Trong đời, chẳng có điều gì chỉ đơn thuần là “được” mà không kèm theo một cái “mất”.
Mỗi khi ta nắm trong tay một thứ gì đó, cũng đồng nghĩa ta đã đánh đổi một phần khác.
Có những mất mát rõ ràng, nhưng cũng có những mất mát thầm lặng mà phải thật tĩnh tâm ta mới nhận ra.
Người có nhiều tiền của thì dễ đánh mất những giấc ngủ trọn vẹn.
Người được thêm một ly rượu lại mất đi một phần sức khoẻ.
Người chạy theo danh vọng thì có thể mất đi sự tự do trong tâm hồn. Nhưng cũng chính trong sự mất mát ấy, đôi khi có một sự “được” khác ẩn hiện mà ít ai để ý.
Mất đi một mối quan hệ ồn ào, ta có thêm khoảng lặng để trở về với chính mình. Mất đi tham vọng quá mức, ta có thêm sự thảnh thơi trong từng bước chân.
Mất đi tiếng vỗ tay ngoài kia, ta lại được lắng nghe nhịp đập của trái tim mình rõ ràng hơn.
Được và mất vốn chẳng tách rời, như hai mặt của một đồng xu. Chúng song hành trong từng hơi thở, từng lựa chọn.
Người chỉ nhìn vào cái mất thì sẽ u uất, đau khổ.
Người chỉ nhìn vào cái được thì mãi mãi thấy mình chưa đủ.
Chỉ khi ta thấy được cả hai mặt, ta mới hiểu rằng cuộc đời vốn công bằng theo cách riêng của nó.
Đôi khi, sự khôn ngoan không nằm ở việc cố gắng gom cho thật nhiều cái "được" mà nằm thật nhiều cái “được”, mà nằm ở chỗ biết mỉm cười cả khi ta “mất”.
Bởi vì trong từng mất mát, luôn có một món quà ngầm mà cuộc sống gửi gắm.
Chỉ cần ta đủ lặng, đủ sáng, sẽ nhận ra: mất đi phù hoa thì được lại bình an, mất đi hơn thua thì được lại nhẹ nhàng, mất đi cái tôi thì được lại tình thương.
Cuối cùng, điều ta tìm kiếm chẳng phải là “được nhiều” hay "mất ít”, mà là sự an nhiên giữa đôi bờ được – mất.
Khi đó, dù đời có lấy đi điều gì, ta vẫn vững vàng, vì trong tâm đã đủ đầy.