NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tao gặp chị Giang và rủ chị ra uống nước, vì khá lâu không gặp chị
- Em dạo này thế nào,chị Giang hỏi
- Em cũng bình thường, còn chị?
- Chị cũng thế, em sắp thực tập rồi nhỉ
- Ra tết chị ạ,
- Thế tìm dc chỗ nào chưa>
- Em có mấy chỗ, đang xem thế nào. Số liệu nó là một phần, nhưng cũng muốn tìm chỗ phù hợp và môi trường nữa.
- Lâu nay hai đứa có liên lạc nói chuyện gì không? Cũng 4-5 tháng rồi nhỉ
- Em không, cô ấy cũng thế chị ạ
- Vậy em quyết dứt khoát hẳn rồi hả?
- Vâng, em nói rồi mà, em thấy như thế tốt hơn cho cô ấy và cho em.
- Tại sao chị lại hỏi em thế? Cô ấy hỏi gì chị à ?
- Không, chị tự hỏi em thế thôi, thực ra chị không muốn hỏi can thiệp vào hai đứa bọn em, tuy nhiên thấy con bé nó khổ tâm quá, mấy tháng nay cũng suy sụp nhiều. nó xuống đi học , có ở phòng chị , lúc ra chợ thì gặp em chở em gái em đi qua.
- Em đành gác lại mọi thứ đã qua cùng cô ấy, và cũng muốn cô ấy như vậy, vì cuộc sống ai cũng cần bước tiếp con đường riêng của mình.
- Chị hiểu, chị ở cương vị của em thì ít nhiều cũng thế thôi. Thế nên chị cũng thấy không dám bước vào chuyện yêu đương, dù năm nay cũng đã 24-25 tuổi
- Cái ấy thì em thấy không nên nghĩ như vậy, vì mình phải ở trong cuộc mới biết đc và điều chỉnh suy nghĩ và lựa chọn của mình thôi. Nói thật là chị cũng cứ mở lòng đón nhận, thì mới thấy ai phù hợp với mình chứ chị, hoài nghi hoặc không tự tin thì sau này lại khó, dần rồi mình sẽ khó rung động trước tình cảm và thiện ý của người khác.
- Nghe như vậy chắc có anh nào đang tán chị đúng không, tao bắt thóp chị
- Đúng rồi, nhưng chị thấy không muốn đón nhận và sợ rồi mình lại rơi vào tình trạng không mong muốn.
- Cái này em không khuyên chị là có hay không, tuy nhiên chị cũng trưởng hành hơn em thì việc đọc và cảm nhận tâm ý của người khác sẽ tốt hơn và sâu sắc hơn em. KHông nên hoài nghi hoặc bi quan, xong cũng không nên nghĩ mình bằng tuổi này, người khác có chồng con hay bạn trai mà mình vẫn cô đơn để rồi nhanh vội thì không nên.
- Cậu kinh nghiệm quá đấy.

- Kinh nghiệm em khong dám nhận, xong cũng từ cảm nhận của bản thân mình mà ra thôi chị . Cái gì dễ dàng thì chưa chắc đã tốt nếu không biết trân trọng và nuôi dưỡng, hoặc nhất là khi con người ta đạt được cái mình cần là quan hệ thể xác xong rồi nhạt nhẽo đi, thì như thế là không nên để mình rơi vào trạng thái ấy.
- Còn thuận theo tự nhiên thì cái gì đến nó sẽ khắc đến , ván đề là thời điểm thôi chị à. Mong là mọi chuyện dù chậm nhưng vẫn được như chị mong muốn. Còn em thì không phải chuyên gia tâm lý nên không biết phải nói ntn cho chị hiểu được, xong cứ yêu đi, cảm nhận dc thái độ, cảm xúc trước đã, đi xa dc với nhau hãy nghĩ còn chưa gì thì cứ thong thả, không nên vội vã làm gì,mình còn sống lâu dài mà chị.
- Cám ơn em, chị thấy em ngày càng già dặn và trưởng hành hơn nhiều so với những đứa kia ở xóm trọ, mà độ này bận gì mà ít qua chơi thế. Có mối nào chưa em?
- Em chưa , còn em bận thì là thật, em đang làm thêm mấy cái với anh bạn em, thi thoảng đi qua xóm em cũng thấy chị nhưng em không gọi thôi. Rảnh thì sang em chơi, mà hôm nào sang ăn cơm đi, giờ em có cái Hương ở cùng nên lúc nào cũng có cơm nhà ăn đầy đủ.
- Ok, hôm nào chị qua ăn ké một hôm nhé.
