(SIÊU PHẨM) - NỮ CẢNH SAT XINH ĐẸP - SEASON 1

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 36: Kẻ Điên Mang Mặt Nạ Hề và Món Đồ Chơi Rung Động
Sáng sớm hôm sau, tại căn hộ Vinhome.
Hà Nhi vừa thức dậy sau một đêm trằn trọc với những ký ức về Hồ Nổ. Tiếng chuông cửa vang lên. Quản lý Ngân bước vào, trên tay cầm một hộp quà nhỏ bọc nhung đỏ và một bộ váy dạ hội táo bạo.
"Dậy rồi hả cưng? Tắm rửa sạch sẽ đi. Hôm nay cưng có lịch trình mới." – Ngân đặt chiếc hộp lên bàn, ánh mắt sắc sảo nhìn Hà Nhi.
"Lại là tiếp khách quan chức sao?" – Hà Nhi cảnh giác hỏi.
"Không. Hôm nay là 'ra mắt người nhà'. Giang ca muốn cưng diện kiến một trong những nhân vật chủ chốt của xã đoàn: Joker."
Hà Nhi khựng lại. Cái tên Joker nằm trong hồ sơ đen của cảnh sát. Hắn là kẻ quản lý toàn bộ hệ thống bar, vũ trường và mảng phân phối "hàng trắng" (ma túy) của Vạn Phát. Một kẻ nghiện ngập, tâm thần bất ổn và cực kỳ nguy hiểm.
"Tại sao tôi phải gặp hắn?"
"Hắn tò mò về cưng. Hắn nghe đồn Giang ca có một con thú cưng rất đặc biệt nên nằng nặc đòi xem mặt. Giang ca đã đồng ý cho hắn một buổi 'thẩm định' nhẹ nhàng." – Ngân cười nhếch mép, đẩy chiếc hộp nhung về phía Hà Nhi. – "Và vì Joker là một kẻ thích những trò đùa quái đản, nên cưng cần trang bị cái này để... tăng thêm phần kịch tính."
Hà Nhi mở hộp. Bên trong là một quả trứng rung tình yêu màu hồng phấn, làm bằng silicon mềm mại, kích thước vừa phải nhưng nhìn rất hiện đại, kèm theo một chiếc điều khiển từ xa nhỏ xíu.
"Đây là..." – Mặt Hà Nhi đỏ bừng.
"Đồ chơi. Cưng hãy nhét nó vào trong 'cô bé' của mình, mặc bộ váy này vào và đi theo chị. Chiếc điều khiển sẽ do chị giữ... hoặc do Joker giữ, tùy tình hình."
"Không! Tôi không làm!" – Hà Nhi phản đối. Bắt nàng đeo thứ này đi lại giữa ban ngày, đến gặp một gã nghiện?
"Cưng có thể từ chối." – Ngân lạnh lùng nói. – "Nhưng Joker nổi tiếng là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu cưng không làm hắn vui bằng cách này, hắn sẽ tìm cách khác tàn bạo hơn nhiều. Có khi hắn sẽ lột da cưng ra làm trống đấy."
Hà Nhi rùng mình. Nàng nhớ lại lời Tư lệnh Kiên: "Bằng mọi giá". Nàng cắn răng, cầm lấy quả trứng rung và đi vào phòng tắm.
...
Mười lăm phút sau.
Hà Nhi đứng trước gương, cơ thể run rẩy. Nàng đã nhét quả trứng rung vào sâu trong âm đạo. Cảm giác có một vật thể lạ nằm gọn lỏn bên trong, chiếm chỗ, cọ xát vào thành vách nhạy cảm khiến nàng vừa khó chịu vừa... kích thích.
Nàng mặc bộ váy Ngân đưa. Đó là một chiếc váy lụa màu đỏ rượu, cổ yếm hở lưng, xẻ tà cao đến tận hông. Chất liệu mỏng manh ôm sát cơ thể, và dĩ nhiên, không được phép mặc nội y.
Mỗi bước đi, quả trứng rung lại khẽ dịch chuyển, cọ vào điểm G khiến chân Hà Nhi muốn khuỵu xuống.
...
Chiếc xe đưa Hà Nhi đến một quán Bar ngầm nằm sâu dưới tầng hầm của một tòa nhà bỏ hoang ở Quận 4 – lãnh địa của Joker.
Vừa bước xuống xe, tiếng nhạc Heavy Metal chát chúa dội thẳng vào lồng ngực. Không khí đặc quánh mùi thuốc lá, cần sa và mùi mồ hôi.
Ngân đi trước, Hà Nhi đi sau. Ngân bỏ tay vào túi áo khoác, ngón tay cái đặt lên nút bấm điều khiển.
Zzz... zzz...
Cô ta bấm nhẹ mức 1.
"Ưm..." – Hà Nhi giật mình, khẽ rên lên, hai đùi kẹp chặt lại. Quả trứng bắt đầu rung nhẹ nhàng, như một con ong đang vỗ cánh trong bụng dưới nàng.
"Đi tự nhiên vào. Đừng để ai biết." – Ngân thì thầm cảnh cáo.
Hà Nhi cắn môi, cố gắng bước đi bình thường giữa đám dân chơi đang nhảy nhót điên cuồng. Nhưng mỗi bước chân là một sự tra tấn ngọt ngào. Cơn rung kích thích tuyến dịch tiết ra, làm trơn trượt quả trứng bên trong.
Họ đi vào khu vực VIP, nơi được ngăn cách bởi một tấm rèm nhung đỏ.
Bên trong, một gã đàn ông gầy gò, tóc nhuộm xanh lá cây, đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa da báo. Hắn cởi trần, để lộ lồng ngực xăm hình mặt cười quái dị. Đó là Joker. Xung quanh hắn là vài cô gái ăn mặc hở hang đang phê pha trong làn khói trắng.
"Chào anh Joker." – Ngân lên tiếng.
Joker ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn thâm quầng, con ngươi giãn to, nhìn chằm chằm vào Hà Nhi. Hắn cười khùng khục, tiếng cười the thé gai người.
"À... Con mèo cưng của thằng Giang đây sao? Nhìn ngon đấy."
Hắn đứng dậy, cầm một con dao bấm xoay xoay trên tay, tiến lại gần Hà Nhi.
"Lại đây. Cho tao xem hàng họ thế nào mà thằng Giang giấu kỹ thế."
Hà Nhi hít sâu, cố nén cảm giác rung bần bật ở hạ bộ, bước lại gần.
"Chào anh Joker. Em là Nhi."
Zzzzzzzzz!!! – Ngân bất ngờ tăng lên mức trung bình.
"Á!" – Hà Nhi giật bắn người, chân khuỵu xuống một chút. Cơn rung mạnh bất ngờ kích thích trực tiếp vào điểm nhạy cảm khiến mặt nàng đỏ bừng, hơi thở dốc.
"Sao thế? Run à?" – Joker ghé sát mặt vào nàng, mũi dao lạnh ngắt lướt nhẹ trên bờ vai trần của Hà Nhi. – "Sợ tao sao?"
"Dạ... không..." – Hà Nhi lắp bắp.
"Không sợ sao chân run thế kia? Hay là..." – Joker nheo mắt, hắn cúi xuống nhìn vào phần bụng dưới đang co thắt của Hà Nhi. – "Mày đang giấu cái gì trong người?"
Hắn bất ngờ đưa mũi dao xuống, hất nhẹ tà váy xẻ cao của Hà Nhi sang một bên. Đôi chân trần trắng muốt và vùng tam giác mật (đã wax sạch) lộ ra mờ ảo dưới ánh đèn tím.
Hà Nhi hoảng hốt muốn lấy tay che lại, nhưng Joker đã kề dao vào cổ nàng.
"Đứng im. Nhúc nhích tao cắt cổ."
Hắn dùng mũi dao, từ từ, chậm rãi lướt dọc theo đùi non của Hà Nhi, tiến dần vào giữa hai chân nàng. Lưỡi dao lạnh buốt chạm vào làn da đang nóng hổi vì thuốc và vì rung.
