💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Chương 202 Công viên đêm vắng

Sau cuộc nói chuyện với Thảo ở công viên, sự tò mò trong Nam trỗi dậy mạnh mẽ. Nửa đêm đó, anh mở laptop lên, ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình hắt vào gương mặt lạnh lùng của anh. Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hào, kẻ sở hữu chiếc Lamborghini vàng chanh mà Thảo đã kể.

Tuy nhiên, Nam nhanh chóng nhận ra Hào là một kẻ cực kỳ kín tiếng. Trên các mặt báo hay internet, chỉ có những thông tin hào nhoáng, được tô vẽ một cách hoàn hảo: “Chủ nhân chiếc siêu xe mới nhập ở Việt Nam”, “Doanh nhân trẻ thành đạt”, hoặc những bài báo ca ngợi sự giàu có của hắn. Tuyệt nhiên không có một thông tin xấu nào như Thảo đã kể – không một dòng về vụ gái gú, bỏ rơi người yêu có bầu, hay những hành vi bạo lực, trác táng. Điều này làm Nam càng nghi ngờ sâu sắc. Hắn ta quá sạch sẽ. Sạch sẽ đến mức đáng ngờ. Nam tự nhủ, một nụ cười khẩy hiện lên trên môi. Anh biết, để che giấu được những việc làm bẩn thỉu đến mức đó, Hào phải có quyền lực và thế lực rất lớn, một thế lực đủ để thao túng cả truyền thông.

Nam đóng laptop. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói thuốc cuộn tròn bay lượn trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. “Ồ, mình sao thế nhỉ? Cứ đi lo chuyện bao đồng.” Anh lẩm bẩm. “Dù sao Hào cũng có liên quan gì tới mình đâu. Chuyện của My, kệ đi.” Nam ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đầu tiên vừa ló dạng, nhuộm hồng cả bầu trời. Tiếng chim hót líu lo, tiếng những người bán rong rao hàng từ xa xa, tiếng xe cộ lướt qua trên con đường lớn. Hóa ra, cuộc sống bình thường đôi khi cũng yên bình đến vậy. Còn con người ta, cứ mải miết chạy theo những ham muốn vật chất, quyền lực và tình dục, để rồi tự mình chuốc lấy đau khổ.

Ở cửa hàng, Diệu My vẫn giữ vẻ hòa đồng, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng sự vui vẻ thường ngày đã thay bằng một ánh mắt lo lắng, bất an thường trực. Nỗi sợ hãi vô hình từ thế giới mà cô cố gắng thoát ra cứ bám riết lấy cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô dần né tránh việc phải ra ngoài nhiều, đặc biệt là vào những giờ vắng vẻ hay lúc giao nhận hàng. Cô thường xuyên nhìn ra ngoài cửa khi có tiếng xe hơi lạ, hoặc khi một bóng người lạ xuất hiện, trực giác của cô mách bảo điều đó. Cô cảm thấy ai đó đang theo dõi mình, dù không có bằng chứng cụ thể. Nỗi sợ hãi này không có hình thù cụ thể, nhưng nó cứ bủa vây cô, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị săn đuổi, không có lối thoát, không có nơi ẩn mình an toàn. Mỗi đêm, cô đều gặp ác mộng, thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng lấp lánh, bị kiểm soát, bị giật dây như một con rối.

Buổi chiều tối tan ca. Ánh hoàng hôn vàng cam đổ dài trên các con phố, nhuộm đỏ cả bầu trời. Từng tiếng giày cao gót của Diệu My gõ trên vỉa hè khô khốc, vang vọng trong không gian vắng lặng. Trời tuy mát mẻ cuối thu, nhưng My cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang dõi theo từng bước chân cô, từng hơi thở cô. Cô bước nhanh hơn, cố gắng về nhà thật nhanh, muốn thoát khỏi cái cảm giác bị theo dõi này.

Khi Diệu My rẽ vào một con đường tắt quen thuộc mà cô thường đi để về nhanh hơn, một cảnh tượng đập vào mắt cô, khiến cô đông cứng. Thấp thoáng ở con đường lớn phía trước mặt cô, là Phong Hào cùng hai ba tên khác đang đứng đó. Hắn đang dựa vào chiếc Lamborghini vàng chanh chói lóa, vẻ mặt hắn lạnh lùng. Hắn đang ra lệnh chỉ trỏ gì đó cho đám đàn em, môi hắn khẽ mấp máy nói điều gì đó mà Diệu My không nghe rõ, nhưng nhìn ánh mắt, hắn có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó.

Diệu My sững sờ. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại, bàn chân cô như bị đóng đinh xuống đất. Khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy, đôi môi căng mọng ngày thường giờ run rẩy không kiểm soát. Đôi mắt sau cặp kính cận mở to hết cỡ, đồng tử co rút lại vì kinh hoàng, dán chặt vào Phong Hào và chiếc xe, như nhìn thấy một con quái vật từ địa ngục đang chờ nuốt chửng mình. Lồng ngực cô bỗng thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, từng thớ thịt trên cơ thể cô khẽ run lên bần bật. Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, không còn chút suy nghĩ nào khác ngoài việc phải chạy.

Theo bản năng sinh tồn, cô quay ngược lại, bỏ chạy một cách điên cuồng, không dám quay đầu nhìn lại, không dám thở mạnh. Cô chạy thục mạng, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đất, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi Hào.



My chạy mãi, cho đến khi hơi thở cô dồn dập, phổi bỏng rát. Cô lại chạy đến công viên, nơi mà cô đã gặp Nam một buổi sáng nọ, nơi có nhiều cây cối rậm rạp, những con đường tối tăm ánh đèn vàng vọt, vắng người qua lại. Cô lao đến, ngồi bệt xuống, lưng dựa vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, thở dốc, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.

My vừa ngồi vừa thở dốc, từng hơi thở gấp gáp xé toạc không khí lạnh lẽo của công viên. Vẻ thông minh, học thức hàng ngày giờ lại nhường chỗ cho sự bối rối, hoảng loạn và nỗi sợ hãi tột cùng. “Sao hắn lại biết?” “Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cô, như những mũi tên sắc nhọn đâm vào tâm trí. Trực giác của cô đã đúng, sự lo lắng bất an không tự dưng mà xuất hiện.

Cô nhìn ra bờ sông êm đềm, ánh đèn vàng vọt từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh thơ mộng đến nao lòng. Nhưng Diệu My không còn tâm trí để ngắm cảnh. Cô chỉ thấy sự bình yên đó thật giả dối, thật xa vời. Dưới lớp ánh sáng lung linh đó, là một thế giới tàn nhẫn, nơi những kẻ như Hào có thể tự do săn đuổi, kiểm soát. Cô miết nhẹ lòng bàn tay lên chiếc váy bút chì trắng, chất liệu vải mềm mại đã nhăn nhúm vì cô ngồi lâu, cố gắng kìm lại sự run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi cứ len lỏi, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Mình phải đi đâu? Diệu My tự hỏi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Thành phố này, rộng lớn và xa hoa là thế, nhưng tất cả đều là mới với cô. Không người thân, không bạn bè, không một nơi nào để thực sự thuộc về. Nỗi cô đơn tột cùng, một sự lạc lõng đáng sợ. Cô cảm thấy mình như một cánh chim non bị bão táp quật ngã, không biết phương hướng, không biết bám víu vào đâu.

Có vài người đi bộ thể dục buổi tối lướt qua, liếc nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lịch sự trong bộ đồng phục công sở – áo sơ mi trắng, chân váy bút chì trắng – lại ngồi đó một mình giữa đêm khuya, khuôn mặt buồn phiền. Họ cứ ngỡ cô gái trẻ thất tình, hoặc gặp chuyện buồn nào đó trong tình yêu. Họ nhìn với ánh mắt thương hại, rồi lại vội vã bước qua, để cô lại với nỗi cô đơn của mình.



Đã 10 giờ tối. My vẫn chôn chân ở đó, không dám nhúc nhích. Cô giờ chẳng biết đi đâu. Về nhà trọ thì cũng không được, cô sợ hắn vẫn quanh quẩn đâu đó. Mà ở công viên thế này cũng không an toàn. Trời càng khuya hơn, càng vắng người, thân gái một mình ở đây lại càng nguy hiểm hơn, đặc biệt khi cô đang mặc bộ đồ công sở, càng dễ thu hút những ánh mắt dòm ngó. Cô cứ ngồi đó, đan chặt tay vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lo lắng đến tột cùng.

Bỗng, tiếng bước chân dồn dập, loạng choạng từ góc tối bên kia bụi cây vang lên, đều đặn và mạnh mẽ, càng làm cô lo lắng hơn. Tim My đập thình thịch, cổ họng cô khô khốc.

Hai thanh niên, dáng người lêu lổng, tay cầm điếu thuốc lá, bước chân loạng choạng tiến về phía cô. Ánh mắt chúng dâm đãng lướt từ đầu đến chân My, dán chặt vào bộ đồng phục công sở trắng, vào cặp đùi trắng mịn lấp ló dưới váy ngắn.

“Chà, công viên đêm nay có mỹ nữ ngồi một mình buồn vậy ta?” Một tên nói, giọng lè nhè vì men rượu, cười khả ố.

“Hay là để anh em tụi này tâm sự cho vui nhé cô em? Trông cô em xinh xắn thế này mà ngồi đây một mình thì phí quá!” Tên còn lại cười hinh hích, bước đến gần hơn, bàn tay thô lỗ vươn ra định chạm vào vai My.

