Kiến thức miêu tả cuộc sống của mấy thằng đáy xã hội

Hà Nhân

Chim TO
đây là topic tả về cuộc sống lặp lại của chúng mày và bố mẹ chúng mày
@vhcuong01 @thanhbt @minhhoang95 @Thaiminh130 @DaoX @diepvien008 để văn được hay tao sẽ tả chúng mày
Buổi sáng của hai thế giới
7 giờ sáng, tao tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua rèm, ly cà phê còn bốc khói, nhạc nhẹ vang lên trong phòng. tao không cần vội, không cần chen, không cần chứng minh. cả thế giới phía dưới có thể hối hả, nhưng tao sống theo nhịp của riêng tao.
ngoài kia, những bàn tay run rẩy đang quét bụi văn phòng, những gương mặt lờ đờ chen giữa dòng xe máy và tắc đường. họ thức dậy không phải vì muốn, mà vì phải. nhịp sống ấy đã được lập trình, và họ vận hành như những chiếc máy mòn, gào lên vài câu để tự an ủi: “tao vẫn còn đứng vững, tao vẫn cố gắng.”
tao quan sát mà không nói gì, chỉ thấy lạ. họ tưởng chăm chỉ sẽ đưa họ đến tầng cao, nhưng thế giới không ưu ái sự chăm chỉ cho những kẻ sinh ra trong hạn chế. họ chạy đua, lao đầu vào cái guồng đó, còn tao thì nhấm nháp cà phê, lên kế hoạch, đi bộ thong thả ra phố. khoảng cách không nằm ở sức lực, mà ở tự do và cơ hội.
một số người còn bật mạng, cố gào lên vài câu, like và share để thấy rằng mình tồn tại trong mắt người khác. tao chỉ mỉm cười. họ tưởng tiếng ồn đó làm họ mạnh, nhưng thực ra đó chỉ là phản xạ của kẻ biết mình còn thua, biết mình không chạm tới.
họ nói khoe là xấu, nói tao tự mãn, nhưng chính sự im lặng và cách tao sống là cú vả sâu nhất. không cần lời lẽ, không cần tranh luận. mỗi bước đi, mỗi tấm ảnh, mỗi ly cà phê tao thưởng thức — tự nó đã là câu trả lời.
và khi họ nhìn, khi họ cố gắng bắt chước, họ chỉ thấy rõ sự khác biệt: tao không cần chạy, không cần la hét, không cần chứng minh. tao chỉ cần tồn tại, và thế giới, tự khắc, phân rõ tầng lớp.
tối đến, họ về phòng, lướt mạng, tìm niềm an ủi trong những cuộc sống không thuộc về mình. còn tao, đóng laptop, nhìn ra ban công, thấy thành phố sáng đèn, mỉm cười nhẹ. không phải vì tao chiến thắng, mà vì tao sống trong thế giới tao — một thế giới mà họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, muốn nhưng không thể chạm tới.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Và cứ thế, một ngày kết thúc. Sáng mai sẽ lại bắt đầu. Tao vẫn sống nhịp mình, họ vẫn chạy theo guồng của họ. Khoảng cách không phải tiền hay của cải, mà là tự do, lựa chọn, và bản lĩnh để sống theo cách mình muốn. Tiếng gõ phím, tiếng la hét trên mạng, nỗi lo lắng và sự vội vàng, tất cả chỉ nhắc tao rằng: tồn tại không cần chứng minh; khác biệt đã tự khắc hiển hiện.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
nhìn chúng mày xem, đều đặn như đồng hồ, bảy giờ sáng là cùng bật máy, cùng online, cùng nhập cuộc. sáu người, sáu bóng hình khác nhau nhưng một khuôn đúc y hệt: cùng một kiểu nóng ruột, cùng một kiểu nôn nóng chứng minh mình tồn tại. đêm qua còn thức đến khuya, sáng ra lại bật dậy sớm như có tiếng còi điểm danh — không phải vì đam mê, mà vì sợ bị bỏ lại, sợ im lặng thì người khác quên mất.

