Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

zai97

Tao là gay
Truyện TQ, con vợ ngoại tình nhưng luôn yêu chồng. Dằn xé tâm hồn, đặt chồng lên trên hết. Tác giả TQ viết xoáy vào tâm lý ngoại tình, mặc cảm tội lỗi, bù đắp cho chồng. Mai của mày ai cũng chịt. Ông Quãng ko cần effort cũng được chịt miễn phí. Tao thấy mày develop nhân vật ko có chiều xâu và giá trị quá tầm thường. Mày nên lắng nghe và thay đổi để tốt hơn thay vì bực tức. Mày ko take được criticism thì ko lớn lên được đâu.
m dở à m có đọc tên truyện không , có đọc truyện không mà phán như thật thế cái cốt truyện nó chả ăn nhập gì với cái tên rồi
 

kebinthai

Yếu sinh lý
truyện sex chứ có phải truyện chính thống đâu mà đòi hỏi yêu cầu này nọ. Tác nó viết free cho mà đọc là tốt rồi, có góp ý thì nhẹ nhàng thôi
 

Lituchi1

Tao là gay
Thôi, để lúc nào tao rảnh rỗi, viết theo kiểu: "Tên phim dành cho khán giả". Bọn nước ngoài, cụ thể là Mẽo, từng làm phim sitcom dựa theo ý tưởng vs vote của khán giả. Nhưng, như thế thì độc giả phải chấp nhận phận hươu cao cổ.

Kiểu ntn nhé: "Ông ta hành động rất tự nhiên, không chút vồ vập. Ông gọi điện đặt đồ ăn, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện Mai, giữ một khoảng cách lịch sự. Sự im lặng kéo dài vài phút, chỉ có tiếng điều hòa chạy êm ru. Mai là người phá vỡ nó trước. Cô đã lấy lại được chút bình tĩnh, và đầu óc cô bắt đầu hoạt động. Đây là cơ hội. Một cơ hội bằng vàng để thoát khỏi vũng lầy Thuận đã đẩy cô xuống, và có thể, là để leo lên một vị thế khác".

- Chú chỉ muốn cháu được bình yên. Cháu còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Đừng để những chuyện này hủy hoại cháu – Ông ta nói, rồi bàn tay từ từ trượt lên đùi cô, vuốt ve một cách trấn an – Cháu đẹp lắm, Mai ạ. Đẹp hơn cả mẹ cháu ngày xưa. Vẻ đẹp này là một món quà, nhưng cũng là một lời nguyền nếu cháu không biết cách sử dụng nó.

Lời nói của Quảng đánh trúng tim đen của Mai. Ông ta hiểu cô. Ông ta không chỉ nhìn thấy vẻ ngoài, mà còn thấy cả những toan tính, những tham vọng sâu thẳm bên trong cô. Sự e dè, sợ hãi ban đầu tan biến, nhường chỗ cho một sự phấn khích khó tả. Cô không rụt người lại, mà ngược lại, còn khẽ ngả người về phía ông ta.

- Chú... chú có thể dạy cháu cách sử dụng nó không? – Cô thì thầm, hơi thở phả vào mặt Quảng.

Quảng cười khẽ, một nụ cười của kẻ săn mồi đã thấy con mồi sập bẫy. Nhưng con mồi này lại hoàn toàn tự nguyện. Ông ta cúi xuống, và nụ hôn của họ bắt đầu.

Nó không vội vã, không thô bạo như những gã đàn ông trước. Nụ hôn của Quảng chậm rãi, đầy dò xét. Môi ông ta mơn trớn nhẹ nhàng trên môi cô, như đang nếm thử một loại rượu quý. Mai ban đầu hơi cứng người vì sự cấm kỵ đang hiển hiện rõ mồn một trong đầu – đây là chồng của mẹ mình. Nhưng rồi hơi thở dồn dập, mùi hương nam tính và sự điêu luyện của ông ta đã nhanh chóng đánh sập bức tường phòng ngự mỏng manh đó. Cô hé môi, đáp lại. Lưỡi của Quảng tinh quái luồn vào khoang miệng ấm nóng của cô, cuốn lấy lưỡi cô trong một vũ điệu cuồng nhiệt mà đầy kiểm soát. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, nóng hổi. Quảng hôn cô rất sâu, một tay vẫn giữ trên đùi cô, tay kia luồn ra sau gáy, kéo cô vào gần hơn, như muốn nuốt chửng lấy cô. Mai thấy mình mềm nhũn, tâm trí trống rỗng, chỉ còn lại những đụng chạm đầy mê hoặc.

Khi dứt ra, cả hai đều thở hổn hển. Đôi mắt Quảng tối sầm lại vì dục vọng. Ông ta nhìn cô, từ đôi môi sưng mọng, gò má ửng hồng, đến đôi mắt long lanh ngấn nước.

Mai chủ động ngồi dậy, quỳ trên giường. Cô không đợi Quảng ra lệnh, mà tự mình hành động. Cô muốn cho ông ta thấy, cô không phải là một con búp bê vô tri, mà là một bạn tình xứng tầm. Cô vươn người, hôn lên lồng ngực ông ta. Lưỡi cô lướt nhẹ qua núm vú đã cương cứng, rồi ngậm lấy nó, khẽ nhay cắn.

- A... – Một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng Quảng. Ông ta nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, tận hưởng sự kích thích bất ngờ này. Con bé này... thật biết cách làm người khác phát điên.

Mai mỉm cười đắc ý. Cô tiếp tục công việc của mình, hôn xuống cơ bụng rắn chắc, rồi dừng lại ở cạp quần của ông ta. Cô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt vừa thách thức vừa mời gọi.

Quảng từ từ tiến vào. Cảm giác căng tức đến tột cùng. Con cặc gân guốc của ông ta lấp đầy cô, mỗi một milimet tiến vào đều mang theo cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng đến tột đỉnh. Mai cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng để đón nhận trọn vẹn sự vĩ đại của ông ta. Khi đã vào hết, cô thở ra một hơi dài.

- Chặt quá... – Quảng thì thầm, trán lấm tấm mồ hôi. – Chặt hơn cả mẹ cháu.

Câu so sánh trắng trợn đó đáng lẽ phải khiến Mai cảm thấy ghê tởm, nhưng trong cơn say tình dục, nó lại trở thành một lời khen, một sự khẳng định rằng cô hấp dẫn hơn. Cô mỉm cười, rồi dùng hết sức, nhíu chặt cơ âm đạo lại.

- A! – Quảng phải gầm lên một tiếng. Cảm giác bị những thớ cơ nóng hổi, co bóp mạnh mẽ siết chặt lấy dương vật khiến ông ta suýt nữa thì đầu hàng ngay lập tức. – Con yêu nữ... cháu tập cái này ở đâu vậy?

- Em tập để chờ người xứng đáng. – Mai thì thầm vào tai ông, vừa nói vừa tiếp tục co bóp.

- Uhm, uhm...! Cháu muốn giết chú sao?

Quảng không chịu thua. Ông ta bắt đầu di chuyển. Tư thế truyền thống này cho phép ông ta nhìn rõ mọi biểu cảm trên gương mặt Mai. Ông ta thúc từng nhịp mạnh mẽ, sâu và dứt khoát. Con cặc cong của ông ta liên tục cọ xát vào thành âm đạo, đặc biệt là điểm G, khiến Mai không ngừng rên rỉ. Môi bướm của cô lồi ra, thụt vào theo từng nhịp ra vào của ông ta, trông vô cùng dâm đãng.

- Chú... chậm lại... em không theo kịp... ngộp thở quá... – Mai thở dốc, van xin.

- Không được. Phải phạt cháu tội làm chú suýt mất kiểm soát. – Quảng nói, nhưng nhịp thúc lại càng nhanh, càng mạnh hơn.

Mỗi cú dập của ông ta như đóng một chiếc cọc sâu vào tử cung cô. Khoái cảm dâng lên dồn dập, mãnh liệt. Cô cảm thấy mình sắp lên đỉnh lần nữa.

- Em... em sắp... Aaaaa!

Cơn cực khoái thứ hai ập đến còn dữ dội hơn lần đầu. Cả người cô giật bắn lên, hai chân quắp chặt lấy hông Quảng, cửa mình co thắt liên hồi, vắt kiệt từng giọt tinh túy của ông ta.

Ý thằng ku kia là muốn em Mai phải chạy ram 64, xoay sang Quảng như cứu cánh để thoát khỏi vụ Thuận, Sang, Tuấn, thậm chí cả nhóm của Đông, làm đòn bẩy để phát triển sự nghiệp. Tuy nhiên, thằng tác có ý tưởng khác, tao có cách phát triển câu chuyện theo hướng khác, nhưng tôn trọng thằng tác thui.

Bh muốn nó sửa thì cũng k nổi rồi, nhưng nếu tao phát triển, đoạn này sẽ chỉ cho dừng ở chuyện sex cạn, rồi ngưng nửa chừng, cho mấy thằng đọc truyện tức dái, phun sữa chua đằng mũi, rồi về đất liền mới cho cặp này tiến tới sex ướt. Ps: Mai sẽ đoạt giải Cống hiến cho sự nghiệp sex khi phục vụ Quảng, bởi đó là hành trình để em ấy vươn lên ngang hàng với Khánh, vs trở thành điếm của Quảng, của ABC XYYZ - tao từng nói với thằng tác ở trang trước rồi đó!
Phát triển thì thiếu gì cách, quan trọng là bám theo dàn ý từ đầu để câu chuyện liền mạch khoog chắp vá, những tình tiết cài cắm từ đầu không lãng phí
 

Lituchi1

Tao là gay
Ch122. Trở về Hà Nội.
Hai người trần truồng bên nhau lặng lẽ, họ vừa mở ra cánh cửa tội lỗi, cũng đã chơi một trò chơi cấm kỵ. Nhưng có vẻ lòng trắc ẩn của hai con người này đã chết, tay Quảng thản nhiên bóp vú Mai, còn tay cô vẫn đều đều nghịch tóc “bố”, rồi họ phun ra những lời trơ trẽn cực kỳ.
-Bố có mệt không, con thấy bố thở nặng nề quá.
-Không mệt chút nào, nếu muốn bố có thể “địt” con cả buổi chiều.
Từ “địt” hắn nói nhẹ bên tai, như nhắc lại một sự thô tục cô đã thốt ra lúc không còn kiểm soát. Mai nhớ lại mà khuôn mặt nóng bừng, kèm thêm đó một luồng nhiệt cuộn trào từ bụng dồn lên đến ngực. Cô dằn lòng, đánh yêu lên bàn tay ông Quảng đang lần lần muốn chạm vào mu bướm của cô.
-Bố này, khỏe như voi ai mà chịu nổi, mà bố cũng vừa vừa thôi, đừng có mà ham hố, còn phải để dành cho mẹ con nữa biết không.
Cô dừng lại một chút như thể chột dạ khi nhắc đến mẹ mình, vài giây sau cô nói tiếp.
-Mẹ con vẫn hay lo lắng rằng khi bà ấy già thêm bố sẽ chê chán, không còn ngó ngàng gì đến mẹ con nữa. Bố đừng như vậy nhé, hãy yêu thương săn sóc cho mẹ con đến bạc đầu, đừng bỏ bê bà ấy, kể cả lúc bà ấy già đi. Lúc trước khi mẹ nói thế con thường nghĩ rằng bà ấy lo xa trong khi vẫn còn đẹp xinh quyến rũ như vậy, nhưng hôm nay con mới biết mẹ lo lắng là có cơ sở. Bố vẫn còn trẻ khỏe, ham muốn vẫn hừng hực như thanh niên, mẹ con lại hơn bố đến tận 5 tuổi nên mẹ sợ bố “thiếu thốn” hoặc “chê bai” rồi đi tìm tình nhân khác.
-Khà khà, mẹ con thật khéo lo, hàng ngày mẹ con vẫn chăm chỉ tập luyện, hàng tuần hằng tháng vẫn chăm sóc da và đi spa làm liệu trình trẻ hóa. Con thấy đấy bà ấy có chút nào già đi, hay càng ngày càng trẻ. Mà con cũng biết đấy, bố vì yêu và theo đuổi mẹ con mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, tình cảm đấy nào dễ thay đổi được đâu.
Mồm nói đến tình yêu với vợ nhưng tay gã vẫn ve vuốt trên da thịt của cô còn dương vật thì vẫn ép chặt vào khe đít. Mai cũng chẳng chút úy kị nào, cô vẫn thản nhiên nhận lấy những âu yếm của cha dượng, trong khi lời nói vẫn tỏ vẻ lo cho mẹ mình.
-Vâng, nhưng con muốn bố hứa với con cơ, hứa rằng sẽ luôn yêu thương săn sóc mẹ con, sẽ không vì bà ấy già đi mà lạnh lùng chê chán.
-Ừ bố hứa, con yên tâm. Nhưng có đi thì phải có lại, con không hứa cho bố điều gì à.
Hắn ta cười giả lả tay siết vào eo Mai kéo mông cô ép chặt vào cây dương vật to lớn. Mai hiểu ý, cũng cho hắn nhận lại lời nói hắn muốn nghe.
-Biết ngay mà, chưa gì đã đòi hỏi. Cứ làm tốt như lời con nói đi, không ai để bố thiệt đâu mà sợ.
-Tại con đẹp quá, ngon quá khiến bố lúc nào cũng thèm, cũng muốn chứ còn sao nữa.
Vừa nói gã vừa thúc dương vật chạy dọc theo khe bướm, khều nhẹ vào hột le khiến Mai giật nảy mình, cô vội dùng tay giữ eo gã lại.
-Đừng nghịch nữa, con chuẩn bị lên máy bay đến nơi rồi…để khi khác.
-Khà khà, nhớ lời con nói đó nha, đừng để bố chết thèm đấy.
-Được rồi, nhưng trước tiên phải chịu giúp mẹ con con trước đã.
-Chuyện gì, bố đã hứa săn sóc yêu thương mẹ con rồi con vẫn còn chưa yên tâm sao.
-Không, việc này với bố không lớn, quan trọng là bố có chịu giúp hay không thôi.
Đang nói Mai với tay lại về sau cầm vào dương vật ông ta, vừa siết nhẹ lại vừa xóc. Được “con gái yêu” chiều như thế, nói gì mà “bố yêu” chẳng gật đầu.
-Con muốn bố giúp mẹ hậu thuẫn về kinh tế cho mẹ có phần trăm góp vốn cao hơn trong mảnh đất con sắp mua. Không nhiều, chỉ từ 1 đến 3 tỷ thôi, mà cũng chỉ là vay, từ từ rồi bọn con sẽ trả.
Rồi Mai nói kĩ hơn cho lão hiểu, lão nghe rồi cũng gật đầu đồng ý ngay.
-Chuyện này không khó, bố sẽ giúp, lần trả góp tiếp theo, chỉ cần mẹ con mở lời bố sẽ đưa.
-Tuyệt lắm, vậy là con yên tâm rồi. Hihi, ngoan thế “em” cũng sẽ không để bố thiệt đâu.
Mai vui mừng ra mặt còn đổi cả cách xưng hô cho lả lơi hết cỡ, thử nghiệm lần đầu đã thành công, cô đã có thêm đồng minh cực mạnh và lại rất biết nghe lời. Cô thưởng thêm cho gã một nụ hôn, tay cũng siết mạnh và xóc nhanh hơn chút ít.
-Uhm…dừng lại đi con yêu, nếu không con sẽ phải bay chuyến khác đấy.
-Khanh khách…đúng rồi, tẹo nữa thì con quên, con dậy chuẩn bị đây.
Mai bỏ tay khỏi con cu, bật dậy kiếm quần áo rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm, cô vừa chạy thì từ trong cửa mình những giọt tinh trùng vừa tong tỏng chảy ra.
Mai trả phòng, gửi lại tập hồ sơ nhân sự đã được đánh giá tỉ mỉ cùng những ghi chú rất rõ ràng cho lễ tân sau đó gọi xe ra sân bay. Buổi sáng hoang dâm của hai người cứ vậy mà kết thúc, ông Quảng ga lăng tiễn Mai đến tận cửa soát vé, sau đó ông trở về resort đợi vợ đi spa về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mai về lại Hà Nội vào thứ ba, cô nghỉ sang đến ngày thứ tư mới đi làm trở lại. Có một ngày nghỉ trọn vẹn cô muốn dành cho Khanh, vậy mà gọi điện cho anh ta đến 5 lần 7 lượt cũng chỉ nhận lại được một tin nhắn.
-“Nghỉ dài nên anh về quê, khi nào lên Hà Nội anh sẽ liên lạc lại với em. Thế nhé.”
Vậy là cô chán nản ở nhà một ngày với các con đợi hôm sau đi làm. Công việc vẫn thế, đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, với cô ở đây mỗi ngày trôi qua y như một vòng lặp nếu không có sự làm phiền từ Tuấn và Sang. Có vẻ sau khi bán cô cho Thuận thì hai kẻ này không còn dám đeo bám Mai, hoặc chúng biết việc mình làm đã khiến cô nổi giận mà không dám bén mảng tới gần.
Ngày thứ tư trôi qua trong nhàm chán và uể oải, ngày thứ năm cũng thế, chỉ có thông báo mới về diễn tập phòng cháy chữa cháy vào ngày mai để mọi người chuẩn bị. Mai đang bước dọc hành lang để tiến đến thang máy khi đi qua cầu thang bộ cô có nhìn vào trong và thoáng chút hồi ức.
-Kể ra mấy kẻ kia cũng khá đáng ghét nhưng không có chúng vây quanh thì chốn công sở cũng thật nhàm chán.
Mai đang nghĩ vu vơ thì. “Òa” có hai bàn tay đập trên vai cô, rồi một giọng nói tràn ngập vui vẻ tíu tít bên tai.
-Chị, chị về bao giờ thế, em tưởng sẽ là một chuyến công tác dài ngày cơ đấy, thế mà vừa hết kì nghỉ chị đã về, còn lão Thuận nhà em thì phải hết tuần sau mới từ tp Uncle Lake bay ra.
Vy liến thoắng lại còn ôm vai bá cổ người chị yêu quý mà không biết mặt người kia đã tối sầm. Bị coi là một con điếm thực thụ, lại còn bị hiếp cả hai lỗ là trải nghiệm mà Mai rất muốn quên, vậy mà nay có người hỏi cô về quãng thời gian ấy bảo sao Mai không khó chịu. Hơn thế, Vy lại là vợ của cái tên đầu sỏ mà Mai ghi hận cùng cái vẻ tự tin thoải mái của em, khiến một kẻ phải bán mình kiếm tiền như cô cực kỳ không thích. Thế nên Mai hoàn toàn dửng dưng mặc cho Vy nhiệt tình bắt chuyện.
-Mấy hôm chị về sao không lên chỗ em chỉ kia mà hóng gió, buổi trưa lên đó nghỉ là tuyệt nhất. Ở trên đấy cũng chỉ có mỗi mình em, em cũng chỉ mong có thêm chị lên cùng nói chuyện.
-Ừ, mấy nay chị bận. Mà thôi em đi tiếp đi chị để quên đồ trong phòng, để chị quay lại lấy.
Mai nói rồi quay người đi luôn để Vy thắc mắc đầy đầu.
-Hình như vẻ mặt chị không vui, tại sao vậy nhỉ, mình có nói gì sai đâu, hay là do công việc. Chắc là do công việc, tái cơ cấu cả một khu vực đâu phải chuyện đơn giản chứ, khổ thân chị.
Chờ Vy vào thang máy rồi Mai mới quay lại đi chuyến sau, cũng vì thế mà cô ra về gần như muộn nhất. Chiếc xe của Mai vẫn đậu chỗ cũ, nơi vắng vẻ cả đến camera thỉnh thoảng cũng chẳng soi vào. Mai nhìn quanh chẳng biết là đề phòng hay ngóng đợi mà bấm mở khóa từ rất xa. Rồi cô mở cửa xe, dừng một vài giây mới bước vào. Cũng đúng lúc này một kẻ khác mở cửa rồi ào vào trong xe khiến cô giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không lo sợ mấy. Kẻ kia sau khi vào trong xe thì chồm lên vòng hai tay lên phía trước rồi tìm đến vú em bóp ngấu nghiến.
-Ôi, con đĩ của anh…anh nhớ em quá… hít hít…em thơm thật đấy, muốn bú lồn em quá cơ… xuống đây với anh.
-Anh làm trò gì vậy Tuấn, xuống khỏi xe tôi ngay, tôi không muốn mọi người nhìn thấy rồi xì xào.
Tay cô gạt tay hắn ra dứt khoát, giọng cô cương quyết, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô không thể thụ động như trước mà để cho chúng thoải mái bán đi, Tuấn cũng biết việc lão Sang bán đứng Mai cho lão Thuận. Kì thực hắn chẳng muốn thế, vì Mai vừa là bạn tình tuyệt phẩm, hợp ý với hắn, lại vừa đem lại lợi ích kinh tế rõ ràng. Thế nhưng lão Sang là đại ca của hắn, lão cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn có môi trường làm việc thoải mái và thêm ít màu mè hàng tháng đều đều. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi bỏ qua, mấy hôm nay tuy biết nàng về nhưng hắn cũng vì thấy xấu hổ mà chẳng dám đến quấy rầy.
Có điều cứ đứng từ xa nhìn nàng qua lại rồi liên tưởng đến những hình ảnh dâm loàn trước kia khiến hắn không tài nào chịu nổi mà đánh liều. Với lại mục đích gặp nàng cũng không chỉ vì mỗi đòi hỏi sinh lý mà thôi, hắn vẫn còn chuyện cần nàng hỗ trợ thì mới thành.
Thấy thái độ khó chịu của nàng hắn biết nàng đang tức tối chuyện mình bị bán đứng vì vậy hắn dở giọng mềm mỏng hơn để nàng bớt giận trong khi tay vẫn luôn nhẹ nhàng xoa vú.
-Sao thế đi một chuyến Phú Quốc về không thèm đoái hoài gì đến chồng nữa sao, trong khi chồng thì thèm khát nhớ nhung em tối ngày.
-Trơ trẽn, khốn nạn, các anh làm gì còn không tự biết hổ thẹn với tôi sao mà còn nhơn nhơn nói giọng đó. Nói cho anh biết, từ giờ các anh đừng hòng bắt nạt được tôi như trước nữa, không phải cứ muốn làm gì cũng được đâu.
-Ui, vợ anh mắng hay quá nghe sướng cả lỗ tai, xuống đây với anh mà mắng anh cho gần đỡ phải hét to, nhọc sức.
Hắn lôi lôi kéo kéo khiến ái váy cô xô lệch đầu tóc mất trật tự nên cô đành phải trèo xuống ngồi ghế dưới. Cô chưa kịp ổn định đã bị hắn đè ra rồi giữ chặt đầu hôn cho bằng được. Lại là cái mùi khét hôi quen thuộc gợi nhớ cho cô những phút điên đảo cùng con cu dị hợm của hắn, cô bất chợt rùng mình, mặt ửng đỏ. Rồi hắn đưa tay vào trong váy cô, bàn tay quen lối chẳng mấy chốc đã úp trọn lên mu rồi trượt dài trên khe bướm miết vào hột le qua lớp vải ren. Sự mạnh bạo vội vã đánh thức mọi giác quan, người cô cong lên bướm cô ứa nước, ngọn lửa tình đã bị hắn nhóm lên.
-Không, không thể dễ dãi với hắn, rồi hắn sẽ lại “được đằng chân lân đằng đầu” coi mình như món hàng mà đem bán. Mình có tôn nghiêm có sĩ diện, sự quyến rũ này, sắc đẹp này không phải là thứ hắn có thể thoải mái mà dày xéo.
Ý thức được như vậy cô cố dằn lại ham muốn trong lòng mà phản kháng mạnh mẽ hơn, tuy hắn là đàn ông nhưng cũng không muốn cô bị đau mà dùng bạo lực. Giằng co một lúc hắn cũng bị cô đánh rồi đạp lên người đau điếng. Hắn bắt buộc phải buông tay còn cô thu lu ngồi vào trong góc, vừa thở vừa nói.
hoang-hon-truoc-hinh-anh-hot-girl-nhu-dang-khoa-than-lai-xe-hoa-ra-la-dj-me-tha-rong-1-1605347...jpg

-Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, mau mau cút khỏi xe tôi, anh và lão Sang đã làm gì, thỏa thuận với ai những gì thì tự biết. Các anh mà đụng vào tôi thêm nữa tôi không ngại để người nọ xử lý các anh đâu. Tôi và anh ta đã có thỏa thuận, các anh không thể tùy tiện đụng vào người tôi được.
Tuấn khá ngỡ ngàng, con thỏ con mọi ngày ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, thế mà hôm nay dám trả treo còn đe dọa ngược lại hắn. Hắn không biết tay Thuận kia say mê cô ả hay vì lý do nào khác mà gọi về bảo lão Sang đừng làm phiền cô ta. Nhưng lão Thuận đã nhầm, cả Tuấn và lão Sang ngoài mặt có vẻ lấy lòng tay Thuận, nhưng hai kẻ lưu manh này to gan hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lời Thuận nói bọn chúng chỉ gật đầu để đấy, chứ muốn chúng làm theo thì cần đưa ra lợi ích tương ứng mới được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Anh già chăn rau

