NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Chắc là anh em không mấy ai thắc mắc nhiều về gia đình tao bấy lâu nay đúng không nào? Chia sẻ một tí nhé, tao là con nhà thuần nông, ông già tao từ khi học xong câp 2 đã lăn lộn đủ mọi công việc chứ không có nghề gì cả để sinh nhai nuôi gia đình. Ông là con trưởng, là trưởng một chi họ, tất nhiên tao cũng thế.
Như bố tao kể, thì học xong cấp 2 nếu đỗ cấp 3 thì ông nội tao cho cái xe đạp Thống Nhất để đi học và đưa đón các em, nhưng hồi đó là đói kém vì mới giải phóng , mọi thứ còn quá đen tối và kham khổ bởi thời cuộc, nhà lại có 5 anh em, nên bố tao nói dối là không đỗ và ở nhà đi làm phụ bà nội việc gia đình, rồi đi làm thuê cho người ta. Từ mua chung lưới vét đánh bắt cá thuê rồi tự đánh cá ngoài sông đến buôn bè trên Phú Thọ về quê bán tre nứa, rồi đi thuyền cát ( hồi đó là thuyền chạy bằng buồm và kéo dây mỗi đoạn sông cua gấp nước chảy…), lớn lên một tí, khi còn chưa đi mẫu giáo, thì hàng ngày tao cứ ở nhà với cụ nội – cụ ở nhà tao từ khi bố mẹ tao cưới nhau đến khi cụ mất năm 2017 lúc tao chưa lấy vợ. Mỗi tối vào mùa hè hoặc mùa thu, sau khi thu hoạch thóc lúa ông bà lại đi xin đất sét, cuốc rồi gánh lên đường, thi thoảng lại mượn xe cải tiến chở về tôn lấp cái vườn nhà tao bây giờ, vốn dĩ nó là cái ruộng cấy, nên cần rất nhiều đất để tôn cao nó lên, khi đó nhà tao mới có 1 gian đầu hồi , lợp rạ, hai gian ngoài vẫn là chân móng xây gạch và được lấp đất để trồng khoai lang hoặc rau muống.
Đến năm tao học cấp 3 thì ông bà vẫn lam lũ vất vả, dù cuộc sống không đói ăn túng thiếu xong sinh hoạt vẫn ở dạng rất thấp và tằn tiện, dù cũng chung vốn làm ăn với người nhà họ hàng xong mèo bé thì lấy đâu ra chuột to, chưa kế lúc khó khăn thất bát, nhưng đổi lại chưa khi nào tao thấy bố mẹ kêu ca vất vả hay chán nản, điều này đã ngấm vào tâm thức của tao cho đến bây giờ.
Nên xét cho cùng, chỉ cần một tình yêu đủ lớn thì sẽ có trách nhiệm và tìm dc cách để thực hiện và vượt qua khó khăn nghịch cảnh. Nhưng muốn thực hiện dc điều đó thì tiền là công cụ tốt nhất, và để có tiền thì phải lăn lộn sinh nhai và tìm kiếm xây dựng mối quan hệ.
 

locxamacvn

Tao là gay
Ô già tôi ko phải con cả nhưng giờ là cả.ô bác cả mất vì tngt.ngày bé cũng khổ cực lắm đến 18 thì đi chiến trường 79 rồi ra quân đi làm công nhân sau đó quen bà già cũng thuần nông.cái tính chắt chiu tằn tiện đã ngấm vào suy nghĩ của bố mẹ cho đến bây giờ vẫn ko thay đổi đc.thời ae mình đi học đói bỏ mẹ toàn đi mót đào trộm mầm khoai lang ăn sống.nghĩ lại vẫn là hoài niệm chẳng bao giờ quên
 

