Chương 202 Công viên đêm vắng
Sau cuộc nói chuyện với Thảo ở công viên, sự tò mò trong Nam trỗi dậy mạnh mẽ. Nửa đêm đó, anh mở laptop lên, ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình hắt vào gương mặt lạnh lùng của anh. Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hào, kẻ sở hữu chiếc Lamborghini vàng chanh mà Thảo đã kể.
Tuy nhiên, Nam nhanh chóng nhận ra Hào là một kẻ cực kỳ kín tiếng. Trên các mặt báo hay internet, chỉ có những thông tin hào nhoáng, được tô vẽ một cách hoàn hảo: “Chủ nhân chiếc siêu xe mới nhập ở Việt Nam”, “Doanh nhân trẻ thành đạt”, hoặc những bài báo ca ngợi sự giàu có của hắn. Tuyệt nhiên không có một thông tin xấu nào như Thảo đã kể – không một dòng về vụ gái gú, bỏ rơi người yêu có bầu, hay những hành vi bạo lực, trác táng. Điều này làm Nam càng nghi ngờ sâu sắc. Hắn ta quá sạch sẽ. Sạch sẽ đến mức đáng ngờ. Nam tự nhủ, một nụ cười khẩy hiện lên trên môi. Anh biết, để che giấu được những việc làm bẩn thỉu đến mức đó, Hào phải có quyền lực và thế lực rất lớn, một thế lực đủ để thao túng cả truyền thông.
Nam đóng laptop. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói thuốc cuộn tròn bay lượn trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. “Ồ, mình sao thế nhỉ? Cứ đi lo chuyện bao đồng.” Anh lẩm bẩm. “Dù sao Hào cũng có liên quan gì tới mình đâu. Chuyện của My, kệ đi.” Nam ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đầu tiên vừa ló dạng, nhuộm hồng cả bầu trời. Tiếng chim hót líu lo, tiếng những người bán rong rao hàng từ xa xa, tiếng xe cộ lướt qua trên con đường lớn. Hóa ra, cuộc sống bình thường đôi khi cũng yên bình đến vậy. Còn con người ta, cứ mải miết chạy theo những ham muốn vật chất, quyền lực và tình dục, để rồi tự mình chuốc lấy đau khổ.
Ở cửa hàng, Diệu My vẫn giữ vẻ hòa đồng, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng sự vui vẻ thường ngày đã thay bằng một ánh mắt lo lắng, bất an thường trực. Nỗi sợ hãi vô hình từ thế giới mà cô cố gắng thoát ra cứ bám riết lấy cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô dần né tránh việc phải ra ngoài nhiều, đặc biệt là vào những giờ vắng vẻ hay lúc giao nhận hàng. Cô thường xuyên nhìn ra ngoài cửa khi có tiếng xe hơi lạ, hoặc khi một bóng người lạ xuất hiện, trực giác của cô mách bảo điều đó. Cô cảm thấy ai đó đang theo dõi mình, dù không có bằng chứng cụ thể. Nỗi sợ hãi này không có hình thù cụ thể, nhưng nó cứ bủa vây cô, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị săn đuổi, không có lối thoát, không có nơi ẩn mình an toàn. Mỗi đêm, cô đều gặp ác mộng, thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng lấp lánh, bị kiểm soát, bị giật dây như một con rối.
Buổi chiều tối tan ca. Ánh hoàng hôn vàng cam đổ dài trên các con phố, nhuộm đỏ cả bầu trời. Từng tiếng giày cao gót của Diệu My gõ trên vỉa hè khô khốc, vang vọng trong không gian vắng lặng. Trời tuy mát mẻ cuối thu, nhưng My cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang dõi theo từng bước chân cô, từng hơi thở cô. Cô bước nhanh hơn, cố gắng về nhà thật nhanh, muốn thoát khỏi cái cảm giác bị theo dõi này.
Khi Diệu My rẽ vào một con đường tắt quen thuộc mà cô thường đi để về nhanh hơn, một cảnh tượng đập vào mắt cô, khiến cô đông cứng. Thấp thoáng ở con đường lớn phía trước mặt cô, là Phong Hào cùng hai ba tên khác đang đứng đó. Hắn đang dựa vào chiếc Lamborghini vàng chanh chói lóa, vẻ mặt hắn lạnh lùng. Hắn đang ra lệnh chỉ trỏ gì đó cho đám đàn em, môi hắn khẽ mấp máy nói điều gì đó mà Diệu My không nghe rõ, nhưng nhìn ánh mắt, hắn có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó.