- Hai chị em ra về, vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên, bỗng tao cảm như thấy ai quen quen vừa đi vượt qua, nhưng không đẻ tâm mà chở chị về xóm trọ rồi quay về.
Đến đoạn cổng làng, tao có tin nhắn của chị Ninh Bình
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Bác viết tiếp đi mất 2 đêm mới đọc hết đang hay quá. À e xin ít đầu sách bác đọc để tham khảo sách gì mà khiến eq bác hay thế hay giỏi từ bé.
Hồi cấp 3 tôi đọc Miền Gió Lặng, Bố Già, Sicily Miền Đất Giữ.., mượn dc cái thẻ thư viện của cô bạn mấy bữa nên đọc ngấu nghiến cho xong. Mãi sau này lên Hn mới ra quán truyện ở làng Cót về đọc thêm nhưng toàn trinh thám hoặc văn học TQ đầu thế kỷ 20.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Ngập lụt thế này, nghĩ nhìn mà cám cảnh thật, ở góc độ cá nhân, tôi nghĩ lại trước kia khi nhìn thấy mỗi cái lá cờ nhô lên mặt nước lũ chảy như hét vào mặt,khi Cái tàu của tôi nó nằm chìm nghỉ dưới dáy sông
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tao gọi lại rồi rủ chị về xóm trọ chơi, đằng nào chị cũng chưa đến chỗ mới của anh em tao đang trọ. Hóa ra chị và Dương đi cùng nhau, và đây là lần đầu tao gặp cô ấy, người bạn thân của chị học Y. Dẫn cả bọn ra ngoài Trung Yên, lại làm một chầu nước nữa, cũng muốn dc chạm mặt Dương một lần thay vì nghe chị kể, mà cũng để cho chị và Hương dc tiếp xúc với nhau. Dương đúng một người con gái cũng rất đáo để, lại dân Y nên cách ăn nói cũng khác biệt, và cũng cá tính chả khác chị Ninh Bình, thảo nào bọn họ chơi thân dc với nhau. Và đây cũng một con người rất nghị lực, như chị Ninh Bình kể lại thì gia cảnh của cô ấy không dễ dàng, từng tính bỏ không học Y để học sư phạm cho đỡ học phí, Suốt quãng sinh viên, không chạy bàn thì làm gia sư để bớt áp lực của gia đình
nhưng cuối cùng cũng quyết tâm theo học, sau này cô ấy cũng không ở Việt Nam mà sang Úc khi ra trường vài năm.
Ngồi một lúc, Dương đưa em tao về rồi đi xe chị Ninh Bình về khu cô ấy trọ, còn lại hai đứa tao ngồi lại, hôm đó cũng khá muộn.
Hai người đi đâu mà lại qua đây? Tao chủ động hỏi.
Em xuống chơi với nó từ chiều, tính rủ nó về nhà em ngủ, lâu hai đứa cũng không ở với nhau, về quê thì cũng không cùng dịp mấy khi.
Thế lát anh đưa hai chị em về Nghĩa Tân
Không, nó lấy xe em đi về khu trọ rồi, hôm sau em xuống lấy xe thôi
- Anh chở ai ban nãy thế?
- Chị giang, chị của H đấy, giờ chị ấy vẫn ở phòng trọ bên cạnh phòng trước anh ở đấy. Chị khẽ gật đầu.
- Sao thế, em không thoải mái ah?
- Sao anh lại hỏi em thế?
- Anh hỏi thôi, không đúng thì bỏ qua nhé.
- Anh đang nghĩ em ghen đấy ah?
- Không, anh không nghĩ thế, có điều em thắc mắc thì anh bảo vậy thôi. Chị kéo ghế ngồi sát cạnh tao hơn.
- Thế giờ cô ấy thế nào anh?
- Sao em lại hỏi về cô ấy?

- Em hỏi thôi, nếu khó nói thì thôi anh không cần kể với em đâu. Em vẫn thoải mái tư tưởng như trước nay với anh mà. Anh có vẻ như vẫn cần thời gian nhỉ? Câu hỏi này khiến tao hơi sượng lòng, nhưng tao vẫn bình thản,không thái độ không thở dài mà cầm tay cô ấy nắm khẽ, đủ để cô ấy chậm lại dòng suy nghĩ, cảm xúc cũng không bị đẩy lên, và cái nắm tay đủ chặt đủ lâu cũng khiến cô ấy trầm tĩnh lại hơn. Khi đi cùng tao gặp gỡ những mối làm ăn, rồi chuyến đi Lạng Sơn, dường như cũng khiến cô ấy tự tiết chế lại phần nào, và kiểm soát cái tôi của mình một chút.
