Cái này t cũng ko biết gọi là bệnh hay là một ám ảnh đeo bám. Thằng nào đã từng thật sự trải qua mùi khét lẹt của thuốc súng, mùi tanh chua tởm lợm của những thây người phân hủy thì sẽ hiểu được những gì t sắp kể.
Có những đêm t ko cách nào ngủ thẳng giấc, chỉ một tiếng sột soạt nhỏ cũng đủ...
T hồi trước lm đông y bị lùa vô ổ đa cấp chằn ai khoai quấn mới dứt ra được. Xong t lại bị lừa lần này nó đưa t qua Phi. Giờ về lại t ko có giấy tờ nhiều đi lm phụ bếp nhục như chó, con tôm bốn năm ngày đông rồi rã, rã rồi lại đông. Má cái đuôi tôm nó đổi màu xanh lè vẫn bán cho khách.
T chỉ...