Diệu My sững sờ. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại, bàn chân cô như bị đóng đinh xuống đất. Khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy, đôi môi căng mọng ngày thường giờ run rẩy không kiểm soát. Đôi mắt sau cặp kính cận mở to hết cỡ, đồng tử co rút lại vì kinh hoàng, dán chặt vào Phong Hào và chiếc xe, như nhìn thấy một con quái vật từ địa ngục đang chờ nuốt chửng mình. Lồng ngực cô bỗng thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, từng thớ thịt trên cơ thể cô khẽ run lên bần bật. Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, không còn chút suy nghĩ nào khác ngoài việc phải chạy.
Theo bản năng sinh tồn, cô quay ngược lại, bỏ chạy một cách điên cuồng, không dám quay đầu nhìn lại, không dám thở mạnh. Cô chạy thục mạng, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đất, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi Hào.
My chạy mãi, cho đến khi hơi thở cô dồn dập, phổi bỏng rát. Cô lại chạy đến công viên, nơi mà cô đã gặp Nam một buổi sáng nọ, nơi có nhiều cây cối rậm rạp, những con đường tối tăm ánh đèn vàng vọt, vắng người qua lại. Cô lao đến, ngồi bệt xuống, lưng dựa vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, thở dốc, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.
My vừa ngồi vừa thở dốc, từng hơi thở gấp gáp xé toạc không khí lạnh lẽo của công viên. Vẻ thông minh, học thức hàng ngày giờ lại nhường chỗ cho sự bối rối, hoảng loạn và nỗi sợ hãi tột cùng. “Sao hắn lại biết?” “Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cô, như những mũi tên sắc nhọn đâm vào tâm trí. Trực giác của cô đã đúng, sự lo lắng bất an không tự dưng mà xuất hiện.
Cô nhìn ra bờ sông êm đềm, ánh đèn vàng vọt từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh thơ mộng đến nao lòng. Nhưng Diệu My không còn tâm trí để ngắm cảnh. Cô chỉ thấy sự bình yên đó thật giả dối, thật xa vời. Dưới lớp ánh sáng lung linh đó, là một thế giới tàn nhẫn, nơi những kẻ như Hào có thể tự do săn đuổi, kiểm soát. Cô miết nhẹ lòng bàn tay lên chiếc váy bút chì trắng, chất liệu vải mềm mại đã nhăn nhúm vì cô ngồi lâu, cố gắng kìm lại sự run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi cứ len lỏi, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Mình phải đi đâu? Diệu My tự hỏi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Thành phố này, rộng lớn và xa hoa là thế, nhưng tất cả đều là mới với cô. Không người thân, không bạn bè, không một nơi nào để thực sự thuộc về. Nỗi cô đơn tột cùng, một sự lạc lõng đáng sợ. Cô cảm thấy mình như một cánh chim non bị bão táp quật ngã, không biết phương hướng, không biết bám víu vào đâu.
Có vài người đi bộ thể dục buổi tối lướt qua, liếc nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lịch sự trong bộ đồng phục công sở – áo sơ mi trắng, chân váy bút chì trắng – lại ngồi đó một mình giữa đêm khuya, khuôn mặt buồn phiền. Họ cứ ngỡ cô gái trẻ thất tình, hoặc gặp chuyện buồn nào đó trong tình yêu. Họ nhìn với ánh mắt thương hại, rồi lại vội vã bước qua, để cô lại với nỗi cô đơn của mình.
anh.moe
Đã 10 giờ tối. My vẫn chôn chân ở đó, không dám nhúc nhích. Cô giờ chẳng biết đi đâu. Về nhà trọ thì cũng không được, cô sợ hắn vẫn quanh quẩn đâu đó. Mà ở công viên thế này cũng không an toàn. Trời càng khuya hơn, càng vắng người, thân gái một mình ở đây lại càng nguy hiểm hơn, đặc biệt khi cô đang mặc bộ đồ công sở, càng dễ thu hút những ánh mắt dòm ngó. Cô cứ ngồi đó, đan chặt tay vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lo lắng đến tột cùng.
Bỗng, tiếng bước chân dồn dập, loạng choạng từ góc tối bên kia bụi cây vang lên, đều đặn và mạnh mẽ, càng làm cô lo lắng hơn. Tim My đập thình thịch, cổ họng cô khô khốc.
Hai thanh niên, dáng người lêu lổng, tay cầm điếu thuốc lá, bước chân loạng choạng tiến về phía cô. Ánh mắt chúng dâm đãng lướt từ đầu đến chân My, dán chặt vào bộ đồng phục công sở trắng, vào cặp đùi trắng mịn lấp ló dưới váy ngắn.
