Abeo91
Yếu sinh lý
Bận lột đồ chứ bận méo j tmlOk fenm cuối năm hơi bận xíu
Bận lột đồ chứ bận méo j tmlOk fenm cuối năm hơi bận xíu
kiếm chút xèng thôi fen, viết truyện là sở thích màBận lột đồ chứ bận méo j tml
lên tml nàoChương 206 Tá túc
My dứt lời, khung cảnh chuyển về hiện tại, những ký ức vừa rồi dần tan biến, công viên đêm càng lạnh hơn, sương dần giăng lên những tán cây, Nam ngồi cạnh cô chăm chú lắng nghe.
"Vậy là em đã từ bỏ hết mọi thứ," Nam lặp lại, giọng trầm khàn, phá tan sự tĩnh lặng của công viên đêm. Hơi thở anh phả ra làn khói mỏng, tan vào không gian mờ ảo. "Cả việc làm tiểu thư của một nhà tài phiệt?"
My ngước nhìn Nam, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ buồn bã. "Em cũng không muốn," cô khẽ nói, "Nhưng sự thật nó quá phũ phàng, nhất là khi cha em bị tiền làm mờ mắt." Cô cúi đầu, lảng tránh ánh mắt dò xét của Nam, những ngón tay đan chặt vào nhau, thể hiện sự bất an.
"Vậy giờ khuya rồi, em định ở đâu?" Nam hỏi, giọng anh không còn vẻ trêu chọc, thay vào đó là sự quan tâm chân thành. Anh hiểu rằng, cô gái trước mặt đang phải đối diện với một tương lai mịt mù, không biết phải đi đâu, về đâu.
My rùng mình, nhớ lại hình ảnh Phong Hào và những tên đàn em lảng vảng gần con hẻm nơi cô trọ. "Em cũng không biết," cô thú nhận, "Hào có vẻ đang săn lùng em. Không biết là do hắn vô tình đi ngang qua, hay có ai đó thấy em mà báo cho hắn." Cô co rúm người lại, không chỉ vì cái lạnh của màn đêm, mà còn vì nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm trí, nỗi sợ bị cưỡng ép, bị thao túng.
Một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên vai My, xua đi cái lạnh giá. "Có vẻ em lạnh rồi," Nam nói, giọng dịu dàng, "Khuya rồi, ở đây cũng không tốt. Nếu không chê, em có thể ghé qua nhà anh nghỉ một đêm."
My ngước nhìn Nam, ánh mắt cô vẫn còn chút sợ sệt, do dự. "Nhưng mà… em sợ…"
Nam khẽ thở dài, hiểu rõ sự nghi ngại trong lòng cô. "Sợ, ừm cũng đúng… Anh dù sao cũng coi như là người mới quen với em, chỉ là vô tình cùng đồng cảm với nhau thôi. Nếu em không tin anh, cũng không sao," anh nói, "Chỉ là, khuya rồi, em ở đây, đi lại ngoài đường một thân một mình, rất nguy hiểm."
My mím môi, những lời Nam nói hoàn toàn đúng. Cô đang lạc lõng, không biết phải làm gì, và không còn ai để tin tưởng. Ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nam suy tính điều gì đó trong giây lát, rồi nói, "Bây giờ, nếu qua nhà Phương thì quá xa. Anh cũng không quen ai gần đây cả."
My nhìn Nam, rồi đột nhiên, một quyết định táo bạo nảy ra trong đầu. Cô quyết định tin tưởng người đàn ông này, một người đàn ông mà cô vừa mới quen, một người đàn ông mà cô không hề biết gì về anh. Không hiểu sao, từ Nam toát ra một thứ gì đó vững chãi, chân thành, khiến cô cảm thấy an toàn.
"Được rồi," My nói, giọng nhỏ nhẹ, "Cho em ngủ nhờ nhà anh vậy. Nhưng… ngủ thì sao? Anh phải đi chỗ khác ạ?"
Nam bật cười, xua tan bầu không khí căng thẳng. "Nghĩ gì vậy cô gái?" anh trêu chọc, "Có phòng riêng, em cứ yên tâm."
My đỏ mặt, cũng bật cười. "Dạ… vậy à? Em cứ nghĩ…" Cô chợt nhận ra mình vừa nói lỡ lời, vội vàng bụm miệng, cố gắng che đi sự bối rối.
Nam nhếch mép cười, "Nghĩ anh, shipper nghèo rớt mùng tơi, sẽ giở trò gì với em chứ gì?" Anh đứng dậy, "Thôi đi, anh chở em về."
My ngập ngừng leo lên chiếc xe máy đen cũ kỹ của Nam. Tiếng xe lạch bạch vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của công viên đêm. Sau lưng Nam, My cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ, như thể cô đang được chở che, bảo vệ. Cô mỉm cười nhẹ, cảm thấy may mắn vì đã gặp được người đàn ông này.
Chiếc xe lạch bạch chở My đến một căn nhà không quá lớn, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Ngôi nhà được tô điểm bằng lớp sơn trắng giản dị và giàn hoa giấy rực rỡ trước hiên nhà, tạo nên một vẻ đẹp bình yên, ấm áp.
Nam dựng xe trước cửa, rồi mời My vào nhà.
"Ôi, thiệt là gọn gàng!" My thốt lên, ngắm nhìn xung quanh. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, khoa học, từ những cuốn sách trên giá đến những vật dụng nhỏ trên bàn. Căn nhà được bài trí đơn giản, không xa hoa, nhưng lại toát lên một vẻ ấm cúng, dễ chịu. "Em ngồi đây nhé," Nam nói, "Em ăn gì chưa? Anh lấy chút gì cho em ăn." Anh chỉ tay về phía chiếc sofa mềm mại, rồi bước vào bếp.
Trong lúc Nam chuẩn bị đồ ăn, My tranh thủ ngắm nghía xung quanh. Sự tò mò về căn nhà của một chàng trai khiến cô không thể kiềm chế. Cô tiến đến gần chiếc giá sách, ngắm nhìn những bức ảnh được đặt ngay ngắn trên đó. Từ những bức ảnh thời học sinh ngố tàu đến những bức ảnh chụp cùng bạn bè, người thân, tất cả đều hé lộ một phần nào đó về con người Nam.
Bức ảnh cuối cùng thu hút sự chú ý của My. Đó là bức ảnh Nam chụp cùng mọi người ở cửa hàng TGDĐ, nơi cả 2 đang làm việc. A, chị quản lý Phương này, anh Tí, Tuấn giám sát camera, chị Hương này… và…ủa? My nhíu mày khi thấy bên cạnh Nam một cô gái xinh đẹp mà cô chưa từng gặp ở cửa hàng. Cô gái đó cũng đang ôm lấy tay Nam, cả hai đều cười rất tươi. Cô gái này là ai?
![]()
Sự thắc mắc của My bị cắt ngang bởi tiếng chén đũa leng keng từ nhà bếp. "Ăn đi nhé em," Nam nói, đặt một tô mì nóng hổi lên bàn, "Cho lại sức. Chắc chiều giờ em chưa ăn gì."
