NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Irreguler

Thạc sĩ
Cám ơn bạn đã đọc và theo dõi câu chuyện.
Bên hải ngoại có tiểu phẩm Đời kịch - Kịch đời
Ở VN thì người ta hay nói đến ngày Cá tháng tư được du nhập và trào lưu
Ông thầy dạy Sác xuất thống kê cưới vợ ngày 1.4, đi mời đồng nghiệp bảo sao lại cưới vào ngày nói dối?
Câu trả lời rất gọn và thâm thuý: cuộc sống này có cái gì mà chả giả dối
Còn diễn đàn này tự thân nó đã có tên XÀM rất rõ 😂
Triết vãi
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Trong tình yêu, người ta hay tìm kiếm sự lãng mạn, vẻ ngoài cuốn hút, hay những lời ngọt ngào. Nhưng đến cuối cùng, thứ quý nhất không phải là lời hứa, mà là sự thủy chung – điều mà không phải ai cũng đủ tư cách để giữ. Chung thuỷ không đo bằng thời gian bên nhau, mà bằng lòng người có ở lại khi mọi thứ không còn như trước.

Người có giá trị không cần nói nhiều về lòng trung thành – họ thể hiện bằng hành động, bằng sự nhất quán trong cách yêu, cách quan tâm, và cách tôn trọng đối phương. Họ hiểu rằng, khi đã chọn ai, thì dẫu có giông bão, vẫn không buông tay. Còn người “rẻ tiền” – họ xem tình cảm như món hàng, đổi thay như thay áo. Khi vui thì gần, khi khó thì biến mất. Với họ, chung thuỷ là thứ xa xỉ, vì lòng họ chưa từng đủ sâu.
Để được lòng người khác, mình phải cho họ được lòng mình, muốn người khác theo ý mình, bản thân mình đừng vội làm phật ý người khác. Nguyên tắc cuộc sống là vậy. Tao nghe câu này lúc anh Khiêm nói chuyện điện thoại với con anh ấy khi nó có vấn đề trên lớp học và kể lể với ông bố một cách bức xúc. Điều này cũng khiến tao ghi nhớ và có chút ấn tượng với bản thân mình.

Nếu như trong chuyện Mảnh trăng cuối rừng, cô giáo tao từng nói " Nguyệt là cô gái có lý tưởng sống cao đẹp khi nhập ngũ lên đường vào bom đạn tìm người yêu thì Lãm, anh sống đẹp để có một tình yêu đẹp".

Thực ra soi chiếu cái nảy với hai đứa bọn tao thì nó quá khập khiễng, một thời oanh liệt của các cụ thì chấp gì thởi bình của những đứa ăn chưa no lo chưa tới như bọn tao. Xong nó cũng khiến bản thân ít nhiều căn chỉnh cảm xúc chuyện yêu đương cũng như thực tế hơn với cuộc sống sau này, khi tao còn một kỳ nữa là học xong, nhiều thứ còn đang đón chờ phía trước.

Không hứa hẹn thề thốt gì cho nhau, chỉ thầm hiểu là cần một sự đồng hành và trách nhiệm thế là đủ. Bởi không sợ nói trước bước không qua, mà là không muốn mơ mộng viển vông thái quá rồi lại chả ra thể thống gì trong khi bản thân tao có nhiều toan tính và mong muốn cho sau này.

Hôm ấy, cả ngày rong ruổi lang thang trên phố, từ bờ Hồ đến khu thành cổ, những cái nắm tay, những bức ảnh chụp mà sau này không thể lục tìm lại được.

Ngồi trên quán City View trên Hàm cá mập, nhâm nhi cốc cafe pha máy đắng và chua lòm, chị cười khúc khích khi tao nhăn mặt bởi vị cafe dành cho bọn Tây. Đổi lại, cái khu lõi thủ đô vào mùa cuối thu cũng khiến cho con người ta thêm dâng trào cảm xúc, điều này thấy rõ trong ánh mắt nhìn của chị.
 

TâyĐộc

Chim TO
Trong tình yêu, người ta hay tìm kiếm sự lãng mạn, vẻ ngoài cuốn hút, hay những lời ngọt ngào. Nhưng đến cuối cùng, thứ quý nhất không phải là lời hứa, mà là sự thủy chung – điều mà không phải ai cũng đủ tư cách để giữ. Chung thuỷ không đo bằng thời gian bên nhau, mà bằng lòng người có ở lại khi mọi thứ không còn như trước.