“Chà, công viên đêm nay có mỹ nữ ngồi một mình buồn vậy ta?” Một tên nói, giọng lè nhè vì men rượu, cười khả ố.
“Hay là để anh em tụi này tâm sự cho vui nhé cô em? Trông cô em xinh xắn thế này mà ngồi đây một mình thì phí quá!” Tên còn lại cười hinh hích, bước đến gần hơn, bàn tay thô lỗ vươn ra định chạm vào vai My.
Diệu My tái mặt. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại. Mắt cô mở to, ánh lên sự hoảng loạn tột cùng. Cô rụt người lại, cố gắng né tránh bàn tay thô lỗ của tên kia. Nỗi sợ hãi khi bị Hào truy đuổi, tất cả ùa về, khiến cô run rẩy không kiểm soát. Cô co người lại, lùi sát vào lưng ghế đá, như một con thú nhỏ đang bị dồn vào đường cùng, sắp bị nuốt chửng.
“Buông ra! Các anh làm gì vậy? Đi đi!” My lí nhí, giọng cô run rẩy đến không thành tiếng.
Hai tên kia không hề quan tâm. Chúng cười khẩy, ánh mắt dâm đãng càng lúc càng trở nên ghê tởm. “À, còn biết nói nữa hả? Buông ra cái gì? Mày ngon vậy mà lại ngồi đây một mình. Hay là chờ ai… chờ tụi tao à?” Tên kia cười khả ố, hắn đưa tay định vuốt ve mái tóc cô.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí: “Biến đi. Đừng để tao thấy mặt tụi mày ở đây lần nữa.”
Hai tên kia giật mình, chúng quay phắt lại. Nam đang đứng đó, dáng người cao lớn, vững chãi hiện ra từ góc tối, bộ đồ thể thao năng động càng làm tôn lên cơ thể rắn chắc, vạm vỡ của anh. Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào hai tên đó, đầy sự khinh bỉ và uy lực.
Tên vừa chạm vào My cười khẩy, cố gắng ra vẻ hung hăng. “Thằng nào đây? Dám xía vào chuyện của ông à?” Hắn nói, định giơ tay lên định đẩy Nam ra.
Nam không nói nhiều lời. Anh ra đòn nhanh như chớp. Một cú đấm móc mạnh mẽ, chính xác vào quai hàm của tên vừa lên tiếng. “Bốp!” Tiếng xương hàm va vào nhau khô khốc. Tên đó loạng choạng ngã vật ra, đầu đập vào gốc cây cổ thụ, mắt lờ đờ, ngất lịm. Tên còn lại hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, Nam đã nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi tặng cho hắn một cú đá chính xác vào giữa hạ bộ. “Á…!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt tái mét.
Nam nhìn hai tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy sự khinh bỉ. “Cút. Ngay lập tức. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên còn lại sợ hãi đến tột cùng.
Tên kia sợ hãi tột cùng, không dám hó hé một lời. Hắn lồm cồm bò dậy, dìu đồng bọn đang ngất lịm, chạy thục mạng vào bóng đêm, không dám quay đầu nhìn lại.
Nam quay lại nhìn My. Cô vẫn ngồi đó, co người lại, đôi mắt to tròn mở to, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Nước mắt lưng tròng, cô nhìn Nam như thể anh vừa là một vị thần cứu thế, vừa là một ác quỷ đầy sức mạnh. Anh đã cứu cô, nhưng sự tàn nhẫn và sức mạnh của anh cũng khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi vô hình.
Nam ngồi xuống cạnh My, trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo. Anh nhìn cô, ánh mắt anh giờ đây dịu lại, không còn vẻ sắc lạnh ban nãy, nhưng vẫn đầy sự trầm tư. “Em không sao chứ?” Giọng anh trầm đều, pha chút quan tâm hiếm có.
My vẫn run rẩy, cô gật đầu lia lịa, không nói nên lời.
Nam thở dài, khẽ cười gượng. “Không sao đâu. Hết rồi. Mấy thằng đó sẽ không dám quay lại đâu.”
“Mà em làm gì mà khuya rồi còn ở đây?”
My thở phào một tiếng nhẹ nhõm, như trút được nỗi sợ hãi. Cô ấp úng. “Dạ, em… thì em ngồi hóng mát thôi, anh Nam.”
“Hóng mát? Em biết giờ này một thân một mình con gái ở đây nguy hiểm không? Công viên này về đêm em đã thấy chuyện gì xảy ra rồi đó.”
