Chương 205 Chạy trốn
Màn đêm ôm trọn lấy cơ thể trần trụi của My, cái lạnh thấm vào da thịt, khiến cô run lên bần bật. Xung quanh cô, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới làn gió heo may và tiếng côn trùng rả rích, những âm thanh đơn độc vọng lại giữa không gian tĩnh mịch càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn, lạc lõng. Cô ôm chặt lấy mình, cố gắng xua đi cái lạnh, nhưng dường như vô vọng. Không chỉ cái lạnh của màn đêm, mà còn có một cái lạnh khác, một cái lạnh từ sâu thẳm trái tim, một cái lạnh của sự sợ hãi, của sự tuyệt vọng.
Chỉ một chút nữa thôi…chỉ một chút nữa thôi là mình đã mất tất cả rồi, My thầm thì, giọng run rẩy. Ký ức về những giây phút kinh hoàng tại biệt thự của Phong Hào ùa về, như một thước phim quay chậm, khiến cô không khỏi rùng mình. Bàn tay thô bạo của gã, ánh mắt thèm thuồng như sói đói, và những lời nói dơ bẩn, tất cả đều khắc sâu vào tâm trí cô, ám ảnh cô đến tận cùng. Nếu như mình không vùng vẫy…nếu như mình không chạy trốn…thì giờ này mình sẽ ra sao?
My định thần lại, cố gắng xua đi những hình ảnh đáng sợ trong đầu. Cô biết rằng mình không thể cứ mãi chìm đắm trong sự sợ hãi và tuyệt vọng. Cô phải mạnh mẽ, phải đứng lên và đấu tranh cho cuộc đời mình. Cô nhìn quanh, cố gắng xác định phương hướng. Mắt cô dần quen với bóng tối, và cô nhận ra mình đang ở một khu rừng ven đô, nơi cô đã từng cùng đám bạn đến cắm trại, đốt lửa trại, và hát hò thâu đêm. Mình phải ra khỏi khu rừng này, My nghĩ, Mình phải tìm một nơi an toàn.
Cô lê bước, thân người mệt mỏi, rã rời, hướng về phía con đường chính. Chiếc váy dạ hội đắt tiền, niềm tự hào của cô, giờ đã trở thành một thứ vướng víu, rách toạc một bên vai, lộ ra sự căng tròn, trắng mịn của một bên ngực. Cô cố gắng dùng một tay giữ chặt chiếc váy, che đi những phần da thịt trần trụi, nhưng dường như vô ích. Mỗi bước đi của cô đều để lại một dấu vết, một sự phơi bày, khiến cô cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Mình phải làm gì đây? Mình phải đi đâu?
Đúng lúc đó, như một phép màu, một chiếc taxi dừng lại trước mặt My. Cô vội vàng lên xe, tránh ánh nhìn tò mò và thèm thuồng của gã tài xế. Cô ngồi co ro ở băng ghế sau, cố gắng thu mình lại, như thể muốn biến mất khỏi thế giới này.
“Đi đâu nào người đẹp?” giọng gã tài xế vang lên, phá tan sự im lặng.
My giật mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Đến địa chỉ xxx đường xx chú ơi,” cô đáp, giọng run run. Trong suốt quãng đường đi, cô cảm thấy khó chịu khi gã tài xế liên tục liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Mỗi ánh mắt của hắn như một lưỡi dao, cứa vào lòng tự trọng của cô, khiến cô càng siết chặt chiếc váy hơn, quyết không để lộ thêm bất cứ phần da thịt nào.
Về nhà ư? My thầm nghĩ, nước mắt chực trào ra. Về nhà để làm gì, khi mà ngay chính cha mình cũng coi mình như một món đồ trao đổi? Về nhà để nghe những lời trách móc, những lời than vãn về sự vô dụng của mình? Không, mình không thể về nhà. Mình không thuộc về nơi đó nữa. Cô lau nhanh những giọt nước mắt, quyết định không để bất cứ ai điều khiển cuộc đời mình nữa. Mình phải hành động. Mình phải tự cứu lấy bản thân. Nhưng bằng cách nào?
Trong khi đó, tại biệt thự xa hoa, Phong Hào đang nằm lăn lóc trên chiếc ghế sofa, ôm lấy hạ bộ đau nhức. Cơn đau hành hạ khiến mồ hôi hắn vã ra như tắm, khuôn mặt đỏ bừng, nhăn nhó. Con đĩ mẹ, con điếm này, hắn gào lên, tiếng hắn vang vọng khắp căn phòng. Mày dám đạp tao? Mày dám làm tao đau? Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã dám xúc phạm tao. Tao sẽ khiến mày quỳ dưới chân tao mà van xin tha thứ!
Hắn lết đến bên chiếc ghế sofa, thở hổn hển, ánh mắt tóe lửa căm hờn. Hắn nhớ lại hình ảnh Diệu My vùng vẫy, chống cự, và chạy trốn khỏi hắn. Chỉ một chút nữa thôi…chỉ một chút nữa thôi là tao đã được sung sướng với con đĩ đó rồi. Tại sao? Tại sao nó lại dám từ chối tao?