- Anh và chị ấy ngồi uống nước thôi, vì chị ấy thực tập và làm chỗ anh giới thiệu mà, từ khi chuyển khu trọ mới chị em cũng ít dịp nói chuyện. Chị ấy rất tốt và biết điều, hiểu chuyện, đúng mẫu người chị trong gia đình đấy, sau 3 năm quen biết anh thấy vậy.
- Em hỏi thế thôi, anh không phải ngại em đâu, miễn sao em vẫn hiểu và tin anh ,thế là được rồi.
- Anh chở em về, em muốn về chưa hay…, chị lắc đầu rồi lại gật,
- Cũng được, chở em về với.
- Nhưng lên xe,tao không về nghĩa tân mà chạy về hướng Kim Mã ra lối Cửa Bắc, cái không khí giữa mùa thu này khiến tao rất hứng thú ra ngoài thay vì ngồi nhà. Lang thang một hồi rồi đi vào đến khu Cửa Đông lúc nào chả hay, tao tìm chỗ gửi xe rồi hai đứa nắm tay nhau đi bộ trong phố cổ, phảng phất mùi hoa sữa đầu mùa, đôi khi tao dừng lại ngửa mặt lên hít hà cái mùi nồng nàn ấy.
- Hương biết chuyện bọn mình chưa? Anh có kể gì với em ấy không?
- Anh không kể, nhưng như này là nó đủ biết rồi mà, nên anh cũng chưa kể và nó cũng chưa hỏi han gì.
- Cô bé có vẻ trầm tính và hướng nội nhỉ? Cũng có vẻ bà cô bên chồng ra phết đấy, chị cười.
- Sao, em ngại nó ah?
- Không, em ngại gì đâu, mà ngại hay không là do anh chứ đâu hoàn toàn do em, nhỉ? Cũng như khi anh gặp ông anh của em ấy thôi, anh có cảm giác ngại không?
- Anh khác, em khác chứ.
- Khác gì mà khác, vấn đề là khi mình ở giữa thì làm sao cho đối phương thoải mái thôi, nhưng em thấy anh đang không thế đâu nhé, cảm giác như anh đang để mặc em với nó thì đúng hơn.

- Thì anh cũng giới thiệu rồi, cả Dương nữa,, chị em con gái với nhau nó cũng như chuyện đàn ông con trai với nhau thôi, dễ hơn là người khác giới. Mà thôi, kệ đi, chuyện ấy cứ để sau rồi hãy hay. Giờ mình với nhau thôi – tao véo má chị một cái khá đau. Không tranh luận thêm với nhau thêm về chuyện anh em người nhà với chị, hơn nữa tao cố tình để chị chủ động với Hương, một phần để tự thoải mái với nhau, và không ai phải khai thác ai qua tao, như vậy sau này có ntn tao cũng không khó xử, vì em gái tao dù ít nói những cung không phải dạng hiền lành.
- Em đang chat với anh Mạnh, anh lại ở bên ấy uống rượu hay ntn đấy? Hương nhắn sms.
- Qua tao làm vài chén đi, tao xin phép em gái cho mày rồi. Mạnh cũng nhắn sms cho tao trước đó vài phút nhưng đang đi bộ với chị nên tao không xem tin. Thằng bạn cùng quê đang học Giao thông , trọ ở gần chùa Hà , tao bán cho nó mấy lần điện thoại cũ, thi thoảng cũng ngồi tào lao trà đá với nhau.
Tao cho chị xem tin nhắn, nháy mắt một cái, chị khẽ gật đầu, ý là muốn đi về để tao qua chỗ nó uống rượu. nhưng hai đứa vẫn lang thang trên phố dù khá muộn, cũng đã nửa đêm, tao đang thả lỏng người bước đi cùng chị, và cảm giác chị cũng không muốn đi về lúc này, dù vẫn chiều lòng tao để tao về nhà thằng bạn. Nên việc tao lúc này là bỏ quên lời mời của nó để được ở bên chị, và bọn tao lang thang vào phố tìm quán ăn đêm.
- Anh muốn lót dạ để uống không bị say ah? Chị tỉa đểu, và mục đích là muốn xem tao trả lời như nào thôi
- Anh không về, mà ở với em có được không? Chị nhìn tao tròn mắt cận.