Diệu My tái mặt. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại. Mắt cô mở to, ánh lên sự hoảng loạn tột cùng. Cô rụt người lại, cố gắng né tránh bàn tay thô lỗ của tên kia. Nỗi sợ hãi khi bị Hào truy đuổi, tất cả ùa về, khiến cô run rẩy không kiểm soát. Cô co người lại, lùi sát vào lưng ghế đá, như một con thú nhỏ đang bị dồn vào đường cùng, sắp bị nuốt chửng.

maQBCT.png


“Buông ra! Các anh làm gì vậy? Đi đi!” My lí nhí, giọng cô run rẩy đến không thành tiếng.

Hai tên kia không hề quan tâm. Chúng cười khẩy, ánh mắt dâm đãng càng lúc càng trở nên ghê tởm. “À, còn biết nói nữa hả? Buông ra cái gì? Mày ngon vậy mà lại ngồi đây một mình. Hay là chờ ai… chờ tụi tao à?” Tên kia cười khả ố, hắn đưa tay định vuốt ve mái tóc cô.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí: “Biến đi. Đừng để tao thấy mặt tụi mày ở đây lần nữa.”

Hai tên kia giật mình, chúng quay phắt lại. Nam đang đứng đó, dáng người cao lớn, vững chãi hiện ra từ góc tối, bộ đồ thể thao năng động càng làm tôn lên cơ thể rắn chắc, vạm vỡ của anh. Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào hai tên đó, đầy sự khinh bỉ và uy lực.

Tên vừa chạm vào My cười khẩy, cố gắng ra vẻ hung hăng. “Thằng nào đây? Dám xía vào chuyện của ông à?” Hắn nói, định giơ tay lên định đẩy Nam ra.

Nam không nói nhiều lời. Anh ra đòn nhanh như chớp. Một cú đấm móc mạnh mẽ, chính xác vào quai hàm của tên vừa lên tiếng. “Bốp!” Tiếng xương hàm va vào nhau khô khốc. Tên đó loạng choạng ngã vật ra, đầu đập vào gốc cây cổ thụ, mắt lờ đờ, ngất lịm. Tên còn lại hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, Nam đã nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi tặng cho hắn một cú đá chính xác vào giữa hạ bộ. “Á…!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt tái mét.

Nam nhìn hai tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy sự khinh bỉ. “Cút. Ngay lập tức. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên còn lại sợ hãi đến tột cùng.

Tên kia sợ hãi tột cùng, không dám hó hé một lời. Hắn lồm cồm bò dậy, dìu đồng bọn đang ngất lịm, chạy thục mạng vào bóng đêm, không dám quay đầu nhìn lại.

Nam quay lại nhìn My. Cô vẫn ngồi đó, co người lại, đôi mắt to tròn mở to, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Nước mắt lưng tròng, cô nhìn Nam như thể anh vừa là một vị thần cứu thế, vừa là một ác quỷ đầy sức mạnh. Anh đã cứu cô, nhưng sự tàn nhẫn và sức mạnh của anh cũng khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi vô hình.

Nam ngồi xuống cạnh My, trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo. Anh nhìn cô, ánh mắt anh giờ đây dịu lại, không còn vẻ sắc lạnh ban nãy, nhưng vẫn đầy sự trầm tư. “Em không sao chứ?” Giọng anh trầm đều, pha chút quan tâm hiếm có.

My vẫn run rẩy, cô gật đầu lia lịa, không nói nên lời.

Nam thở dài, khẽ cười gượng. “Không sao đâu. Hết rồi. Mấy thằng đó sẽ không dám quay lại đâu.”

“Mà em làm gì mà khuya rồi còn ở đây?”

My thở phào một tiếng nhẹ nhõm, như trút được nỗi sợ hãi. Cô ấp úng. “Dạ, em… thì em ngồi hóng mát thôi, anh Nam.”

“Hóng mát? Em biết giờ này một thân một mình con gái ở đây nguy hiểm không? Công viên này về đêm em đã thấy chuyện gì xảy ra rồi đó.”

“Em… em đâu có sợ.” My nói, nhưng giọng cô vẫn còn run run, đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ sợ hãi. “Mà anh Nam cũng hay chạy bộ khuya vậy ạ?”

“Không, anh ít chạy bộ khuya lắm. Hôm nay… anh có chuyện cần suy nghĩ thôi. Còn em, chắc cũng có chuyện gì ra đây ngồi một mình chứ hả” Giọng anh khẽ trầm xuống, một sự đồng điệu với nỗi cô đơn của cô.

My mím môi, cô không muốn chia sẻ quá nhiều chuyện về mình, bởi dù sao cô cũng chỉ mới gặp Nam đây, niềm tin còn chưa có, và bí mật đó quá lớn. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Nam nhìn My, thấu hiểu. “Không sao đâu, My.” Giọng anh dịu lại, một cách bất ngờ. “Em không cần nói nếu em không muốn. Nhưng anh đoán… có phải em đang trốn chạy một người? Em muốn bản thân mình không bị gò bó, không bị ai khác kiểm soát?”

My tròn mắt nhìn Nam. Anh đang nói trúng tim đen của cô, những lời nói đó như xuyên thấu tận cùng tâm hồn cô. Nam không nhìn My, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía dòng sông, giọng anh vẫn đều đều, trầm lắng, như đang kể một câu chuyện của riêng mình.

“Nếu nói về trốn chạy, thì chắc anh mới chính là người đó.” Nam thở dài, một hơi thở nặng trĩu.

My lắc đầu, ánh mắt to tròn vẫn nhìn Nam, mong đợi câu trả lời, mong đợi anh sẽ vén màn bí ẩn về chính mình. “Có khi nào em thắc mắc tại sao anh lại làm shipper không? Anh có vẻ không hợp với công việc này.”

Nam khẽ cười, một nụ cười chua chát. “Bởi hiện thực lúc đó với anh quá sức chịu đựng.”

Nam ngồi đó, giữa màn đêm tĩnh lặng của công viên, bên cạnh cô gái bí ẩn đang run rẩy vì sợ hãi, anh bắt đầu kể lại những chuyện xưa. Anh kể về mối tình đầu, về những ước mơ, hoài bão, về sự cố gắng cho tương lai. Anh kể về sự phản bội đau đớn của người đó vì cuộc sống xa hoa, vì những thứ phù phiếm. Anh kể về sự sụp đổ của thế giới trong mình, về việc anh từ bỏ tất cả để chạy trốn khỏi sự giả dối, khỏi những con người mà anh không còn tin tưởng, để tìm kiếm sự bình yên trong vai một shipper. Đây là lần đầu tiên anh tự mở lòng mình với một người mới quen, với một người không liên quan đến quá khứ của anh, với một người anh cảm thấy có sự đồng điệu đến lạ kỳ.

My ngồi nghe chăm chú, khuôn mặt cô lúc ửng hồng vì những ký ức tình yêu trong trẻo của Nam, lúc khẽ cười vì những trò nghịch ngợm của anh, lúc lại giận dữ, phẫn nộ khi nghe đến sự phản bội. Cô dường như nhập tâm hoàn toàn vào câu chuyện của Nam, cảm nhận được từng nỗi đau, từng sự tuyệt vọng mà anh đã trải qua. Cô hiểu cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác bị vứt bỏ, bị tổn thương sâu sắc.

Những câu từ cuối cùng Nam thốt ra xong, anh thở hắt một hơi, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Anh trầm ngâm nhìn ánh đèn vàng vọt từ những con đường xa xa, không khí giữa hai người chìm vào sự tĩnh lặng đầy cảm xúc.

“Thế bây giờ anh cảm thấy thế nào, anh Nam?” My ngập ngừng hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, ánh mắt cô nhìn Nam đầy sự thấu hiểu và cả một chút thương cảm.

Nam quay sang nhìn My, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. “Bây giờ ư? Bây giờ anh chỉ thấy… trống rỗng thôi, My. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Tình yêu, niềm tin… tất cả đều chỉ là những thứ phù phiếm. Anh đã học được cách sống mà không cần tình yêu, không cần niềm tin. Có lẽ… đó là cách tốt nhất.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. “Còn em… em thì sao? Nghe anh kể xong, em có thấy mình cô đơn hơn không, khi biết rằng thế giới này đôi khi tàn nhẫn đến vậy?”
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 202 Công viên đêm vắng

Sau cuộc nói chuyện với Thảo ở công viên, sự tò mò trong Nam trỗi dậy mạnh mẽ. Nửa đêm đó, anh mở laptop lên, ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình hắt vào gương mặt lạnh lùng của anh. Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hào, kẻ sở hữu chiếc Lamborghini vàng chanh mà Thảo đã kể.

Tuy nhiên, Nam nhanh chóng nhận ra Hào là một kẻ cực kỳ kín tiếng. Trên các mặt báo hay internet, chỉ có những thông tin hào nhoáng, được tô vẽ một cách hoàn hảo: “Chủ nhân chiếc siêu xe mới nhập ở Việt Nam”, “Doanh nhân trẻ thành đạt”, hoặc những bài báo ca ngợi sự giàu có của hắn. Tuyệt nhiên không có một thông tin xấu nào như Thảo đã kể – không một dòng về vụ gái gú, bỏ rơi người yêu có bầu, hay những hành vi bạo lực, trác táng. Điều này làm Nam càng nghi ngờ sâu sắc. Hắn ta quá sạch sẽ. Sạch sẽ đến mức đáng ngờ. Nam tự nhủ, một nụ cười khẩy hiện lên trên môi. Anh biết, để che giấu được những việc làm bẩn thỉu đến mức đó, Hào phải có quyền lực và thế lực rất lớn, một thế lực đủ để thao túng cả truyền thông.