Người có giá trị không cần nói nhiều về lòng trung thành – họ thể hiện bằng hành động, bằng sự nhất quán trong cách yêu, cách quan tâm, và cách tôn trọng đối phương. Họ hiểu rằng, khi đã chọn ai, thì dẫu có giông bão, vẫn không buông tay. Còn người “rẻ tiền” – họ xem tình cảm như món hàng, đổi thay như thay áo. Khi vui thì gần, khi khó thì biến mất. Với họ, chung thuỷ là thứ xa xỉ, vì lòng họ chưa từng đủ sâu.
Để được lòng người khác, mình phải cho họ được lòng mình, muốn người khác theo ý mình, bản thân mình đừng vội làm phật ý người khác. Nguyên tắc cuộc sống là vậy. Tao nghe câu này lúc anh Khiêm nói chuyện điện thoại với con anh ấy khi nó có vấn đề trên lớp học và kể lể với ông bố một cách bức xúc. Điều này cũng khiến tao ghi nhớ và có chút ấn tượng với bản thân mình.

Nếu như trong chuyện Mảnh trăng cuối rừng, cô giáo tao từng nói " Nguyệt là cô gái có lý tưởng sống cao đẹp khi nhập ngũ lên đường vào bom đạn tìm người yêu thì Lãm, anh sống đẹp để có một tình yêu đẹp".

Thực ra soi chiếu cái nảy với hai đứa bọn tao thì nó quá khập khiễng, một thời oanh liệt của các cụ thì chấp gì thởi bình của những đứa ăn chưa no lo chưa tới như bọn tao. Xong nó cũng khiến bản thân ít nhiều căn chỉnh cảm xúc chuyện yêu đương cũng như thực tế hơn với cuộc sống sau này, khi tao còn một kỳ nữa là học xong, nhiều thứ còn đang đón chờ phía trước.

Không hứa hẹn thề thốt gì cho nhau, chỉ thầm hiểu là cần một sự đồng hành và trách nhiệm thế là đủ. Bởi không sợ nói trước bước không qua, mà là không muốn mơ mộng viển vông thái quá rồi lại chả ra thể thống gì trong khi bản thân tao có nhiều toan tính và mong muốn cho sau này.

Hôm ấy, cả ngày rong ruổi lang thang trên phố, từ bờ Hồ đến khu thành cổ, những cái nắm tay, những bức ảnh chụp mà sau này không thể lục tìm lại được.

Ngồi trên quán City View trên Hàm cá mập, nhâm nhi cốc cafe pha máy đắng và chua lòm, chị cười khúc khích khi tao nhăn mặt bởi vị cafe dành cho bọn Tây. Đổi lại, cái khu lõi thủ đô vào mùa cuối thu cũng khiến cho con người ta thêm dâng trào cảm xúc, điều này thấy rõ trong ánh mắt nhìn của chị.
M nói chuẩn..
 

Irreguler

Thạc sĩ
Trong tình yêu, người ta hay tìm kiếm sự lãng mạn, vẻ ngoài cuốn hút, hay những lời ngọt ngào. Nhưng đến cuối cùng, thứ quý nhất không phải là lời hứa, mà là sự thủy chung – điều mà không phải ai cũng đủ tư cách để giữ. Chung thuỷ không đo bằng thời gian bên nhau, mà bằng lòng người có ở lại khi mọi thứ không còn như trước.

Người có giá trị không cần nói nhiều về lòng trung thành – họ thể hiện bằng hành động, bằng sự nhất quán trong cách yêu, cách quan tâm, và cách tôn trọng đối phương. Họ hiểu rằng, khi đã chọn ai, thì dẫu có giông bão, vẫn không buông tay. Còn người “rẻ tiền” – họ xem tình cảm như món hàng, đổi thay như thay áo. Khi vui thì gần, khi khó thì biến mất. Với họ, chung thuỷ là thứ xa xỉ, vì lòng họ chưa từng đủ sâu.
Để được lòng người khác, mình phải cho họ được lòng mình, muốn người khác theo ý mình, bản thân mình đừng vội làm phật ý người khác. Nguyên tắc cuộc sống là vậy. Tao nghe câu này lúc anh Khiêm nói chuyện điện thoại với con anh ấy khi nó có vấn đề trên lớp học và kể lể với ông bố một cách bức xúc. Điều này cũng khiến tao ghi nhớ và có chút ấn tượng với bản thân mình.