"Dạ, cảm ơn anh," My đáp, rồi lập tức nhào tới tô mì, ăn ngấu nghiến như thể đã bỏ đói cả ngày.
"Trễ rồi," Nam nói sau khi My đã ăn gần hết tô mì, "Anh đi ngủ đây. Em vào phòng cạnh cầu thang mà ngủ. Phòng sạch lắm, phù hợp với tiểu thư như em." Anh nháy mắt trêu chọc.
My lườm anh, nhưng không giận. "Em hết là tiểu thư từ lâu rồi," cô nói.
Nam cười, rồi quay người bước đi, để lại My một mình trong phòng khách ấm áp. Dù mệt mỏi, nhưng cô không thể nào chợp mắt được. Những suy nghĩ miên man cứ luẩn quẩn trong đầu cô, về quá khứ, về hiện tại, và về tương lai. Nhưng trên hết, cô cảm thấy một cảm giác bình yên và an toàn, một cảm giác mà cô đã không có được từ rất lâu rồi. Cô mỉm cười, tiếp tục ăn nốt phần mì còn lại, rồi quyết định sẽ đi ngủ.
My bước tới căn phòng mà Nam chỉ, cánh cửa phòng dưới cầu thang khép lại, My chìm vào một không gian tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng bàng bạc len lỏi qua khe cửa sổ, hắt lên nền tường trắng toát. Căn phòng nhỏ nhắn, ngăn nắp, mang đậm phong cách tối giản, nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng, dễ chịu. Thật lạ, My thầm nghĩ, Một con người bụi bặm như anh Nam, bên ngoài có vẻ bất cần đời, ai mà ngờ lại có thể bài trí một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ đến thế này. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô.
Cô thả lỏng cơ thể xuống chiếc nệm đơn sơ, vẫn còn thơm tho mùi nắng. Cảm giác êm ái dần dần lan tỏa, xoa dịu những mệt mỏi, căng thẳng tích tụ trong suốt một ngày dài. Nhưng dù vậy, My vẫn không thể nào chợp mắt được. Những lo lắng về tương lai, về cuộc sống mới, cứ bủa vây lấy tâm trí cô, khiến cô trằn trọc không yên. Ngày mai, ngày kia, rồi những ngày sau nữa sẽ ra sao? Mình sẽ tìm được một công việc phù hợp chứ? Mình có thể tự lo cho bản thân mình không? Và liệu Phong Hào có tìm ra mình? Hàng loạt câu hỏi không ngừng dội về, gặm nhấm sự bình yên hiếm hoi mà cô vừa mới có được. Thôi nào My, đừng suy nghĩ nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Mình phải tin vào điều đó.
Nam sau khi chắc chắn My đã yên vị, lại lặng lẽ ra ban công, châm một điếu thuốc. Làn khói trắng lững lờ bay lên, tan vào màn đêm tĩnh mịch. Đôi mắt anh hướng về phía xa xăm, đăm chiêu suy nghĩ. Những câu chuyện mà My kể ở công viên ban nãy cứ văng vẳng bên tai anh, về một cuộc đời xa hoa, lộng lẫy, nhưng lại đầy giả dối và bất hạnh. Một cô gái xinh đẹp, thông minh, lại xuất thân từ một gia đình tài phiệt, Nam thầm nghĩ, Vậy mà cuộc đời cô ta lại chẳng hề hạnh phúc như những gì người ngoài vẫn thấy. Anh khẽ nhếch mép cười, một nụ cười chua chát. Bản thân anh, cũng đã từng tin vào những điều hào nhoáng bên ngoài, để rồi phải nhận lấy một kết cục đau đớn.
Nếu là mình của những ngày trước, Nam tiếp tục suy nghĩ, Có lẽ mình đã chẳng ngần ngại mà tìm cách để địt cô ta rồi. Một con mồi ngon lành như vậy, sao có thể bỏ qua được chứ? Anh rít một hơi thuốc thật sâu, để mặc cho làn khói đắng chát len lỏi vào phổi, xua tan đi những suy nghĩ đen tối. Nhưng dù vậy, những ký ức về quá khứ vẫn cứ ùa về, ám ảnh anh đến tận cùng.
Kể từ khi Linh biến mất, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong tim anh, mọi thứ dường như đã thay đổi. Anh không còn hứng thú với những cuộc tình chóng vánh, những mối quan hệ hời hợt. Anh khao khát một điều gì đó sâu sắc hơn, chân thành hơn. Không hẳn là quá buồn, chỉ là anh đã mất đi một cảm giác thân thuộc, một sự kết nối mà anh không thể nào lý giải được. Mình không muốn My phải trải qua những điều tồi tệ như mình đã từng trải, Nam tự nhủ, Mình không muốn cô ấy bị một kẻ như Phong Hào tước đoạt đi tất cả. Cô ấy là một cô gái khác biệt hẳn so với những người trong giới nhà giàu. Cô ấy chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chưa biết cách bảo vệ bản thân mình mà thôi. Anh dụi tắt điếu thuốc, rồi quay vào nhà, để lại những suy nghĩ miên man hòa lẫn vào màn đêm.
Đồng hồ tích tắc điểm một giờ sáng, nhưng My vẫn không thể nào chợp mắt được. Tiếng dế kêu rỉ rả ngoài vườn, tiếng côn trùng rả rích trong bóng đêm, những âm thanh xa lạ mà lần đầu tiên cô được nghe rõ ràng đến thế, như những lời thì thầm bí ẩn, khơi gợi sự tò mò trong cô. Sống trong nhung lụa từ bé, quen với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, giờ đây, My mới thực sự cảm nhận được sự tĩnh lặng của màn đêm.
Ánh trăng bàng bạc hắt từ cửa sổ, chiếu thẳng vào giường cô, tạo nên những vệt sáng nhợt nhạt trên nền tường trắng, vẽ nên những hình thù kỳ quái. My ngước mắt nhìn lên, ngắm nhìn vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời đêm, và chợt cảm thấy một nỗi cô đơn xâm chiếm trái tim.
![]()
Bất chợt, một đám mây đen kéo đến, che khuất vầng trăng, khiến căn phòng chìm vào bóng tối. My giật mình, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ ùa đến. Cô nhớ lại những câu chuyện ma quái mà cô từng nghe, nhớ lại những bộ phim kinh dị mà cô từng xem, và trí tưởng tượng của cô bắt đầu vẽ ra những hình ảnh đáng sợ. Cô rùng mình, kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng càng cố gắng, cô lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cô bắt đầu nghĩ đến việc Phong Hào có thể tìm đến đây, bắt cô trở về, hoặc thậm chí làm hại cô. Cô nhớ lại ánh mắt thèm thuồng và những lời nói dơ bẩn của hắn, và một cơn ghê tởm dâng trào trong lòng cô. Cô cố gắng trấn an bản thân, nhưng trái tim cô vẫn đập liên hồi, và mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Bất chợt, cô nhớ đến Nam. Cô tự hỏi, liệu giờ này anh đã ngủ chưa? Anh có đang nghĩ đến cô không? Cô không biết tại sao, nhưng cô lại cảm thấy tin tưởng và an toàn khi nghĩ đến anh. Cô muốn đến bên anh, muốn được anh che chở và bảo vệ.
