Có video 🌸Khi bạn đánh mất một người tử tế! 🌸

Longgio

Yếu sinh lý
Cậu nhìn lại xem nền văn minh lần này của nhân loại đi từ: Công xã (Cong san) nguyên thuỷ đến chiếm hữu nô lệ - tiến lên phong kiến - Tư bản chủ nghĩa - Xã hội chủ nghĩa - cơm sườn chủ nghĩa thì chẳng phải càng văn minh hơn, cành tiến lên một giai cấp chế độ thì đạo đức dường như đi lùi
Đòi hỏi công bằng ở đâu chiếm hữu nô lệ? Phong kiến?...., quay về 7000 nghìn năm về trước chăng - Công xã nguyên thuỷ !?! Như đứa trẻ mới lọt lòng mẹ sinh ra trong dòng chảy của thời gian, của lịch sử thì chưa biết gì còn như tờ giấy trắng, càng lớn càng phức tạp.
Ngay cả chế độ cao nhất là cơm sườn chủ nghĩa - "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" có phải là công bằng. Nếu bạn nhìn ở góc độ tiêu chuẩn đạo đức (đã bị méo mó, trượt dốc) ở hiện tại sẽ thấy: hắn ta năng lực thì thấp, làm thì ít mà hưởng thì nhiều vậy công bằng ở đâu? Xã hội hình thái ký tưởng cũng chả có.
Nếu có một ngày "thay cũ đổi mới", ở nền văn minh lần này hay lần tiếp theo đạo đức con người được vãn hồi trở lại, đề cao trở lại và họ buông bỏ, coi nhẹ dục vọng, coi nhẹ hết thảy danh, lợi, tình. Họ làm việc vì cống hiến, làm việc vì giúp cho người khác, vì để thành tựu cho xã hội chung. Nhu cầu họ hưởng bảo nhiêu, đã buông bỏ rồi thì hưởng bao nhiêu nữa - ngày cơm rau cháo giản đơn, ở đơn giản ko cầu kỳ, gần gũi thiên nhiên đó chẳng phải là "làm nhiều, công hiến nhiều mà hưởng ít sao" đấy là dùng con mắt người ngày nay mà nhìn. Còn họ bản thân họ cảm thấy đó là niềm vui trong tầng thứ của họ.
Coi nhẹ bao nhiêu, buông được bao nhiêu là có được bấy nhiêu.
Mày nhầm cơ bản rồi! Chính cái “đạo đức, văn hóa” đã được luật hoá rồi đấy là văn minh lên chứ ko xuống
 

tran thanh long

Yếu sinh lý
E ý làm j mày mà up ảnh cả mặt lên thế
để cho ngta bik làm gái chứ...với nhỏ này làm gái mà chảnh chó lắm đòi giá cao quá ai mà đi cho đc xinh ko bít đc nhiu mà toàn ra giá 2 - 3tr đi làm thì giả nai ngoan hiền các thứ nhưng sau lưng dâm thấy bà đi đc 2 - 3 thằng mà chảnh ghê
 

johnnyngy12

Yếu sinh lý



🌸Đừng tiếc một người đã không biết giữ lấy bạn, khi bạn đã từng yêu họ bằng cả tấm lòng.🌸

Cuộc đời không nợ ta một ai.

Mỗi cuộc gặp gỡ đều có lý do.

Đừng tiếc một người đã không biết giữ lấy bạn,

khi bạn đã từng yêu họ bằng cả tấm lòng.

Đừng tự dằn vặt vì đã quá chân thành – vì điều đó chưa bao giờ là sai.

Có thể... tất cả chỉ là một đoạn nhân duyên cần được hoàn tất.

Một món nợ nào đó từ kiếp trước, mà bạn đã đến để trả.

Và khi món nợ đã trả xong, việc duy nhất bạn nên làm – là mỉm cười buông tay, nhẹ như thể chưa từng oán trách.

Người không trân trọng, thì hãy để họ đi, thật lặng lẽ, không cần níu kéo, cũng không cần lời giải thích.

Còn người vẫn ở lại, người đã chứng minh bằng sự hiện diện và tử tế của họ – hãy học cách yêu thương họ bằng trái tim đã hiểu rõ mất mát là gì.

Cuộc đời không nợ ta một ai.

Mỗi cuộc gặp gỡ đều có lý do.

Mỗi chia ly đều có hồi kết riêng.