locxamacvn

Tao là gay
Ô già tôi ko phải con cả nhưng giờ là cả.ô bác cả mất vì tngt.ngày bé cũng khổ cực lắm đến 18 thì đi chiến trường 79 rồi ra quân đi làm công nhân sau đó quen bà già cũng thuần nông.cái tính chắt chiu tằn tiện đã ngấm vào suy nghĩ của bố mẹ cho đến bây giờ vẫn ko thay đổi đc.thời ae mình đi học đói bỏ mẹ toàn đi mót đào trộm mầm khoai lang ăn sống.nghĩ lại vẫn là hoài niệm chẳng bao giờ quên
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Ô già tôi ko phải con cả nhưng giờ là cả.ô bác cả mất vì tngt.ngày bé cũng khổ cực lắm đến 18 thì đi chiến trường 79 rồi ra quân đi làm công nhân sau đó quen bà già cũng thuần nông.cái tính chắt chiu tằn tiện đã ngấm vào suy nghĩ của bố mẹ cho đến bây giờ vẫn ko thay đổi đc.thời ae mình đi học đói bỏ mẹ toàn đi mót đào trộm mầm khoai lang ăn sống.nghĩ lại vẫn là hoài niệm chẳng bao giờ quên
Đúng rổi bro
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Và con người ta không đi qua những cơn bĩ cực, những lúc đen tối buồn tủi nhất thì không cảm nhận được những gì mình có và sử dụng nó như thế nào, đó là góc nhìn của tao, còn như nhiều đứa bạn ,chúng nó có cơ ngơi tài sản đến cả nghìn tỷ hiện tại, nhưng xuất phát điểm nó tốt và đương nhiên nó không thiếu điểm tựa và nhiều người mang đến cơ hội cho nó tiếp đón, tận dụng.
Vậy nên, khi tao vào năm cuối, lúc đó tao có tí tiền nếu so vói sinh viên thì cũng khá tự hào, nhưng cuộc sống tao với đám bạn trên lớp vẫn như bao đứa khác, các việc tao làm không ai biết, thậm chí cô chủ nhiệm rất thân và quý thì mãi đến khi tao xong cao học , mới chia sẻ một tí thông tin cho cô thôi.
Thế nên khi cái tàu đầu tiên nó xuống đà, tao không muốn bố tao đi tàu nữa mà muốn ông ở nhà đi buôn bán chợ búa cùng mẹ tao vì bà không biết đi xe máy, cần có người đưa đón và chở hàng đi về, hơn nữa ông bà cũng cần có nguồn thu nhập để sinh hoạt và trang trải nợ nần vay mượn làm ăn, bởi không thể dừng mãi một điểm như vậy, tao và bố tao bàn nhau, ông bảo vậy tao tôn trọng và đồng ý luôn.
Khi đã từng buôn thúng bán mẹt lúc mới chập chững thanh niên, tính cần cù chịu khó sẵn có của con nhà nông, bố mẹ tao cũng làm nên một cơ ngơi buôn bán đâu ra đó dù không cửa hàng, không xe tải xong cuộc sống ông bà đã cải thiện rất tốt từ 2006 trở đi, tao mừng và yên tâm hơn nhiều vì tao đã nghĩ sau này học xong tao sẽ chả mấy khi được ở nhà mà sẽ đi miết vì công việc để kiếm tiền cho những mục đích nữa.

Hương học được 1 tháng, tao cho đi phát tờ rơi, vừa không lãng phí thời gian, vừa quen đường quen phố, và va chạm dần cho dạn giày. Tao không quan tâm đến những đồng thù lao của nó kiếm ra bao nhiêu mà muốn nó sớm có ý thức lăn lộn và tự chủ dần, vì chưa chắc tao và nó sẽ ở cùng nhau đến khi nó học xong khóa học.
Thi thoảng tao cũng gặp chị Giang, mọi thứ với chị vẫn cứ như vậy đến mãi mấy năm sau, mỗi lần chị em gặp nhau đủ thứ chuyện được nói đến xong không ai nhắc đến chị nyc của tao, cả hai đều như tự biết không nên và không muốn nói đến cô ấy.
Công việc của chị ngày ổn hơn, tao cũng có thi thoảng gặp mấy ông anh mà từng xin cho chị về đó từ khi thực tập đến giờ, mõi người đã ở một cương vị nhất định dù không lớn bởi đây là công ty có yếu tố Nhà nước , tuy nhiên về chuyên môn không bàn nhiều, xong cũng đủ yên tam và chắc chắn nếu tao muốn về đó làm như tao đã đánh tiếng nhờ vả trước kia.
 