Cô chần chừ một lát, rồi quyết định rón rén bước ra khỏi giường. Cô đi nhẹ nhàng đến phòng của Nam, áp tai vào cánh cửa, nghe ngóng. Tiếng ngáy đều đều từ bên trong vọng ra, khiến cô yên tâm hơn phần nào. Cô định gõ cửa, nhưng rồi lại nán lại suy nghĩ. Mình làm phiền anh ấy quá. Anh ấy đã vất vả cả ngày rồi. Tốt nhất là mình nên quay về.
![]()
Cô lặng lẽ quay trở lại căn phòng tối om, trùm chăn kín mít, cố gắng xua đi những suy nghĩ lung tung và những cảm xúc sợ hãi đang bủa vây tâm trí. Mình phải ngủ thôi. Mình cần phải có sức khỏe để đối mặt với ngày mai. Và mình phải tin rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào ô cửa sổ, đánh thức My khỏi giấc ngủ chập chờn. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, hòa lẫn với tiếng rao hàng quen thuộc từ ngoài đường, tạo nên một bản giao hưởng rộn rã của buổi sáng. My ngái ngủ dụi mắt, rồi ngồi dậy, vươn vai một cái thật dài. Cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần lại sảng khoái hơn rất nhiều.
Cô bước ra khỏi phòng, ngạc nhiên khi thấy Nam đang ở trong bếp, lúi húi nấu nướng một món gì đó. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi, để lộ những bắp tay săn chắc và làn da rám nắng.
“Anh biết nấu ăn luôn ạ?” My hỏi, ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông mạnh mẽ và bụi bặm như Nam lại có thể đảm đang công việc bếp núc.
Nam ngừng tay, lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn My, nhếch mép cười. "Tiểu thư dậy rồi à?" anh trêu chọc, "Sáng anh thích tự nấu, vừa sạch sẽ, vừa tiết kiệm."
My nhíu mày, giả vờ tức giận. "Tiểu thư gì nữa! Em hết làm tiểu thư từ lâu rồi," cô nói, "Em thì chẳng biết nấu gì cả." Cô thở dài, thú nhận, "Từ trước đến giờ, em có bao giờ phải động tay vào việc gì đâu."
My tiến lại gần bàn ăn, ngồi xuống, đung đưa chân, chống một tay lên má, ngắm nhìn Nam đang lúi húi trong bếp. Cô cảm thấy một cảm giác khác lạ, một cảm giác ấm áp và dễ chịu, len lỏi trong tim.
“Đây,” Nam nói, đặt một tô súp nóng hổi lên bàn, "Ăn tạm nhé, còn phải đi làm."
My hớn hở cầm lấy tô súp, nhìn Nam với ánh mắt biết ơn. "Dở thì cũng ráng mà ăn đi," Nam nói, cố tình làm ra vẻ lạnh lùng.
My nếm thử một ngụm súp, rồi mắt cô sáng lên. "Ngon quá!" cô thốt lên, "Có lẽ đây là món súp ngon nhất em từng ăn từ trước tới giờ." Cô giơ ngón cái lên, tấm tắc khen ngợi. "Đúng là đẳng cấp master chef!"
Nam nhếch mép cười, "Thật không?"
"Thật mà!" My khẳng định, "Trước giờ em cũng chỉ có người làm nấu cho ăn thôi, chưa bao giờ em được ăn một món súp ngon như thế này."
My vừa ăn, vừa nhìn Nam, lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô chợt nhận ra rằng, cuộc sống bình dị này, những điều giản dị này, lại mang đến cho cô niềm vui và hạnh phúc mà trước đây cô chưa từng có.
"Ngon quá anh Nam," My nói, "Hôm nào anh dạy em nấu nhé?"
Nam suy nghĩ một lát, rồi đáp, "Anh lấy công mắc lắm đấy!"
My nháy mắt tinh nghịch, "Mắc cũng được, trả góp!"
Cả hai cùng bật cười, xua tan đi những lo toan, muộn phiền trong cuộc sống. Trong khoảnh khắc đó, My cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Sắp rLâu rồi mày ko cho địt phương thì phải để lâu lồn nó mốc ấy
lên tmlChương 207 Câu chuyện của quản lý
Trong khi Nam và My đang dần viết nên những dòng đầu tiên cho một bản tình ca ngọt ngào, dịu êm, thì ở phía bên kia của cán cân số phận, Phương lại đang chìm dần vào vực thẳm của những khao khát thầm kín, những dằn vặt khôn nguôi. Bóng hình Nam, tựa như một ảo ảnh đầy mê hoặc, cứ bủa vây lấy tâm trí cô, không cho cô một phút giây yên bình. Đã bao lâu rồi, kể từ lần cuối cùng anh trao cho cô một ánh mắt nồng nàn, một nụ cười ấm áp? Cô không còn nhớ nữa. Tất cả những gì còn đọng lại trong tâm trí cô chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt, và những khoảng cách vô hình ngày càng lớn dần giữa hai người.
Phương đã cố gắng bằng mọi cách, sử dụng tất cả những vũ khí mà cô có, để thu hút sự chú ý của Nam. Những trang phục táo bạo, gợi cảm, khoe trọn những đường cong cơ thể mà cô vô cùng tự hào. Chiếc váy bút chì ôm sát, ngắn cũn cỡn, như muốn thách thức mọi ánh nhìn. Chiếc áo sơ mi lụa mỏng manh, hờ hững buông lơi vài hàng cúc, để lộ ra khe ngực đầy đặn, trắng ngần. Đôi giày cao gót chênh vênh, tôn lên đôi chân thon dài, nuột nà. Tất cả đều được cô lựa chọn một cách tỉ mỉ, kỳ công, với hy vọng sẽ khơi gợi lại ngọn lửa đam mê đã từng bùng cháy giữa hai người.
Nhưng đáp lại những nỗ lực của cô chỉ là sự hờ hững đến tàn nhẫn. Nam dường như đã hoàn toàn mất đi hứng thú với cô. Anh không còn trêu chọc cô bằng những lời lẽ dâm đãng, không còn lén lút ngắm nhìn cơ thể cô với ánh mắt thèm khát. Thậm chí, anh còn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, như thể cô chỉ là một đồ vật vô tri vô giác, không hơn không kém.
Trước mặt các đồng nghiệp, Phương cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, kiêu hãnh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù sao, cô cũng là quản lý, là người có địa vị và quyền lực trong cửa hàng. Cô không thể để cho ai biết được rằng cô đang si mê một người đàn ông, một người đàn ông mà cô không thể có được. Cô phải giữ vững hình ảnh của một nữ quản lý sắc sảo, tự tin, và quyến rũ, người có thể điều khiển mọi thứ, kể cả trái tim của đàn ông.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi cô chỉ còn một mình trong căn phòng trống trải, những lớp mặt nạ hoàn hảo bỗng chốc rơi xuống, để lộ ra một tâm hồn đầy những vết nứt, những tổn thương. Những khao khát thầm kín trỗi dậy, giày vò cơ thể cô, khiến cô không thể nào chợp mắt được. Cơn nứng kéo đến, dữ dội và dai dẳng, như một con quái vật đang gầm thét bên trong cô. Nhưng lại chẳng có ai, chẳng còn ai để cô giải tỏa những ham muốn đó.