“Em… em đâu có sợ.” My nói, nhưng giọng cô vẫn còn run run, đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ sợ hãi. “Mà anh Nam cũng hay chạy bộ khuya vậy ạ?”
“Không, anh ít chạy bộ khuya lắm. Hôm nay… anh có chuyện cần suy nghĩ thôi. Còn em, chắc cũng có chuyện gì ra đây ngồi một mình chứ hả” Giọng anh khẽ trầm xuống, một sự đồng điệu với nỗi cô đơn của cô.
My mím môi, cô không muốn chia sẻ quá nhiều chuyện về mình, bởi dù sao cô cũng chỉ mới gặp Nam đây, niềm tin còn chưa có, và bí mật đó quá lớn. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Nam nhìn My, thấu hiểu. “Không sao đâu, My.” Giọng anh dịu lại, một cách bất ngờ. “Em không cần nói nếu em không muốn. Nhưng anh đoán… có phải em đang trốn chạy một người? Em muốn bản thân mình không bị gò bó, không bị ai khác kiểm soát?”
My tròn mắt nhìn Nam. Anh đang nói trúng tim đen của cô, những lời nói đó như xuyên thấu tận cùng tâm hồn cô. Nam không nhìn My, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía dòng sông, giọng anh vẫn đều đều, trầm lắng, như đang kể một câu chuyện của riêng mình.
“Nếu nói về trốn chạy, thì chắc anh mới chính là người đó.” Nam thở dài, một hơi thở nặng trĩu.
My lắc đầu, ánh mắt to tròn vẫn nhìn Nam, mong đợi câu trả lời, mong đợi anh sẽ vén màn bí ẩn về chính mình. “Có khi nào em thắc mắc tại sao anh lại làm shipper không? Anh có vẻ không hợp với công việc này.”
Nam khẽ cười, một nụ cười chua chát. “Bởi hiện thực lúc đó với anh quá sức chịu đựng.”
Nam ngồi đó, giữa màn đêm tĩnh lặng của công viên, bên cạnh cô gái bí ẩn đang run rẩy vì sợ hãi, anh bắt đầu kể lại những chuyện xưa. Anh kể về mối tình đầu, về những ước mơ, hoài bão, về sự cố gắng cho tương lai. Anh kể về sự phản bội đau đớn của người đó vì cuộc sống xa hoa, vì những thứ phù phiếm. Anh kể về sự sụp đổ của thế giới trong mình, về việc anh từ bỏ tất cả để chạy trốn khỏi sự giả dối, khỏi những con người mà anh không còn tin tưởng, để tìm kiếm sự bình yên trong vai một shipper. Đây là lần đầu tiên anh tự mở lòng mình với một người mới quen, với một người không liên quan đến quá khứ của anh, với một người anh cảm thấy có sự đồng điệu đến lạ kỳ.
My ngồi nghe chăm chú, khuôn mặt cô lúc ửng hồng vì những ký ức tình yêu trong trẻo của Nam, lúc khẽ cười vì những trò nghịch ngợm của anh, lúc lại giận dữ, phẫn nộ khi nghe đến sự phản bội. Cô dường như nhập tâm hoàn toàn vào câu chuyện của Nam, cảm nhận được từng nỗi đau, từng sự tuyệt vọng mà anh đã trải qua. Cô hiểu cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác bị vứt bỏ, bị tổn thương sâu sắc.
Những câu từ cuối cùng Nam thốt ra xong, anh thở hắt một hơi, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Anh trầm ngâm nhìn ánh đèn vàng vọt từ những con đường xa xa, không khí giữa hai người chìm vào sự tĩnh lặng đầy cảm xúc.
“Thế bây giờ anh cảm thấy thế nào, anh Nam?” My ngập ngừng hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, ánh mắt cô nhìn Nam đầy sự thấu hiểu và cả một chút thương cảm.
Nam quay sang nhìn My, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. “Bây giờ ư? Bây giờ anh chỉ thấy… trống rỗng thôi, My. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Tình yêu, niềm tin… tất cả đều chỉ là những thứ phù phiếm. Anh đã học được cách sống mà không cần tình yêu, không cần niềm tin. Có lẽ… đó là cách tốt nhất.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. “Còn em… em thì sao? Nghe anh kể xong, em có thấy mình cô đơn hơn không, khi biết rằng thế giới này đôi khi tàn nhẫn đến vậy?”
