Hồi cuối 2009 hay 2010 gì đó, lúc ấy tao và chị Ninh Bình đang cãi vã, giận dỗi nhau về chuyện ko đâu, ngồi một mình ở cafe Long trong Nghĩa Tân
Một số lạ gọi đến
- alo ai vậy ạ?
- mày có nhận ra tao là ai không? Giọng có hơi men khá sâu
- Xin lỗi, anh cần gặp ai hay có nhầm số không?
- Không, tao không nhầm nhưng không lẽ mày ko nhận ra tao là ai? Mày nhớ giỏi và giỏi làm tình lắm cơ mà

- Có việc gì không nhỉ, tôi ko có thói quen tranh luận với số lạ
- Mày biết thừa tao là ai, vậy mà mày vẫn quan tâm lén lút với vợ tao-người yêu cũ của mày ah?
- Thứ nhất tôi và anh không có gì để nói với nhau, và không sẵn hơi tranh luận với anh, việc này tôi từng nói rồi
- Ngoài ra, tôi không thiếu việc để làm và không hèn bẩn đến mức khuấy đục cuộc sống người khác, chuyện gia đình anh thì anh tự lo tự giải quyết, ổn hay bất ổn thì chả liên quan đến tôi, mà phải do anh mới đúng. Bất lực bế tắc mà lại tìm tôi kiếm chuyện thì thấy chán cho anh quá và buồn thay cô ấy. Nên Theo tôi thấy, để cô ấy quyết định tiến xa đến hôn nhân với anh thì chắc hẳn cô ấy phải nhìn thấy gì đó tốt đẹp hoặc hứa hẹn trong tương lai, hay nói cách khác là trông chờ ở anh. Mà giờ anh lại gọi tôi với giọng điệu này thì chứng tỏ cô ấy đã sai lầm và anh thất bại. Nên tôi không có gì để nói và đéo có trách nhiệm phải phân trần với anh. Còn việc anh bảo tôi lén lút với cô ấy thì cũng như tôi gặp cái ghế bẩn vớ dc tờ giấy tôi kê lên ngồi cho đỡ bẩn quần thôi, chưa biết chừng khéo anh cũng đang lén lút với vợ thằng khác cũng nên. Thành ra anh nghĩ ai cũng như mình thì phải. Và đừng bao giờ gọi cho tôi, lần sau tôi ko nói lịch sự nhẹ nhàng với anh đâu
- Mày định doạ bố mày đấy ah thằng ranh
- Anh con nhà tri thức, cán bộ Nhà nước thì ai dám doạ anh, mà doạ thì tôi dc gì, không thèm doạ anh tôi cũng chả mất gì cái mẹ gì.
- Xong tôi thấy bố mẹ anh chắc chắn không an nhiên về già dc với anh đâu
Cúp máy