Phương trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại, cố gắng tìm một tư thế thoải mái, nhưng vô ích. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ, những lời than van, nhưng cơ thể cô lại phản bội, rạo rực và bức bối.
![]()
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô bật dậy, đi đến bên chiếc tủ đầu giường, run rẩy mở ngăn kéo. Ánh mắt cô dừng lại ở một món đồ nằm khuất sâu bên trong, một món đồ mà trước đây cô chưa từng nghĩ mình sẽ mua.
Một chiếc sextoy.
Phương cầm chiếc sextoy lên, ngắm nghía nó trong ánh đèn ngủ mờ ảo. Đó là một con dildo cỡ lớn, được làm từ silicone mềm mại, có hình dáng y như thật, với những đường gân nổi rõ, và phần đầu được thiết kế tỉ mỉ, giống hệt như dương vật của đàn ông. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cần đến một thứ đồ chơi tình dục như thế này. Cô luôn tự tin vào sức hấp dẫn của mình, tin rằng mình có thể quyến rũ bất cứ người đàn ông nào chỉ bằng một ánh mắt, một nụ cười. Nhưng giờ đây, khi Nam hoàn toàn phớt lờ cô, khi cô không còn có thể chạm vào anh, chiếm đoạt anh, cô mới nhận ra rằng mình cần phải tìm một cách khác để thỏa mãn những ham muốn của bản thân.
Cô thở dài, rồi bôi một ít chất bôi trơn lên chiếc sextoy. Chất lỏng mát lạnh chạm vào da thịt cô, khiến cô rùng mình. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đưa chiếc sextoy vào lồn mình.
Cảm giác lạnh lẽo, trơn tuột ban đầu khiến cô hơi rùng mình. Nhưng khi chiếc sextoy bắt đầu cọ xát vào thành âm đạo, cô lại cảm thấy một sự ấm áp, dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô thả lỏng người, nhắm mắt lại, và bắt đầu tưởng tượng.
Cô tưởng tượng rằng đó không phải là một món đồ chơi vô tri vô giác, mà là dương vật của Nam, rắn chắc, nóng bỏng, và đầy sức mạnh. Cô nhớ lại những lần ân ái cuồng nhiệt với anh, những nụ hôn cháy bỏng, những cái chạm mạnh bạo, và những lời nói dâm dục mà anh đã thì thầm bên tai cô. Cô nhớ lại cái cảm giác được anh chiếm đoạt, được anh thống trị, và được anh đưa lên đỉnh cao của khoái lạc.
Cô bắt đầu nhấp nhả chiếc sextoy, chậm rãi, rồi nhanh dần. Cảm giác cọ xát liên tục khiến lồn cô nóng ran, những cơn sóng khoái lạc lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không thể kìm nén được những tiếng rên rỉ khe khẽ. Nam… ư… sướng quá… Cô thầm gọi tên anh, tưởng tượng rằng mình đang nằm trong vòng tay anh, được anh vuốt ve, được anh hôn hít, được anh yêu thương.
Cô nhấp nhả ngày càng mạnh, càng nhanh, cơ thể cô ưỡn cong lên, đón nhận từng đợt khoái lạc. Lồn cô co thắt dữ dội, những ngón chân cô bấu chặt lấy tấm ga giường. Những hình ảnh về Nam cứ hiện lên trong đầu cô, ngày càng rõ nét, càng mãnh liệt. Cô nhìn thấy ánh mắt thèm khát của anh, cảm nhận được bàn tay rắn chắc của anh đang vuốt ve cơ thể cô, và nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh đang thì thầm những lời yêu thương.
Khi đạt đến cao trào, Phương hoàn toàn mất kiểm soát. Cô rên rỉ lớn hơn, những âm thanh đứt quãng, đầy dục vọng, vang vọng khắp căn phòng. Cơ thể cô rung lên bần bật, lồn cô co bóp không ngừng, và một dòng dâm thủy nóng hổi phun trào ra ngoài, thấm ướt chiếc ga giường.
Phương nằm đó, thở dốc, cơ thể rã rời, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút xấu hổ len lỏi. Cô đã thỏa mãn được nhu cầu sinh lý, nhưng lại không thể nào xóa bỏ được nỗi cô đơn, trống vắng trong lòng. Cô nhìn xuống phía dưới, thấy chiếc sextoy đang nằm trơ trọi trên ga giường, và cô lại cảm thấy một sự tủi thân dâng lên. Mình đã trở thành một con người như thế này từ bao giờ? Cô tự hỏi, Mình đã đánh mất bản thân mình ở đâu? Có phải là khi mình trao thân mình cho Nam, hay là từ khi mình chỉ biết chạy theo những ham muốn vật chất tầm thường?
Những câu hỏi ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu cô, nhưng cô không thể tìm được câu trả lời. Cô chỉ biết rằng, trong giờ phút này, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng thương, và thật cô đơn. Và cô khao khát, hơn bao giờ hết, được trở lại là chính mình, được yêu thương và được hạnh phúc.
Một ngày mới hé mở, đánh thức Phương khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô uể oải ngồi dậy, bước vào phòng tắm, để làn nước mát lạnh xua đi những dư âm của đêm qua. Khi đứng trước gương, trần trụi, cô không khỏi ngắm nhìn cơ thể mình. Làn da trắng mịn không tì vết, những đường cong cân đối, hài hòa, tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cặp vú căng tròn, nảy nở, như hai trái đào tiên đang mời gọi, còn vùng tam giác mật được che phủ bởi lớp lông tơ mềm mại, hồng hào, khẽ rung lên theo từng nhịp thở. Cô khẽ cong người, ngắm nghía, vuốt ve, như muốn khẳng định rằng mình vẫn còn sức hút, vẫn còn quyến rũ.
Trong tủ quần áo, Phương lưỡng lự giữa những bộ váy áo rực rỡ, màu mè, và những trang phục đơn giản, lịch sự. Cuối cùng, cô quyết định chọn bộ áo sơ mi đen và váy bút chì đen quen thuộc. Màu đen, đối với cô, không chỉ là biểu tượng của sự quyền lực, mà còn là một tấm áo giáp, giúp cô che giấu đi những cảm xúc yếu đuối, những khao khát thầm kín.
Nhưng trước khi khoác lên mình bộ áo giáp ấy, Phương cố tình mở một chiếc cúc áo sơ mi, để lộ ra khe ngực đầy đặn, lấp ló sau lớp áo lót ren đen. Cô muốn đánh thức bản năng chinh phục trong mình, muốn chứng tỏ rằng mình vẫn còn khả năng quyến rũ, vẫn còn có thể khiến đàn ông khao khát.
Với vẻ ngoài sắc sảo, kiêu kỳ, Phương bước vào cửa hàng, mang theo một nguồn năng lượng mới. "Chào buổi sáng, quản lý Phương!" Đám nhân viên đồng loạt đứng dậy, cúi chào cô, giọng đầy kính trọng. Phương chỉ khẽ gật đầu, rồi tiến thẳng đến bàn làm việc của mình, bắt đầu kiểm tra tổng quát hoạt động hàng ngày.
