NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Chà chà, thật đáng tiếc...e tiếc vì khi c ấy có sự quyết đoán thì đã quá muộn cho mọi việc. Nhưng thôi với c ấy có lẽ vậy là kết thúc cũng không đến nỗi nào, e tin c ấy sẽ yêu thương và giáo dục thằng bé con nên người, làm chỗ dựa cho c ấy sau này. Câu chuyện của bác làm e suy nghĩ nhiều, buồn mang mác dù chả hiểu sao.....
Đọc những dòng nhật kí của b, chắc còn giá trị hơn đọc 1 cuốn sách hay, cảm ơn b, chúc b sức khoẻ, công việc thuận lợi để ra chap mới đều tay cho anh em trẻ tụi em học tập suy nghĩ và cách sống của bác
P/S: E cũng dân NEU, K53
Tks
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Cũng thời điểm gần cuối năm DL như bây giờ, tao vẫn khá thong dong khi đó, trộm vía trơn tru bài vở, team work với lớp và khoa đầy đủ, sau sự kiện Apec 2006, có nhiều mối quen biết hơn với bọn khoa khác và trường khác, nhất là đám dân Ngoại Thương, Học viên Quan hệ quốc tế và Ngân hàng khi đó. Đến bây giờ cũng lưu lại dc vài mối quan hệ qua lại, giao lưu chơi bời rất ổn, nam có nữ có và nhiều em xinh ngon lành là khác 😊 tuy nhiên tình dục là không có nhé , anh em đừng hỏi thêm và thắc mắc chi tiết này.
Kế hoạch cho Hương đi du học là không thay đổi, và cần triển khai ngay từ kỳ học đầu tiên của con bé, tao vẫn cho học thêm , test nhiều trung tâm ngoại ngữ để tìm được nơi phù hợp cho nó học và cho đi làm thêm để có sự năng động và va chạm xã hội. Ở quê, ông bà già đã cho cải tạo sửa lại cái nhà cũ mà tao từng nói ở lần trước, thời gian này, việc buôn bán hàng tàu vẫn ổn, có mất, có bắt bớ đội trạm dọc đường xong nó vẫn mang lại thu nhập đáng kể , chị Ninh Bình và tao trên này cũng như ông bà ở quê đều làm được. hàng tiêu dùng, mua bán qua tay là xong, nhưng món máy công nghiệp tao làm với ông anh ở Yên Hòa , thì vẫn là thứ tao thích hơn, ra tấm ra món và dc biết nhiều người có kinh tế cũng như có quan hệ để nảy sinh thêm công việc, miễn là làm chuẩn và đạt hiệu quả - việc này ông anh đã làm rất tốt, xong tư duy lại mang nặng tính người làm thợ thành ra lắm khi không dám liều quả quyết, đại khái là vẫn mang tính an toàn nhiều hơn.