Nam đóng laptop. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói thuốc cuộn tròn bay lượn trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. “Ồ, mình sao thế nhỉ? Cứ đi lo chuyện bao đồng.” Anh lẩm bẩm. “Dù sao Hào cũng có liên quan gì tới mình đâu. Chuyện của My, kệ đi.” Nam ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đầu tiên vừa ló dạng, nhuộm hồng cả bầu trời. Tiếng chim hót líu lo, tiếng những người bán rong rao hàng từ xa xa, tiếng xe cộ lướt qua trên con đường lớn. Hóa ra, cuộc sống bình thường đôi khi cũng yên bình đến vậy. Còn con người ta, cứ mải miết chạy theo những ham muốn vật chất, quyền lực và tình dục, để rồi tự mình chuốc lấy đau khổ.

Ở cửa hàng, Diệu My vẫn giữ vẻ hòa đồng, chuyên nghiệp như mọi ngày, nhưng sự vui vẻ thường ngày đã thay bằng một ánh mắt lo lắng, bất an thường trực. Nỗi sợ hãi vô hình từ thế giới mà cô cố gắng thoát ra cứ bám riết lấy cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô dần né tránh việc phải ra ngoài nhiều, đặc biệt là vào những giờ vắng vẻ hay lúc giao nhận hàng. Cô thường xuyên nhìn ra ngoài cửa khi có tiếng xe hơi lạ, hoặc khi một bóng người lạ xuất hiện, trực giác của cô mách bảo điều đó. Cô cảm thấy ai đó đang theo dõi mình, dù không có bằng chứng cụ thể. Nỗi sợ hãi này không có hình thù cụ thể, nhưng nó cứ bủa vây cô, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị săn đuổi, không có lối thoát, không có nơi ẩn mình an toàn. Mỗi đêm, cô đều gặp ác mộng, thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng lấp lánh, bị kiểm soát, bị giật dây như một con rối.

Buổi chiều tối tan ca. Ánh hoàng hôn vàng cam đổ dài trên các con phố, nhuộm đỏ cả bầu trời. Từng tiếng giày cao gót của Diệu My gõ trên vỉa hè khô khốc, vang vọng trong không gian vắng lặng. Trời tuy mát mẻ cuối thu, nhưng My cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang dõi theo từng bước chân cô, từng hơi thở cô. Cô bước nhanh hơn, cố gắng về nhà thật nhanh, muốn thoát khỏi cái cảm giác bị theo dõi này.

Khi Diệu My rẽ vào một con đường tắt quen thuộc mà cô thường đi để về nhanh hơn, một cảnh tượng đập vào mắt cô, khiến cô đông cứng. Thấp thoáng ở con đường lớn phía trước mặt cô, là Phong Hào cùng hai ba tên khác đang đứng đó. Hắn đang dựa vào chiếc Lamborghini vàng chanh chói lóa, vẻ mặt hắn lạnh lùng. Hắn đang ra lệnh chỉ trỏ gì đó cho đám đàn em, môi hắn khẽ mấp máy nói điều gì đó mà Diệu My không nghe rõ, nhưng nhìn ánh mắt, hắn có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó.

Diệu My sững sờ. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại, bàn chân cô như bị đóng đinh xuống đất. Khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch như tờ giấy, đôi môi căng mọng ngày thường giờ run rẩy không kiểm soát. Đôi mắt sau cặp kính cận mở to hết cỡ, đồng tử co rút lại vì kinh hoàng, dán chặt vào Phong Hào và chiếc xe, như nhìn thấy một con quái vật từ địa ngục đang chờ nuốt chửng mình. Lồng ngực cô bỗng thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, từng thớ thịt trên cơ thể cô khẽ run lên bần bật. Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, không còn chút suy nghĩ nào khác ngoài việc phải chạy.

Theo bản năng sinh tồn, cô quay ngược lại, bỏ chạy một cách điên cuồng, không dám quay đầu nhìn lại, không dám thở mạnh. Cô chạy thục mạng, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đất, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi Hào.




My chạy mãi, cho đến khi hơi thở cô dồn dập, phổi bỏng rát. Cô lại chạy đến công viên, nơi mà cô đã gặp Nam một buổi sáng nọ, nơi có nhiều cây cối rậm rạp, những con đường tối tăm ánh đèn vàng vọt, vắng người qua lại. Cô lao đến, ngồi bệt xuống, lưng dựa vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, thở dốc, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.

My vừa ngồi vừa thở dốc, từng hơi thở gấp gáp xé toạc không khí lạnh lẽo của công viên. Vẻ thông minh, học thức hàng ngày giờ lại nhường chỗ cho sự bối rối, hoảng loạn và nỗi sợ hãi tột cùng. “Sao hắn lại biết?” “Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cô, như những mũi tên sắc nhọn đâm vào tâm trí. Trực giác của cô đã đúng, sự lo lắng bất an không tự dưng mà xuất hiện.

Cô nhìn ra bờ sông êm đềm, ánh đèn vàng vọt từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh thơ mộng đến nao lòng. Nhưng Diệu My không còn tâm trí để ngắm cảnh. Cô chỉ thấy sự bình yên đó thật giả dối, thật xa vời. Dưới lớp ánh sáng lung linh đó, là một thế giới tàn nhẫn, nơi những kẻ như Hào có thể tự do săn đuổi, kiểm soát. Cô miết nhẹ lòng bàn tay lên chiếc váy bút chì trắng, chất liệu vải mềm mại đã nhăn nhúm vì cô ngồi lâu, cố gắng kìm lại sự run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi cứ len lỏi, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Mình phải đi đâu? Diệu My tự hỏi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Thành phố này, rộng lớn và xa hoa là thế, nhưng tất cả đều là mới với cô. Không người thân, không bạn bè, không một nơi nào để thực sự thuộc về. Nỗi cô đơn tột cùng, một sự lạc lõng đáng sợ. Cô cảm thấy mình như một cánh chim non bị bão táp quật ngã, không biết phương hướng, không biết bám víu vào đâu.

Có vài người đi bộ thể dục buổi tối lướt qua, liếc nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lịch sự trong bộ đồng phục công sở – áo sơ mi trắng, chân váy bút chì trắng – lại ngồi đó một mình giữa đêm khuya, khuôn mặt buồn phiền. Họ cứ ngỡ cô gái trẻ thất tình, hoặc gặp chuyện buồn nào đó trong tình yêu. Họ nhìn với ánh mắt thương hại, rồi lại vội vã bước qua, để cô lại với nỗi cô đơn của mình.




Đã 10 giờ tối. My vẫn chôn chân ở đó, không dám nhúc nhích. Cô giờ chẳng biết đi đâu. Về nhà trọ thì cũng không được, cô sợ hắn vẫn quanh quẩn đâu đó. Mà ở công viên thế này cũng không an toàn. Trời càng khuya hơn, càng vắng người, thân gái một mình ở đây lại càng nguy hiểm hơn, đặc biệt khi cô đang mặc bộ đồ công sở, càng dễ thu hút những ánh mắt dòm ngó. Cô cứ ngồi đó, đan chặt tay vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lo lắng đến tột cùng.

Bỗng, tiếng bước chân dồn dập, loạng choạng từ góc tối bên kia bụi cây vang lên, đều đặn và mạnh mẽ, càng làm cô lo lắng hơn. Tim My đập thình thịch, cổ họng cô khô khốc.

Hai thanh niên, dáng người lêu lổng, tay cầm điếu thuốc lá, bước chân loạng choạng tiến về phía cô. Ánh mắt chúng dâm đãng lướt từ đầu đến chân My, dán chặt vào bộ đồng phục công sở trắng, vào cặp đùi trắng mịn lấp ló dưới váy ngắn.

“Chà, công viên đêm nay có mỹ nữ ngồi một mình buồn vậy ta?” Một tên nói, giọng lè nhè vì men rượu, cười khả ố.

“Hay là để anh em tụi này tâm sự cho vui nhé cô em? Trông cô em xinh xắn thế này mà ngồi đây một mình thì phí quá!” Tên còn lại cười hinh hích, bước đến gần hơn, bàn tay thô lỗ vươn ra định chạm vào vai My.

Diệu My tái mặt. Toàn thân cô cứng đờ, máu trong huyết quản như đông lại. Mắt cô mở to, ánh lên sự hoảng loạn tột cùng. Cô rụt người lại, cố gắng né tránh bàn tay thô lỗ của tên kia. Nỗi sợ hãi khi bị Hào truy đuổi, tất cả ùa về, khiến cô run rẩy không kiểm soát. Cô co người lại, lùi sát vào lưng ghế đá, như một con thú nhỏ đang bị dồn vào đường cùng, sắp bị nuốt chửng.

maQBCT.png


“Buông ra! Các anh làm gì vậy? Đi đi!” My lí nhí, giọng cô run rẩy đến không thành tiếng.

Hai tên kia không hề quan tâm. Chúng cười khẩy, ánh mắt dâm đãng càng lúc càng trở nên ghê tởm. “À, còn biết nói nữa hả? Buông ra cái gì? Mày ngon vậy mà lại ngồi đây một mình. Hay là chờ ai… chờ tụi tao à?” Tên kia cười khả ố, hắn đưa tay định vuốt ve mái tóc cô.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí: “Biến đi. Đừng để tao thấy mặt tụi mày ở đây lần nữa.”

Hai tên kia giật mình, chúng quay phắt lại. Nam đang đứng đó, dáng người cao lớn, vững chãi hiện ra từ góc tối, bộ đồ thể thao năng động càng làm tôn lên cơ thể rắn chắc, vạm vỡ của anh. Ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào hai tên đó, đầy sự khinh bỉ và uy lực.

Tên vừa chạm vào My cười khẩy, cố gắng ra vẻ hung hăng. “Thằng nào đây? Dám xía vào chuyện của ông à?” Hắn nói, định giơ tay lên định đẩy Nam ra.