Sau cuộc nói chuyện với Thảo ở công viên, sự tò mò trong Nam trỗi dậy mạnh mẽ. Nửa đêm đó, anh mở laptop lên, ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình hắt vào gương mặt lạnh lùng của anh. Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hào, kẻ sở hữu chiếc Lamborghini vàng chanh mà Thảo đã kể.
Tuy nhiên, Nam nhanh chóng nhận ra Hào là một kẻ cực kỳ kín tiếng. Trên các mặt báo hay internet, chỉ có những thông tin hào nhoáng, được tô vẽ một cách hoàn hảo: “Chủ nhân chiếc siêu xe mới nhập ở Việt Nam”, “Doanh nhân trẻ thành đạt”, hoặc những bài báo ca ngợi sự giàu có của hắn. Tuyệt nhiên không có một thông tin xấu nào như Thảo đã kể – không một dòng về vụ gái gú, bỏ rơi người yêu có bầu, hay những hành vi bạo lực, trác táng. Điều này làm Nam càng nghi ngờ sâu sắc. Hắn ta quá sạch sẽ. Sạch sẽ đến mức đáng ngờ. Nam tự nhủ, một nụ cười khẩy hiện lên trên môi. Anh biết, để che giấu được những việc làm bẩn thỉu đến mức đó, Hào phải có quyền lực và thế lực rất lớn, một thế lực đủ để thao túng cả truyền thông.
Nam đóng laptop. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói thuốc cuộn tròn bay lượn trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. “Ồ, mình sao thế nhỉ? Cứ đi lo chuyện bao đồng.” Anh lẩm bẩm. “Dù sao Hào cũng có liên quan gì tới mình đâu. Chuyện của My, kệ đi.” Nam ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đầu tiên vừa ló dạng, nhuộm hồng cả bầu trời. Tiếng chim hót líu lo, tiếng những người bán rong rao hàng từ xa xa, tiếng xe cộ lướt qua trên con đường lớn. Hóa ra, cuộc sống bình thường đôi khi cũng yên bình đến vậy. Còn con người ta, cứ mải miết chạy theo những ham muốn vật chất, quyền lực và tình dục, để rồi tự mình chuốc lấy đau khổ.
Ở cửa hàng, Diệu My vẫn giữ vẻ hòa đồng, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng sự vui vẻ thường ngày đã thay bằng một ánh mắt lo lắng, bất an thường trực. Nỗi sợ hãi vô hình từ thế giới mà cô cố gắng thoát ra cứ bám riết lấy cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô dần né tránh việc phải ra ngoài nhiều, đặc biệt là vào những giờ vắng vẻ hay lúc giao nhận hàng. Cô thường xuyên nhìn ra ngoài cửa khi có tiếng xe hơi lạ, hoặc khi một bóng người lạ xuất hiện, trực giác của cô mách bảo điều đó. Cô cảm thấy ai đó đang theo dõi mình, dù không có bằng chứng cụ thể. Nỗi sợ hãi này không có hình thù cụ thể, nhưng nó cứ bủa vây cô, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị săn đuổi, không có lối thoát, không có nơi ẩn mình an toàn. Mỗi đêm, cô đều gặp ác mộng, thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng lấp lánh, bị kiểm soát, bị giật dây như một con rối.
Buổi chiều tối tan ca. Ánh hoàng hôn vàng cam đổ dài trên các con phố, nhuộm đỏ cả bầu trời. Từng tiếng giày cao gót của Diệu My gõ trên vỉa hè khô khốc, vang vọng trong không gian vắng lặng. Trời tuy mát mẻ cuối thu, nhưng My cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang dõi theo từng bước chân cô, từng hơi thở cô. Cô bước nhanh hơn, cố gắng về nhà thật nhanh, muốn thoát khỏi cái cảm giác bị theo dõi này.
Khi Diệu My rẽ vào một con đường tắt quen thuộc mà cô thường đi để về nhanh hơn, một cảnh tượng đập vào mắt cô, khiến cô đông cứng. Thấp thoáng ở con đường lớn phía trước mặt cô, là Phong Hào cùng hai ba tên khác đang đứng đó. Hắn đang dựa vào chiếc Lamborghini vàng chanh chói lóa, vẻ mặt hắn lạnh lùng. Hắn đang ra lệnh chỉ trỏ gì đó cho đám đàn em, môi hắn khẽ mấp máy nói điều gì đó mà Diệu My không nghe rõ, nhưng nhìn ánh mắt, hắn có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó.