Phương không chỉ là một quản lý giỏi, mà còn là một bậc thầy trong việc quyến rũ khách hàng. Cô sử dụng nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lả lơi, và những lời tư vấn chân thành để chinh phục trái tim của những vị khách khó tính nhất. "Chiếc điện thoại này rất hợp với anh," cô nói với một vị khách trung niên, "Nó không chỉ có thiết kế sang trọng, mà còn có nhiều tính năng hữu ích, giúp anh làm việc hiệu quả hơn." Cô nghiêng người, ghé sát tai ông, thì thầm, "Và quan trọng nhất là, nó sẽ giúp anh trở nên quyến rũ hơn trong mắt phái đẹp." Vị khách mỉm cười, gật đầu đồng ý mua hàng.
Đối với những nhân viên khác, Phương lại thể hiện một bộ mặt hoàn toàn khác. Cô luôn tỏ ra nghiêm khắc, khắt khe, và đòi hỏi cao. Cô muốn mọi người phải làm việc hết mình, phải tuân thủ mọi quy tắc, và phải luôn đặt lợi ích của cửa hàng lên hàng đầu. "Các bạn phải nhớ rằng, chúng ta là một đội," cô nói trong một buổi họp giao ban, "Chúng ta phải đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, và cùng nhau đạt được mục tiêu chung." Cô dừng lại một lát, rồi nói tiếp, giọng lạnh lùng, "Nhưng nếu ai không làm được, thì tôi sẽ không ngần ngại loại bỏ."
Trong khi Phương đang bận rộn với công việc, Nam xuất hiện ở kho hàng, chuẩn bị lấy hàng đi giao. Anh mặc bộ đồng phục shipper quen thuộc, dáng vẻ vẫn bụi bặm, phong trần như mọi ngày.
Phương vô tình nhìn thấy Nam đi ngang qua cửa kính. Tim cô bỗng hẫng một nhịp, một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng. Cô muốn gọi anh lại, muốn nói chuyện với anh, nhưng rồi lại tự nhủ, Không, mình không thể làm như vậy. Mình phải giữ thể diện, phải giữ khoảng cách.
Nam lướt qua Phương, ánh mắt anh chỉ khẽ chạm vào cô, rồi gật đầu chào một cách lịch sự. "Chào quản lý," anh nói, giọng không chút cảm xúc. Rồi anh quay người bước đi, để lại Phương đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh.
Một cảm giác hụt hẫng, khó chịu dâng lên trong lòng Phương. Cô cảm thấy mình như bị bỏ rơi, như bị lãng quên. Anh ta hoàn toàn phớt lờ mình, cô thầm nghĩ, Anh ta không còn quan tâm đến mình nữa. Nỗi thất vọng và tủi thân khiến cô trút giận lên các nhân viên. Cô bắt đầu la mắng, chỉ trích họ vì những lỗi nhỏ nhặt, khiến bầu không khí trong cửa hàng trở nên căng thẳng và ngột ngạt. "Tại sao các bạn lại làm việc cẩu thả như vậy?" cô quát, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải kiểm tra kỹ hàng hóa trước khi giao cho khách. Các bạn có biết là những sai sót này gây thiệt hại cho cửa hàng như thế nào không?" Cô không dừng lại ở đó, mà còn đưa ra những quy định khắt khe hơn, khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.
![]()
Phương biết rằng mình đang hành động một cách vô lý, nhưng cô không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình. Cô cần phải trút bỏ những bực dọc, những ấm ức trong lòng, và cách duy nhất mà cô biết, là trút giận lên những người xung quanh.
Trong guồng quay hối hả của một ngày làm việc, có một ánh mắt vẫn luôn âm thầm dõi theo Phương, một sự quan tâm lặng lẽ, nhưng không kém phần mãnh liệt. Đó là Tuấn, chàng nhân viên giám sát camera nhút nhát, người vẫn luôn ôm ấp những khao khát thầm kín với nữ quản lý kiêu kỳ. Dù được Nam chỉ bảo nhiều điều, dù đã từng có cơ hội chạm vào cơ thể Phương trong đêm thác loạn, Tuấn vẫn không thể nào vượt qua được sự rụt rè cố hữu.
Ngồi trong căn phòng giám sát camera chật hẹp, Tuấn vẫn giữ thói quen hướng ống kính về Phương, đặt cô vào vị trí trung tâm của mọi khung hình. cậu dõi theo từng cử chỉ, từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, cố gắng đọc vị những suy nghĩ, những cảm xúc đang ẩn chứa bên trong. cậu biết Phương đang không vui, nhận ra sự gượng gạo trong nụ cười của cô, và cậu cảm thấy xót xa khi thấy cô trút giận lên những nhân viên khác.
Dù đã từng được chạm vào cơ thể Phương, dù đã từng được mút mát, liếm láp, thậm chí là đụ cô một cách vụng về, Tuấn vẫn cảm thấy mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc, một con rối trong màn kịch do Nam đạo diễn. cậu thèm khát được gần gũi Phương, muốn được ôm ấp, vuốt ve cô bằng tất cả sự chân thành, nhưng cậu biết rằng điều đó là không thể. cậu chỉ là một nhân viên tầm thường, nhút nhát, không có gì đặc biệt để thu hút sự chú ý của cô.
Tuấn thở dài, lòng trĩu nặng những suy nghĩ miên man. cậu đứng dậy, ra khỏi phòng giám sát, quyết định đi mua một ly cà phê cho Phương, hy vọng có thể làm cô vui lên một chút. cậu biết Phương rất thích cà phê, đặc biệt là những loại cà phê đậm đà, thơm ngon.
"Chị Phương," Tuấn khẽ gọi, giọng vẫn rụt rè như mọi khi. cậu đưa ly cà phê cho Phương, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Chị uống đi, cho đỡ buồn ngủ."
Phương ngước nhìn Tuấn, rồi bật cười. Cái dáng vẻ vụng về, ngây ngô của cậu ta vẫn luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Tuấn như một chú cún con ngoan ngoãn, luôn sẵn sàng làm mọi thứ để làm hài lòng cô. "Cảm ơn em," Phương nói, giọng dịu dàng hơn mọi ngày, "Để chị trả tiền cho."
Tuấn xua tay, đỏ mặt. "Dạ không cần đâu chị," cậu lắp bắp, "Em… em mua tặng chị mà."
Phương nhận lấy ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm. Vị đắng nhẹ, hòa quyện với vị ngọt ngào của sữa, tan chảy trong miệng cô, xua đi phần nào sự mệt mỏi. Cô nhìn Tuấn, khẽ mỉm cười. "Em lúc nào cũng chu đáo như vậy," cô nói.
![]()
Tuấn lén nhìn xuống khe ngực của Phương, nơi chiếc áo sơ mi đen hờ hững khoe ra một phần của chiếc áo lót ren đen quyến rũ. cậu nuốt nước bọt ực một cái, cố gắng kiềm chế những ham muốn đang trỗi dậy trong lòng. cậu biết rằng mình không nên nhìn, nhưng không thể nào rời mắt khỏi vẻ đẹp gợi cảm của cô.