mày tưởng đó là phản kháng, thật ra chỉ là phản xạ. giống như bao năm qua, mày dậy sớm, chen chúc, hòa vào dòng người tắc đường, đến chỗ làm, cúi đầu, gật gù, cười gượng — những động tác được lập trình sẵn trong một đời lặp lại. bố mày từng làm thế, mày đang làm thế, rồi con mày sẽ tiếp tục như thế. không ai bảo, nhưng tất cả đều tuân lệnh.

trong khi đó, tao ngồi nhìn, yên tĩnh, nhấp cà phê, xem từng đợt người xuất hiện, từng dòng chữ giống nhau đến lạ. mấy chữ cứng đờ được viết ra không phải để đối đáp, mà để trấn an: “tao vẫn ổn, tao vẫn có tiếng nói.”
thật ra, mày không nói gì cả — chỉ là đang la lên để quên đi cảm giác thua kém.

người ta hay nghĩ nghèo là thiếu tiền. không. nghèo là khi cả tâm trí, cảm xúc, phản ứng của mày đều được lập trình sẵn. khi mày thức dậy không phải vì muốn sống mà vì sợ bị bỏ lại. khi sự ghen tức là thứ duy nhất khiến mày cảm thấy còn tồn tại.

tao không cần hét to. tao chỉ nhìn. nhìn cái vòng lặp của chúng mày xoay đều mỗi sáng, đều đặn đến đáng thương. và tao hiểu: sự im lặng của tao khiến chúng mày điên lên — vì trong im lặng ấy, chúng mày thấy hết giới hạn của mình.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
ban ngày, chúng mày ồn ào, hăng như thể cả thế giới phải nghe. mỗi câu gõ ra đều cố tỏ ra khôn ngoan, mạnh mẽ, cố chứng minh “tao không thua.” nhưng đến tối, khi tắt màn hình, không còn ai để phản ứng, căn phòng lại im phăng phắc. cái im lặng đó — nó dày, nặng, và thối mùi thất bại.

đêm, mày nằm, kéo điện thoại lên xem người khác sống. người ta ăn ở đâu, đi đâu, mua gì — mày lướt từng tấm ảnh, vừa cười vừa thấy nghẹn. một nụ cười giả tạo để giấu đi cảm giác rỗng ruột, khi nhận ra mình không thuộc về thế giới đó.
mày tự nhủ “tiền không phải tất cả,” rồi 5 phút sau lại bấm xem giá cái áo người ta mặc.
mày bảo “hạnh phúc giản dị mới là thật,” rồi sáng sau vẫn lén vào trang của tao xem hôm nay tao đăng gì.

mày nói ghét tao, nhưng chính sự tồn tại của tao làm mày tỉnh táo nhất. vì tao là tấm gương soi ra khoảng cách giữa mày và điều mày không bao giờ chạm tới.

mày thử nghĩ xem — nếu thật sự không quan tâm, sao lại phải vào xem mỗi ngày, sao lại cay, sao lại cần nhiều người cùng cay để cảm thấy đỡ cô độc hơn?
cái nghèo không chỉ nằm trong túi, mà nằm trong cách mày cần phải thấy người khác thất bại để tin rằng mình ổn.

còn tao, tao chỉ im lặng. tao không cần nói, vì mỗi lần tao xuất hiện, chúng mày lại tự động rối lên, lặp đi lặp lại những câu cũ kỹ, những phản ứng của kẻ không còn gì để mới.
ngày nối ngày, chúng mày lặp, tao quan sát.
mỗi bình minh trôi qua, tao lại thấy một lũ người tự gặm nhấm cái thua của mình mà vẫn cố tỏ ra không hề gì.