Tao đi Lạng Sơn với chị Ninh Bình, chuyến này tao muốn đi chơi với chị nhiều hơn là chuyện đi xem hàng xem họ, trong cái lạnh đầu mùa và có chút mưa, vùng Đông Bắc vẫn thật mang lại cảm xúc khó tả. Khác với những lần đi với chị NYC, bọn tao lang thang tha thẩn nhiều nơi, bất cứ chỗ nào hiếu kỳ là tìm đến xem nó như thế nào và không quên dừng chân ở Mẫu Sơn. Lần đầu được đi xe máy trên cái cung đường đầy thách thức, dốc và đường hẹp , càng lên cao càng lạnh cóng và đôi lúc có sương mù dày đặc. Mãi sau này, gần 20 năm sau tao mới quay lại đây, dù nhà cửa đổ nát, cũ kỹ vì đợi giải tỏa làm khu du lịch, xong cái cảm xúc khi đứng trên đây, lang thang đi bộ, ăn vặt trong cái lạnh buôt đầu là không thay đổi. Khác biệt một chút là hồi đó lên đây điện thoại rất phập phù vì hạ tầng hồi đó còn chưa phát triển mạnh đặc biệt là chưa có smart phone nên cũng chỉ sms hoặc gọi thôi. Nhưng cũng chả có nhu cầu liên lạc với ai, có hai đứa với nhau là đã đủ, việc đầu tiên là tẩy trần trong nhà tắm sau quãng đường xe máy đầy bẩn thỉu và mệt nhọc, hai đứa co ro run rẩy trong phòng dù cửa kín như bưng. Khu này có cái dãy nhà to, phòng rộng, được cải tạo sửa chữa khá đẹp , nghe người trông nom có nói là căn phòng bọn tao thuê, từng đón tiếp đoàn lãnh đạo chính phủ lên đây không lâu, giá thuê có đắt hơn tí nhưng được cái mọi thứ cũng ok, nhưng cái giường lại bị lọt thỏm trong căn phòng rộng thênh thang. Làm ấm lại cơ thể cho nhau trong chăn,co ro và rên rỉ thở dốc, thiu thiu chợp mắt đến tối muộn mới lọ mọ đi tìm cái bỏ vào bụng cho đỡ đói và mệt.
Bọn tao nói chuyện tầm phào đủ thứ bên cái bếp than củi của cháu gái chủ nhà nghỉ, dù mặc ấm, ngồi bên bếp lửa nhưng mặt chị vẫn đang tái đi vì lạnh
- Lần đầu tiên em nếm cái lạnh kiểu này, đã thế lại ở nơi hoang vắng nữa.
- Vậy lần khác mình đi chỗ lạnh hơn thì em có muốn đi không?
- Tất nhiên là có rồi, không lẽ lại ở nhà đẻ anh đi một mình á, chị cười. Thế anh muốn đi đâu? Đi đâu không quan trọng, miễn là em thấy thích và muốn đi cùng anh. Tranh thủ không sau này có đi làm, muốn cũng chả được. Cặp mắt kính của chị thi thoảng bị mờ đi vì hơi thở trong cái lạnh tê tái. Bọn tao hợp nhau ở cái thích sự trải nghiệm, nên có dịp là dắt nhau đi, đi ngắn hay đi dài đều được, một phần nữa là bọn tao cũng thoải mái thời gian và cũng có đồng ra đồng vào. Nên sau này, Bangkok, Chiengmai hay Phuket , Campuchia bọn tao đều đã đặt chân đến, thành ra sau này khi tao làm ăn riêng, có tổ chức đi, cũng là vì cho anh em nó thả lỏng và nạp lại năng lượng để về cùng nhau cày cuốc, còn tao đã đi đến đâu là không dưới 3 ngày, thành ra cũng không khoái quay trở lại nữa mà muốn đi tìm chỗ mới. Với người con gái này, vốn sẵn sự cá tính và năng động, nhưng nếu không để ý và tinh tế một chút,thì yếu tố cảm xúc không nâng hạ phù hợp thì sẽ rất khó để cô ấy mở lòng.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Khi về đến nhà nghỉ trả xe máy, thì tao có mớ tin nhắn của chị Giang, chị đang ở trên này cùng đoàn cơ quan. Hỏi han vài câu, chỉ cho chị mấy khu bán quần áo linh tinh, chị hỏi có gửi gì chị nhờ lái xe cho. Tao cũng ko tiện nhờ vả vì những thứ cần tao cũng đã chuẩn bị xong cả hàng lần gửi xe về HN, không to nặng cồng kềnh, quay hỏi chị về xe cộ, rồi Ninh Bình xong. Tao bảo chị xúc một lô chiếu trúc, đèn sưởi các kiểu,coi như mua hộ đồng nghiệp cơ quan và người nhà về Nhân chính thì thuê xe thương binh chở về. Để thoải mái tao nhờ chị dúi lái và phụ xe mấy đồng, bọn tao yên tâm về trước cùng đồ đoàn đã gom sẵn. Những ngày cuối năm, chim lợn và đội trạm dọc đường kiếm ăn ác liệt, nhở chuyến xe này của cơ quan chị, bọn tao cũng lệch ra dc ít nhiều.
