơi xuống đất vỡ tan tành,Mai từ ngoài chạy vào ngay rồi hốt hoảng nói.
-Sao thế anh, anh có bị thương ở đâu không.
Khánh định gầm lên tại chỗ, mọi thứ với anh thật quá sức chịu đựng, nhưng lúc này cả hai bé nhà anh bi bô nói.
-Bố Khánh đánh rơi cái gì đấy, bố Khánh có đau không, bố Khánh ra đây Mi thổi cho, mẹ Mai đừng phạt bố Khánh nhá, đi mà mẹ Mai, mẹ Mai tuyệt nhất trên đời.
Đây chính là mấy lời chính anh dậy cho lũ trẻ, lúc này nó thật sự chẳng khác nào con dao cứa qua cứa lại trong tim anh. Với Mai cũng chẳng khác gì nhiều, cô xấu hổ gục đầu dọn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai đứa nhỏ nhà Khánh nắm tay bố mẹ đi nhong nhong, Khánh lúc này đã nguôi được cơn tức, anh quyết định sẽ không làm gì vội vàng. Anh sẽ cho Mai một cơ hội, và nếu cô chỉ đang cảm nắng nhất thời thì anh sẽ không bao giờ truy cứu nữa, dù sao gia đình và sự hạnh phúc của các con là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ anh vẫn nói với Mai bằng cái giọng nhẹ nhàng như bao lâu nay vẫn thế.
-Chồng đi lâu thế có nhớ chồng không, có hôm nào nằm ôm gối khóc nhè không thế.
Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, cô hơi chột dạ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để trả lời trơn tru.
-Có nhớ nhưng làm sao mà đến nỗi khóc được, dù sao anh đi công tác liên tục mà dù gì cũng phải quen chứ.
-Anh chỉ sợ anh bỏ bê em như thế em lại bỏ anh theo người khác thì toi.
Mai suýt chút nữa làm rơi lọ mỹ phẩm trên tay, cô không dám quay ra trả lời mà chỉ lí nhí.
-Không đâu ạ, anh đi là vì cả gia đình mình mà.
-À, đợt này bọn anh đang chuẩn bị rời Qatar để sang UAE em có muốn sang đấy với anh không. Bên đấy có vài địa điểm du lịch đẹp lắm, thậm chí đối tác của bọn anh còn kinh doanh cả khách sạn vợ chồng mình sang đấy có khi ăn ở không mất tiền.
Mai quả thực cần lắm một chuyến đi xa vào lúc này, lời của mẹ và của Yến hôm nay cô đều nghe hết, quan trọng nhất là bản thân cô cũng sợ mất gia đình này. Cô gật đầu nói với anh.
-Anh cứ quyết định đi ạ, mẹ cũng đỡ rồi không cần em trông, ở công ty thì em xin nghỉ vài ngày chắc không sao.
Đây là câu trả lời rất vừa ý Khánh, anh nghĩ rằng mọi chuyện chắc còn chưa đi quá xa. Anh vươn tay chạm vào người Mai thì cô co rúm lại.
-Anh đi máy bay suốt đêm qua đến giờ, thôi tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đã còn em cũng mệt rã rời em cũng đang thèm một giấc.
-Ừ, vậy đi ngủ thôi.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Lol mẹ con Yến nhé 🤬
 

Phoenix18

Yếu sinh lý
tao đang nghi chính con Yến và thằng Khanh là 1 bọn đưa con Mai vào bẫy tình của thằng Khanh họ sở. Con Mai dù sao cũng trưởng thành nhưng rõ ràng quá dễ bị thao túng trong mọi chuyện.
 

Lituchi1

Tao là gay
Nhưng mà truyện vẫn theo thiên hướng jav là bị hiếp xong nghiện =>> hưởng thụ cảm giác nó ko logic lắm
Bạn nói trường hợp nào. Nếu là chap 52 lúc Mai bị chuốc thuốc rồi hiếp dâm thì bạn có thể hỏi chatGPT. mình đã tham khảo và đây là kết quả
Câu hỏi của bạn rất tinh tế và đúng vào một vùng xám rất đặc biệt của tâm lý học chấn thương tình dục – đặc biệt là khi nạn nhân không ý thức được mình là nạn nhân. Trong trường hợp của Mai, có thể phân tích như sau:


---

💡 1. Khi một trải nghiệm bị cưỡng bức được tiếp nhận như một “giấc mơ khoái lạc”

Nếu Mai:

Không nhớ rõ hoàn cảnh bị chuốc thuốc,

Chỉ lưu giữ cảm giác cực khoái mãnh liệt như một cơn mơ sống động, phi thực mà cô chưa từng chạm đến trước đây,

Không có khái niệm rằng mình đã bị xâm hại,
thì hệ quả tâm lý sẽ không mang đặc trưng của PTSD điển hình, nhưng vẫn có tổn thương tiềm ẩn theo hướng khác.