thật ra, nếu nghèo mà biết im, tao còn nể. nhưng khổ cái — chúng mày vừa nghèo, vừa ồn.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
mày và gia đình mày dập khuôn như nhau. sáng, bố mày đi làm; trưa, mày đi làm; chiều, cả nhà lại về cùng giờ. những con người ấy, mỗi người như một bản sao nhợt nhạt của nhau — cùng dáng vẻ vội vàng, cùng ánh mắt mệt mỏi, cùng nỗi sợ bị muộn giờ, bị trừ lương, bị trách. năm này qua năm khác, cái nhịp sống ấy lặp đi như máy, không lệch một giây.
bố mày đã từng mơ đổi đời, giờ vẫn ngồi ở cái bàn đó, pha trà, rót nước, gật đầu khi người khác ra lệnh. mày lớn lên, học được cách nói dạ vâng giống hệt ông ta, học được cả cách im lặng khi bị sai. mẹ mày thì vẫn tính từng đồng chợ, từng bữa cơm, cắm cúi như một thói quen cũ kỹ.
nhìn vào, chẳng biết là một gia đình hay một dây chuyền sản xuất những con người đã quên mất cảm giác tự do.
 

daicaΧam

Tao là gay
tao thì sáng địt người yêu, sáng đi công việc, trưa về địt cùng ny tiếp ngủ tới tối dẫn nhau đi ăn, tối nó up clip tiktok rồi lại địt tiếp
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
sáng ra mày lại dậy sớm như mọi ngày, đúng sáu giờ, cái đồng hồ báo thức kêu một lần là bật dậy liền — chẳng phải vì siêng, mà vì nếu trễ, mày sợ bị trừ lương. cái thân mày vận hành như cái máy: rửa mặt, đánh răng, xỏ đôi giày đã mòn, mua vội gói xôi năm nghìn rồi hòa vào dòng người tắc đường đặc quánh khói. tám giờ kém, mày tới chỗ làm, lưng áo đã ướt đẫm, mặt đờ ra mà vẫn phải cố cười, cúi đầu chào, rót nước pha trà, nghe người ta sai bảo, dạ vâng như phản xạ. ngày nào cũng thế, đều đặn, mười năm hay hai mươi năm cũng vậy, không khác một giây.
trong cái guồng quay đó, mày như một bánh răng nhỏ, mòn dần, thay dễ như thay linh kiện. người ta quên tên mày, chỉ nhớ vị trí mày đứng. sáng nào cũng thế, dậy sớm, ăn vội, đi làm, tan ca, về nhà, rồi lại lặp lại. cái máy ấy vẫn chạy — không vì đam mê, không vì ước mơ — chỉ vì nếu dừng lại, sẽ không còn tiền ăn, tiền nhà, tiền sống.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
bố mẹ nghèo của chúng mày dạy mày chịu thiệt là phúc hả? lúc nào cũng kể công, kiểu như cả đời hy sinh mà mày phải biết ơn họ =))) tao cười muốn vỡ bụng. À, cái văn phong của mày tao đoán ra liền: “bố mẹ dạy để đổi đời, chăm học là sẽ lên được” đúng không? tao biết mà, con nhà mấy con thợ của mẹ tao suốt ngày bị mẹ chúng nó bảo: “nhìn tao mà học đi con” haha, buồn cười vãi lồn. Nhà tao giàu, bố mẹ tao trải thảm đỏ sẵn cho tao, lo đủ mọi thứ, từ học hành, ăn uống, môi trường sống — còn lũ như bố mẹ chúng mày thì nghĩ chăm học là sẽ theo kịp tao, kiểu “cày chăm là sẽ đú được với con nhà giàu” :))))