Thực lòng với chị NV, bán buôn kiếm chác thêm dc thì vui chứ tao không mặn mà lắm bởi tao không thích con gái còn trẻ mà đi buôn kiểu này, nghề nó bạc, dc vài chuyến mất một chuyến là cũng sang ngang, hơn nữa nó già người quá sớm. Môi trường chợ búa xe cộ, lắm cái chướng tai gai mắt, dễ khiến con người ta bặm trợn chai sạn cảm xúc. Điều này tao cũng ngồi nói vơi chị khi hai đứa chia xong mẻ hàng to nặng kia cho cánh xe ôm đi giao.
Dù rằng con người ko dễ xấu tính đi nhưng môi trường cũng phần nào phản ánh và thay đổi tính nết. Nên tao cũng chả lý do gì cấm đoán hay áp đặt xong tao tiếp xúc với loại việc làm này trước chị ngót 2 năm, và cũng góp ý mức độ nhất định vì tiền nong là của chị, tao cũng tham gia hỗ trợ phần nào.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
- Nếu sau này không đi làm, anh có tính đi buôn này hay anh làm với anh điều hoà? Chị ngồi ghi sổ nhập máy và hỏi tao.
- Thế em muốn anh sẽ như nào sau khi học xong?
- Em thích sao được, cái chính là anh chứ. Tương lai tiền đồ của anh, em can thiệp sao được
-Anh vẫn muốn nghe em góp ý đấy
- Chịu, ai lại dân chính quy đi hỏi bọn liên thông lìu tìu bao giờ. Chị cười nhếch mép
- thì anh thấy làm gì cũng có cái thú vị riêng, không so sánh khập khiễng được, cơ mà phi thương bất phú. Lã Bất Vi nói muốn giàu thì phải buôn vua kia mà. Nếu có thế anh sẽ đi buôn người đấy. Em có đi với anh không?
- thôi, anh đừng dở miệng, tai bay vạ gió bây giờ
Thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, em không thich thế à?
- Không phải phúc hay hoạ, cái ấy em không muốn nghĩ tới đâu, nghe nó mông lung mạo hiểm thì em không muốn anh dây vào phạm pháp. Đánh đổi một cách không đáng thì tại sao lại lựa chọn làm gì. Không sợ mất em ah?
- thế em có sợ mất anh không?
- anh mà để tự mất thì em không sợ, vì đó là anh lựa chọn, còn anh buông tay em bị mất thì đó cũng không lỗi do em. Rõ ràng thế nhé. Ai làm mất người ấy khỏi đi tìm. Còn đừng để lúc ấy lại trách cứ nhau.
- thế thôi, ta mở một kios một người thu tiền một người bán hàng, chả lo ai mất ai, khéo lại hay
- cũng là một ý kiến, nhưng anh chỉ tham vọng dc có vậy á, em nghĩ anh phải làm ông chủ một cty to hàng trăm nhân viên để tha hồ quát tháo rồi vùng vẫy thương trường, đúng dân Kinh Tế cơ đấy
Không biết khi ấy anh có mang giông bão về nhà cho vợ con hưng không nhỉ?
- ah, thế ra trường cưới luôn đi nhể, cho nhanh gọn
Chị nghe đến đây tròn mắt và đỏ bừng mặt, tao cứ nghĩ là một thái độ bình thản hoặc gạt bỏ coi như một kiểu trêu đùa.
Thái độ và phong cách thì cũng âu kê , cơ mà còn phải thử thách thêm chứ, ai lại dễ dàng nghe dụ ngọt thế bao giờ. Dù gì người ta cũng là con, cháu gái rượu của đại gia đình, cửa ải phụ huynh còn chưa biết lấy gì mà đòi cưới con nhà người ta nhanh gọn thế 😁
- ý là, lấy dc con gái các cụ là không phải đơn giản, và vướng là chỗ các cụ, còn khổ chủ thì coi như ok, nhỉ? Tao nghĩ ntn nói ra như vậy luôn xem ý chị sao.
- không biết, tóm lại là đừng vội mơ;
- sao thế?
- yêu là thật, rất yêu cũng là thật, nhưng thời gian lại là liều thuốc thật nhất thay vì mọi phán đoán.
- ah, thế thôi anh đi về đã, chứ thấy áp lực như này khả năng bị knock out rất dễ. Tao nói rồi cầm điện thoại toan ra về thì chị giật lại và đứng dậy nhìn không chớp mắt.
- nói thế đã tính bỏ chạy được kìa, thế xem ra 2 năm tôi trông ngóng, gần 1 năm đợi chờ và dâng hiến đổi lại là câu trả lời nhạt toẹt thế sao? Chị nói bà bắt đầu ướt đỏ mắt
 

