Chắc là anh em không mấy ai thắc mắc nhiều về gia đình tao bấy lâu nay đúng không nào? Chia sẻ một tí nhé, tao là con nhà thuần nông, ông già tao từ khi học xong câp 2 đã lăn lộn đủ mọi công việc chứ không có nghề gì cả để sinh nhai nuôi gia đình. Ông là con trưởng, là trưởng một chi họ, tất nhiên tao cũng thế.
Như bố tao kể, thì học xong cấp 2 nếu đỗ cấp 3 thì ông nội tao cho cái xe đạp Thống Nhất để đi học và đưa đón các em, nhưng hồi đó là đói kém vì mới giải phóng , mọi thứ còn quá đen tối và kham khổ bởi thời cuộc, nhà lại có 5 anh em, nên bố tao nói dối là không đỗ và ở nhà đi làm phụ bà nội việc gia đình, rồi đi làm thuê cho người ta. Từ mua chung lưới vét đánh bắt cá thuê rồi tự đánh cá ngoài sông đến buôn bè trên Phú Thọ về quê bán tre nứa, rồi đi thuyền cát ( hồi đó là thuyền chạy bằng buồm và kéo dây mỗi đoạn sông cua gấp nước chảy…), lớn lên một tí, khi còn chưa đi mẫu giáo, thì hàng ngày tao cứ ở nhà với cụ nội – cụ ở nhà tao từ khi bố mẹ tao cưới nhau đến khi cụ mất năm 2017 lúc tao chưa lấy vợ. Mỗi tối vào mùa hè hoặc mùa thu, sau khi thu hoạch thóc lúa ông bà lại đi xin đất sét, cuốc rồi gánh lên đường, thi thoảng lại mượn xe cải tiến chở về tôn lấp cái vườn nhà tao bây giờ, vốn dĩ nó là cái ruộng cấy, nên cần rất nhiều đất để tôn cao nó lên, khi đó nhà tao mới có 1 gian đầu hồi , lợp rạ, hai gian ngoài vẫn là chân móng xây gạch và được lấp đất để trồng khoai lang hoặc rau muống.
Đến năm tao học cấp 3 thì ông bà vẫn lam lũ vất vả, dù cuộc sống không đói ăn túng thiếu xong sinh hoạt vẫn ở dạng rất thấp và tằn tiện, dù cũng chung vốn làm ăn với người nhà họ hàng xong mèo bé thì lấy đâu ra chuột to, chưa kế lúc khó khăn thất bát, nhưng đổi lại chưa khi nào tao thấy bố mẹ kêu ca vất vả hay chán nản, điều này đã ngấm vào tâm thức của tao cho đến bây giờ.
Nên xét cho cùng, chỉ cần một tình yêu đủ lớn thì sẽ có trách nhiệm và tìm dc cách để thực hiện và vượt qua khó khăn nghịch cảnh. Nhưng muốn thực hiện dc điều đó thì tiền là công cụ tốt nhất, và để có tiền thì phải lăn lộn sinh nhai và tìm kiếm xây dựng mối quan hệ.
Như bố tao kể, thì học xong cấp 2 nếu đỗ cấp 3 thì ông nội tao cho cái xe đạp Thống Nhất để đi học và đưa đón các em, nhưng hồi đó là đói kém vì mới giải phóng , mọi thứ còn quá đen tối và kham khổ bởi thời cuộc, nhà lại có 5 anh em, nên bố tao nói dối là không đỗ và ở nhà đi làm phụ bà nội việc gia đình, rồi đi làm thuê cho người ta. Từ mua chung lưới vét đánh bắt cá thuê rồi tự đánh cá ngoài sông đến buôn bè trên Phú Thọ về quê bán tre nứa, rồi đi thuyền cát ( hồi đó là thuyền chạy bằng buồm và kéo dây mỗi đoạn sông cua gấp nước chảy…), lớn lên một tí, khi còn chưa đi mẫu giáo, thì hàng ngày tao cứ ở nhà với cụ nội – cụ ở nhà tao từ khi bố mẹ tao cưới nhau đến khi cụ mất năm 2017 lúc tao chưa lấy vợ. Mỗi tối vào mùa hè hoặc mùa thu, sau khi thu hoạch thóc lúa ông bà lại đi xin đất sét, cuốc rồi gánh lên đường, thi thoảng lại mượn xe cải tiến chở về tôn lấp cái vườn nhà tao bây giờ, vốn dĩ nó là cái ruộng cấy, nên cần rất nhiều đất để tôn cao nó lên, khi đó nhà tao mới có 1 gian đầu hồi , lợp rạ, hai gian ngoài vẫn là chân móng xây gạch và được lấp đất để trồng khoai lang hoặc rau muống.
Đến năm tao học cấp 3 thì ông bà vẫn lam lũ vất vả, dù cuộc sống không đói ăn túng thiếu xong sinh hoạt vẫn ở dạng rất thấp và tằn tiện, dù cũng chung vốn làm ăn với người nhà họ hàng xong mèo bé thì lấy đâu ra chuột to, chưa kế lúc khó khăn thất bát, nhưng đổi lại chưa khi nào tao thấy bố mẹ kêu ca vất vả hay chán nản, điều này đã ngấm vào tâm thức của tao cho đến bây giờ.
Nên xét cho cùng, chỉ cần một tình yêu đủ lớn thì sẽ có trách nhiệm và tìm dc cách để thực hiện và vượt qua khó khăn nghịch cảnh. Nhưng muốn thực hiện dc điều đó thì tiền là công cụ tốt nhất, và để có tiền thì phải lăn lộn sinh nhai và tìm kiếm xây dựng mối quan hệ.