Zzzzz... Zzzzz... – Quả trứng bên trong vẫn rung liên hồi, khiến dâm thủy của Hà Nhi bắt đầu rỉ ra, chảy dọc theo khe đùi.
"Chà... ướt rồi này." – Joker cười man dại. Hắn dùng sống dao quệt một ít nước nhờn chảy ra từ cửa mình Hà Nhi, đưa lên mũi ngửi. – "Thơm lắm. Nhưng mà... cái gì đang kêu vo vo ở trong này thế nhỉ?"
Hắn đã phát hiện ra.
Joker không tức giận, trái lại hắn càng phấn khích. Hắn quay sang nhìn Ngân, rồi giật lấy cái điều khiển từ tay cô ta.
"Để tao chơi thử."
Joker nhìn Hà Nhi với ánh mắt của một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới thú vị. Hắn vặn nút lên mức Cao nhất.
RÈ RÈ RÈ RÈ RÈ!!!!
"ÁAAAAAA!!!"
Hà Nhi hét lên thất thanh, ngã quỵ xuống sàn. Cường độ rung cực mạnh như muốn khoan thủng người nàng. Cả vùng bụng dưới tê dại, khoái cảm ập đến dồn dập, mạnh bạo như một cơn bão.
Nàng quằn quại trên sàn nhà bẩn thỉu, hai tay ôm chặt lấy bụng, nước mắt trào ra.
"Ha ha ha! Nhìn nó kìa! Nhìn nó giật kìa!" – Joker cười sằng sặc, hắn ngồi xổm xuống, dí sát mặt vào Hà Nhi đang quằn quại. – "Sướng không? Hả con đĩ? Sướng thì nói cho tao nghe coi!"
Hà Nhi không trả lời được. Nàng cắn chặt môi đến bật máu để không rên rỉ, nhưng cơ thể nàng phản bội nàng. Hông nàng nảy lên theo từng nhịp rung, dâm thủy tuôn ra ồ ạt ướt đẫm cả sàn.
Joker đưa tay xuống, định thọc ngón tay vào kiểm tra cái lỗ đang co bóp điên cuồng kia.
Nhưng đúng lúc đó...
RẦM!
Cánh cửa phòng VIP bị đá văng ra.
Trương Trí Giang bước vào, theo sau là hai vệ sĩ cao lớn. Gương mặt hắn lạnh tanh, sát khí đằng đằng. Hắn nhìn cảnh tượng Hà Nhi đang nằm dưới sàn, bị Joker hành hạ bằng đồ chơi, ánh mắt hắn tối sầm lại.
"Joker! Mày đang làm cái trò gì với người của tao vậy?" – Giang gằn giọng.
Joker khựng lại, tay vẫn cầm điều khiển. Hắn đứng dậy, nhún vai:
"Đùa tí thôi mà. Tao chỉ đang kiểm tra xem hàng của mày có 'nhạy' như lời đồn không thôi. Công nhận... nhạy thật."
Giang bước tới, giật phắt chiếc điều khiển từ tay Joker, tắt phụt nút bấm.
Hà Nhi nằm im, thở dốc như cá mắc cạn. Cơn rung biến mất để lại sự trống rỗng và ê chề khủng khiếp. Giang cởi áo vest, trùm lên người nàng, che đi thân thể đang run rẩy.
Hắn quay sang Joker, ánh mắt đe dọa:
"Lần sau muốn thử, thì hỏi tao trước. Đừng để tao phải dạy lại mày luật lệ của Vạn Phát."
Giang bế thốc Hà Nhi lên, bước ra ngoài, bỏ lại Joker đứng đó với nụ cười điên loạn trên môi.
"Cứ giữ lấy đi Giang. Sớm muộn gì tao cũng sẽ chơi nát con mèo đó của mày." – Joker lầm bầm.
Còn tiếp...
 

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 37: Dư Âm Của Sự Rung Động và Hình Phạt Cấm Túc
Chiếc Bentley lăn bánh rời khỏi khu ổ chuột Quận 4, để lại sau lưng tiếng nhạc chát chúa và gã hề điên loạn. Trong khoang xe kín mít, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng thở dốc nặng nhọc của Hà Nhi.
Nàng nằm co ro trong vòng tay của Trương Trí Giang, chiếc áo vest của hắn trùm kín thân thể trần trụi bên trong. Nhưng dù đã an toàn, cơ thể nàng vẫn không ngừng run rẩy. Cơn dư chấn từ quả trứng rung hoạt động hết công suất ban nãy vẫn còn đó. Những bó cơ ở vùng hạ bộ co thắt liên hồi, tạo ra những đợt sóng khoái cảm ảo giác chạy dọc sống lưng.
Giang ngồi im lặng, gương mặt lạnh tanh nhìn về phía trước. Một tay hắn ôm eo Hà Nhi, tay kia... bất ngờ luồn vào bên trong lớp áo vest.
"Ưm..." – Hà Nhi giật mình, định né tránh.
"Ngồi yên." – Giang ra lệnh.
Bàn tay hắn không sờ soạng hay vuốt ve. Hắn luồn thẳng xuống giữa hai chân nàng, nơi quả trứng rung màu hồng vẫn đang nằm sâu bên trong âm đạo, dù đã tắt máy nhưng vẫn gây ra cảm giác chèn ép khó chịu.
Hắn nắm lấy sợi dây mảnh thò ra ngoài.
"Đồ của thằng điên đó... không xứng đáng nằm trong người em."
Nói rồi, hắn giật mạnh sợi dây.
PÓC.
"Áaaaa..."
Hà Nhi ngửa cổ ra sau, tiếng rên rỉ kéo dài đầy dâm dục pha lẫn đau đớn. Quả trứng silicon bị lôi tuột ra ngoài, kéo theo một lượng lớn dâm thủy nhớp nháp, ồ ạt trào ra ướt đẫm cả ghế xe và tay của Giang.
Cảm giác trống rỗng đột ngột ập đến khiến Hà Nhi hụt hẫng. Nàng vừa thấy nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự tra tấn, lại vừa thấy... thiếu thốn. Cái lỗ huyệt vừa bị nong rộng giờ đây co bóp trong vô vọng, khao khát được lấp đầy trở lại.
Giang cầm quả trứng ướt sũng trên tay, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ. Hắn hạ cửa kính xe xuống, ném thẳng nó ra ngoài đường mưa. Sau đó, hắn lấy khăn giấy, lau sạch những chất dịch dính trên tay mình một cách chậm rãi, kỹ lưỡng.
"Dơ bẩn." – Hắn buông một câu gọn lỏn.
Hà Nhi cúi gằm mặt, cảm thấy từ "dơ bẩn" đó không chỉ dành cho quả trứng, mà còn dành cho chính nàng.
"Giang ca... em xin lỗi... em không muốn..." – Hà Nhi lí nhí, nước mắt tủi nhục lăn dài.
Giang quay sang, nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Em xin lỗi vì cái gì? Vì bị nó làm nhục? Hay vì em đã sướng đến mức bắn nước tung tóe trước mặt nó?"
Hà Nhi cắn môi, không trả lời được.
"Nghe đây, Hà Nhi." – Giọng Giang trầm thấp, đầy uy quyền. – "Ta không trách em chuyện bị nó ép buộc. Nhưng ta ghét việc em để cho cơ thể mình phản ứng với bất kỳ gã đàn ông nào khác ngoài ta. Cái lồn này..." – Hắn ấn ngón tay cái vào môi dưới của nàng. – "... là độc quyền của Trương Trí Giang. Hiểu chưa?"
"Dạ... em hiểu..."
...
Xe về đến căn hộ Vinhome.
Giang không đưa nàng vào phòng ngủ. Hắn đẩy nàng vào phòng tắm.
"Tắm đi. Tẩy sạch mùi của thằng nghiện đó trên người em. Ta không muốn ngửi thấy nó."
Hà Nhi vội vàng xả nước, đứng dưới vòi hoa sen. Nàng kỳ cọ điên cuồng, chà xát làn da đến đỏ ửng. Nàng muốn gột rửa sự dơ bẩn, và gột rửa cả cơn nứng đang hành hạ mình.