Nếu như trong chuyện Mảnh trăng cuối rừng, cô giáo tao từng nói " Nguyệt là cô gái có lý tưởng sống cao đẹp khi nhập ngũ lên đường vào bom đạn tìm người yêu thì Lãm, anh sống đẹp để có một tình yêu đẹp".

Thực ra soi chiếu cái nảy với hai đứa bọn tao thì nó quá khập khiễng, một thời oanh liệt của các cụ thì chấp gì thởi bình của những đứa ăn chưa no lo chưa tới như bọn tao. Xong nó cũng khiến bản thân ít nhiều căn chỉnh cảm xúc chuyện yêu đương cũng như thực tế hơn với cuộc sống sau này, khi tao còn một kỳ nữa là học xong, nhiều thứ còn đang đón chờ phía trước.

Không hứa hẹn thề thốt gì cho nhau, chỉ thầm hiểu là cần một sự đồng hành và trách nhiệm thế là đủ. Bởi không sợ nói trước bước không qua, mà là không muốn mơ mộng viển vông thái quá rồi lại chả ra thể thống gì trong khi bản thân tao có nhiều toan tính và mong muốn cho sau này.

Hôm ấy, cả ngày rong ruổi lang thang trên phố, từ bờ Hồ đến khu thành cổ, những cái nắm tay, những bức ảnh chụp mà sau này không thể lục tìm lại được.

Ngồi trên quán City View trên Hàm cá mập, nhâm nhi cốc cafe pha máy đắng và chua lòm, chị cười khúc khích khi tao nhăn mặt bởi vị cafe dành cho bọn Tây. Đổi lại, cái khu lõi thủ đô vào mùa cuối thu cũng khiến cho con người ta thêm dâng trào cảm xúc, điều này thấy rõ trong ánh mắt nhìn của chị.
Cái quý nhất là Của quý. Không có này thì tất cả các thứ khác vứt hết nhá. Đây là nói có cơ sở khoa học đó!
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đọc bác chia sẻ mà thấy cuốn quá,
thời sv e mới vào trường (2010~) cũng trải qua 1 chị cùng nhà trọ, yêu đc 6 tháng rồi chị phải về quê làm do mẹ bị bệnh, xa nhau nên chia tay rồi chị lấy ck,
tới mấy năm sau yêu qua vài ng vẫn k quên, vẫn so sánh chúng nó ko bằng đc chị,
giờ e vẫn nhớ như in các kỉ niệm, để mà viết ra chắc cũng ra gì đấy cơ mà văn e hơi kém.
Tks. Nghĩ sao viết vậy thôi, mình đâu cần phải chuyên nghiệp
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đọc liền suốt 1 tuần mỗi khi rảnh rỗi mới đến được Chap này. Em cũng 8x nhưng kém anh 3t. Thật sự thật sự ngưỡng mộ và khâm phục Anh từ cách suy nghĩ, năm bắt và xử lý vấn đề. Nhất là trong chuyện tình cảm. Em thấy ở em có nhiều điểm giống Anh nhưng chưa bằng Anh. Đọc tự truyện của Anh em học được rất nhiều điều. Rất mong có dịp ra HN được gặp anh, mời anh 1 ly cafe hoặc vài chai bia cho sảng khoái. Còn nếu Anh có vào SG thì cho em hay nhé! Em sẽ tiếp đón tận tình. 😉