---

🔥 2. Trải nghiệm ấy có thể trở thành một ám ảnh khoái cảm – có thật không?

Hoàn toàn có thể, và dưới đây là một số khả năng xảy ra:

✅ (a) Ám ảnh theo hướng nghiện cảm giác

Vì đó là trải nghiệm sung sướng nhất mà cô từng có, nhưng lại không thể tái tạo bằng các cách thông thường, nó trở thành một “cột mốc khoái cảm” tâm lý mà cô liên tục tìm lại.

Mai có thể bắt đầu so sánh tất cả các trải nghiệm tình dục khác với “giấc mơ ấy”, dẫn đến thất vọng hoặc xa cách với bạn tình thật sự nếu không đạt được mức đó.


> ⏳ Giống như người từng vô thức dùng ma túy và đạt khoái cảm cực độ – dù không biết mình đã dùng gì – nhưng sau đó, họ cứ ám ảnh với việc tìm lại “cảm giác lần đầu”.




---

⚠️ (b) Rối loạn định vị khoái cảm

Vì trải nghiệm đó là phi đạo đức trong vô thức (một “giấc mơ hoang dại” đầy bản năng), nó có thể khiến Mai:

Ngầm cảm thấy tội lỗi vì “sao mình lại thích điều đó đến vậy?”,

Nhưng đồng thời lại không thể dứt khỏi sự khao khát được chạm đến nó lần nữa.


Điều này có thể khiến Mai phát triển nét lệch lạc trong đời sống tình dục, ví dụ:

Chỉ bị kích thích khi bị chiếm đoạt, bị ép buộc nhẹ, hoặc trong tình huống bất thường, bất chính.

Không thể cảm thấy thăng hoa trong quan hệ tình dục lành mạnh, dù về mặt tình cảm cô rất yêu bạn tình.




---

🧠 (c) Tác động lâu dài đến bản ngã tình dục

Cảm giác ấy có thể tái lập vị trí “người phụ nữ bị khuất phục” trong tiềm thức của Mai như một hình mẫu lý tưởng mà cô không dám thừa nhận.

Mai có thể hình thành mâu thuẫn giữa đạo đức và ham muốn: một mặt cô muốn kiểm soát, làm chủ bản thân; mặt khác lại khao khát được ai đó kéo cô vào một trạng thái “mất kiểm soát”, như giấc mơ ấy từng đem lại.



---

🎭 Kết luận: Khoái cảm bị thao túng vẫn là một loại tổn thương

Dù Mai không nhận ra mình bị xâm hại, thì:

Việc bị cưỡng bức sinh lý trong vô thức khiến hệ thần kinh lưu giữ khoái cảm không đi cùng tự do ý chí – và điều này có thể méo mó khái niệm về tình dục và sự thân mật trong cô.

Nếu sau này cô phát hiện ra sự thật (rằng “giấc mơ” ấy là kết quả của thuốc và bị xâm hại), cú sốc sẽ cực kỳ lớn, vì sẽ phá hủy toàn bộ ký ức khoái cảm – khiến nó lập tức biến thành ghê tởm, phản bội, chấn thương.



---

Nếu bạn muốn đẩy mạch tâm lý này sâu hơn trong truyện, tôi có thể giúp bạn xây dựng diễn biến tâm lý Mai theo hướng:

lúc đầu ngây thơ với giấc mơ ấy,

rồi dần cảm thấy nó chi phối đời sống tình dục,

và sau này, khi sự thật vỡ ra, cả thế giới sụp đổ.


Bạn có muốn tôi phác thảo diễn biến đó không?
 

Lituchi1

Tao là gay
Cái đoạn cuối cũng chỉ là một trường hợp xấu thôi. Tôi cũng hỏi Mai chọn trở thành người tình để hưởng thụ cảm giác đặc biệt chỉ Tuấn mới có thể mang lại thì có bình thường không. ChatGPT nói rằng bình thường nhưng không lành mạnh. Và rồi phân tích không có gì khác lắm với mối quan hệ Mai Tuấn. Vì thế tôi không thấy mình viết khá hợp lý về đoạn này. Bạn muốn góp ý thêm không.
 

