Có video 🌸KHÔNG GÌ THẬT SỰ THUỘC VỀ MÌNH..

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸KHÔNG GÌ THẬT SỰ THUỘC VỀ MÌNH

Có một sự thật mà càng lớn, ta càng buộc phải đối diện:

Chẳng có gì trên đời này thật sự thuộc về ta.

Ngay cả thân này ta còn không giữ được trọn vẹn, huống chi là con người, cảm xúc, hay những điều ta cố nắm bằng hai bàn tay run rẩy.

Người ta sợ mất là vì người ta lầm tưởng mình đang nắm được.

Nhưng kỳ thực, ta chỉ đang đi cạnh nhau trong một đoạn nhân duyên hữu hạn.

Đến khi duyên cạn, mọi thứ sẽ trở về đúng chỗ của nó - nhẹ nhàng như chiếc lá lìa cành theo mùa, không oán, không trách.

“Thân này còn chẳng giữ nổi, làm sao giữ được lòng người.”

Một khi hiểu được điều ấy, ta bớt dằn vặt, bớt loay hoay, bớt đau những nỗi đau không đáng.

Ta sẽ không còn cố chấp giữ ai bên mình, vì hiểu rằng mỗi người đều có con đường họ phải đi.

Ta cũng không còn buồn vì những gì rời xa, bởi hiểu rằng:

Mất không phải là hết. Mất là đang trả lại cho đời những gì không thuộc về ta.

Khi trái tim thôi sợ hãi, ta mới thật sự bắt đầu sống.

Ta biết ơn những gì từng đến, biết mỉm cười với những gì đã đi và biết trân trọng những gì vẫn đang ở lại - dù chỉ là trong khoảnh khắc.

Bởi lẽ:

Không phải điều gì giữ lâu là điều đáng quý. Điều đáng quý nhất là thứ làm ta trưởng thành.

“Cái gì của con sẽ đến. Cái gì không phải của con, dù con nắm lấy trong tay, cũng sẽ tuột khỏi."

Cuộc đời này, buồn nhất không phải là mất mà là giữ thứ đã hết duyên, trong khi chính ta cũng cần được nhẹ nhàng.

Khi ta hiểu vô thường, ta sống khoan dung hơn.

Khi ta hiểu buông, ta thấy lòng rộng hơn.

Khi ta hiểu rằng mình chẳng sở hữu ai, ta mới bắt đầu trân trọng từng giây những điều đẹp đẽ.

Điều ở lại cuối cùng, không phải người khác. Không phải cảm xúc. Không phải danh vọng.

Điều ở lại cuối cùng chỉ là tâm thái mà ta chọn để sống.

Ta chọn bình yên, ta sẽ thấy đường bình yên.

Ta chọn biết ơn, cuộc đời sẽ bớt những góc tối.

Ta chọn nắm giữ mình thay vì nắm giữ thế gian, ta sẽ không còn sợ mất thêm bất cứ điều gì nữa.

Và rồi, đến cuối cùng, ta nhận ra một điều giản dị mà sắc bén như ánh dao soi vào tận cùng nỗi sợ của con người:

Không ai giữ được ai. Không ai níu được điều đã cạn.

Không ai sở hữu nổi bất cứ điều gì ngoài chính tâm mình.

Tất cả những gì ta từng cố nắm người, tình, vật, những điều ta nghĩ là “mãi mãi” – đều chỉ là khách trọ trong cuộc đời.

Họ đến để dạy ta một bài học, rồi lặng lẽ rời đi khi bài học đã đủ.

“Thứ rời đi là thứ chưa từng thuộc về ta.

Thứ ở lại là thứ không cần nắm cũng chẳng mất.”

Khi hiểu điều đó, ta thôi cuống cuồng níu kéo những bàn tay đã lạnh.

Ta thôi tự làm mình kiệt quệ bởi những cơn gió đổi chiều của đời người.

Ta bắt đầu học một nghệ thuật quan trọng nhất của kiếp nhân sinh:

Nghệ thuật đứng vững bằng chính linh hồn mình.

Vì chỉ có một điểm tựa không bao giờ phản bội ta - không phải ai khác mà là trái tim mình khi đã trưởng thành đủ để hiểu: giữ được bản thân, mới là
giữ được tất cả.

Từ khoảnh khắc ấy, ta không còn sợ mất nữa.

Bởi ta nhận ra:

Mất người, nhưng ta còn lại sự sáng suốt.

Mất cơ hội, nhưng ta còn lại sự mạnh mẽ.

Mất ảo vọng, nhưng ta còn lại chính mình – một bản thể sâu hơn, rộng hơn, tử tế hơn.

Vô thường không còn là nỗi ám ảnh.

Vô thường trở thành món quà.

Nhờ nó, ta biết điều gì thật sự đáng giữ, điều gì nên tiễn biệt bằng một lời cảm ơn.

Và khi trái tim đã mềm lại, mắt đời bỗng sáng ra:

Mọi cuộc chia ly đều mở ra một cánh cửa mới cho người và cho chính ta.

Chỉ khi buông được một bàn tay, ta mới rảnh để nắm lấy cuộc đời mình.

Chỉ khi không sợ mất nữa, ta mới sống trọn một ngày theo đúng nghĩa của hai chữ “hiện tại".

Cuối cùng, trong tất cả những điều từng đến rồi đi, điều ở lại sâu nhất không phải là họ, không phải là đau, không phải là ký ức... mà là phiên bản trưởng thành mà ta đã trở thành.

Ấy mới là tài sản duy nhất đời này chẳng ai lấy được của ta trừ khi ta tự bỏ rơi chính mình.