TâyĐộc

Chim TO
- Nếu sau này không đi làm, anh có tính đi buôn này hay anh làm với anh điều hoà? Chị ngồi ghi sổ nhập máy và hỏi tao.
- Thế em muốn anh sẽ như nào sau khi học xong?
- Em thích sao được, cái chính là anh chứ. Tương lai tiền đồ của anh, em can thiệp sao được
-Anh vẫn muốn nghe em góp ý đấy
- Chịu, ai lại dân chính quy đi hỏi bọn liên thông lìu tìu bao giờ. Chị cười nhếch mép
- thì anh thấy làm gì cũng có cái thú vị riêng, không so sánh khập khiễng được, cơ mà phi thương bất phú. Lã Bất Vi nói muốn giàu thì phải buôn vua kia mà. Nếu có thế anh sẽ đi buôn người đấy. Em có đi với anh không?
- thôi, anh đừng dở miệng, tai bay vạ gió bây giờ
Thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, em không thich thế à?
- Không phải phúc hay hoạ, cái ấy em không muốn nghĩ tới đâu, nghe nó mông lung mạo hiểm thì em không muốn anh dây vào phạm pháp. Đánh đổi một cách không đáng thì tại sao lại lựa chọn làm gì. Không sợ mất em ah?
- thế em có sợ mất anh không?
- anh mà để tự mất thì em không sợ, vì đó là anh lựa chọn, còn anh buông tay em bị mất thì đó cũng không lỗi do em. Rõ ràng thế nhé. Ai làm mất người ấy khỏi đi tìm. Còn đừng để lúc ấy lại trách cứ nhau.
- thế thôi, ta mở một kios một người thu tiền một người bán hàng, chả lo ai mất ai, khéo lại hay
- cũng là một ý kiến, nhưng anh chỉ tham vọng dc có vậy á, em nghĩ anh phải làm ông chủ một cty to hàng trăm nhân viên để tha hồ quát tháo rồi vùng vẫy thương trường, đúng dân Kinh Tế cơ đấy
Không biết khi ấy anh có mang giông bão về nhà cho vợ con hưng không nhỉ?
- ah, thế ra trường cưới luôn đi nhể, cho nhanh gọn
Chị nghe đến đây tròn mắt và đỏ bừng mặt, tao cứ nghĩ là một thái độ bình thản hoặc gạt bỏ coi như một kiểu trêu đùa.
Thái độ và phong cách thì cũng âu kê , cơ mà còn phải thử thách thêm chứ, ai lại dễ dàng nghe dụ ngọt thế bao giờ. Dù gì người ta cũng là con, cháu gái rượu của đại gia đình, cửa ải phụ huynh còn chưa biết lấy gì mà đòi cưới con nhà người ta nhanh gọn thế 😁
- ý là, lấy dc con gái các cụ là không phải đơn giản, và vướng là chỗ các cụ, còn khổ chủ thì coi như ok, nhỉ? Tao nghĩ ntn nói ra như vậy luôn xem ý chị sao.
- không biết, tóm lại là đừng vội mơ;
- sao thế?
- yêu là thật, rất yêu cũng là thật, nhưng thời gian lại là liều thuốc thật nhất thay vì mọi phán đoán.
- ah, thế thôi anh đi về đã, chứ thấy áp lực như này khả năng bị knock out rất dễ. Tao nói rồi cầm điện thoại toan ra về thì chị giật lại và đứng dậy nhìn không chớp mắt.
- nói thế đã tính bỏ chạy được kìa, thế xem ra 2 năm tôi trông ngóng, gần 1 năm đợi chờ và dâng hiến đổi lại là câu trả lời nhạt toẹt thế sao? Chị nói bà bắt đầu ướt đỏ mắt
Khúc cuối khổ nhục kế
 