Chiếc taxi dừng lại trước cổng khu biệt thự giàu có, nơi mà My đã từng gọi là nhà, là gia đình.
“Đến nơi rồi ạ,” gã tài xế thông báo, giọng đầy tiếc nuối. Hắn đưa tay định chạm vào vai My, nhưng cô đã nhanh chóng né tránh.
My trả tiền, bước xuống xe, nhìn vào cánh cổng cao lớn, xa hoa. Ánh đèn vàng hắt lên những bức tường trắng xóa, tạo nên một không gian sang trọng, nhưng cũng đầy lạnh lẽo. Cô biết rằng cha cô vẫn chưa về, ông còn bận những buổi tiệc tùng, những cuộc gặp gỡ khách hàng, những cuộc trao đổi mà ở đó, cô chỉ là một món hàng, một con rối trong tay ông ta.
“Lúc nào cũng vậy,” My thầm than, trái tim cô quặn thắt lại. Cô mở cổng bước vào nhà. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào một chiếc vali nhỏ, chỉ mang theo những thứ thật sự cần thiết. Đúng vậy, cô không thể ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa. Cô muốn rời xa cái lồng son giam cầm mình, rời xa những con người giả tạo, những toan tính hèn hạ. Cô muốn tự do. Chí ít là trong một khoảng thời gian.
My viết một mảnh giấy nhỏ cho ba cô, kể lại vắn tắt những gì đã xảy ra trong đêm nay. Cô cố gắng diễn đạt một cách nhẹ nhàng nhất, không muốn làm ông buồn, không muốn làm ông lo lắng. Cô hy vọng ba cô sẽ hiểu, sẽ cảm thông cho cô, dù chỉ một chút thôi. Cô đặt mảnh giấy lên bàn trang điểm, ngay cạnh chiếc gương mà mỗi ngày cô đều soi mình trước khi ra ngoài.
My nhìn vào gương, ngắm nhìn khuôn mặt mình. Đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, mái tóc rối bời, và làn da tái nhợt. Cô không còn nhận ra mình trong hình ảnh phản chiếu đó. Mình là ai? Mình muốn gì? Những câu hỏi cứ vang vọng mãi trong đầu cô, nhưng cô không thể tìm được câu trả lời. Cô thở dài, lau đi những giọt nước mắt, rồi bước ra khỏi phòng.
My bước ra khỏi cánh cửa, ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà, những góc quen thuộc, những kỷ niệm ùa về, như một cuộn phim quay chậm. Cô nhớ lại những buổi tối gia đình sum vầy bên mâm cơm, những chuyến du lịch xa hoa, những món quà đắt tiền. Nhưng tất cả những thứ đó giờ đây đều trở nên vô nghĩa, khi mà cô không cảm thấy hạnh phúc, không cảm thấy được yêu thương. Cô đóng sập cánh cửa lại, trái tim cô tan nát. Cô biết rằng mình đang rời bỏ một phần quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng cô cũng biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Cô phải đi, cô phải tìm kiếm bản thân, và cô phải sống một cuộc đời mà cô có thể tự hào.
My bước nhanh ra cổng, rồi biến mất vào màn đêm, để lại phía sau tất cả những gì đã từng là của cô.
My đến bến xe, nhưng cô không biết mình nên đi đâu, về đâu. Cô chỉ biết rằng cô muốn rời xa thành phố này, càng xa càng tốt. Cô muốn đến một nơi nào đó mà không ai biết cô, một nơi nào đó mà cô có thể bắt đầu lại từ đầu. Cô nhìn quanh, thấy bảng thông báo các chuyến xe đêm, và quyết định lựa đại một chuyến, một chuyến xe đi về miền xa xôi nào đó mà cô chưa từng đặt chân đến, một chuyến xe đi về tương lai, một tương lai mà cô không hề biết trước.
Tiếng lơ xe lanh lảnh, tiếng nhạc bolero buồn bã, sâu lắng vang lên, hòa lẫn với tiếng còi xe inh ỏi. My tựa đầu vào cửa kính, nhìn thành phố nơi cô đã sống suốt mười tám năm qua xa dần, xa dần. Ánh đèn nhà cửa, xe cộ lướt nhanh qua mắt cô, như những thước phim quay chậm, gợi lại những ký ức vui buồn. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tự do, cảm nhận cái quyền được là chính mình trỗi dậy trong tim. Mình không còn là con rối nữa. Mình sẽ tự quyết định cuộc đời mình. Mình sẽ sống một cuộc đời mà mình muốn.
My thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tiếng lơ xe thô lỗ lay người, gọi cô dậy.
“Này em, tới nơi rồi sao không xuống? Ngủ kỹ quá à!”