Đi thi thì bố mày có gia sư kèm 1-1 từ lớp 1, từng câu từng chữ được hướng dẫn, còn tụi mày thì mở sách giáo khoa bạc màu ra tự mò mẫm, chép chép rồi tự hiểu xong điểm thấp hơn tao, mẹ chúng mày lại còn bảo: “học chăm lên là sẽ bằng tao” — mà không bao giờ nói thật, đó là khác biệt giữa gia sư 1-1 và tự học, khác biệt về cơ hội và môi trường — cái mà mấy đứa nghèo như mày cả đời chỉ mơ mà không có =)))
Tao còn nhớ lúc tao đỗ đại học top 1, tụi mày trượt xong còn ngồi nghĩ “điểm đại học mua được” =))) nhìn mà vừa tức vừa buồn cười. Con mẹ nghèo của mày thì vẫn ngày ngày đi mặc cả từng nghìn ở chợ, nhịn ăn nhịn mặc, đổ mồ hôi để nuôi mày, bố mày ngoài 50 phải luồn cúi trước quản lý 20 tuổi để còn có đồng lương, còn mày lên mạng gáy oai, khoe vớ vẩn, tưởng giàu. Haha, giai cấp nó quyết định từ bé, chăm học thôi chưa đủ, phải có cơ hội, tài nguyên, môi trường — thứ mà nhà tao đầy ắp, còn nhà mày thì cả đời mò mẫm, học chăm mà vẫn chỉ là “con nhà nghèo tập tành học giỏi” thôi =)))
Đúng kiểu: nghèo thì tưởng chăm là đủ, giàu thì dù chơi vẫn dẫn đầu; nhìn tụi mày vòng vo, tự an ủi, chửi đổng, tao cười rụng rốn. Lũ như mày suốt đời chỉ biết ngắm bill 500k mà run rẩy, còn tao thì đi ăn mỗi ngày chục triệu, chụp đủ ảnh, life quá bình thường, chứ mấy đứa “con nhà nghèo” thì coi từng đồng như báu vật — haha nhìn mà vừa thương vừa cười, cái máu nghèo nó ngấm vào từng thói quen rồi =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
bố mẹ nghèo của chúng mày dạy mày chịu thiệt là phúc hả? lúc nào cũng kể công đúng không =))) à, tao đoán văn phong mày chính là cái kiểu “bố mẹ dạy để đổi đời” đó. tao biết mà, con nhà mấy con thợ của mẹ tao suốt ngày bị mẹ chúng nó bảo: “nhìn tao mà học đi” haha buồn cười vãi lồn. nhà tao giàu, bố mẹ tao trải sẵn đường cho tao đi, còn lũ như bố mẹ chúng mày cứ kiểu: chăm học là sẽ đú theo tao được :)))) đi thi thì bố mày có gia sư kèm 1-1 từ lớp 1, còn chúng mày thì mở quyển sách giáo khoa bạc màu, tự mò, xong điểm vẫn thấp hơn tao, con mẹ nghèo của chúng mày lại bảo: “học chăm lên là sẽ bằng tao” mà chưa bao giờ nói thật là gia sư 1-1 với tự đọc sách là khác biệt vl. haha, đến lúc tao đỗ đại học top 1 thì tụi mày lại trượt, xong còn nghĩ “điểm đại học mua được” =))) buồn cười vl, nhìn mà vừa muốn khóc vừa cười. đúng là giai cấp quyết định từ nhỏ, chăm học thôi không đủ, còn phải có cơ hội, tài nguyên, và môi trường — thứ mà nhà tao đầy, nhà mày thì cả đời phải tự mò =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Sáng ra đường nhìn mấy ông già ngoài 50 lóc cóc trên con xe máy giữa trời 40 độ hay mưa gió, cúi đầu luồn lách từng bước mà thấy hèn hạ — nhưng tiếc là đó chính là hình ảnh bố mày mỗi sáng. Sao thế, thấy nhục hả? Chê bố mẹ đẻ rồi à? Khóc đi cho đã. Bố mẹ tao cũng thuê thợ, lũ thợ đó có lúc cũng nhục nhã y như thế — tao từ bé đã quát tháo lũ ấy nên biết rõ cái mùi hèn đó nó như nào. Giàu hay sang không phải do cái