Irreguler

Thạc sĩ
- Nếu sau này không đi làm, anh có tính đi buôn này hay anh làm với anh điều hoà? Chị ngồi ghi sổ nhập máy và hỏi tao.
- Thế em muốn anh sẽ như nào sau khi học xong?
- Em thích sao được, cái chính là anh chứ. Tương lai tiền đồ của anh, em can thiệp sao được
-Anh vẫn muốn nghe em góp ý đấy
- Chịu, ai lại dân chính quy đi hỏi bọn liên thông lìu tìu bao giờ. Chị cười nhếch mép
- thì anh thấy làm gì cũng có cái thú vị riêng, không so sánh khập khiễng được, cơ mà phi thương bất phú. Lã Bất Vi nói muốn giàu thì phải buôn vua kia mà. Nếu có thế anh sẽ đi buôn người đấy. Em có đi với anh không?
- thôi, anh đừng dở miệng, tai bay vạ gió bây giờ
Thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, em không thich thế à?
- Không phải phúc hay hoạ, cái ấy em không muốn nghĩ tới đâu, nghe nó mông lung mạo hiểm thì em không muốn anh dây vào phạm pháp. Đánh đổi một cách không đáng thì tại sao lại lựa chọn làm gì. Không sợ mất em ah?
- thế em có sợ mất anh không?
- anh mà để tự mất thì em không sợ, vì đó là anh lựa chọn, còn anh buông tay em bị mất thì đó cũng không lỗi do em. Rõ ràng thế nhé. Ai làm mất người ấy khỏi đi tìm. Còn đừng để lúc ấy lại trách cứ nhau.
- thế thôi, ta mở một kios một người thu tiền một người bán hàng, chả lo ai mất ai, khéo lại hay
- cũng là một ý kiến, nhưng anh chỉ tham vọng dc có vậy á, em nghĩ anh phải làm ông chủ một cty to hàng trăm nhân viên để tha hồ quát tháo rồi vùng vẫy thương trường, đúng dân Kinh Tế cơ đấy
Không biết khi ấy anh có mang giông bão về nhà cho vợ con hưng không nhỉ?
- ah, thế ra trường cưới luôn đi nhể, cho nhanh gọn
Chị nghe đến đây tròn mắt và đỏ bừng mặt, tao cứ nghĩ là một thái độ bình thản hoặc gạt bỏ coi như một kiểu trêu đùa.
Thái độ và phong cách thì cũng âu kê , cơ mà còn phải thử thách thêm chứ, ai lại dễ dàng nghe dụ ngọt thế bao giờ. Dù gì người ta cũng là con, cháu gái rượu của đại gia đình, cửa ải phụ huynh còn chưa biết lấy gì mà đòi cưới con nhà người ta nhanh gọn thế 😁
- ý là, lấy dc con gái các cụ là không phải đơn giản, và vướng là chỗ các cụ, còn khổ chủ thì coi như ok, nhỉ? Tao nghĩ ntn nói ra như vậy luôn xem ý chị sao.
- không biết, tóm lại là đừng vội mơ;
- sao thế?
- yêu là thật, rất yêu cũng là thật, nhưng thời gian lại là liều thuốc thật nhất thay vì mọi phán đoán.
- ah, thế thôi anh đi về đã, chứ thấy áp lực như này khả năng bị knock out rất dễ. Tao nói rồi cầm điện thoại toan ra về thì chị giật lại và đứng dậy nhìn không chớp mắt.
- nói thế đã tính bỏ chạy được kìa, thế xem ra 2 năm tôi trông ngóng, gần 1 năm đợi chờ và dâng hiến đổi lại là câu trả lời nhạt toẹt thế sao? Chị nói bà bắt đầu ướt đỏ mắt
Rồi lại chịch
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
- Thế em có tin là anh không về không?
- về hay không, không ai cấm giữ. Nhưng anh ra khỏi cánh cửa kia thì em thay ổ khoá mới và anh cũng không có lý do quay trở lại đâu. Và ra về, trước hết anh nghĩ lại ký do tại sao hôm trước anh ngỏ lời với em.
- nếu anh ở lại?
- ở lại cũng hãy nghĩ lý do tại sao tính về rồi lại ở lại
Và không cần trả lời ai hết, anh trả lời chính anh là đủ rồi. Đừng đùa cợt với em lúc này.
Còn nếu anh không hiểu hay cố tình không muốn hiểu thì việc này em không quản thậm chí nếu có sau này cũng vậy thôi.
Chị nói một thôi một hồi và lồng ngực rung giật lên theo từng câu nói. Lúc này không nghĩ cảm xúc và cá tính chị bộc lộ mạnh mẽ và căng thẳng như vậy, tuy nhiên cũng cho thấy dc sự nghiêm túc nhất quán trong mối quan hệ này.
Bản thân tao không muốn dùng phép thử vì với chị là không cần thiết và không thử dc người như chị.
Kéo đầu chị lại, áp mặt chị vào ngực tao vỗ về. Sao lúc này một người con gái đang gọn trong vòng tay tao nhưng thấy trong chị lại như một con sư tử muốn gầm gừ dằn mặt đối phương.
- anh nói thế thôi, chuyện đâu còn có đấy, mình có nhiều thời gian và cũng cần cho nhau nhiều thời gian như thế mà em. Không lẽ em cho rằng anh lại ngu xuẩn trẻ ranh đến mức mới nghe thế đã phật ý ra về.
 