Nhưng nước lạnh không giúp ích gì nhiều. Thuốc kích dục cộng với sự kích thích quá độ ban nãy khiến cơ thể nàng như một thùng thuốc súng chực chờ nổ. Nàng thèm khát một sự đụng chạm, một sự xâm nhập mạnh mẽ để giải tỏa.
Giang đứng dựa cửa, khoanh tay nhìn nàng tắm. Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn thấu tâm can đang rạo rực của nàng.
Khi Hà Nhi tắm xong, quấn khăn bước ra, Giang đã ngồi sẵn trên giường. Hắn nhìn nàng, rồi chỉ tay vào chiếc còng số 8 bằng nhung đặt trên bàn trang điểm.
"Lại đây."
Hà Nhi run rẩy bước tới. "Giang ca... anh định làm gì?"
"Em đang rất muốn, đúng không?" – Giang hỏi thẳng, tay chỉ vào vùng tam giác mật đang phập phồng của nàng. – "Mắt em dại đi rồi kìa."
Hà Nhi đỏ mặt, gật đầu yếu ớt. Nàng hy vọng hắn sẽ ban phát cho nàng sự giải thoát. Dù là thô bạo, dù là nhục nhã, nàng cũng chấp nhận, miễn là được thỏa mãn cơn khát này.
Nhưng Giang lại lắc đầu.
"Không. Tối nay ta sẽ không đụ em."
Hà Nhi sững sờ: "Tại sao...?"
"Vì đó là hình phạt." – Giang đứng dậy, cầm lấy chiếc còng số 8. – "Hình phạt cho việc em đã để Joker nhìn thấy em lên đỉnh. Đêm nay, em sẽ phải ngủ một mình. Và để đảm bảo em không tự tiện 'ăn vụng'..."
Hắn bất ngờ nắm lấy hai tay Hà Nhi, bẻ quặt ra sau lưng.
Cạch.
Tiếng còng khóa lại lạnh lùng. Hai tay Hà Nhi bị khóa chặt sau lưng.
"Giang ca! Đừng! Em xin anh... em khó chịu lắm..." – Hà Nhi hoảng loạn, quỳ xuống chân hắn van xin. Nàng biết nếu bị trói tay, nàng sẽ không thể tự thỏa mãn, và cơn nứng sẽ giết chết nàng mất.
Giang cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của nàng.
"Chịu đựng đi. Sự kìm nén sẽ giúp em nhớ lâu hơn. Hãy dùng đêm nay để suy nghĩ về việc ai mới là chủ nhân thực sự của cơ thể này."
Hắn đẩy nàng ngã xuống giường.
"Ngủ ngon, cún con."
Nói rồi, Giang quay lưng bước ra khỏi phòng, tắt đèn, khóa cửa ngoài lại.
Trong bóng tối, Hà Nhi nằm nghiêng trên giường, hai tay bị còng ra sau đau điếng. Nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với sự tra tấn của dục vọng.
Vùng kín trống rỗng, ngứa ngáy điên cuồng. Nàng vặn vẹo, cọ xát đùi vào nhau, cọ vùng kín xuống nệm giường để tìm kiếm chút ma sát.
"Ưm... a... khó chịu quá... chết mất..."
Nàng lăn lộn, mồ hôi vã ra như tắm. Hình ảnh của Giang, của cái dương vật to lớn đó cứ ám ảnh nàng. Hắn tàn nhẫn quá. Hắn biết cách khiến nàng đau khổ nhất.
Và rồi, trong cơn tuyệt vọng, hình ảnh Hồ Nổ lại hiện lên.
Nếu là Hồ Nổ... cậu ấy sẽ không bao giờ làm thế này. Cậu ấy sẽ ôm nàng, sẽ vụng về xoa dịu nàng.
"Hồ Nổ... chị nhớ em... chị muốn về nhà..."
Hà Nhi khóc nấc lên trong đêm, cô đơn và tủi nhục tột cùng trong căn hộ triệu đô lạnh lẽo. Nàng đang bị giam cầm trong chính cơ thể đang phản bội của mình.
 

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 38
Ánh sáng ban mai len lỏi qua khe rèm, rọi thẳng vào đôi mắt sưng húp của Hà Nhi.
Nàng tỉnh dậy trong tư thế nằm nghiêng, hai tay vẫn bị còng chặt ra sau lưng, tê dại và đau nhức. Cả đêm qua, nàng đã vật lộn, uốn éo, cọ xát xuống nệm giường trong vô vọng để tìm kiếm sự giải tỏa, nhưng cơn nứng do thuốc gây ra như một con quái vật không biết no, cứ gặm nhấm tâm trí và thể xác nàng.
Cạch.
Tiếng mở khóa cửa vang lên. Trương Trí Giang bước vào, chỉnh tề trong bộ vest đen lịch lãm, thơm mùi nước hoa đắt tiền, trái ngược hoàn toàn với vẻ tàn tạ, xộc xệch của Hà Nhi trên giường.
Hắn bước lại gần, nhìn xuống nàng bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng thỏa mãn.
"Đêm qua ngủ ngon không, cún con?"
Hà Nhi cắn chặt môi, quay mặt đi, giấu đi những giọt nước mắt tủi nhục đang chực trào ra. Nàng ghê tởm hắn, nhưng càng ghê tởm chính cơ thể phản chủ của mình hơn. Ngay lúc này đây, khi nhìn thấy hắn, "cô bé" bên dưới của nàng lại vô thức co thắt, rỉ ra chút dịch nhờn nhớp nháp.
“Không... mày là cảnh sát... mày không được muốn hắn...” – Lý trí Hà Nhi gào thét trong tuyệt vọng.
Giang cúi xuống, mở còng tay cho nàng.
"A..." – Hà Nhi rên lên khi máu bắt đầu lưu thông trở lại cánh tay tê buốt.
"Vệ sinh cá nhân đi. Hôm nay ta có việc phải đi gặp đối tác. Em được tự do." – Giang nói, rồi ném cho nàng một xấp tiền dày cộm lên giường. – "Đi mua sắm, spa hay làm gì tùy thích. Nhưng nhớ, đừng để 'hàng' của ta bị trầy xước."
Hắn quay lưng bỏ đi, để lại Hà Nhi trơ trọi với sự ê chề. Hắn không thèm chạm vào nàng, như thể nàng chỉ là một món đồ chơi đã chán, ném vào góc phòng chờ lần sau hứng lên thì dùng tiếp.
...
Hà Nhi lái xe rời khỏi Vinhome. Nàng không đi mua sắm, cũng không đi spa. Nàng lái xe vô định trên đường phố Sài Gòn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nàng nhớ mẹ. Nàng nhớ đồng đội. Và nàng nhớ... cảm giác được làm một con người bình thường.
Trong cơn cô đơn cùng cực, chiếc xe Mercedes lại tự động rẽ hướng, tìm về con hẻm nhỏ quen thuộc ở Quận 1.
Khi Hà Nhi bước vào nhà trọ, Hồ Nổ đang cởi trần, mồ hôi nhễ nhại tập hít đất giữa sàn nhà. Thấy Hà Nhi, cậu giật mình đứng phắt dậy, vơ vội cái áo thun mặc vào.
"Chị... chị Nhi? Sao chị về giờ này?" – Hồ Nổ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui không che giấu.
Hà Nhi không nói gì. Nàng nhìn Hồ Nổ, nhìn cơ thể săn chắc, tràn đầy sức sống thanh xuân của cậu. Khác hẳn với sự lạnh lẽo, tàn độc của Giang, ở Hồ Nổ tỏa ra một thứ năng lượng ấm áp, chân thật.
"Chị mệt... Chị muốn nghỉ một chút." – Hà Nhi nói, giọng khàn đặc rồi đi vào phòng mình.
Nàng cởi bỏ bộ đồ hiệu, thay vào đó là chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ (loại form rộng nàng hay mặc ngủ) và một chiếc quần thun ngắn. Nàng nằm sấp xuống giường, toàn thân ê ẩm như muốn rã ra.
Cốc cốc.
"Chị ơi... Em thấy chị đi đứng không vững... Chắc là đau mỏi lắm. Để em xoa bóp cho chị nhé?" – Giọng Hồ Nổ vang lên rụt rè ngoài cửa.