Nam không nói nhiều lời. Anh ra đòn nhanh như chớp. Một cú đấm móc mạnh mẽ, chính xác vào quai hàm của tên vừa lên tiếng. “Bốp!” Tiếng xương hàm va vào nhau khô khốc. Tên đó loạng choạng ngã vật ra, đầu đập vào gốc cây cổ thụ, mắt lờ đờ, ngất lịm. Tên còn lại hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, Nam đã nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi tặng cho hắn một cú đá chính xác vào giữa hạ bộ. “Á…!” Tên đó gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, quỵ gối xuống đất, khuôn mặt tái mét.

Nam nhìn hai tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy sự khinh bỉ. “Cút. Ngay lập tức. Nếu không…” Anh bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để tên còn lại sợ hãi đến tột cùng.

Tên kia sợ hãi tột cùng, không dám hó hé một lời. Hắn lồm cồm bò dậy, dìu đồng bọn đang ngất lịm, chạy thục mạng vào bóng đêm, không dám quay đầu nhìn lại.

Nam quay lại nhìn My. Cô vẫn ngồi đó, co người lại, đôi mắt to tròn mở to, đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Nước mắt lưng tròng, cô nhìn Nam như thể anh vừa là một vị thần cứu thế, vừa là một ác quỷ đầy sức mạnh. Anh đã cứu cô, nhưng sự tàn nhẫn và sức mạnh của anh cũng khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi vô hình.

Nam ngồi xuống cạnh My, trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo. Anh nhìn cô, ánh mắt anh giờ đây dịu lại, không còn vẻ sắc lạnh ban nãy, nhưng vẫn đầy sự trầm tư. “Em không sao chứ?” Giọng anh trầm đều, pha chút quan tâm hiếm có.

My vẫn run rẩy, cô gật đầu lia lịa, không nói nên lời.

Nam thở dài, khẽ cười gượng. “Không sao đâu. Hết rồi. Mấy thằng đó sẽ không dám quay lại đâu.”

“Mà em làm gì mà khuya rồi còn ở đây?”

My thở phào một tiếng nhẹ nhõm, như trút được nỗi sợ hãi. Cô ấp úng. “Dạ, em… thì em ngồi hóng mát thôi, anh Nam.”

“Hóng mát? Em biết giờ này một thân một mình con gái ở đây nguy hiểm không? Công viên này về đêm em đã thấy chuyện gì xảy ra rồi đó.”

“Em… em đâu có sợ.” My nói, nhưng giọng cô vẫn còn run run, đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ sợ hãi. “Mà anh Nam cũng hay chạy bộ khuya vậy ạ?”

“Không, anh ít chạy bộ khuya lắm. Hôm nay… anh có chuyện cần suy nghĩ thôi. Còn em, chắc cũng có chuyện gì ra đây ngồi một mình chứ hả” Giọng anh khẽ trầm xuống, một sự đồng điệu với nỗi cô đơn của cô.

My mím môi, cô không muốn chia sẻ quá nhiều chuyện về mình, bởi dù sao cô cũng chỉ mới gặp Nam đây, niềm tin còn chưa có, và bí mật đó quá lớn. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Nam nhìn My, thấu hiểu. “Không sao đâu, My.” Giọng anh dịu lại, một cách bất ngờ. “Em không cần nói nếu em không muốn. Nhưng anh đoán… có phải em đang trốn chạy một người? Em muốn bản thân mình không bị gò bó, không bị ai khác kiểm soát?”

My tròn mắt nhìn Nam. Anh đang nói trúng tim đen của cô, những lời nói đó như xuyên thấu tận cùng tâm hồn cô. Nam không nhìn My, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía dòng sông, giọng anh vẫn đều đều, trầm lắng, như đang kể một câu chuyện của riêng mình.

“Nếu nói về trốn chạy, thì chắc anh mới chính là người đó.” Nam thở dài, một hơi thở nặng trĩu.

My lắc đầu, ánh mắt to tròn vẫn nhìn Nam, mong đợi câu trả lời, mong đợi anh sẽ vén màn bí ẩn về chính mình. “Có khi nào em thắc mắc tại sao anh lại làm shipper không? Anh có vẻ không hợp với công việc này.”

Nam khẽ cười, một nụ cười chua chát. “Bởi hiện thực lúc đó với anh quá sức chịu đựng.”

Nam ngồi đó, giữa màn đêm tĩnh lặng của công viên, bên cạnh cô gái bí ẩn đang run rẩy vì sợ hãi, anh bắt đầu kể lại những chuyện xưa. Anh kể về mối tình đầu, về những ước mơ, hoài bão, về sự cố gắng cho tương lai. Anh kể về sự phản bội đau đớn của người đó vì cuộc sống xa hoa, vì những thứ phù phiếm. Anh kể về sự sụp đổ của thế giới trong mình, về việc anh từ bỏ tất cả để chạy trốn khỏi sự giả dối, khỏi những con người mà anh không còn tin tưởng, để tìm kiếm sự bình yên trong vai một shipper. Đây là lần đầu tiên anh tự mở lòng mình với một người mới quen, với một người không liên quan đến quá khứ của anh, với một người anh cảm thấy có sự đồng điệu đến lạ kỳ.

My ngồi nghe chăm chú, khuôn mặt cô lúc ửng hồng vì những ký ức tình yêu trong trẻo của Nam, lúc khẽ cười vì những trò nghịch ngợm của anh, lúc lại giận dữ, phẫn nộ khi nghe đến sự phản bội. Cô dường như nhập tâm hoàn toàn vào câu chuyện của Nam, cảm nhận được từng nỗi đau, từng sự tuyệt vọng mà anh đã trải qua. Cô hiểu cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác bị vứt bỏ, bị tổn thương sâu sắc.

Những câu từ cuối cùng Nam thốt ra xong, anh thở hắt một hơi, như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Anh trầm ngâm nhìn ánh đèn vàng vọt từ những con đường xa xa, không khí giữa hai người chìm vào sự tĩnh lặng đầy cảm xúc.

“Thế bây giờ anh cảm thấy thế nào, anh Nam?” My ngập ngừng hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, ánh mắt cô nhìn Nam đầy sự thấu hiểu và cả một chút thương cảm.

Nam quay sang nhìn My, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. “Bây giờ ư? Bây giờ anh chỉ thấy… trống rỗng thôi, My. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Tình yêu, niềm tin… tất cả đều chỉ là những thứ phù phiếm. Anh đã học được cách sống mà không cần tình yêu, không cần niềm tin. Có lẽ… đó là cách tốt nhất.” Anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. “Còn em… em thì sao? Nghe anh kể xong, em có thấy mình cô đơn hơn không, khi biết rằng thế giới này đôi khi tàn nhẫn đến vậy?”
nó là lun:))) lên tml
 

Dung ka

Tao là gay
Thằng thớt táo bón vleu, bọn m đọc tạm tóm tắt nội dung phần sau cho đỡ đói thuốc
 

Dung ka

Tao là gay
Diệu My là con gái của 1 gđ giàu có, vô tình lọt vào mắt của tên Hào đại phú quyền thế. Gđ My muốn bước chân vào giới chính trị nên ép My kết hôn với Hào. My hiểu rõ Hào là ng ntn nên ko muốn kết hôn, bỏ chạy về nơi hẻo lánh chỗ Nam..
Sau đoạn trên Nam và My cởi mở hơn, đang vui vẻ thì...
Lại nói về Hương, sau khi biết chính mình là ng gây ra mối rạn nứt giữa Nam và Linh, cô ân hận đi tìm Linh để giải thích mọi chuyện và hứa sẽ k liên lạc với Nam nữa. Linh trong lòng vẫn yêu Nam nên quyết định tha thứ cho a 1 lần nữa.
Tuy nhiên lúc quay về tìm Nam, trái tim cô lại 1 lần nữa nhỏ máu, trước mắt cô là hình ảnh Nam và My đang tay ấp môi kề...
 

Abeo91

Yếu sinh lý
Diệu My là con gái của 1 gđ giàu có, vô tình lọt vào mắt của tên Hào đại phú quyền thế. Gđ My muốn bước chân vào giới chính trị nên ép My kết hôn với Hào. My hiểu rõ Hào là ng ntn nên ko muốn kết hôn, bỏ chạy về nơi hẻo lánh chỗ Nam..
Sau đoạn trên Nam và My cởi mở hơn, đang vui vẻ thì...
Lại nói về Hương, sau khi biết chính mình là ng gây ra mối rạn nứt giữa Nam và Linh, cô ân hận đi tìm Linh để giải thích mọi chuyện và hứa sẽ k liên lạc với Nam nữa. Linh trong lòng vẫn yêu Nam nên quyết định tha thứ cho a 1 lần nữa.
Tuy nhiên lúc quay về tìm Nam, trái tim cô lại 1 lần nữa nhỏ máu, trước mắt cô là hình ảnh Nam và My đang tay ấp môi kề...
Nghe có vẻ đúng hướng r đấy
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
Diệu My là con gái của 1 gđ giàu có, vô tình lọt vào mắt của tên Hào đại phú quyền thế. Gđ My muốn bước chân vào giới chính trị nên ép My kết hôn với Hào. My hiểu rõ Hào là ng ntn nên ko muốn kết hôn, bỏ chạy về nơi hẻo lánh chỗ Nam..
Sau đoạn trên Nam và My cởi mở hơn, đang vui vẻ thì...
Lại nói về Hương, sau khi biết chính mình là ng gây ra mối rạn nứt giữa Nam và Linh, cô ân hận đi tìm Linh để giải thích mọi chuyện và hứa sẽ k liên lạc với Nam nữa. Linh trong lòng vẫn yêu Nam nên quyết định tha thứ cho a 1 lần nữa.
Tuy nhiên lúc quay về tìm Nam, trái tim cô lại 1 lần nữa nhỏ máu, trước mắt cô là hình ảnh Nam và My đang tay ấp môi kề...
Linh khổ vl vậy mài, chứng kiến hoài. T cho Linh đi du học r.
 

boconganh1

Yếu sinh lý
2 link tạo video AI 18+ crush hot nhất năm đảm bảo ae sẽ mê. Đầu tiên là video AI: https://motionmuse . ai/r/oe0fkoc4 (link này ae copy ra gg, bỏ khoảng trắng trước và sau dấu . mới vô được) và https://dpnode.top/r/64f4c2967709. Cách dùng rất đơn giản, anh em bấm vào link (cả 2 link cho nhiều lượt sử dụng) sau đó đăng nhập bằng tk gg, chọn mẫu video nóng bỏng mà ae muốn (có rất nhiều mẫu cho ae tha hồ lựa chọn) sau đó upload ảnh người ae muốn tạo clip, đợi khoảng 5p sẽ có video (không bị biến dạng mặt) trả về cho ae
ae nên dùng acc gg clon nhé
 

Truonglao_94

Tao là gay
Chủ thớt
tập mới cho mấy tml

Chương 203 Tâm sự của My

My nghe câu hỏi của Nam giọng cô khẽ trầm xuống. “Chuyện của em, nó cũng dài lắm anh Nam à.” Cô ngừng lại, khẽ thở dài, rồi ngước nhìn anh, ánh mắt cô thoáng chút do dự. “Em cũng biết anh lờ mờ nhận ra xuất thân của em rồi. Thật ra… em là con của một nhà đầu tư địa ốc nổi tiếng, chắc anh cũng từng nghe đến tên ông C. Ổng là cha em.”