Diệu My sững sờ. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại, bàn chân cô như bị đóng đinh xuống đất. Khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy, đôi môi căng mọng ngày thường giờ run rẩy không kiểm soát. Đôi mắt sau cặp kính cận mở to hết cỡ, đồng tử co rút lại vì kinh hoàng, dán chặt vào Phong Hào và chiếc xe, như nhìn thấy một con quái vật từ địa ngục đang chờ nuốt chửng mình. Lồng ngực cô bỗng thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, từng thớ thịt trên cơ thể cô khẽ run lên bần bật. Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, không còn chút suy nghĩ nào khác ngoài việc phải chạy.
Theo bản năng sinh tồn, cô quay ngược lại, bỏ chạy một cách điên cuồng, không dám quay đầu nhìn lại, không dám thở mạnh. Cô chạy thục mạng, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đất, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi Hào.
My chạy mãi, cho đến khi hơi thở cô dồn dập, phổi bỏng rát. Cô lại chạy đến công viên, nơi mà cô đã gặp Nam một buổi sáng nọ, nơi có nhiều cây cối rậm rạp, những con đường tối tăm ánh đèn vàng vọt, vắng người qua lại. Cô lao đến, ngồi bệt xuống, lưng dựa vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, thở dốc, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.
My vừa ngồi vừa thở dốc, từng hơi thở gấp gáp xé toạc không khí lạnh lẽo của công viên. Vẻ thông minh, học thức hàng ngày giờ lại nhường chỗ cho sự bối rối, hoảng loạn và nỗi sợ hãi tột cùng. “Sao hắn lại biết?” “Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cô, như những mũi tên sắc nhọn đâm vào tâm trí. Trực giác của cô đã đúng, sự lo lắng bất an không tự dưng mà xuất hiện.
Cô nhìn ra bờ sông êm đềm, ánh đèn vàng vọt từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh thơ mộng đến nao lòng. Nhưng Diệu My không còn tâm trí để ngắm cảnh. Cô chỉ thấy sự bình yên đó thật giả dối, thật xa vời. Dưới lớp ánh sáng lung linh đó, là một thế giới tàn nhẫn, nơi những kẻ như Hào có thể tự do săn đuổi, kiểm soát. Cô miết nhẹ lòng bàn tay lên chiếc váy bút chì trắng, chất liệu vải mềm mại đã nhăn nhúm vì cô ngồi lâu, cố gắng kìm lại sự run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi cứ len lỏi, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Mình phải đi đâu? Diệu My tự hỏi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Thành phố này, rộng lớn và xa hoa là thế, nhưng tất cả đều là mới với cô. Không người thân, không bạn bè, không một nơi nào để thực sự thuộc về. Nỗi cô đơn tột cùng, một sự lạc lõng đáng sợ. Cô cảm thấy mình như một cánh chim non bị bão táp quật ngã, không biết phương hướng, không biết bám víu vào đâu.
Có vài người đi bộ thể dục buổi tối lướt qua, liếc nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lịch sự trong bộ đồng phục công sở – áo sơ mi trắng, chân váy bút chì trắng – lại ngồi đó một mình giữa đêm khuya, khuôn mặt buồn phiền. Họ cứ ngỡ cô gái trẻ thất tình, hoặc gặp chuyện buồn nào đó trong tình yêu. Họ nhìn với ánh mắt thương hại, rồi lại vội vã bước qua, để cô lại với nỗi cô đơn của mình.
57a585ec e05b 4417 8322 75831daa6ab2
Image 57a585ec e05b 4417 8322 75831daa6ab2 in KE SAN MOI album
Đã 10 giờ tối. My vẫn chôn chân ở đó, không dám nhúc nhích. Cô giờ chẳng biết đi đâu. Về nhà trọ thì cũng không được, cô sợ hắn vẫn quanh quẩn đâu đó. Mà ở công viên thế này cũng không an toàn. Trời càng khuya hơn, càng vắng người, thân gái một mình ở đây lại càng nguy hiểm hơn, đặc biệt khi cô đang mặc bộ đồ công sở, càng dễ thu hút những ánh mắt dòm ngó. Cô cứ ngồi đó, đan chặt tay vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lo lắng đến tột cùng.
Bỗng, tiếng bước chân dồn dập, loạng choạng từ góc tối bên kia bụi cây vang lên, đều đặn và mạnh mẽ, càng làm cô lo lắng hơn. Tim My đập thình thịch, cổ họng cô khô khốc.