Lituchi1

Tao là gay
Nhưng mà truyện vẫn theo thiên hướng jav là bị hiếp xong nghiện =>> hưởng thụ cảm giác nó ko logic lắm
Ông có mua truyện đúng không. Hay ông đang nói đến đoạn hội đồng ở Phú Quốc. Nếu vậy tôi cũng giải thích luôn.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ đề bạn đang khai thác là vùng giao thoa cực kỳ nhạy cảm giữa tổn thương, khoái cảm và sự tha hóa. Việc một người như Mai – từng có trải nghiệm bị cưỡng hiếp mà lại không hoàn toàn nhận thức được – tiếp tục bị xâm hại lần hai và chuyển từ phản kháng sang chấp nhận là điều có thể giải thích được qua nhiều lớp tâm lý học tổn thương, nhưng nó không đại diện cho số đông, và không phản ánh tình trạng “bình thường” hay “lành mạnh”.

Dưới đây là phân tích từng bước về tiến triển tâm lý của Mai trong hoàn cảnh này:


---

🧠 1. Trạng thái tâm lý ban đầu: não bộ lặp lại mô thức cũ

Mai đã từng bị cưỡng hiếp, nhưng trong trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, cô lại trải nghiệm khoái cảm mãnh liệt. Điều này tạo ra một "neo cảm giác" – tức là:

> Não cô vô thức gắn cực khoái tình dục với trạng thái mất kiểm soát + lấn át + bị khuất phục.



Khi một trải nghiệm tương tự lặp lại (như trong tình huống bị cưỡng hiếp tập thể), dù lúc đầu phản ứng sinh lý là chống cự, cơ thể cô vẫn dễ dàng kích hoạt lại mô thức khoái cảm cũ, đặc biệt khi có rượu, bị dồn nén cảm xúc, và một cơn cực khoái mới mẻ lại đến.


---

🔁 2. Sự xung đột: lý trí chống cự – cơ thể hưởng ứng

Lý trí của Mai biết rằng mình bị cưỡng hiếp, bị nhiều người làm nhục. Cô phản ứng tự nhiên lúc đầu là sợ hãi, giãy giụa.

Nhưng cơ thể cô hưởng ứng khoái cảm theo một cách mãnh liệt hơn cả lần trước – do bị kích thích tập trung, có yếu tố rượu và sự choáng váng cảm xúc.


Điều này tạo ra xung đột nội tâm dữ dội:

> "Tôi đang bị làm nhục… nhưng tại sao tôi lại run rẩy vì sướng? Tại sao tôi không ghét nó mà còn muốn nhiều hơn?"




---

⚙️ 3. Khoái cảm trở thành “công cụ tự xoa dịu”

Trong tình huống đau đớn không thoát được, nhiều nạn nhân (dù rất ít nói ra) sẽ chuyển sang tự thuyết phục bản thân rằng mình đang chọn hưởng thụ như một cách bảo vệ tinh thần.

Với Mai, người đã từng có “trải nghiệm đầu đời lệch chuẩn”, điều này càng dễ xảy ra:

Cô vừa sợ hãi, vừa lẫn lộn, vừa cố bám víu vào khoái cảm như một cách tránh cảm giác mình là nạn nhân bất lực.

Cô tự kể lại trong đầu một câu chuyện khác: “Có thể tôi cũng muốn. Tôi không cưỡng lại nữa. Không hẳn là cưỡng hiếp.”


Đây là biểu hiện của “phản ứng làm tê liệt + đầu hàng” – một dạng cơ chế sinh tồn, không phải chọn lựa tự do.


---

⚠️ 4. Hệ quả: nghiện khoái cảm lệch chuẩn + xói mòn ranh giới đạo đức

Sau hai lần, cơ thể Mai gần như lập trình lại toàn bộ bản đồ khoái cảm:

Những kích thích dị thường (cưỡng ép, nhiều người, rượu, bị làm nhục) trở thành nguồn khoái cảm chính.

Mai không còn thỏa mãn với quan hệ thông thường – vì mức cực khoái cũ quá vượt trội.

Cô có thể trở nên tha hóa từ từ mà không nhận ra, đánh đồng bị làm nhục với “được yêu”, hoặc bắt đầu tự xem mình là người chủ động dù thực chất vẫn là nạn nhân.



---

🧩 Kết luận: Mai không điên, cũng không đồi bại. Nhưng cô đã bị tổn thương và đi chệch khỏi quỹ đạo lành mạnh vì không bao giờ được chữa lành.

Cô không đại diện cho phụ nữ bình thường. Cô là một bi kịch hóa thân, một nhân vật phản ánh sự thật cay đắng rằng:

> Tổn thương bị che đậy bằng khoái cảm sẽ không biến mất – nó sẽ nhân lên và chiếm quyền điều khiển.