Nam bất ngờ. Anh nhíu mày suy nghĩ. Ông C? Anh đã từng nghe đến cái tên này rất nhiều lần trong giới đầu tư, một nhân vật quyền lực, khét tiếng. Trên TV, ông ta cũng thỉnh thoảng xuất hiện trong các chương trình kinh tế, với vẻ ngoài đạo mạo, uyên bác. Vậy ra cô ấy là tiểu thư của nhà đó sao?

My nhìn phản ứng của Nam, cô khẽ cười gượng. “Chắc anh nghĩ con của nhà giàu thì sẽ ăn chơi, lười làm vì có khối tài sản khổng lồ của cha mẹ đúng không? Nhưng không đâu anh. Từ nhỏ, em đã tự hiểu rằng dựa vào thứ tài sản đó mà không biết cách quản lý, biết cách vận hành nó thì sớm muộn tài sản cũng tiêu tan. Em đã cố gắng học rất nhiều, tự mình mày mò, nghiên cứu. Đi học em cũng không muốn quá nổi bật, em cũng không bao giờ khoe khoang mình là con nhà giàu, chỉ muốn sống thật bình thường.”

Nam gật gù nhìn My đầy vẻ thán phục, nhưng cũng xen lẫn sự dò xét. “Đúng là, em thật là lạ. Em cứ cha truyền con nối, theo nghề ba em là được mà. Với kiến thức của em, làm quản lý cấp cao ở một tập đoàn lớn đâu có khó.”

My lắc đầu, một nụ cười chua chát hiện lên trên môi. “Không đâu anh. Để được như bây giờ, ba em… ổng đã lừa biết bao người, đã làm tan nát nhà cửa không biết bao gia đình. Những tòa nhà chọc trời mà ổng xây lên, những khu biệt thự xa hoa mà ổng sở hữu, tất cả đều được dựng nên trên xương máu, trên nước mắt của những người dân nghèo, những gia đình bị lừa gạt, bị đền bù rẻ mạt, bị đẩy ra đường không nhà không cửa.” Giọng My khẽ run lên, ánh mắt cô ánh lên sự căm ghét tột cùng. “Em thật sự nhiều lúc rất ghét ông ta, ghét cái cách ổng làm giàu trên nỗi đau của người khác. Nhưng… ổng là ba em… là người đã nuôi em khôn lớn.”

Nam trầm ngâm nhìn cô. “Vậy còn mẹ em đâu?”

My khẽ giật mình, đôi mắt cô đỏ hoe. “Mẹ em… mẹ em mất lúc sinh ra em.” Cô nói, giọng cô nghẹn lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nam thở dài. “Anh xin lỗi. Vậy là một mình ổng nuôi em tới giờ.”

My gật đầu. “Dạ đúng. Ổng chăm em từ nhỏ, rất thương em. Nhưng dần em lớn, ổng có thời gian giao du bên ngoài nhiều, tính cách cũng dần thay đổi. Ổng ham tiền, ham địa vị nhiều hơn, cặp kè các cô gái trẻ, những người chỉ nhìn vào túi tiền của ổng. Em… em thấy ghê tởm cái thế giới đó.”

Nam nhíu mày “Vậy cơ duyên nào em phải chạy trốn Hào?”

My bất ngờ. Đôi mắt cô mở to, nhìn Nam đầy vẻ hoảng loạn. “Anh… anh cũng biết hắn ư?”

Nam khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, đầy ẩn ý. “Anh cũng tò mò về em, nên tìm hiểu xíu thôi.”

My thở dài, một hơi thở nặng trĩu mang theo bao nỗi niềm. Cô cúi gằm mặt, rồi ngước nhìn Nam. Cô bắt đầu hồi tưởng về ngày đó.

“Những ngày đầu năm, thời tiết thật mát mẻ dễ chịu, tiết trời sau Tết se lạnh, rất dễ chịu.” My bắt đầu kể, giọng cô trầm lắng, đưa Nam trở về quá khứ.

“My, con dậy chưa?” Tiếng ông C vang vọng ngoài hành lang, giọng ông đầy uy quyền và thúc giục.

My còn đang ngái ngủ, khẽ cựa mình trên chiếc giường King-size mềm mại. “Dạ rồi, ba ơi.”

“Chiều tối nay, ba nhắc con, chúng ta có một buổi tiệc trong giới làm ăn, rất quan trọng nên con cũng phải có mặt, nhớ mặc thật đẹp, ba không muốn mất mặt với mọi người đâu.” Giọng ông C vang vọng, không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.

My bừng tỉnh, cô khẽ nhíu mày. Cô không thích phải đi cùng ba tới các buổi tiệc đó, sự hào nhoáng giả tạo, cách nói chuyện vòng vo, đầy toan tính của giới thượng lưu làm cô thấy khó chịu. Chưa kể có các ánh mắt nhìn cô dò xét xen lẫn thèm thuồng, như muốn đánh giá, định giá cô. Nhưng cô không thể từ chối được. Cô chỉ đáp hờ hững “Vâng ạ.”

cô lựa đại một bộ đồ trong tủ quần áo, là một chiếc đầm đen đính đá, sang trọng nhưng có phần hơi hở hang. My mặc lên, chiếc váy ôm sát theo từng đường cong cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp ngực đầy đặn, nhưng phần ngực có vẻ hơi hở, quá táo bạo so với phong cách của cô. Cô định lựa bộ khác, nhưng tiếng ông C đã lên tiếng giục cô đi, không còn thời gian.

My bước chân lên chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn, tiếng nổ máy trầm đục, chiếc xe lướt nhanh trên con đường lớn.

“Ba, hôm nay tiệc con muốn về sớm được không?” My hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, đầy sự mệt mỏi.

Ông C quay sang nhìn cô. “Sao phải về sớm, con? Hôm nay ba sẽ giới thiệu con với một người rất thú vị.”

“Thú vị?? Là ai ạ?” My hỏi, lòng cô dấy lên sự tò mò.

“Rồi con sẽ biết. Có khi gặp xong, chuyện kinh doanh của nhà ta sẽ phất lên nhanh hơn nữa. Con bé này, con cứ phải học cách nhìn xa trông rộng đi.” Giọng ông C đầy sự tính toán.

My chẳng hiểu gì, cô chỉ tựa cằm nhìn thành phố, những tòa nhà cao tầng lướt qua nhanh chóng. Những toan tính của ba làm cô thấy mệt mỏi, và một dự cảm không lành chợt len lỏi trong trái tim cô.

sRlWQpT2.png


Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ xịch trước cửa một khách sạn cao cấp, ánh đèn pha rọi sáng rực cả sảnh. Từ xa, Diệu My đã thấy sảnh tiệc được trang trí vô cùng lộng lẫy, những chùm pha lê lấp lánh, những bó hoa tươi thắm tỏa hương thơm ngát, như một cung điện lộng lẫy.

Hai tên bảo vệ, dáng vẻ khúm núm, nhanh chóng bước ra mở cửa xe. “Dạ mời ông và tiểu thư xuống xe ạ.” Ông C đặt chìa khóa vào tay một tên, không quên dặn dò thêm: “Cẩn thận kẻo xước xe.” Tên đó dạ vâng, rồi cẩn thận lái chiếc Rolls-Royce vào bãi đỗ. Tên còn lại cung kính dẫn ông C và My bước vào sảnh chính, hắn không quên cúi chào đầy lễ phép: “Mời ông và tiểu thư dự tiệc.” My nhận ra, hắn còn lén nhìn cô một cái đầy vẻ tò mò và thèm thuồng, ánh mắt đó khiến cô thấy ghê tởm.

Không khí bên trong sảnh tiệc vô cùng sang trọng, xa hoa. Đó là một buổi tiệc đứng, nơi những quý ông lịch lãm trong bộ vest đắt tiền, những quý bà lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội lấp lánh đang đứng cầm ly rượu, trao đổi công việc, cười nói vui vẻ. Tiếng nhạc du dương, tiếng cụng ly leng keng, tiếng cười nói giòn giã, tất cả tạo nên một bức tranh của sự giàu có, quyền lực và đẳng cấp.

Một vài người thấy ông C, lập tức tiến tới bắt tay chào hỏi, vẻ mặt đầy sự kính trọng và nịnh nọt. “Ồ, anh C, hôm nay anh tới đây tôi thật bất ngờ! Tôi có một vài kế hoạch muốn trao đổi với anh ngay lập tức.”