Phương cầm ly cà phê trên tay, nhưng tâm trí cô lại đang hướng về một nơi khác. Dù cho Tuấn có quan tâm cô đến đâu, dù cho cậu ta có ngốc nghếch và đáng yêu đến đâu, cậu ta vẫn không phải là Nam. Cô thèm khát những nụ hôn cuồng nhiệt, những cái chạm mạnh bạo, và những lời nói dâm dục mà Nam đã từng dành cho cô. Cô thèm cảm giác được anh sai khiến, được anh thống trị, được anh biến thành một con đĩ ngoan ngoãn.
Linh đã đi rồi, Phương thầm nghĩ, Giờ đây, trong lòng anh chỉ còn có cô ta. Vậy còn mình thì sao? Mình không còn là gì đối với anh ấy nữa sao?
Cô cắn môi, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Mình phải nghĩ cách. Mình không thể để anh ta quên mình. Mình phải khiến anh ta khao khát mình trở lại. Phương khẽ siết chặt ly cà phê trong tay, quyết tâm giành lại những gì đã mất. Cô sẽ không từ bỏ, dù cho có phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào.

quanh quẩn có 5 6 tml đọc vlên tml![]()
dm bno lười rep đấyquanh quẩn có 5 6 tml đọc v
dmvl 159k lượt xem. Viết chơi chơi mà cũng ngon phết. Khéo tao phải làm ebook mất
) free hay ntn m
)
lên tmlChương 208 Ai là nô lệ
Chiều tà buông xuống, nhuộm một màu cam rực rỡ lên những con phố nhỏ của thị trấn. Trong kho hàng TGDĐ, Nam vẫn đang cặm cụi dọn dẹp những thùng hàng cuối cùng. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt góc cạnh, ướt đẫm chiếc áo thun đen, làm nổi bật những đường gân guốc trên cánh tay săn chắc. Anh làm việc một cách cần mẫn, như thể muốn trút bỏ hết những suy nghĩ rối bời trong đầu vào những công việc chân tay đơn giản này.
Tiếng gõ của giày cao gót vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của không gian. "Trễ rồi, anh không về à?" Giọng Phương cất lên, có vẻ nhẹ nhàng hơn những lời nhắc nhở, khiển trách thường ngày.
Nam không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chồng những thùng hàng lên nhau. "Làm xong hết rồi về thôi, quản lý ơi," anh đáp, giọng có chút thờ ơ.
Phương cảm thấy Nam trả lời quá qua loa, hời hợt. Cô bước lại gần hơn, chiếc áo sơ mi đen hờ hững buông cúc, để lộ ra phần lớn bầu ngực căng tròn, o ép trong chiếc áo ngực ren đen đầy khiêu khích. "Anh vất vả rồi," cô nói, cố gắng tạo ra một bầu không khí thân mật.
Phương dừng lại ngay sau lưng Nam, hít hà mùi hương quen thuộc của anh, mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với hương thuốc lá thoang thoảng. Cô đưa tay ôm lấy anh từ phía sau, áp sát cơ thể mềm mại của mình vào tấm lưng rắn rỏi của anh. "Cơ thể anh vẫn săn chắc như ngày nào," cô thì thầm, vuốt ve những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh.
Nam dường như không mấy quan tâm đến sự đụng chạm của Phương. Anh vẫn tiếp tục công việc của mình, chồng những thùng hàng cuối cùng lên xe đẩy một cách nhanh chóng. "Xong việc rồi," anh nói, quay người lại nhìn Phương, "Cũng muộn rồi, quản lý về sớm đi. Giờ anh cũng về luôn."
![]()
Ánh mắt Nam lướt qua Phương, không dừng lại lâu hơn một giây. Anh không hề để ý đến sự gợi cảm của cô, không hề có bất cứ phản ứng nào trước sự chủ động của cô. Anh chỉ đơn giản là gật đầu chào, rồi bước đi ra khỏi cửa, để lại Phương một mình trong kho hàng trống trải.
Phương đứng đó, nhìn theo bóng lưng Nam khuất dần sau cánh cửa, cảm thấy một sự hụt hẫng, khó chịu dâng lên trong lòng. Nam dường như đã thay đổi hoàn toàn, kể từ ngày Linh rời đi. Từ một kẻ thích săn mồi, thích kiểm soát, giờ đây anh trở nên thờ ơ, lạnh lùng, khó đoán. Cô đã cố gắng mọi cách để quyến rũ anh, để khơi gợi lại ngọn lửa đam mê đã từng bùng cháy giữa hai người, nhưng tất cả đều vô ích. Cô không thể nào hiểu được anh đang nghĩ gì, muốn gì, hay mưu tính điều gì. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường thành kiên cố, không thể nào vượt qua được.
Cô lặng lẽ đứng đó, cô độc giữa kho hàng rộng lớn, nhìn Nam bước đi xa dần, xa dần. Cô khẽ kéo nhẹ mép váy, cảm nhận sự ẩm ướt đang lan rộng xuống phía dưới. Một dòng nước trong suốt rỉ ra từ lồn cô, thấm đẫm chiếc quần lót ren mỏng manh. Cô cắn môi, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén những ham muốn đang trỗi dậy, nhưng vô ích. Cơ thể cô đang phản bội cô, khao khát những khoái cảm mà Nam đã từng mang đến cho cô.
Phương trằn trọc cả đêm, không thể nào ngủ được. Hình ảnh Nam thờ ơ, lạnh lùng cứ ám ảnh tâm trí cô, khiến cô càng thêm khó chịu, bực bội. Nhưng đồng thời, sự vắng bóng của anh cũng khiến những ham muốn thầm kín trong cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô muốn được anh vuốt ve, muốn được anh chiếm đoạt, muốn được anh sai khiến. Cô thèm cảm giác được cắn xé, được thống trị, được trở thành một con đĩ ngoan ngoãn trong tay anh.
Hay là… Tuấn? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phương, khiến cô giật mình. Dù gì, trong cuộc hoan lạc trước đây, Tuấn cũng đã từng làm tình với mình. Cậu ta cũng biết cách khiến mình thỏa mãn.
Cô cân nhắc, suy nghĩ, nhưng rồi lại lắc đầu. Tuấn quá nhút nhát, quá rụt rè. Cậu ta không phải là gu của cô. Kỹ thuật của cậu ta cũng còn hạn chế, không thể nào so sánh với Nam được. Mình cần một người đàn ông mạnh mẽ, táo bạo, có thể khuấy động mọi giác quan của mình.
Hay là… mình biến cậu ta thành nô lệ tình dục của mình? Một ý tưởng táo bạo, điên rồ chợt nảy ra trong đầu Phương, khiến cô không khỏi rùng mình. Mình sẽ biến Tuấn thành một con rối, một công cụ để mình thỏa mãn những ham muốn thầm kín. Mình sẽ khiến cậu ta nghe theo mọi mệnh lệnh của mình, làm bất cứ điều gì mình muốn.