Hà Nhi chần chừ một chút. Cơ thể nàng đang đau nhức, và dư âm của thuốc kích dục vẫn còn âm ỉ khiến nàng thèm khát một sự đụng chạm.
"Ừ... vào đi em. Chị mỏi vai quá."
Hồ Nổ bước vào, rón rén ngồi xuống mép giường. Cậu đặt hai bàn tay lên vai Hà Nhi qua lớp áo sơ mi. Cậu bắt đầu bóp nhẹ.
Nhưng lớp vải áo sơ mi tuy mỏng nhưng lại trơn, cứ trượt qua trượt lại dưới tay cậu. Hồ Nổ cố gắng dùng lực, nhưng tiếng vải cọ xát sột soạt cộng với việc không tiếp xúc được vào huyệt đạo khiến cả hai đều thấy không thoải mái.
"Chị ơi..." – Hồ Nổ ngừng tay, gãi đầu. – "Em tính dùng dầu xoa bóp cho nóng, để tan vết mỏi nhanh hơn. Nhưng mà... bôi dầu lên áo thế này sợ ướt áo, dính bẩn uổng cái áo trắng của chị quá."
Hà Nhi nằm úp mặt xuống gối, nghe vậy thì suy nghĩ. Cậu nói đúng. Xoa bóp qua áo vừa không đã ngứa, lại vừa hỏng áo. Hơn nữa, sâu thẳm bên trong, làn da nàng đang nóng hầm hập, khao khát được bàn tay mát lạnh của đàn ông chạm trực tiếp vào.
"Ừ... Em nói cũng đúng. Xoa qua áo chẳng thấy thấm gì cả."
Hà Nhi từ từ chống tay ngồi dậy, quay lưng về phía Hồ Nổ.
"Để chị cởi áo ra."
Hồ Nổ nín thở, ngồi im như tượng, mắt dán chặt vào tấm lưng của chị.
Hà Nhi đưa tay lên hàng cúc áo. Những ngón tay thon dài chậm rãi cởi chiếc cúc đầu tiên. Làn da cổ trắng ngần lộ ra. Tiếp đến là chiếc cúc thứ hai, thứ ba...
Bỗng nhiên, Hà Nhi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm như thiêu đốt của Hồ Nổ. Một thoáng ngượng ngùng chạy qua. Nàng đỏ mặt, dừng tay lại, giọng trách móc nhẹ nhàng:
"Em... em quay mặt đi chỗ khác đi. Đừng nhìn chị chằm chằm như thế... kỳ lắm."
Hồ Nổ giật mình, mặt đỏ bừng như gấc chín, luống cuống:
"Dạ... dạ... em xin lỗi chị... em quay đi liền..."
Cậu vội vàng quay lưng lại, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Sau lưng cậu, tiếng vải sột soạt vang lên rõ mồn một. Cậu nghe tiếng áo rơi xuống giường.
"Được rồi... em quay lại đi." – Giọng Hà Nhi vang lên, nhỏ và hơi run.
Hồ Nổ quay lại. Hà Nhi đã nằm sấp xuống giường.
Đập vào mắt cậu là tấm lưng trần trắng muốt, mịn màng như ngọc của Hà Nhi. Chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ. Tuy nhiên, nàng vẫn còn mặc chiếc áo lót ren màu đen. Dây áo thít chặt vào da thịt mềm mại, tạo nên sự tương phản đầy kích thích giữa màu đen của nội y và màu trắng của làn da.
Hồ Nổ nuốt nước bọt cái ực. Cậu run run đổ dầu ra lòng bàn tay, xoa cho nóng lên.
"Em... làm nhé."
"Ừm..."
Hồ Nổ đặt hai bàn tay đẫm dầu lên vai trần của Hà Nhi.
"A..." – Hà Nhi khẽ rùng mình. Cảm giác da thịt đàn ông thô ráp, nóng hổi chạm trực tiếp vào da thịt nhạy cảm của mình khiến nàng nổi gai ốc.
Hồ Nổ bắt đầu xoa bóp. Cậu trượt tay từ cổ xuống vai, rồi dọc theo hai bên bả vai. Dầu trơn bóng giúp bàn tay cậu lướt đi dễ dàng trên làn da mịn màng như lụa. Cậu dùng ngón cái miết mạnh vào những thớ cơ đang căng cứng.
"Ưm... đúng rồi... chỗ đó..." – Hà Nhi rên rỉ, vùi mặt sâu vào gối. Cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu đi sự đau đớn đêm qua.
Hồ Nổ kiên nhẫn massage vùng vai và cổ gáy rất lâu. Cậu muốn kéo dài thời gian này. Mùi hương cơ thể của chị quyện với mùi dầu gió tạo nên một thứ hương vị gây nghiện.
Sau khoảng 15 phút, Hồ Nổ bắt đầu di chuyển tay xuống thấp hơn, dọc theo sống lưng.
Bàn tay cậu lướt từ bả vai xuống giữa lưng. Nhưng khi đến ngang lưng, ngón tay cậu vướng phải dây áo lót. Cậu phải nhấc tay lên, bỏ qua đoạn đó rồi mới vuốt tiếp xuống eo. Việc này làm đứt quãng sự trơn tru của động tác massage.
Hồ Nổ lặp lại động tác đó vài lần, mỗi lần đi qua dây áo lại khựng lại.
"Chị ơi..." – Giọng Hồ Nổ khàn đặc, hơi thở nóng hổi phả vào gáy Hà Nhi. – "Cái dây áo này... vướng quá... Em không đẩy tay một đường từ trên xuống dưới được. Nó cứ cản tay em."
Hà Nhi cắn môi. Nàng biết điều gì đến sẽ phải đến. Cái dây áo chật chội này cũng đang làm nàng khó chịu, nó cọ xát vào vết bầm tím mờ mờ bên mạn sườn (nơi Giang siết eo nàng hôm qua).
Sự kích thích từ đôi bàn tay Hồ Nổ đang làm sống dậy cơn nứng ngầm trong người nàng. Nàng muốn được chạm vào nhiều hơn, muốn bàn tay ấy lướt đi không vật cản trên tấm lưng trần của mình.
"Vậy... em cởi nấc cài ra đi... cho đỡ vướng..." – Hà Nhi thì thầm vào trong gối, giọng nói chứa đầy sự buông thả nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên như chỉ vì mục đích massage.
Được lời như cởi tấm lòng, tay Hồ Nổ run run tìm đến cái móc khóa áo lót ở sau lưng.
Tách.
Tiếng móc áo bung ra nghe rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh.
Hai vạt áo lót bung ra hai bên, dây áo lỏng lẻo trượt xuống cánh tay. Tấm lưng trần của Hà Nhi giờ đây hoàn toàn được giải phóng.
Hà Nhi cảm thấy lồng ngực mình được nới lỏng. Hai bầu ngực căng tròn, nặng trĩu không còn được nâng đỡ, bè ra hai bên, ép chặt xuống mặt nệm. Đầu nhũ hoa cọ xát vào ga giường thô ráp mỗi khi nàng thở, tạo ra một sự kích thích âm ỉ.
Hồ Nổ nhìn tấm lưng trần trụi hoàn toàn trước mắt. Cậu hít một hơi sâu, đổ thêm dầu vào tay.
Lần này, cậu đặt cả hai bàn tay to lớn lên lưng chị, vuốt một đường dài từ gáy, trượt qua bả vai, dọc theo sống lưng, xuống tận thắt lưng eo.
"A... ưm..."
Hà Nhi cong người lên. Cảm giác không còn gì ngăn cách khiến sự tiếp xúc trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Bàn tay Hồ Nổ nóng hổi, trơn trượt lướt trên da thịt nàng.
Cậu bắt đầu xoa bóp mạnh hơn ở vùng thắt lưng. Ngón tay cái của cậu miết dọc theo rãnh lưng, rồi tản ra hai bên sườn. Mỗi khi tay cậu trượt xuống sườn, nó lại chạm nhẹ vào phần bầu ngực đang bị ép phình ra của Hà Nhi.
