Hai đứa ra về trong tậm trạng nặng nề căng thẳng, bữa cơm cuối cùng ở nhà thằng bạn, tao uống với gia đình nó một trận đủ say, say để ngủ và khép lại chuyến đi chơi này và để mai tỉnh dậy dc thoải mái hơn, còn chị thì tao không đả động đến nữa, dù mẹ thằng bạn nhìn thấy có chuyện nhưng tao cũng còn mải uống rượu, bất chấp mọi thứ trước mắt, vì tao nghĩ mình nên lỳ và bướng hơn, và phải nhanh kiếm tiền hơn, và mong muốn bố mẹ chị thấy dc cuộc sống và công việc của tao sau này, một thằng con nhà nông lăn lộn ở hn nó ntn, vì tao thấy bố mẹ chị không tôn trọng tao và chị.
Trên đường về Hn, tao nhờ đóng hàng từ Lạng Sơn, bỏ ra trước 5tr làm vốn xem nó ra làm sao,những món đồ rẻ mạt, bình dân nhưng lại thiết yếu, lỡ có hỏng việc cũng chả sao, bán hòa vốn và cước xe cũng được vì tao không muốn dùng lại ở những thứ này.
Nhưng tao nhớ câu Có bột mới gột nên hồ , thì chả tiếc gì vài triệu, dù tao vẫn chỉ là thằng sinh viên. Một tuần đầu sau khi trở lại học, tao đi 2 chuyến lên Lạng Sơn vào ngày cuối tuần, phòng trọ của tao dần dần dầy chật các thùng hộp carton, lãi ít nhiều không quan trọng vì như ông chú nhà xe nói, tranh thủ tháng giêng tháng 2 thôi, còn lại sang chớm hè thì lại buôn cái khác, dần đần tao ít đi Lạng Sơn, mà khoán thẳng cho họ, trả cước nhận hàng ở Trâu Quỳ thôi, vì với tao một tháng kiếm ra một hai triệu cũng là quá tốt rồi. Tao và chị dần trở lại như bình thường, nhưng thái độ của tao không hài lòng thì không giấu được chị, bọn tao vẫn ăn uống chung, vẫn ngủ với nhau đều đặn, tuy nhiên không ai muốn đụng chạm đến cái khó nói của nhau , thành ra có lúc cũng thấy nhạt nhẽo và có chút gượng gạo, dần dần từ đó tao trở nên có tính cố chấp và hay để ý. Nhưng cũng nhờ thế mà sau này, khi học xong, tham gia vào các mối quan hệ xã hội, tao trở nên trầm tĩnh , cẩn thận hơn, nhất là chuyện làm ăn tiền bạc.
Chị Ninh Bình tao vẫn gặp, nhưng không hề động chạm xác thịt, chị hiểu tâm thế của tao, và chị cũng bận học để ôn thi liên thông, và cũng bán hàng cùng tao, nhưng dù ít tâm sự thì chị cũng đoán dc phần nào tao đang ntn. Vì khi con người ta,lao vào một việc gì đó một cách chú tâm mải miết, một là họ muốn đợi một kết quả gì đó hai là quên đi một thứ gì đó trong lòng. Bọn tao không tiếc nhau thứ gì,cũng không giấu nhau điều gì, xong cũng coi như là để thời gian có cho nhau một câu trả lời, tao không muốn mất người yêu, phụ bạc để đến với chị, và cũng không mang tiếng lợi dụng chị Ninh Bình để phục vụ cho việc kiếm tiền buôn bán và tình dục của chị, dù chị luốn muốn gần gũi mỗi khi có cơ hội.