Người khác lại xía vào, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Diệu My. “Có phải đây là tiểu thư của nhà ông C không? Cô bé thật xinh đẹp và toát lên vẻ thông minh, sắc sảo. Đúng là hổ phụ sinh hổ nữ!”

My chỉ cười nhẹ, những lời nói sáo rỗng, xu nịnh này không đáng để cô để tâm. Cô đã quá quen thuộc với cái thế giới giả dối này. Cô tìm cách né những người này, muốn thoát khỏi những ánh mắt soi mói, đánh giá.

“Ba ơi con ra quầy bar uống tí nước, ba cứ nói chuyện với mọi người đi nhé.” My lí nhí, muốn tìm một chỗ ẩn mình.

Ông C gật đầu cười, ánh mắt ông thoáng chút hài lòng. “Được, con cứ đi đi. Tí nữa ba sẽ gặp con sau, con nhớ đừng đi lung tung quá.”

My bước tới quầy bar, cô gọi một ly cocktail nhẹ nhàng, màu sắc rực rỡ, rồi nhâm nhi nó. Cô nhìn quang cảnh xung quanh, ai cũng ăn mặc sang trọng lịch sự, họ đang đứng cầm ly rượu, trao đổi công việc, những lời nói về tiền bạc, dự án cứ văng vẳng bên tai cô. My thấy mình thật lẻ loi, lạc lõng giữa cái thế giới hào nhoáng này, một cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Giá mà mình đừng tới thì hơn, cô thầm nghĩ.

Trong lúc cô đang nhâm nhi ly cocktail, My có cảm giác bị ai đó theo dõi, một ánh mắt nào đó cứ nhìn cô, dõi theo mọi nhất cử nhất động của cô, nhưng khi cô quay xung quanh thì lại không thấy. Cô khẽ thở dài, cảm thấy bất an. Cô không biết phải làm gì, đành lôi điện thoại ra lướt lướt, cố gắng giả vờ bận rộn.

Một tiếng nói trầm thấp, đầy vẻ trêu chọc vang lên ngay phía sau lưng, làm My giật mình. “Chào người đẹp, sao người đẹp lại ngồi đây một mình, trông có vẻ buồn phiền vậy?”

My quay lại. Đó là một chàng trai trẻ, cao ráo, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhìn có vẻ đểu cáng. Hắn mặc áo sơ mi lụa trắng sang trọng, quần tây trắng tinh tươm, đeo cặp kính mát thời thượng. My lập tức đánh giá ngay, ắt hẳn lại là cậu ấm của một ông lớn nào đó ở đây, một kẻ ăn chơi đúng chuẩn giới thượng lưu.

My chỉ đáp lịch sự, giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Em đang chờ ba thôi, anh là ai?”

Hắn tiếp tục nhếch mép cười, mặc dù hắn đeo kính mát nhưng My vẫn nhận ra ánh mắt hắn lướt nhìn khắp cả người cô, từ mái tóc, gương mặt, đến vóc dáng cân đối trong chiếc đầm bó sát, rồi dừng lại ở cặp đùi trắng mịn. Ánh mắt đó đầy sự dâm đãng và sở hữu, làm cô thấy khó chịu tột cùng.

“À, anh cũng chỉ là khách ở đây thôi, thấy em ngồi một mình, trông có vẻ cô đơn, nên ra làm quen. Được không em?” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

My không đáp, cô quay mặt đi, nhưng hắn đã tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh cô, mùi nước hoa nam tính nồng nặc xộc vào mũi My.

“Một ly dark rum.” Hắn nói với người pha chế, giọng điệu đầy vẻ sành sỏi. Rồi hắn quay sang My, nụ cười vẫn đầy vẻ đểu cáng. “Em làm một ly chứ? Rượu ở đây ngon lắm đó.”

“Em không uống rượu.” My trả lời lạnh lùng.

“Ồ, rượu có thể làm tâm trạng em thoải mái hơn mà, người đẹp. Em có thể thử một chút, đảm bảo sẽ mê mẩn đó.” Hắn nói, ánh mắt hắn dán chặt vào My.

Cô nhấp một ngụm cocktail như để trả lời rằng cô không uống rượu, không muốn tiếp chuyện.

“Người đẹp kiệm lời quá,” Hào nói, ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ thích thú. “Không biết sau bữa tiệc này, anh có thể mời em đi đây đó một chút được không? Anh có vài chỗ cũng ‘hay ho và thú vị’ lắm đó.”

“Nhưng em có quen anh đâu.” My lạnh lùng đáp.

“Trước lạ sau quen mà em. Thấy em ngồi ngẩn ngơ một mình có vẻ buồn, hay mình đi bar xả stress, anh có vài chỗ cũng ‘hay ho và thú vị’ nữa, đi với anh chẳng phải lo nghĩ gì hết. Anh sẽ cho em thấy thế nào là cuộc sống thật sự của giới thượng lưu.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ dụ dỗ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự tàn nhẫn.

My mở to mắt nhìn hắn ta. Chưa bao giờ cô gặp một người sỗ sàng, trơ trẽn đến vậy. Chưa biết gì về cô nhưng đã dám rủ rê cô đi bar, đi chơi một cách trắng trợn. “Xin lỗi anh, nhưng tôi không có hứng thú đi chơi với anh.”

“Ồ, mà không sao. Càng từ chối anh càng thấy hứng thú, anh thích những người như em. Những người khó chinh phục, những người có chút ngây thơ nhưng lại ẩn chứa sự bí ẩn.” Hắn cười khẩy, ánh mắt hắn đầy vẻ sở hữu.

Hu0TNv.png


My định đứng dậy bỏ đi thì tiếng ba cô vang lên ngay phía sau. “My à, ba tìm con nãy giờ, con bé này! Lại đây ba giới thiệu con với cô chú này.”

Tiếng ông C như một cứu cánh. My vội vàng đứng lên, thoát khỏi tầm mắt Hào. Trước mặt cô là một cặp vợ chồng trung niên, trông có vẻ lanh lẹ và chút gì đó gian xảo, ánh mắt họ lướt nhanh đánh giá cô.

Ông C tươi cười giới thiệu. “Đây là chú Trí và cô Tú. Chú Trí là chủ tịch của Novoland.”

Novoland. My biết đó là một tập đoàn bất động sản có tiếng, nhưng cũng khá nhiều “phốt” liên quan đến những phi vụ làm ăn mờ ám, những khu đất bị thu hồi một cách trắng trợn.

“Dạ chào cô chú, con là My ạ.” Cô lịch sự chào hỏi.

Ông Trí cười tươi, ánh mắt đầy vẻ hài lòng nhìn My. “Ồ, con của ông C thật sắc sảo và xinh đẹp, lại toát lên vẻ thông minh hiếm có. Có vẻ nó sẽ trị được thằng con của tôi.”

My chưa hiểu gì, thì ông C tiếp lời, giọng ông đầy vẻ hồ hởi. “Nghe nói con trai anh Trí cũng tới đây đúng không, đúng là dịp hiếm có. My nó vậy chứ ở nhà nó cũng ương bướng lắm, khó bảo lắm. Nếu vậy, anh Trí có thể gọi Hào ra, cho hai đứa làm quen nhau, biết đâu lại thành chuyện.”

“Không cần đâu ba ơi,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Chàng trai nãy giờ nói chuyện với My, hóa ra hắn chính là Phong Hào. Hắn đã đứng đó, ngay cạnh bàn của ông Trí, lắng nghe tất cả. “Con đây đã ‘chấm’ em My rồi. Nãy giờ tụi con trò chuyện rất vui, còn không ngờ lại là người quen!”

Ông C ngạc nhiên, rồi cười lớn. “Ồ, thật tốt! Hóa ra hai đứa đã làm quen nhau rồi à! Đúng là duyên số.”

Hào nhìn My, ánh mắt hắn đầy vẻ sở hữu và đắc thắng. “Vâng, mới gặp em My, con đã say đắm rồi. Nếu bác C không ngại, sau bữa tiệc con sẽ chở em ấy về, vừa là cơ hội để tâm sự, vừa là để hai đứa tìm hiểu nhau.”

My cau mày, ánh mắt cô nhìn Hào đầy sự ghê tởm và tức giận. Hắn vừa mới gặp cô đã dám miệng lưỡi đổi trắng thay đen, trắng trợn nói dối. “Không, con sẽ về với ba.” My dứt khoát từ chối.

Ông C nhíu mày, giọng ông có chút không hài lòng. “Là cơ hội hai đứa tìm hiểu nhau mà, My. Con đừng có mà bướng bỉnh.”

My không thể chịu đựng thêm nữa. Cô nhìn thẳng vào Phong Hào, ánh mắt cô ánh lên sự căm ghét. “Không, con có biết anh ta là ai đâu. Là anh ta tới rủ rê con đi bar này nọ, con không biết gì hết!” Nói xong, My không thèm quan tâm đến phản ứng của ba cô hay của Phong Hào, cô quay người bỏ về hướng nhà vệ sinh, cố gắng thoát khỏi không khí ngột ngạt này.

Ông C thở dài, khuôn mặt ông hiện rõ sự bực bội. “Con bé này thật là, vô duyên quá! Để tôi về chỉ bảo nó thêm.” Ông C cười cười, cố gắng giữ lại thể diện, rồi tiếp tục trao đổi thêm với hai vợ chồng Trí, bàn bạc về những phi vụ làm ăn béo bở.

