Iran xưa kia có thể ví như thời Trung Quốc bị chiếm đóng, thực dân lao vào xâu xé và cắn nát đất nước. Azerbaijan chẳng hạn, thời xưa là miền bắc Iran. Hết Anh rồi lại Mỹ, dầu mỏ và tài nguyên bị khai thác vô tội vạ và ùn ùn chuyển ra nước ngoài. Có rất nhiều phong trào đấu tranh giành độc lập kể cả phong trào cơm sườn nhưng tất cả đều thất bại. Phải tới năm 1979 dưới lời hiệu triệu của người đứng đầu tôn giáo, hàng triệu người Iran kéo nhau xuống đường, khi ấy Iran đang là thuộc địa của Mỹ vốn đã hất cẳng Anh trước đó.
Ban đầu chính quyền bù nhìn đưa quân đội đàn áp nhưng số người xuống đường quá đông. Họ có thể bắn chết 100 hay 1000 nhưng không thể giết được cả triệu người vốn đang bị bần cùng hóa bởi hai thời thuộc địa Anh và Mỹ. Rốt cuộc quân đội rút lui vào doanh trại, không đối đầu với người biểu tình. Chính quyền bù nhìn bỏ chạy và sống lưu vong bên Mỹ.
Ý nghĩa của người giáo chủ Iran như vậy. Phương tây có thể giết Sadam Husein, Gaddafi nhưng giáo chủ của Iran là cả một dân tộc, cả ý nghĩa của độc lập, tự do của họ. Lịch sử Ba Tư 6000 năm có lúc thịnh lúc suy nhưng họ sẽ không dễ dàng bị hủy diệt như bọn nghiện làm lãnh đạo phương tây đâu.
Cho nên bọn thực dân to mồm chỉ dám đứng ngoài cắn trộm thôi, bố bảo dám đưa quân vào Iran.