TrìnhCa
Tiến sĩ
Nhưng “tâm” không phải là tim,
cũng chẳng phải là não.
Tâm là nơi sinh ra mọi suy nghĩ, cảm xúc và ý thức của bạn.
Là nơi khởi đầu của niềm vui.
Cũng là nơi bắt nguồn của những nỗi buồn rất sâu.
Một ý đến lòng thấy nhẹ.
Một lời nói chạm tim nhói đau.
Một ký ức quay về nước mắt rơi lúc nào không hay.
Bạn có để ý không?
Không phải chuyện xảy ra làm ta khổ
chính là tâm ta phản ứng với chuyện đó mới làm ta khổ.
Tâm là nơi ta chạm vào thế giới.
Mắt thấy tâm rung.
Tai nghe tâm động.
Mũi ngửi, lưỡi nếm, da chạm, ý nghĩ khởi lên...
Mọi thứ bên ngoài chỉ là duyên cớ.
Những gì diễn ra trong bạn mới là câu chuyện thật.
Có người bị nói nặng một câu, liền buồn mấy ngày.
Có người bị tổn thương một lần, mang theo cả đời.
Không phải đời quá khắc nghiệt, mà vì tâm ta còn quá nhạy cảm.
Tâm chưa từng đứng yên.
Nó giống dòng nước:
niệm trước chưa kịp lắng, niệm sau đã vội trào lên.
Vui đó buồn đó.
Mạnh mẽ đó rồi yếu mềm đó.
Yêu rất sâu rồi sợ mất rất nhiều.
Bạn tưởng mình là một người cố định...
nhưng thật ra bạn chỉ là chuỗi cảm xúc đang thay nhau xuất hiện.
Không có cái “tôi” bền chắc.
Chỉ có dòng tâm niệm trôi đi không ngừng.
Thiền nói rằng:
Tâm và Phật vốn không phải hai.
Phật không ở đâu xa.
Phật chính là bản tâm trong veo mà bạn đánh rơi giữa những lo nghĩ đời thường.
Khi dám nhìn thẳng vào:
Nỗi sợ của mình.
Sự tham cầu chưa buông xuống.
Cơn giận tích tụ bao năm.
Những vết thương chưa chịu lành.
...là bạn đang bắt đầu nhìn thấy chính mình.
Gọi là:
Minh tâm kiến tánh
Thấy được tâm, gặp lại gốc rễ của mình.
Tu không phải là rời bỏ cuộc sống.
Mà là ở ngay giữa đời, vẫn giữ được bình an.
Tu là:
Bớt phản ứng vội vàng
Ít để cảm xúc lôi kéo
Nhiều thấu hiểu cho mình và cho người
Không còn chạy theo hơn thua – đúng - sai
Ngồi yên vài phút.
Thở chậm lại.
Nhìn vào bên trong...
Chỉ vậy thôi bạn đang lau lại tấm gương tâm vốn đã mờ bụi.
Không phải để thành thánh.
Không phải để cao hơn người khác.
Mà để sống nhẹ với chính mình hơn.
Đến một ngày, bạn sẽ hiểu:
Không phải có thêm mới an.
Không phải được yêu mới đủ.
Không phải buông người mới nhẹ.
Chỉ cần yên được cái tâm là yên được cả thế giới.
Rốt cuộc:
Hiểu tâm là hiểu đời.
Chăm tâm là chăm cho cả một kiếp sống.
Khi tâm an, mọi sóng gió bên ngoài...
đều trở nên hiền lại.
Và nếu bạn muốn có một khoảng lặng thật sự, một ngọn nến nhỏ cũng đủ nhắc bạn dừng lại, thở chậm, nhìn vào trong.
Trình Ca
Thắp lên, cho tâm một khoảng lặng... và cả thế giới bên ngoài cũng dịu dàng hơn.
Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!