diavolo1357

Yếu sinh lý
Quay về nhà nghỉ trong thị trấn Sapa, bọn tao tắm chung, dcm, cảm giác này làn đầu và đéo quên dc chúng mày ạ

Tao mỗi tháng kiếm đôi ba triệu ko khó, có tí tiền để dành tiêu, vì tiền nhà trọ tạo đã đóng đến tháng 6 năm sau nên ko ngại, mỗi tháng tao xin ông bà già có 300k, nhưng vẫn dc dúi thêm 1-200 tuỳ lần.

Xả nước ấm, lau măt cho chị xong, tao bế chị lên giường, ôm hôn nhau và tao khám phá ngắm vuốt tấm thân mảnh mai xuân sắc trong ánh điện sáng trưng. Chị cố phản ứng đòi tất điện vì xấu hổ nhưng tao đâu để yên, tuổi 19 vật chết bò tót thì tao phải chiếm lợi thế cơ bắp rồi

Tháng thứ 3 yêu nhau và tổng số lần dc địt nhau cũng tầm hơn chục bận,tinh thần và tình dục có cả khiến cơ thể chị có thấy phổng phao hơn chút nhưng ko quá phô,

Tao vét máng như trong phim sex, chị rướn người quằn quại và rên hư hử khiến tao phấn khích và làm ác liệt hơn. Sau gần nửa tiếng cho khúc giao ban, tao đưa chim vào trong chị, khít, ấm và rất trơn, tao cho chị một cơn đê mê đúng nghĩa

Lấy thảm chùi chân chèn khe cửa, đảm bảo khó lọt âm ra ngoài dù gần Tết nhà nghỉ đéo có khách, hồi ấy Sapa làm du lịch còn tủn mủn tự phát mà

Chán chơi truyền thống, tao xoay người úp thìa và địt từ đằng sau, thằng nhỏ của tao ko quá to và dài nhưng đủ dùng và cho chị đủ đê mê khoái cảm.

