Châu giật mình muốn đứng bật dậy, nhưng lúc này gã đã nhận ra cơ thể mình đang bị Ki ghì chặt. Sự ghê tởm dâng lên trong tâm trí, nụ hôn ngọt ngào kia nay trở thành một thứ gì đó kinh khủng đến tột độ. Lưỡi của Ki đang ngoe nguẩy trong mồm Châu, Châu cố gắng khép miệng nhưng không được. Gã đành nhè nước miếng để "con ả" thấy gớm mà tự buông. Nhưng trái với dự tính của gã, nước bọt gã nhè ra bao nhiêu thì Ki nuốt hết lấy bấy nhiêu. Cả hai tay lẫn hai chân Ki như một sợi thừng chão đang trói Châu thật chặt. Sức của Ki mạnh hơn Châu nhiều. Một giọt nước mắt bất giác trào ra khóe mi... Châu khóc... Khóc vì mình "chơi" nhầm đối tượng hay đang tưởng tượng ra viễn cảnh bị thông đít đây? Châu cố gắng chòi đạp, van nài nhưng đều vô dụng. Trinh nam giữ đã hơn 40 năm, nay sắp phải ăn nằm với một "cú có gai" mà cây gai của nó bự khủng bố...
Tiếng thét của Châu vang thấu phòng, nhưng không xuyên qua nổi những lớp "mút" cách âm mà gã làm để có thể tự do ca hát mà không làm phiền hàng xóm. Lúc dẫn Ki vào, gã hí hửng cảm thấy mình làm cách âm quả thật là sáng suốt. Rằng gã sẽ làm Ki rên la thoải mái mà chẳng sợ điều chi. Nhưng rồi sự thật...ôi sao quá phũ phàng...