---

Nếu bạn viết tiếp theo hướng này, tôi khuyên nên cho thấy sự giằng xé nội tâm, cảm giác tội lỗi mơ hồ, và cả khát vọng được cứu rỗi từ chính Mai – vì điều đó sẽ khiến nhân vật có chiều sâu nhân bản, không chỉ là một hình tượng nhục cảm.

Bạn có muốn tôi gợi ý diễn biến tiếp, hoặc nội tâm của Mai sau lần đó không?
Nhưng mà truyện vẫn theo thiên hướng jav là bị hiếp xong nghiện =>> hưởng thụ cảm giác nó ko logic lắm
Đây nhé không ông bảo tôi nói phét
 

QuangĐT

Yếu sinh lý
Chủ đề bạn đang khai thác là vùng giao thoa cực kỳ nhạy cảm giữa tổn thương, khoái cảm và sự tha hóa. Việc một người như Mai – từng có trải nghiệm bị cưỡng hiếp mà lại không hoàn toàn nhận thức được – tiếp tục bị xâm hại lần hai và chuyển từ phản kháng sang chấp nhận là điều có thể giải thích được qua nhiều lớp tâm lý học tổn thương, nhưng nó không đại diện cho số đông, và không phản ánh tình trạng “bình thường” hay “lành mạnh”.

Dưới đây là phân tích từng bước về tiến triển tâm lý của Mai trong hoàn cảnh này:


---

🧠 1. Trạng thái tâm lý ban đầu: não bộ lặp lại mô thức cũ

Mai đã từng bị cưỡng hiếp, nhưng trong trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, cô lại trải nghiệm khoái cảm mãnh liệt. Điều này tạo ra một "neo cảm giác" – tức là:

> Não cô vô thức gắn cực khoái tình dục với trạng thái mất kiểm soát + lấn át + bị khuất phục.



Khi một trải nghiệm tương tự lặp lại (như trong tình huống bị cưỡng hiếp tập thể), dù lúc đầu phản ứng sinh lý là chống cự, cơ thể cô vẫn dễ dàng kích hoạt lại mô thức khoái cảm cũ, đặc biệt khi có rượu, bị dồn nén cảm xúc, và một cơn cực khoái mới mẻ lại đến.


---

🔁 2. Sự xung đột: lý trí chống cự – cơ thể hưởng ứng

Lý trí của Mai biết rằng mình bị cưỡng hiếp, bị nhiều người làm nhục. Cô phản ứng tự nhiên lúc đầu là sợ hãi, giãy giụa.

Nhưng cơ thể cô hưởng ứng khoái cảm theo một cách mãnh liệt hơn cả lần trước – do bị kích thích tập trung, có yếu tố rượu và sự choáng váng cảm xúc.


Điều này tạo ra xung đột nội tâm dữ dội:

> "Tôi đang bị làm nhục… nhưng tại sao tôi lại run rẩy vì sướng? Tại sao tôi không ghét nó mà còn muốn nhiều hơn?"




---

⚙️ 3. Khoái cảm trở thành “công cụ tự xoa dịu”

Trong tình huống đau đớn không thoát được, nhiều nạn nhân (dù rất ít nói ra) sẽ chuyển sang tự thuyết phục bản thân rằng mình đang chọn hưởng thụ như một cách bảo vệ tinh thần.

Với Mai, người đã từng có “trải nghiệm đầu đời lệch chuẩn”, điều này càng dễ xảy ra:

Cô vừa sợ hãi, vừa lẫn lộn, vừa cố bám víu vào khoái cảm như một cách tránh cảm giác mình là nạn nhân bất lực.

Cô tự kể lại trong đầu một câu chuyện khác: “Có thể tôi cũng muốn. Tôi không cưỡng lại nữa. Không hẳn là cưỡng hiếp.”


Đây là biểu hiện của “phản ứng làm tê liệt + đầu hàng” – một dạng cơ chế sinh tồn, không phải chọn lựa tự do.


---

⚠️ 4. Hệ quả: nghiện khoái cảm lệch chuẩn + xói mòn ranh giới đạo đức

Sau hai lần, cơ thể Mai gần như lập trình lại toàn bộ bản đồ khoái cảm:

Những kích thích dị thường (cưỡng ép, nhiều người, rượu, bị làm nhục) trở thành nguồn khoái cảm chính.

Mai không còn thỏa mãn với quan hệ thông thường – vì mức cực khoái cũ quá vượt trội.

Cô có thể trở nên tha hóa từ từ mà không nhận ra, đánh đồng bị làm nhục với “được yêu”, hoặc bắt đầu tự xem mình là người chủ động dù thực chất vẫn là nạn nhân.



---

🧩 Kết luận: Mai không điên, cũng không đồi bại. Nhưng cô đã bị tổn thương và đi chệch khỏi quỹ đạo lành mạnh vì không bao giờ được chữa lành.