Hai thanh niên, dáng người lêu lổng, tay cầm điếu thuốc lá, bước chân loạng choạng tiến về phía cô. Ánh mắt chúng dâm đãng lướt từ đầu đến chân My, dán chặt vào bộ đồng phục công sở trắng, vào cặp đùi trắng mịn lấp ló dưới váy ngắn.
“Chà, công viên đêm nay có mỹ nữ ngồi một mình buồn vậy ta?” Một tên nói, giọng lè nhè vì men rượu, cười khả ố.
“Hay là để anh em tụi này tâm sự cho vui nhé cô em? Trông cô em xinh xắn thế này mà ngồi đây một mình thì phí quá!” Tên còn lại cười hinh hích, bước đến gần hơn, bàn tay thô lỗ vươn ra định chạm vào vai My.
Diệu My tái mặt. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại. Mắt cô mở to, ánh lên sự hoảng loạn tột cùng. Cô rụt người lại, cố gắng né tránh bàn tay thô lỗ của tên kia. Nỗi sợ hãi khi bị Hào truy đuổi, tất cả ùa về, khiến cô run rẩy không kiểm soát. Cô co người lại, lùi sát vào lưng ghế đá, như một con thú nhỏ đang bị dồn vào đường cùng, sắp bị nuốt chửng.
“Buông ra! Các anh làm gì vậy? Đi đi!” My lí nhí, giọng cô run rẩy đến không thành tiếng.
Hai tên kia không hề quan tâm. Chúng cười khẩy, ánh mắt dâm đãng càng lúc càng trở nên ghê tởm. “À, còn biết nói nữa hả? Buông ra cái gì? Mày ngon vậy mà lại ngồi đây một mình. Hay là chờ ai… chờ tụi tao à?” Tên kia cười khả ố, hắn đưa tay định vuốt ve mái tóc cô.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí: “Biến đi. Đừng để tao thấy mặt tụi mày ở đây lần nữa.”
Hai tên kia giật mình, chúng quay phắt lại. Nam đang đứng đó, dáng người cao lớn, vững chãi hiện ra từ góc tối, bộ đồ thể thao năng động càng làm tôn lên cơ thể rắn chắc, vạm vỡ của anh. Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào hai tên đó, đầy sự khinh bỉ và uy lực.
Tên vừa chạm vào My cười khẩy, cố gắng ra vẻ hung hăng. “Thằng nào đây? Dám xía vào chuyện của ông à?” Hắn nói, định giơ tay lên định đẩy Nam ra.
Nam không nói nhiều lời. Anh ra đòn nhanh như chớp. Một cú đấm móc mạnh mẽ, chính xác vào quai hàm của tên vừa lên tiếng. “Bốp!” Tiếng xương hàm va vào nhau khô khốc. Tên đó loạng choạng ngã vật ra, đầu đập vào gốc cây cổ thụ, mắt lờ đờ, ngất lịm. Tên còn lại hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, Nam đã nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi tặng cho hắn một cú đá chính xác vào giữa hạ bộ. “Á…!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt tái mét.
Nam nhìn hai tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy sự khinh bỉ. “Cút. Ngay lập tức. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên còn lại sợ hãi đến tột cùng.
Tên kia sợ hãi tột cùng, không dám hó hé một lời. Hắn lồm cồm bò dậy, dìu đồng bọn đang ngất lịm, chạy thục mạng vào bóng đêm, không dám quay đầu nhìn lại.
Nam quay lại nhìn My. Cô vẫn ngồi đó, co người lại, đôi mắt to tròn mở to, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Nước mắt lưng tròng, cô nhìn Nam như thể anh vừa là một vị thần cứu thế, vừa là một ác quỷ đầy sức mạnh. Anh đã cứu cô, nhưng sự tàn nhẫn và sức mạnh của anh cũng khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi vô hình.
Nam ngồi xuống cạnh My, trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo. Anh nhìn cô, ánh mắt anh giờ đây dịu lại, không còn vẻ sắc lạnh ban nãy, nhưng vẫn đầy sự trầm tư. “Em không sao chứ?” Giọng anh trầm đều, pha chút quan tâm hiếm có.
My vẫn run rẩy, cô gật đầu lia lịa, không nói nên lời.
Nam thở dài, khẽ cười gượng. “Không sao đâu. Hết rồi. Mấy thằng đó sẽ không dám quay lại đâu.”
“Mà em làm gì mà khuya rồi còn ở đây?”
My thở phào một tiếng nhẹ nhõm, như trút được nỗi sợ hãi. Cô ấp úng. “Dạ, em… thì em ngồi hóng mát thôi, anh Nam.”
