Khi người tử tế rời xa,
Không giận, không nói, chỉ là lặng im.
Niềm tin vỡ giữa nhân tim,
Nụ cười còn đó… mà tìm đâu xưa.
Đi qua thương nhớ chẳng vừa,
Họ mang theo hết những mùa dịu êm.
Để ta giữa chốn êm đềm,
Mới hay mất họ — chẳng tìm lại đâu.
“Khi bạn đánh mất một người tử tế…”
Họ không cãi vã, không trách móc.
Chỉ lặng lẽ thu mình, giữ lại phần ấm áp cuối cùng.
Rồi một ngày, họ rời đi — không giận dữ, không quay lại.
Và khi ấy… bạn mới nhận ra,
mình đã mất đi điều không thể thay thế.