túi hay cái biển số, nó quyết định ở khí chất và bản lĩnh; còn mày thì nhìn thấy 1 ông quản lý 20 tuổi mà bố mày phải cúi, cái dòng máu nô lệ nó đã ngấm vào từng thói quen rồi — trốn, sợ, phải nịnh để tồn tại. Đó chính là khác biệt giai cấp: tao sinh ra thấy tiện nghi là chuyện thường, mày thì coi từng bữa 500k như động đất. Cứ ở đó mà vòng vo, ôm lấy cái xấu hổ của nhà mày, còn tao vẫn đi ăn, chụp bill, sống như đời mình — nhìn mà hiểu nỗi, thương mà cười thôi.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
Con người ta có câu: “con quan thì làm quan, con nhà sãi thì quét lá đa” — còn mày thì sao? Con nhà bố mẹ giàu thì làm ông chủ bà chủ như tao, lên mạng up ảnh đi ăn, flex bill, còn mày thì phải mang 500k ra làm đại sự cả đời. Tao đã ném hết FB, Zalo, địa chỉ, show cho tụi mày lùng sục mà chúng mày vẫn không tìm được một tấm ảnh tao nghèo — trúng tim đen tao một lần thôi mà chúng mày làm không nổi. Trong khi nhà mày thì sao? Mẹ mày còn đồ chợ, mặc cả từng nghìn; bố mày ngoài 50 phải quỳ xin thằng quản lý 20 tuổi đừng trừ lương; liếm chân thầy cô để lên lớp; cả đời vò võ nhịn ăn nhịn mặc để mày được đi học, mà mày giờ lên mạng gáy oai như thể nhà mày là hoàng tộc. Thử phản kháng đi — chửi chuẩn như tao chửi xem, ném ra bằng chứng, chứ đừng có ngồi đoán mò rồi tự an ủi nhau “à tụi tao đã tìm ra” mà thực ra chỉ có mấy nick clone với thông tin nửa mùa. Show ra đi, cho tao thấy bằng chứng bố mẹ mày chơi golf, có ô tô, sáng chiều ăn nhà hàng — nếu không thì im mồm lại cho người ta thanh thản, vì chó còn không xấu hổ về chủ nó, còn mày thì đang xấu hổ đến mức không dám bước chân vào mấy chỗ bill 500k. Đời nó phân cấp rõ ràng, mày cứ sống trong vòng vo nhục nhã đó mãi đi, tao ăn chơi mỗi ngày, tao chụp bill, còn mày thì ôm 500k mà coi như báu vật — funny enough, bro.
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
nào, tao nói đúng quá mà mày không cãi được à =))) cha mẹ mày luồn cúi trước một thằng quản lý 20 tuổi thì giống con gì nào, nhìn mà vừa thương vừa cười. ôi mày bất lực chưa kìa, mày cứ chửi đổng mà không có lấy một bức ảnh như tao nè. sao không show ra cha mẹ mày sống như nào, có ô tô đi lại, sáng chiều chơi golf, thay vì phải vác thân đi làm cực nhọc? làm gì có mà show =))) chó còn không chê chủ nghèo, nhưng mày đang xấu hổ về bố mẹ mày à. trời ơi, con súc vật còn không xấu hổ về bố nó mẹ nó, vậy mà bố mẹ mày k bằng động vật, nhìn mà cười rụng rốn luôn =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