“Hóng mát? Em biết giờ này một thân một mình con gái ở đây nguy hiểm không? Công viên này về đêm em đã thấy chuyện gì xảy ra rồi đó.”
“Em… em đâu có sợ.” My nói, nhưng giọng cô vẫn còn run run, đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ sợ hãi. “Mà anh Nam cũng hay chạy bộ khuya vậy ạ?”
“Không, anh ít chạy bộ khuya lắm. Hôm nay… anh có chuyện cần suy nghĩ thôi. Còn em, chắc cũng có chuyện gì ra đây ngồi một mình chứ hả” Giọng anh khẽ trầm xuống, một sự đồng điệu với nỗi cô đơn của cô.
My mím môi, cô không muốn chia sẻ quá nhiều chuyện về mình, bởi dù sao cô cũng chỉ mới gặp Nam đây, niềm tin còn chưa có, và bí mật đó quá lớn. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Nam nhìn My, thấu hiểu. “Không sao đâu, My.” Giọng anh dịu lại, một cách bất ngờ. “Em không cần nói nếu em không muốn. Nhưng anh đoán… có phải em đang trốn chạy một người? Em muốn bản thân mình không bị gò bó, không bị ai khác kiểm soát?”
My tròn mắt nhìn Nam. Anh đang nói trúng tim đen của cô, những lời nói đó như xuyên thấu tận cùng tâm hồn cô. Nam không nhìn My, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía dòng sông, giọng anh vẫn đều đều, trầm lắng, như đang kể một câu chuyện của riêng mình.
“Nếu nói về trốn chạy, thì chắc anh mới chính là người đó.” Nam thở dài, một hơi thở nặng trĩu.
My lắc đầu, ánh mắt to tròn vẫn nhìn Nam, mong đợi câu trả lời, mong đợi anh sẽ vén màn bí ẩn về chính mình. “Có khi nào em thắc mắc tại sao anh lại làm shipper không? Anh có vẻ không hợp với công việc này.”
Nam khẽ cười, một nụ cười chua chát. “Bởi hiện thực lúc đó với anh quá sức chịu đựng.”
Nam ngồi đó, giữa màn đêm tĩnh lặng của công viên, bên cạnh cô gái bí ẩn đang run rẩy vì sợ hãi, anh bắt đầu kể lại những chuyện xưa. Anh kể về mối tình đầu, về những ước mơ, hoài bão, về sự cố gắng cho tương lai. Anh kể về sự phản bội đau đớn của người đó vì cuộc sống xa hoa, vì những thứ phù phiếm. Anh kể về sự sụp đổ của thế giới trong mình, về việc anh từ bỏ tất cả để chạy trốn khỏi sự giả dối, khỏi những con người mà anh không còn tin tưởng, để tìm kiếm sự bình yên trong vai một shipper. Đây là lần đầu tiên anh tự mở lòng mình với một người mới quen, với một người không liên quan đến quá khứ của anh, với một người anh cảm thấy có sự đồng điệu đến lạ kỳ.
My ngồi nghe chăm chú, khuôn mặt cô lúc ửng hồng vì những ký ức tình yêu trong trẻo của Nam, lúc khẽ cười vì những trò nghịch ngợm của anh, lúc lại giận dữ, phẫn nộ khi nghe đến sự phản bội. Cô dường như nhập tâm hoàn toàn vào câu chuyện của Nam, cảm nhận được từng nỗi đau, từng sự tuyệt vọng mà anh đã trải qua. Cô hiểu cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác bị vứt bỏ, bị tổn thương sâu sắc.
Những câu từ cuối cùng Nam thốt ra xong, anh thở hắt một hơi, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Anh trầm ngâm nhìn ánh đèn vàng vọt từ những con đường xa xa, không khí giữa hai người chìm vào sự tĩnh lặng đầy cảm xúc.
“Thế bây giờ anh cảm thấy thế nào, anh Nam?” My ngập ngừng hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, ánh mắt cô nhìn Nam đầy sự thấu hiểu và cả một chút thương cảm.
Nam quay sang nhìn My, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. “Bây giờ ư? Bây giờ anh chỉ thấy… trống rỗng thôi, My. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Tình yêu, niềm tin… tất cả đều chỉ là những thứ phù phiếm. Anh đã học được cách sống mà không cần tình yêu, không cần niềm tin. Có lẽ… đó là cách tốt nhất.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. “Còn em… em thì sao? Nghe anh kể xong, em có thấy mình cô đơn hơn không, khi biết rằng thế giới này đôi khi tàn nhẫn đến vậy?”



) lên tml