Một nụ cười dâm dục hiện lên trên khuôn mặt Phương, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, đầy toan tính. Cô đưa tay lên, vuốt ve cơ thể mình, cảm nhận những đường cong quyến rũ, chết người. Mình sẽ cho anh thấy, cô thầm nhủ, Nếu biết Tuấn như thế này, anh có ghen tỵ mà muốn kiểm soát lại em không?
Sáng hôm sau, Phương bước vào cửa hàng như một nữ thần báo hiệu sự trỗi dậy của dục vọng. Lớp sương mờ ảo của những toan tính đêm qua đã tan biến, nhường chỗ cho một vẻ ngoài rực rỡ, đầy khiêu khích. Chiếc váy bút chì đen, vốn là biểu tượng của sự quyền lực và kiểm soát, hôm nay lại ôm sát lấy những đường cong chết người, như muốn trêu ngươi mọi ánh nhìn. Chiếc áo sơ mi đen, được mở cúc hờ hững, khoe ra khe ngực đầy đặn, lấp ló sau lớp ren mỏng manh của chiếc áo lót, tựa như một lời mời gọi đầy mê hoặc. Và bên dưới lớp trang phục ấy, Phương biết rằng mình đang mặc một chiếc quần lót lọt khe, ôm trọn lấy vùng tam giác mật, khơi gợi những ham muốn thầm kín nhất.
Cô bước đi trên đôi giày cao gót, mỗi bước chân như một nhịp trống khêu gợi, đánh thức mọi giác quan. Ánh mắt cô lướt qua đám nhân viên, những người đàn ông đang cố gắng làm việc, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cơ thể quyến rũ của cô. Cô mỉm cười, hài lòng với hiệu ứng mà mình đã tạo ra.
Nhưng mục tiêu chính của Phương không phải là những nhân viên tầm thường, mà là Tuấn, chàng nhân viên giám sát camera nhút nhát, người luôn dõi theo cô từ phía sau ống kính. Cô biết rằng cậu ta đang chăm chú nhìn cô, nuốt từng cử chỉ, từng đường cong của cô. Và cô muốn cậu ta khao khát cô, thèm thuồng cô, đến mức không thể kiểm soát được bản thân.
Phương cố tình lả lơi, uốn éo cơ thể một cách quyến rũ, khi đi ngang qua camera. Cô khẽ nghiêng người, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thoang thoảng hương nước hoa ngọt ngào. Cô liếc mắt nhìn về phía ống kính, mỉm cười đầy ẩn ý, như muốn nhắn nhủ với Tuấn rằng cô đang nghĩ đến cậu ta.
Đến giờ nghỉ trưa, Phương quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Cô gõ cửa phòng giám sát camera, rồi bước vào mà không chờ Tuấn trả lời. "Tuấn à," cô nói, giọng ngọt ngào, "Chị có thể vào được chứ?"
Tuấn giật mình, vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng. "Dạ… dạ được ạ," cậu lắp bắp, "Chị… chị có chuyện gì ạ?"
Phương mỉm cười, bước vào phòng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tuấn. Cô cố tình vắt chéo chân, để lộ ra đôi chân thon dài, nuột nà. "Chị chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi," cô nói, giọng nhỏ nhẹ, "Dạo này em có vẻ hơi buồn, có chuyện gì sao?"
Tuấn ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương. "Dạ… dạ không có gì đâu ạ," cậu nói.
Phương đưa tay vuốt nhẹ lên má Tuấn, khiến cậu giật nảy mình. "Đừng ngại," cô nói, "Em có thể chia sẻ với chị mọi chuyện. Chị luôn sẵn sàng lắng nghe em." Cô ghé sát tai Tuấn, thì thầm, "Em biết không, chị rất thích cái vẻ hiền lành, thật thà của em. Nó khiến chị cảm thấy rất thoải mái, an toàn."
Tuấn run rẩy, không biết phải nói gì. Cậu chưa bao giờ được một người phụ nữ xinh đẹp như Phương đối xử dịu dàng đến thế. "Chị… chị đừng trêu em," cậu nói, giọng nghẹn ngào.
Phương bật cười, rồi kéo Tuấn lại gần hơn, thì thầm vào tai cậu những lời khiêu gợi, kích thích. "Chị không trêu em đâu," cô nói, "Chị rất thật lòng. Em có biết không, chị đã để ý em từ lâu rồi. Chị thích cái cách em nhìn chị, cái cách em đỏ mặt mỗi khi chị đến gần em." Cô mút nhẹ vành tai của Tuấn và nói, "Em có muốn biết chị cảm thấy thế nào về đêm lần trước không?".
![]()
Tuấn giật mình, đê mê, lưỡi của Phương mềm mịn quá, hương nước hoa của cô thoang thoảng làm Tuấn không kiểm soát được, cậu đinh giơ tay ra ôm lấy Phương, nhưng Phương đột ngột đứng dậy.
Phương chủ động dạo đầu, khơi gợi những ham muốn thầm kín trong Tuấn, nhưng cô lại dừng lại ngay trước khi cậu ta có thể chạm vào cô. Cô muốn cậu ta khao khát cô, thèm thuồng cô, đến mức không thể kiểm soát được bản thân. Cô muốn cậu ta phải quỳ xuống dưới chân cô, cầu xin cô ban cho cậu ta một chút ân huệ.
Sau khi đã đạt được mục đích, Phương đứng dậy, chỉnh lại trang phục, rồi quay sang nhìn Tuấn, mỉm cười đầy ẩn ý. "Chị phải đi làm việc đây," cô nói, "Em nhớ làm việc chăm chỉ nhé"
Phương rời khỏi phòng giám sát camera, để lại Tuấn một mình với những cảm xúc đang hỗn loạn. Cậu ta vừa cảm thấy hạnh phúc, vì đã được Phương quan tâm, lại vừa cảm thấy thất vọng, vì không được chạm vào cô. Hơn bao giờ hết, cậu ta thèm khát được chiếm đoạt Phương, được cảm nhận cơ thể quyến rũ của cô, và được chứng minh bản lĩnh đàn ông của mình.
Tuấn ngồi lại vào ghế, nhìn lên màn hình camera, nơi Phương đang bận rộn với công việc. Cậu không thể nào rời mắt khỏi cô. Mọi cử chỉ, mọi hành động của cô đều khiến anh mê mẩn, say đắm. Cậu nhìn xuống phía dưới, thấy quần mình đã u lên một cục. Không kìm được bản thân, cậu thủ dâm, vừa nhìn hình ảnh Phương trên màn hình vừa tưởng tượng ra những cảnh tượng dâm đãng, cuồng nhiệt. Cậu thì thầm gọi tên Phương, van xin cô hãy đến, và hứa rằng sẽ làm mọi thứ để làm cô hạnh phúc. Cơn khoái cảm dâng trào, cậu xuất tinh, bắn tung tóe lên màn hình, và chìm vào một giấc mơ đầy những dục vọng không thể kiểm soát.