My bước vội vào nhà vệ sinh, tiếng thở hắt ra vì tức giận xen lẫn bàng hoàng. “Gì cơ chứ? Hắn là ai mà ba dám gán ghép mình với hắn? Hắn ta trông không có vẻ gì là tốt lành, nhìn chẳng khác gì gã sở khanh!” Cô nhìn mình trong gương, đôi má cô đỏ bừng vì giận dữ và nhục nhã. Thôi tốt nhất là cứ né. My tự nhủ. Cô bước vội ra cửa sau, nơi không có người, hướng về phía chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn. Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, cố thủ ở đó, không muốn tiếp xúc thêm với cái xã hội thu nhỏ đầy giả tạo và toan tính đó thêm một giây nào nữa.
 

mr alone

Yếu sinh lý
tập mới cho mấy tml

Chương 203 Tâm sự của My

My nghe câu hỏi của Nam giọng cô khẽ trầm xuống. “Chuyện của em, nó cũng dài lắm anh Nam à.” Cô ngừng lại, khẽ thở dài, rồi ngước nhìn anh, ánh mắt cô thoáng chút do dự. “Em cũng biết anh lờ mờ nhận ra xuất thân của em rồi. Thật ra… em là con của một nhà đầu tư địa ốc nổi tiếng, chắc anh cũng từng nghe đến tên ông C. Ổng là cha em.”

Nam bất ngờ. Anh nhíu mày suy nghĩ. Ông C? Anh đã từng nghe đến cái tên này rất nhiều lần trong giới đầu tư, một nhân vật quyền lực, khét tiếng. Trên TV, ông ta cũng thỉnh thoảng xuất hiện trong các chương trình kinh tế, với vẻ ngoài đạo mạo, uyên bác. Vậy ra cô ấy là tiểu thư của nhà đó sao?

My nhìn phản ứng của Nam, cô khẽ cười gượng. “Chắc anh nghĩ con của nhà giàu thì sẽ ăn chơi, lười làm vì có khối tài sản khổng lồ của cha mẹ đúng không? Nhưng không đâu anh. Từ nhỏ, em đã tự hiểu rằng dựa vào thứ tài sản đó mà không biết cách quản lý, biết cách vận hành nó thì sớm muộn tài sản cũng tiêu tan. Em đã cố gắng học rất nhiều, tự mình mày mò, nghiên cứu. Đi học em cũng không muốn quá nổi bật, em cũng không bao giờ khoe khoang mình là con nhà giàu, chỉ muốn sống thật bình thường.”

Nam gật gù nhìn My đầy vẻ thán phục, nhưng cũng xen lẫn sự dò xét. “Đúng là, em thật là lạ. Em cứ cha truyền con nối, theo nghề ba em là được mà. Với kiến thức của em, làm quản lý cấp cao ở một tập đoàn lớn đâu có khó.”

My lắc đầu, một nụ cười chua chát hiện lên trên môi. “Không đâu anh. Để được như bây giờ, ba em… ổng đã lừa biết bao người, đã làm tan nát nhà cửa không biết bao gia đình. Những tòa nhà chọc trời mà ổng xây lên, những khu biệt thự xa hoa mà ổng sở hữu, tất cả đều được dựng nên trên xương máu, trên nước mắt của những người dân nghèo, những gia đình bị lừa gạt, bị đền bù rẻ mạt, bị đẩy ra đường không nhà không cửa.” Giọng My khẽ run lên, ánh mắt cô ánh lên sự căm ghét tột cùng. “Em thật sự nhiều lúc rất ghét ông ta, ghét cái cách ổng làm giàu trên nỗi đau của người khác. Nhưng… ổng là ba em… là người đã nuôi em khôn lớn.”

Nam trầm ngâm nhìn cô. “Vậy còn mẹ em đâu?”

My khẽ giật mình, đôi mắt cô đỏ hoe. “Mẹ em… mẹ em mất lúc sinh ra em.” Cô nói, giọng cô nghẹn lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nam thở dài. “Anh xin lỗi. Vậy là một mình ổng nuôi em tới giờ.”

My gật đầu. “Dạ đúng. Ổng chăm em từ nhỏ, rất thương em. Nhưng dần em lớn, ổng có thời gian giao du bên ngoài nhiều, tính cách cũng dần thay đổi. Ổng ham tiền, ham địa vị nhiều hơn, cặp kè các cô gái trẻ, những người chỉ nhìn vào túi tiền của ổng. Em… em thấy ghê tởm cái thế giới đó.”

Nam nhíu mày “Vậy cơ duyên nào em phải chạy trốn Hào?”

My bất ngờ. Đôi mắt cô mở to, nhìn Nam đầy vẻ hoảng loạn. “Anh… anh cũng biết hắn ư?”

Nam khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng, đầy ẩn ý. “Anh cũng tò mò về em, nên tìm hiểu xíu thôi.”

My thở dài, một hơi thở nặng trĩu mang theo bao nỗi niềm. Cô cúi gằm mặt, rồi ngước nhìn Nam. Cô bắt đầu hồi tưởng về ngày đó.

“Những ngày đầu năm, thời tiết thật mát mẻ dễ chịu, tiết trời sau Tết se lạnh, rất dễ chịu.” My bắt đầu kể, giọng cô trầm lắng, đưa Nam trở về quá khứ.

“My, con dậy chưa?” Tiếng ông C vang vọng ngoài hành lang, giọng ông đầy uy quyền và thúc giục.

My còn đang ngái ngủ, khẽ cựa mình trên chiếc giường King-size mềm mại. “Dạ rồi, ba ơi.”

“Chiều tối nay, ba nhắc con, chúng ta có một buổi tiệc trong giới làm ăn, rất quan trọng nên con cũng phải có mặt, nhớ mặc thật đẹp, ba không muốn mất mặt với mọi người đâu.” Giọng ông C vang vọng, không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.

My bừng tỉnh, cô khẽ nhíu mày. Cô không thích phải đi cùng ba tới các buổi tiệc đó, sự hào nhoáng giả tạo, cách nói chuyện vòng vo, đầy toan tính của giới thượng lưu làm cô thấy khó chịu. Chưa kể có các ánh mắt nhìn cô dò xét xen lẫn thèm thuồng, như muốn đánh giá, định giá cô. Nhưng cô không thể từ chối được. Cô chỉ đáp hờ hững “Vâng ạ.”

cô lựa đại một bộ đồ trong tủ quần áo, là một chiếc đầm đen đính đá, sang trọng nhưng có phần hơi hở hang. My mặc lên, chiếc váy ôm sát theo từng đường cong cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và cặp ngực đầy đặn, nhưng phần ngực có vẻ hơi hở, quá táo bạo so với phong cách của cô. Cô định lựa bộ khác, nhưng tiếng ông C đã lên tiếng giục cô đi, không còn thời gian.

My bước chân lên chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn, tiếng nổ máy trầm đục, chiếc xe lướt nhanh trên con đường lớn.

“Ba, hôm nay tiệc con muốn về sớm được không?” My hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, đầy sự mệt mỏi.

Ông C quay sang nhìn cô. “Sao phải về sớm, con? Hôm nay ba sẽ giới thiệu con với một người rất thú vị.”

“Thú vị?? Là ai ạ?” My hỏi, lòng cô dấy lên sự tò mò.

“Rồi con sẽ biết. Có khi gặp xong, chuyện kinh doanh của nhà ta sẽ phất lên nhanh hơn nữa. Con bé này, con cứ phải học cách nhìn xa trông rộng đi.” Giọng ông C đầy sự tính toán.

My chẳng hiểu gì, cô chỉ tựa cằm nhìn thành phố, những tòa nhà cao tầng lướt qua nhanh chóng. Những toan tính của ba làm cô thấy mệt mỏi, và một dự cảm không lành chợt len lỏi trong trái tim cô.

sRlWQpT2.png


Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ xịch trước cửa một khách sạn cao cấp, ánh đèn pha rọi sáng rực cả sảnh. Từ xa, Diệu My đã thấy sảnh tiệc được trang trí vô cùng lộng lẫy, những chùm pha lê lấp lánh, những bó hoa tươi thắm tỏa hương thơm ngát, như một cung điện lộng lẫy.

Hai tên bảo vệ, dáng vẻ khúm núm, nhanh chóng bước ra mở cửa xe. “Dạ mời ông và tiểu thư xuống xe ạ.” Ông C đặt chìa khóa vào tay một tên, không quên dặn dò thêm: “Cẩn thận kẻo xước xe.” Tên đó dạ vâng, rồi cẩn thận lái chiếc Rolls-Royce vào bãi đỗ. Tên còn lại cung kính dẫn ông C và My bước vào sảnh chính, hắn không quên cúi chào đầy lễ phép: “Mời ông và tiểu thư dự tiệc.” My nhận ra, hắn còn lén nhìn cô một cái đầy vẻ tò mò và thèm thuồng, ánh mắt đó khiến cô thấy ghê tởm.

Không khí bên trong sảnh tiệc vô cùng sang trọng, xa hoa. Đó là một buổi tiệc đứng, nơi những quý ông lịch lãm trong bộ vest đắt tiền, những quý bà lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội lấp lánh đang đứng cầm ly rượu, trao đổi công việc, cười nói vui vẻ. Tiếng nhạc du dương, tiếng cụng ly leng keng, tiếng cười nói giòn giã, tất cả tạo nên một bức tranh của sự giàu có, quyền lực và đẳng cấp.

Một vài người thấy ông C, lập tức tiến tới bắt tay chào hỏi, vẻ mặt đầy sự kính trọng và nịnh nọt. “Ồ, anh C, hôm nay anh tới đây tôi thật bất ngờ! Tôi có một vài kế hoạch muốn trao đổi với anh ngay lập tức.”

Người khác lại xía vào, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Diệu My. “Có phải đây là tiểu thư của nhà ông C không? Cô bé thật xinh đẹp và toát lên vẻ thông minh, sắc sảo. Đúng là hổ phụ sinh hổ nữ!”