Hà Nhi không phản đối. Nàng nằm im, hơi thở dồn dập, tận hưởng sự chăm sóc và cả sự mạo phạm ngọt ngào này. Dưới bụng dưới, một dòng nước ấm lại bắt đầu rỉ ra...
 

blackdog111

Yếu sinh lý
Gửi anh em mấy ảnh em Hà Nhi để dễ thẩm này =))

1764420833034.png




1764420859312.png
1764420824761.png
 

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 39: Ranh Giới Mong Manh và Sự Cám Dỗ Của Da Thịt
Căn phòng ngủ nhỏ hẹp chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo, không gian đặc quánh mùi dầu gió hòa quyện với mùi hương đàn bà quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Hà Nhi.
Hai vạt áo lót ren đen đã trượt xuống hai bên sườn, để lộ hoàn toàn tấm lưng ong nuột nà, trắng muốt. Hồ Nổ quỳ bên cạnh, hai tay đẫm dầu vẫn đang miệt mài di chuyển trên làn da mịn màng ấy. Cậu không dám dừng lại, sợ rằng nếu dừng, phép màu này sẽ biến mất, và chị Nhi sẽ đuổi cậu ra ngoài.
"Ưm... chỗ thắt lưng... mỏi lắm..." – Hà Nhi vùi mặt vào gối, giọng nói phát ra nghẹt nghẹt nhưng mang âm sắc rên rỉ đầy gợi cảm.
Hồ Nổ nuốt nước bọt, cậu dồn trọng tâm cơ thể, ấn mạnh hai ngón cái vào hai bên hõm lưng của chị – nơi tiếp giáp với cặp mông tròn trịa đang được bao bọc bởi lớp quần thun mỏng.
"Chỗ này hả chị?"
"Ừ... đúng rồi... ấn mạnh vào..."
Hồ Nổ dùng lực mạnh hơn. Sự ma sát giữa tay cậu và da thịt chị tạo ra nhiệt lượng nóng hổi. Cậu nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên gáy chị dựng lên, thấy cơ thể chị khẽ uốn éo dưới tay mình. Sự tin tưởng tuyệt đối mà Hà Nhi dành cho cậu lúc này – phơi bày tấm lưng trần trụi – khiến Hồ Nổ vừa sướng rơn, vừa khổ sở kìm nén con thú đang gào thét trong quần.
Để có thế ấn mạnh hơn, Hồ Nổ buộc phải thay đổi tư thế. Cậu không thể cứ ngồi bên mép giường mãi được.
"Chị... em leo lên giường nhé? Ngồi thế này em không có lực." – Hồ Nổ thì thầm, giọng khàn đặc.
Hà Nhi nằm im một giây, rồi khẽ gật đầu. Trong thâm tâm, nàng biết điều này nguy hiểm. Để một người đàn ông leo lên giường khi mình đang bán khỏa thân là hành động mời gọi. Nhưng cơn đau mỏi và sự thèm khát hơi ấm khiến lý trí của nữ trung úy cảnh sát mềm nhũn.
“Chỉ là massage thôi... Cậu ấy là em mình mà...” – Nàng tự lừa dối bản thân.
Hồ Nổ rón rén leo lên giường. Cậu quỳ gối, dang hai chân ra, kẹp lấy phần hông của Hà Nhi vào giữa hai đùi mình. Tư thế này khiến cậu chiếm ưu thế tuyệt đối, bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của chị.
Từ góc độ này, Hồ Nổ nhìn xuống, thấy trọn vẹn đường cong thắt đáy lưng ong của Hà Nhi. Cậu đặt hai tay lên vai chị, dùng sức nặng cơ thể để đẩy xuống, trượt dọc sống lưng.
"A..." – Hà Nhi rên lên một tiếng dài. Cảm giác sức nặng của Hồ Nổ đè lên người khiến nàng thấy an toàn lạ lùng. Nó khác hẳn sự đè nén cưỡng bức của Giang hay sự sàm sỡ của lão Quang. Đây là sức nặng của sự quan tâm.
Bàn tay Hồ Nổ trơn tuột nhờ dầu, lướt đi không gặp trở ngại nào. Cậu vuốt từ vai xuống eo, rồi mạo hiểm trượt tay sang hai bên sườn.
Khi ngón tay cậu lướt qua vùng nách, chạm vào phần thịt mềm mại của bầu ngực đang bị ép phình ra hai bên, Hà Nhi giật thót mình.
"Ưm... nhột..."
"Em xin lỗi..." – Hồ Nổ lí nhí, nhưng cậu không rút tay về. Ngược lại, cậu cảm nhận được sự mềm mại ấy có ma lực nam châm khủng khiếp.
Cậu tiếp tục động tác, mỗi lần trượt xuống lại cố tình mở rộng vòng tay hơn một chút, để lòng bàn tay cọ sát nhiều hơn vào phần rìa của bầu ngực.
Hà Nhi cắn chặt môi. Nàng biết cậu em đang lợi dụng để sàm sỡ mình. Nhưng thay vì giận dữ, một luồng điện kích thích lại chạy thẳng xuống vùng hạ bộ đang ướt át. Viên thuốc của Giang vẫn đang hành hạ nàng, biến mọi sự đụng chạm dù là nhỏ nhất thành khoái cảm tình dục.
"Mày đang làm gì thế này Nhi? Mày đang để cậu em cùng trọ mình sờ ngực sao?" – Tiếng nói lương tri vang lên yếu ớt.
Nhưng cơ thể nàng lại trả lời bằng cách thả lỏng hơn, ngực ép chặt xuống nệm giường, tạo điều kiện cho bàn tay Hồ Nổ lấn tới.
Hồ Nổ thấy chị không phản đối, gan cậu to dần lên. Cậu cúi thấp người xuống, ngực cậu gần như áp vào lưng trần của Hà Nhi. Hơi thở nóng hổi, gấp gáp của cậu phả vào tai, vào gáy nàng.
"Chị thơm quá..." – Hồ Nổ buột miệng thì thầm, giọng nói chứa đựng sự si mê cuồng dại.
Hà Nhi rùng mình. Nàng cảm nhận được một vật thể cứng ngắc, nóng hổi đang cọ vào mông mình qua lớp quần đùi của Hồ Nổ. "Thằng nhỏ" của cậu đang cương cứng cực độ, và cậu đang vô thức (hoặc cố ý) dập dình nhẹ hông mình theo nhịp massage.
Sự cọ xát đó... thật sự rất kích thích.
Hà Nhi nhớ lại cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo khi Giang giật mạnh sợi dây, lôi quả trứng rung ra khỏi cơ thể nàng đêm qua. Còn bây giờ, ngay sau lưng nàng là một nguồn nhiệt lượng dồi dào, một cây gậy thịt đang khao khát được đi vào.
Nàng không kìm được, khẽ đẩy mông về phía sau một chút, đón nhận cú chạm của đũng quần Hồ Nổ.
"Hộc..." – Hồ Nổ thở hắt ra, như không tin vào cảm giác của mình. Chị... chị vừa cọ vào cậu.
Cậu bạo dạn hơn, buông một tay khỏi vai, luồn tay đó xuống dưới nách Hà Nhi, tiến sâu vào phía trước.
Bàn tay thô ráp chạm hẳn vào bầu ngực căng tròn, mềm mại đang thả rông.
"A... Hồ Nổ..." – Hà Nhi thảng thốt gọi tên cậu, nhưng không hề có ý đẩy ra.
Hồ Nổ run rẩy nắm lấy bầu ngực ấy. Nó đầy đặn, nặng trĩu và nóng hổi trong tay cậu. Ngón tay cái của cậu quệt nhẹ qua đầu nhũ hoa đang cương cứng vì bị chèn ép.
"Chị ơi... em chịu không nổi nữa..."
Hồ Nổ cúi xuống, hôn lên tấm lưng trần, lên bờ vai gầy guộc. Tay cậu bóp nhẹ bầu ngực, nhào nặn nó một cách vụng về nhưng đầy đam mê.