Trong khi Phương đang chìm đắm trong những toan tính dục vọng, cố gắng giăng bẫy Tuấn vào thế giới của mình, Nam lại trải qua một ngày làm việc dài dằng dặc, mệt mỏi đến tận xương tủy. Những con đường quen thuộc, những ngã tư đèn đỏ nhấp nháy, và những gương mặt vô cảm lướt qua trước mắt, tất cả đều trở nên nhàm chán, vô vị. Anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, trở về nhà, và tận hưởng một chút yên bình hiếm hoi.
Anh định bụng sẽ tự tay nấu một món ngon để ăn, như một phần thưởng cho bản thân sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng khi anh đẩy cánh cửa bước vào căn nhà nhỏ, cơn mệt mỏi ập đến, khiến anh hoàn toàn mất đi hứng thú nấu nướng. Anh thở dài, thả chiếc mũ bảo hiểm xuống ghế, rồi bước thẳng vào bếp, định bụng sẽ pha một tách cà phê để tỉnh táo hơn.
Nhưng ngay khi bước vào bếp, anh đã khựng lại. My đang đứng đó, trước bếp, vẻ mặt hối lỗi. Chiếc chảo gang yêu quý của anh nằm lăn lóc trong bồn rửa, bên trong là một đống trứng chiên cháy đen, bốc mùi khét lẹt.
"Em xin lỗi," My lí nhí, ánh mắt cô đầy vẻ ăn năn, "Em định nấu một món gì đó để cảm ơn anh, nhưng…"
Nam nhìn chiếc chảo, rồi nhìn sang My, khẽ lắc đầu. "Tiểu thư chắc chưa bao giờ vào bếp chứ gì," anh trêu chọc. Anh bước đến gần, xem xét "tác phẩm" của My, rồi bật cười. "Một món đơn giản như trứng chiên mà em cũng làm cháy được."
My đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Nam. Cô cảm thấy rất có lỗi vì đã làm hỏng chiếc chảo yêu quý của anh, và vì đã khiến anh phải ăn cơm ngoài. "Em… em không biết nấu ăn," cô thú nhận, "Trước đây em toàn ăn ở nhà hàng, hoặc người làm sẽ nấu cho em."
Nam khẽ thở dài, rồi xoa đầu My. "Thôi được rồi," anh nói, giọng dịu dàng, "Cũng trễ rồi, ra ngoài ăn đi. Ở gần đây có một quán hủ tiếu đêm ngon lắm, đi bộ cũng được." Anh quay người, bước ra khỏi bếp. "Anh thay đồ cái đã. Em đợi anh một chút."
Nam bước ra khỏi nhà, để lại My đứng đó một mình, cảm thấy vừa hối hận, vừa biết ơn. Cô đã làm hỏng bữa tối của anh, nhưng anh lại không hề trách móc cô, mà còn chủ động rủ cô đi ăn. Cô cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Nam thay một chiếc áo thun đơn giản, rồi bước ra ngoài. "Đi thôi," anh nói, "Ở một mình cũng được rồi, sao tự nhiên đèo bòng thêm một báo thủ này." Anh trêu chọc, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên vẻ dịu dàng.
My lườm anh, rồi lẽo đẽo theo sau Nam. Cô không muốn ở lại một mình trong căn nhà tối tăm, cô muốn được ở gần anh, cảm nhận sự an toàn và ấm áp mà anh mang lại.
Hai người cùng nhau đi bộ trên con phố nhỏ, tận hưởng không khí đêm trong lành, mát mẻ. Quán hủ tiếu đêm nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, vắng vẻ, yên tĩnh. Nam chọn một chiếc bàn ngoài trời, rồi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
"Sao, tiểu thư?" Nam hỏi, nhận ra vẻ lúng túng của My, "Có vẻ như em chưa bao giờ ăn ở những nơi như thế này hả?"
My khẽ gật đầu, thú thật, "Dạ, trước giờ em chưa từng ăn ở những quán lề đường như vậy. Nó… nó có gì đó hơi lạ lẫm, không quen." Cô nhìn xung quanh, quan sát những chiếc bàn ghế nhựa đơn sơ, những chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng, và những con người đang ăn uống một cách ngon lành.
Nam bật cười, "Rồi em cũng quen à," anh nói, "Ăn ở đây mới biết, nhiều thứ mỹ vị nhân gian cũng không bằng đâu. Haha."
Hai tô hủ tiếu nhanh chóng được bưng ra, bốc khói nghi ngút, thơm lừng. Mùi thơm của nước dùng, hòa quyện với mùi hành phi, tỏi phi, và mùi rau thơm, kích thích mọi giác quan, khiến người ta chỉ muốn hít hà và thưởng thức ngay lập tức.
Nam đưa cho My một đôi đũa, rồi hướng dẫn cô cách ăn. "Em cứ chan thêm chút tương ớt vào cho đậm đà," anh nói, "Rồi vắt thêm miếng chanh nữa, cho nó thơm."
My làm theo lời Nam, rồi khẽ nếm thử một chút nước dùng. Mắt cô sáng lên, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. "Uwoa, ngon thật anh Nam!" cô thốt lên, không giấu được sự ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng, một món ăn đường phố đơn giản như hủ tiếu lại có thể ngon đến như vậy.
Nam nhìn My, lòng anh bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, đôi má ửng hồng, và đôi mắt long lanh ánh lên vẻ thích thú. Cô ăn một cách ngon lành, không hề e dè, giữ kẽ, như thể đã quên mất thân phận tiểu thư của mình.
![]()
Bỗng dưng, trước mắt Nam hiện lên hình ảnh của Linh, cũng đang ngồi ở một quán ăn ven đường, cũng với biểu cảm ấy, khi thưởng thức món bò lá lốt yêu thích của cô. Một nỗi buồn man mác ùa về, xâm chiếm tâm trí anh. Anh khẽ lắc đầu, cố gắng gạt đi những hình ảnh quá khứ, những kỷ niệm đau buồn.
Anh không hiểu tại sao, cứ vào những khoảnh khắc bất chợt như thế này, bóng dáng của Linh lại xuất hiện, ám ảnh anh. Có lẽ, anh đã thực sự yêu Linh, chỉ là anh đã cố gắng né tránh, không dám đối diện với tình cảm thật của mình.
My cũng im lặng ăn hủ tiếu, thỉnh thoảng lén nhìn Nam. Cô nhận ra vẻ trầm ngâm trên khuôn mặt anh, và cô biết rằng anh đang có tâm sự gì đó. Cô không muốn phá ngang cái mạch suy nghĩ của Nam, cô chỉ muốn ở bên anh, chia sẻ với anh những khoảnh khắc này.
"Ăn xong rồi ha," Nam nói, phá tan sự im lặng, "Em trả tiền nhé, coi như tiền thuê nhà." Anh nhếch mép cười, rồi đứng dậy, bước đi trước.
My bĩu môi, rồi nhanh chóng chạy theo Nam, như sợ bóng đêm sẽ nuốt chửng mình.
loãng thì mời mày cútTruyện nhiều nhân vật mà chẳng có một câu chuyện cho ra hồn, loãng quá
Ui vl, căng thế. Thích nịnh thôi sao, vậy bye.loãng thì mời mày cút