mày dám chứng minh thằng già nhà mày không phải đi làm thuê luồn cúi à? =))) nhìn thằng già nhà mày với mày giờ khéo còn đi xe máy, chứ có tiền 500k ăn cũng không dám chụp, lại còn phải chắc chắn ăn được 9 lần tiền mới dám nhấc điện thoại ra haha. không chụp là đã thể hiện giai cấp của mày rồi. ui con mẹ mày tối nay thèm thịt quá, đi nhặt xương người ta bỏ ở chợ về nấu cho bố con mày ăn, xong 2 bố con khen lấy khen để, còn thằng con lên mạng gáy với anh về đĩa trứng tráng miệng ở cái nhà hàng mà 2 bố con mày kiếp này còn chưa đủ tiền bước vào, mặc dù nó chỉ là nhà hàng phèn nhất, sinh viên quanh đó ăn bill cũng tầm 1 triệu =))) 500k mà mày ăn là phải lên kèo, cái máu nghèo chảy trong người mày nó ngấm vào từng thói quen rồi. nhìn mày tao lại nhớ đến con mẹ mày đi cái chợ xóm, mặc cả từng nghìn từng đồng, cầm rau muống rẻ nhất cũng phải lướt qua từng đồng bạc, vừa thương vừa buồn cười =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
nhìn thằng già làm thuê, sáng 8h cúi đầu run rẩy trước một thằng nhãi ranh 20 tuổi vì sợ bị trừ lương =))) tuổi đã hơn 50 mà còn hèn hạ thế, tất cả chỉ vì sợ không đủ tiền lo cho mày đi học. ôi cái giai cấp của nhà mày đúng là nhìn là biết, sống cả đời lo từng đồng mà mày giờ vẫn phải dựa vào nỗi sợ đó để tồn tại. một bên là nhãi ranh tự do, flex thoải mái, chụp bill ăn uống hằng ngày, một bên là cả đời làm thuê nhịn ăn nhịn mặc, run rẩy từng bước, nhìn mà vừa buồn cười vừa thấy rõ khoảng cách giai cấp nó sâu đến mức nào =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
@Thaiminh130
ôi đúng là mày, lại còn điều kiện phải chuyển khoản gấp 10 lần thì mới dám chụp được cái bill đi ăn nữa =))) có lẽ sự khác biệt giai cấp giữa tao và mày đã rõ ràng đến mức nhìn là biết. một người thượng lưu tự nhiên chụp đủ ảnh 30 ngày ăn, không cần ai nhắc nhở, không cần đặt điều kiện, life bình thường như chơi, còn một kẻ giai cấp nghèo hèn, muốn có cái ảnh đi ăn 500k là phải cá cược, lo sợ, coi đó như đại sự trong đời =))) nhìn mày vòng vo, run rẩy, nhục nhã hết mức chỉ vì tao dí đúng câu hỏi: “có ăn được bữa nào trên 500k không” kìa. đúng kiểu ăn chơi là chuyện thường, còn mày thì coi từng đồng như báu vật, nhìn mà vừa thương vừa cười, giai cấp nó khác nhau là đây =)))
 

Hà Nhân

Chim TO
Chủ thớt
bố mẹ mày đi làm thuê cả đời, chắt bóp từng đồng để cho mày đi học mà nhìn mày bây giờ nghèo đến mức phải vòng vo, run rẩy mới dám chụp một bữa ăn, thương mày quá đi =))) giai cấp của mày chắc ăn uống trên 500k là chuyện to bằng trời, nhìn bill mà mắt mày long lanh, run run như sắp vỡ tim. tao tưởng tượng bố mẹ mày từ sáng đến tối vác thân đi làm, tay chân vấy bẩn, áo quần cũ sờn rách mà vẫn cố nhịn ăn, mặc cả mớ rau muống cuối chợ cho đủ bữa. từng đồng từng cắc họ gom góp để mày học, mà mày giờ chỉ biết loay hoay với mấy bữa ăn tí tẹo, nhìn mà buồn cười vừa thương. đúng kiểu nghèo truyền kiếp, không phải lỗi bố mẹ đâu mà là mày không chịu bước ra khỏi cái giới hạn ấy. tao chỉ biết đứng nhìn, vừa cười vừa thở dài: đúng là giai cấp khác nhau, ăn uống trên 500k mà mày cứ sợ như động đất =)))
 
Bên trên