Em rất mong kết cuộc tốt đẹp của Anh và chị NB. Chị đã đồng hành và hy sinh vì anh rất nhiều rồi. Chị xứng đáng được Anh Yêu và Hạnh Phúc.
Cám ơn bạn.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Nắm bàn tay tròn và nhẵn mịn của chị, đưa lên hôn nhẹ tao hỏi, em lúc này đang mong muốn điều gì anh có thể đáp ứng cho em nào?
- Anh đừng để em sau này phải ghét, hay phải oán hận anh đấy. Nhớ không được bắt nạt em và để em đi về một mình, và đừng có tỏ ra vô tri với những câu nói không đâu để thăm dò phản ứng của em , nhớ không?
- Còn gì nữa, em liệt kê tiếp đi, hay nếu dài quá thì soạn ra file words 😊.
- Nhiều nhưng giờ em không muốn nói, anh biết trước vậy đã. Tuy nhiên là đôi khi cũng nên biết đủ và tạm hài lòng, nỗ lực và tham vọng thì tốt thôi nhưng cũng không nên vì thế mà đôi lúc bỏ quên những người xung quanh, rồi thậm chí đánh đổi không đáng. Đừng có như một con ngựa bất kham, mình còn rất trẻ mới ngoài hai mươi thôi
- Uh thì cũng có ai đâu mà bỏ quên. Tao nói câu này vô tri nhưng ăn một cái đấm vào mạng sườn.
- Nghe rõ em nói này, thú nhất là gia đình người thân của anh, em gái anh, sau đó là em đang ngồi trước mặt anh, rõ chưa con chuột cứng đầu?
- Thế còn anh, anh mong muốn điều gì ở em cho sau này của hai đứa mình?
- Anh muốn nhiều thứ, bản tính tham lam đã sẵn có, tuy nhiên có em là đã có đủ thứ anh cần và chưa cần, sẽ cần rồi, tao cười.
Vẫn những nội dung đó có thể khác một tí về câu chữ, xong vốn thâm tâm của người con gái đang yêu và mới yêu, có lẽ với chị lúc này chỉ cần nói như vậy, vì hoàn cảnh sống và cuộc sống cũng đã dễ dàng hơn nhiều người cùng trang lứa, thậm chí còn mức khá là đằng khác, đã thế lại có tính tự chủ tự lập, không dựa dẫm vào gia đình. Có lẽ như vậy mà cái sự mưu cầu của con người ta nó khác một chút, hay nói như thời bây giờ là thiếu cái gì con người ta đi tìm cái đó cho bản thân mình.
Có lẽ đến lúc này, quãng thời gian sinh viên của tao cũng coi như tạm hài lòng và chấp nhận được, 22 tuổi, có những cuộc tình, có người mình yêu và cận kề chăm sóc, cũng trải qua các cung bậc cảm xúc khác nhau, chỉ duy nhất là chơi bời tệ nạn là tao nói không dứt khoát, hầu hết thời gian là dành cho chuyện kiếm chác nhặt nhãnh, và yêu đương.

Khi này trở đi cho đến hết quãng thời gian cao học, tao và chị luôn một trong hai đứa đợi nhau hoặc đi về cùng nhau vì chị cũng mất 2 năm liên thông thi cử này nọ. Tuy nhiên không hẳn thường xuyên tao ở lại nhà chị liên tục qua ngày, một phần nếu cứ dính nhau như sam thì rồi cũng sẽ có chuyện nảy sinh, một phần cũng giữ ý cho chị với người xung quanh , rồi việc tao ở chung với Hương nữa. Và việc kiếm tiền càng sớm với tao nó càng quan trọng, một vì muốn có cho mình những thứ mình ưng mà không quá rẻ, không cần chành chó,xong phải ưng theo cách tốt nhất, hai là có cơ hội học hỏi và tạo mối quan hệ sớm nhất nhiều nhất có thể. Với chị Ninh Bình, tao vẫn hỗ trợ trong chuyện buôn bán cũng như hỗ trợ ông bà già ở quê, hơn nữa còn có cơ sở tạo một khoản đầu tư để có tiền cho sau này, hoặc tao chưa cần vì nuôi đủ thân tao là được nhưng ông bà già thì chắc chắn sẽ cần, không trông chờ phụ thuộc vào một nguồn nào cả. TRước kia thì ông bà làm thuê làm mướn, vài sào ruộng mấy thửa vườn, cũng chăm lo cho anh em tao đến bây giờ, nhưng khi đó thì mọi thứ xung quanh làng xóm người ta đã nâng cấp rất nhiều mà mình vẫn thế thì không đành, ít ra tao dc đầu tư cho ăn đi học, chưa có tiền thì cũng có cho ông bà ý tưởng ý kiến để xoay sở đồng ra đồng vào.
Tuy nhiên, các việc riêng với gia đình tao chưa hoặc không tâm sự gì với chị, bởi chị không có trách nhiệm phải nghe thậm chí cũng thấy không cần thiết.

Vậy vẫn phải quay trở lại những việc quen thuộc tao vẫn làm, những gói phụ kiện điện thoại, hàng bình dân, khi Nokia đầu 7 đã phổ biến thì nó tiếp cận được nhiều người hơn, tao không thể làm cửa hàng vì vốn và kiến thức cũng như mánh lới làm ăn của họ, nên vẫn chỉ nhặt nhạnh, càng ít trách nhiệm thì lãi ít được bù vào số lượng.