My giật mình thức giấc, ngơ ngác nhìn quanh.My xuống xe, đôi chân trần chạm vào vỉa hè lát gạch cũ kỹ, cảm nhận cái se lạnh còn sót lại của màn đêm. Cô ngước nhìn lên, bầu trời trong xanh vời vợi, điểm xuyết vài cụm mây trắng bồng bềnh. Khác hẳn với sự ngột ngạt của thành phố lớn, nơi đây mang đến cho cô cảm giác thư thái, dễ chịu đến lạ thường. Tiếng chim ríu rít trên những hàng cây cổ thụ, tiếng rao hàng vọng lại từ khu chợ sớm, và cả mùi hương cà phê thoang thoảng trong gió, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng bình dị, ấm áp. Mình đã đến một nơi rất khác, My thầm nghĩ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Có lẽ nơi này chào đón mình. Cô bước đi, không biết mình sẽ đi đâu, về đâu, nhưng trong tim cô tràn đầy hy vọng. Còn rất nhiều điều phải khám phá ở phía trước. Một cuộc sống mới đang chờ đợi mình. Dù đó là một cuộc sống bình yên hay một biến động đầy dông bão, mình cũng sẽ đối mặt với nó.
Cô kéo chiếc vali cũ kỹ, chậm rãi bước đi trên con phố nhỏ. Những ngôi nhà sơn màu pastel dịu mắt, những hàng hoa giấy rực rỡ khoe sắc trước hiên nhà, và những biển hiệu viết tay mộc mạc, tất cả đều mang đậm dấu ấn của một thành phố nhỏ yên bình. Cô dừng lại trước một quán nước ven đường, gọi một ly trà đá, rồi ngồi ngắm nhìn cuộc sống nơi đây. Mọi người dường như đều quen biết nhau, họ trao nhau những nụ cười thân thiện, những câu hỏi thăm ân cần, và những câu chuyện đời thường giản dị. My cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự ấm áp, chân thành của cộng đồng nhỏ bé này.
Mình cần tìm một chỗ ở, My chợt nhận ra, Mình không thể cứ lang thang như thế này mãi được. Cô quyết định hỏi thăm những người dân địa phương, và sau một hồi tìm kiếm, cô cũng tìm được một căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh. Căn phòng tuy không rộng rãi, xa hoa như phòng của cô ở nhà cũ, nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng, và khá “cute”, như cách cô thường nói. Có vẻ như chủ cũ vẫn còn để lại cách bài trí như vậy, với những bức tranh phong cảnh treo trên tường, những chậu hoa nhỏ xinh đặt trên bậu cửa sổ, và một chiếc giường đơn trải ga màu hồng phấn. My cảm thấy rất hài lòng. Sau khi sắp xếp đồ đạc, My nằm dài trên giường, thả lỏng cơ thể. Cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mình đã trốn thoát, cô nghĩ, Mình đã thoát khỏi cuộc sống mà mình không hề mong muốn. Giờ đây, mình có thể tự do làm những gì mình muốn. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh đau buồn trong quá khứ, và hướng đến một tương lai tươi sáng hơn.
My đặt chiếc vali xuống, rồi ngả lưng xuống giường, thả lỏng cơ thể. Chiếc giường hơi cứng, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn, ấm áp. Từ bây giờ, mình sẽ không còn sống trong nhung lụa nữa, My thầm nghĩ, Mình sẽ không còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc được mọi người hầu hạ, cung phụng nữa. Mình sẽ phải tự mình lo liệu mọi thứ. Cô biết rằng cuộc sống phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng cô không hề sợ hãi. Cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Việc làm…mình cần phải kiếm việc làm, My chợt nghĩ, Mình không thể cứ mãi sống dựa vào số tiền ít ỏi mà mình mang theo được. Với khả năng và kinh nghiệm của cô, cô dư sức tìm được một công việc tốt ở những công ty lớn, những tập đoàn đa quốc gia. Nhưng cô không muốn làm như vậy. Cô không muốn để cha cô biết được nơi mình đang ở, không muốn bị ông ta tìm thấy. Mình cần một công việc đơn giản, không phô trương, không thu hút sự chú ý.
Cô chưa biết phải làm gì, thì chiếc bụng đói cồn cào nhắc nhở cô rằng đã đến giờ ăn trưa. My quyết định đi ra đầu ngõ, tìm mua một thứ gì đó để lót dạ. Cô mua tạm một chiếc bánh mì kẹp thịt, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường để ăn. Khi cô đang ăn dở chiếc bánh mì, bỗng ánh mắt cô dừng lại ở tờ giấy gói bánh mì, một tờ rơi tuyển dụng của cửa hàng TGDĐ.
Cô đọc kỹ từng dòng chữ, ánh mắt cô sáng lên. Công việc khá đơn giản, chỉ là tư vấn, giới thiệu sản phẩm, sắp xếp hàng hóa, và cài đặt phần mềm cho khách hàng. Được đấy chứ, My tinh nghịch cười, Công việc này có vẻ phù hợp với mình. Nó không quá khó, không đòi hỏi kinh nghiệm cao, và quan trọng là, nó không liên quan gì đến cha mình.
Cô gấp tờ rơi lại, bỏ vào túi, rồi đứng dậy, bước đi với một quyết tâm mới. Ngày mai mình sẽ đi phỏng vấn. Mình tin rằng khởi đầu này sẽ mang lại cho mình nhiều trải nghiệm thú vị, và giúp mình trưởng thành hơn. Cô hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười. Cuộc sống mới của cô, dù khó khăn, nhưng cũng đầy hứa hẹn.