Hà Nhi nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy ra. Nàng đang phản bội lại chính mình. Nàng đang để cho dục vọng dẫn lối. Nàng cảm thấy tội lỗi, nhưng cảm giác được nâng niu, được khao khát này quá đỗi ngọt ngào so với sự tàn nhẫn của thế giới ngầm ngoài kia.
Trong một khoảnh khắc, nàng muốn xoay người lại, muốn ôm lấy cậu, muốn dang rộng chân ra để cậu lấp đầy sự trống rỗng này.
Nhưng hình ảnh chiếc vòng cổ nô lệ và lời đe dọa của Trương Trí Giang bất chợt hiện lên trong đầu như một bóng ma.
“Cơ thể này là của ta. Nếu kẻ nào dám chạm vào... ta sẽ giết nó.”
Hà Nhi bừng tỉnh. Nếu Giang biết chuyện này, hắn sẽ giết Hồ Nổ. Cậu em ngây thơ này không thể dính vào vũng bùn này được. Nàng phải bảo vệ cậu, dù phải làm tổn thương cậu.
"Dừng lại!"
Hà Nhi dùng hết sức bình sinh, lật người lại, hất bàn tay của Hồ Nổ ra khỏi ngực mình.
Nàng ngồi bật dậy, lấy chăn che kín phần thân trên trần trụi, mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển.
Hồ Nổ bị đẩy ra bất ngờ, ngã ngồi xuống giường, mặt ngơ ngác và hoảng sợ.
"Chị... em..."
"Đi ra ngoài!" – Hà Nhi chỉ tay ra cửa, giọng nàng run rẩy nhưng cố tỏ ra nghiêm khắc. – "Em đi quá giới hạn rồi! Chị nhờ em massage, chứ không phải để em làm trò đồi bại này!"
Hồ Nổ nhìn thấy sự giận dữ (giả tạo) trong mắt chị, cậu sợ hãi tột độ. Cậu cúi gằm mặt, xấu hổ muốn chui xuống đất.
"Em xin lỗi... em không cố ý... em thề..."
Cậu vội vàng tụt xuống giường, chạy biến ra khỏi phòng như một kẻ tội đồ, quên cả cầm chai dầu gió.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Hà Nhi buông tấm chăn xuống. Nàng nhìn xuống bầu ngực bên trái, nơi bàn tay Hồ Nổ vừa nắm lấy. Nó vẫn còn đỏ ửng và nóng ran. Và bên dưới, quần lót của nàng đã ướt đẫm một mảng lớn.
Nàng gục mặt vào đầu gối, khóc nức nở. Nàng khóc vì thương Hồ Nổ, khóc vì sự yếu đuối của bản thân, và khóc vì biết rằng, mình vừa tự tay cắt đứt chút hơi ấm cuối cùng để bảo vệ người mình thương khỏi con quỷ dữ mang tên Trương Trí Giang.
Nhưng nàng không biết rằng, bên kia cánh cửa, Hồ Nổ không về phòng mình. Cậu đứng dựa lưng vào cửa phòng Hà Nhi, tay nắm chặt lấy đũng quần đang đau nhức, lắng nghe tiếng khóc thút thít của chị.
Trong mắt cậu trai trẻ, sự tôn sùng đã dần chuyển thành một quyết tâm đen tối: Chị khóc... Chị khổ sở... Chắc chắn là do thằng đại gia đó. Mình phải mạnh mẽ hơn. Mình phải có tiền. Để một ngày nào đó, mình có thể đường hoàng sở hữu chị, chứ không phải lén lút sờ soạng như thế này.
Còn tiếp...
 

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 40: Cái Bóng Lặng Lẽ và Bài Kiểm Tra Thể Lực
Hà Nhi rời khỏi căn nhà trọ khi trời vừa hửng sáng, để lại Hồ Nổ đang ngủ vùi sau một đêm thức trắng đầy dằn vặt. Nàng không dám đánh thức cậu, chỉ lặng lẽ để lại một tờ giấy nhắn dặn dò cậu ăn uống đầy đủ, rồi kéo vali bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Trở về căn hộ Vinhome, Hà Nhi lao vào phòng tắm. Nàng đứng dưới vòi hoa sen hàng giờ đồng hồ, cố gắng gột rửa những cảm xúc hỗn độn. Sự đụng chạm vụng về của Hồ Nổ tối qua đã đánh thức một phần "con người" trong nàng – phần khao khát được yêu thương và che chở, nhưng đồng thời nó cũng là điểm yếu chí mạng nếu Giang phát hiện ra.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại của Hà Nhi đổ chuông. Không phải tin nhắn, mà là một cuộc gọi trực tiếp từ số máy lạ.
"Xuống sảnh. Ngay bây giờ."
Giọng nói bên kia đầu dây trầm, khàn và lạnh lẽo như tiếng kim loại va vào nhau. Không phải giọng của Giang, cũng không phải của Ngân.
Hà Nhi cảnh giác, nhanh chóng thay một bộ đồ tập gym bó sát (theo thói quen sẵn sàng vận động của cảnh sát), khoác thêm chiếc áo gió bên ngoài rồi đi xuống sảnh tòa nhà.
Đậu trước sảnh không phải chiếc Bentley sang trọng hay Mercedes bóng lộn, mà là một chiếc Land Rover màu đen hầm hố, bám đầy bụi đường.
Cửa kính xe hạ xuống. Ngồi ở ghế lái là một gã đàn ông trạc 35 tuổi, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, một vết sẹo dài chạy dọc từ đuôi mắt xuống tận cằm. Hắn mặc áo thun đen, để lộ bắp tay cuồn cuộn đầy hình xăm chằng chịt.
Hắn không nhìn Hà Nhi, chỉ hất hàm ra hiệu lên xe.
Hà Nhi mở cửa ghế phụ ngồi vào, mùi thuốc lá và mùi da thuộc xộc vào mũi.
"Anh là ai?" – Nàng hỏi, tay lén đặt lên chốt cửa, sẵn sàng phản ứng.
"Vệ Ca." – Gã đàn ông trả lời ngắn gọn, nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi.
Hà Nhi nín thở. Vệ Ca – mảnh ghép cuối cùng trong Tứ Đại Thiên Vương. Nếu Hồng tỷ là bộ não kinh doanh, Tam Báo là nắm đấm bạo lực, Joker là sự điên loạn, thì Vệ Ca được đồn đại là "lá chắn" và "lưỡi dao" của Lý Thế Thiên. Hắn ít nói, hành tung bí ẩn, và là kẻ nguy hiểm nhất khi cận chiến.
"Chúng ta đi đâu?" – Hà Nhi hỏi tiếp.
"Phòng tập."
"Phòng tập?"
"Giang ca nói cô có võ. Muốn kiểm chứng."
Chiếc xe chạy thẳng đến một khu nhà kho cũ ở ngoại ô, nơi được cải tạo thành một phòng tập gym và võ thuật tư nhân dành riêng cho các thành viên cao cấp của Vạn Phát.
Bên trong, không khí nồng nặc mùi mồ hôi và tiếng đấm đá huỳnh huỵch của đám đàn em đang tập luyện. Thấy Vệ Ca bước vào, tất cả đều dừng lại cúi chào kính cẩn. Vệ Ca không quan tâm, hắn dẫn Hà Nhi vào một sàn đấu MMA có lồng sắt bao quanh ở góc phòng.
"Vào đi." – Hắn chỉ tay vào lồng sắt. – "Cởi áo khoác ra."
Hà Nhi cởi chiếc áo gió, để lộ bộ đồ tập gym bó sát: áo bra thể thao và quần legging ôm trọn đôi chân dài và vòng mông quả táo. Cơ thể nàng săn chắc, gợi cảm và tràn đầy sức sống.
Vệ Ca nhìn lướt qua cơ thể nàng. Ánh mắt hắn không dâm tà như Tam Báo hay lão Quang, mà sắc bén như đang soi tìm điểm yếu trên cơ thể đối thủ.
"Cô đánh ngã được đàn em của Tam Báo. Khá lắm." – Vệ Ca vừa nói vừa tháo đồng hồ, quấn băng tay. – "Nhưng để tồn tại bên cạnh Giang ca, cô cần nhiều hơn thế. Cô cần phải biết chịu đòn."
