Check var gấp máy bay HÀ THANH LAM ĐÀ NẴNG

TrìnhCa

Tiến sĩ
Diễn đàn nó chỉ là diễn đàn thôi c ơi, biểu tượng cảm xúc nó cũng chỉ là 1 hình thức tương tác. Cũng giống như c tương tác qua lại mấy cmt thôi. Mấy tml e thả cảm xúc thì cũng từng tương tác qua lại ở những thớt khác. Thây cmt thì tương tác lại vs nhau cho nó đẹp chỉ số thôi. Với e thì e thấy nó bt, chứ có gì mà cợt nhả hay ko cợt nhả? c nghĩ nhiều quá rồi :))
Không được.
 

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Ngôn từ – gió thổi từ miệng, nhưng có thể hóa bão trong lòng người

Người xưa nói:

"Họa từ miệng mà ra, phúc từ miệng mà vào.”

Một lời nói có thể nhẹ như gió xuân, khiến lòng người ấm lại sau những ngày mỏi mệt.

Nhưng cũng có thể như gió bấc, thổi tắt niềm tin trong mắt một người, để lại trong họ cả mùa đông không ai biết.

Ngôn từ, thoạt nhìn tưởng như vô hình nhưng sức nặng của nó đôi khi có thể làm nghiêng cả một kiếp người.

Một câu vô tâm thốt ra trong chốc lát nhưng âm vang của nó có khi theo ai đó suốt đời như vết dao không thấy máu, mà cứa mãi trong tim.

Người ta có thể quên đi một cái tát nhưng chẳng bao giờ quên một câu nói khiến họ tổn thương.

Một lời trách sai lúc yếu lòng có thể làm một tâm hồn vụn vỡ.

Một lời nói đúng lúc, lại có thể kéo một người ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Người xưa từng nhắc:

“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."

Một lời buông ra, ngàn con ngựa cũng chẳng đuổi lại kịp.

Thế nhưng, trong thời đại người ta quen sống vội, quen nói nhiều hơn nghĩ, bao nhiêu lời đã vô tình trở thành mũi tên bắn vào người khác và cũng là mũi tên quay lại đâm chính lòng mình.

Bởi nói là dễ nhất, nhưng hiểu để nói cho đúng là khó nhất.

Chúng ta thường nói bằng phản ứng, chứ không phải bằng nhận thức.

Nói để hơn, để thắng, để xả giận, chứ không nói để chữa lành.

Và rồi, khi lời đã rời khỏi miệng, ta mới biết:

nó không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm méo mó linh hồn mình.

Cái giá của ngôn từ không phải là vàng bạc mà là niềm tin mất đi, tình cảm sứt mẻ hay sự cô độc bủa vây sau những điều đã lỡ nói.

Có người đánh mất cả tri kỷ chỉ vì một câu đùa quá trớn.

Có người khiến con tim người thương hóa lạnh chỉ bằng một lần nói sai lúc giận.

Ngược lại, cũng chính ngôn từ nếu biết dùng để gieo lành - có thể là phép mầu.

Một lời xin lỗi chân thành có thể nối lại mối quan hệ đã tưởng chấm dứt.

Một câu động viên nhẹ nhàng có thể khiến ai đó sống tiếp giữa đêm đen tuyệt vọng.

Một lời cảm ơn đúng lúc có thể sưởi ấm trái tim người xa lạ.

Ngôn từ là đứa con của tâm.

Tâm sáng thì lời tự nhiên lành.

Tâm đục thì lời tự nhiên làm tổn thương người khác.

Nói một lời cũng là gieo một hạt giống.

Hạt gieo từ miệng sẽ mọc trong lòng người.

Và sớm muộn gì, nó cũng quay lại nở trong chính cuộc đời ta.

Vậy nên, khi nói, hãy để lòng mình đi qua một nhịp thở.

Bởi có những điều nếu im lặng, là cứu người.

Có những lời nếu kịp nuốt lại, là giữ được cả một mối duyên.

Ngôn từ miễn phí, nhưng trách nhiệm với ngôn từ – vô giá.

Hãy để lời mình mang hương của chân thành, tử tế và trí tuệ.

Bởi đôi khi, chỉ một câu nói đúng lúc cũng có thể đổi cả một đời người.

Và có lẽ...

Điều lớn lao nhất con người có thể làm cho nhau, không phải là hứa hẹn điều gì mà chỉ là nói một lời khiến nhau thấy lòng mình ấm lại.

🌸🌸
 

TrìnhCa

Tiến sĩ
cặp mắt vs đôi chân mày này ko dâm thì tui ko phải là người xem tướng học
Nói ngôn ngữ thường ng ta gọi là dê 🤣😆😅
Tôi là TrìnhCa🌸
Sinh lý tình dục là chuyện hết sức bình thường.
Nếu không có sinh lý mới là bất thường.
Dù cao nhưng tôi kiểm soát rất tốt.
Có hỏi thêm gì không?
 

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Khi bạn đủ tỉnh, mọi tổn thương đều trở thành ánh sáng

Có những vết thương, khi còn ở giữa cơn đau, ta chỉ thấy máu và nước mắt.

Nhưng khi đi qua rồi, nhìn lại bằng đôi mắt đã tỉnh, ta mới nhận ra: chính những vết xước ấy đã dạy ta biết cách soi sáng đời mình.