Với chị thì vào những tháng cuối năm, đúng phải mùa nào thức ấy, giống như người ta buôn quần áo thời trang, mùa đông bán hè mùa hè bán đông và trơn ráo không tồn đọng là được. Chỉ khác biệt là con gái không cho phép rong ruổi khắp nơi với đồng hàng cồng kềnh, nó không phù hợp với chị và cũng vất vả chưa nói nguy hiểm, nên đã bán đổ buôn thì ít hay nhiều cứ thuê xe ôm là đảm bảo nhất, nhưng tao đã từng đi theo xe ôm lần mối mua điều hòa TQ thì tao cũng phải cảnh giác với ông xe ôm kia, để đảm bảo khách của chị không ai cắt đuôi và mình không bị mất khách. Chỉ khác biệt là tao làm việc theo trí nhớ là chính, còn chị thì cẩn thận hơn với sổ sách, đúng bọn kế toán vẫn khác người.
Sau khi tao tham gia đoàn phục vụ Apec 2006 năm đó, thì mấy ông thầy có phân tích này nọ về kinh tế vĩ mô, xong tao với trình độ nhận thức và kiến thức của thằng còn ngồi ghế nhà trường, cũng chỉ lượm lặt phục vụ cho các bài tập , nghe hơi mông lung xong với tờ báo thanh niên và thi thoảng ngồi đọc báo trên mạng thì tao thấy muốn kiếm tiền nhanh, vẫn chỉ là đi buôn, buôn nước bọt cũng được, vì cái mình cần là thiên hạ họ kiếm ăn ntn mà thôi, không dám kỳ vọng quá cao to, bởi mỗi tháng kiếm vài triệu khi đó với tao đã là bình thường.
 

Irreguler

Thạc sĩ
Nắm bàn tay tròn và nhẵn mịn của chị, đưa lên hôn nhẹ tao hỏi, em lúc này đang mong muốn điều gì anh có thể đáp ứng cho em nào?
- Anh đừng để em sau này phải ghét, hay phải oán hận anh đấy. Nhớ không được bắt nạt em và để em đi về một mình, và đừng có tỏ ra vô tri với những câu nói không đâu để thăm dò phản ứng của em , nhớ không?
- Còn gì nữa, em liệt kê tiếp đi, hay nếu dài quá thì soạn ra file words 😊.
- Nhiều nhưng giờ em không muốn nói, anh biết trước vậy đã. Tuy nhiên là đôi khi cũng nên biết đủ và tạm hài lòng, nỗ lực và tham vọng thì tốt thôi nhưng cũng không nên vì thế mà đôi lúc bỏ quên những người xung quanh, rồi thậm chí đánh đổi không đáng. Đừng có như một con ngựa bất kham, mình còn rất trẻ mới ngoài hai mươi thôi
- Uh thì cũng có ai đâu mà bỏ quên. Tao nói câu này vô tri nhưng ăn một cái đấm vào mạng sườn.
- Nghe rõ em nói này, thú nhất là gia đình người thân của anh, em gái anh, sau đó là em đang ngồi trước mặt anh, rõ chưa con chuột cứng đầu?
- Thế còn anh, anh mong muốn điều gì ở em cho sau này của hai đứa mình?
- Anh muốn nhiều thứ, bản tính tham lam đã sẵn có, tuy nhiên có em là đã có đủ thứ anh cần và chưa cần, sẽ cần rồi, tao cười.
Vẫn những nội dung đó có thể khác một tí về câu chữ, xong vốn thâm tâm của người con gái đang yêu và mới yêu, có lẽ với chị lúc này chỉ cần nói như vậy, vì hoàn cảnh sống và cuộc sống cũng đã dễ dàng hơn nhiều người cùng trang lứa, thậm chí còn mức khá là đằng khác, đã thế lại có tính tự chủ tự lập, không dựa dẫm vào gia đình. Có lẽ như vậy mà cái sự mưu cầu của con người ta nó khác một chút, hay nói như thời bây giờ là thiếu cái gì con người ta đi tìm cái đó cho bản thân mình.
Có lẽ đến lúc này, quãng thời gian sinh viên của tao cũng coi như tạm hài lòng và chấp nhận được, 22 tuổi, có những cuộc tình, có người mình yêu và cận kề chăm sóc, cũng trải qua các cung bậc cảm xúc khác nhau, chỉ duy nhất là chơi bời tệ nạn là tao nói không dứt khoát, hầu hết thời gian là dành cho chuyện kiếm chác nhặt nhãnh, và yêu đương.