Yếu sinh lý
Ch122. Trở về Hà Nội.
Hai người trần truồng bên nhau lặng lẽ, họ vừa mở ra cánh cửa tội lỗi, cũng đã chơi một trò chơi cấm kỵ. Nhưng có vẻ lòng trắc ẩn của hai con người này đã chết, tay Quảng thản nhiên bóp vú Mai, còn tay cô vẫn đều đều nghịch tóc “bố”, rồi họ phun ra những lời trơ trẽn cực kỳ.
-Bố có mệt không, con thấy bố thở nặng nề quá.
-Không mệt chút nào, nếu muốn bố có thể “địt” con cả buổi chiều.
Từ “địt” hắn nói nhẹ bên tai, như nhắc lại một sự thô tục cô đã thốt ra lúc không còn kiểm soát. Mai nhớ lại mà khuôn mặt nóng bừng, kèm thêm đó một luồng nhiệt cuộn trào từ bụng dồn lên đến ngực. Cô dằn lòng, đánh yêu lên bàn tay ông Quảng đang lần lần muốn chạm vào mu bướm của cô.
-Bố này, khỏe như voi ai mà chịu nổi, mà bố cũng vừa vừa thôi, đừng có mà ham hố, còn phải để dành cho mẹ con nữa biết không.
Cô dừng lại một chút như thể chột dạ khi nhắc đến mẹ mình, vài giây sau cô nói tiếp.
-Mẹ con vẫn hay lo lắng rằng khi bà ấy già thêm bố sẽ chê chán, không còn ngó ngàng gì đến mẹ con nữa. Bố đừng như vậy nhé, hãy yêu thương săn sóc cho mẹ con đến bạc đầu, đừng bỏ bê bà ấy, kể cả lúc bà ấy già đi. Lúc trước khi mẹ nói thế con thường nghĩ rằng bà ấy lo xa trong khi vẫn còn đẹp xinh quyến rũ như vậy, nhưng hôm nay con mới biết mẹ lo lắng là có cơ sở. Bố vẫn còn trẻ khỏe, ham muốn vẫn hừng hực như thanh niên, mẹ con lại hơn bố đến tận 5 tuổi nên mẹ sợ bố “thiếu thốn” hoặc “chê bai” rồi đi tìm tình nhân khác.
-Khà khà, mẹ con thật khéo lo, hàng ngày mẹ con vẫn chăm chỉ tập luyện, hàng tuần hằng tháng vẫn chăm sóc da và đi spa làm liệu trình trẻ hóa. Con thấy đấy bà ấy có chút nào già đi, hay càng ngày càng trẻ. Mà con cũng biết đấy, bố vì yêu và theo đuổi mẹ con mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, tình cảm đấy nào dễ thay đổi được đâu.
Mồm nói đến tình yêu với vợ nhưng tay gã vẫn ve vuốt trên da thịt của cô còn dương vật thì vẫn ép chặt vào khe đít. Mai cũng chẳng chút úy kị nào, cô vẫn thản nhiên nhận lấy những âu yếm của cha dượng, trong khi lời nói vẫn tỏ vẻ lo cho mẹ mình.
-Vâng, nhưng con muốn bố hứa với con cơ, hứa rằng sẽ luôn yêu thương săn sóc mẹ con, sẽ không vì bà ấy già đi mà lạnh lùng chê chán.
-Ừ bố hứa, con yên tâm. Nhưng có đi thì phải có lại, con không hứa cho bố điều gì à.
Hắn ta cười giả lả tay siết vào eo Mai kéo mông cô ép chặt vào cây dương vật to lớn. Mai hiểu ý, cũng cho hắn nhận lại lời nói hắn muốn nghe.
-Biết ngay mà, chưa gì đã đòi hỏi. Cứ làm tốt như lời con nói đi, không ai để bố thiệt đâu mà sợ.
-Tại con đẹp quá, ngon quá khiến bố lúc nào cũng thèm, cũng muốn chứ còn sao nữa.
Vừa nói gã vừa thúc dương vật chạy dọc theo khe bướm, khều nhẹ vào hột le khiến Mai giật nảy mình, cô vội dùng tay giữ eo gã lại.
-Đừng nghịch nữa, con chuẩn bị lên máy bay đến nơi rồi…để khi khác.
-Khà khà, nhớ lời con nói đó nha, đừng để bố chết thèm đấy.
-Được rồi, nhưng trước tiên phải chịu giúp mẹ con con trước đã.
-Chuyện gì, bố đã hứa săn sóc yêu thương mẹ con rồi con vẫn còn chưa yên tâm sao.
-Không, việc này với bố không lớn, quan trọng là bố có chịu giúp hay không thôi.
Đang nói Mai với tay lại về sau cầm vào dương vật ông ta, vừa siết nhẹ lại vừa xóc. Được “con gái yêu” chiều như thế, nói gì mà “bố yêu” chẳng gật đầu.
-Con muốn bố giúp mẹ hậu thuẫn về kinh tế cho mẹ có phần trăm góp vốn cao hơn trong mảnh đất con sắp mua. Không nhiều, chỉ từ 1 đến 3 tỷ thôi, mà cũng chỉ là vay, từ từ rồi bọn con sẽ trả.
Rồi Mai nói kĩ hơn cho lão hiểu, lão nghe rồi cũng gật đầu đồng ý ngay.
-Chuyện này không khó, bố sẽ giúp, lần trả góp tiếp theo, chỉ cần mẹ con mở lời bố sẽ đưa.
-Tuyệt lắm, vậy là con yên tâm rồi. Hihi, ngoan thế “em” cũng sẽ không để bố thiệt đâu.
Mai vui mừng ra mặt còn đổi cả cách xưng hô cho lả lơi hết cỡ, thử nghiệm lần đầu đã thành công, cô đã có thêm đồng minh cực mạnh và lại rất biết nghe lời. Cô thưởng thêm cho gã một nụ hôn, tay cũng siết mạnh và xóc nhanh hơn chút ít.
-Uhm…dừng lại đi con yêu, nếu không con sẽ phải bay chuyến khác đấy.
-Khanh khách…đúng rồi, tẹo nữa thì con quên, con dậy chuẩn bị đây.
Mai bỏ tay khỏi con cu, bật dậy kiếm quần áo rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm, cô vừa chạy thì từ trong cửa mình những giọt tinh trùng vừa tong tỏng chảy ra.
Mai trả phòng, gửi lại tập hồ sơ nhân sự đã được đánh giá tỉ mỉ cùng những ghi chú rất rõ ràng cho lễ tân sau đó gọi xe ra sân bay. Buổi sáng hoang dâm của hai người cứ vậy mà kết thúc, ông Quảng ga lăng tiễn Mai đến tận cửa soát vé, sau đó ông trở về resort đợi vợ đi spa về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mai về lại Hà Nội vào thứ ba, cô nghỉ sang đến ngày thứ tư mới đi làm trở lại. Có một ngày nghỉ trọn vẹn cô muốn dành cho Khanh, vậy mà gọi điện cho anh ta đến 5 lần 7 lượt cũng chỉ nhận lại được một tin nhắn.
-“Nghỉ dài nên anh về quê, khi nào lên Hà Nội anh sẽ liên lạc lại với em. Thế nhé.”
Vậy là cô chán nản ở nhà một ngày với các con đợi hôm sau đi làm. Công việc vẫn thế, đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, với cô ở đây mỗi ngày trôi qua y như một vòng lặp nếu không có sự làm phiền từ Tuấn và Sang. Có vẻ sau khi bán cô cho Thuận thì hai kẻ này không còn dám đeo bám Mai, hoặc chúng biết việc mình làm đã khiến cô nổi giận mà không dám bén mảng tới gần.
Ngày thứ tư trôi qua trong nhàm chán và uể oải, ngày thứ năm cũng thế, chỉ có thông báo mới về diễn tập phòng cháy chữa cháy vào ngày mai để mọi người chuẩn bị. Mai đang bước dọc hành lang để tiến đến thang máy khi đi qua cầu thang bộ cô có nhìn vào trong và thoáng chút hồi ức.
-Kể ra mấy kẻ kia cũng khá đáng ghét nhưng không có chúng vây quanh thì chốn công sở cũng thật nhàm chán.
Mai đang nghĩ vu vơ thì. “Òa” có hai bàn tay đập trên vai cô, rồi một giọng nói tràn ngập vui vẻ tíu tít bên tai.
-Chị, chị về bao giờ thế, em tưởng sẽ là một chuyến công tác dài ngày cơ đấy, thế mà vừa hết kì nghỉ chị đã về, còn lão Thuận nhà em thì phải hết tuần sau mới từ tp Uncle Lake bay ra.
Vy liến thoắng lại còn ôm vai bá cổ người chị yêu quý mà không biết mặt người kia đã tối sầm. Bị coi là một con điếm thực thụ, lại còn bị hiếp cả hai lỗ là trải nghiệm mà Mai rất muốn quên, vậy mà nay có người hỏi cô về quãng thời gian ấy bảo sao Mai không khó chịu. Hơn thế, Vy lại là vợ của cái tên đầu sỏ mà Mai ghi hận cùng cái vẻ tự tin thoải mái của em, khiến một kẻ phải bán mình kiếm tiền như cô cực kỳ không thích. Thế nên Mai hoàn toàn dửng dưng mặc cho Vy nhiệt tình bắt chuyện.
-Mấy hôm chị về sao không lên chỗ em chỉ kia mà hóng gió, buổi trưa lên đó nghỉ là tuyệt nhất. Ở trên đấy cũng chỉ có mỗi mình em, em cũng chỉ mong có thêm chị lên cùng nói chuyện.
-Ừ, mấy nay chị bận. Mà thôi em đi tiếp đi chị để quên đồ trong phòng, để chị quay lại lấy.
Mai nói rồi quay người đi luôn để Vy thắc mắc đầy đầu.
-Hình như vẻ mặt chị không vui, tại sao vậy nhỉ, mình có nói gì sai đâu, hay là do công việc. Chắc là do công việc, tái cơ cấu cả một khu vực đâu phải chuyện đơn giản chứ, khổ thân chị.
Chờ Vy vào thang máy rồi Mai mới quay lại đi chuyến sau, cũng vì thế mà cô ra về gần như muộn nhất. Chiếc xe của Mai vẫn đậu chỗ cũ, nơi vắng vẻ cả đến camera thỉnh thoảng cũng chẳng soi vào. Mai nhìn quanh chẳng biết là đề phòng hay ngóng đợi mà bấm mở khóa từ rất xa. Rồi cô mở cửa xe, dừng một vài giây mới bước vào. Cũng đúng lúc này một kẻ khác mở cửa rồi ào vào trong xe khiến cô giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không lo sợ mấy. Kẻ kia sau khi vào trong xe thì chồm lên vòng hai tay lên phía trước rồi tìm đến vú em bóp ngấu nghiến.
-Ôi, con đĩ của anh…anh nhớ em quá… hít hít…em thơm thật đấy, muốn bú lồn em quá cơ… xuống đây với anh.
-Anh làm trò gì vậy Tuấn, xuống khỏi xe tôi ngay, tôi không muốn mọi người nhìn thấy rồi xì xào.
Tay cô gạt tay hắn ra dứt khoát, giọng cô cương quyết, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô không thể thụ động như trước mà để cho chúng thoải mái bán đi, Tuấn cũng biết việc lão Sang bán đứng Mai cho lão Thuận. Kì thực hắn chẳng muốn thế, vì Mai vừa là bạn tình tuyệt phẩm, hợp ý với hắn, lại vừa đem lại lợi ích kinh tế rõ ràng. Thế nhưng lão Sang là đại ca của hắn, lão cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn có môi trường làm việc thoải mái và thêm ít màu mè hàng tháng đều đều. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi bỏ qua, mấy hôm nay tuy biết nàng về nhưng hắn cũng vì thấy xấu hổ mà chẳng dám đến quấy rầy.
Có điều cứ đứng từ xa nhìn nàng qua lại rồi liên tưởng đến những hình ảnh dâm loàn trước kia khiến hắn không tài nào chịu nổi mà đánh liều. Với lại mục đích gặp nàng cũng không chỉ vì mỗi đòi hỏi sinh lý mà thôi, hắn vẫn còn chuyện cần nàng hỗ trợ thì mới thành.
Thấy thái độ khó chịu của nàng hắn biết nàng đang tức tối chuyện mình bị bán đứng vì vậy hắn dở giọng mềm mỏng hơn để nàng bớt giận trong khi tay vẫn luôn nhẹ nhàng xoa vú.
-Sao thế đi một chuyến Phú Quốc về không thèm đoái hoài gì đến chồng nữa sao, trong khi chồng thì thèm khát nhớ nhung em tối ngày.
-Trơ trẽn, khốn nạn, các anh làm gì còn không tự biết hổ thẹn với tôi sao mà còn nhơn nhơn nói giọng đó. Nói cho anh biết, từ giờ các anh đừng hòng bắt nạt được tôi như trước nữa, không phải cứ muốn làm gì cũng được đâu.
-Ui, vợ anh mắng hay quá nghe sướng cả lỗ tai, xuống đây với anh mà mắng anh cho gần đỡ phải hét to, nhọc sức.
Hắn lôi lôi kéo kéo khiến ái váy cô xô lệch đầu tóc mất trật tự nên cô đành phải trèo xuống ngồi ghế dưới. Cô chưa kịp ổn định đã bị hắn đè ra rồi giữ chặt đầu hôn cho bằng được. Lại là cái mùi khét hôi quen thuộc gợi nhớ cho cô những phút điên đảo cùng con cu dị hợm của hắn, cô bất chợt rùng mình, mặt ửng đỏ. Rồi hắn đưa tay vào trong váy cô, bàn tay quen lối chẳng mấy chốc đã úp trọn lên mu rồi trượt dài trên khe bướm miết vào hột le qua lớp vải ren. Sự mạnh bạo vội vã đánh thức mọi giác quan, người cô cong lên bướm cô ứa nước, ngọn lửa tình đã bị hắn nhóm lên.
-Không, không thể dễ dãi với hắn, rồi hắn sẽ lại “được đằng chân lân đằng đầu” coi mình như món hàng mà đem bán. Mình có tôn nghiêm có sĩ diện, sự quyến rũ này, sắc đẹp này không phải là thứ hắn có thể thoải mái mà dày xéo.
Ý thức được như vậy cô cố dằn lại ham muốn trong lòng mà phản kháng mạnh mẽ hơn, tuy hắn là đàn ông nhưng cũng không muốn cô bị đau mà dùng bạo lực. Giằng co một lúc hắn cũng bị cô đánh rồi đạp lên người đau điếng. Hắn bắt buộc phải buông tay còn cô thu lu ngồi vào trong góc, vừa thở vừa nói.Xem nội dung: 442520
-Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, mau mau cút khỏi xe tôi, anh và lão Sang đã làm gì, thỏa thuận với ai những gì thì tự biết. Các anh mà đụng vào tôi thêm nữa tôi không ngại để người nọ xử lý các anh đâu. Tôi và anh ta đã có thỏa thuận, các anh không thể tùy tiện đụng vào người tôi được.
Tuấn khá ngỡ ngàng, con thỏ con mọi ngày ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, thế mà hôm nay dám trả treo còn đe dọa ngược lại hắn. Hắn không biết tay Thuận kia say mê cô ả hay vì lý do nào khác mà gọi về bảo lão Sang đừng làm phiền cô ta. Nhưng lão Thuận đã nhầm, cả Tuấn và lão Sang ngoài mặt có vẻ lấy lòng tay Thuận, nhưng hai kẻ lưu manh này to gan hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lời Thuận nói bọn chúng chỉ gật đầu để đấy, chứ muốn chúng làm theo thì cần đưa ra lợi ích tương ứng mới được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Giống như một thói quen vào thứ 3, 5, 7
 

Cởi truồng sơvin

Yếu sinh lý
Ch122. Trở về Hà Nội.
Hai người trần truồng bên nhau lặng lẽ, họ vừa mở ra cánh cửa tội lỗi, cũng đã chơi một trò chơi cấm kỵ. Nhưng có vẻ lòng trắc ẩn của hai con người này đã chết, tay Quảng thản nhiên bóp vú Mai, còn tay cô vẫn đều đều nghịch tóc “bố”, rồi họ phun ra những lời trơ trẽn cực kỳ.
-Bố có mệt không, con thấy bố thở nặng nề quá.
-Không mệt chút nào, nếu muốn bố có thể “địt” con cả buổi chiều.
Từ “địt” hắn nói nhẹ bên tai, như nhắc lại một sự thô tục cô đã thốt ra lúc không còn kiểm soát. Mai nhớ lại mà khuôn mặt nóng bừng, kèm thêm đó một luồng nhiệt cuộn trào từ bụng dồn lên đến ngực. Cô dằn lòng, đánh yêu lên bàn tay ông Quảng đang lần lần muốn chạm vào mu bướm của cô.
-Bố này, khỏe như voi ai mà chịu nổi, mà bố cũng vừa vừa thôi, đừng có mà ham hố, còn phải để dành cho mẹ con nữa biết không.
Cô dừng lại một chút như thể chột dạ khi nhắc đến mẹ mình, vài giây sau cô nói tiếp.
-Mẹ con vẫn hay lo lắng rằng khi bà ấy già thêm bố sẽ chê chán, không còn ngó ngàng gì đến mẹ con nữa. Bố đừng như vậy nhé, hãy yêu thương săn sóc cho mẹ con đến bạc đầu, đừng bỏ bê bà ấy, kể cả lúc bà ấy già đi. Lúc trước khi mẹ nói thế con thường nghĩ rằng bà ấy lo xa trong khi vẫn còn đẹp xinh quyến rũ như vậy, nhưng hôm nay con mới biết mẹ lo lắng là có cơ sở. Bố vẫn còn trẻ khỏe, ham muốn vẫn hừng hực như thanh niên, mẹ con lại hơn bố đến tận 5 tuổi nên mẹ sợ bố “thiếu thốn” hoặc “chê bai” rồi đi tìm tình nhân khác.
-Khà khà, mẹ con thật khéo lo, hàng ngày mẹ con vẫn chăm chỉ tập luyện, hàng tuần hằng tháng vẫn chăm sóc da và đi spa làm liệu trình trẻ hóa. Con thấy đấy bà ấy có chút nào già đi, hay càng ngày càng trẻ. Mà con cũng biết đấy, bố vì yêu và theo đuổi mẹ con mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, tình cảm đấy nào dễ thay đổi được đâu.
Mồm nói đến tình yêu với vợ nhưng tay gã vẫn ve vuốt trên da thịt của cô còn dương vật thì vẫn ép chặt vào khe đít. Mai cũng chẳng chút úy kị nào, cô vẫn thản nhiên nhận lấy những âu yếm của cha dượng, trong khi lời nói vẫn tỏ vẻ lo cho mẹ mình.
-Vâng, nhưng con muốn bố hứa với con cơ, hứa rằng sẽ luôn yêu thương săn sóc mẹ con, sẽ không vì bà ấy già đi mà lạnh lùng chê chán.
-Ừ bố hứa, con yên tâm. Nhưng có đi thì phải có lại, con không hứa cho bố điều gì à.
Hắn ta cười giả lả tay siết vào eo Mai kéo mông cô ép chặt vào cây dương vật to lớn. Mai hiểu ý, cũng cho hắn nhận lại lời nói hắn muốn nghe.
-Biết ngay mà, chưa gì đã đòi hỏi. Cứ làm tốt như lời con nói đi, không ai để bố thiệt đâu mà sợ.
-Tại con đẹp quá, ngon quá khiến bố lúc nào cũng thèm, cũng muốn chứ còn sao nữa.
Vừa nói gã vừa thúc dương vật chạy dọc theo khe bướm, khều nhẹ vào hột le khiến Mai giật nảy mình, cô vội dùng tay giữ eo gã lại.
-Đừng nghịch nữa, con chuẩn bị lên máy bay đến nơi rồi…để khi khác.
-Khà khà, nhớ lời con nói đó nha, đừng để bố chết thèm đấy.
-Được rồi, nhưng trước tiên phải chịu giúp mẹ con con trước đã.
-Chuyện gì, bố đã hứa săn sóc yêu thương mẹ con rồi con vẫn còn chưa yên tâm sao.
-Không, việc này với bố không lớn, quan trọng là bố có chịu giúp hay không thôi.
Đang nói Mai với tay lại về sau cầm vào dương vật ông ta, vừa siết nhẹ lại vừa xóc. Được “con gái yêu” chiều như thế, nói gì mà “bố yêu” chẳng gật đầu.
-Con muốn bố giúp mẹ hậu thuẫn về kinh tế cho mẹ có phần trăm góp vốn cao hơn trong mảnh đất con sắp mua. Không nhiều, chỉ từ 1 đến 3 tỷ thôi, mà cũng chỉ là vay, từ từ rồi bọn con sẽ trả.
Rồi Mai nói kĩ hơn cho lão hiểu, lão nghe rồi cũng gật đầu đồng ý ngay.
-Chuyện này không khó, bố sẽ giúp, lần trả góp tiếp theo, chỉ cần mẹ con mở lời bố sẽ đưa.
-Tuyệt lắm, vậy là con yên tâm rồi. Hihi, ngoan thế “em” cũng sẽ không để bố thiệt đâu.
Mai vui mừng ra mặt còn đổi cả cách xưng hô cho lả lơi hết cỡ, thử nghiệm lần đầu đã thành công, cô đã có thêm đồng minh cực mạnh và lại rất biết nghe lời. Cô thưởng thêm cho gã một nụ hôn, tay cũng siết mạnh và xóc nhanh hơn chút ít.
-Uhm…dừng lại đi con yêu, nếu không con sẽ phải bay chuyến khác đấy.
-Khanh khách…đúng rồi, tẹo nữa thì con quên, con dậy chuẩn bị đây.
Mai bỏ tay khỏi con cu, bật dậy kiếm quần áo rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm, cô vừa chạy thì từ trong cửa mình những giọt tinh trùng vừa tong tỏng chảy ra.
Mai trả phòng, gửi lại tập hồ sơ nhân sự đã được đánh giá tỉ mỉ cùng những ghi chú rất rõ ràng cho lễ tân sau đó gọi xe ra sân bay. Buổi sáng hoang dâm của hai người cứ vậy mà kết thúc, ông Quảng ga lăng tiễn Mai đến tận cửa soát vé, sau đó ông trở về resort đợi vợ đi spa về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mai về lại Hà Nội vào thứ ba, cô nghỉ sang đến ngày thứ tư mới đi làm trở lại. Có một ngày nghỉ trọn vẹn cô muốn dành cho Khanh, vậy mà gọi điện cho anh ta đến 5 lần 7 lượt cũng chỉ nhận lại được một tin nhắn.
-“Nghỉ dài nên anh về quê, khi nào lên Hà Nội anh sẽ liên lạc lại với em. Thế nhé.”
Vậy là cô chán nản ở nhà một ngày với các con đợi hôm sau đi làm. Công việc vẫn thế, đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, với cô ở đây mỗi ngày trôi qua y như một vòng lặp nếu không có sự làm phiền từ Tuấn và Sang. Có vẻ sau khi bán cô cho Thuận thì hai kẻ này không còn dám đeo bám Mai, hoặc chúng biết việc mình làm đã khiến cô nổi giận mà không dám bén mảng tới gần.
Ngày thứ tư trôi qua trong nhàm chán và uể oải, ngày thứ năm cũng thế, chỉ có thông báo mới về diễn tập phòng cháy chữa cháy vào ngày mai để mọi người chuẩn bị. Mai đang bước dọc hành lang để tiến đến thang máy khi đi qua cầu thang bộ cô có nhìn vào trong và thoáng chút hồi ức.
-Kể ra mấy kẻ kia cũng khá đáng ghét nhưng không có chúng vây quanh thì chốn công sở cũng thật nhàm chán.
Mai đang nghĩ vu vơ thì. “Òa” có hai bàn tay đập trên vai cô, rồi một giọng nói tràn ngập vui vẻ tíu tít bên tai.
-Chị, chị về bao giờ thế, em tưởng sẽ là một chuyến công tác dài ngày cơ đấy, thế mà vừa hết kì nghỉ chị đã về, còn lão Thuận nhà em thì phải hết tuần sau mới từ tp Uncle Lake bay ra.
Vy liến thoắng lại còn ôm vai bá cổ người chị yêu quý mà không biết mặt người kia đã tối sầm. Bị coi là một con điếm thực thụ, lại còn bị hiếp cả hai lỗ là trải nghiệm mà Mai rất muốn quên, vậy mà nay có người hỏi cô về quãng thời gian ấy bảo sao Mai không khó chịu. Hơn thế, Vy lại là vợ của cái tên đầu sỏ mà Mai ghi hận cùng cái vẻ tự tin thoải mái của em, khiến một kẻ phải bán mình kiếm tiền như cô cực kỳ không thích. Thế nên Mai hoàn toàn dửng dưng mặc cho Vy nhiệt tình bắt chuyện.
-Mấy hôm chị về sao không lên chỗ em chỉ kia mà hóng gió, buổi trưa lên đó nghỉ là tuyệt nhất. Ở trên đấy cũng chỉ có mỗi mình em, em cũng chỉ mong có thêm chị lên cùng nói chuyện.
-Ừ, mấy nay chị bận. Mà thôi em đi tiếp đi chị để quên đồ trong phòng, để chị quay lại lấy.
Mai nói rồi quay người đi luôn để Vy thắc mắc đầy đầu.
-Hình như vẻ mặt chị không vui, tại sao vậy nhỉ, mình có nói gì sai đâu, hay là do công việc. Chắc là do công việc, tái cơ cấu cả một khu vực đâu phải chuyện đơn giản chứ, khổ thân chị.
Chờ Vy vào thang máy rồi Mai mới quay lại đi chuyến sau, cũng vì thế mà cô ra về gần như muộn nhất. Chiếc xe của Mai vẫn đậu chỗ cũ, nơi vắng vẻ cả đến camera thỉnh thoảng cũng chẳng soi vào. Mai nhìn quanh chẳng biết là đề phòng hay ngóng đợi mà bấm mở khóa từ rất xa. Rồi cô mở cửa xe, dừng một vài giây mới bước vào. Cũng đúng lúc này một kẻ khác mở cửa rồi ào vào trong xe khiến cô giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không lo sợ mấy. Kẻ kia sau khi vào trong xe thì chồm lên vòng hai tay lên phía trước rồi tìm đến vú em bóp ngấu nghiến.
-Ôi, con đĩ của anh…anh nhớ em quá… hít hít…em thơm thật đấy, muốn bú lồn em quá cơ… xuống đây với anh.
-Anh làm trò gì vậy Tuấn, xuống khỏi xe tôi ngay, tôi không muốn mọi người nhìn thấy rồi xì xào.
Tay cô gạt tay hắn ra dứt khoát, giọng cô cương quyết, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô không thể thụ động như trước mà để cho chúng thoải mái bán đi, Tuấn cũng biết việc lão Sang bán đứng Mai cho lão Thuận. Kì thực hắn chẳng muốn thế, vì Mai vừa là bạn tình tuyệt phẩm, hợp ý với hắn, lại vừa đem lại lợi ích kinh tế rõ ràng. Thế nhưng lão Sang là đại ca của hắn, lão cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn có môi trường làm việc thoải mái và thêm ít màu mè hàng tháng đều đều. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi bỏ qua, mấy hôm nay tuy biết nàng về nhưng hắn cũng vì thấy xấu hổ mà chẳng dám đến quấy rầy.
Có điều cứ đứng từ xa nhìn nàng qua lại rồi liên tưởng đến những hình ảnh dâm loàn trước kia khiến hắn không tài nào chịu nổi mà đánh liều. Với lại mục đích gặp nàng cũng không chỉ vì mỗi đòi hỏi sinh lý mà thôi, hắn vẫn còn chuyện cần nàng hỗ trợ thì mới thành.
Thấy thái độ khó chịu của nàng hắn biết nàng đang tức tối chuyện mình bị bán đứng vì vậy hắn dở giọng mềm mỏng hơn để nàng bớt giận trong khi tay vẫn luôn nhẹ nhàng xoa vú.
-Sao thế đi một chuyến Phú Quốc về không thèm đoái hoài gì đến chồng nữa sao, trong khi chồng thì thèm khát nhớ nhung em tối ngày.
-Trơ trẽn, khốn nạn, các anh làm gì còn không tự biết hổ thẹn với tôi sao mà còn nhơn nhơn nói giọng đó. Nói cho anh biết, từ giờ các anh đừng hòng bắt nạt được tôi như trước nữa, không phải cứ muốn làm gì cũng được đâu.
-Ui, vợ anh mắng hay quá nghe sướng cả lỗ tai, xuống đây với anh mà mắng anh cho gần đỡ phải hét to, nhọc sức.
Hắn lôi lôi kéo kéo khiến ái váy cô xô lệch đầu tóc mất trật tự nên cô đành phải trèo xuống ngồi ghế dưới. Cô chưa kịp ổn định đã bị hắn đè ra rồi giữ chặt đầu hôn cho bằng được. Lại là cái mùi khét hôi quen thuộc gợi nhớ cho cô những phút điên đảo cùng con cu dị hợm của hắn, cô bất chợt rùng mình, mặt ửng đỏ. Rồi hắn đưa tay vào trong váy cô, bàn tay quen lối chẳng mấy chốc đã úp trọn lên mu rồi trượt dài trên khe bướm miết vào hột le qua lớp vải ren. Sự mạnh bạo vội vã đánh thức mọi giác quan, người cô cong lên bướm cô ứa nước, ngọn lửa tình đã bị hắn nhóm lên.
-Không, không thể dễ dãi với hắn, rồi hắn sẽ lại “được đằng chân lân đằng đầu” coi mình như món hàng mà đem bán. Mình có tôn nghiêm có sĩ diện, sự quyến rũ này, sắc đẹp này không phải là thứ hắn có thể thoải mái mà dày xéo.
Ý thức được như vậy cô cố dằn lại ham muốn trong lòng mà phản kháng mạnh mẽ hơn, tuy hắn là đàn ông nhưng cũng không muốn cô bị đau mà dùng bạo lực. Giằng co một lúc hắn cũng bị cô đánh rồi đạp lên người đau điếng. Hắn bắt buộc phải buông tay còn cô thu lu ngồi vào trong góc, vừa thở vừa nói.Xem nội dung: 442520
-Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, mau mau cút khỏi xe tôi, anh và lão Sang đã làm gì, thỏa thuận với ai những gì thì tự biết. Các anh mà đụng vào tôi thêm nữa tôi không ngại để người nọ xử lý các anh đâu. Tôi và anh ta đã có thỏa thuận, các anh không thể tùy tiện đụng vào người tôi được.
Tuấn khá ngỡ ngàng, con thỏ con mọi ngày ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, thế mà hôm nay dám trả treo còn đe dọa ngược lại hắn. Hắn không biết tay Thuận kia say mê cô ả hay vì lý do nào khác mà gọi về bảo lão Sang đừng làm phiền cô ta. Nhưng lão Thuận đã nhầm, cả Tuấn và lão Sang ngoài mặt có vẻ lấy lòng tay Thuận, nhưng hai kẻ lưu manh này to gan hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lời Thuận nói bọn chúng chỉ gật đầu để đấy, chứ muốn chúng làm theo thì cần đưa ra lợi ích tương ứng mới được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Có tí quan hệ trên cao là về bật tanh tách ấy nhỉ
 
Ch122. Trở về Hà Nội.
Hai người trần truồng bên nhau lặng lẽ, họ vừa mở ra cánh cửa tội lỗi, cũng đã chơi một trò chơi cấm kỵ. Nhưng có vẻ lòng trắc ẩn của hai con người này đã chết, tay Quảng thản nhiên bóp vú Mai, còn tay cô vẫn đều đều nghịch tóc “bố”, rồi họ phun ra những lời trơ trẽn cực kỳ.
-Bố có mệt không, con thấy bố thở nặng nề quá.
-Không mệt chút nào, nếu muốn bố có thể “địt” con cả buổi chiều.
Từ “địt” hắn nói nhẹ bên tai, như nhắc lại một sự thô tục cô đã thốt ra lúc không còn kiểm soát. Mai nhớ lại mà khuôn mặt nóng bừng, kèm thêm đó một luồng nhiệt cuộn trào từ bụng dồn lên đến ngực. Cô dằn lòng, đánh yêu lên bàn tay ông Quảng đang lần lần muốn chạm vào mu bướm của cô.
-Bố này, khỏe như voi ai mà chịu nổi, mà bố cũng vừa vừa thôi, đừng có mà ham hố, còn phải để dành cho mẹ con nữa biết không.
Cô dừng lại một chút như thể chột dạ khi nhắc đến mẹ mình, vài giây sau cô nói tiếp.
-Mẹ con vẫn hay lo lắng rằng khi bà ấy già thêm bố sẽ chê chán, không còn ngó ngàng gì đến mẹ con nữa. Bố đừng như vậy nhé, hãy yêu thương săn sóc cho mẹ con đến bạc đầu, đừng bỏ bê bà ấy, kể cả lúc bà ấy già đi. Lúc trước khi mẹ nói thế con thường nghĩ rằng bà ấy lo xa trong khi vẫn còn đẹp xinh quyến rũ như vậy, nhưng hôm nay con mới biết mẹ lo lắng là có cơ sở. Bố vẫn còn trẻ khỏe, ham muốn vẫn hừng hực như thanh niên, mẹ con lại hơn bố đến tận 5 tuổi nên mẹ sợ bố “thiếu thốn” hoặc “chê bai” rồi đi tìm tình nhân khác.
-Khà khà, mẹ con thật khéo lo, hàng ngày mẹ con vẫn chăm chỉ tập luyện, hàng tuần hằng tháng vẫn chăm sóc da và đi spa làm liệu trình trẻ hóa. Con thấy đấy bà ấy có chút nào già đi, hay càng ngày càng trẻ. Mà con cũng biết đấy, bố vì yêu và theo đuổi mẹ con mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, tình cảm đấy nào dễ thay đổi được đâu.
Mồm nói đến tình yêu với vợ nhưng tay gã vẫn ve vuốt trên da thịt của cô còn dương vật thì vẫn ép chặt vào khe đít. Mai cũng chẳng chút úy kị nào, cô vẫn thản nhiên nhận lấy những âu yếm của cha dượng, trong khi lời nói vẫn tỏ vẻ lo cho mẹ mình.
-Vâng, nhưng con muốn bố hứa với con cơ, hứa rằng sẽ luôn yêu thương săn sóc mẹ con, sẽ không vì bà ấy già đi mà lạnh lùng chê chán.
-Ừ bố hứa, con yên tâm. Nhưng có đi thì phải có lại, con không hứa cho bố điều gì à.
Hắn ta cười giả lả tay siết vào eo Mai kéo mông cô ép chặt vào cây dương vật to lớn. Mai hiểu ý, cũng cho hắn nhận lại lời nói hắn muốn nghe.
-Biết ngay mà, chưa gì đã đòi hỏi. Cứ làm tốt như lời con nói đi, không ai để bố thiệt đâu mà sợ.
-Tại con đẹp quá, ngon quá khiến bố lúc nào cũng thèm, cũng muốn chứ còn sao nữa.
Vừa nói gã vừa thúc dương vật chạy dọc theo khe bướm, khều nhẹ vào hột le khiến Mai giật nảy mình, cô vội dùng tay giữ eo gã lại.
-Đừng nghịch nữa, con chuẩn bị lên máy bay đến nơi rồi…để khi khác.
-Khà khà, nhớ lời con nói đó nha, đừng để bố chết thèm đấy.
-Được rồi, nhưng trước tiên phải chịu giúp mẹ con con trước đã.
-Chuyện gì, bố đã hứa săn sóc yêu thương mẹ con rồi con vẫn còn chưa yên tâm sao.
-Không, việc này với bố không lớn, quan trọng là bố có chịu giúp hay không thôi.
Đang nói Mai với tay lại về sau cầm vào dương vật ông ta, vừa siết nhẹ lại vừa xóc. Được “con gái yêu” chiều như thế, nói gì mà “bố yêu” chẳng gật đầu.
-Con muốn bố giúp mẹ hậu thuẫn về kinh tế cho mẹ có phần trăm góp vốn cao hơn trong mảnh đất con sắp mua. Không nhiều, chỉ từ 1 đến 3 tỷ thôi, mà cũng chỉ là vay, từ từ rồi bọn con sẽ trả.
Rồi Mai nói kĩ hơn cho lão hiểu, lão nghe rồi cũng gật đầu đồng ý ngay.
-Chuyện này không khó, bố sẽ giúp, lần trả góp tiếp theo, chỉ cần mẹ con mở lời bố sẽ đưa.
-Tuyệt lắm, vậy là con yên tâm rồi. Hihi, ngoan thế “em” cũng sẽ không để bố thiệt đâu.
Mai vui mừng ra mặt còn đổi cả cách xưng hô cho lả lơi hết cỡ, thử nghiệm lần đầu đã thành công, cô đã có thêm đồng minh cực mạnh và lại rất biết nghe lời. Cô thưởng thêm cho gã một nụ hôn, tay cũng siết mạnh và xóc nhanh hơn chút ít.
-Uhm…dừng lại đi con yêu, nếu không con sẽ phải bay chuyến khác đấy.
-Khanh khách…đúng rồi, tẹo nữa thì con quên, con dậy chuẩn bị đây.
Mai bỏ tay khỏi con cu, bật dậy kiếm quần áo rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm, cô vừa chạy thì từ trong cửa mình những giọt tinh trùng vừa tong tỏng chảy ra.
Mai trả phòng, gửi lại tập hồ sơ nhân sự đã được đánh giá tỉ mỉ cùng những ghi chú rất rõ ràng cho lễ tân sau đó gọi xe ra sân bay. Buổi sáng hoang dâm của hai người cứ vậy mà kết thúc, ông Quảng ga lăng tiễn Mai đến tận cửa soát vé, sau đó ông trở về resort đợi vợ đi spa về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mai về lại Hà Nội vào thứ ba, cô nghỉ sang đến ngày thứ tư mới đi làm trở lại. Có một ngày nghỉ trọn vẹn cô muốn dành cho Khanh, vậy mà gọi điện cho anh ta đến 5 lần 7 lượt cũng chỉ nhận lại được một tin nhắn.
-“Nghỉ dài nên anh về quê, khi nào lên Hà Nội anh sẽ liên lạc lại với em. Thế nhé.”
Vậy là cô chán nản ở nhà một ngày với các con đợi hôm sau đi làm. Công việc vẫn thế, đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, với cô ở đây mỗi ngày trôi qua y như một vòng lặp nếu không có sự làm phiền từ Tuấn và Sang. Có vẻ sau khi bán cô cho Thuận thì hai kẻ này không còn dám đeo bám Mai, hoặc chúng biết việc mình làm đã khiến cô nổi giận mà không dám bén mảng tới gần.
Ngày thứ tư trôi qua trong nhàm chán và uể oải, ngày thứ năm cũng thế, chỉ có thông báo mới về diễn tập phòng cháy chữa cháy vào ngày mai để mọi người chuẩn bị. Mai đang bước dọc hành lang để tiến đến thang máy khi đi qua cầu thang bộ cô có nhìn vào trong và thoáng chút hồi ức.
-Kể ra mấy kẻ kia cũng khá đáng ghét nhưng không có chúng vây quanh thì chốn công sở cũng thật nhàm chán.
Mai đang nghĩ vu vơ thì. “Òa” có hai bàn tay đập trên vai cô, rồi một giọng nói tràn ngập vui vẻ tíu tít bên tai.
-Chị, chị về bao giờ thế, em tưởng sẽ là một chuyến công tác dài ngày cơ đấy, thế mà vừa hết kì nghỉ chị đã về, còn lão Thuận nhà em thì phải hết tuần sau mới từ tp Uncle Lake bay ra.
Vy liến thoắng lại còn ôm vai bá cổ người chị yêu quý mà không biết mặt người kia đã tối sầm. Bị coi là một con điếm thực thụ, lại còn bị hiếp cả hai lỗ là trải nghiệm mà Mai rất muốn quên, vậy mà nay có người hỏi cô về quãng thời gian ấy bảo sao Mai không khó chịu. Hơn thế, Vy lại là vợ của cái tên đầu sỏ mà Mai ghi hận cùng cái vẻ tự tin thoải mái của em, khiến một kẻ phải bán mình kiếm tiền như cô cực kỳ không thích. Thế nên Mai hoàn toàn dửng dưng mặc cho Vy nhiệt tình bắt chuyện.
-Mấy hôm chị về sao không lên chỗ em chỉ kia mà hóng gió, buổi trưa lên đó nghỉ là tuyệt nhất. Ở trên đấy cũng chỉ có mỗi mình em, em cũng chỉ mong có thêm chị lên cùng nói chuyện.
-Ừ, mấy nay chị bận. Mà thôi em đi tiếp đi chị để quên đồ trong phòng, để chị quay lại lấy.
Mai nói rồi quay người đi luôn để Vy thắc mắc đầy đầu.
-Hình như vẻ mặt chị không vui, tại sao vậy nhỉ, mình có nói gì sai đâu, hay là do công việc. Chắc là do công việc, tái cơ cấu cả một khu vực đâu phải chuyện đơn giản chứ, khổ thân chị.
Chờ Vy vào thang máy rồi Mai mới quay lại đi chuyến sau, cũng vì thế mà cô ra về gần như muộn nhất. Chiếc xe của Mai vẫn đậu chỗ cũ, nơi vắng vẻ cả đến camera thỉnh thoảng cũng chẳng soi vào. Mai nhìn quanh chẳng biết là đề phòng hay ngóng đợi mà bấm mở khóa từ rất xa. Rồi cô mở cửa xe, dừng một vài giây mới bước vào. Cũng đúng lúc này một kẻ khác mở cửa rồi ào vào trong xe khiến cô giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không lo sợ mấy. Kẻ kia sau khi vào trong xe thì chồm lên vòng hai tay lên phía trước rồi tìm đến vú em bóp ngấu nghiến.
-Ôi, con đĩ của anh…anh nhớ em quá… hít hít…em thơm thật đấy, muốn bú lồn em quá cơ… xuống đây với anh.
-Anh làm trò gì vậy Tuấn, xuống khỏi xe tôi ngay, tôi không muốn mọi người nhìn thấy rồi xì xào.
Tay cô gạt tay hắn ra dứt khoát, giọng cô cương quyết, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô không thể thụ động như trước mà để cho chúng thoải mái bán đi, Tuấn cũng biết việc lão Sang bán đứng Mai cho lão Thuận. Kì thực hắn chẳng muốn thế, vì Mai vừa là bạn tình tuyệt phẩm, hợp ý với hắn, lại vừa đem lại lợi ích kinh tế rõ ràng. Thế nhưng lão Sang là đại ca của hắn, lão cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn có môi trường làm việc thoải mái và thêm ít màu mè hàng tháng đều đều. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi bỏ qua, mấy hôm nay tuy biết nàng về nhưng hắn cũng vì thấy xấu hổ mà chẳng dám đến quấy rầy.
Có điều cứ đứng từ xa nhìn nàng qua lại rồi liên tưởng đến những hình ảnh dâm loàn trước kia khiến hắn không tài nào chịu nổi mà đánh liều. Với lại mục đích gặp nàng cũng không chỉ vì mỗi đòi hỏi sinh lý mà thôi, hắn vẫn còn chuyện cần nàng hỗ trợ thì mới thành.
Thấy thái độ khó chịu của nàng hắn biết nàng đang tức tối chuyện mình bị bán đứng vì vậy hắn dở giọng mềm mỏng hơn để nàng bớt giận trong khi tay vẫn luôn nhẹ nhàng xoa vú.
-Sao thế đi một chuyến Phú Quốc về không thèm đoái hoài gì đến chồng nữa sao, trong khi chồng thì thèm khát nhớ nhung em tối ngày.
-Trơ trẽn, khốn nạn, các anh làm gì còn không tự biết hổ thẹn với tôi sao mà còn nhơn nhơn nói giọng đó. Nói cho anh biết, từ giờ các anh đừng hòng bắt nạt được tôi như trước nữa, không phải cứ muốn làm gì cũng được đâu.
-Ui, vợ anh mắng hay quá nghe sướng cả lỗ tai, xuống đây với anh mà mắng anh cho gần đỡ phải hét to, nhọc sức.
Hắn lôi lôi kéo kéo khiến ái váy cô xô lệch đầu tóc mất trật tự nên cô đành phải trèo xuống ngồi ghế dưới. Cô chưa kịp ổn định đã bị hắn đè ra rồi giữ chặt đầu hôn cho bằng được. Lại là cái mùi khét hôi quen thuộc gợi nhớ cho cô những phút điên đảo cùng con cu dị hợm của hắn, cô bất chợt rùng mình, mặt ửng đỏ. Rồi hắn đưa tay vào trong váy cô, bàn tay quen lối chẳng mấy chốc đã úp trọn lên mu rồi trượt dài trên khe bướm miết vào hột le qua lớp vải ren. Sự mạnh bạo vội vã đánh thức mọi giác quan, người cô cong lên bướm cô ứa nước, ngọn lửa tình đã bị hắn nhóm lên.
-Không, không thể dễ dãi với hắn, rồi hắn sẽ lại “được đằng chân lân đằng đầu” coi mình như món hàng mà đem bán. Mình có tôn nghiêm có sĩ diện, sự quyến rũ này, sắc đẹp này không phải là thứ hắn có thể thoải mái mà dày xéo.
Ý thức được như vậy cô cố dằn lại ham muốn trong lòng mà phản kháng mạnh mẽ hơn, tuy hắn là đàn ông nhưng cũng không muốn cô bị đau mà dùng bạo lực. Giằng co một lúc hắn cũng bị cô đánh rồi đạp lên người đau điếng. Hắn bắt buộc phải buông tay còn cô thu lu ngồi vào trong góc, vừa thở vừa nói.Xem nội dung: 442520
-Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, mau mau cút khỏi xe tôi, anh và lão Sang đã làm gì, thỏa thuận với ai những gì thì tự biết. Các anh mà đụng vào tôi thêm nữa tôi không ngại để người nọ xử lý các anh đâu. Tôi và anh ta đã có thỏa thuận, các anh không thể tùy tiện đụng vào người tôi được.
Tuấn khá ngỡ ngàng, con thỏ con mọi ngày ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, thế mà hôm nay dám trả treo còn đe dọa ngược lại hắn. Hắn không biết tay Thuận kia say mê cô ả hay vì lý do nào khác mà gọi về bảo lão Sang đừng làm phiền cô ta. Nhưng lão Thuận đã nhầm, cả Tuấn và lão Sang ngoài mặt có vẻ lấy lòng tay Thuận, nhưng hai kẻ lưu manh này to gan hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lời Thuận nói bọn chúng chỉ gật đầu để đấy, chứ muốn chúng làm theo thì cần đưa ra lợi ích tương ứng mới được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Cấp độ tăng liên tục
 

Ivan cuto

Yếu sinh lý
Ch122. Trở về Hà Nội.
Hai người trần truồng bên nhau lặng lẽ, họ vừa mở ra cánh cửa tội lỗi, cũng đã chơi một trò chơi cấm kỵ. Nhưng có vẻ lòng trắc ẩn của hai con người này đã chết, tay Quảng thản nhiên bóp vú Mai, còn tay cô vẫn đều đều nghịch tóc “bố”, rồi họ phun ra những lời trơ trẽn cực kỳ.
-Bố có mệt không, con thấy bố thở nặng nề quá.
-Không mệt chút nào, nếu muốn bố có thể “địt” con cả buổi chiều.
Từ “địt” hắn nói nhẹ bên tai, như nhắc lại một sự thô tục cô đã thốt ra lúc không còn kiểm soát. Mai nhớ lại mà khuôn mặt nóng bừng, kèm thêm đó một luồng nhiệt cuộn trào từ bụng dồn lên đến ngực. Cô dằn lòng, đánh yêu lên bàn tay ông Quảng đang lần lần muốn chạm vào mu bướm của cô.
-Bố này, khỏe như voi ai mà chịu nổi, mà bố cũng vừa vừa thôi, đừng có mà ham hố, còn phải để dành cho mẹ con nữa biết không.
Cô dừng lại một chút như thể chột dạ khi nhắc đến mẹ mình, vài giây sau cô nói tiếp.
-Mẹ con vẫn hay lo lắng rằng khi bà ấy già thêm bố sẽ chê chán, không còn ngó ngàng gì đến mẹ con nữa. Bố đừng như vậy nhé, hãy yêu thương săn sóc cho mẹ con đến bạc đầu, đừng bỏ bê bà ấy, kể cả lúc bà ấy già đi. Lúc trước khi mẹ nói thế con thường nghĩ rằng bà ấy lo xa trong khi vẫn còn đẹp xinh quyến rũ như vậy, nhưng hôm nay con mới biết mẹ lo lắng là có cơ sở. Bố vẫn còn trẻ khỏe, ham muốn vẫn hừng hực như thanh niên, mẹ con lại hơn bố đến tận 5 tuổi nên mẹ sợ bố “thiếu thốn” hoặc “chê bai” rồi đi tìm tình nhân khác.
-Khà khà, mẹ con thật khéo lo, hàng ngày mẹ con vẫn chăm chỉ tập luyện, hàng tuần hằng tháng vẫn chăm sóc da và đi spa làm liệu trình trẻ hóa. Con thấy đấy bà ấy có chút nào già đi, hay càng ngày càng trẻ. Mà con cũng biết đấy, bố vì yêu và theo đuổi mẹ con mà bằng lòng đánh đổi mọi thứ, tình cảm đấy nào dễ thay đổi được đâu.
Mồm nói đến tình yêu với vợ nhưng tay gã vẫn ve vuốt trên da thịt của cô còn dương vật thì vẫn ép chặt vào khe đít. Mai cũng chẳng chút úy kị nào, cô vẫn thản nhiên nhận lấy những âu yếm của cha dượng, trong khi lời nói vẫn tỏ vẻ lo cho mẹ mình.
-Vâng, nhưng con muốn bố hứa với con cơ, hứa rằng sẽ luôn yêu thương săn sóc mẹ con, sẽ không vì bà ấy già đi mà lạnh lùng chê chán.
-Ừ bố hứa, con yên tâm. Nhưng có đi thì phải có lại, con không hứa cho bố điều gì à.
Hắn ta cười giả lả tay siết vào eo Mai kéo mông cô ép chặt vào cây dương vật to lớn. Mai hiểu ý, cũng cho hắn nhận lại lời nói hắn muốn nghe.
-Biết ngay mà, chưa gì đã đòi hỏi. Cứ làm tốt như lời con nói đi, không ai để bố thiệt đâu mà sợ.
-Tại con đẹp quá, ngon quá khiến bố lúc nào cũng thèm, cũng muốn chứ còn sao nữa.
Vừa nói gã vừa thúc dương vật chạy dọc theo khe bướm, khều nhẹ vào hột le khiến Mai giật nảy mình, cô vội dùng tay giữ eo gã lại.
-Đừng nghịch nữa, con chuẩn bị lên máy bay đến nơi rồi…để khi khác.
-Khà khà, nhớ lời con nói đó nha, đừng để bố chết thèm đấy.
-Được rồi, nhưng trước tiên phải chịu giúp mẹ con con trước đã.
-Chuyện gì, bố đã hứa săn sóc yêu thương mẹ con rồi con vẫn còn chưa yên tâm sao.
-Không, việc này với bố không lớn, quan trọng là bố có chịu giúp hay không thôi.
Đang nói Mai với tay lại về sau cầm vào dương vật ông ta, vừa siết nhẹ lại vừa xóc. Được “con gái yêu” chiều như thế, nói gì mà “bố yêu” chẳng gật đầu.
-Con muốn bố giúp mẹ hậu thuẫn về kinh tế cho mẹ có phần trăm góp vốn cao hơn trong mảnh đất con sắp mua. Không nhiều, chỉ từ 1 đến 3 tỷ thôi, mà cũng chỉ là vay, từ từ rồi bọn con sẽ trả.
Rồi Mai nói kĩ hơn cho lão hiểu, lão nghe rồi cũng gật đầu đồng ý ngay.
-Chuyện này không khó, bố sẽ giúp, lần trả góp tiếp theo, chỉ cần mẹ con mở lời bố sẽ đưa.
-Tuyệt lắm, vậy là con yên tâm rồi. Hihi, ngoan thế “em” cũng sẽ không để bố thiệt đâu.
Mai vui mừng ra mặt còn đổi cả cách xưng hô cho lả lơi hết cỡ, thử nghiệm lần đầu đã thành công, cô đã có thêm đồng minh cực mạnh và lại rất biết nghe lời. Cô thưởng thêm cho gã một nụ hôn, tay cũng siết mạnh và xóc nhanh hơn chút ít.
-Uhm…dừng lại đi con yêu, nếu không con sẽ phải bay chuyến khác đấy.
-Khanh khách…đúng rồi, tẹo nữa thì con quên, con dậy chuẩn bị đây.
Mai bỏ tay khỏi con cu, bật dậy kiếm quần áo rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm, cô vừa chạy thì từ trong cửa mình những giọt tinh trùng vừa tong tỏng chảy ra.
Mai trả phòng, gửi lại tập hồ sơ nhân sự đã được đánh giá tỉ mỉ cùng những ghi chú rất rõ ràng cho lễ tân sau đó gọi xe ra sân bay. Buổi sáng hoang dâm của hai người cứ vậy mà kết thúc, ông Quảng ga lăng tiễn Mai đến tận cửa soát vé, sau đó ông trở về resort đợi vợ đi spa về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mai về lại Hà Nội vào thứ ba, cô nghỉ sang đến ngày thứ tư mới đi làm trở lại. Có một ngày nghỉ trọn vẹn cô muốn dành cho Khanh, vậy mà gọi điện cho anh ta đến 5 lần 7 lượt cũng chỉ nhận lại được một tin nhắn.
-“Nghỉ dài nên anh về quê, khi nào lên Hà Nội anh sẽ liên lạc lại với em. Thế nhé.”
Vậy là cô chán nản ở nhà một ngày với các con đợi hôm sau đi làm. Công việc vẫn thế, đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, với cô ở đây mỗi ngày trôi qua y như một vòng lặp nếu không có sự làm phiền từ Tuấn và Sang. Có vẻ sau khi bán cô cho Thuận thì hai kẻ này không còn dám đeo bám Mai, hoặc chúng biết việc mình làm đã khiến cô nổi giận mà không dám bén mảng tới gần.
Ngày thứ tư trôi qua trong nhàm chán và uể oải, ngày thứ năm cũng thế, chỉ có thông báo mới về diễn tập phòng cháy chữa cháy vào ngày mai để mọi người chuẩn bị. Mai đang bước dọc hành lang để tiến đến thang máy khi đi qua cầu thang bộ cô có nhìn vào trong và thoáng chút hồi ức.
-Kể ra mấy kẻ kia cũng khá đáng ghét nhưng không có chúng vây quanh thì chốn công sở cũng thật nhàm chán.
Mai đang nghĩ vu vơ thì. “Òa” có hai bàn tay đập trên vai cô, rồi một giọng nói tràn ngập vui vẻ tíu tít bên tai.
-Chị, chị về bao giờ thế, em tưởng sẽ là một chuyến công tác dài ngày cơ đấy, thế mà vừa hết kì nghỉ chị đã về, còn lão Thuận nhà em thì phải hết tuần sau mới từ tp Uncle Lake bay ra.
Vy liến thoắng lại còn ôm vai bá cổ người chị yêu quý mà không biết mặt người kia đã tối sầm. Bị coi là một con điếm thực thụ, lại còn bị hiếp cả hai lỗ là trải nghiệm mà Mai rất muốn quên, vậy mà nay có người hỏi cô về quãng thời gian ấy bảo sao Mai không khó chịu. Hơn thế, Vy lại là vợ của cái tên đầu sỏ mà Mai ghi hận cùng cái vẻ tự tin thoải mái của em, khiến một kẻ phải bán mình kiếm tiền như cô cực kỳ không thích. Thế nên Mai hoàn toàn dửng dưng mặc cho Vy nhiệt tình bắt chuyện.
-Mấy hôm chị về sao không lên chỗ em chỉ kia mà hóng gió, buổi trưa lên đó nghỉ là tuyệt nhất. Ở trên đấy cũng chỉ có mỗi mình em, em cũng chỉ mong có thêm chị lên cùng nói chuyện.
-Ừ, mấy nay chị bận. Mà thôi em đi tiếp đi chị để quên đồ trong phòng, để chị quay lại lấy.
Mai nói rồi quay người đi luôn để Vy thắc mắc đầy đầu.
-Hình như vẻ mặt chị không vui, tại sao vậy nhỉ, mình có nói gì sai đâu, hay là do công việc. Chắc là do công việc, tái cơ cấu cả một khu vực đâu phải chuyện đơn giản chứ, khổ thân chị.
Chờ Vy vào thang máy rồi Mai mới quay lại đi chuyến sau, cũng vì thế mà cô ra về gần như muộn nhất. Chiếc xe của Mai vẫn đậu chỗ cũ, nơi vắng vẻ cả đến camera thỉnh thoảng cũng chẳng soi vào. Mai nhìn quanh chẳng biết là đề phòng hay ngóng đợi mà bấm mở khóa từ rất xa. Rồi cô mở cửa xe, dừng một vài giây mới bước vào. Cũng đúng lúc này một kẻ khác mở cửa rồi ào vào trong xe khiến cô giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không lo sợ mấy. Kẻ kia sau khi vào trong xe thì chồm lên vòng hai tay lên phía trước rồi tìm đến vú em bóp ngấu nghiến.
-Ôi, con đĩ của anh…anh nhớ em quá… hít hít…em thơm thật đấy, muốn bú lồn em quá cơ… xuống đây với anh.
-Anh làm trò gì vậy Tuấn, xuống khỏi xe tôi ngay, tôi không muốn mọi người nhìn thấy rồi xì xào.
Tay cô gạt tay hắn ra dứt khoát, giọng cô cương quyết, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô không thể thụ động như trước mà để cho chúng thoải mái bán đi, Tuấn cũng biết việc lão Sang bán đứng Mai cho lão Thuận. Kì thực hắn chẳng muốn thế, vì Mai vừa là bạn tình tuyệt phẩm, hợp ý với hắn, lại vừa đem lại lợi ích kinh tế rõ ràng. Thế nhưng lão Sang là đại ca của hắn, lão cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn có môi trường làm việc thoải mái và thêm ít màu mè hàng tháng đều đều. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi bỏ qua, mấy hôm nay tuy biết nàng về nhưng hắn cũng vì thấy xấu hổ mà chẳng dám đến quấy rầy.
Có điều cứ đứng từ xa nhìn nàng qua lại rồi liên tưởng đến những hình ảnh dâm loàn trước kia khiến hắn không tài nào chịu nổi mà đánh liều. Với lại mục đích gặp nàng cũng không chỉ vì mỗi đòi hỏi sinh lý mà thôi, hắn vẫn còn chuyện cần nàng hỗ trợ thì mới thành.
Thấy thái độ khó chịu của nàng hắn biết nàng đang tức tối chuyện mình bị bán đứng vì vậy hắn dở giọng mềm mỏng hơn để nàng bớt giận trong khi tay vẫn luôn nhẹ nhàng xoa vú.
-Sao thế đi một chuyến Phú Quốc về không thèm đoái hoài gì đến chồng nữa sao, trong khi chồng thì thèm khát nhớ nhung em tối ngày.
-Trơ trẽn, khốn nạn, các anh làm gì còn không tự biết hổ thẹn với tôi sao mà còn nhơn nhơn nói giọng đó. Nói cho anh biết, từ giờ các anh đừng hòng bắt nạt được tôi như trước nữa, không phải cứ muốn làm gì cũng được đâu.
-Ui, vợ anh mắng hay quá nghe sướng cả lỗ tai, xuống đây với anh mà mắng anh cho gần đỡ phải hét to, nhọc sức.
Hắn lôi lôi kéo kéo khiến ái váy cô xô lệch đầu tóc mất trật tự nên cô đành phải trèo xuống ngồi ghế dưới. Cô chưa kịp ổn định đã bị hắn đè ra rồi giữ chặt đầu hôn cho bằng được. Lại là cái mùi khét hôi quen thuộc gợi nhớ cho cô những phút điên đảo cùng con cu dị hợm của hắn, cô bất chợt rùng mình, mặt ửng đỏ. Rồi hắn đưa tay vào trong váy cô, bàn tay quen lối chẳng mấy chốc đã úp trọn lên mu rồi trượt dài trên khe bướm miết vào hột le qua lớp vải ren. Sự mạnh bạo vội vã đánh thức mọi giác quan, người cô cong lên bướm cô ứa nước, ngọn lửa tình đã bị hắn nhóm lên.
-Không, không thể dễ dãi với hắn, rồi hắn sẽ lại “được đằng chân lân đằng đầu” coi mình như món hàng mà đem bán. Mình có tôn nghiêm có sĩ diện, sự quyến rũ này, sắc đẹp này không phải là thứ hắn có thể thoải mái mà dày xéo.
Ý thức được như vậy cô cố dằn lại ham muốn trong lòng mà phản kháng mạnh mẽ hơn, tuy hắn là đàn ông nhưng cũng không muốn cô bị đau mà dùng bạo lực. Giằng co một lúc hắn cũng bị cô đánh rồi đạp lên người đau điếng. Hắn bắt buộc phải buông tay còn cô thu lu ngồi vào trong góc, vừa thở vừa nói.Xem nội dung: 442520
-Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, mau mau cút khỏi xe tôi, anh và lão Sang đã làm gì, thỏa thuận với ai những gì thì tự biết. Các anh mà đụng vào tôi thêm nữa tôi không ngại để người nọ xử lý các anh đâu. Tôi và anh ta đã có thỏa thuận, các anh không thể tùy tiện đụng vào người tôi được.
Tuấn khá ngỡ ngàng, con thỏ con mọi ngày ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, thế mà hôm nay dám trả treo còn đe dọa ngược lại hắn. Hắn không biết tay Thuận kia say mê cô ả hay vì lý do nào khác mà gọi về bảo lão Sang đừng làm phiền cô ta. Nhưng lão Thuận đã nhầm, cả Tuấn và lão Sang ngoài mặt có vẻ lấy lòng tay Thuận, nhưng hai kẻ lưu manh này to gan hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lời Thuận nói bọn chúng chỉ gật đầu để đấy, chứ muốn chúng làm theo thì cần đưa ra lợi ích tương ứng mới được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Sướng đéo biết đường, xe sang nhà xịn không thích lại để cho thằng ất ơ nó coi như con chó
 

Lituchi1

Tao là gay
Ch123. Đồng lõa.
Tuấn nhìn về Mai đang nằm co ro trong góc, đầu bù tóc rối, áo váy nát nhàu, hắn cười nhếch môi nói với cô bằng cái giọng thô tục hàng ngày.
nguyenlethaouyen807644181351003446264935393120758914849463n-15937719065861594825020.jpg

-Hừ, em nghĩ có chỗ dựa là lão Thuận là có thể bơ đẹp bọn anh đấy à. Địt mẹ, tay Thuận hứa với em là sẽ lấy lại cho cái đống ảnh với clip kia phải không. Anh đếch cần, nếu thích anh tụt quần luôn ra đây rồi chạy khắp chỗ này cho camera ghi lại cho em xem, em tin không. Lúc đó người ta sẽ thấy được anh cởi truồng chạy từ ôtô của em ra, người nào hỏi thì anh kể hết những lần địt nhau của anh với em.
Thấy mặt Mai vần còn chưa tỏ vẻ gì sợ hãi hắn nói tiếp.
-Em nghĩ anh không có bằng chứng hả, vậy thì trích xuất camera. Kiểu gì chẳng thấy được cảnh xe ô tô của em rung lắc hay là cảnh anh với em dắt nhau lên tầng 10, hoặc cảnh anh tụt quần em trong phòng truyền thống của tập đoàn nhưng thấy băng vệ sinh thì lại kéo lên. Những cảnh đấy anh đã cắt ra vì sợ bị lộ thì mang tiếng em, nhưng giờ muốn anh tìm lại thì dễ ợt.
-Anh làm vậy thì anh cũng xong đời, tôi nói cho anh biết người nhà tôi ở trên sở công an thành phố không phải dạng vừa đâu. Nếu anh làm vậy người nhà tôi sẽ còng đầu anh lại cho anh tù rũ xương.
-Ái chà chà, gớm nhỉ. Hôm nay còn dám dọa cả anh nữa cơ à, em làm anh sợ quá cơ. Đã thế anh xem em có dám đánh cuộc để chết chùm cùng anh hay không.
Vừa đúng lúc có ánh đèn xe lấp loáng, Tuấn tụt quần để lộ con cu nhằng nhẵng, nửa cứng nửa mềm với hai hòn bi kì dị khoe ra. Rồi hắn đặt tay lên khóa cửa làm động tác mở cửa để chuẩn bị lao ra ngoài. Mặt Mai bấy giờ cắt không còn giọt máu. Chuyện mà đúng theo những gì hắn nói thì đời cô coi như xong. Từ gia đình, công việc đến cả danh dự cũng không còn giữ nổi, rồi một đồn mười, mười đồn trăm sau đó là hình ảnh, clip dò rỉ, cô cũng chẳng mặt mũi mà sống nổi. Lúc đấy thì dù hắn có tù rục xương với cô cũng chẳng ích gì, một lần nữa cũng vì so đo được mất mà cô lại thua hắn. Mặt cô nhăn nhó la thất thanh.
-ĐỪNG, xin anh… xin anh đừng làm thế, hãy đóng cửa xe vào, anh muốn gì cũng được.
-Khà khà, thế có phải ngoan không.
Vẫn nụ cười đểu giả, Tuấn buông cửa xe ô tô ra rồi quay vào. Nếu tinh ý Mai sẽ nhận ra tay hắn đang hơi run và có vẻ hắn vừa trút ra một hơi thở thật dài.
Đúng vậy nếu Mai chỉ kiên trì thêm vài giây nữa sẽ thấy cảnh Tuấn thua cuộc khó coi như thế nào, nhưng cô không đủ dũng khí vì vậy mà đầu hàng trước sự vô lại của hắn.
Tuấn thắng, vì vậy mà tay hắn mò vào giữa hai chân cô chơi đùa, ngón tay lách qua chiếc quần lót rồi thụt ra thụt vào trong cửa mình của Mai.
-Há há, cảm giác sờ lồn em vẫn là thích nhất…xem này nước nhờn lại chảy đầm đìa rồi đấy thấy không, vậy mà còn làm ra vẻ không thích. Đĩ mà còn làm khách.
Hắn dơ 2 ngón tay lóng lánh nước nhờn ra trước mặt cô rồi rồi ra hiệu cho Mai mở mồm, Mai bắt buộc phải làm theo rồi như mọi lần mút sạch hai ngón tay ấy.
-Đấy, cứ như thế này có phải xinh đẹp, đáng yêu bao nhiêu không, cớ gì mà cứ làm ra cái vẻ kiêu kỳ chảnh chó với anh. Vui vẻ địt nhau chẳng thích hơn à.
Vừa nói hắn vừa cầm con cu vẩy vẩy rồi tiến lại, hắn hất hàm ra hiệu để em chuẩn bị ngậm lấy nó. Hắn làm như vậy để chứng tỏ quyền uy, để khẳng định hắn lại sở hữu Mai thêm một lần nữa, cô sẽ lại khuất phục và làm đồ chơi cho hắn một cách rẻ mạt sao.
-Không, không thể như thế được, hắn là kẻ cặn bã, hắn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương người khác, không thể để hắn dễ dàng áp chế mình thêm lần nữa, phải cố mà phản kháng.
Nghĩ là làm Mai cố đẩy hắn ra và nói thật nhanh.
-Không được, việc người nhà tôi làm trong sở công an là thật, tôi cũng quyết tâm không để các anh coi thường và bán rẻ thêm một lần nào nữa. Nếu anh cứ cố tình ép tôi, tôi sẽ hét lên ngay bây giờ rồi đến đâu thì đến, nếu những hình ảnh và clip của tôi lộ ra tôi cũng sẽ tố cáo anh đã hiếp dâm tôi. Tôi tin người nhà tôi sẽ lấy lại công bằng và trả thù cho tôi, giờ nếu anh không sợ đi tù thì cứ việc tiến lại.
Mai vừa nói vừa run, mắt cô rưng rưng nhưng bàn tay đã đưa lên nắm chắc vào cổ áo, có vẻ như cô đã sẵn sàng xé áo rồi hô lên.
IMG_20250224_161703_036.jpg
Còn Tuấn cũng đang chần chừ không dám bước tiếp, tuy hắn không có nhiều thứ để mất như Mai, nhưng hắn cũng rất sợ phải đi tù. Bản chất hắn vẫn chỉ là một tên chết nhát, không dám đưa thân vào nguy hiểm để đánh cược với Mai.
-Mai, hôm nay em sao vậy, sao lại có thái độ như vậy với anh, cứ thoải mái vui vẻ như mọi lần có phải tốt hơn không. Làm mọi việc căng thẳng như vậy chỉ thiệt cho em mà thôi. Em tính xem người nhà em cho anh đi tù được bao lâu, còn em mất những gì.
Mai biết rõ điều này, nhưng không thể để chúng quá dễ dãi mà có được cô, ít nhất mọi chuyện phải được cô đồng ý, vì vậy cô nói ra điều kiện của mình.
-Tôi cũng không mong muốn chết chùm cùng anh, nhưng mọi chuyện không thể quá đáng như trước nữa. Các anh không thể tùy tiện thích làm gì thì làm, thích vứt tôi cho ai thì vứt như trước được. Tôi cũng cần có sĩ diện có danh dự của mình chứ, hơn thế nữa tôi là con người chứ không phải búp bê, tôi cũng có cảm xúc các anh phải tôn trọng nó chứ.
Thì ra là vậy, Tuấn hiểu rằng Mai chỉ đang muốn thương lượng một điều gì đó mà thôi, hắn xuống giọng nhẹ nhàng cho cô bình tâm lại.
-Đơn giản thôi mà em muốn gì cứ nói ra, anh chiều theo ý em là được chứ gì.
Mai không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như thế, cô liền nói ra một mạch không giữ lại chút nào.
-Như tôi đã nói, anh phải tôn trọng tôi, không được ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, không được bán tôi cho bất kì ai vì bất kì cái gì. Không được dùng bạo lực với tôi cũng không được đưa ra những đòi hỏi quá đáng trong điều kiện không thích hợp. Nói chung, làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.
-Ý là mọi chuyện đều phải nói trước với em, được em đồng ý rồi mới làm đúng không. Vậy thì có khó gì đâu chứ, chỉ cần em nói một câu là được, cớ gì phải mặt nặng mày nhẹ để mất vui. Làm hết cả hứng, đấy em xem con cặc anh nó ỉu xìu rồi thấy chưa. Em đền cho anh đi.
Hắn vẫn nhăn nhở chỉ vào con cu đã mềm oặt của mình rồi ra hiệu cho cô mút nó. Nhưng lúc này Mai lại nhìn đồng hồ rồi nhăn nhó mà lắc đầu.
-Không được muộn rồi, tôi phải về nhà …lúc khác đi.
-Cũng được, nhưng em phải đồng ý làm cho anh việc khác.
-Là việc gì, đừng có yêu cầu gì quá đáng nhé, vừa nãy chúng ta mới vừa thỏa thuận xong rồi đấy.
-Hì hì, em yên tâm anh sẽ không nuốt lời đâu, việc bây giờ anh nhờ em chỉ là một việc rất nhỏ nếu em chịu ra tay.
-Vậy anh nói đi, muốn tôi làm việc gì.
Tuấn rút trong túi quần một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Mai.
-Anh muốn buổi trưa ngày mai em bỏ cái này vào nước uống của cái Vy trước khi diễn tập phòng cháy chữa cháy.
-Cái gì đây, các anh muốn làm gì.
-Em đừng hỏi nhiều, anh đã đồng ý với một đống điều kiện của em, chỉ cần em đồng ý lại với một việc này mà thôi.
-Nhưng tôi cần biết đây là thứ gì, và nếu cho người khác dùng sẽ có hậu quả ra sao, tôi không muốn làm hại ai hết.
-Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ muốn Vy thư giãn một chút thôi mà, không có ai hại ai ở đây cả.
-Anh nghĩ tôi là người ngu chắc anh và lão Sang thì có bao giờ làm chuyện gì tốt cho ai chứ, tối ngày chỉ nghĩ cách hại người mà thôi. Tôi sẽ không làm tay sai, trở thành công cụ của các anh đâu.
Tuấn nheo mắt nhìn Mai thật nguy hiểm, hắn không ngờ qua mấy ngày mà cô lại thay đổi nhanh như thế, tỉnh táo hơn, hay lí luận và không nghe lời, vì vậy hắn phải đổi sang một chiến thuật khác.
-Anh biết điều và nhượng bộ với em mà em không biết điều lại với anh. Đã thế anh cũng nói luôn, bọn anh để cho em tự chọn đấy, giữa em với con bé đó em chỉ được chọn một mà thôi.
-Là sao, tôi không hiểu.
-Đơn giản, bọn anh, tức là anh và anh Sang muốn có người nhập hội chơi cùng bọn anh những trò chơi sung sướng. Trước đây chơi với em rất vui nhưng nếu chỉ một mình em thì vất vả cho em quá, nên bọn anh phải tìm thêm bạn chơi khác. Lọ thuốc này chỉ để trợ hứng giúp người kia thêm thích thú mà nghe lời chứ không hề có hại. Nhưng nếu em không chịu giúp cũng không sao, mọi việc vẫn như xưa, một mình em chơi với 2 chồng cũng được.
Liều lĩnh, trắng trợn, bọn chúng dường như không biết sợ nữa rồi, chúng coi phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục, thích ai thì bắt người đó về phục vụ.
Đáng lẽ Mai phải từ chối thật dứt khoát, thậm chí báo ông an, thế nhưng trong cô một ý nghĩ tà ác vừa manh nha, ý nghĩ đó xuất phát từ sự thù hận nhưng không phải với Vy mà là với Thuận.
-“Vì sao người bị hại luôn là mình mà không phải ai khác, mình đâu làm gì sai, cũng đâu liên quan gì đến họ. Tại sao họ có quyền dày vò cơ thể mình, dù cho mình không thích, từ Tuấn cho đến lão Sang và đặc biệt là lão Thuận. Đúng vậy, dùng tiền sỉ nhục mình cũng là gã, hiếp mình cũng là gã chủ mưu và hăng hái nhất giữ cho các bạn hắn hành lạc. Hắn xứng đáng bị nhận hậu quả đích đáng, đúng vậy phải cho người đàn bà của hắn nếm mùi mà hắn đã làm với những người khác”.
Cô vô thức cầm vào chiếc lọ thủy tinh kia khiến Tuấn cũng chẳng tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đâu phải mất công thuyết phục Mai thêm một hồi lâu nữa chứ, ai ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.
-Ngoan, cố giúp anh việc này em cũng có thêm chị em nữa để bầu bạn cho đỡ lẻ loi, lúc đấy đảm bảo em sẽ thích mê cho mà xem. Thôi muộn rồi anh về đây.
Mai không trả lời cô dán mắt nhìn vào lọ thuốc không hiểu vì lý do gì mà lại cầm đến nó, cô muốn hại Vy sao? Vì cái gì? Thực ra có rất nhiều lý do mà Mai cầm tay vào lọ thuốc, có phần vì bị Tuấn bức ép, phần vì trả thù tên Thuận chồng Vy, và thêm một phần rất lớn là Mai ganh tỵ. Sự ganh tỵ ngầm trong sâu thẳm cái cách Vy sống ung dung và có địa vị mà Mai không có được hoặc từng có mà giờ đã đánh mất. Tuy Mai không dám thừa nhận, nhưng chính sự nhỏ nhen che giấu này khi trỗi dậy là một phần không nhỏ khiến cô hành động tàn nhẫn đến thế.
Mai lấy đủ mọi lý do cho mình, mấy lần định đáp cái lọ đi rồi lại thôi đến cuối cùng cô vẫn lái xe về, cầm chiếc lọ trong tay và chịu cơn giằng xé mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
-“Alo alo. Thông báo cho toàn bộ anh chị em cán bộ công nhân viên của tập đoàn (...) chiều nay 14h00 sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy cùng các đồng chí công an. Anh chị em trong tập đoàn lưu ý không được vắng mặt, trong lúc diễn tập đi đúng hàng thẳng lối, chú ý bảo vệ tài sản cá nhân và của tập đoàn. Xin nhắc lại… ”
Gần hết một buổi sáng ngày thứ Sáu, chiếc loa âm tường đã phát đến lần thứ 3 cái thông báo này. Lòng Mai hệt như có đám lửa, cô đứng ngồi không yên, bồn chồn cũng chỉ vì lọ thuốc vẫn để dưới xe, không biết phải xử lý thế nào.
-Òa, hì hì, chị lại nghĩ thơ thẩn cái gì vậy, nhớ chồng à, khiếp tình củm phát sợ.
Chính là Vy, cô vẫn vui tươi thoải mái với người chị này như thế mà chẳng biết rằng trong lòng người chị ấy có những toan tính hãm hại chính mình.
-Sắp đến giờ cơm rồi đấy, chị đi ăn luôn cùng em nhé, ăn xong chị em mình lại lên góc ban công kia ngồi uống trà sữa hóng gió, đợi đến giờ diễn tập là vừa.
-Thôi chị không đói, em đi ăn cùng mọi người đi, trà sữa chị đặt rồi trưa về rồi uống.
-Chán thật, hôm nào rủ chị đi ăn cơm chị cũng lắc đầu, giống hệt lão Thuận. Mà không biết cái lão này bao giờ mới về, ở nhà nhìn nhiều thì ghét, đi lâu cũng thấy thiếu thiếu.
Vy không để ý lúc này mặt của Mai đã sạm lại, tay nắm chặt đến nổi gân xanh. Cô nói như muốn đuổi Vy đi ngay lập tức.
-Thôi em đi ăn cơm đi, chiều còn diễn tập, chị cũng còn nhiều việc lắm.
Nói rồi cô vùi đầu vào viết lách để mặc em Vy quay lưng đi mà vẫn thắc mắc về cảm xúc thất thường của chị.
Vy đi được cả giờ đồng hồ rồi Mai mới đi xuống xe của mình. Cô không chú ý ở một góc kín có hai kẻ đang thập thò theo dõi mọi hành động của cô. Một kẻ thấp lùn da ngăm đen với mái tóc hoa râm kẻ còn lại dong dỏng cao da sáng hơn một chút, có đôi mắt đảo qua đảo lại như kẻ trộm. Kẻ thấp lùn, cất giọng bề trên mà hỏi.
-Việc mày làm liệu đã chắc chắn chưa, loại thuốc đấy có đảm bảo không, việc mà không như mày nói là bóc lịch rũ xương đấy con ạ.
-Đại ca yên tâm, thuốc đặt từ bển về, chất lượng với tác dụng miễn bàn, em đã thử nhiều lần rồi, ưng ý lắm. Để chắc ăn lần này em cho hẳn 3ml, nồng độ chuẩn kê đơn cho bệnh nhân tâm thần, đảm bảo nó sẽ không chống trả, cũng chẳng nhớ bất cứ thứ gì nhưng lúc địt thì vẫn sướng vẫn phối hợp nhiệt tình.
-Khà khà thế mới thích, nhưng con Mai nó có chịu làm theo đúng như mình nói hay không. Địt mẹ, đừng để đến lúc nó lại dở quẻ là ăn lồn cả lút.
-Cái này…em không dám chắc lắm, hôm qua nó chịu cầm thuốc coi như đã nhận lời nhưng vẫn có vẻ do dự lắm, không biết hôm nay quyết tâm chưa.
-Sao mày nói chỉ cần cái buồi của mày ra trận thì chắc chắn là sẽ thành công.
-Con này dạo gần đây khác lắm, hôm qua nó còn không cho em địt mà lại còn trả treo ra điều kiện với em nữa cơ, em phải nịnh mãi mới xuôi. Không biết bây giờ nó còn lưỡng lự như lúc đấy hay không.
Quả thực Mai đang ngồi trong xe với tâm trạng bất ổn vô cùng. Tay cô vẫn cầm lọ thuốc, ý nghĩ chia ra hai luồng xung đột sâu sắc. Một bên là sự bức ép cộng với lòng thù hận và thêm chút ghen tị thúc dục cô bỏ thứ nước chưa biết kia vào cốc trà sữa của Vy. Luồng suy nghĩ thứ 2 là lòng trắc ẩn, sự sợ hãi khi làm việc tội lỗi ngăn cản cô làm cái việc thất đức này.
-Mai ơi là Mai, mày đã trở thành cái thứ quỷ yêu gì rồi thế này. Em ấy có tội tình gì chứ, lúc nào cũng tíu tít nói chuyện với mày, luôn coi mày là bạn mà quan tâm chia sẻ. Vậy mà mày định bỏ cái thứ chết tiệt kia vào trà sữa mà ám hại em ấy, mày tin lời cái lũ súc vật kia đây chỉ là thứ nước để thư giãn thôi sao. Chúng đã bao giờ hiền lành tốt đẹp được như thế, hay chỉ chăm chăm nghĩ cách hại người. Mà nếu mày ghi hận cũng là hận lão Thuận và chính bản thân mày chứ Vy thì có liên quan gì.
Tiếng lòng Mai liên tục réo gọi cho lương tâm Mai thức tỉnh, và may mắn thay cô đã buông lọ thuốc ấy ra, cất vào trong ngăn để đồ rồi mở cửa xe bước ra ngoài, mỉm cười nhìn hai ly trà sữa trong tay. “Tinh tinh… tính tinh…” tiếng chuông điện thoại reo vang và cô hồ hởi mà nhấc máy nghe.
-Alo, là Mai đấy phải không…
Lúc này Vy cũng vừa ăn trưa xong rồi trở về, cô ngồi thoải mái, mắt lim dim tận hưởng sự ve vuốt của những cơn gió đầu hè dịu mát. Vị trí này rất đẹp cũng rất riêng tư, hầu như chỉ có cô biết đến nó và tận hưởng quang cảnh thoáng đãng ở đây mỗi ngày.
-Giá kể có chị Mai ở đây với một hai ly trà sữa nữa thì tốt, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện đến khi diễn tập là vừa.
Vy nghĩ đến những thứ mình thích rồi nói chuyện một mình, cũng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, rồi một bóng dáng thướt tha, xách theo hai ly trà sữa xuất hiện. Vy cười tươi như hoa đón chào người chị mà cô đang ngóng chờ.
-Chị, chị ngồi xuống đây.
Vy ngồi xích ra nhường chỗ cho Mai ngồi xuống ngay bên cạnh mình, lúc Mai ngồi xuống và đưa cho cô 1 ly trà sữa, cô cười càng tươi hơn.
-Chị đúng thật là bà bụt của em, em vừa ước có chị lên đây nói chuyện với em cùng với một ly trà sữa thì chị liền xuất hiện. Ôi thích quá đi.
Mai chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà trên tay. Vy cũng chọc ống hút vào ly trà sữa chị đưa rồi tính hút một ngụm to, nhưng lúc này Mai lại giữ tay em lại, Vy hơi khó hiểu hỏi lại.
-Sao thế chị, ly của em có vấn đề gì à.
-Không…không vấn đề gì hết, chị chỉ muốn nhắc nhở em là vị kem cheese sẽ hơi mặn một chút không biết em có thích không.
-Ôi, tưởng gì, trà sữa là sở trường của em rồi, vị gì em chẳng thích, hồi yêu nhau em bắt ông Thuận phải mua hết vị trà sữa ở Hà Nội cho em uống thì em mới cưới. Ai dè bác sĩ bảo cưới là phải cưới vội, cũng may là lão cũng không quá xấu. Ôi trà sữa chị mua ngon thế.
-Ừ, ngon thì uống nhiều vào.
Mai hơi nhắm mắt ngửa cổ ra sau hưởng thụ không khí mát mẻ nơi đây trong khi bên này Vy hút trà sữa say sưa và huyên thuyên kể đủ chuyện cho chị mình nghe.
-À chị này chị cho em hỏi.
-Ừ em hỏi đi.
-Đợt vừa rồi chị đi công tác với lão Thuận nhà em, chị thấy có hay thức khuya với uống rượu không ạ, thuốc em đưa cho lão ấy lão có uống đều không hả chị. Dạo này em gọi mà lão kêu bận suốt chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
-Chị không để ý lắm, nhưng thấy vẫn khỏe, rất khỏe là đằng khác.
-Trông thế thôi, đuối lắm rồi, uống thuốc suốt chị à.
-Đuối gì mà làm việc gấp đôi gấp 3 người khác, thậm chí chị làm theo mà mệt muốn đứt hơi. Đợt này về em sẽ biết.
-Thế chắc cái đống thuốc em mua có tác dụng rồi, cũng may. Mà chuyến này đi công việc căng lắm hả chị, chứ hay sao mà lão nhà em ép chị ác thế, để đợt này về em xạc cho lão một trận, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
-Nói làm gì, chuyện qua rồi, mà nhờ thế chị mới học được nhiều điều.
-Vâng, lão ấy nhà em được cái nhiều kinh nghiệm, em tiến bộ là cũng nhờ lão ấy chỉ cho đấy ạ…oa oa…sao hôm nay buồn ngủ thế chứ.
-Gió mát thế này buồn ngủ cũng đúng, thôi em uống hết ly trà sữa đi rồi nghỉ ngơi chuẩn bị diễn tập.
Vy làm theo rồi một vài phút sau lờ đờ ngủ gật. Cũng chẳng hẳn là ngủ vì em vẫn còn có ý thức, vẫn muốn nói chuyện với chị nhưng mi mắt rủ xuống còn tay chân bải hoải chỉ muốn nằm yên. Mai lay rồi gọi Vy mấy lần nhưng Vy chẳng những không tỉnh táo mà càng li bì sâu hơn. Mai lúc này đáng lẽ phải cuống lên, nhưng không, cô ta thản nhiên đến lạ. Thản nhiên vì chính cô ta khiến em trở nên thế này, vì chính cô ta là người ra tay chuốc thuốc em, mặc dù đã có lúc cô ta cảm thấy tội lỗi và áy náy mà cất lọ thuốc kia đi rồi.
Nhưng cuộc gọi khi Mai sắp bước vào thang máy đã thay đổi mọi chuyện. Cuộc gọi đó của lão Phát, và với cái giọng trịch thượng hắn nói chuyện vừa cợt nhả vừa coi thường khiến cô tức phát điên. Nguyên văn lời lão thế này.
-“...Anh Phát đây, em chắc chưa quên anh đâu nhỉ, cũng giống cách anh chưa thể quên em. Anh đang ở Hà Nội anh muốn chúng mình gặp nhau bây giờ, anh có chuyện tốt muốn dành cho em.”
Tất nhiên là Mai từ chối, để rồi sau đó lời lẽ của hắn càng quá đáng hơn.
-“Em khoan hãy từ chối, anh muốn bàn với em một hợp đồng cực tốt. Hợp đồng của em với anh, là với riêng anh thôi chứ không phải là nhiều anh như hôm trước. Đãi ngộ thậm chí cao hơn lão Thuận trả cho em nhiều.”
-Tôi không cần, xin lỗi anh tôi đang bận, mong anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.
-“Gớm hôm nay làm gì mà cành cao thế, lão Thuận nói hết với anh rồi, em cũng chẳng phải loại chính chuyên tốt đẹp gì cho cam. Tiền của Thuận tiêu được thì tiền của anh cũng thế, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn và quyến rũ như hôm trước là ok, suy nghĩ kĩ đi, cơ hội như thế này ít lắm.”
Lại là lão Thuận, lão coi thường cô đã đành lại còn kể xấu về cô cho người khác nghe, đã thế cô sẽ cho lão một bài học. Và thế là cô quay lại, dùng kim tiêm hút hết cả lọ thuốc Tuấn đưa rồi trút vào trong ly trà sữa, vừa rồi cô đã đưa ly đó cho Vy để khiến em ấy giờ đây mê man như vậy.images (18).jpeg
-Alo, lên đi, tôi xuống đây.
Mai gọi điện rồi định quay ra nhưng lúc này Tuấn và Sang đã bước ra từ cửa phụ của gian phòng truyền thống. Nhìn thấy Vy đang ngồi ngả nghiêng, mắt nhắm tịt và Mai ở một bên Tuấn cười thật to rồi nói.
-Em giỏi lắm, khà khà, rồi anh sẽ thưởng cho em.
-Không cần, tôi xuống đây.
-Đừng đi xuống bây giờ, mọi người đang đi nườm nượp bên ngoài để chuẩn bị diễn tập kia kìa, theo bọn anh vào đây.
Lúc này Sang đã đến để đỡ Vy dậy, sau đó hắn bế em thẳng vào góc khuất ở trong căn phòng truyền thống rồi đặt em lên chiếc bàn gỗ ở giữa. Vy vẫn cụng cựa nhưng mà rất yếu và mơ hồ nửa như tỉnh nửa như mơ. Chính xác là trong trạng thái này Vy vẫn còn ý thức, em biết mình không nên ngủ ở đây, mình còn rất nhiều việc cần làm nhưng không tỉnh táo nổi. Có người chạm vào người mình em biết nhưng lại không thể mở mắt nhìn xem đó là ai, vì sao họ cười đắc trí như vậy.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Đính kèm

  • IMG_20250224_100350_196.jpg
    IMG_20250224_100350_196.jpg
    107.6 KB · Xem: 30

Anh hàng xóm69

Tao là gay
Ch123. Đồng lõa.
Tuấn nhìn về Mai đang nằm co ro trong góc, đầu bù tóc rối, áo váy nát nhàu, hắn cười nhếch môi nói với cô bằng cái giọng thô tục hàng ngày.Xem nội dung: 444931
-Hừ, em nghĩ có chỗ dựa là lão Thuận là có thể bơ đẹp bọn anh đấy à. Địt mẹ, tay Thuận hứa với em là sẽ lấy lại cho cái đống ảnh với clip kia phải không. Anh đếch cần, nếu thích anh tụt quần luôn ra đây rồi chạy khắp chỗ này cho camera ghi lại cho em xem, em tin không. Lúc đó người ta sẽ thấy được anh cởi truồng chạy từ ôtô của em ra, người nào hỏi thì anh kể hết những lần địt nhau của anh với em.
Thấy mặt Mai vần còn chưa tỏ vẻ gì sợ hãi hắn nói tiếp.
-Em nghĩ anh không có bằng chứng hả, vậy thì trích xuất camera. Kiểu gì chẳng thấy được cảnh xe ô tô của em rung lắc hay là cảnh anh với em dắt nhau lên tầng 10, hoặc cảnh anh tụt quần em trong phòng truyền thống của tập đoàn nhưng thấy băng vệ sinh thì lại kéo lên. Những cảnh đấy anh đã cắt ra vì sợ bị lộ thì mang tiếng em, nhưng giờ muốn anh tìm lại thì dễ ợt.
-Anh làm vậy thì anh cũng xong đời, tôi nói cho anh biết người nhà tôi ở trên sở công an thành phố không phải dạng vừa đâu. Nếu anh làm vậy người nhà tôi sẽ còng đầu anh lại cho anh tù rũ xương.
-Ái chà chà, gớm nhỉ. Hôm nay còn dám dọa cả anh nữa cơ à, em làm anh sợ quá cơ. Đã thế anh xem em có dám đánh cuộc để chết chùm cùng anh hay không.
Vừa đúng lúc có ánh đèn xe lấp loáng, Tuấn tụt quần để lộ con cu nhằng nhẵng, nửa cứng nửa mềm với hai hòn bi kì dị khoe ra. Rồi hắn đặt tay lên khóa cửa làm động tác mở cửa để chuẩn bị lao ra ngoài. Mặt Mai bấy giờ cắt không còn giọt máu. Chuyện mà đúng theo những gì hắn nói thì đời cô coi như xong. Từ gia đình, công việc đến cả danh dự cũng không còn giữ nổi, rồi một đồn mười, mười đồn trăm sau đó là hình ảnh, clip dò rỉ, cô cũng chẳng mặt mũi mà sống nổi. Lúc đấy thì dù hắn có tù rục xương với cô cũng chẳng ích gì, một lần nữa cũng vì so đo được mất mà cô lại thua hắn. Mặt cô nhăn nhó la thất thanh.
-ĐỪNG, xin anh… xin anh đừng làm thế, hãy đóng cửa xe vào, anh muốn gì cũng được.
-Khà khà, thế có phải ngoan không.
Vẫn nụ cười đểu giả, Tuấn buông cửa xe ô tô ra rồi quay vào. Nếu tinh ý Mai sẽ nhận ra tay hắn đang hơi run và có vẻ hắn vừa trút ra một hơi thở thật dài.
Đúng vậy nếu Mai chỉ kiên trì thêm vài giây nữa sẽ thấy cảnh Tuấn thua cuộc khó coi như thế nào, nhưng cô không đủ dũng khí vì vậy mà đầu hàng trước sự vô lại của hắn.
Tuấn thắng, vì vậy mà tay hắn mò vào giữa hai chân cô chơi đùa, ngón tay lách qua chiếc quần lót rồi thụt ra thụt vào trong cửa mình của Mai.
-Há há, cảm giác sờ lồn em vẫn là thích nhất…xem này nước nhờn lại chảy đầm đìa rồi đấy thấy không, vậy mà còn làm ra vẻ không thích. Đĩ mà còn làm khách.
Hắn dơ 2 ngón tay lóng lánh nước nhờn ra trước mặt cô rồi rồi ra hiệu cho Mai mở mồm, Mai bắt buộc phải làm theo rồi như mọi lần mút sạch hai ngón tay ấy.
-Đấy, cứ như thế này có phải xinh đẹp, đáng yêu bao nhiêu không, cớ gì mà cứ làm ra cái vẻ kiêu kỳ chảnh chó với anh. Vui vẻ địt nhau chẳng thích hơn à.
Vừa nói hắn vừa cầm con cu vẩy vẩy rồi tiến lại, hắn hất hàm ra hiệu để em chuẩn bị ngậm lấy nó. Hắn làm như vậy để chứng tỏ quyền uy, để khẳng định hắn lại sở hữu Mai thêm một lần nữa, cô sẽ lại khuất phục và làm đồ chơi cho hắn một cách rẻ mạt sao.
-Không, không thể như thế được, hắn là kẻ cặn bã, hắn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương người khác, không thể để hắn dễ dàng áp chế mình thêm lần nữa, phải cố mà phản kháng.
Nghĩ là làm Mai cố đẩy hắn ra và nói thật nhanh.
-Không được, việc người nhà tôi làm trong sở công an là thật, tôi cũng quyết tâm không để các anh coi thường và bán rẻ thêm một lần nào nữa. Nếu anh cứ cố tình ép tôi, tôi sẽ hét lên ngay bây giờ rồi đến đâu thì đến, nếu những hình ảnh và clip của tôi lộ ra tôi cũng sẽ tố cáo anh đã hiếp dâm tôi. Tôi tin người nhà tôi sẽ lấy lại công bằng và trả thù cho tôi, giờ nếu anh không sợ đi tù thì cứ việc tiến lại.
Mai vừa nói vừa run, mắt cô rưng rưng nhưng bàn tay đã đưa lên nắm chắc vào cổ áo, có vẻ như cô đã sẵn sàng xé áo rồi hô lên.Xem nội dung: 444935 Còn Tuấn cũng đang chần chừ không dám bước tiếp, tuy hắn không có nhiều thứ để mất như Mai, nhưng hắn cũng rất sợ phải đi tù. Bản chất hắn vẫn chỉ là một tên chết nhát, không dám đưa thân vào nguy hiểm để đánh cược với Mai.
-Mai, hôm nay em sao vậy, sao lại có thái độ như vậy với anh, cứ thoải mái vui vẻ như mọi lần có phải tốt hơn không. Làm mọi việc căng thẳng như vậy chỉ thiệt cho em mà thôi. Em tính xem người nhà em cho anh đi tù được bao lâu, còn em mất những gì.
Mai biết rõ điều này, nhưng không thể để chúng quá dễ dãi mà có được cô, ít nhất mọi chuyện phải được cô đồng ý, vì vậy cô nói ra điều kiện của mình.
-Tôi cũng không mong muốn chết chùm cùng anh, nhưng mọi chuyện không thể quá đáng như trước nữa. Các anh không thể tùy tiện thích làm gì thì làm, thích vứt tôi cho ai thì vứt như trước được. Tôi cũng cần có sĩ diện có danh dự của mình chứ, hơn thế nữa tôi là con người chứ không phải búp bê, tôi cũng có cảm xúc các anh phải tôn trọng nó chứ.
Thì ra là vậy, Tuấn hiểu rằng Mai chỉ đang muốn thương lượng một điều gì đó mà thôi, hắn xuống giọng nhẹ nhàng cho cô bình tâm lại.
-Đơn giản thôi mà em muốn gì cứ nói ra, anh chiều theo ý em là được chứ gì.
Mai không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như thế, cô liền nói ra một mạch không giữ lại chút nào.
-Như tôi đã nói, anh phải tôn trọng tôi, không được ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, không được bán tôi cho bất kì ai vì bất kì cái gì. Không được dùng bạo lực với tôi cũng không được đưa ra những đòi hỏi quá đáng trong điều kiện không thích hợp. Nói chung, làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.
-Ý là mọi chuyện đều phải nói trước với em, được em đồng ý rồi mới làm đúng không. Vậy thì có khó gì đâu chứ, chỉ cần em nói một câu là được, cớ gì phải mặt nặng mày nhẹ để mất vui. Làm hết cả hứng, đấy em xem con cặc anh nó ỉu xìu rồi thấy chưa. Em đền cho anh đi.
Hắn vẫn nhăn nhở chỉ vào con cu đã mềm oặt của mình rồi ra hiệu cho cô mút nó. Nhưng lúc này Mai lại nhìn đồng hồ rồi nhăn nhó mà lắc đầu.
-Không được muộn rồi, tôi phải về nhà …lúc khác đi.
-Cũng được, nhưng em phải đồng ý làm cho anh việc khác.
-Là việc gì, đừng có yêu cầu gì quá đáng nhé, vừa nãy chúng ta mới vừa thỏa thuận xong rồi đấy.
-Hì hì, em yên tâm anh sẽ không nuốt lời đâu, việc bây giờ anh nhờ em chỉ là một việc rất nhỏ nếu em chịu ra tay.
-Vậy anh nói đi, muốn tôi làm việc gì.
Tuấn rút trong túi quần một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Mai.
-Anh muốn buổi trưa ngày mai em bỏ cái này vào nước uống của cái Vy trước khi diễn tập phòng cháy chữa cháy.
-Cái gì đây, các anh muốn làm gì.
-Em đừng hỏi nhiều, anh đã đồng ý với một đống điều kiện của em, chỉ cần em đồng ý lại với một việc này mà thôi.
-Nhưng tôi cần biết đây là thứ gì, và nếu cho người khác dùng sẽ có hậu quả ra sao, tôi không muốn làm hại ai hết.
-Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ muốn Vy thư giãn một chút thôi mà, không có ai hại ai ở đây cả.
-Anh nghĩ tôi là người ngu chắc anh và lão Sang thì có bao giờ làm chuyện gì tốt cho ai chứ, tối ngày chỉ nghĩ cách hại người mà thôi. Tôi sẽ không làm tay sai, trở thành công cụ của các anh đâu.
Tuấn nheo mắt nhìn Mai thật nguy hiểm, hắn không ngờ qua mấy ngày mà cô lại thay đổi nhanh như thế, tỉnh táo hơn, hay lí luận và không nghe lời, vì vậy hắn phải đổi sang một chiến thuật khác.
-Anh biết điều và nhượng bộ với em mà em không biết điều lại với anh. Đã thế anh cũng nói luôn, bọn anh để cho em tự chọn đấy, giữa em với con bé đó em chỉ được chọn một mà thôi.
-Là sao, tôi không hiểu.
-Đơn giản, bọn anh, tức là anh và anh Sang muốn có người nhập hội chơi cùng bọn anh những trò chơi sung sướng. Trước đây chơi với em rất vui nhưng nếu chỉ một mình em thì vất vả cho em quá, nên bọn anh phải tìm thêm bạn chơi khác. Lọ thuốc này chỉ để trợ hứng giúp người kia thêm thích thú mà nghe lời chứ không hề có hại. Nhưng nếu em không chịu giúp cũng không sao, mọi việc vẫn như xưa, một mình em chơi với 2 chồng cũng được.
Liều lĩnh, trắng trợn, bọn chúng dường như không biết sợ nữa rồi, chúng coi phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục, thích ai thì bắt người đó về phục vụ.
Đáng lẽ Mai phải từ chối thật dứt khoát, thậm chí báo ông an, thế nhưng trong cô một ý nghĩ tà ác vừa manh nha, ý nghĩ đó xuất phát từ sự thù hận nhưng không phải với Vy mà là với Thuận.
-“Vì sao người bị hại luôn là mình mà không phải ai khác, mình đâu làm gì sai, cũng đâu liên quan gì đến họ. Tại sao họ có quyền dày vò cơ thể mình, dù cho mình không thích, từ Tuấn cho đến lão Sang và đặc biệt là lão Thuận. Đúng vậy, dùng tiền sỉ nhục mình cũng là gã, hiếp mình cũng là gã chủ mưu và hăng hái nhất giữ cho các bạn hắn hành lạc. Hắn xứng đáng bị nhận hậu quả đích đáng, đúng vậy phải cho người đàn bà của hắn nếm mùi mà hắn đã làm với những người khác”.
Cô vô thức cầm vào chiếc lọ thủy tinh kia khiến Tuấn cũng chẳng tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đâu phải mất công thuyết phục Mai thêm một hồi lâu nữa chứ, ai ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.
-Ngoan, cố giúp anh việc này em cũng có thêm chị em nữa để bầu bạn cho đỡ lẻ loi, lúc đấy đảm bảo em sẽ thích mê cho mà xem. Thôi muộn rồi anh về đây.
Mai không trả lời cô dán mắt nhìn vào lọ thuốc không hiểu vì lý do gì mà lại cầm đến nó, cô muốn hại Vy sao? Vì cái gì? Thực ra có rất nhiều lý do mà Mai cầm tay vào lọ thuốc, có phần vì bị Tuấn bức ép, phần vì trả thù tên Thuận chồng Vy, và thêm một phần rất lớn là Mai ganh tỵ. Sự ganh tỵ ngầm trong sâu thẳm cái cách Vy sống ung dung và có địa vị mà Mai không có được hoặc từng có mà giờ đã đánh mất. Tuy Mai không dám thừa nhận, nhưng chính sự nhỏ nhen che giấu này khi trỗi dậy là một phần không nhỏ khiến cô hành động tàn nhẫn đến thế.
Mai lấy đủ mọi lý do cho mình, mấy lần định đáp cái lọ đi rồi lại thôi đến cuối cùng cô vẫn lái xe về, cầm chiếc lọ trong tay và chịu cơn giằng xé mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
-“Alo alo. Thông báo cho toàn bộ anh chị em cán bộ công nhân viên của tập đoàn (...) chiều nay 14h00 sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy cùng các đồng chí công an. Anh chị em trong tập đoàn lưu ý không được vắng mặt, trong lúc diễn tập đi đúng hàng thẳng lối, chú ý bảo vệ tài sản cá nhân và của tập đoàn. Xin nhắc lại… ”
Gần hết một buổi sáng ngày thứ Sáu, chiếc loa âm tường đã phát đến lần thứ 3 cái thông báo này. Lòng Mai hệt như có đám lửa, cô đứng ngồi không yên, bồn chồn cũng chỉ vì lọ thuốc vẫn để dưới xe, không biết phải xử lý thế nào.
-Òa, hì hì, chị lại nghĩ thơ thẩn cái gì vậy, nhớ chồng à, khiếp tình củm phát sợ.
Chính là Vy, cô vẫn vui tươi thoải mái với người chị này như thế mà chẳng biết rằng trong lòng người chị ấy có những toan tính hãm hại chính mình.
-Sắp đến giờ cơm rồi đấy, chị đi ăn luôn cùng em nhé, ăn xong chị em mình lại lên góc ban công kia ngồi uống trà sữa hóng gió, đợi đến giờ diễn tập là vừa.
-Thôi chị không đói, em đi ăn cùng mọi người đi, trà sữa chị đặt rồi trưa về rồi uống.
-Chán thật, hôm nào rủ chị đi ăn cơm chị cũng lắc đầu, giống hệt lão Thuận. Mà không biết cái lão này bao giờ mới về, ở nhà nhìn nhiều thì ghét, đi lâu cũng thấy thiếu thiếu.
Vy không để ý lúc này mặt của Mai đã sạm lại, tay nắm chặt đến nổi gân xanh. Cô nói như muốn đuổi Vy đi ngay lập tức.
-Thôi em đi ăn cơm đi, chiều còn diễn tập, chị cũng còn nhiều việc lắm.
Nói rồi cô vùi đầu vào viết lách để mặc em Vy quay lưng đi mà vẫn thắc mắc về cảm xúc thất thường của chị.
Vy đi được cả giờ đồng hồ rồi Mai mới đi xuống xe của mình. Cô không chú ý ở một góc kín có hai kẻ đang thập thò theo dõi mọi hành động của cô. Một kẻ thấp lùn da ngăm đen với mái tóc hoa râm kẻ còn lại dong dỏng cao da sáng hơn một chút, có đôi mắt đảo qua đảo lại như kẻ trộm. Kẻ thấp lùn, cất giọng bề trên mà hỏi.
-Việc mày làm liệu đã chắc chắn chưa, loại thuốc đấy có đảm bảo không, việc mà không như mày nói là bóc lịch rũ xương đấy con ạ.
-Đại ca yên tâm, thuốc đặt từ bển về, chất lượng với tác dụng miễn bàn, em đã thử nhiều lần rồi, ưng ý lắm. Để chắc ăn lần này em cho hẳn 3ml, nồng độ chuẩn kê đơn cho bệnh nhân tâm thần, đảm bảo nó sẽ không chống trả, cũng chẳng nhớ bất cứ thứ gì nhưng lúc địt thì vẫn sướng vẫn phối hợp nhiệt tình.
-Khà khà thế mới thích, nhưng con Mai nó có chịu làm theo đúng như mình nói hay không. Địt mẹ, đừng để đến lúc nó lại dở quẻ là ăn lồn cả lút.
-Cái này…em không dám chắc lắm, hôm qua nó chịu cầm thuốc coi như đã nhận lời nhưng vẫn có vẻ do dự lắm, không biết hôm nay quyết tâm chưa.
-Sao mày nói chỉ cần cái buồi của mày ra trận thì chắc chắn là sẽ thành công.
-Con này dạo gần đây khác lắm, hôm qua nó còn không cho em địt mà lại còn trả treo ra điều kiện với em nữa cơ, em phải nịnh mãi mới xuôi. Không biết bây giờ nó còn lưỡng lự như lúc đấy hay không.
Quả thực Mai đang ngồi trong xe với tâm trạng bất ổn vô cùng. Tay cô vẫn cầm lọ thuốc, ý nghĩ chia ra hai luồng xung đột sâu sắc. Một bên là sự bức ép cộng với lòng thù hận và thêm chút ghen tị thúc dục cô bỏ thứ nước chưa biết kia vào cốc trà sữa của Vy. Luồng suy nghĩ thứ 2 là lòng trắc ẩn, sự sợ hãi khi làm việc tội lỗi ngăn cản cô làm cái việc thất đức này.
-Mai ơi là Mai, mày đã trở thành cái thứ quỷ yêu gì rồi thế này. Em ấy có tội tình gì chứ, lúc nào cũng tíu tít nói chuyện với mày, luôn coi mày là bạn mà quan tâm chia sẻ. Vậy mà mày định bỏ cái thứ chết tiệt kia vào trà sữa mà ám hại em ấy, mày tin lời cái lũ súc vật kia đây chỉ là thứ nước để thư giãn thôi sao. Chúng đã bao giờ hiền lành tốt đẹp được như thế, hay chỉ chăm chăm nghĩ cách hại người. Mà nếu mày ghi hận cũng là hận lão Thuận và chính bản thân mày chứ Vy thì có liên quan gì.
Tiếng lòng Mai liên tục réo gọi cho lương tâm Mai thức tỉnh, và may mắn thay cô đã buông lọ thuốc ấy ra, cất vào trong ngăn để đồ rồi mở cửa xe bước ra ngoài, mỉm cười nhìn hai ly trà sữa trong tay. “Tinh tinh… tính tinh…” tiếng chuông điện thoại reo vang và cô hồ hởi mà nhấc máy nghe.
-Alo, là Mai đấy phải không…
Lúc này Vy cũng vừa ăn trưa xong rồi trở về, cô ngồi thoải mái, mắt lim dim tận hưởng sự ve vuốt của những cơn gió đầu hè dịu mát. Vị trí này rất đẹp cũng rất riêng tư, hầu như chỉ có cô biết đến nó và tận hưởng quang cảnh thoáng đãng ở đây mỗi ngày.
-Giá kể có chị Mai ở đây với một hai ly trà sữa nữa thì tốt, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện đến khi diễn tập là vừa.
Vy nghĩ đến những thứ mình thích rồi nói chuyện một mình, cũng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, rồi một bóng dáng thướt tha, xách theo hai ly trà sữa xuất hiện. Vy cười tươi như hoa đón chào người chị mà cô đang ngóng chờ.
-Chị, chị ngồi xuống đây.
Vy ngồi xích ra nhường chỗ cho Mai ngồi xuống ngay bên cạnh mình, lúc Mai ngồi xuống và đưa cho cô 1 ly trà sữa, cô cười càng tươi hơn.
-Chị đúng thật là bà bụt của em, em vừa ước có chị lên đây nói chuyện với em cùng với một ly trà sữa thì chị liền xuất hiện. Ôi thích quá đi.
Mai chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà trên tay. Vy cũng chọc ống hút vào ly trà sữa chị đưa rồi tính hút một ngụm to, nhưng lúc này Mai lại giữ tay em lại, Vy hơi khó hiểu hỏi lại.
-Sao thế chị, ly của em có vấn đề gì à.
-Không…không vấn đề gì hết, chị chỉ muốn nhắc nhở em là vị kem cheese sẽ hơi mặn một chút không biết em có thích không.
-Ôi, tưởng gì, trà sữa là sở trường của em rồi, vị gì em chẳng thích, hồi yêu nhau em bắt ông Thuận phải mua hết vị trà sữa ở Hà Nội cho em uống thì em mới cưới. Ai dè bác sĩ bảo cưới là phải cưới vội, cũng may là lão cũng không quá xấu. Ôi trà sữa chị mua ngon thế.
-Ừ, ngon thì uống nhiều vào.
Mai hơi nhắm mắt ngửa cổ ra sau hưởng thụ không khí mát mẻ nơi đây trong khi bên này Vy hút trà sữa say sưa và huyên thuyên kể đủ chuyện cho chị mình nghe.
-À chị này chị cho em hỏi.
-Ừ em hỏi đi.
-Đợt vừa rồi chị đi công tác với lão Thuận nhà em, chị thấy có hay thức khuya với uống rượu không ạ, thuốc em đưa cho lão ấy lão có uống đều không hả chị. Dạo này em gọi mà lão kêu bận suốt chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
-Chị không để ý lắm, nhưng thấy vẫn khỏe, rất khỏe là đằng khác.
-Trông thế thôi, đuối lắm rồi, uống thuốc suốt chị à.
-Đuối gì mà làm việc gấp đôi gấp 3 người khác, thậm chí chị làm theo mà mệt muốn đứt hơi. Đợt này về em sẽ biết.
-Thế chắc cái đống thuốc em mua có tác dụng rồi, cũng may. Mà chuyến này đi công việc căng lắm hả chị, chứ hay sao mà lão nhà em ép chị ác thế, để đợt này về em xạc cho lão một trận, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
-Nói làm gì, chuyện qua rồi, mà nhờ thế chị mới học được nhiều điều.
-Vâng, lão ấy nhà em được cái nhiều kinh nghiệm, em tiến bộ là cũng nhờ lão ấy chỉ cho đấy ạ…oa oa…sao hôm nay buồn ngủ thế chứ.
-Gió mát thế này buồn ngủ cũng đúng, thôi em uống hết ly trà sữa đi rồi nghỉ ngơi chuẩn bị diễn tập.
Vy làm theo rồi một vài phút sau lờ đờ ngủ gật. Cũng chẳng hẳn là ngủ vì em vẫn còn có ý thức, vẫn muốn nói chuyện với chị nhưng mi mắt rủ xuống còn tay chân bải hoải chỉ muốn nằm yên. Mai lay rồi gọi Vy mấy lần nhưng Vy chẳng những không tỉnh táo mà càng li bì sâu hơn. Mai lúc này đáng lẽ phải cuống lên, nhưng không, cô ta thản nhiên đến lạ. Thản nhiên vì chính cô ta khiến em trở nên thế này, vì chính cô ta là người ra tay chuốc thuốc em, mặc dù đã có lúc cô ta cảm thấy tội lỗi và áy náy mà cất lọ thuốc kia đi rồi.
Nhưng cuộc gọi khi Mai sắp bước vào thang máy đã thay đổi mọi chuyện. Cuộc gọi đó của lão Phát, và với cái giọng trịch thượng hắn nói chuyện vừa cợt nhả vừa coi thường khiến cô tức phát điên. Nguyên văn lời lão thế này.
-“...Anh Phát đây, em chắc chưa quên anh đâu nhỉ, cũng giống cách anh chưa thể quên em. Anh đang ở Hà Nội anh muốn chúng mình gặp nhau bây giờ, anh có chuyện tốt muốn dành cho em.”
Tất nhiên là Mai từ chối, để rồi sau đó lời lẽ của hắn càng quá đáng hơn.
-“Em khoan hãy từ chối, anh muốn bàn với em một hợp đồng cực tốt. Hợp đồng của em với anh, là với riêng anh thôi chứ không phải là nhiều anh như hôm trước. Đãi ngộ thậm chí cao hơn lão Thuận trả cho em nhiều.”
-Tôi không cần, xin lỗi anh tôi đang bận, mong anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.
-“Gớm hôm nay làm gì mà cành cao thế, lão Thuận nói hết với anh rồi, em cũng chẳng phải loại chính chuyên tốt đẹp gì cho cam. Tiền của Thuận tiêu được thì tiền của anh cũng thế, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn và quyến rũ như hôm trước là ok, suy nghĩ kĩ đi, cơ hội như thế này ít lắm.”
Lại là lão Thuận, lão coi thường cô đã đành lại còn kể xấu về cô cho người khác nghe, đã thế cô sẽ cho lão một bài học. Và thế là cô quay lại, dùng kim tiêm hút hết cả lọ thuốc Tuấn đưa rồi trút vào trong ly trà sữa, vừa rồi cô đã đưa ly đó cho Vy để khiến em ấy giờ đây mê man như vậy.Xem nội dung: 444929
-Alo, lên đi, tôi xuống đây.
Mai gọi điện rồi định quay ra nhưng lúc này Tuấn và Sang đã bước ra từ cửa phụ của gian phòng truyền thống. Nhìn thấy Vy đang ngồi ngả nghiêng, mắt nhắm tịt và Mai ở một bên Tuấn cười thật to rồi nói.
-Em giỏi lắm, khà khà, rồi anh sẽ thưởng cho em.
-Không cần, tôi xuống đây.
-Đừng đi xuống bây giờ, mọi người đang đi nườm nượp bên ngoài để chuẩn bị diễn tập kia kìa, theo bọn anh vào đây.
Lúc này Sang đã đến để đỡ Vy dậy, sau đó hắn bế em thẳng vào góc khuất ở trong căn phòng truyền thống rồi đặt em lên chiếc bàn gỗ ở giữa. Vy vẫn cụng cựa nhưng mà rất yếu và mơ hồ nửa như tỉnh nửa như mơ. Chính xác là trong trạng thái này Vy vẫn còn ý thức, em biết mình không nên ngủ ở đây, mình còn rất nhiều việc cần làm nhưng không tỉnh táo nổi. Có người chạm vào người mình em biết nhưng lại không thể mở mắt nhìn xem đó là ai, vì sao họ cười đắc trí như vậy.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Hóng mãi với ra nhuốt luôn
 

Anh già chăn rau

Yếu sinh lý
Ch123. Đồng lõa.
Tuấn nhìn về Mai đang nằm co ro trong góc, đầu bù tóc rối, áo váy nát nhàu, hắn cười nhếch môi nói với cô bằng cái giọng thô tục hàng ngày.Xem nội dung: 444931
-Hừ, em nghĩ có chỗ dựa là lão Thuận là có thể bơ đẹp bọn anh đấy à. Địt mẹ, tay Thuận hứa với em là sẽ lấy lại cho cái đống ảnh với clip kia phải không. Anh đếch cần, nếu thích anh tụt quần luôn ra đây rồi chạy khắp chỗ này cho camera ghi lại cho em xem, em tin không. Lúc đó người ta sẽ thấy được anh cởi truồng chạy từ ôtô của em ra, người nào hỏi thì anh kể hết những lần địt nhau của anh với em.
Thấy mặt Mai vần còn chưa tỏ vẻ gì sợ hãi hắn nói tiếp.
-Em nghĩ anh không có bằng chứng hả, vậy thì trích xuất camera. Kiểu gì chẳng thấy được cảnh xe ô tô của em rung lắc hay là cảnh anh với em dắt nhau lên tầng 10, hoặc cảnh anh tụt quần em trong phòng truyền thống của tập đoàn nhưng thấy băng vệ sinh thì lại kéo lên. Những cảnh đấy anh đã cắt ra vì sợ bị lộ thì mang tiếng em, nhưng giờ muốn anh tìm lại thì dễ ợt.
-Anh làm vậy thì anh cũng xong đời, tôi nói cho anh biết người nhà tôi ở trên sở công an thành phố không phải dạng vừa đâu. Nếu anh làm vậy người nhà tôi sẽ còng đầu anh lại cho anh tù rũ xương.
-Ái chà chà, gớm nhỉ. Hôm nay còn dám dọa cả anh nữa cơ à, em làm anh sợ quá cơ. Đã thế anh xem em có dám đánh cuộc để chết chùm cùng anh hay không.
Vừa đúng lúc có ánh đèn xe lấp loáng, Tuấn tụt quần để lộ con cu nhằng nhẵng, nửa cứng nửa mềm với hai hòn bi kì dị khoe ra. Rồi hắn đặt tay lên khóa cửa làm động tác mở cửa để chuẩn bị lao ra ngoài. Mặt Mai bấy giờ cắt không còn giọt máu. Chuyện mà đúng theo những gì hắn nói thì đời cô coi như xong. Từ gia đình, công việc đến cả danh dự cũng không còn giữ nổi, rồi một đồn mười, mười đồn trăm sau đó là hình ảnh, clip dò rỉ, cô cũng chẳng mặt mũi mà sống nổi. Lúc đấy thì dù hắn có tù rục xương với cô cũng chẳng ích gì, một lần nữa cũng vì so đo được mất mà cô lại thua hắn. Mặt cô nhăn nhó la thất thanh.
-ĐỪNG, xin anh… xin anh đừng làm thế, hãy đóng cửa xe vào, anh muốn gì cũng được.
-Khà khà, thế có phải ngoan không.
Vẫn nụ cười đểu giả, Tuấn buông cửa xe ô tô ra rồi quay vào. Nếu tinh ý Mai sẽ nhận ra tay hắn đang hơi run và có vẻ hắn vừa trút ra một hơi thở thật dài.
Đúng vậy nếu Mai chỉ kiên trì thêm vài giây nữa sẽ thấy cảnh Tuấn thua cuộc khó coi như thế nào, nhưng cô không đủ dũng khí vì vậy mà đầu hàng trước sự vô lại của hắn.
Tuấn thắng, vì vậy mà tay hắn mò vào giữa hai chân cô chơi đùa, ngón tay lách qua chiếc quần lót rồi thụt ra thụt vào trong cửa mình của Mai.
-Há há, cảm giác sờ lồn em vẫn là thích nhất…xem này nước nhờn lại chảy đầm đìa rồi đấy thấy không, vậy mà còn làm ra vẻ không thích. Đĩ mà còn làm khách.
Hắn dơ 2 ngón tay lóng lánh nước nhờn ra trước mặt cô rồi rồi ra hiệu cho Mai mở mồm, Mai bắt buộc phải làm theo rồi như mọi lần mút sạch hai ngón tay ấy.
-Đấy, cứ như thế này có phải xinh đẹp, đáng yêu bao nhiêu không, cớ gì mà cứ làm ra cái vẻ kiêu kỳ chảnh chó với anh. Vui vẻ địt nhau chẳng thích hơn à.
Vừa nói hắn vừa cầm con cu vẩy vẩy rồi tiến lại, hắn hất hàm ra hiệu để em chuẩn bị ngậm lấy nó. Hắn làm như vậy để chứng tỏ quyền uy, để khẳng định hắn lại sở hữu Mai thêm một lần nữa, cô sẽ lại khuất phục và làm đồ chơi cho hắn một cách rẻ mạt sao.
-Không, không thể như thế được, hắn là kẻ cặn bã, hắn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương người khác, không thể để hắn dễ dàng áp chế mình thêm lần nữa, phải cố mà phản kháng.
Nghĩ là làm Mai cố đẩy hắn ra và nói thật nhanh.
-Không được, việc người nhà tôi làm trong sở công an là thật, tôi cũng quyết tâm không để các anh coi thường và bán rẻ thêm một lần nào nữa. Nếu anh cứ cố tình ép tôi, tôi sẽ hét lên ngay bây giờ rồi đến đâu thì đến, nếu những hình ảnh và clip của tôi lộ ra tôi cũng sẽ tố cáo anh đã hiếp dâm tôi. Tôi tin người nhà tôi sẽ lấy lại công bằng và trả thù cho tôi, giờ nếu anh không sợ đi tù thì cứ việc tiến lại.
Mai vừa nói vừa run, mắt cô rưng rưng nhưng bàn tay đã đưa lên nắm chắc vào cổ áo, có vẻ như cô đã sẵn sàng xé áo rồi hô lên.Xem nội dung: 444935 Còn Tuấn cũng đang chần chừ không dám bước tiếp, tuy hắn không có nhiều thứ để mất như Mai, nhưng hắn cũng rất sợ phải đi tù. Bản chất hắn vẫn chỉ là một tên chết nhát, không dám đưa thân vào nguy hiểm để đánh cược với Mai.
-Mai, hôm nay em sao vậy, sao lại có thái độ như vậy với anh, cứ thoải mái vui vẻ như mọi lần có phải tốt hơn không. Làm mọi việc căng thẳng như vậy chỉ thiệt cho em mà thôi. Em tính xem người nhà em cho anh đi tù được bao lâu, còn em mất những gì.
Mai biết rõ điều này, nhưng không thể để chúng quá dễ dãi mà có được cô, ít nhất mọi chuyện phải được cô đồng ý, vì vậy cô nói ra điều kiện của mình.
-Tôi cũng không mong muốn chết chùm cùng anh, nhưng mọi chuyện không thể quá đáng như trước nữa. Các anh không thể tùy tiện thích làm gì thì làm, thích vứt tôi cho ai thì vứt như trước được. Tôi cũng cần có sĩ diện có danh dự của mình chứ, hơn thế nữa tôi là con người chứ không phải búp bê, tôi cũng có cảm xúc các anh phải tôn trọng nó chứ.
Thì ra là vậy, Tuấn hiểu rằng Mai chỉ đang muốn thương lượng một điều gì đó mà thôi, hắn xuống giọng nhẹ nhàng cho cô bình tâm lại.
-Đơn giản thôi mà em muốn gì cứ nói ra, anh chiều theo ý em là được chứ gì.
Mai không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như thế, cô liền nói ra một mạch không giữ lại chút nào.
-Như tôi đã nói, anh phải tôn trọng tôi, không được ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, không được bán tôi cho bất kì ai vì bất kì cái gì. Không được dùng bạo lực với tôi cũng không được đưa ra những đòi hỏi quá đáng trong điều kiện không thích hợp. Nói chung, làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.
-Ý là mọi chuyện đều phải nói trước với em, được em đồng ý rồi mới làm đúng không. Vậy thì có khó gì đâu chứ, chỉ cần em nói một câu là được, cớ gì phải mặt nặng mày nhẹ để mất vui. Làm hết cả hứng, đấy em xem con cặc anh nó ỉu xìu rồi thấy chưa. Em đền cho anh đi.
Hắn vẫn nhăn nhở chỉ vào con cu đã mềm oặt của mình rồi ra hiệu cho cô mút nó. Nhưng lúc này Mai lại nhìn đồng hồ rồi nhăn nhó mà lắc đầu.
-Không được muộn rồi, tôi phải về nhà …lúc khác đi.
-Cũng được, nhưng em phải đồng ý làm cho anh việc khác.
-Là việc gì, đừng có yêu cầu gì quá đáng nhé, vừa nãy chúng ta mới vừa thỏa thuận xong rồi đấy.
-Hì hì, em yên tâm anh sẽ không nuốt lời đâu, việc bây giờ anh nhờ em chỉ là một việc rất nhỏ nếu em chịu ra tay.
-Vậy anh nói đi, muốn tôi làm việc gì.
Tuấn rút trong túi quần một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Mai.
-Anh muốn buổi trưa ngày mai em bỏ cái này vào nước uống của cái Vy trước khi diễn tập phòng cháy chữa cháy.
-Cái gì đây, các anh muốn làm gì.
-Em đừng hỏi nhiều, anh đã đồng ý với một đống điều kiện của em, chỉ cần em đồng ý lại với một việc này mà thôi.
-Nhưng tôi cần biết đây là thứ gì, và nếu cho người khác dùng sẽ có hậu quả ra sao, tôi không muốn làm hại ai hết.
-Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ muốn Vy thư giãn một chút thôi mà, không có ai hại ai ở đây cả.
-Anh nghĩ tôi là người ngu chắc anh và lão Sang thì có bao giờ làm chuyện gì tốt cho ai chứ, tối ngày chỉ nghĩ cách hại người mà thôi. Tôi sẽ không làm tay sai, trở thành công cụ của các anh đâu.
Tuấn nheo mắt nhìn Mai thật nguy hiểm, hắn không ngờ qua mấy ngày mà cô lại thay đổi nhanh như thế, tỉnh táo hơn, hay lí luận và không nghe lời, vì vậy hắn phải đổi sang một chiến thuật khác.
-Anh biết điều và nhượng bộ với em mà em không biết điều lại với anh. Đã thế anh cũng nói luôn, bọn anh để cho em tự chọn đấy, giữa em với con bé đó em chỉ được chọn một mà thôi.
-Là sao, tôi không hiểu.
-Đơn giản, bọn anh, tức là anh và anh Sang muốn có người nhập hội chơi cùng bọn anh những trò chơi sung sướng. Trước đây chơi với em rất vui nhưng nếu chỉ một mình em thì vất vả cho em quá, nên bọn anh phải tìm thêm bạn chơi khác. Lọ thuốc này chỉ để trợ hứng giúp người kia thêm thích thú mà nghe lời chứ không hề có hại. Nhưng nếu em không chịu giúp cũng không sao, mọi việc vẫn như xưa, một mình em chơi với 2 chồng cũng được.
Liều lĩnh, trắng trợn, bọn chúng dường như không biết sợ nữa rồi, chúng coi phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục, thích ai thì bắt người đó về phục vụ.
Đáng lẽ Mai phải từ chối thật dứt khoát, thậm chí báo ông an, thế nhưng trong cô một ý nghĩ tà ác vừa manh nha, ý nghĩ đó xuất phát từ sự thù hận nhưng không phải với Vy mà là với Thuận.
-“Vì sao người bị hại luôn là mình mà không phải ai khác, mình đâu làm gì sai, cũng đâu liên quan gì đến họ. Tại sao họ có quyền dày vò cơ thể mình, dù cho mình không thích, từ Tuấn cho đến lão Sang và đặc biệt là lão Thuận. Đúng vậy, dùng tiền sỉ nhục mình cũng là gã, hiếp mình cũng là gã chủ mưu và hăng hái nhất giữ cho các bạn hắn hành lạc. Hắn xứng đáng bị nhận hậu quả đích đáng, đúng vậy phải cho người đàn bà của hắn nếm mùi mà hắn đã làm với những người khác”.
Cô vô thức cầm vào chiếc lọ thủy tinh kia khiến Tuấn cũng chẳng tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đâu phải mất công thuyết phục Mai thêm một hồi lâu nữa chứ, ai ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.
-Ngoan, cố giúp anh việc này em cũng có thêm chị em nữa để bầu bạn cho đỡ lẻ loi, lúc đấy đảm bảo em sẽ thích mê cho mà xem. Thôi muộn rồi anh về đây.
Mai không trả lời cô dán mắt nhìn vào lọ thuốc không hiểu vì lý do gì mà lại cầm đến nó, cô muốn hại Vy sao? Vì cái gì? Thực ra có rất nhiều lý do mà Mai cầm tay vào lọ thuốc, có phần vì bị Tuấn bức ép, phần vì trả thù tên Thuận chồng Vy, và thêm một phần rất lớn là Mai ganh tỵ. Sự ganh tỵ ngầm trong sâu thẳm cái cách Vy sống ung dung và có địa vị mà Mai không có được hoặc từng có mà giờ đã đánh mất. Tuy Mai không dám thừa nhận, nhưng chính sự nhỏ nhen che giấu này khi trỗi dậy là một phần không nhỏ khiến cô hành động tàn nhẫn đến thế.
Mai lấy đủ mọi lý do cho mình, mấy lần định đáp cái lọ đi rồi lại thôi đến cuối cùng cô vẫn lái xe về, cầm chiếc lọ trong tay và chịu cơn giằng xé mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
-“Alo alo. Thông báo cho toàn bộ anh chị em cán bộ công nhân viên của tập đoàn (...) chiều nay 14h00 sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy cùng các đồng chí công an. Anh chị em trong tập đoàn lưu ý không được vắng mặt, trong lúc diễn tập đi đúng hàng thẳng lối, chú ý bảo vệ tài sản cá nhân và của tập đoàn. Xin nhắc lại… ”
Gần hết một buổi sáng ngày thứ Sáu, chiếc loa âm tường đã phát đến lần thứ 3 cái thông báo này. Lòng Mai hệt như có đám lửa, cô đứng ngồi không yên, bồn chồn cũng chỉ vì lọ thuốc vẫn để dưới xe, không biết phải xử lý thế nào.
-Òa, hì hì, chị lại nghĩ thơ thẩn cái gì vậy, nhớ chồng à, khiếp tình củm phát sợ.
Chính là Vy, cô vẫn vui tươi thoải mái với người chị này như thế mà chẳng biết rằng trong lòng người chị ấy có những toan tính hãm hại chính mình.
-Sắp đến giờ cơm rồi đấy, chị đi ăn luôn cùng em nhé, ăn xong chị em mình lại lên góc ban công kia ngồi uống trà sữa hóng gió, đợi đến giờ diễn tập là vừa.
-Thôi chị không đói, em đi ăn cùng mọi người đi, trà sữa chị đặt rồi trưa về rồi uống.
-Chán thật, hôm nào rủ chị đi ăn cơm chị cũng lắc đầu, giống hệt lão Thuận. Mà không biết cái lão này bao giờ mới về, ở nhà nhìn nhiều thì ghét, đi lâu cũng thấy thiếu thiếu.
Vy không để ý lúc này mặt của Mai đã sạm lại, tay nắm chặt đến nổi gân xanh. Cô nói như muốn đuổi Vy đi ngay lập tức.
-Thôi em đi ăn cơm đi, chiều còn diễn tập, chị cũng còn nhiều việc lắm.
Nói rồi cô vùi đầu vào viết lách để mặc em Vy quay lưng đi mà vẫn thắc mắc về cảm xúc thất thường của chị.
Vy đi được cả giờ đồng hồ rồi Mai mới đi xuống xe của mình. Cô không chú ý ở một góc kín có hai kẻ đang thập thò theo dõi mọi hành động của cô. Một kẻ thấp lùn da ngăm đen với mái tóc hoa râm kẻ còn lại dong dỏng cao da sáng hơn một chút, có đôi mắt đảo qua đảo lại như kẻ trộm. Kẻ thấp lùn, cất giọng bề trên mà hỏi.
-Việc mày làm liệu đã chắc chắn chưa, loại thuốc đấy có đảm bảo không, việc mà không như mày nói là bóc lịch rũ xương đấy con ạ.
-Đại ca yên tâm, thuốc đặt từ bển về, chất lượng với tác dụng miễn bàn, em đã thử nhiều lần rồi, ưng ý lắm. Để chắc ăn lần này em cho hẳn 3ml, nồng độ chuẩn kê đơn cho bệnh nhân tâm thần, đảm bảo nó sẽ không chống trả, cũng chẳng nhớ bất cứ thứ gì nhưng lúc địt thì vẫn sướng vẫn phối hợp nhiệt tình.
-Khà khà thế mới thích, nhưng con Mai nó có chịu làm theo đúng như mình nói hay không. Địt mẹ, đừng để đến lúc nó lại dở quẻ là ăn lồn cả lút.
-Cái này…em không dám chắc lắm, hôm qua nó chịu cầm thuốc coi như đã nhận lời nhưng vẫn có vẻ do dự lắm, không biết hôm nay quyết tâm chưa.
-Sao mày nói chỉ cần cái buồi của mày ra trận thì chắc chắn là sẽ thành công.
-Con này dạo gần đây khác lắm, hôm qua nó còn không cho em địt mà lại còn trả treo ra điều kiện với em nữa cơ, em phải nịnh mãi mới xuôi. Không biết bây giờ nó còn lưỡng lự như lúc đấy hay không.
Quả thực Mai đang ngồi trong xe với tâm trạng bất ổn vô cùng. Tay cô vẫn cầm lọ thuốc, ý nghĩ chia ra hai luồng xung đột sâu sắc. Một bên là sự bức ép cộng với lòng thù hận và thêm chút ghen tị thúc dục cô bỏ thứ nước chưa biết kia vào cốc trà sữa của Vy. Luồng suy nghĩ thứ 2 là lòng trắc ẩn, sự sợ hãi khi làm việc tội lỗi ngăn cản cô làm cái việc thất đức này.
-Mai ơi là Mai, mày đã trở thành cái thứ quỷ yêu gì rồi thế này. Em ấy có tội tình gì chứ, lúc nào cũng tíu tít nói chuyện với mày, luôn coi mày là bạn mà quan tâm chia sẻ. Vậy mà mày định bỏ cái thứ chết tiệt kia vào trà sữa mà ám hại em ấy, mày tin lời cái lũ súc vật kia đây chỉ là thứ nước để thư giãn thôi sao. Chúng đã bao giờ hiền lành tốt đẹp được như thế, hay chỉ chăm chăm nghĩ cách hại người. Mà nếu mày ghi hận cũng là hận lão Thuận và chính bản thân mày chứ Vy thì có liên quan gì.
Tiếng lòng Mai liên tục réo gọi cho lương tâm Mai thức tỉnh, và may mắn thay cô đã buông lọ thuốc ấy ra, cất vào trong ngăn để đồ rồi mở cửa xe bước ra ngoài, mỉm cười nhìn hai ly trà sữa trong tay. “Tinh tinh… tính tinh…” tiếng chuông điện thoại reo vang và cô hồ hởi mà nhấc máy nghe.
-Alo, là Mai đấy phải không…
Lúc này Vy cũng vừa ăn trưa xong rồi trở về, cô ngồi thoải mái, mắt lim dim tận hưởng sự ve vuốt của những cơn gió đầu hè dịu mát. Vị trí này rất đẹp cũng rất riêng tư, hầu như chỉ có cô biết đến nó và tận hưởng quang cảnh thoáng đãng ở đây mỗi ngày.
-Giá kể có chị Mai ở đây với một hai ly trà sữa nữa thì tốt, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện đến khi diễn tập là vừa.
Vy nghĩ đến những thứ mình thích rồi nói chuyện một mình, cũng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, rồi một bóng dáng thướt tha, xách theo hai ly trà sữa xuất hiện. Vy cười tươi như hoa đón chào người chị mà cô đang ngóng chờ.
-Chị, chị ngồi xuống đây.
Vy ngồi xích ra nhường chỗ cho Mai ngồi xuống ngay bên cạnh mình, lúc Mai ngồi xuống và đưa cho cô 1 ly trà sữa, cô cười càng tươi hơn.
-Chị đúng thật là bà bụt của em, em vừa ước có chị lên đây nói chuyện với em cùng với một ly trà sữa thì chị liền xuất hiện. Ôi thích quá đi.
Mai chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà trên tay. Vy cũng chọc ống hút vào ly trà sữa chị đưa rồi tính hút một ngụm to, nhưng lúc này Mai lại giữ tay em lại, Vy hơi khó hiểu hỏi lại.
-Sao thế chị, ly của em có vấn đề gì à.
-Không…không vấn đề gì hết, chị chỉ muốn nhắc nhở em là vị kem cheese sẽ hơi mặn một chút không biết em có thích không.
-Ôi, tưởng gì, trà sữa là sở trường của em rồi, vị gì em chẳng thích, hồi yêu nhau em bắt ông Thuận phải mua hết vị trà sữa ở Hà Nội cho em uống thì em mới cưới. Ai dè bác sĩ bảo cưới là phải cưới vội, cũng may là lão cũng không quá xấu. Ôi trà sữa chị mua ngon thế.
-Ừ, ngon thì uống nhiều vào.
Mai hơi nhắm mắt ngửa cổ ra sau hưởng thụ không khí mát mẻ nơi đây trong khi bên này Vy hút trà sữa say sưa và huyên thuyên kể đủ chuyện cho chị mình nghe.
-À chị này chị cho em hỏi.
-Ừ em hỏi đi.
-Đợt vừa rồi chị đi công tác với lão Thuận nhà em, chị thấy có hay thức khuya với uống rượu không ạ, thuốc em đưa cho lão ấy lão có uống đều không hả chị. Dạo này em gọi mà lão kêu bận suốt chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
-Chị không để ý lắm, nhưng thấy vẫn khỏe, rất khỏe là đằng khác.
-Trông thế thôi, đuối lắm rồi, uống thuốc suốt chị à.
-Đuối gì mà làm việc gấp đôi gấp 3 người khác, thậm chí chị làm theo mà mệt muốn đứt hơi. Đợt này về em sẽ biết.
-Thế chắc cái đống thuốc em mua có tác dụng rồi, cũng may. Mà chuyến này đi công việc căng lắm hả chị, chứ hay sao mà lão nhà em ép chị ác thế, để đợt này về em xạc cho lão một trận, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
-Nói làm gì, chuyện qua rồi, mà nhờ thế chị mới học được nhiều điều.
-Vâng, lão ấy nhà em được cái nhiều kinh nghiệm, em tiến bộ là cũng nhờ lão ấy chỉ cho đấy ạ…oa oa…sao hôm nay buồn ngủ thế chứ.
-Gió mát thế này buồn ngủ cũng đúng, thôi em uống hết ly trà sữa đi rồi nghỉ ngơi chuẩn bị diễn tập.
Vy làm theo rồi một vài phút sau lờ đờ ngủ gật. Cũng chẳng hẳn là ngủ vì em vẫn còn có ý thức, vẫn muốn nói chuyện với chị nhưng mi mắt rủ xuống còn tay chân bải hoải chỉ muốn nằm yên. Mai lay rồi gọi Vy mấy lần nhưng Vy chẳng những không tỉnh táo mà càng li bì sâu hơn. Mai lúc này đáng lẽ phải cuống lên, nhưng không, cô ta thản nhiên đến lạ. Thản nhiên vì chính cô ta khiến em trở nên thế này, vì chính cô ta là người ra tay chuốc thuốc em, mặc dù đã có lúc cô ta cảm thấy tội lỗi và áy náy mà cất lọ thuốc kia đi rồi.
Nhưng cuộc gọi khi Mai sắp bước vào thang máy đã thay đổi mọi chuyện. Cuộc gọi đó của lão Phát, và với cái giọng trịch thượng hắn nói chuyện vừa cợt nhả vừa coi thường khiến cô tức phát điên. Nguyên văn lời lão thế này.
-“...Anh Phát đây, em chắc chưa quên anh đâu nhỉ, cũng giống cách anh chưa thể quên em. Anh đang ở Hà Nội anh muốn chúng mình gặp nhau bây giờ, anh có chuyện tốt muốn dành cho em.”
Tất nhiên là Mai từ chối, để rồi sau đó lời lẽ của hắn càng quá đáng hơn.
-“Em khoan hãy từ chối, anh muốn bàn với em một hợp đồng cực tốt. Hợp đồng của em với anh, là với riêng anh thôi chứ không phải là nhiều anh như hôm trước. Đãi ngộ thậm chí cao hơn lão Thuận trả cho em nhiều.”
-Tôi không cần, xin lỗi anh tôi đang bận, mong anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.
-“Gớm hôm nay làm gì mà cành cao thế, lão Thuận nói hết với anh rồi, em cũng chẳng phải loại chính chuyên tốt đẹp gì cho cam. Tiền của Thuận tiêu được thì tiền của anh cũng thế, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn và quyến rũ như hôm trước là ok, suy nghĩ kĩ đi, cơ hội như thế này ít lắm.”
Lại là lão Thuận, lão coi thường cô đã đành lại còn kể xấu về cô cho người khác nghe, đã thế cô sẽ cho lão một bài học. Và thế là cô quay lại, dùng kim tiêm hút hết cả lọ thuốc Tuấn đưa rồi trút vào trong ly trà sữa, vừa rồi cô đã đưa ly đó cho Vy để khiến em ấy giờ đây mê man như vậy.Xem nội dung: 444929
-Alo, lên đi, tôi xuống đây.
Mai gọi điện rồi định quay ra nhưng lúc này Tuấn và Sang đã bước ra từ cửa phụ của gian phòng truyền thống. Nhìn thấy Vy đang ngồi ngả nghiêng, mắt nhắm tịt và Mai ở một bên Tuấn cười thật to rồi nói.
-Em giỏi lắm, khà khà, rồi anh sẽ thưởng cho em.
-Không cần, tôi xuống đây.
-Đừng đi xuống bây giờ, mọi người đang đi nườm nượp bên ngoài để chuẩn bị diễn tập kia kìa, theo bọn anh vào đây.
Lúc này Sang đã đến để đỡ Vy dậy, sau đó hắn bế em thẳng vào góc khuất ở trong căn phòng truyền thống rồi đặt em lên chiếc bàn gỗ ở giữa. Vy vẫn cụng cựa nhưng mà rất yếu và mơ hồ nửa như tỉnh nửa như mơ. Chính xác là trong trạng thái này Vy vẫn còn ý thức, em biết mình không nên ngủ ở đây, mình còn rất nhiều việc cần làm nhưng không tỉnh táo nổi. Có người chạm vào người mình em biết nhưng lại không thể mở mắt nhìn xem đó là ai, vì sao họ cười đắc trí như vậy.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Sắp tới em Vy toác lồn
 
Ch123. Đồng lõa.
Tuấn nhìn về Mai đang nằm co ro trong góc, đầu bù tóc rối, áo váy nát nhàu, hắn cười nhếch môi nói với cô bằng cái giọng thô tục hàng ngày.Xem nội dung: 444931
-Hừ, em nghĩ có chỗ dựa là lão Thuận là có thể bơ đẹp bọn anh đấy à. Địt mẹ, tay Thuận hứa với em là sẽ lấy lại cho cái đống ảnh với clip kia phải không. Anh đếch cần, nếu thích anh tụt quần luôn ra đây rồi chạy khắp chỗ này cho camera ghi lại cho em xem, em tin không. Lúc đó người ta sẽ thấy được anh cởi truồng chạy từ ôtô của em ra, người nào hỏi thì anh kể hết những lần địt nhau của anh với em.
Thấy mặt Mai vần còn chưa tỏ vẻ gì sợ hãi hắn nói tiếp.
-Em nghĩ anh không có bằng chứng hả, vậy thì trích xuất camera. Kiểu gì chẳng thấy được cảnh xe ô tô của em rung lắc hay là cảnh anh với em dắt nhau lên tầng 10, hoặc cảnh anh tụt quần em trong phòng truyền thống của tập đoàn nhưng thấy băng vệ sinh thì lại kéo lên. Những cảnh đấy anh đã cắt ra vì sợ bị lộ thì mang tiếng em, nhưng giờ muốn anh tìm lại thì dễ ợt.
-Anh làm vậy thì anh cũng xong đời, tôi nói cho anh biết người nhà tôi ở trên sở công an thành phố không phải dạng vừa đâu. Nếu anh làm vậy người nhà tôi sẽ còng đầu anh lại cho anh tù rũ xương.
-Ái chà chà, gớm nhỉ. Hôm nay còn dám dọa cả anh nữa cơ à, em làm anh sợ quá cơ. Đã thế anh xem em có dám đánh cuộc để chết chùm cùng anh hay không.
Vừa đúng lúc có ánh đèn xe lấp loáng, Tuấn tụt quần để lộ con cu nhằng nhẵng, nửa cứng nửa mềm với hai hòn bi kì dị khoe ra. Rồi hắn đặt tay lên khóa cửa làm động tác mở cửa để chuẩn bị lao ra ngoài. Mặt Mai bấy giờ cắt không còn giọt máu. Chuyện mà đúng theo những gì hắn nói thì đời cô coi như xong. Từ gia đình, công việc đến cả danh dự cũng không còn giữ nổi, rồi một đồn mười, mười đồn trăm sau đó là hình ảnh, clip dò rỉ, cô cũng chẳng mặt mũi mà sống nổi. Lúc đấy thì dù hắn có tù rục xương với cô cũng chẳng ích gì, một lần nữa cũng vì so đo được mất mà cô lại thua hắn. Mặt cô nhăn nhó la thất thanh.
-ĐỪNG, xin anh… xin anh đừng làm thế, hãy đóng cửa xe vào, anh muốn gì cũng được.
-Khà khà, thế có phải ngoan không.
Vẫn nụ cười đểu giả, Tuấn buông cửa xe ô tô ra rồi quay vào. Nếu tinh ý Mai sẽ nhận ra tay hắn đang hơi run và có vẻ hắn vừa trút ra một hơi thở thật dài.
Đúng vậy nếu Mai chỉ kiên trì thêm vài giây nữa sẽ thấy cảnh Tuấn thua cuộc khó coi như thế nào, nhưng cô không đủ dũng khí vì vậy mà đầu hàng trước sự vô lại của hắn.
Tuấn thắng, vì vậy mà tay hắn mò vào giữa hai chân cô chơi đùa, ngón tay lách qua chiếc quần lót rồi thụt ra thụt vào trong cửa mình của Mai.
-Há há, cảm giác sờ lồn em vẫn là thích nhất…xem này nước nhờn lại chảy đầm đìa rồi đấy thấy không, vậy mà còn làm ra vẻ không thích. Đĩ mà còn làm khách.
Hắn dơ 2 ngón tay lóng lánh nước nhờn ra trước mặt cô rồi rồi ra hiệu cho Mai mở mồm, Mai bắt buộc phải làm theo rồi như mọi lần mút sạch hai ngón tay ấy.
-Đấy, cứ như thế này có phải xinh đẹp, đáng yêu bao nhiêu không, cớ gì mà cứ làm ra cái vẻ kiêu kỳ chảnh chó với anh. Vui vẻ địt nhau chẳng thích hơn à.
Vừa nói hắn vừa cầm con cu vẩy vẩy rồi tiến lại, hắn hất hàm ra hiệu để em chuẩn bị ngậm lấy nó. Hắn làm như vậy để chứng tỏ quyền uy, để khẳng định hắn lại sở hữu Mai thêm một lần nữa, cô sẽ lại khuất phục và làm đồ chơi cho hắn một cách rẻ mạt sao.
-Không, không thể như thế được, hắn là kẻ cặn bã, hắn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương người khác, không thể để hắn dễ dàng áp chế mình thêm lần nữa, phải cố mà phản kháng.
Nghĩ là làm Mai cố đẩy hắn ra và nói thật nhanh.
-Không được, việc người nhà tôi làm trong sở công an là thật, tôi cũng quyết tâm không để các anh coi thường và bán rẻ thêm một lần nào nữa. Nếu anh cứ cố tình ép tôi, tôi sẽ hét lên ngay bây giờ rồi đến đâu thì đến, nếu những hình ảnh và clip của tôi lộ ra tôi cũng sẽ tố cáo anh đã hiếp dâm tôi. Tôi tin người nhà tôi sẽ lấy lại công bằng và trả thù cho tôi, giờ nếu anh không sợ đi tù thì cứ việc tiến lại.
Mai vừa nói vừa run, mắt cô rưng rưng nhưng bàn tay đã đưa lên nắm chắc vào cổ áo, có vẻ như cô đã sẵn sàng xé áo rồi hô lên.Xem nội dung: 444935 Còn Tuấn cũng đang chần chừ không dám bước tiếp, tuy hắn không có nhiều thứ để mất như Mai, nhưng hắn cũng rất sợ phải đi tù. Bản chất hắn vẫn chỉ là một tên chết nhát, không dám đưa thân vào nguy hiểm để đánh cược với Mai.
-Mai, hôm nay em sao vậy, sao lại có thái độ như vậy với anh, cứ thoải mái vui vẻ như mọi lần có phải tốt hơn không. Làm mọi việc căng thẳng như vậy chỉ thiệt cho em mà thôi. Em tính xem người nhà em cho anh đi tù được bao lâu, còn em mất những gì.
Mai biết rõ điều này, nhưng không thể để chúng quá dễ dãi mà có được cô, ít nhất mọi chuyện phải được cô đồng ý, vì vậy cô nói ra điều kiện của mình.
-Tôi cũng không mong muốn chết chùm cùng anh, nhưng mọi chuyện không thể quá đáng như trước nữa. Các anh không thể tùy tiện thích làm gì thì làm, thích vứt tôi cho ai thì vứt như trước được. Tôi cũng cần có sĩ diện có danh dự của mình chứ, hơn thế nữa tôi là con người chứ không phải búp bê, tôi cũng có cảm xúc các anh phải tôn trọng nó chứ.
Thì ra là vậy, Tuấn hiểu rằng Mai chỉ đang muốn thương lượng một điều gì đó mà thôi, hắn xuống giọng nhẹ nhàng cho cô bình tâm lại.
-Đơn giản thôi mà em muốn gì cứ nói ra, anh chiều theo ý em là được chứ gì.
Mai không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như thế, cô liền nói ra một mạch không giữ lại chút nào.
-Như tôi đã nói, anh phải tôn trọng tôi, không được ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, không được bán tôi cho bất kì ai vì bất kì cái gì. Không được dùng bạo lực với tôi cũng không được đưa ra những đòi hỏi quá đáng trong điều kiện không thích hợp. Nói chung, làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.
-Ý là mọi chuyện đều phải nói trước với em, được em đồng ý rồi mới làm đúng không. Vậy thì có khó gì đâu chứ, chỉ cần em nói một câu là được, cớ gì phải mặt nặng mày nhẹ để mất vui. Làm hết cả hứng, đấy em xem con cặc anh nó ỉu xìu rồi thấy chưa. Em đền cho anh đi.
Hắn vẫn nhăn nhở chỉ vào con cu đã mềm oặt của mình rồi ra hiệu cho cô mút nó. Nhưng lúc này Mai lại nhìn đồng hồ rồi nhăn nhó mà lắc đầu.
-Không được muộn rồi, tôi phải về nhà …lúc khác đi.
-Cũng được, nhưng em phải đồng ý làm cho anh việc khác.
-Là việc gì, đừng có yêu cầu gì quá đáng nhé, vừa nãy chúng ta mới vừa thỏa thuận xong rồi đấy.
-Hì hì, em yên tâm anh sẽ không nuốt lời đâu, việc bây giờ anh nhờ em chỉ là một việc rất nhỏ nếu em chịu ra tay.
-Vậy anh nói đi, muốn tôi làm việc gì.
Tuấn rút trong túi quần một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Mai.
-Anh muốn buổi trưa ngày mai em bỏ cái này vào nước uống của cái Vy trước khi diễn tập phòng cháy chữa cháy.
-Cái gì đây, các anh muốn làm gì.
-Em đừng hỏi nhiều, anh đã đồng ý với một đống điều kiện của em, chỉ cần em đồng ý lại với một việc này mà thôi.
-Nhưng tôi cần biết đây là thứ gì, và nếu cho người khác dùng sẽ có hậu quả ra sao, tôi không muốn làm hại ai hết.
-Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ muốn Vy thư giãn một chút thôi mà, không có ai hại ai ở đây cả.
-Anh nghĩ tôi là người ngu chắc anh và lão Sang thì có bao giờ làm chuyện gì tốt cho ai chứ, tối ngày chỉ nghĩ cách hại người mà thôi. Tôi sẽ không làm tay sai, trở thành công cụ của các anh đâu.
Tuấn nheo mắt nhìn Mai thật nguy hiểm, hắn không ngờ qua mấy ngày mà cô lại thay đổi nhanh như thế, tỉnh táo hơn, hay lí luận và không nghe lời, vì vậy hắn phải đổi sang một chiến thuật khác.
-Anh biết điều và nhượng bộ với em mà em không biết điều lại với anh. Đã thế anh cũng nói luôn, bọn anh để cho em tự chọn đấy, giữa em với con bé đó em chỉ được chọn một mà thôi.
-Là sao, tôi không hiểu.
-Đơn giản, bọn anh, tức là anh và anh Sang muốn có người nhập hội chơi cùng bọn anh những trò chơi sung sướng. Trước đây chơi với em rất vui nhưng nếu chỉ một mình em thì vất vả cho em quá, nên bọn anh phải tìm thêm bạn chơi khác. Lọ thuốc này chỉ để trợ hứng giúp người kia thêm thích thú mà nghe lời chứ không hề có hại. Nhưng nếu em không chịu giúp cũng không sao, mọi việc vẫn như xưa, một mình em chơi với 2 chồng cũng được.
Liều lĩnh, trắng trợn, bọn chúng dường như không biết sợ nữa rồi, chúng coi phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục, thích ai thì bắt người đó về phục vụ.
Đáng lẽ Mai phải từ chối thật dứt khoát, thậm chí báo ông an, thế nhưng trong cô một ý nghĩ tà ác vừa manh nha, ý nghĩ đó xuất phát từ sự thù hận nhưng không phải với Vy mà là với Thuận.
-“Vì sao người bị hại luôn là mình mà không phải ai khác, mình đâu làm gì sai, cũng đâu liên quan gì đến họ. Tại sao họ có quyền dày vò cơ thể mình, dù cho mình không thích, từ Tuấn cho đến lão Sang và đặc biệt là lão Thuận. Đúng vậy, dùng tiền sỉ nhục mình cũng là gã, hiếp mình cũng là gã chủ mưu và hăng hái nhất giữ cho các bạn hắn hành lạc. Hắn xứng đáng bị nhận hậu quả đích đáng, đúng vậy phải cho người đàn bà của hắn nếm mùi mà hắn đã làm với những người khác”.
Cô vô thức cầm vào chiếc lọ thủy tinh kia khiến Tuấn cũng chẳng tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đâu phải mất công thuyết phục Mai thêm một hồi lâu nữa chứ, ai ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.
-Ngoan, cố giúp anh việc này em cũng có thêm chị em nữa để bầu bạn cho đỡ lẻ loi, lúc đấy đảm bảo em sẽ thích mê cho mà xem. Thôi muộn rồi anh về đây.
Mai không trả lời cô dán mắt nhìn vào lọ thuốc không hiểu vì lý do gì mà lại cầm đến nó, cô muốn hại Vy sao? Vì cái gì? Thực ra có rất nhiều lý do mà Mai cầm tay vào lọ thuốc, có phần vì bị Tuấn bức ép, phần vì trả thù tên Thuận chồng Vy, và thêm một phần rất lớn là Mai ganh tỵ. Sự ganh tỵ ngầm trong sâu thẳm cái cách Vy sống ung dung và có địa vị mà Mai không có được hoặc từng có mà giờ đã đánh mất. Tuy Mai không dám thừa nhận, nhưng chính sự nhỏ nhen che giấu này khi trỗi dậy là một phần không nhỏ khiến cô hành động tàn nhẫn đến thế.
Mai lấy đủ mọi lý do cho mình, mấy lần định đáp cái lọ đi rồi lại thôi đến cuối cùng cô vẫn lái xe về, cầm chiếc lọ trong tay và chịu cơn giằng xé mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
-“Alo alo. Thông báo cho toàn bộ anh chị em cán bộ công nhân viên của tập đoàn (...) chiều nay 14h00 sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy cùng các đồng chí công an. Anh chị em trong tập đoàn lưu ý không được vắng mặt, trong lúc diễn tập đi đúng hàng thẳng lối, chú ý bảo vệ tài sản cá nhân và của tập đoàn. Xin nhắc lại… ”
Gần hết một buổi sáng ngày thứ Sáu, chiếc loa âm tường đã phát đến lần thứ 3 cái thông báo này. Lòng Mai hệt như có đám lửa, cô đứng ngồi không yên, bồn chồn cũng chỉ vì lọ thuốc vẫn để dưới xe, không biết phải xử lý thế nào.
-Òa, hì hì, chị lại nghĩ thơ thẩn cái gì vậy, nhớ chồng à, khiếp tình củm phát sợ.
Chính là Vy, cô vẫn vui tươi thoải mái với người chị này như thế mà chẳng biết rằng trong lòng người chị ấy có những toan tính hãm hại chính mình.
-Sắp đến giờ cơm rồi đấy, chị đi ăn luôn cùng em nhé, ăn xong chị em mình lại lên góc ban công kia ngồi uống trà sữa hóng gió, đợi đến giờ diễn tập là vừa.
-Thôi chị không đói, em đi ăn cùng mọi người đi, trà sữa chị đặt rồi trưa về rồi uống.
-Chán thật, hôm nào rủ chị đi ăn cơm chị cũng lắc đầu, giống hệt lão Thuận. Mà không biết cái lão này bao giờ mới về, ở nhà nhìn nhiều thì ghét, đi lâu cũng thấy thiếu thiếu.
Vy không để ý lúc này mặt của Mai đã sạm lại, tay nắm chặt đến nổi gân xanh. Cô nói như muốn đuổi Vy đi ngay lập tức.
-Thôi em đi ăn cơm đi, chiều còn diễn tập, chị cũng còn nhiều việc lắm.
Nói rồi cô vùi đầu vào viết lách để mặc em Vy quay lưng đi mà vẫn thắc mắc về cảm xúc thất thường của chị.
Vy đi được cả giờ đồng hồ rồi Mai mới đi xuống xe của mình. Cô không chú ý ở một góc kín có hai kẻ đang thập thò theo dõi mọi hành động của cô. Một kẻ thấp lùn da ngăm đen với mái tóc hoa râm kẻ còn lại dong dỏng cao da sáng hơn một chút, có đôi mắt đảo qua đảo lại như kẻ trộm. Kẻ thấp lùn, cất giọng bề trên mà hỏi.
-Việc mày làm liệu đã chắc chắn chưa, loại thuốc đấy có đảm bảo không, việc mà không như mày nói là bóc lịch rũ xương đấy con ạ.
-Đại ca yên tâm, thuốc đặt từ bển về, chất lượng với tác dụng miễn bàn, em đã thử nhiều lần rồi, ưng ý lắm. Để chắc ăn lần này em cho hẳn 3ml, nồng độ chuẩn kê đơn cho bệnh nhân tâm thần, đảm bảo nó sẽ không chống trả, cũng chẳng nhớ bất cứ thứ gì nhưng lúc địt thì vẫn sướng vẫn phối hợp nhiệt tình.
-Khà khà thế mới thích, nhưng con Mai nó có chịu làm theo đúng như mình nói hay không. Địt mẹ, đừng để đến lúc nó lại dở quẻ là ăn lồn cả lút.
-Cái này…em không dám chắc lắm, hôm qua nó chịu cầm thuốc coi như đã nhận lời nhưng vẫn có vẻ do dự lắm, không biết hôm nay quyết tâm chưa.
-Sao mày nói chỉ cần cái buồi của mày ra trận thì chắc chắn là sẽ thành công.
-Con này dạo gần đây khác lắm, hôm qua nó còn không cho em địt mà lại còn trả treo ra điều kiện với em nữa cơ, em phải nịnh mãi mới xuôi. Không biết bây giờ nó còn lưỡng lự như lúc đấy hay không.
Quả thực Mai đang ngồi trong xe với tâm trạng bất ổn vô cùng. Tay cô vẫn cầm lọ thuốc, ý nghĩ chia ra hai luồng xung đột sâu sắc. Một bên là sự bức ép cộng với lòng thù hận và thêm chút ghen tị thúc dục cô bỏ thứ nước chưa biết kia vào cốc trà sữa của Vy. Luồng suy nghĩ thứ 2 là lòng trắc ẩn, sự sợ hãi khi làm việc tội lỗi ngăn cản cô làm cái việc thất đức này.
-Mai ơi là Mai, mày đã trở thành cái thứ quỷ yêu gì rồi thế này. Em ấy có tội tình gì chứ, lúc nào cũng tíu tít nói chuyện với mày, luôn coi mày là bạn mà quan tâm chia sẻ. Vậy mà mày định bỏ cái thứ chết tiệt kia vào trà sữa mà ám hại em ấy, mày tin lời cái lũ súc vật kia đây chỉ là thứ nước để thư giãn thôi sao. Chúng đã bao giờ hiền lành tốt đẹp được như thế, hay chỉ chăm chăm nghĩ cách hại người. Mà nếu mày ghi hận cũng là hận lão Thuận và chính bản thân mày chứ Vy thì có liên quan gì.
Tiếng lòng Mai liên tục réo gọi cho lương tâm Mai thức tỉnh, và may mắn thay cô đã buông lọ thuốc ấy ra, cất vào trong ngăn để đồ rồi mở cửa xe bước ra ngoài, mỉm cười nhìn hai ly trà sữa trong tay. “Tinh tinh… tính tinh…” tiếng chuông điện thoại reo vang và cô hồ hởi mà nhấc máy nghe.
-Alo, là Mai đấy phải không…
Lúc này Vy cũng vừa ăn trưa xong rồi trở về, cô ngồi thoải mái, mắt lim dim tận hưởng sự ve vuốt của những cơn gió đầu hè dịu mát. Vị trí này rất đẹp cũng rất riêng tư, hầu như chỉ có cô biết đến nó và tận hưởng quang cảnh thoáng đãng ở đây mỗi ngày.
-Giá kể có chị Mai ở đây với một hai ly trà sữa nữa thì tốt, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện đến khi diễn tập là vừa.
Vy nghĩ đến những thứ mình thích rồi nói chuyện một mình, cũng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, rồi một bóng dáng thướt tha, xách theo hai ly trà sữa xuất hiện. Vy cười tươi như hoa đón chào người chị mà cô đang ngóng chờ.
-Chị, chị ngồi xuống đây.
Vy ngồi xích ra nhường chỗ cho Mai ngồi xuống ngay bên cạnh mình, lúc Mai ngồi xuống và đưa cho cô 1 ly trà sữa, cô cười càng tươi hơn.
-Chị đúng thật là bà bụt của em, em vừa ước có chị lên đây nói chuyện với em cùng với một ly trà sữa thì chị liền xuất hiện. Ôi thích quá đi.
Mai chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà trên tay. Vy cũng chọc ống hút vào ly trà sữa chị đưa rồi tính hút một ngụm to, nhưng lúc này Mai lại giữ tay em lại, Vy hơi khó hiểu hỏi lại.
-Sao thế chị, ly của em có vấn đề gì à.
-Không…không vấn đề gì hết, chị chỉ muốn nhắc nhở em là vị kem cheese sẽ hơi mặn một chút không biết em có thích không.
-Ôi, tưởng gì, trà sữa là sở trường của em rồi, vị gì em chẳng thích, hồi yêu nhau em bắt ông Thuận phải mua hết vị trà sữa ở Hà Nội cho em uống thì em mới cưới. Ai dè bác sĩ bảo cưới là phải cưới vội, cũng may là lão cũng không quá xấu. Ôi trà sữa chị mua ngon thế.
-Ừ, ngon thì uống nhiều vào.
Mai hơi nhắm mắt ngửa cổ ra sau hưởng thụ không khí mát mẻ nơi đây trong khi bên này Vy hút trà sữa say sưa và huyên thuyên kể đủ chuyện cho chị mình nghe.
-À chị này chị cho em hỏi.
-Ừ em hỏi đi.
-Đợt vừa rồi chị đi công tác với lão Thuận nhà em, chị thấy có hay thức khuya với uống rượu không ạ, thuốc em đưa cho lão ấy lão có uống đều không hả chị. Dạo này em gọi mà lão kêu bận suốt chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
-Chị không để ý lắm, nhưng thấy vẫn khỏe, rất khỏe là đằng khác.
-Trông thế thôi, đuối lắm rồi, uống thuốc suốt chị à.
-Đuối gì mà làm việc gấp đôi gấp 3 người khác, thậm chí chị làm theo mà mệt muốn đứt hơi. Đợt này về em sẽ biết.
-Thế chắc cái đống thuốc em mua có tác dụng rồi, cũng may. Mà chuyến này đi công việc căng lắm hả chị, chứ hay sao mà lão nhà em ép chị ác thế, để đợt này về em xạc cho lão một trận, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
-Nói làm gì, chuyện qua rồi, mà nhờ thế chị mới học được nhiều điều.
-Vâng, lão ấy nhà em được cái nhiều kinh nghiệm, em tiến bộ là cũng nhờ lão ấy chỉ cho đấy ạ…oa oa…sao hôm nay buồn ngủ thế chứ.
-Gió mát thế này buồn ngủ cũng đúng, thôi em uống hết ly trà sữa đi rồi nghỉ ngơi chuẩn bị diễn tập.
Vy làm theo rồi một vài phút sau lờ đờ ngủ gật. Cũng chẳng hẳn là ngủ vì em vẫn còn có ý thức, vẫn muốn nói chuyện với chị nhưng mi mắt rủ xuống còn tay chân bải hoải chỉ muốn nằm yên. Mai lay rồi gọi Vy mấy lần nhưng Vy chẳng những không tỉnh táo mà càng li bì sâu hơn. Mai lúc này đáng lẽ phải cuống lên, nhưng không, cô ta thản nhiên đến lạ. Thản nhiên vì chính cô ta khiến em trở nên thế này, vì chính cô ta là người ra tay chuốc thuốc em, mặc dù đã có lúc cô ta cảm thấy tội lỗi và áy náy mà cất lọ thuốc kia đi rồi.
Nhưng cuộc gọi khi Mai sắp bước vào thang máy đã thay đổi mọi chuyện. Cuộc gọi đó của lão Phát, và với cái giọng trịch thượng hắn nói chuyện vừa cợt nhả vừa coi thường khiến cô tức phát điên. Nguyên văn lời lão thế này.
-“...Anh Phát đây, em chắc chưa quên anh đâu nhỉ, cũng giống cách anh chưa thể quên em. Anh đang ở Hà Nội anh muốn chúng mình gặp nhau bây giờ, anh có chuyện tốt muốn dành cho em.”
Tất nhiên là Mai từ chối, để rồi sau đó lời lẽ của hắn càng quá đáng hơn.
-“Em khoan hãy từ chối, anh muốn bàn với em một hợp đồng cực tốt. Hợp đồng của em với anh, là với riêng anh thôi chứ không phải là nhiều anh như hôm trước. Đãi ngộ thậm chí cao hơn lão Thuận trả cho em nhiều.”
-Tôi không cần, xin lỗi anh tôi đang bận, mong anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.
-“Gớm hôm nay làm gì mà cành cao thế, lão Thuận nói hết với anh rồi, em cũng chẳng phải loại chính chuyên tốt đẹp gì cho cam. Tiền của Thuận tiêu được thì tiền của anh cũng thế, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn và quyến rũ như hôm trước là ok, suy nghĩ kĩ đi, cơ hội như thế này ít lắm.”
Lại là lão Thuận, lão coi thường cô đã đành lại còn kể xấu về cô cho người khác nghe, đã thế cô sẽ cho lão một bài học. Và thế là cô quay lại, dùng kim tiêm hút hết cả lọ thuốc Tuấn đưa rồi trút vào trong ly trà sữa, vừa rồi cô đã đưa ly đó cho Vy để khiến em ấy giờ đây mê man như vậy.Xem nội dung: 444929
-Alo, lên đi, tôi xuống đây.
Mai gọi điện rồi định quay ra nhưng lúc này Tuấn và Sang đã bước ra từ cửa phụ của gian phòng truyền thống. Nhìn thấy Vy đang ngồi ngả nghiêng, mắt nhắm tịt và Mai ở một bên Tuấn cười thật to rồi nói.
-Em giỏi lắm, khà khà, rồi anh sẽ thưởng cho em.
-Không cần, tôi xuống đây.
-Đừng đi xuống bây giờ, mọi người đang đi nườm nượp bên ngoài để chuẩn bị diễn tập kia kìa, theo bọn anh vào đây.
Lúc này Sang đã đến để đỡ Vy dậy, sau đó hắn bế em thẳng vào góc khuất ở trong căn phòng truyền thống rồi đặt em lên chiếc bàn gỗ ở giữa. Vy vẫn cụng cựa nhưng mà rất yếu và mơ hồ nửa như tỉnh nửa như mơ. Chính xác là trong trạng thái này Vy vẫn còn ý thức, em biết mình không nên ngủ ở đây, mình còn rất nhiều việc cần làm nhưng không tỉnh táo nổi. Có người chạm vào người mình em biết nhưng lại không thể mở mắt nhìn xem đó là ai, vì sao họ cười đắc trí như vậy.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Cái kết đã được tiên đoán từ đầu
 

conon

Tao là gay
Ch123. Đồng lõa.
Tuấn nhìn về Mai đang nằm co ro trong góc, đầu bù tóc rối, áo váy nát nhàu, hắn cười nhếch môi nói với cô bằng cái giọng thô tục hàng ngày.Xem nội dung: 444931
-Hừ, em nghĩ có chỗ dựa là lão Thuận là có thể bơ đẹp bọn anh đấy à. Địt mẹ, tay Thuận hứa với em là sẽ lấy lại cho cái đống ảnh với clip kia phải không. Anh đếch cần, nếu thích anh tụt quần luôn ra đây rồi chạy khắp chỗ này cho camera ghi lại cho em xem, em tin không. Lúc đó người ta sẽ thấy được anh cởi truồng chạy từ ôtô của em ra, người nào hỏi thì anh kể hết những lần địt nhau của anh với em.
Thấy mặt Mai vần còn chưa tỏ vẻ gì sợ hãi hắn nói tiếp.
-Em nghĩ anh không có bằng chứng hả, vậy thì trích xuất camera. Kiểu gì chẳng thấy được cảnh xe ô tô của em rung lắc hay là cảnh anh với em dắt nhau lên tầng 10, hoặc cảnh anh tụt quần em trong phòng truyền thống của tập đoàn nhưng thấy băng vệ sinh thì lại kéo lên. Những cảnh đấy anh đã cắt ra vì sợ bị lộ thì mang tiếng em, nhưng giờ muốn anh tìm lại thì dễ ợt.
-Anh làm vậy thì anh cũng xong đời, tôi nói cho anh biết người nhà tôi ở trên sở công an thành phố không phải dạng vừa đâu. Nếu anh làm vậy người nhà tôi sẽ còng đầu anh lại cho anh tù rũ xương.
-Ái chà chà, gớm nhỉ. Hôm nay còn dám dọa cả anh nữa cơ à, em làm anh sợ quá cơ. Đã thế anh xem em có dám đánh cuộc để chết chùm cùng anh hay không.
Vừa đúng lúc có ánh đèn xe lấp loáng, Tuấn tụt quần để lộ con cu nhằng nhẵng, nửa cứng nửa mềm với hai hòn bi kì dị khoe ra. Rồi hắn đặt tay lên khóa cửa làm động tác mở cửa để chuẩn bị lao ra ngoài. Mặt Mai bấy giờ cắt không còn giọt máu. Chuyện mà đúng theo những gì hắn nói thì đời cô coi như xong. Từ gia đình, công việc đến cả danh dự cũng không còn giữ nổi, rồi một đồn mười, mười đồn trăm sau đó là hình ảnh, clip dò rỉ, cô cũng chẳng mặt mũi mà sống nổi. Lúc đấy thì dù hắn có tù rục xương với cô cũng chẳng ích gì, một lần nữa cũng vì so đo được mất mà cô lại thua hắn. Mặt cô nhăn nhó la thất thanh.
-ĐỪNG, xin anh… xin anh đừng làm thế, hãy đóng cửa xe vào, anh muốn gì cũng được.
-Khà khà, thế có phải ngoan không.
Vẫn nụ cười đểu giả, Tuấn buông cửa xe ô tô ra rồi quay vào. Nếu tinh ý Mai sẽ nhận ra tay hắn đang hơi run và có vẻ hắn vừa trút ra một hơi thở thật dài.
Đúng vậy nếu Mai chỉ kiên trì thêm vài giây nữa sẽ thấy cảnh Tuấn thua cuộc khó coi như thế nào, nhưng cô không đủ dũng khí vì vậy mà đầu hàng trước sự vô lại của hắn.
Tuấn thắng, vì vậy mà tay hắn mò vào giữa hai chân cô chơi đùa, ngón tay lách qua chiếc quần lót rồi thụt ra thụt vào trong cửa mình của Mai.
-Há há, cảm giác sờ lồn em vẫn là thích nhất…xem này nước nhờn lại chảy đầm đìa rồi đấy thấy không, vậy mà còn làm ra vẻ không thích. Đĩ mà còn làm khách.
Hắn dơ 2 ngón tay lóng lánh nước nhờn ra trước mặt cô rồi rồi ra hiệu cho Mai mở mồm, Mai bắt buộc phải làm theo rồi như mọi lần mút sạch hai ngón tay ấy.
-Đấy, cứ như thế này có phải xinh đẹp, đáng yêu bao nhiêu không, cớ gì mà cứ làm ra cái vẻ kiêu kỳ chảnh chó với anh. Vui vẻ địt nhau chẳng thích hơn à.
Vừa nói hắn vừa cầm con cu vẩy vẩy rồi tiến lại, hắn hất hàm ra hiệu để em chuẩn bị ngậm lấy nó. Hắn làm như vậy để chứng tỏ quyền uy, để khẳng định hắn lại sở hữu Mai thêm một lần nữa, cô sẽ lại khuất phục và làm đồ chơi cho hắn một cách rẻ mạt sao.
-Không, không thể như thế được, hắn là kẻ cặn bã, hắn chỉ biết chà đạp và làm tổn thương người khác, không thể để hắn dễ dàng áp chế mình thêm lần nữa, phải cố mà phản kháng.
Nghĩ là làm Mai cố đẩy hắn ra và nói thật nhanh.
-Không được, việc người nhà tôi làm trong sở công an là thật, tôi cũng quyết tâm không để các anh coi thường và bán rẻ thêm một lần nào nữa. Nếu anh cứ cố tình ép tôi, tôi sẽ hét lên ngay bây giờ rồi đến đâu thì đến, nếu những hình ảnh và clip của tôi lộ ra tôi cũng sẽ tố cáo anh đã hiếp dâm tôi. Tôi tin người nhà tôi sẽ lấy lại công bằng và trả thù cho tôi, giờ nếu anh không sợ đi tù thì cứ việc tiến lại.
Mai vừa nói vừa run, mắt cô rưng rưng nhưng bàn tay đã đưa lên nắm chắc vào cổ áo, có vẻ như cô đã sẵn sàng xé áo rồi hô lên.Xem nội dung: 444935 Còn Tuấn cũng đang chần chừ không dám bước tiếp, tuy hắn không có nhiều thứ để mất như Mai, nhưng hắn cũng rất sợ phải đi tù. Bản chất hắn vẫn chỉ là một tên chết nhát, không dám đưa thân vào nguy hiểm để đánh cược với Mai.
-Mai, hôm nay em sao vậy, sao lại có thái độ như vậy với anh, cứ thoải mái vui vẻ như mọi lần có phải tốt hơn không. Làm mọi việc căng thẳng như vậy chỉ thiệt cho em mà thôi. Em tính xem người nhà em cho anh đi tù được bao lâu, còn em mất những gì.
Mai biết rõ điều này, nhưng không thể để chúng quá dễ dãi mà có được cô, ít nhất mọi chuyện phải được cô đồng ý, vì vậy cô nói ra điều kiện của mình.
-Tôi cũng không mong muốn chết chùm cùng anh, nhưng mọi chuyện không thể quá đáng như trước nữa. Các anh không thể tùy tiện thích làm gì thì làm, thích vứt tôi cho ai thì vứt như trước được. Tôi cũng cần có sĩ diện có danh dự của mình chứ, hơn thế nữa tôi là con người chứ không phải búp bê, tôi cũng có cảm xúc các anh phải tôn trọng nó chứ.
Thì ra là vậy, Tuấn hiểu rằng Mai chỉ đang muốn thương lượng một điều gì đó mà thôi, hắn xuống giọng nhẹ nhàng cho cô bình tâm lại.
-Đơn giản thôi mà em muốn gì cứ nói ra, anh chiều theo ý em là được chứ gì.
Mai không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như thế, cô liền nói ra một mạch không giữ lại chút nào.
-Như tôi đã nói, anh phải tôn trọng tôi, không được ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, không được bán tôi cho bất kì ai vì bất kì cái gì. Không được dùng bạo lực với tôi cũng không được đưa ra những đòi hỏi quá đáng trong điều kiện không thích hợp. Nói chung, làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.
-Ý là mọi chuyện đều phải nói trước với em, được em đồng ý rồi mới làm đúng không. Vậy thì có khó gì đâu chứ, chỉ cần em nói một câu là được, cớ gì phải mặt nặng mày nhẹ để mất vui. Làm hết cả hứng, đấy em xem con cặc anh nó ỉu xìu rồi thấy chưa. Em đền cho anh đi.
Hắn vẫn nhăn nhở chỉ vào con cu đã mềm oặt của mình rồi ra hiệu cho cô mút nó. Nhưng lúc này Mai lại nhìn đồng hồ rồi nhăn nhó mà lắc đầu.
-Không được muộn rồi, tôi phải về nhà …lúc khác đi.
-Cũng được, nhưng em phải đồng ý làm cho anh việc khác.
-Là việc gì, đừng có yêu cầu gì quá đáng nhé, vừa nãy chúng ta mới vừa thỏa thuận xong rồi đấy.
-Hì hì, em yên tâm anh sẽ không nuốt lời đâu, việc bây giờ anh nhờ em chỉ là một việc rất nhỏ nếu em chịu ra tay.
-Vậy anh nói đi, muốn tôi làm việc gì.
Tuấn rút trong túi quần một lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho Mai.
-Anh muốn buổi trưa ngày mai em bỏ cái này vào nước uống của cái Vy trước khi diễn tập phòng cháy chữa cháy.
-Cái gì đây, các anh muốn làm gì.
-Em đừng hỏi nhiều, anh đã đồng ý với một đống điều kiện của em, chỉ cần em đồng ý lại với một việc này mà thôi.
-Nhưng tôi cần biết đây là thứ gì, và nếu cho người khác dùng sẽ có hậu quả ra sao, tôi không muốn làm hại ai hết.
-Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ muốn Vy thư giãn một chút thôi mà, không có ai hại ai ở đây cả.
-Anh nghĩ tôi là người ngu chắc anh và lão Sang thì có bao giờ làm chuyện gì tốt cho ai chứ, tối ngày chỉ nghĩ cách hại người mà thôi. Tôi sẽ không làm tay sai, trở thành công cụ của các anh đâu.
Tuấn nheo mắt nhìn Mai thật nguy hiểm, hắn không ngờ qua mấy ngày mà cô lại thay đổi nhanh như thế, tỉnh táo hơn, hay lí luận và không nghe lời, vì vậy hắn phải đổi sang một chiến thuật khác.
-Anh biết điều và nhượng bộ với em mà em không biết điều lại với anh. Đã thế anh cũng nói luôn, bọn anh để cho em tự chọn đấy, giữa em với con bé đó em chỉ được chọn một mà thôi.
-Là sao, tôi không hiểu.
-Đơn giản, bọn anh, tức là anh và anh Sang muốn có người nhập hội chơi cùng bọn anh những trò chơi sung sướng. Trước đây chơi với em rất vui nhưng nếu chỉ một mình em thì vất vả cho em quá, nên bọn anh phải tìm thêm bạn chơi khác. Lọ thuốc này chỉ để trợ hứng giúp người kia thêm thích thú mà nghe lời chứ không hề có hại. Nhưng nếu em không chịu giúp cũng không sao, mọi việc vẫn như xưa, một mình em chơi với 2 chồng cũng được.
Liều lĩnh, trắng trợn, bọn chúng dường như không biết sợ nữa rồi, chúng coi phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục, thích ai thì bắt người đó về phục vụ.
Đáng lẽ Mai phải từ chối thật dứt khoát, thậm chí báo ông an, thế nhưng trong cô một ý nghĩ tà ác vừa manh nha, ý nghĩ đó xuất phát từ sự thù hận nhưng không phải với Vy mà là với Thuận.
-“Vì sao người bị hại luôn là mình mà không phải ai khác, mình đâu làm gì sai, cũng đâu liên quan gì đến họ. Tại sao họ có quyền dày vò cơ thể mình, dù cho mình không thích, từ Tuấn cho đến lão Sang và đặc biệt là lão Thuận. Đúng vậy, dùng tiền sỉ nhục mình cũng là gã, hiếp mình cũng là gã chủ mưu và hăng hái nhất giữ cho các bạn hắn hành lạc. Hắn xứng đáng bị nhận hậu quả đích đáng, đúng vậy phải cho người đàn bà của hắn nếm mùi mà hắn đã làm với những người khác”.
Cô vô thức cầm vào chiếc lọ thủy tinh kia khiến Tuấn cũng chẳng tin nổi vào mắt mình, cứ ngỡ đâu phải mất công thuyết phục Mai thêm một hồi lâu nữa chứ, ai ngờ cô đồng ý nhanh như vậy.
-Ngoan, cố giúp anh việc này em cũng có thêm chị em nữa để bầu bạn cho đỡ lẻ loi, lúc đấy đảm bảo em sẽ thích mê cho mà xem. Thôi muộn rồi anh về đây.
Mai không trả lời cô dán mắt nhìn vào lọ thuốc không hiểu vì lý do gì mà lại cầm đến nó, cô muốn hại Vy sao? Vì cái gì? Thực ra có rất nhiều lý do mà Mai cầm tay vào lọ thuốc, có phần vì bị Tuấn bức ép, phần vì trả thù tên Thuận chồng Vy, và thêm một phần rất lớn là Mai ganh tỵ. Sự ganh tỵ ngầm trong sâu thẳm cái cách Vy sống ung dung và có địa vị mà Mai không có được hoặc từng có mà giờ đã đánh mất. Tuy Mai không dám thừa nhận, nhưng chính sự nhỏ nhen che giấu này khi trỗi dậy là một phần không nhỏ khiến cô hành động tàn nhẫn đến thế.
Mai lấy đủ mọi lý do cho mình, mấy lần định đáp cái lọ đi rồi lại thôi đến cuối cùng cô vẫn lái xe về, cầm chiếc lọ trong tay và chịu cơn giằng xé mãnh liệt.
Ngày hôm sau.
-“Alo alo. Thông báo cho toàn bộ anh chị em cán bộ công nhân viên của tập đoàn (...) chiều nay 14h00 sẽ bắt đầu diễn tập phòng cháy chữa cháy cùng các đồng chí công an. Anh chị em trong tập đoàn lưu ý không được vắng mặt, trong lúc diễn tập đi đúng hàng thẳng lối, chú ý bảo vệ tài sản cá nhân và của tập đoàn. Xin nhắc lại… ”
Gần hết một buổi sáng ngày thứ Sáu, chiếc loa âm tường đã phát đến lần thứ 3 cái thông báo này. Lòng Mai hệt như có đám lửa, cô đứng ngồi không yên, bồn chồn cũng chỉ vì lọ thuốc vẫn để dưới xe, không biết phải xử lý thế nào.
-Òa, hì hì, chị lại nghĩ thơ thẩn cái gì vậy, nhớ chồng à, khiếp tình củm phát sợ.
Chính là Vy, cô vẫn vui tươi thoải mái với người chị này như thế mà chẳng biết rằng trong lòng người chị ấy có những toan tính hãm hại chính mình.
-Sắp đến giờ cơm rồi đấy, chị đi ăn luôn cùng em nhé, ăn xong chị em mình lại lên góc ban công kia ngồi uống trà sữa hóng gió, đợi đến giờ diễn tập là vừa.
-Thôi chị không đói, em đi ăn cùng mọi người đi, trà sữa chị đặt rồi trưa về rồi uống.
-Chán thật, hôm nào rủ chị đi ăn cơm chị cũng lắc đầu, giống hệt lão Thuận. Mà không biết cái lão này bao giờ mới về, ở nhà nhìn nhiều thì ghét, đi lâu cũng thấy thiếu thiếu.
Vy không để ý lúc này mặt của Mai đã sạm lại, tay nắm chặt đến nổi gân xanh. Cô nói như muốn đuổi Vy đi ngay lập tức.
-Thôi em đi ăn cơm đi, chiều còn diễn tập, chị cũng còn nhiều việc lắm.
Nói rồi cô vùi đầu vào viết lách để mặc em Vy quay lưng đi mà vẫn thắc mắc về cảm xúc thất thường của chị.
Vy đi được cả giờ đồng hồ rồi Mai mới đi xuống xe của mình. Cô không chú ý ở một góc kín có hai kẻ đang thập thò theo dõi mọi hành động của cô. Một kẻ thấp lùn da ngăm đen với mái tóc hoa râm kẻ còn lại dong dỏng cao da sáng hơn một chút, có đôi mắt đảo qua đảo lại như kẻ trộm. Kẻ thấp lùn, cất giọng bề trên mà hỏi.
-Việc mày làm liệu đã chắc chắn chưa, loại thuốc đấy có đảm bảo không, việc mà không như mày nói là bóc lịch rũ xương đấy con ạ.
-Đại ca yên tâm, thuốc đặt từ bển về, chất lượng với tác dụng miễn bàn, em đã thử nhiều lần rồi, ưng ý lắm. Để chắc ăn lần này em cho hẳn 3ml, nồng độ chuẩn kê đơn cho bệnh nhân tâm thần, đảm bảo nó sẽ không chống trả, cũng chẳng nhớ bất cứ thứ gì nhưng lúc địt thì vẫn sướng vẫn phối hợp nhiệt tình.
-Khà khà thế mới thích, nhưng con Mai nó có chịu làm theo đúng như mình nói hay không. Địt mẹ, đừng để đến lúc nó lại dở quẻ là ăn lồn cả lút.
-Cái này…em không dám chắc lắm, hôm qua nó chịu cầm thuốc coi như đã nhận lời nhưng vẫn có vẻ do dự lắm, không biết hôm nay quyết tâm chưa.
-Sao mày nói chỉ cần cái buồi của mày ra trận thì chắc chắn là sẽ thành công.
-Con này dạo gần đây khác lắm, hôm qua nó còn không cho em địt mà lại còn trả treo ra điều kiện với em nữa cơ, em phải nịnh mãi mới xuôi. Không biết bây giờ nó còn lưỡng lự như lúc đấy hay không.
Quả thực Mai đang ngồi trong xe với tâm trạng bất ổn vô cùng. Tay cô vẫn cầm lọ thuốc, ý nghĩ chia ra hai luồng xung đột sâu sắc. Một bên là sự bức ép cộng với lòng thù hận và thêm chút ghen tị thúc dục cô bỏ thứ nước chưa biết kia vào cốc trà sữa của Vy. Luồng suy nghĩ thứ 2 là lòng trắc ẩn, sự sợ hãi khi làm việc tội lỗi ngăn cản cô làm cái việc thất đức này.
-Mai ơi là Mai, mày đã trở thành cái thứ quỷ yêu gì rồi thế này. Em ấy có tội tình gì chứ, lúc nào cũng tíu tít nói chuyện với mày, luôn coi mày là bạn mà quan tâm chia sẻ. Vậy mà mày định bỏ cái thứ chết tiệt kia vào trà sữa mà ám hại em ấy, mày tin lời cái lũ súc vật kia đây chỉ là thứ nước để thư giãn thôi sao. Chúng đã bao giờ hiền lành tốt đẹp được như thế, hay chỉ chăm chăm nghĩ cách hại người. Mà nếu mày ghi hận cũng là hận lão Thuận và chính bản thân mày chứ Vy thì có liên quan gì.
Tiếng lòng Mai liên tục réo gọi cho lương tâm Mai thức tỉnh, và may mắn thay cô đã buông lọ thuốc ấy ra, cất vào trong ngăn để đồ rồi mở cửa xe bước ra ngoài, mỉm cười nhìn hai ly trà sữa trong tay. “Tinh tinh… tính tinh…” tiếng chuông điện thoại reo vang và cô hồ hởi mà nhấc máy nghe.
-Alo, là Mai đấy phải không…
Lúc này Vy cũng vừa ăn trưa xong rồi trở về, cô ngồi thoải mái, mắt lim dim tận hưởng sự ve vuốt của những cơn gió đầu hè dịu mát. Vị trí này rất đẹp cũng rất riêng tư, hầu như chỉ có cô biết đến nó và tận hưởng quang cảnh thoáng đãng ở đây mỗi ngày.
-Giá kể có chị Mai ở đây với một hai ly trà sữa nữa thì tốt, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện đến khi diễn tập là vừa.
Vy nghĩ đến những thứ mình thích rồi nói chuyện một mình, cũng đúng lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân, rồi một bóng dáng thướt tha, xách theo hai ly trà sữa xuất hiện. Vy cười tươi như hoa đón chào người chị mà cô đang ngóng chờ.
-Chị, chị ngồi xuống đây.
Vy ngồi xích ra nhường chỗ cho Mai ngồi xuống ngay bên cạnh mình, lúc Mai ngồi xuống và đưa cho cô 1 ly trà sữa, cô cười càng tươi hơn.
-Chị đúng thật là bà bụt của em, em vừa ước có chị lên đây nói chuyện với em cùng với một ly trà sữa thì chị liền xuất hiện. Ôi thích quá đi.
Mai chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà trên tay. Vy cũng chọc ống hút vào ly trà sữa chị đưa rồi tính hút một ngụm to, nhưng lúc này Mai lại giữ tay em lại, Vy hơi khó hiểu hỏi lại.
-Sao thế chị, ly của em có vấn đề gì à.
-Không…không vấn đề gì hết, chị chỉ muốn nhắc nhở em là vị kem cheese sẽ hơi mặn một chút không biết em có thích không.
-Ôi, tưởng gì, trà sữa là sở trường của em rồi, vị gì em chẳng thích, hồi yêu nhau em bắt ông Thuận phải mua hết vị trà sữa ở Hà Nội cho em uống thì em mới cưới. Ai dè bác sĩ bảo cưới là phải cưới vội, cũng may là lão cũng không quá xấu. Ôi trà sữa chị mua ngon thế.
-Ừ, ngon thì uống nhiều vào.
Mai hơi nhắm mắt ngửa cổ ra sau hưởng thụ không khí mát mẻ nơi đây trong khi bên này Vy hút trà sữa say sưa và huyên thuyên kể đủ chuyện cho chị mình nghe.
-À chị này chị cho em hỏi.
-Ừ em hỏi đi.
-Đợt vừa rồi chị đi công tác với lão Thuận nhà em, chị thấy có hay thức khuya với uống rượu không ạ, thuốc em đưa cho lão ấy lão có uống đều không hả chị. Dạo này em gọi mà lão kêu bận suốt chẳng mấy khi nói chuyện được lâu.
-Chị không để ý lắm, nhưng thấy vẫn khỏe, rất khỏe là đằng khác.
-Trông thế thôi, đuối lắm rồi, uống thuốc suốt chị à.
-Đuối gì mà làm việc gấp đôi gấp 3 người khác, thậm chí chị làm theo mà mệt muốn đứt hơi. Đợt này về em sẽ biết.
-Thế chắc cái đống thuốc em mua có tác dụng rồi, cũng may. Mà chuyến này đi công việc căng lắm hả chị, chứ hay sao mà lão nhà em ép chị ác thế, để đợt này về em xạc cho lão một trận, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
-Nói làm gì, chuyện qua rồi, mà nhờ thế chị mới học được nhiều điều.
-Vâng, lão ấy nhà em được cái nhiều kinh nghiệm, em tiến bộ là cũng nhờ lão ấy chỉ cho đấy ạ…oa oa…sao hôm nay buồn ngủ thế chứ.
-Gió mát thế này buồn ngủ cũng đúng, thôi em uống hết ly trà sữa đi rồi nghỉ ngơi chuẩn bị diễn tập.
Vy làm theo rồi một vài phút sau lờ đờ ngủ gật. Cũng chẳng hẳn là ngủ vì em vẫn còn có ý thức, vẫn muốn nói chuyện với chị nhưng mi mắt rủ xuống còn tay chân bải hoải chỉ muốn nằm yên. Mai lay rồi gọi Vy mấy lần nhưng Vy chẳng những không tỉnh táo mà càng li bì sâu hơn. Mai lúc này đáng lẽ phải cuống lên, nhưng không, cô ta thản nhiên đến lạ. Thản nhiên vì chính cô ta khiến em trở nên thế này, vì chính cô ta là người ra tay chuốc thuốc em, mặc dù đã có lúc cô ta cảm thấy tội lỗi và áy náy mà cất lọ thuốc kia đi rồi.
Nhưng cuộc gọi khi Mai sắp bước vào thang máy đã thay đổi mọi chuyện. Cuộc gọi đó của lão Phát, và với cái giọng trịch thượng hắn nói chuyện vừa cợt nhả vừa coi thường khiến cô tức phát điên. Nguyên văn lời lão thế này.
-“...Anh Phát đây, em chắc chưa quên anh đâu nhỉ, cũng giống cách anh chưa thể quên em. Anh đang ở Hà Nội anh muốn chúng mình gặp nhau bây giờ, anh có chuyện tốt muốn dành cho em.”
Tất nhiên là Mai từ chối, để rồi sau đó lời lẽ của hắn càng quá đáng hơn.
-“Em khoan hãy từ chối, anh muốn bàn với em một hợp đồng cực tốt. Hợp đồng của em với anh, là với riêng anh thôi chứ không phải là nhiều anh như hôm trước. Đãi ngộ thậm chí cao hơn lão Thuận trả cho em nhiều.”
-Tôi không cần, xin lỗi anh tôi đang bận, mong anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.
-“Gớm hôm nay làm gì mà cành cao thế, lão Thuận nói hết với anh rồi, em cũng chẳng phải loại chính chuyên tốt đẹp gì cho cam. Tiền của Thuận tiêu được thì tiền của anh cũng thế, chỉ cần em cứ ngoan ngoãn và quyến rũ như hôm trước là ok, suy nghĩ kĩ đi, cơ hội như thế này ít lắm.”
Lại là lão Thuận, lão coi thường cô đã đành lại còn kể xấu về cô cho người khác nghe, đã thế cô sẽ cho lão một bài học. Và thế là cô quay lại, dùng kim tiêm hút hết cả lọ thuốc Tuấn đưa rồi trút vào trong ly trà sữa, vừa rồi cô đã đưa ly đó cho Vy để khiến em ấy giờ đây mê man như vậy.Xem nội dung: 444929
-Alo, lên đi, tôi xuống đây.
Mai gọi điện rồi định quay ra nhưng lúc này Tuấn và Sang đã bước ra từ cửa phụ của gian phòng truyền thống. Nhìn thấy Vy đang ngồi ngả nghiêng, mắt nhắm tịt và Mai ở một bên Tuấn cười thật to rồi nói.
-Em giỏi lắm, khà khà, rồi anh sẽ thưởng cho em.
-Không cần, tôi xuống đây.
-Đừng đi xuống bây giờ, mọi người đang đi nườm nượp bên ngoài để chuẩn bị diễn tập kia kìa, theo bọn anh vào đây.
Lúc này Sang đã đến để đỡ Vy dậy, sau đó hắn bế em thẳng vào góc khuất ở trong căn phòng truyền thống rồi đặt em lên chiếc bàn gỗ ở giữa. Vy vẫn cụng cựa nhưng mà rất yếu và mơ hồ nửa như tỉnh nửa như mơ. Chính xác là trong trạng thái này Vy vẫn còn ý thức, em biết mình không nên ngủ ở đây, mình còn rất nhiều việc cần làm nhưng không tỉnh táo nổi. Có người chạm vào người mình em biết nhưng lại không thể mở mắt nhìn xem đó là ai, vì sao họ cười đắc trí như vậy.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
hay quá mày ơi, chap này ko có sex mà đọc vừa thấy nứng vừa thấy hồi cmn hộp, mày đỉnh vãi
 
Bên trên