Việc của bạn không phải là giữ lấy ai, mà là giữ lấy chính mình – đủ mạnh mẽ để rời xa điều không xứng đáng,

và đủ ấm áp để đón nhận điều xứng đáng đến sau.

🌸🌸
M sau đi làm nhà văn viết cho hoa học trò đc đấy
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt

🌸PHƯỚC BÁO GIẢN ĐƠN

Thưa Thầy... đôi khi con thấy lòng mình đầy thiếu thốn.

Thiếu cơ hội để vươn lên.

Thiếu tiền tài để lo toan.

Thiếu cả may mắn để bước đi nhẹ nhàng hơn.

Có lúc, con còn nghĩ... Có lẽ đời mình chẳng có phước.

Con à,

nếu con thật sự không có phước... thì ngay giờ phút này, con đã chẳng còn ngồi đây, còn được thở, còn có cơm ăn, nước uống, còn được nghe ta nói những lời này.

Phước không chỉ là nhà cao, cửa rộng, tiền bạc đầy kho,

mà phước là sự bình an giản dị con đang có.

Phước là khi thân thể không bệnh nặng, chân tay còn đủ đầy.

Phước là khi cha mẹ vẫn còn để con phụng dưỡng, hoặc con cái khoẻ mạnh để con thương yêu.

Phước là có một mái nhà tránh nắng che mưa, có người để gọi là bạn, có một nơi để gọi là "về".

Vậy... vì sao con vẫn thấy thiếu, thưa Thầy?

Vì con quen so sánh, nên quên nhìn thấy.

Con mải đếm những gì chưa có, mà quên ghi nhận những gì đang hiện hữu.

Một bữa cơm thường,

một giấc ngủ yên,

một ngày không loạn lạc,

một câu chào từ người thân...

đều là phước báu mà không phải ai cũng có được.

Phước không ở đâu xa, cũng chẳng từ ai ban phát.

Phước nở ra từ cách con sống mỗi ngày:

Khi con biết trân trọng, phước thêm lớn.

Khi con biết ơn, phước thêm dày.

Khi con biết bao dung, phước thêm sáng.

Khi con sống an vui, phước thêm bền.

Con thấy không,

phước vốn chẳng thiếu.

Chỉ là con chưa mở mắt tim để nhìn cho rõ mà thôi.

🌸🌸
 

chichi1111

Tao là gay
Cậu nhìn lại xem nền văn minh lần này của nhân loại đi từ: Công xã (Cong san) nguyên thuỷ đến chiếm hữu nô lệ - tiến lên phong kiến - Tư bản chủ nghĩa - Xã hội chủ nghĩa - cơm sườn chủ nghĩa thì chẳng phải càng văn minh hơn, cành tiến lên một giai cấp chế độ thì đạo đức dường như đi lùi
Đòi hỏi công bằng ở đâu chiếm hữu nô lệ? Phong kiến?...., quay về 7000 nghìn năm về trước chăng - Công xã nguyên thuỷ !?! Như đứa trẻ mới lọt lòng mẹ sinh ra trong dòng chảy của thời gian, của lịch sử thì chưa biết gì còn như tờ giấy trắng, càng lớn càng phức tạp.
Ngay cả chế độ cao nhất là cơm sườn chủ nghĩa - "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" có phải là công bằng. Nếu bạn nhìn ở góc độ tiêu chuẩn đạo đức (đã bị méo mó, trượt dốc) ở hiện tại sẽ thấy: hắn ta năng lực thì thấp, làm thì ít mà hưởng thì nhiều vậy công bằng ở đâu? Xã hội hình thái ký tưởng cũng chả có.
Nếu có một ngày "thay cũ đổi mới", ở nền văn minh lần này hay lần tiếp theo đạo đức con người được vãn hồi trở lại, đề cao trở lại và họ buông bỏ, coi nhẹ dục vọng, coi nhẹ hết thảy danh, lợi, tình. Họ làm việc vì cống hiến, làm việc vì giúp cho người khác, vì để thành tựu cho xã hội chung. Nhu cầu họ hưởng bảo nhiêu, đã buông bỏ rồi thì hưởng bao nhiêu nữa - ngày cơm rau cháo giản đơn, ở đơn giản ko cầu kỳ, gần gũi thiên nhiên đó chẳng phải là "làm nhiều, công hiến nhiều mà hưởng ít sao" đấy là dùng con mắt người ngày nay mà nhìn. Còn họ bản thân họ cảm thấy đó là niềm vui trong tầng thứ của họ.
Coi nhẹ bao nhiêu, buông được bao nhiêu là có được bấy nhiêu.
Xã hội con người là phức tạp ngoài việc chăm lo cho người thân của mình còn trách nhiệm với cộng động. Tôi không có tư duy rộng như bạn. Tôi chỉ mong đất nước mình dân oan không còn, pháp luật thượng tôn, chính trị tự chủ, giáo dục giữ được văn hóa cốt lõi. Như vậy dân tộc và đất nước mới trường tồn
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt


🌸Phụ nữ dễ nói ra, đàn ông dễ giấu vào🌸

Có người nói đùa mà ngẫm lại thấy đúng:

“Đàn ông không khuyên nhau bỏ vợ, còn phụ nữ thì thường khuyên nhau bỏ chồng.”

Nghe qua tưởng là chuyện bông đùa, nhưng trong đó là cả một lát cắt nhân sinh.

Đàn ông thường im lặng.

Họ có thể than thở về áp lực công việc, về cơm áo gạo tiền, nhưng rất hiếm khi mở miệng kể khổ về vợ con.

Xã hội đã dạy họ từ bé rằng mạnh mẽ nghĩa là không được than vãn, không được yếu mềm.

Thế nên, họ chọn im lặng, chọn gánh lấy, chọn chịu đựng.

Cái cô đơn của đàn ông nhiều khi không nằm ở thiếu tiền bạc, mà nằm ở chỗ không có ai thật sự hiểu cho những nỗi nặng lòng họ cất bên trong.

Phụ nữ thì khác.

Họ sống bằng sự sẻ chia.

Một cơn giận, một nỗi buồn, một vết nứt trong hôn nhân có thể ngay lập tức được đem kể trong một cuộc gọi, một tin nhắn, một buổi cà phê với bạn bè.

Và trong cơn xúc động ấy, lời khuyên thường nghiêng về cực đoan:

“Bỏ đi cho nhẹ lòng.”

Nhiều khi đó không phải là thật tâm muốn bạn mình ly hôn, mà chỉ là cách họ hùa theo để làm dịu nỗi đau.

Nhưng trong lúc tâm bão tố, chỉ một lời hùa thôi cũng đủ khiến trái tim thêm ngột ngạt.

Thế là, phụ nữ dễ cực đoan, còn đàn ông dễ cô độc.

Khoảng trống lớn nhất trong hôn nhân không phải là thiếu tiền bạc, cũng chẳng phải thiếu tiện nghi, mà là thiếu sự tỉnh thức trong cách lắng nghe và nói năng với nhau.

Phật dạy rằng:

“Mọi khổ đau đều từ tâm mà ra.”

Vợ chồng có thể làm ta tổn thương, nhưng gốc rễ vẫn nằm ở cách ta tiếp nhận và phản ứng.

Bỏ vợ, bỏ chồng chưa chắc đã hết khổ.

Bởi nếu chưa chịu tu sửa chính mình, thì dù bước sang mối quan hệ mới, ta cũng mang theo những vết thương cũ.

Như Rumi từng viết:

“Vết thương chính là nơi ánh sáng đi vào con người.”

Nếu hôn nhân có rạn nứt, đó không chỉ là để trách móc nhau, mà còn là dịp để mỗi người soi rọi lại chính mình.

Đàn ông ít khi khuyên nhau bỏ vợ, không phải vì họ giỏi chịu đựng hơn, mà vì họ quen né tránh cảm xúc.

Phụ nữ hay khuyên nhau bỏ chồng, không phải vì họ thiếu bao dung, mà vì họ thành thật với nỗi đau của mình.

Cái thiếu của cả hai giới – chính là sự tỉnh thức để biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im, lúc nào nên sửa chính mình thay vì chỉ mong người kia thay đổi.

Và hạnh phúc, rốt cuộc, không nằm ở chỗ ta giữ hay buông, mà ở chỗ ta trưởng thành ra sao trong chính lựa chọn mà mình đã tạo nên.

🌸🌸
 

chichi1111

Tao là gay



🌸Phụ nữ dễ nói ra, đàn ông dễ giấu vào🌸

Có người nói đùa mà ngẫm lại thấy đúng:

“Đàn ông không khuyên nhau bỏ vợ, còn phụ nữ thì thường khuyên nhau bỏ chồng.”

Nghe qua tưởng là chuyện bông đùa, nhưng trong đó là cả một lát cắt nhân sinh.