Irreguler

Thạc sĩ
Và con người ta không đi qua những cơn bĩ cực, những lúc đen tối buồn tủi nhất thì không cảm nhận được những gì mình có và sử dụng nó như thế nào, đó là góc nhìn của tao, còn như nhiều đứa bạn ,chúng nó có cơ ngơi tài sản đến cả nghìn tỷ hiện tại, nhưng xuất phát điểm nó tốt và đương nhiên nó không thiếu điểm tựa và nhiều người mang đến cơ hội cho nó tiếp đón, tận dụng.
Vậy nên, khi tao vào năm cuối, lúc đó tao có tí tiền nếu so vói sinh viên thì cũng khá tự hào, nhưng cuộc sống tao với đám bạn trên lớp vẫn như bao đứa khác, các việc tao làm không ai biết, thậm chí cô chủ nhiệm rất thân và quý thì mãi đến khi tao xong cao học , mới chia sẻ một tí thông tin cho cô thôi.
Thế nên khi cái tàu đầu tiên nó xuống đà, tao không muốn bố tao đi tàu nữa mà muốn ông ở nhà đi buôn bán chợ búa cùng mẹ tao vì bà không biết đi xe máy, cần có người đưa đón và chở hàng đi về, hơn nữa ông bà cũng cần có nguồn thu nhập để sinh hoạt và trang trải nợ nần vay mượn làm ăn, bởi không thể dừng mãi một điểm như vậy, tao và bố tao bàn nhau, ông bảo vậy tao tôn trọng và đồng ý luôn.
Khi đã từng buôn thúng bán mẹt lúc mới chập chững thanh niên, tính cần cù chịu khó sẵn có của con nhà nông, bố mẹ tao cũng làm nên một cơ ngơi buôn bán đâu ra đó dù không cửa hàng, không xe tải xong cuộc sống ông bà đã cải thiện rất tốt từ 2006 trở đi, tao mừng và yên tâm hơn nhiều vì tao đã nghĩ sau này học xong tao sẽ chả mấy khi được ở nhà mà sẽ đi miết vì công việc để kiếm tiền cho những mục đích nữa.

Hương học được 1 tháng, tao cho đi phát tờ rơi, vừa không lãng phí thời gian, vừa quen đường quen phố, và va chạm dần cho dạn giày. Tao không quan tâm đến những đồng thù lao của nó kiếm ra bao nhiêu mà muốn nó sớm có ý thức lăn lộn và tự chủ dần, vì chưa chắc tao và nó sẽ ở cùng nhau đến khi nó học xong khóa học.
Thi thoảng tao cũng gặp chị Giang, mọi thứ với chị vẫn cứ như vậy đến mãi mấy năm sau, mỗi lần chị em gặp nhau đủ thứ chuyện được nói đến xong không ai nhắc đến chị nyc của tao, cả hai đều như tự biết không nên và không muốn nói đến cô ấy.
Công việc của chị ngày ổn hơn, tao cũng có thi thoảng gặp mấy ông anh mà từng xin cho chị về đó từ khi thực tập đến giờ, mõi người đã ở một cương vị nhất định dù không lớn bởi đây là công ty có yếu tố Nhà nước , tuy nhiên về chuyên môn không bàn nhiều, xong cũng đủ yên tam và chắc chắn nếu tao muốn về đó làm như tao đã đánh tiếng nhờ vả trước kia.
Thật là: Cần cù con cu cũng sướng!
 

Thợ Mayy

Yếu sinh lý
SG đón tao bằng cơn mưa, sáng nay chậm chuyến bay nhỡ tí việc trong này nhưng đổi lại tao tìm dc cái kính râm cận;
gửi đồ xong loay hoay tìm túi xách ko thấy đâu, thấy tin nhắn của chị hỏi
- anh đã bay chưa?
- chưa, delay tiếng rưỡi nên anh đang cafe tầng 3
- thế em mang kính ra cho nhé, anh bị quên ở quán ăn hôm qua.
- Mưa ko phải mang, hôm tới đi Việt Trì anh rẽ vào lấy
- cu em nó chở mà, nó mượn xe về đón bố và thằng bé xuống
- nếu vậy thì mang hộ anh.
Bọn tao nói chuyện với nhau dc hơn bốn mươi phút.
Xem ra cũng tạm yên tâm phần nào
Phúc Yên - Vĩnh Phúc cũ à bro?
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt

Đính kèm

  • IMG_5003.jpeg
    IMG_5003.jpeg
    594.2 KB · Xem: 33
Bên trên