Image thằng khánh ăn cứt hosted in Anh.Moe
anh.moe
từ qua tới giờ vẫn chưa có tiền mua bản pro à

) nghèo đến thế cơ à, nhịn 10 bữa ăn là đủ tiền mua bản dùng thử thôi mà thằng nghèo ơi

))
cái ngày chẳng bao giờ khác những ngày trước đó, chỉ khác ở chỗ hôm nay trong lòng
@vhcuong01 còn chất thêm một nỗi nhục. Hắn vừa bị chửi hôm qua, bị người ta dẫm lên tự trọng, mà cay đắng nhất là không cãi lại nổi. Càng nghĩ càng thấy sôi máu.
“500 nghìn… trời ơi 500 nghìn…” — hắn lẩm bẩm như niệm chú. Cái số tiền hắn đã ném đi chỉ vì muốn “phản công” cho hả giận, muốn chứng tỏ mình cũng có giá trị. Nhưng rồi thằng hắn ghét lại chẳng cay, còn hắn thì mất trắng. Dùng được đúng hai lần, rồi bị chặn, bị lờ đi. Tiền thì đi, nhục vẫn còn.
Hắn nhìn cái ví rỗng, nhớ ra 500 nghìn đó bằng cả 50 ngày ăn sáng của hắn. Mỗi sáng đi làm, hắn chỉ dám mua gói xôi 10 nghìn — vừa ăn vừa tự nhủ “ăn tạm cho no bụng”, chứ thật ra là để dành từng đồng. 500 nghìn là nửa tháng tiền trọ, là gần 1/5 tháng lương. Giờ thì mất rồi.
Trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã phải lụi hụi dậy từ 6 rưỡi, rửa mặt bằng nước lạnh, thay bộ quần áo sờn vai bạc màu, rồi vội ra khỏi căn phòng trọ ẩm thấp. Tường loang lổ, nền nhà dính mùi ẩm mốc, bóng đèn thì chập chờn như hơi thở cuối cùng của một căn phòng sắp tắt.
7 giờ, hắn bắt đầu ca làm — cái công việc không tên, không ai muốn làm, chỉ có người cùng cảnh mới hiểu. Tiếng máy, tiếng quát của quản lý, mùi dầu mỡ, bụi bặm bám khắp người. Mỗi tiếng trôi qua là một tiếng hắn thấy mình nhỏ bé hơn, lạc lõng hơn. Cái lưng cúi xuống mãi, chẳng bao giờ thẳng được.
Càng làm hắn càng nghĩ — tại sao mình cứ phải chịu thiệt? Tại sao người ta chửi mình, hạ nhục mình, mà mình lại là kẻ mất tiền? Tại sao cuộc đời hắn chẳng có chỗ cho ngẩng đầu? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại như tiếng vọng trong đầu, át cả tiếng máy chạy, át cả tiếng đời ngoài kia.
Rồi đến trưa, hắn lại lôi hộp cơm nguội nguội ra — cơm trắng chan nước mắm, vài miếng trứng rán. Vừa ăn vừa nhớ đến 500 nghìn kia. Nghĩ lại vẫn tức, mà cũng chỉ biết cười nhạt. Với hắn, 500 nghìn không chỉ là tiền — nó là mồ hôi, là thời gian, là lòng tự trọng mà hắn đã cố gắng mua lại, nhưng lại mua nhầm chỗ.
Tối về, căn trọ vẫn vậy. Gió lọt qua khe cửa kêu rít, bóng đèn vẫn chập chờn. Hắn nằm nhìn trần nhà, tay ôm điện thoại cũ, trượt qua màn hình rồi dừng lại ở dòng bình luận hôm qua. Mấy dòng chữ như gai đâm vào mắt, nhưng hắn không dám phản hồi nữa. Chỉ lẩm bẩm:
“Thôi… 500 nghìn rồi cũng hết, cay cũng hết. Chắc mai lại như cũ.”
Và rồi hắn nhắm mắt, ngủ trong cái mệt mỏi, cay đắng và tiếng bụng sôi vì đói. Một ngày mới của tầng đáy — bắt đầu bằng hận, kết thúc bằng cam chịu.