Cô không đại diện cho phụ nữ bình thường. Cô là một bi kịch hóa thân, một nhân vật phản ánh sự thật cay đắng rằng:

> Tổn thương bị che đậy bằng khoái cảm sẽ không biến mất – nó sẽ nhân lên và chiếm quyền điều khiển.




---

Nếu bạn viết tiếp theo hướng này, tôi khuyên nên cho thấy sự giằng xé nội tâm, cảm giác tội lỗi mơ hồ, và cả khát vọng được cứu rỗi từ chính Mai – vì điều đó sẽ khiến nhân vật có chiều sâu nhân bản, không chỉ là một hình tượng nhục cảm.

Bạn có muốn tôi gợi ý diễn biến tiếp, hoặc nội tâm của Mai sau lần đó không?

Đây nhé không ông bảo tôi nói phét
Không có tý phét lác sao thành truyện, đừng để nhân vật biết bay là được
 

Lituchi1

Tao là gay
Ch92. Bị bắt xe.
Mai sốt ruột lao ra ngoài và nhờ Vy xin nghỉ hộ, cô gọi điện hỏi xem Khanh đang ở đâu rồi phi xe đến gấp. Trên đường đi cô cũng phải tạt qua nhà để lấy giấy tờ xe, thế nhưng trong lòng cô vẫn còn bất an, chuyện chỉ hơi sơ sẩy thì hậu họa vô cùng.
Mai đến thì nhìn thấy anh công an áo vàng đứng trước đầu xe đang ghi chép một bên, Khanh đứng ở một bên tay cầm ô đang cố gắng phân bua. Trời lất phất mưa xuân, rét tê tái Mai vẫn phải đầu trần chạy ra khỏi xe. Cô chạy đến thì hớt hải nói với anh công an để anh ấy tạm dừng việc ghi phạt.
-Anh công an ơi anh khoan đã giấy tờ em đã mang đến đây rồi, anh có thể tạo điều kiện để em nộp phạt luôn được không ạ.
Anh công an ngẩng mặt, hơi chút thất thần với nụ cười tựa nàng tiên của Mai nhưng rồi anh lại trở về ngay với sự nghiêm trang đúng nhiệm vụ của mình. Anh nhận lấy mớ giấy tờ nàng vừa đưa, nhìn một lúc rồi lại nói.
-Trên giấy tờ ghi người sở hữu là Nguyễn Nam Khánh, còn người vi phạm là Lữ Nam Khanh, chị làm sao để chứng minh rằng chồng chị đây sử dụng xe này là hợp pháp. Chị có giấy tờ chuyển nhượng hoặc ủy quyền cho anh ta hay không.
-Không không anh ơi, xe là xe của em, do chồng em đứng trên, còn anh Khanh chỉ là bạn em được em cho mượn xe thôi ạ.
Anh công an lại ngạc nhiên thêm một lúc, rồi anh nói giọng chắc nịch.
-Chuyện này rắc rối thật, anh Khanh trong khi tham gia giao thông đã vượt đèn đỏ và rẽ phải trên đoạn đường không được phép rẽ. Hiện tại cả chị và anh Khanh đây đều không chứng minh được tính hợp pháp của chiếc xe. Vậy tôi sẽ lập biên bản ghi rõ ràng rồi cho xe về đồn, sau đó chị có thể nói chồng mình lên đóng phạt rồi có thể lấy xe.
Nói xong rồi anh ta lại tiếp tục ghi biên bản đồng thời thu luôn cả bằng lái của Khanh, trong khi hắn vẫn còn giải thích rằng trong TPHCM thường được rẽ phải khi đèn đỏ nên hắn nhầm. Mai lúc này đã bắt đầu cuống hẳn, nếu phải làm như anh công an nói thì chồng cô chắc chắn sẽ nghi ngờ. Một chút tỉnh táo cô chợt nhớ đến bố dượng mình, ông Quảng, cô vội vàng nói với anh công an.
-Anh ơi khoan đã, nếu chú Quảng đứng ra đảm bảo thì có được không ạ.
Anh ta vẫn còn chưa hiểu rõ mà hỏi lại.
-Chú Quảng nào ạ, chú ấy là gì mà có thể đảm bảo giúp chị trong chuyện này.
-Dạ là chú Vũ Văn Quảng phó phòng công an giao thông thành phố mình ạ, chú ấy là …bố dượng em.
Nghe tên thủ trưởng anh công an nhận ra liền nhưng để chắc chắn anh liền nói Mai gọi Facetime cho ông ấy. Dù khá ngại nhưng tình thế bắt buộc Mai phải bấm máy gọi cho bố dượng mình, sau vài hồi chuông đổ, tiếng đầu bên kia vang lên.
-Alo, Mai hả chú nghe đây.