Chị rên hừ hừ và thở dốc,

Dịch chảy ướt cả đệm và ai bắp chân của chị, nhanh và mạnh hơn cho chị cực khoái và tao bế chị lên đùi tao, mặt đối mặt và chiến tiếp, kho chị rên gào lên, dịch ra tràn trề thì tao cũng nằm lên chị và cắm chặt thằng nhỏ vào âm đạo, tao xuất tinh xối xả vào lồn chị.

Phê, sướng khó tả lắm

Rồi quấn chăn ôm hôn nhau, tao đưa lưỡi tử rốn lên tai chị và chị gục vào vai tao thả lỏng người tận hưởng cuộc ân ái.
chấm lấy dấu cái, bác kể cuốn quá
 

diavolo1357

Yếu sinh lý
Tao đánh thằng cắm xe tao và của chị, cũng khá nặng tay vì điên máu quá. Xe cũ của chị bị mất ở dưới khu Sư Phạm, tao và ông anh hay cho thuốc lá đi mua cho cái khác ở tiệm cầm đồ, về còn mang ra nhờ lão sửa xe ở cổng làng xem hộ, ko ngon thì ông anh mang đi đổi cho cái khác. Vì chỗ đó lão quen biết. Ok rồi căn chỉnh ngon lành mang về cho chị đi dc 2 tháng nó cắm mất. Sau vụ ấy chị hơi sợ tao, thậm chí còn trách tao cục súc 😌.

Khách hàng đầu tiên mua điện thoại cũ của tao là anh Minh quản lý, một con Nokia 8210 hàng lướt, rẻ hơn mấy chỗ anh tham khảo dc đâu 150k
Và tao dc anh chủ quán cho 70k. Sau tao bán cho anh ấy cái sim mobifone vẫn dùng đến bây giờ, 22 năm, bán sim tao dc cho 120k nữa.
Hết kỳ đầu năm 2, ngoài tiền làm Thêm tao kiếm dc gần 4tr từ bán máy cũ và sim số. Tình cờ dc nhờ mang đi sửa bộ máy kéo dài hàng Nhật bãi, tao biết chỗ đó chuyên sửa cho thợ , chênh lệch giữa thợ và khách vãng lai tầm 60-70k/máy/bệnh. Vì toàn sửa mạch bán dẫn mà. Sang ky 2 năm 2, tao kiếm dc mối từ HP, Hà Nam chuyên sửa máy cố định kéo dài 1 mẹ 1 con. Đến năm 2005 thì nhàm hẳn vì máy TQ tràn về như kiến vỡ tổ.
Vậy tao cũng gỡ lại dc bộ máy tính mua đầu năm 2 từ điện thoại cũ và sửa chữa hộ thợ buôn. Tao đổi cho chị Samsung T400 hàng ngoài ( lậu trốn thuế ) thời đó vẫn chủ yếu FPT và Đông Nam cạnh tranh nhau, sau vụ Hà Kiều Anh thì Đông Nam mới đứt.
Máy A300 chị cho mẹ dùng.
Kỳ đầu năm 2 bọn tao đi dc 2 nơi: Lạng Sơn và Cao Bằng, lúc giữa hè chị xuống di học thêm thì bọn tao đi Cát Bà 2 ngay
Trải nghiệm hay và có nhiều cuộc làm tình cũng rất viên mãn trong mỗi chuyến đi.
Kỳ sau tao muốn đi Mộc Châu hoặc Bản Lác nhưng có tí sự cố nên cancel
chấm lấy dấu trang tiếp
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
- nếu anh thấy không sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ này, anh cứ nói thẳng và rời đi, em không níu giữ; ngược lại đưng nước đôi với em, bởi cái cần là sự thẳng thắn rõ ràng và tôn trọng nhau. Em cũng định cho anh xem cái này, nhưng thiết nghĩ cũng không hoặc chưa cần thiết. Bởi với em nó ko quan trọng, nhưng em nghĩ anh biết thì cũng mang lại hai mặt vấn đề, và em không muốn dùng nó để làm khó anh nếu anh thực sự ko vững tâm với em, vì mình ko có gì ràng buộc nhau lúc này, tất cả là sự tự nguyện nên cần sự tôn trọng và dứt khoát với nhau. Em nói thế thôi