🌸🌸
 

lamtao

Yếu sinh lý



🌸KHÔNG GÌ THẬT SỰ THUỘC VỀ MÌNH

Có một sự thật mà càng lớn, ta càng buộc phải đối diện:

Chẳng có gì trên đời này thật sự thuộc về ta.

Ngay cả thân này ta còn không giữ được trọn vẹn, huống chi là con người, cảm xúc, hay những điều ta cố nắm bằng hai bàn tay run rẩy.

Người ta sợ mất là vì người ta lầm tưởng mình đang nắm được.

Nhưng kỳ thực, ta chỉ đang đi cạnh nhau trong một đoạn nhân duyên hữu hạn.

Đến khi duyên cạn, mọi thứ sẽ trở về đúng chỗ của nó - nhẹ nhàng như chiếc lá lìa cành theo mùa, không oán, không trách.

“Thân này còn chẳng giữ nổi, làm sao giữ được lòng người.”

Một khi hiểu được điều ấy, ta bớt dằn vặt, bớt loay hoay, bớt đau những nỗi đau không đáng.

Ta sẽ không còn cố chấp giữ ai bên mình, vì hiểu rằng mỗi người đều có con đường họ phải đi.

Ta cũng không còn buồn vì những gì rời xa, bởi hiểu rằng:

Mất không phải là hết. Mất là đang trả lại cho đời những gì không thuộc về ta.

Khi trái tim thôi sợ hãi, ta mới thật sự bắt đầu sống.

Ta biết ơn những gì từng đến, biết mỉm cười với những gì đã đi và biết trân trọng những gì vẫn đang ở lại - dù chỉ là trong khoảnh khắc.

Bởi lẽ:

Không phải điều gì giữ lâu là điều đáng quý. Điều đáng quý nhất là thứ làm ta trưởng thành.

“Cái gì của con sẽ đến. Cái gì không phải của con, dù con nắm lấy trong tay, cũng sẽ tuột khỏi."

Cuộc đời này, buồn nhất không phải là mất mà là giữ thứ đã hết duyên, trong khi chính ta cũng cần được nhẹ nhàng.

Khi ta hiểu vô thường, ta sống khoan dung hơn.

Khi ta hiểu buông, ta thấy lòng rộng hơn.

Khi ta hiểu rằng mình chẳng sở hữu ai, ta mới bắt đầu trân trọng từng giây những điều đẹp đẽ.

Điều ở lại cuối cùng, không phải người khác. Không phải cảm xúc. Không phải danh vọng.

Điều ở lại cuối cùng chỉ là tâm thái mà ta chọn để sống.

Ta chọn bình yên, ta sẽ thấy đường bình yên.

Ta chọn biết ơn, cuộc đời sẽ bớt những góc tối.

Ta chọn nắm giữ mình thay vì nắm giữ thế gian, ta sẽ không còn sợ mất thêm bất cứ điều gì nữa.

Và rồi, đến cuối cùng, ta nhận ra một điều giản dị mà sắc bén như ánh dao soi vào tận cùng nỗi sợ của con người:

Không ai giữ được ai. Không ai níu được điều đã cạn.

Không ai sở hữu nổi bất cứ điều gì ngoài chính tâm mình.

Tất cả những gì ta từng cố nắm người, tình, vật, những điều ta nghĩ là “mãi mãi” – đều chỉ là khách trọ trong cuộc đời.

Họ đến để dạy ta một bài học, rồi lặng lẽ rời đi khi bài học đã đủ.

“Thứ rời đi là thứ chưa từng thuộc về ta.

Thứ ở lại là thứ không cần nắm cũng chẳng mất.”

Khi hiểu điều đó, ta thôi cuống cuồng níu kéo những bàn tay đã lạnh.

Ta thôi tự làm mình kiệt quệ bởi những cơn gió đổi chiều của đời người.

Ta bắt đầu học một nghệ thuật quan trọng nhất của kiếp nhân sinh:

Nghệ thuật đứng vững bằng chính linh hồn mình.

Vì chỉ có một điểm tựa không bao giờ phản bội ta - không phải ai khác mà là trái tim mình khi đã trưởng thành đủ để hiểu: giữ được bản thân, mới là
giữ được tất cả.

Từ khoảnh khắc ấy, ta không còn sợ mất nữa.

Bởi ta nhận ra:

Mất người, nhưng ta còn lại sự sáng suốt.

Mất cơ hội, nhưng ta còn lại sự mạnh mẽ.

Mất ảo vọng, nhưng ta còn lại chính mình – một bản thể sâu hơn, rộng hơn, tử tế hơn.

Vô thường không còn là nỗi ám ảnh.

Vô thường trở thành món quà.

Nhờ nó, ta biết điều gì thật sự đáng giữ, điều gì nên tiễn biệt bằng một lời cảm ơn.

Và khi trái tim đã mềm lại, mắt đời bỗng sáng ra:

Mọi cuộc chia ly đều mở ra một cánh cửa mới cho người và cho chính ta.

Chỉ khi buông được một bàn tay, ta mới rảnh để nắm lấy cuộc đời mình.

Chỉ khi không sợ mất nữa, ta mới sống trọn một ngày theo đúng nghĩa của hai chữ “hiện tại".

Cuối cùng, trong tất cả những điều từng đến rồi đi, điều ở lại sâu nhất không phải là họ, không phải là đau, không phải là ký ức... mà là phiên bản trưởng thành mà ta đã trở thành.

Ấy mới là tài sản duy nhất đời này chẳng ai lấy được của ta trừ khi ta tự bỏ rơi chính mình.

🌸🌸
Hay đấy Trìnhca, tay bạn đỡ đau chưa
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
Chủ thớt

Đính kèm

  • Wuta_20251121_161507_713_953.jpg
    Wuta_20251121_161507_713_953.jpg
    738.9 KB · Xem: 21
Bên trên