đây là topic tả về cuộc sống lặp lại của chúng mày và bố mẹ chúng mày
@vhcuong01 @thanhbt @minhhoang95 @Thaiminh130 @DaoX @diepvien008 để văn được hay tao sẽ tả chúng mày
Buổi sáng của hai thế giới
7 giờ sáng, tao tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua rèm, ly cà phê còn bốc khói, nhạc nhẹ vang lên trong phòng. tao không cần vội, không cần chen, không cần chứng minh. cả thế giới phía dưới có thể hối hả, nhưng tao sống theo nhịp của riêng tao.
ngoài kia, những bàn tay run rẩy đang quét bụi văn phòng, những gương mặt lờ đờ chen giữa dòng xe máy và tắc đường. họ thức dậy không phải vì muốn, mà vì phải. nhịp sống ấy đã được lập trình, và họ vận hành như những chiếc máy mòn, gào lên vài câu để tự an ủi: “tao vẫn còn đứng vững, tao vẫn cố gắng.”
tao quan sát mà không nói gì, chỉ thấy lạ. họ tưởng chăm chỉ sẽ đưa họ đến tầng cao, nhưng thế giới không ưu ái sự chăm chỉ cho những kẻ sinh ra trong hạn chế. họ chạy đua, lao đầu vào cái guồng đó, còn tao thì nhấm nháp cà phê, lên kế hoạch, đi bộ thong thả ra phố. khoảng cách không nằm ở sức lực, mà ở tự do và cơ hội.
một số người còn bật mạng, cố gào lên vài câu, like và share để thấy rằng mình tồn tại trong mắt người khác. tao chỉ mỉm cười. họ tưởng tiếng ồn đó làm họ mạnh, nhưng thực ra đó chỉ là phản xạ của kẻ biết mình còn thua, biết mình không chạm tới.
họ nói khoe là xấu, nói tao tự mãn, nhưng chính sự im lặng và cách tao sống là cú vả sâu nhất. không cần lời lẽ, không cần tranh luận. mỗi bước đi, mỗi tấm ảnh, mỗi ly cà phê tao thưởng thức — tự nó đã là câu trả lời.
và khi họ nhìn, khi họ cố gắng bắt chước, họ chỉ thấy rõ sự khác biệt: tao không cần chạy, không cần la hét, không cần chứng minh. tao chỉ cần tồn tại, và thế giới, tự khắc, phân rõ tầng lớp.
tối đến, họ về phòng, lướt mạng, tìm niềm an ủi trong những cuộc sống không thuộc về mình. còn tao, đóng laptop, nhìn ra ban công, thấy thành phố sáng đèn, mỉm cười nhẹ. không phải vì tao chiến thắng, mà vì tao sống trong thế giới tao — một thế giới mà họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, muốn nhưng không thể chạm tới.
@vhcuong01 @thanhbt @minhhoang95 @Thaiminh130 @DaoX @diepvien008 để văn được hay tao sẽ tả chúng mày
Buổi sáng của hai thế giới
7 giờ sáng, tao tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua rèm, ly cà phê còn bốc khói, nhạc nhẹ vang lên trong phòng. tao không cần vội, không cần chen, không cần chứng minh. cả thế giới phía dưới có thể hối hả, nhưng tao sống theo nhịp của riêng tao.
ngoài kia, những bàn tay run rẩy đang quét bụi văn phòng, những gương mặt lờ đờ chen giữa dòng xe máy và tắc đường. họ thức dậy không phải vì muốn, mà vì phải. nhịp sống ấy đã được lập trình, và họ vận hành như những chiếc máy mòn, gào lên vài câu để tự an ủi: “tao vẫn còn đứng vững, tao vẫn cố gắng.”
tao quan sát mà không nói gì, chỉ thấy lạ. họ tưởng chăm chỉ sẽ đưa họ đến tầng cao, nhưng thế giới không ưu ái sự chăm chỉ cho những kẻ sinh ra trong hạn chế. họ chạy đua, lao đầu vào cái guồng đó, còn tao thì nhấm nháp cà phê, lên kế hoạch, đi bộ thong thả ra phố. khoảng cách không nằm ở sức lực, mà ở tự do và cơ hội.
một số người còn bật mạng, cố gào lên vài câu, like và share để thấy rằng mình tồn tại trong mắt người khác. tao chỉ mỉm cười. họ tưởng tiếng ồn đó làm họ mạnh, nhưng thực ra đó chỉ là phản xạ của kẻ biết mình còn thua, biết mình không chạm tới.
họ nói khoe là xấu, nói tao tự mãn, nhưng chính sự im lặng và cách tao sống là cú vả sâu nhất. không cần lời lẽ, không cần tranh luận. mỗi bước đi, mỗi tấm ảnh, mỗi ly cà phê tao thưởng thức — tự nó đã là câu trả lời.
và khi họ nhìn, khi họ cố gắng bắt chước, họ chỉ thấy rõ sự khác biệt: tao không cần chạy, không cần la hét, không cần chứng minh. tao chỉ cần tồn tại, và thế giới, tự khắc, phân rõ tầng lớp.
tối đến, họ về phòng, lướt mạng, tìm niềm an ủi trong những cuộc sống không thuộc về mình. còn tao, đóng laptop, nhìn ra ban công, thấy thành phố sáng đèn, mỉm cười nhẹ. không phải vì tao chiến thắng, mà vì tao sống trong thế giới tao — một thế giới mà họ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, muốn nhưng không thể chạm tới.



) tao cười muốn vỡ bụng. À, cái văn phong của mày tao đoán ra liền: “bố mẹ dạy để đổi đời, chăm học là sẽ lên được” đúng không? tao biết mà, con nhà mấy con thợ của mẹ tao suốt ngày bị mẹ chúng nó bảo: “nhìn tao mà học đi con” haha, buồn cười vãi lồn. Nhà tao giàu, bố mẹ tao trải thảm đỏ sẵn cho tao, lo đủ mọi thứ, từ học hành, ăn uống, môi trường sống — còn lũ như bố mẹ chúng mày thì nghĩ chăm học là sẽ theo kịp tao, kiểu “cày chăm là sẽ đú được với con nhà giàu”
))