- Thật á? Thôi ăn xong đưa em về, rồi qua bạn anh đi
- Nếu em không muốn thì lát anh chở em về rồi đi qua nó sau, mà muộn quá khéo qua dọn mâm cho nó cũng nên. Thành ra mình cứ lo việc mình đã, chuyện ăn uống với nó thì để sau, ưu tiên 2 thôi dc ko ?
- Oki luôn.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Lại lang thang rong ruổi trên con xe máy của tao, không chuyện cũ cũng chả chuyện buôn bán lặt vặt kiếm tiền, mà huyên thuyên đủ mọi thứ có thể nghĩ và nói dc, có lẽ cuộc sống tình yêu tuổi sinh viên nó phải như này thì mới phù hợp thì phải. Những cái ôm thật chặt và áp ngực vào lưng tao cũng những câu thì thào tếu táo láu lỉnh của chị. Cảm như mọi thứ xung quanh đang như lu mờ hết trong mắt tao lúc ấy. Về gần Nghĩa Tân thì cũng đã chạm 1h sáng, và bọn tao bị cơ động hỏi thăm, nhanh gọn là 50 cành cho qua, vì tao không có giấy tờ xe mang theo, ví không mang mà chỉ có tí tiền mặt, trò này tao đã được truyền đạt và đã quen một vài lần,thậm chí còn bị bắt xe một lần ở Mỹ Đình cũng lúc đêm khuya.
Sáng sớm tao thức dậy thì chị vẫn đang ngủ say, từ khi Hương lên học ở cùng tao, tao có thói quen dậy chạy bộ với mấy đứa cùng xóm,ban đầu thì lười nhưng dần mãi thành quen, nhưng nay tao không chạy mà xuống đi bộ quanh khu tập thể hướng ra khu sân bóng nghĩa Tân. Nhặt quần áo đặt lên giường, kéo lại cái chăn cho chị rồi tao ra ngoài đi bộ, hàng ăn sáng đã bắt đầu lạch cách nồi bát bày ra, mùi bánh mỳ nóng cũng khiến cái bụng nó biểu tình, mua mấy thứ đồ ăn, tấp vào xe bán hoa tươi, nhặt mỗi thứ một ít mang về nhà chị. Mùi hoa sáng sớm trong cái không khí mùa thu cũng thật thư thái, mà sau này khi học xong đi làm tao vẫn ấn tượng với nó, chỉ có ban ngày thời tiết khiến con người ta thèm ngủ gật còn lại mùa thu và mùa Đông ở HN vẫn khiến tao thích hơn cả. Hơn nữa lại có bó hoa trên tay mang về. Lúc này tao tự nghĩ khi nào mình mới có cái nhà ở HN, để mỗi sáng sớm lại được bước ra từ căn nhà của mình và mang về bó hoa tươi hay những đồ nhu yếu phẩm cho sinh hoạt của mình, và nghĩ lại câu nói của mình khi ăn cái tát của chị hồi năm ngoái, nó khiến tao trăn trở. Song ai đánh thuế ước mơ của mình đâu, cứ mơ thôi, biết đầu một lúc nào đó mình có mảnh đất cắm dùi cũng tốt mà. Song như tao nhớ lại buổi talk show của khoa, ông thầy giáo có nói mọi việc xảy ra nếu cái gì không phải của mình thì mãi sẽ không thuộc về mình, còn tất cả mọi điều muốn có muốn hưởng thụ và đón nhận bạn phải chấp nhận trước và xây dựng nó từ điều nhỏ nhặt nhất
Về đến nhà, lúc này ngoài phố cũng đã rôm rả hẳn lên, tao ngó vào phòng thì chị vẫn như con mèo lười dưới lớp chăn mỏng lộ bờ vai thon và trắng mịn.
Kệ cho chị ngủ thêm vì hôm nay bọn tao free không đi học, và tao muốn cùng chị làm một vài việc gì đó dù khi ấy chưa nghĩ ra
Dù không nói nhiều, nhưng trong sâu thẳm thì tao vẫn biết chị đang đón chờ một lời đề nghị thẳng thắn. Gần 5 tháng qua tao cũng gần như muốn reset lại toàn bộ chuyện cũ, không phủ nhận lãng quên nhưng tao coi đó là một vùng ký ức cần khép lại. 10 tháng qua kể từ khi nghe chị trút bỏ tâm trạng trong tiếng khóc nức nở, rồi qua nhiều phen đấu tranh tư tưởng cũng như động thái bảo vệ rồi buông bỏ mối tính đầu, cảm như lúc này người con gái đang không mảnh vải trên người vẫn đang ngủ ngon trong chăn kia, tao không muốn nhìn chị suy sụp hụt hẫng
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên