Chương 201 Đồng Điệu tâm hồn
Buổi sáng chủ nhật trời thu mát mẻ, những tia nắng vàng óng ả xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng lung linh trên thảm cỏ xanh mướt của công viên. Không khí trong lành, pha chút mùi thơm man mác của hoa sữa, của cỏ cây, xoa dịu tâm hồn con người. Nam xỏ đôi giày thể thao cũ kỹ, siết chặt dây. Lâu lắm rồi anh mới chạy bộ. “Phải biết chăm sóc bản thân mình hơn,” Nam tự nhủ, một tia tự vấn hiếm hoi len lỏi trong tâm trí anh. Anh chạy vài vòng công viên, tiếng giày nhẹ nhàng trên nền đất. Công viên quen thuộc này, từng chứng kiến biết bao chuyện tình, biết bao kỷ niệm của anh, giờ đây đối với Nam, nó chỉ còn là những mảnh ghép của quá khứ, những vết sẹo không thể xóa nhòa. Tâm trạng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó trầm lắng, một nỗi cô đơn khó tả.
Đang chạy, anh thấy một bóng dáng quen thuộc, uyển chuyển trong bộ đồ thể thao bó sát. Đôi chân dài miên man, trắng mịn đang bước đi đều từng nhịp. Cô gái mặc áo croptop trắng tinh khôi, quần thể thao ngắn và giày đều trắng, toát lên vẻ thanh lịch, tinh khiết và sáng ngời, nổi bật giữa không gian xanh mướt của công viên.
“My!” Nam khẽ đằng hắng một tiếng, gọi tên cô.
Diệu My quay lại, vẻ mặt cô thoáng chút ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt sau cặp kính khẽ lấp lánh. “Ồ, anh Nam, anh cũng tập thể dục ạ?”
“Ừ, anh lâu lắm mới chạy bộ. Mà sao nay lại gặp em ở đây?” Nam hỏi, giọng anh trầm đều, pha chút tò mò.
“Em cũng mới đi lần đầu, anh Nam. Thấy công viên và thời tiết nay mát mẻ quá, nên em xỏ giày rồi cứ thế đi thôi.” My trả lời, giọng cô trong trẻo, ánh mắt cô nhìn Nam đầy vẻ thân thiện.
Nam bước đi cạnh My, đôi chân dài của anh bước những bước vững chãi. Đúng như thằng Tí nói, từ My toát lên một thứ hào quang của học thức lẫn sự tinh khôi hiếm có, pha chút sang trọng tự nhiên mà không ai có thể giả tạo. Giờ đây, khi Nam để ý nhìn vào mắt My ở khoảng cách gần, anh cảm tưởng như mình bị hút sâu vào đôi mắt ấy, như một vực thẳm đầy bí ẩn nhưng cũng đầy cuốn hút.
“Anh hay chạy bộ lắm nhỉ? Trông anh cao to thế này cơ mà.” My nói, giọng cô đầy vẻ ngưỡng mộ.
Nam khẽ cười, một nụ cười hiền khô. “Cũng bình thường thôi. Mà anh thấy em không chỉ giỏi bán hàng, mà còn có vẻ rất am hiểu về cách quản lý. Hôm qua em nói về KPI, ERP gì đó… Chắc em học ngành quản lý hay kinh tế à?” Nam cố tình gợi chuyện, muốn thăm dò cô, ánh mắt anh sắc bén lướt qua khuôn mặt cô. Anh cũng thể hiện mình là một người hiểu biết, không hề thua kém cô, thậm chí còn hơn. Anh đã từng là giám đốc dự án, những thuật ngữ đó đối với anh không hề xa lạ.
Diệu My khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười. “À, em có học qua một chút về Quản trị Kinh doanh, anh Nam ạ. Em nghĩ việc áp dụng các framework như Lean hay Agile vào quy trình bán hàng lẻ có thể tối ưu hóa được hiệu suất, giảm thiểu waste time và tăng trưởng conversion rate.” Cô nói một cách tự nhiên, giọng điệu chuyên nghiệp, như thể đang nói chuyện với một đồng nghiệp cấp cao.
Nam gật đầu tán thành, ánh mắt anh ánh lên vẻ thích thú. “Đúng vậy. Đặc biệt là với chuỗi cung ứng sản phẩm công nghệ như điện thoại, việc tối ưu hóa inventory turnover và giảm lead time là cực kỳ quan trọng. Chúng ta cần một hệ thống quản lý dữ liệu realtime, có khả năng predict market trends để điều chỉnh stock level linh hoạt hơn.” Anh nói, ánh mắt anh giờ đây không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là sự hứng thú của hai người cùng tần số.
My cũng không ngờ một anh chàng shipper lại có vốn kiến thức sâu rộng, lại am hiểu những thuật ngữ và chiến lược quản lý phức tạp đến vậy. Những từ cô nói, những khái niệm cao cấp mà cô đưa ra, Nam đều không chỉ hiểu mà còn phân tích sâu sắc hơn cô. My như gặp một người hợp gu, một người có thể hiểu được những suy nghĩ, những ý tưởng của cô mà không cần giải thích quá nhiều. Cô trò chuyện nhiều hơn, mở lòng hơn, không còn giữ sự dè chừng như mọi khi. Sự đồng điệu trong tư duy đã phá vỡ lớp băng giữa họ.
“Anh Nam cũng thích sự tự do, không gò bó như em nói. Em cũng vậy. Em ghét những thứ ràng buộc, những kỳ vọng mà người khác đặt lên mình. Em chỉ muốn được là chính mình, được tự do lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, anh Nam ạ. Nhưng đôi khi… nó khó quá.” My nói, giọng cô khẽ trầm xuống, ẩn chứa một nỗi niềm nào đó. “Em ghét sự giả dối, ghét những cuộc sống mà mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, không có chỗ cho sự lựa chọn của bản thân.”
Nam lắng nghe, ánh mắt anh nhìn xa xăm, như thấy hình bóng của chính mình trong lời nói của My. Anh hiểu cảm giác bị ràng buộc, bị sắp đặt, và cả sự giả dối mà thế giới thượng lưu mang lại. Anh khẽ gật đầu, “Đúng vậy. Cuộc sống mà không có tự do, không có quyền lựa chọn, thì có ý nghĩa gì nữa.”
“Này anh,” My nói, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên. “Anh thích tự do vậy thế anh thích đi phượt hay khám phá du lịch gì không? Anh có vẻ là người của những trải nghiệm mới lạ.”
Nam khẽ nhíu mày, một thoáng suy nghĩ hiện lên trong mắt anh. “Ừm, chắc do anh không có thời gian, anh chẳng đi được tới đâu. Hồi trước cũng có dự định đi nhiều nơi, nhưng rồi… công việc cứ cuốn đi mất. Mà nói về du lịch, anh thấy em nói đã đi nhiều nơi rồi, chắc cũng ăn được nhiều món ngon chứ?” Nam lái câu chuyện sang ẩm thực, muốn thăm dò thêm về cuộc sống của cô.
Diệu My bật cười, một nụ cười rạng rỡ. “Dạ, em đi nhiều nơi, nhưng chủ yếu là những resort, những nhà hàng thôi anh. Em… em chưa có dịp ăn các món lề đường, các món ăn vặt bình dân đâu anh.” My thừa nhận, giọng cô có chút ngây thơ. “Em thấy nhiều người hay kể về bò lá lốt, bánh tráng nướng, viên chiên… nghe thôi là đã thấy thèm rồi. Không biết nó có thật sự ngon như lời đồn không?” Đôi mắt cô ánh lên sự thích thú, sự tò mò của một đứa trẻ chưa từng được khám phá thế giới bình dân.
Nam nhìn My, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên. Chưa từng ăn món lề đường? Anh không thể tin nổi. “Gì? Thật sao? Chưa từng ăn bò lá lốt, bánh tráng nướng ư?” Nam nói, giọng anh đầy vẻ trêu chọc, nhưng trong lòng lại thấy sự đối lập giữa Diệu My và thế giới của cô thật thú vị. “Mấy cái đó là đặc sản đường phố Sài Gòn mà. Anh cứ nghĩ em là dân đi nhiều, ăn đủ thứ rồi chứ.”
My khẽ bĩu môi, đôi má ửng hồng. “Dạ em đâu có. Ngay cả nước mía… lần đầu em uống cũng là ly anh cho hôm trước đó. Em thấy nó ngon quá trời!” Cô nói, vẻ mặt vẫn còn chút ngây thơ.
Nam bật cười lớn. Anh nhìn My, lòng anh bỗng thấy cô gái này thật đáng yêu, thật đặc biệt. Một tiểu thư nhà giàu, trí thức, nhưng lại ngây thơ đến mức chưa từng ăn món lề đường hay uống nước mía. Anh tự nhủ, một sự rung động khó tả len lỏi. Anh chợt cảm thấy một khao khát muốn dẫn dắt cô, muốn cho cô thấy một thế giới khác, không phải sự xa hoa giả dối hay những món ăn nhàm chán. “Được rồi,” Nam nói, ánh mắt anh nhìn My đầy vẻ ẩn ý. “Khi nào anh rảnh, anh sẽ chở em đi ăn. Anh sẽ cho em thử hết những món ngon nhất của đường phố Sài Gòn. Xem em có còn chê cuộc đời đắng thiếu cay không.”
My tròn mắt nhìn Nam, một nụ cười rạng rỡ, đầy hạnh phúc nở trên môi cô. “Thật sao anh? Em cám ơn anh Nam!” Giọng cô reo lên, đầy sự vui vẻ và hứng thú.
“Ấy, trễ rồi, anh Nam. Em phải về nữa, gặp anh sau nhé!” My nói, khẽ nhìn đồng hồ, cô vẫy tay chào Nam, không quên nở một nụ cười tươi rói, rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nụ cười ấy, giờ đây không còn chút gượng gạo hay dè chừng, mà là sự chân thành và niềm vui khi tìm thấy một tri kỷ.
Nam cũng chào cô, ánh mắt anh nhìn theo bóng My cho đến khi cô khuất dần sau hàng cây xanh mát. Nam ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, cảm thấy một sự bình yên lạ thường, một sự đồng điệu mà đã lâu lắm rồi anh không tìm thấy.
“Bà ra được rồi đó.” Nam cất tiếng, giọng anh trầm đều.
Tiếng cười hì hì tinh quái vang lên từ phía sau. “Ghê nha ông thần! Mới chia tay Linh cái có em khác liền! Đa tình quá đó nha ông shipper!” Thảo bước tới, trên người cũng là bộ đồ thể thao, mái tóc ngắn đung đưa, khuôn mặt rạng rỡ.
“Bà đi sau tụi tôi không chán à?” Nam hỏi, khẽ nhếch mép.
“Thì tui ngày nào chẳng tập thể dục ở đây, nay tự nhiên có hai đôi nam nữ lạ xuất hiện, không chú ý sao được.” Thảo trêu, ánh mắt cô liếc Nam đầy ẩn ý. “Mà con bé nào xinh mà thanh lịch, tinh khôi vậy ông? Nhìn là biết con nhà gia giáo rồi! Sao ông đa tình thế, mới đó đã có người mới rồi!”
Nam khẽ lắc đầu, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng khóe môi khẽ cong lên. “Gì! Bé nó mới vô làm đó, My. Tôi thấy nó đi bộ thì tôi hỏi han rồi đi cùng chứ có gì đâu. Bà nghĩ gì vậy.”
Thảo bĩu môi. “Thôi đi ông. Với cái tính của ông thì ai mà tin được. Tôi đã nói rồi đó, ông đừng có mà…”
Bỗng Thảo nghiêm túc hẳn lại, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Nam. “Mà nè, bữa ông hỏi cái xe của thằng Hào đó, tôi hỏi thật ông có chuyện gì với cái xe hay thằng công tử đó không?” Giọng cô có chút lo lắng.
Nam nhíu mày. “Sao bà lại hỏi vậy?”
Thảo thở dài, vẻ mặt cô đầy vẻ lo lắng. “Thằng đó nó ghê gớm lắm, Nam à. Ỷ con nhà giàu, quyền lực, coi trời bằng vung. Tôi nghe nói nó làm mấy đứa con gái có bầu rồi nó bỏ rơi, mà mấy đứa đó toàn xinh đẹp, ca sĩ cũng có, người mẫu cũng có. Ham giàu rồi theo nó, giờ nó bỏ rơi, kiện cũng không được, nhà nó bao che hết. Nó có hội đàn em nữa, cũng ăn chơi chẳng kém gì nó, vào bar pub ngứa mắt ai là nó kêu đàn em tới dằn mặt. Ông mà có xích mích hay va chạm gì thì bỏ qua nha, tôi biết tính ông mà, đừng có mà ham hố đụng vào nó.”
Nam cười hiền khô, một nụ cười đầy bí ẩn. “Trời, bà nghĩ gì vậy, Thảo. Tôi còn không biết thằng đó luôn, bà yên tâm, tôi đâu rảnh mà làm mấy chuyện đó.” Anh nói dối một cách hoàn hảo, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, không chút dao động.
Thảo thở phào nhẹ nhõm. “Là tôi nhắc vậy thôi, tôi lo cho ông mà.”
Nam trêu “bà làm như người yêu hay sao mà nhắc, ế quá vơ đại tui nè”.
Rồi cô lại bĩu môi. “Thôi, chê! Ông lo cho ông đi. Tui về đây, hẹn ông bữa khác. Có rủ My đi đâu rủ tui đi cùng với. Haha”
Nam cười trừ, nhìn theo bóng Thảo khuất dần. Nhưng trong đầu anh lúc này, không phải là những lời trêu chọc của Thảo, mà là về Hào, và Diệu My. Anh biết, trò chơi này sẽ ngày càng phức tạp và nguy hiểm hơn rất nhiều.