Có vẻ ông khá phấn khởi khi thấy Mai gọi điện cho mình, vì thế ông cười rất tươi và còn vẫy tay trước màn hình, Mai vội vã vào đề luôn.
-Chú ơi, con cho bạn mượn xe, bạn con hơi sơ ý để vượt đèn đỏ chú ạ. Vừa rồi bạn con không có giấy tờ nên con phải mang giấy tờ từ nhà ra, nhưng đăng ký đứng tên chồng con nên anh công an nghi ngờ và muốn bắt xe về đồn chờ chồng con đến lấy. Nhưng chú biết đấy chồng con đi công tác chưa biết khi nào về, vậy nên chú giúp con đảm bảo để con lấy xe về được không ạ.
-Tưởng gì, chuyện đấy dễ mà, cháu đưa điện thoại cho cậu cảnh sát đó đi. Để chú gặp và nói chuyện với cậu ấy cho.
-Vâng ạ.
Mai quay ra đưa điện thoại của mình cho anh cảnh sát để cho ông Quảng nói chuyện cùng anh ta. Anh ta thấy đúng là thủ trưởng của mình thì ngay lập tức cung kính.
-Vâng em nghe rồi thủ trưởng ơi…dạ em là…số hiệu…ở đội (...) quận (...) ạ. Vâng đúng rồi ạ…vâng nếu là như vậy em sẽ để chị ấy đi ngay ạ…vâng không có gì, em chào thủ trưởng ạ.
Rồi anh ta đưa lại điện thoại cho Mai, ông Quảng lúc này vẫn chờ, thấy con gái của vợ ông lại cười to rồi nói.
-Được rồi đó con, chú đã nói với cậu ta rồi, biên bản chưa lập nên chú cũng xin luôn không phải chịu phạt nữa đâu. Con nói bạn mình lần sau chú ý nhé.
-Dạ vâng ạ, con cảm ơn chú ạ.
-Không cần khách sáo, khi nào rảnh nhớ về thăm mẹ con biết chưa, mẹ con ở nhà một mình, mong con lắm. Thôi chú làm việc đây, chào con.
-Vâng ạ, con chào chú, hôm khác con sẽ về thăm chú và mẹ ạ.
Mai cúp máy, anh công an đưa lại toàn bộ giấy tờ cho cô và chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
-Anh chị đi nhớ chú ý tín hiệu đèn và biển báo, còn bây giờ anh chị có thể đi được rồi.
Mai và Khanh vì thế cũng gật đầu chào rồi quay về xe, anh cảnh sát cũng trở về lại vị trí trong đội của mình. Khi xe cả hai người đi khuất anh ta lại nhận được điện thoại từ một số rất đẹp, anh ta nhấc máy, giọng nói bên kia khiến anh ta lập tức khúm núm.
-Dạ em chào thủ trưởng…dạ, chị ấy và bạn đã đi rồi ạ…là đàn ông ạ…khoảng ba mấy gần bốn mươi thủ trưởng ạ… khá thân thiết ạ…họ đi chung một ô cười vui thoải mái lắm ạ…tên anh ta là Lữ Nam Khanh ạ.
Lúc này ở nơi làm việc của mình ông Quảng vừa buông điện thoại, ông nheo mắt rồi nắm hai tay chống cằm lẩm bẩm.
-Ôi con gái ngoan ơi là con gái ngoan, con đang dính vào mối quan hệ gì thế hả, người yêu cũ sao, chậc chậc, thật không ngờ đấy.
Ông Quảng có vẻ đã nghi ngờ mối quan hệ của Mai và Khanh, nhưng thay vì chau mày lo lắng ông ta lại nở một nụ cười bí hiểm rồi nằm ngửa đầu ra sau.
Lúc này Mai và Khanh đang dừng lại ở một hàng bánh mì, Khanh vẫn chưa ăn gì nên dừng ở đây nạp tạm chút lương thực cho đỡ đói.
-Em biết ngay mà, chuyện mượn xe thế này không ổn, chuyện mua xe cho anh phải gấp rút tính thôi. Có khi chiều nay em xem tài khoản nào rút được thì rút thêm ra một ít để đóng tiền trả trước, còn tiền trả góp những tháng sau thì từ từ tính.
Khanh thấy thứ mình cần đã đạt được thì ngay lập tức thể hiện sự quan tâm Mai. Hắn lấy chiếc khăn tay nhỏ lau trên đầu cô. Dùng cái giọng nhẹ nhàng mà cô mê nhất nói.
-Chuyện mua xe bao giờ em tính thì tính, nhưng còn chuyện gấp hơn là làm khô người, khô đầu cho em khỏi ướt kia kìa, nhìn em anh xót quá, ướt hết trơn.