"Anh muốn đấu với tôi?" – Hà Nhi siết chặt nắm tay, vào thế thủ. Bản năng cảnh sát trỗi dậy. Nàng muốn thử sức xem tên trùm này mạnh đến đâu.
"Không. Tôi muốn dạy cô cách... phục tùng qua nỗi đau."
Vệ Ca lao tới. Tốc độ của hắn nhanh như cắt.
Hà Nhi phản xạ né đòn, tung một cú đá cao nhắm vào thái dương hắn. Nhưng Vệ Ca không hề nao núng, hắn dễ dàng bắt được chân nàng. Thay vì đánh trả, hắn dùng kỹ thuật vật (grappling), quét trụ chân còn lại của Hà Nhi.
"Á!"
Hà Nhi ngã rầm xuống sàn đệm. Trước khi nàng kịp gượng dậy, Vệ Ca đã lao tới, dùng sức nặng cơ thể to lớn của mình đè nghiến lên người nàng.
Tư thế của họ trông giống như đang giao cấu hơn là đấu võ. Hà Nhi nằm sấp, Vệ Ca cưỡi lên lưng nàng, hai chân hắn kẹp chặt hông nàng, tay hắn vòng qua cổ nàng thực hiện đòn siết cổ sau (rear naked choke).
Hắn không siết mạnh để gây ngạt thở, mà chỉ giữ chặt, ép cơ thể nàng dính sát xuống sàn.
"Yếu quá." – Hắn thì thầm vào tai nàng, hơi thở nóng hổi phả vào gáy. – "Cơ thể này... quá mềm mại. Chỉ hợp để làm tình, không hợp để đánh nhau."
Hắn tì mạnh lồng ngực rắn chắc của mình vào lưng Hà Nhi. Sự ma sát mạnh bạo của cơ thể nam tính áp đảo lên tấm thân mảnh mai khiến Hà Nhi nghẹt thở.
"Buông... buông ra..." – Hà Nhi giãy giụa.
Nhưng càng giãy, nàng càng cảm thấy sự cọ xát rõ rệt hơn. Đũng quần của Vệ Ca cạ mạnh vào mông nàng. Viên thuốc kích dục trong người Hà Nhi – vốn dĩ đang âm ỉ – gặp phải sự kích thích từ hormone nam tính mạnh mẽ và sự va chạm xác thịt này liền bùng lên dữ dội.
Adrenaline của trận đấu hòa lẫn với dục vọng tạo ra một phản ứng hóa học kỳ lạ. Hà Nhi cảm thấy chân tay bủn rủn, bụng dưới nóng ran.
Vệ Ca dường như cảm nhận được sự thay đổi đó. Hắn không buông ra, mà lại ấn người xuống mạnh hơn, cọ xát vùng hạ bộ của hắn vào khe mông nàng qua lớp quần legging mỏng.
"Cảm nhận được không? Cô đang run rẩy." – Vệ Ca cười nhạt. – "Cảnh sát được huấn luyện thế này sao? Bị đàn ông đè lên là mềm nhũn ra thế này à?"
Lời sỉ nhục của hắn khiến Hà Nhi uất ức, nhưng cơ thể nàng lại phản bội nàng. "Cô bé" bên dưới bắt đầu rỉ nước, ướt đẫm đáy quần tập.
Vệ Ca bất ngờ buông tay khỏi cổ nàng, nhưng vẫn ngồi trên lưng nàng. Hắn luồn một tay xuống dưới bụng Hà Nhi, chạm vào vùng tam giác mật đang nóng hổi.
"Ướt rồi." – Hắn nhận xét thản nhiên như đang kiểm tra máy móc.
Hà Nhi cắn môi, xấu hổ muốn độn thổ. Nàng nằm im, không dám cử động nữa. Sự áp chế tuyệt đối về sức mạnh của Vệ Ca khiến nàng nhận ra mình nhỏ bé nhường nào.
Vệ Ca đứng dậy, buông tha cho nàng. Hắn nhìn vệt nước mờ mờ in trên đũng quần legging của Hà Nhi, nhếch mép:
"Bài kiểm tra thể lực kết thúc. Cô đạt. Thể lực tốt, sức chịu đựng tốt, và... rất dễ bị kích thích."
Hắn ném cho nàng một chai nước và chiếc khăn bông.
"Lau mồ hôi đi. Từ giờ, tôi sẽ là người đưa đón và giám sát cô trong những nhiệm vụ nguy hiểm. Đừng hòng giở trò gì qua mắt tôi."
Hà Nhi lồm cồm bò dậy, mặt đỏ bừng, tóc bết mồ hôi. Nàng cầm chai nước uống ừng ực để che đi sự xấu hổ.
Vệ Ca bước ra khỏi lồng sắt, quay lại nói một câu cuối cùng:
"Chuẩn bị tinh thần đi. Tối nay Giang ca có quà cho cô. Một bữa tiệc thực sự, không phải trò trẻ con như mấy hôm trước đâu."
Hà Nhi nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Vệ Ca. Hắn không sàm sỡ kiểu biến thái, hắn dùng bạo lực trần trụi để khuất phục nàng. Trong thế giới của Vạn Phát, mỗi gã đàn ông là một loại cực hình khác nhau, và Vệ Ca chính là hiện thân của sự thống trị về thể xác.
Nàng lau mồ hôi, nhưng không thể lau khô được sự ẩm ướt giữa hai chân mình.
Còn tiếp...
 

nuthanxinhdep

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 41: Bàn Tiệc Rượu và Những Cái Lưỡi Tham Lam
Vệ Ca lái chiếc Land Rover đưa Hà Nhi rời khỏi khu nhà kho ngoại ô. Trên xe, hắn ném cho nàng một chiếc túi giấy.
"Thay đồ đi. Ngay trên xe." – Hắn ra lệnh, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Hà Nhi mở túi. Bên trong là một chiếc váy dạ hội màu đen tuyền, chất liệu lụa satin bóng loáng. Thiết kế của nó táo bạo đến mức khiến Hà Nhi đỏ mặt: Cổ khoét sâu xuống tận rốn, hở trọn vẹn khe ngực và một phần bầu ngực; lưng trần hoàn toàn; và tà váy xẻ cao đến mức chỉ cần bước mạnh một chút là lộ hết vùng hông. Và dĩ nhiên, không có nội y đi kèm.
Hà Nhi cắn môi, nhìn sang Vệ Ca. Gã đàn ông này vừa mới đè nàng xuống sàn tập, sờ soạng vùng kín của nàng để "kiểm tra". Giờ đây, nàng lại phải khỏa thân thay đồ ngay bên cạnh hắn.
"Nhanh lên. Giang ca không thích chờ đợi." – Vệ Ca nhắc nhở, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt hắn liếc qua gương chiếu hậu, chờ đợi màn thoát y.
Hà Nhi hít sâu, run rẩy cởi bỏ bộ đồ tập gym đẫm mồ hôi. Cơ thể trắng nõn, săn chắc lộ ra trong không gian chật hẹp của xe hơi. Nàng cố gắng thay đồ thật nhanh, nhưng những chuyển động lúng túng khiến bầu ngực nảy lên, rung rinh trước mắt gã tài xế kiêm vệ sĩ.
Vệ Ca im lặng quan sát. Hắn không sàm sỡ, nhưng ánh mắt rực lửa của hắn như thiêu đốt da thịt nàng. Hắn nhớ lại cảm giác ướt át dính trên tay mình lúc nãy. Cô gái này... thực sự là một yêu nữ.
...
Chiếc xe dừng lại trước Kingdom, một hộp đêm siêu sang nằm ở trung tâm Quận 1, nơi chỉ dành cho giới thượng lưu và các tay chơi khét tiếng.
Hà Nhi bước xuống xe, khoác tay Vệ Ca đi qua lối đi VIP. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Vẻ đẹp sắc sảo, lạnh lùng pha lẫn nét dâm đãng ngầm (do thuốc) khiến nàng nổi bật giữa đám đông chân dài.