Khi này trở đi cho đến hết quãng thời gian cao học, tao và chị luôn một trong hai đứa đợi nhau hoặc đi về cùng nhau vì chị cũng mất 2 năm liên thông thi cử này nọ. Tuy nhiên không hẳn thường xuyên tao ở lại nhà chị liên tục qua ngày, một phần nếu cứ dính nhau như sam thì rồi cũng sẽ có chuyện nảy sinh, một phần cũng giữ ý cho chị với người xung quanh , rồi việc tao ở chung với Hương nữa. Và việc kiếm tiền càng sớm với tao nó càng quan trọng, một vì muốn có cho mình những thứ mình ưng mà không quá rẻ, không cần chành chó,xong phải ưng theo cách tốt nhất, hai là có cơ hội học hỏi và tạo mối quan hệ sớm nhất nhiều nhất có thể. Với chị Ninh Bình, tao vẫn hỗ trợ trong chuyện buôn bán cũng như hỗ trợ ông bà già ở quê, hơn nữa còn có cơ sở tạo một khoản đầu tư để có tiền cho sau này, hoặc tao chưa cần vì nuôi đủ thân tao là được nhưng ông bà già thì chắc chắn sẽ cần, không trông chờ phụ thuộc vào một nguồn nào cả. TRước kia thì ông bà làm thuê làm mướn, vài sào ruộng mấy thửa vườn, cũng chăm lo cho anh em tao đến bây giờ, nhưng khi đó thì mọi thứ xung quanh làng xóm người ta đã nâng cấp rất nhiều mà mình vẫn thế thì không đành, ít ra tao dc đầu tư cho ăn đi học, chưa có tiền thì cũng có cho ông bà ý tưởng ý kiến để xoay sở đồng ra đồng vào.
Tuy nhiên, các việc riêng với gia đình tao chưa hoặc không tâm sự gì với chị, bởi chị không có trách nhiệm phải nghe thậm chí cũng thấy không cần thiết.

Vậy vẫn phải quay trở lại những việc quen thuộc tao vẫn làm, những gói phụ kiện điện thoại, hàng bình dân, khi Nokia đầu 7 đã phổ biến thì nó tiếp cận được nhiều người hơn, tao không thể làm cửa hàng vì vốn và kiến thức cũng như mánh lới làm ăn của họ, nên vẫn chỉ nhặt nhạnh, càng ít trách nhiệm thì lãi ít được bù vào số lượng.

Với chị thì vào những tháng cuối năm, đúng phải mùa nào thức ấy, giống như người ta buôn quần áo thời trang, mùa đông bán hè mùa hè bán đông và trơn ráo không tồn đọng là được. Chỉ khác biệt là con gái không cho phép rong ruổi khắp nơi với đồng hàng cồng kềnh, nó không phù hợp với chị và cũng vất vả chưa nói nguy hiểm, nên đã bán đổ buôn thì ít hay nhiều cứ thuê xe ôm là đảm bảo nhất, nhưng tao đã từng đi theo xe ôm lần mối mua điều hòa TQ thì tao cũng phải cảnh giác với ông xe ôm kia, để đảm bảo khách của chị không ai cắt đuôi và mình không bị mất khách. Chỉ khác biệt là tao làm việc theo trí nhớ là chính, còn chị thì cẩn thận hơn với sổ sách, đúng bọn kế toán vẫn khác người.
Sau khi tao tham gia đoàn phục vụ Apec 2006 năm đó, thì mấy ông thầy có phân tích này nọ về kinh tế vĩ mô, xong tao với trình độ nhận thức và kiến thức của thằng còn ngồi ghế nhà trường, cũng chỉ lượm lặt phục vụ cho các bài tập , nghe hơi mông lung xong với tờ báo thanh niên và thi thoảng ngồi đọc báo trên mạng thì tao thấy muốn kiếm tiền nhanh, vẫn chỉ là đi buôn, buôn nước bọt cũng được, vì cái mình cần là thiên hạ họ kiếm ăn ntn mà thôi, không dám kỳ vọng quá cao to, bởi mỗi tháng kiếm vài triệu khi đó với tao đã là bình thường.
Mé ăn chơi chịch choạc cho sớm vào rồi giờ đau nửa đầu với viêm phổi, cho đáng đời
 
Bên trên