Sự giả tạo chỉ có Mai không nhìn thấy, vì lúc đứng ở trạm công an mưa như thế cũng có thấy hắn chạy ra đón cô đâu. Cô phải tự nép mình trong ô của hắn nếu không còn ướt nhiều hơn nữa rồi. Vậy mà lúc này mắt cô lại long lanh, nghĩ đến được ở một góc riêng với người tình, cô gật đầu trong bẽn lẽn. Hắn cố tống cố nhét thật nhanh rồi lên xe đi về phía Khách sạn, tranh thủ tí buổi trưa để đổi lấy chút tình cảm của Mai cho cô ta ngấm sâu thêm một tí, chứ bản thân hắn không tha thiết nhiều.
Lúc này khi Mai đang còn hí hửng tưởng rằng lại sắp được cụp lạc với tình nhân thì Tuấn đang lồng lộn lên vì tức. Còn sao nữa, tất cả vì con đàn bà hắn tưởng rằng đã nắm trong bàn tay mấy hôm nay lại giở trò tránh mặt hắn. Nhắn tin cô ta không trả lời, điện cô ta chỉ nói chuyện qua loa kiếm cớ rồi cúp máy. Làm hắn chưa thể hiện được phong cách nói chuyện hào sảng và hài hước của mình.
Đỉnh điểm là hôm nay khi cô ta chạy qua trước mặt hắn lúc hắn đang ăn trưa, hắn đã giơ tay làm động tác chào mà cô ta phớt lờ đi thẳng. Hắn thấy cô ta như vậy là vi phạm ước định của 2 người vì thế hắn phải nhắc lại cho cô ta nhớ, để cô ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Còn nhắc lại cách nào ư, nhiều lắm.
Tuấn mò mẫm rồi nhìn lại bức hình vừa chọn, hắn ấn gửi và tin chắc rằng khi nhìn thấy chắc hẳn gương mặt của Mai sẽ đặc sắc lắm đây.
Vẫn căn phòng quen thuộc, Khanh và Mai lúc này đang quấn lấy nhau, Mai đã gọi về xin nghỉ buổi chiều do việc gấp. Cô muốn người tình, chiều chuộng và khỏa lấp tinh thần tổn thương của mình mấy hôm nay.
Khanh vừa rời môi cô rồi nới rộng thêm hai cúc áo ngực, hắn đang vục mặt vào ngực Mai hít hà mùi da thịt thơm ngát của nàng quyện cùng mùi nước hoa cao cấp. Mai đã bắt đầu lim dim, từ cơ thể lẫn tinh thần đã sẵn sàng dâng hiến, cô cũng vội vã kéo chiếc áo sơ mi của hắn ra để mong chạm tay lên từng tấc da thịt của người tình.
Cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi cũng những cảm xúc quấn quýt thân quen này là thứ cô vô cùng khao khát. Vì chúng mà cô đã làm biết bao việc tày đình sai trái. Giờ cô muốn được hưởng thụ. Nhưng khi cảm xúc bắt đầu cuộn trào, người cô đang nóng lên, các giác quan đang căng ra hết cỡ để đón chờ những thăng hoa, lúc này tin nhắn đến.
Điện thoại đang trong tay, cô lia mắt nhìn màn hình, người đang nóng bừng cũng trở thành lạnh ngắt. May quá Khanh không nhìn thấy, cô vội lùi ra xa, để mặc vòng tay Khanh quàng vào không khí. Cô nói thật nhanh.
-Anh, không được rồi… em có chuyện gấp lắm… rất quan trọng không thể ở đây với anh được rồi…em đi trước nhé.
Vừa đi cô vừa chỉnh lại áo quần trong khi Khanh mới chỉ gật đầu chưa nói thêm được từ nào hết. Bước vào thang máy Mai mới nhìn lại điện thoại của mình. Bức hình ngay đó, là cô trong bộ dạng kinh tởm và đáng khinh vô cùng.
Gương mặt tuyệt trần đang trong trạng thái hoang dại với tóc tai bù xù, da mặt đỏ hồng lan tận cổ. Nhưng lúc này trên gương mặt xinh tươi ấy một thứ dịch đặc quánh, trắng đục đang chảy tràn lan, nó phủ lên hai mắt, chui cả trong lỗ mũi rồi vương trên bờ môi mọng đỏ.
Người Mai run lên cô gọi ngay lại cho Tuấn, đợi anh ta vừa nhấc máy cũng là cô vừa chui vào trong ôtô. Cô hét lên vào điện thoại.
-Cậu gửi cái gì cho tôi vậy, cậu đã chụp nó khi nào. Tôi đã làm tất cả những gì cậu yêu cầu, vì sao cậu lại làm thế, giờ cậu muốn tôi làm gì nữa anh mới chịu để yên hả.