My chỉ cười nhẹ, những lời nói sáo rỗng, xu nịnh này không đáng để cô để tâm. Cô đã quá quen thuộc với cái thế giới giả dối này. Cô tìm cách né những người này, muốn thoát khỏi những ánh mắt soi mói, đánh giá.

“Ba ơi con ra quầy bar uống tí nước, ba cứ nói chuyện với mọi người đi nhé.” My lí nhí, muốn tìm một chỗ ẩn mình.

Ông C gật đầu cười, ánh mắt ông thoáng chút hài lòng. “Được, con cứ đi đi. Tí nữa ba sẽ gặp con sau, con nhớ đừng đi lung tung quá.”

My bước tới quầy bar, cô gọi một ly cocktail nhẹ nhàng, màu sắc rực rỡ, rồi nhâm nhi nó. Cô nhìn quang cảnh xung quanh, ai cũng ăn mặc sang trọng lịch sự, họ đang đứng cầm ly rượu, trao đổi công việc, những lời nói về tiền bạc, dự án cứ văng vẳng bên tai cô. My thấy mình thật lẻ loi, lạc lõng giữa cái thế giới hào nhoáng này, một cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Giá mà mình đừng tới thì hơn, cô thầm nghĩ.

Trong lúc cô đang nhâm nhi ly cocktail, My có cảm giác bị ai đó theo dõi, một ánh mắt nào đó cứ nhìn cô, dõi theo mọi nhất cử nhất động của cô, nhưng khi cô quay xung quanh thì lại không thấy. Cô khẽ thở dài, cảm thấy bất an. Cô không biết phải làm gì, đành lôi điện thoại ra lướt lướt, cố gắng giả vờ bận rộn.

Một tiếng nói trầm thấp, đầy vẻ trêu chọc vang lên ngay phía sau lưng, làm My giật mình. “Chào người đẹp, sao người đẹp lại ngồi đây một mình, trông có vẻ buồn phiền vậy?”

My quay lại. Đó là một chàng trai trẻ, cao ráo, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhìn có vẻ đểu cáng. Hắn mặc áo sơ mi lụa trắng sang trọng, quần tây trắng tinh tươm, đeo cặp kính mát thời thượng. My lập tức đánh giá ngay, ắt hẳn lại là cậu ấm của một ông lớn nào đó ở đây, một kẻ ăn chơi đúng chuẩn giới thượng lưu.

My chỉ đáp lịch sự, giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Em đang chờ ba thôi, anh là ai?”

Hắn tiếp tục nhếch mép cười, mặc dù hắn đeo kính mát nhưng My vẫn nhận ra ánh mắt hắn lướt nhìn khắp cả người cô, từ mái tóc, gương mặt, đến vóc dáng cân đối trong chiếc đầm bó sát, rồi dừng lại ở cặp đùi trắng mịn. Ánh mắt đó đầy sự dâm đãng và sở hữu, làm cô thấy khó chịu tột cùng.

“À, anh cũng chỉ là khách ở đây thôi, thấy em ngồi một mình, trông có vẻ cô đơn, nên ra làm quen. Được không em?” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

My không đáp, cô quay mặt đi, nhưng hắn đã tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh cô, mùi nước hoa nam tính nồng nặc xộc vào mũi My.

“Một ly dark rum.” Hắn nói với người pha chế, giọng điệu đầy vẻ sành sỏi. Rồi hắn quay sang My, nụ cười vẫn đầy vẻ đểu cáng. “Em làm một ly chứ? Rượu ở đây ngon lắm đó.”

“Em không uống rượu.” My trả lời lạnh lùng.

“Ồ, rượu có thể làm tâm trạng em thoải mái hơn mà, người đẹp. Em có thể thử một chút, đảm bảo sẽ mê mẩn đó.” Hắn nói, ánh mắt hắn dán chặt vào My.

Cô nhấp một ngụm cocktail như để trả lời rằng cô không uống rượu, không muốn tiếp chuyện.

“Người đẹp kiệm lời quá,” Hào nói, ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ thích thú. “Không biết sau bữa tiệc này, anh có thể mời em đi đây đó một chút được không? Anh có vài chỗ cũng ‘hay ho và thú vị’ lắm đó.”

“Nhưng em có quen anh đâu.” My lạnh lùng đáp.

“Trước lạ sau quen mà em. Thấy em ngồi ngẩn ngơ một mình có vẻ buồn, hay mình đi bar xả stress, anh có vài chỗ cũng ‘hay ho và thú vị’ nữa, đi với anh chẳng phải lo nghĩ gì hết. Anh sẽ cho em thấy thế nào là cuộc sống thật sự của giới thượng lưu.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ dụ dỗ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự tàn nhẫn.

My mở to mắt nhìn hắn ta. Chưa bao giờ cô gặp một người sỗ sàng, trơ trẽn đến vậy. Chưa biết gì về cô nhưng đã dám rủ rê cô đi bar, đi chơi một cách trắng trợn. “Xin lỗi anh, nhưng tôi không có hứng thú đi chơi với anh.”

“Ồ, mà không sao. Càng từ chối anh càng thấy hứng thú, anh thích những người như em. Những người khó chinh phục, những người có chút ngây thơ nhưng lại ẩn chứa sự bí ẩn.” Hắn cười khẩy, ánh mắt hắn đầy vẻ sở hữu.

Hu0TNv.png


My định đứng dậy bỏ đi thì tiếng ba cô vang lên ngay phía sau. “My à, ba tìm con nãy giờ, con bé này! Lại đây ba giới thiệu con với cô chú này.”

Tiếng ông C như một cứu cánh. My vội vàng đứng lên, thoát khỏi tầm mắt Hào. Trước mặt cô là một cặp vợ chồng trung niên, trông có vẻ lanh lẹ và chút gì đó gian xảo, ánh mắt họ lướt nhanh đánh giá cô.

Ông C tươi cười giới thiệu. “Đây là chú Trí và cô Tú. Chú Trí là chủ tịch của Novoland.”

Novoland. My biết đó là một tập đoàn bất động sản có tiếng, nhưng cũng khá nhiều “phốt” liên quan đến những phi vụ làm ăn mờ ám, những khu đất bị thu hồi một cách trắng trợn.

“Dạ chào cô chú, con là My ạ.” Cô lịch sự chào hỏi.

Ông Trí cười tươi, ánh mắt đầy vẻ hài lòng nhìn My. “Ồ, con của ông C thật sắc sảo và xinh đẹp, lại toát lên vẻ thông minh hiếm có. Có vẻ nó sẽ trị được thằng con của tôi.”

My chưa hiểu gì, thì ông C tiếp lời, giọng ông đầy vẻ hồ hởi. “Nghe nói con trai anh Trí cũng tới đây đúng không, đúng là dịp hiếm có. My nó vậy chứ ở nhà nó cũng ương bướng lắm, khó bảo lắm. Nếu vậy, anh Trí có thể gọi Hào ra, cho hai đứa làm quen nhau, biết đâu lại thành chuyện.”

“Không cần đâu ba ơi,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Chàng trai nãy giờ nói chuyện với My, hóa ra hắn chính là Phong Hào. Hắn đã đứng đó, ngay cạnh bàn của ông Trí, lắng nghe tất cả. “Con đây đã ‘chấm’ em My rồi. Nãy giờ tụi con trò chuyện rất vui, còn không ngờ lại là người quen!”

Ông C ngạc nhiên, rồi cười lớn. “Ồ, thật tốt! Hóa ra hai đứa đã làm quen nhau rồi à! Đúng là duyên số.”

Hào nhìn My, ánh mắt hắn đầy vẻ sở hữu và đắc thắng. “Vâng, mới gặp em My, con đã say đắm rồi. Nếu bác C không ngại, sau bữa tiệc con sẽ chở em ấy về, vừa là cơ hội để tâm sự, vừa là để hai đứa tìm hiểu nhau.”

My cau mày, ánh mắt cô nhìn Hào đầy sự ghê tởm và tức giận. Hắn vừa mới gặp cô đã dám miệng lưỡi đổi trắng thay đen, trắng trợn nói dối. “Không, con sẽ về với ba.” My dứt khoát từ chối.

Ông C nhíu mày, giọng ông có chút không hài lòng. “Là cơ hội hai đứa tìm hiểu nhau mà, My. Con đừng có mà bướng bỉnh.”

My không thể chịu đựng thêm nữa. Cô nhìn thẳng vào Phong Hào, ánh mắt cô ánh lên sự căm ghét. “Không, con có biết anh ta là ai đâu. Là anh ta tới rủ rê con đi bar này nọ, con không biết gì hết!” Nói xong, My không thèm quan tâm đến phản ứng của ba cô hay của Phong Hào, cô quay người bỏ về hướng nhà vệ sinh, cố gắng thoát khỏi không khí ngột ngạt này.

Ông C thở dài, khuôn mặt ông hiện rõ sự bực bội. “Con bé này thật là, vô duyên quá! Để tôi về chỉ bảo nó thêm.” Ông C cười cười, cố gắng giữ lại thể diện, rồi tiếp tục trao đổi thêm với hai vợ chồng Trí, bàn bạc về những phi vụ làm ăn béo bở.

My bước vội vào nhà vệ sinh, tiếng thở hắt ra vì tức giận xen lẫn bàng hoàng. “Gì cơ chứ? Hắn là ai mà ba dám gán ghép mình với hắn? Hắn ta trông không có vẻ gì là tốt lành, nhìn chẳng khác gì gã sở khanh!” Cô nhìn mình trong gương, đôi má cô đỏ bừng vì giận dữ và nhục nhã. Thôi tốt nhất là cứ né. My tự nhủ. Cô bước vội ra cửa sau, nơi không có người, hướng về phía chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn. Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, cố thủ ở đó, không muốn tiếp xúc thêm với cái xã hội thu nhỏ đầy giả tạo và toan tính đó thêm một giây nào nữa.
lên :)))
 
Bên trên