Lụm lặt từ fb của nhà báo Hà Quang Minh (edit và thêm thắt bởi vcd chữ nghiêng)
AYATOLLAH IRAN (Đại giáo chủ Iran) - CHIEF RABBI (Giáo sĩ trưởng Giáo sĩ Do thái) VÀ THẦN QUYỀN
Nếu nhắc đến Iran, chắc chắn chúng ta phải khẳng định đó là một quốc gia được cai trị bởi thần quyền. Lãnh tụ tối cao ‘Ayatollah’ Ali Khamenei là người cai trị độc tài với quyền lực đứng trên cả hành pháp, tư pháp và lập pháp.
(Hình đính kèm là Ruhollah Khomeini - là một nhà lãnh đạo tôn giáo và chính trị gia người Iran, người lãnh đạo cuộc Cách mạng Iran 1979 - là Đại giáo chủ Iran từ năm 1979 đến khi ông mất ngày 3 tháng 6 năm 1989)
Một nhà nước thần quyền tuyệt đối kiểu như Iran khác chính là Vatican nhưng cả thế giới, dường như không ai chống lại, chỉ trích thần quyền giáo triều Vatican cả. (Vì CP Mỹ có thể thâm nhập vào Tôn giáo này)
Nhưng với Iran, nhiều người (đặc biệt là người thân phương Tây) nhìn chế độ thần quyền ấy bằng con mắt cực kỳ thiếu thiện cảm, nếu không nói là nếu chống phá được, họ sẵn sàng chống phá. (Vì CP Mỹ KHÔNG thể thâm nhập vào tôn giáo này)
Đối lập với Iran hiện nay ở Trung Đông là Israel, một quốc gia thân phương Tây. Vì họ thân phương Tây, vì họ hiện đại, vì họ thông minh, vì họ tài năng, vì họ giàu có và vì họ là nạn nhân diệt chủng thế chiến II, không ít người xem họ như đại diện của văn minh chống lại thế lực thần quyền hủ lậu trong cuộc đối đầu với Iran.
Nhưng tất cả những ai yêu mến Israel đều nhầm!

Một trong số ít những quốc gia bị xem là cai trị bằng thần quyền trên thế giới này chính là Israel. Lạ chưa?
Israel lập quốc mà không hề có Hiến pháp!
Họ chỉ có 14 điều luật cơ bản (Basic Laws).
Nhà nước Israel vận hành, xây dựng và thực hiện chính sách và pháp luật dựa trên 14 điều luật cơ bản ấy một phần. Phần còn lại, họ dựa trên Giáo luật Do thái giáo Chính thống (Halakha).
Sự ảnh hưởng của Halakha vào trong luật lệ Israel rất mạnh mẽ khi mà các đảng phái chính trị của Israel đều được chỉ đạo tinh thần bởi một lực lượng giáo sĩ (rabbi) chiếm 1% dân số.
Và trong số ít ỏi vài ngàn giáo sĩ ấy, Israel có 2 giáo sĩ trưởng, tức Chief Rabbi (HaRav HaRashi - Hình minh họa cực ít trên internet).
Hai ông này hiếm khi xuất hiện trên chính trường hoặc báo chí chính trị Israel cũng như phương Tây nhưng ngay cả Netanayahu cũng sợ hơn sợ bố.
Luật lệ được xây dựng và thực thi ở Israel luôn lấy giáo luật để xoay quanh, nhằm phục vụ cộng đồng Do thái giáo Chính thống.
Việc họ không có Hiến pháp cũng là để "tính can thiệp" của Do thái giáo chính thống vào chính quyền trở nên rộng mở hơn. Đặc biệt là ở các điều luật liên quan đến cá nhân, tức là nhân quyền.
Đơn cử, cưới xin, ly hôn ở Israel không phải căn cứ theo luật pháp nhà nước Israel mà phải theo Halakha. Chưa được toà rabbi công nhận, hôn nhân ấy coi như không được công nhận.
Nói chung, nếu như ở Iran, một Ayatollah là người tối thượng với quyền lực tuyệt đối thì ở Israel, một rabbi (chứ chưa tới mức Chief Rabbi) đóng các vai sau trong cộng đồng: Học giả tôn giáo; Lãnh đạo cộng đồng; Giáo viên và cố vấn; Người ra phán quyết pháp lý.
Chính vì thế, ở Israel không chỉ có toà án đơn thuần như mọi quốc gia khác. Song song, nó còn một toà án có sức ảnh hưởng lớn hơn hẳn là Toà Rabbi.