Bởi “ánh sáng chỉ có ý nghĩa khi từng đi qua bóng tối.”

Và mỗi lần vỡ ra, là một lần ta được tái sinh.

Rồi sẽ có một lúc, sau những va chạm và mất mát, bạn không còn muốn oán trách ai nữa.

Bạn bắt đầu nhìn con người với một ánh mắt khác vừa thương, vừa hiểu, vừa biết rằng ai cũng đang chiến đấu với nỗi sợ riêng của họ.

Thì ra, trong sâu thẳm mỗi người, đều có phần cô đơn và ích kỷ.

Hiểu được điều đó rồi, ta không còn đòi hỏi quá nhiều,

không chờ ai thấu hiểu, cũng chẳng còn ảo tưởng rằng mình quan trọng đến mức không thể bị thay thế trong lòng người khác.

Người ta đến gần vì còn cần ta, và rời đi khi không còn cần nữa.

Đó không phải là phản bội, mà là quy luật của giá trị.

Đời người thực ra là một hành trình trải nghiệm: yêu rồi mất, tin rồi vỡ, dựng rồi đổ, đứng dậy rồi lại đi.

Cả niềm vui lẫn nỗi đau đều chỉ là phong cảnh ven đường – thứ duy nhất đi cùng ta đến cuối chính là cách
ta đối diện với chính mình.

Khi bạn học cách chấp nhận mọi điều: tiếc nuối, tổn thương, vô thường, và cả việc “không được ai thích",

chính lúc đó bạn bắt đầu chạm đến tự do thật sự.

Bởi tự do không đến từ việc được yêu, mà đến từ việc không còn sợ bị ghét.

Người trưởng thành không phải người ít tổn thương, mà là người không để tổn thương biến mình thành kẻ cay độc.

Ta thường nghĩ đời là cuộc thi – phải tốt hơn, mạnh hơn, khéo hơn người khác.

Nhưng càng đi xa, ta càng hiểu: sống hiền lành cũng là một dạng trí tuệ, còn tử tế trong cơn giông mới là bản lĩnh của người từng
đi qua bão.

Hãy sống tốt trong thế giới của mình, và thuận theo tự nhiên trong thế giới của người khác.

Đừng cố uốn ai về phía mình – mỗi người đều đang học bài học của riêng họ.

Năm tháng sẽ dạy ta buông bớt phù hoa, thôi tranh đúng sai, thôi so hơn thua, để quay về làm hòa với chính mình.

Đừng hơn thua với người thân cha mẹ, bạn đời, hay con cái.

Họ là những người gần gũi nhất, đừng vì những vết xước nhỏ mà khiến lòng nhau đổ máu.

Biết nhịn không phải là yếu, mà là một loại giáo dưỡng.

Biết im lặng đúng lúc, là một loại trí tuệ.

Biết cười sau tổn thương, là một loại khí chất.

Rồi bạn sẽ hiểu: đời không cần phải hoàn hảo.

Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, lòng không còn giông gió – thế là đủ.

“Thân thể có thể không hoàn hảo, nhưng linh hồn nhất định phải cao quý.”

Một nửa của sự dịu dàng đến từ tri thức, nửa còn lại đến từ khí chất mà ta tự rèn mỗi ngày.

Nơi sinh không chọn được, hôn nhân có khi là duyên may,

nhưng tâm thế – là thứ duy nhất ta có thể kiểm soát.

Nếu có cha mẹ thương mình, có người đồng hành, hãy trân trọng.

Còn nếu không, hãy sống tử tế với chính bản thân.

Cuộc đời vốn dĩ đã nhiều bão giông, đừng tự làm mình mệt thêm.

Khi bạn thật lòng, sẽ có người lừa bạn.

Khi bạn có ích, sẽ có người tìm bạn.

Khi bạn hết giá trị, sẽ có người rời xa.

Đó là thực tế, không phải bi kịch.

Đời không bắt ta phải trở nên lạnh lùng, chỉ dạy ta cách không còn ngây thơ.

Bí quyết để có nhân duyên tốt chưa bao giờ là chỉ cần "tốt bụng”, mà là phải có giá trị.

Bạn nở hoa, thế giới tự khắc đón hương.

Bạn có năng lực, mọi mối quan hệ tự nhiên thuận hòa.

Đừng trách đời lạnh nhạt - chỉ cần nâng cấp chính mình, mọi thứ sẽ ấm lại.

Đời như một vở kịch, chúng ta vừa là diễn viên, vừa là khán giả.

Hãy diễn hết lòng vai của mình, rồi mỉm cười nhìn lại - đó mới là tự do thật sự.

Vì khi bạn hiểu bản chất con người, bạn sẽ thôi oán thán, thôi phán xét, và chỉ còn lại một nụ cười an nhiên giữa cõi đời phức tạp.

Đời không đến để làm ta gục ngã, mà để dạy ta nhìn lại chính mình.

Khi bạn đủ tỉnh để không oán, đủ bao dung để không trách, và đủ sáng để không cần ai công nhận, mọi tổn thương đều hóa thành ánh sáng.

Bởi cuối cùng, “người thật sự mạnh mẽ không phải người chưa từng đổ vỡ, mà là người biết biến đổ vỡ thành bình an."

🌸🌸
 
Bên trên