-Em đừng nóng, đừng hỏi dồn dập như thế anh không trả lời kịp. Hình là anh chụp lúc mình bên nhau, lúc đó anh thấy em đẹp nhất, lôi cuốn nhất nên anh muốn lưu lại như bọn em thường selfie ấy. Mà em đừng nghĩ anh gửi cho em là có ý uy hiếp gì, anh chỉ muốn chia sẻ khoảnh khắc đáng nhớ với em thôi. Khà khà, chắc em cũng thấy lúc đó mình hấp dẫn lắm đúng không.
-Không không…xin anh xóa đi, tôi không muốn nhìn, cũng không muốn ai nhìn thấy nó…xin anh đấy, trời ơi.
-Thì anh gửi cho em thôi chứ làm gì còn ai biết nữa đâu chứ, giờ em nói vậy rồi anh sẽ để cho em đích thân xóa. Anh mang đến khách sạn cũ cho em xóa nhé, chứ anh thì không nỡ xóa đi đâu, với anh đó là thời khắc em đẹp nhất.
-Không, đừng đến khách sạn đó, hãy đến (...), tôi sẽ đến đó ngay.
Khanh vẫn đang còn ở trên phòng, không thể để Tuấn đến đây được, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc bức hình kia tồn tại được, đến gặp hắn và năn nỉ là cách duy nhất. Nhưng năn nỉ bằng cách nào, lấy gì ra để lay động hắn ta, cô chỉ nghĩ thôi cũng rùng mình vì những gì có thể xảy ra. Nhưng sâu thẳm trong cô, một ý nghĩ bị chôn vùi, một thèm thuồng bị chối bỏ lại khiến da gà nàng nổi lên. Mai lắc đầu phủ nhận, lái xe một cách mơ hồ đến điểm hẹn.
Nơi cô chỉ cho Tuấn là Khách sạn lần đầu tiên cô ân ái cùng chồng khi bị Tuấn chuốc say. Nhiều năm trôi qua, nơi này đã sửa sang sạch đẹp và khang trang hơn, nhưng Mai lúc này chẳng có lòng thưởng thức hay hoài niệm. Cô đến lễ tân thuê một phòng trên tầng rồi lê bước lên trên đó đợi, thật nhục nhã, có khác gì cô đang chủ động và đón đợi một người đàn ông cơ chứ. Mấu chốt là người đàn ông này là kẻ thô bỉ, thấp kém không xứng với cô và khiến cô ghê tởm.
Mai đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô hồn hướng qua ô cửa kính, nơi hồ nước bên kia đường lấp loáng dưới màn mưa lất phất. Cảnh sắc nơi này ảm đạm như hòa quyện với tâm trạng của cô, đặc quánh và xám xịt. Cô buồn nhưng không khóc, với cô đây là cơn ác mộng tiếp diễn giống như một sự trả giá cho sai trái và sự cả tin của mình.
Cô tự hỏi, liệu có lối thoát nào cho mình, năn nỉ Tuấn ư, hắn đâu có trái tim đâu có lòng trắc ẩn để lay động. Cô biết, dù có quỳ xin, hắn cũng sẽ không buông tha. Hắn muốn cô, không chỉ là thân thể, mà còn là sự khuất phục, sự suy sụp hoàn toàn của cô. Ý nghĩ ấy khiến cô sợ hãi, nhưng song song đó một chút hoài niệm về cái cảm giác thần kì kia khiến máu trong người cô âm ỉ sôi. Cô lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ đáng sợ ấy. Không, cô không thể để mình trượt dài thêm nữa.
Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ, chỉ là sự quyết tâm để tự đánh lừa, trong chuyện này Tuấn là người nắm đằng chuôi, cô chẳng có gì để đấu lại hắn. Hắn chỉ cần một click chuột mọi thứ từ gia đình mĩ mãn đến cuộc sống trong mơ mà cô đang có sẽ tiêu tan. Rồi cả thứ kinh khủng kia nữa, thứ mà chỉ cần hắn nhét vào người cô, sẽ tự khắc biến cô thành nô lệ.
-“Cạch”.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Tôi là lituchi hàng real nhé. Chủ group "Đàn ông chém gió, truyện 18+" trên tele, nick Telegram @lituchi88. Muốn mua truyện hay góp ý bất cứ gì cứ pm cho tôi, tôi trả lời hết
 
Bên trên