Đàn ông thường im lặng.

Họ có thể than thở về áp lực công việc, về cơm áo gạo tiền, nhưng rất hiếm khi mở miệng kể khổ về vợ con.

Xã hội đã dạy họ từ bé rằng mạnh mẽ nghĩa là không được than vãn, không được yếu mềm.

Thế nên, họ chọn im lặng, chọn gánh lấy, chọn chịu đựng.

Cái cô đơn của đàn ông nhiều khi không nằm ở thiếu tiền bạc, mà nằm ở chỗ không có ai thật sự hiểu cho những nỗi nặng lòng họ cất bên trong.

Phụ nữ thì khác.

Họ sống bằng sự sẻ chia.

Một cơn giận, một nỗi buồn, một vết nứt trong hôn nhân có thể ngay lập tức được đem kể trong một cuộc gọi, một tin nhắn, một buổi cà phê với bạn bè.

Và trong cơn xúc động ấy, lời khuyên thường nghiêng về cực đoan:

“Bỏ đi cho nhẹ lòng.”

Nhiều khi đó không phải là thật tâm muốn bạn mình ly hôn, mà chỉ là cách họ hùa theo để làm dịu nỗi đau.

Nhưng trong lúc tâm bão tố, chỉ một lời hùa thôi cũng đủ khiến trái tim thêm ngột ngạt.

Thế là, phụ nữ dễ cực đoan, còn đàn ông dễ cô độc.

Khoảng trống lớn nhất trong hôn nhân không phải là thiếu tiền bạc, cũng chẳng phải thiếu tiện nghi, mà là thiếu sự tỉnh thức trong cách lắng nghe và nói năng với nhau.

Phật dạy rằng:

“Mọi khổ đau đều từ tâm mà ra.”

Vợ chồng có thể làm ta tổn thương, nhưng gốc rễ vẫn nằm ở cách ta tiếp nhận và phản ứng.

Bỏ vợ, bỏ chồng chưa chắc đã hết khổ.

Bởi nếu chưa chịu tu sửa chính mình, thì dù bước sang mối quan hệ mới, ta cũng mang theo những vết thương cũ.

Như Rumi từng viết:

“Vết thương chính là nơi ánh sáng đi vào con người.”

Nếu hôn nhân có rạn nứt, đó không chỉ là để trách móc nhau, mà còn là dịp để mỗi người soi rọi lại chính mình.

Đàn ông ít khi khuyên nhau bỏ vợ, không phải vì họ giỏi chịu đựng hơn, mà vì họ quen né tránh cảm xúc.

Phụ nữ hay khuyên nhau bỏ chồng, không phải vì họ thiếu bao dung, mà vì họ thành thật với nỗi đau của mình.

Cái thiếu của cả hai giới – chính là sự tỉnh thức để biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im, lúc nào nên sửa chính mình thay vì chỉ mong người kia thay đổi.

Và hạnh phúc, rốt cuộc, không nằm ở chỗ ta giữ hay buông, mà ở chỗ ta trưởng thành ra sao trong chính lựa chọn mà mình đã tạo nên.

🌸🌸
Xem video thấy mày của @Trình Ca nên làm lại bạn ạ
 

zulol-hp

Yếu sinh lý
Buồn thật. Buông k nỡ, còn nhiều tình cảm từ cả 2.. mỗi lần cãi nhau chỉ nghĩ chia tay mà k làm đc.
Biết là khó v có thể k đi đến cuối con đường đc mà k nỡ dứt khoát ! Biết là chỉ cần đau 1 lần, rất đau 1 lần thôi là có thể nhẹ lòng, có thể tốt cho cả 2 mà k làm nổi.
Đéo hiểu kiểu gì nữa. Bước tiếp trong vô vọng, vui trc mắt.. buồn sau vậy :))
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt
Buồn thật. Buông k nỡ, còn nhiều tình cảm từ cả 2.. mỗi lần cãi nhau chỉ nghĩ chia tay mà k làm đc.
Biết là khó v có thể k đi đến cuối con đường đc mà k nỡ dứt khoát ! Biết là chỉ cần đau 1 lần, rất đau 1 lần thôi là có thể nhẹ lòng, có thể tốt cho cả 2 mà k làm nổi.
Đéo hiểu kiểu gì nữa. Bước tiếp trong vô vọng, vui trc mắt.. buồn sau vậy :))
Rồi sẽ qua thôi😊
 
Bên trên