Họ bước vào căn phòng President rộng lớn nhất. Bên trong, tiếng nhạc Jazz du dương thay thế cho tiếng nhạc sàn ầm ĩ. Trương Trí Giang đang ngồi ở vị trí chủ tọa, tay cầm ly rượu vang. Xung quanh hắn là bốn, năm gã đàn ông lạ mặt – những đối tác làm ăn mới trong phi vụ rửa tiền qua bất động sản.
"Đến rồi à?" – Giang mỉm cười, vẫy tay. – "Lại đây, mèo con."
Hà Nhi bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang. Hắn vòng tay qua eo trần của nàng, bàn tay nóng hổi trượt dọc sống lưng, dừng lại ở hõm mông.
"Giới thiệu với các vị, đây là Nhi – thư ký riêng của tôi."
"Chà, thư ký của Giang tổng tuyển chọn kỹ lưỡng quá nhỉ." – Một gã béo lùn, đầu hói, đeo đầy nhẫn vàng (đại gia bất động sản miền Tây) lên tiếng, mắt hau háu nhìn vào khe ngực phơi bày của Hà Nhi. – "Nhìn cái khe kia là muốn kẹp tiền vào rồi."
Cả đám cười ồ lên.
"Anh Ba cứ đùa. Nhi không chỉ để ngắm đâu." – Giang nhếch mép, rồi quay sang thì thầm vào tai Hà Nhi. – "Đêm nay, hãy để các vị khách này 'thưởng thức' em một chút. Nhưng nhớ kỹ, chỉ được dùng miệng và tay. Cấm đứa nào được đút vào. Hiểu chưa?"
"Dạ..." – Hà Nhi lí nhí.
"Tốt. Anh Ba đây thích uống rượu theo kiểu... body shot. Em phục vụ anh ấy đi."
Hà Nhi rùng mình. Body shot – uống rượu trên cơ thể người. Nàng biết trò này.
Nàng miễn cưỡng đứng dậy, đi về phía gã đại gia tên Ba. Gã ta vỗ vỗ vào đùi mình: "Lên đây ngồi nào cưng."
Hà Nhi cắn răng ngồi lên đùi gã. Lớp váy lụa mỏng tang không ngăn được cảm giác đũng quần gã đang cộm lên.
"Nào, rót rượu vào đây."
Gã Ba chỉ vào... khe ngực của Hà Nhi.
Hà Nhi cầm chai rượu, run rẩy rót một dòng rượu lạnh buốt vào giữa hai bầu ngực mình. Rượu chảy tràn qua khe, len lỏi xuống bụng.
"A... lạnh..." – Hà Nhi rên khẽ.
"Để anh làm ấm cho."
Gã Ba cúi xuống, không dùng tay, mà dùng miệng. Gã áp cái miệng rộng ngoác, đầy mùi thuốc lá vào khe ngực Hà Nhi. Chiếc lưỡi dày, thô bỉ của gã bắt đầu liếm láp dòng rượu.
"Chụt... chụt..."
Tiếng mút mát vang lên rõ mồn một. Gã liếm từ dưới lên trên, rồi bất ngờ ngoạm lấy một bên đầu nhũ hoa đang dựng đứng của Hà Nhi.
"Áaa..." – Hà Nhi giật nảy người, tay bấu chặt vào vai gã.
Gã mút mạnh, day nghiến đầu vú nàng như đứa trẻ bú mẹ, nhưng thô bạo hơn nhiều. Nước bọt của gã hòa với rượu làm ướt đẫm bầu ngực trắng ngần.
"Ngon! Ngọt quá! Vú em này thơm thật!" – Gã ngẩng lên, cười hô hố, rồi lại cúi xuống liếm sang bên còn lại.
Trong khi gã Ba đang "làm việc" với phần trên, một gã đàn ông khác – trẻ hơn, đeo kính cận (một trùm rửa tiền công nghệ) – tiến lại gần. Hắn không nói không rằng, quỳ xuống trước mặt Hà Nhi.
"Anh Ba ăn trên, để em ăn dưới nhé."
Hắn thò tay vào, tách rộng hai chân Hà Nhi ra. Vì nàng ngồi trên đùi gã Ba nên tư thế này khiến vùng kín của nàng phơi bày ngay trước mặt gã kính cận.
Không có quần lót. Chỉ có vùng tam giác mật trơn láng, hồng hào và đang ướt đẫm dâm thủy.
"Chà... nước nôi lênh láng thế này cơ mà."
Gã kính cận không chần chừ, úp mặt vào giữa hai đùi Hà Nhi.
"Ưm... ối... đừng..."
Hà Nhi cong người lên. Hai luồng kích thích ập đến cùng lúc. Bên trên bị mút vú, bên dưới bị liếm lồn.
Chiếc lưỡi của gã kính cận điêu luyện hơn gã Ba nhiều. Hắn không liếm lung tung, mà tập trung vào hột le đang sưng tấy của nàng. Hắn dùng đầu lưỡi đá liên tục vào điểm nhạy cảm đó, rồi thọc lưỡi sâu vào bên trong âm đạo, bắt chước động tác giao hợp.
"A... a... sướng... sướng quá..."
Thuốc kích dục khiến Hà Nhi không thể kìm nén. Nàng rên rỉ, tay luồn vào tóc gã Ba, tay kia ấn đầu gã kính cận vào sát háng mình hơn. Bản năng dâm đãng trỗi dậy, lấn át sự nhục nhã. Nàng đang bị hai người đàn ông xa lạ xâu xé, liếm láp như một món ăn, ngay trước mặt người tình (Giang) và vệ sĩ (Vệ Ca).
Trương Trí Giang ngồi đó, nhịp chân theo điệu nhạc, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Hắn không ghen. Hắn đang tận hưởng cảm giác quyền lực khi thấy người phụ nữ của mình bị kẻ khác thèm khát nhưng không thể chiếm đoạt hoàn toàn.
Vệ Ca đứng trong góc phòng, khoanh tay trước ngực. Khuôn mặt hắn vẫn vô cảm như tượng đá, nhưng ánh mắt hắn dán chặt vào hạ bộ ướt át của Hà Nhi đang bị gã kính cận bú mút. Trong quần hắn, một sự cương cứng âm thầm diễn ra. Hắn nhớ lại cảm giác đè lên người nàng lúc chiều. Cô gái này... có một sức hút ma quái.
"Đủ rồi."
Sau khoảng 10 phút tra tấn khoái cảm, Giang bỗng lên tiếng.
Hai gã đàn ông luyến tiếc buông Hà Nhi ra. Gã Ba chép miệng, lau nước miếng dính trên ngực nàng. Gã kính cận rút đầu ra khỏi váy, mặt mũi dính đầy dâm thủy của nàng.
Hà Nhi ngồi thở dốc, người mềm nhũn, dựa vào ghế. Ngực nàng đỏ ửng, sưng tấy. Vùng kín ướt nhẹp, nhớp nháp.
"Lại đây." – Giang vẫy tay.
Hà Nhi lảo đảo đứng dậy, bước về phía Giang. Hắn kéo nàng ngồi xuống đùi mình.
"Em làm tốt lắm. Các vị khách đều hài lòng."
Hắn đưa tay quệt một ít dịch nhờn còn dính trên đùi non của nàng, đưa lên mũi ngửi.
"Mùi của sự phục tùng. Rất thơm."
Hắn quay sang đám đối tác:
"Hàng này tôi còn đang dùng dở, chưa thể nhường các anh 'phá tem' được. Nhưng nếu các anh thích, cứ việc dùng miệng và tay thoải mái. Tối nay coi như tôi đãi tiệc buffet 'thịt người'."
Cả phòng cười ồ lên khoái trá.
Hà Nhi nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài. Nàng biết đêm nay sẽ còn dài lắm. Nàng sẽ phải banh chân ra cho từng người một nếm thử, liếm láp, sờ soạng. Nhưng nàng sẽ không để ai xâm nhập vào bên trong. Nơi đó... nàng phải giữ lại, không phải cho Giang, mà cho chút tự trọng cuối cùng của một người đàn bà.
Và trong góc phòng, ánh mắt của Vệ Ca vẫn dõi theo nàng, nhen nhóm một ý định chiếm hữu điên cuồng nhưng kín đáo.
Còn tiếp...
 
Bên trên