Nghe câu này khiến tao hơi chột dạ

Và đầu tao lúc ấy nghĩ dc mỗi việc là có phải chị có thai, và như vậy tâm thế chị có thể sẵn sàng một mình đón nhận và chủ động mọi chuyện về sau nên chả cần tao biết. Bởi nếu thật là như vậy thì chị cũng ko thay đổi quan điểm bởi cá tính và sự tự chủ của chị không hề thấp.

Tuy nhiên vẫn cần bình tĩnh, nếu có thật, tao cũng không ngại ngần lắm, khi tao vẫn xoay sở kiếm chác bình thường, hồi đó ở hn, nếu hai người thu nhập mỗi tháng 10tr là sống dc, dù có phải thuê nhà, bới như cái phòng anh em tao thuê cũng mới có 700k/tháng, đến Hương sang năm thứ 3 mới lên 900k.

Và khi ấy có lẽ sẽ áp lực hơn, trách nhiệm, bận và lo toan nhiều hơn xong tao cũng chỉ còn 1 kỳ nữa là tốt nghiệp, đi làm luôn cũng đã có chỗ nhận, vẫn tay trong tay ngoài cùng ông anh kia. Cuộc sống khi đó sẽ sang trang mới, đối diện với khó khăn cũng là sở thích của tao, có vậy mới biết mình đang ở đâu và như thế nào. Thậm chí rơi vào khó khăn chật vật, cuộc sống lăn lộn vất vả mới bộc lộ được hết cá tính và bản chất mỗi con người với nhau, khi mà cơm áo gạo tiền nó luôn in hằn trên trán.

quay về thực tại, tao nhìn thẳng mắt chị và hỏi nghiêm túc:

Em nói thế nghĩa là sao? Có chuyện gì mà lại lấp lửng úp mở thế, nói anh nghe nào!

Anh nghe để làm gì? Liệu có cần thiết với anh không?

Em nói thé, cần hay không anh vẫn muốn nghe, dù nó có là chuyện gì

Nếu nó cần chia sẻ thì anh không thể không biết

Nếu nó là trách nhiệm anh không trốn chạy

Nếu là thứ kinh khủng thì đối mặt cũng không sao.

Anh chắc chứ?

Nếu là chuyện tiền bạc thì với anh nó là đơn giản nhất, dễ giải quyết nhất, khó khăn nhất là con người với con người

Nếu vậy sao anh lại tính ra về lúc nãy

Anh trêu thôi mà, không lẽ em lại không hiểu tính anh? Hay 2 năm nay anh vẫn chưa cho em thấy hết tính nết con người của anh?

Còn không có thể em chưa hiểu hết? Ý anh muốn nói thêm câu này?

Tao lắc đầu và ôm lại chị lần nữa, ghì chặt tay hơn.

Thôi anh có việc gì thì cư về đi, em làm nốt mấy thứ rồi xuống đi chợ, tối nay bố mẹ và anh em sang đây chơi.

Uhm. Anh xin lỗi vì đã làm em không vui, em cứ giận nếu cần thiết, còn anh nếu mới vậy đã tính bỏ chạy hay ngại ngần thì anh đã không níu kéo mối tình cũ đến như vậy. Anh không muốn gợi chuyện cũ xong có lẽ em cũng càn biết và anh không phải nhấn mạnh thêm. Cho anh gửi lời hỏi thăm bố và anh trai em. Chúc cả nhà bữa ăn vui vẻ; tao hôn nhẹ lên trán chị , cầm chìa khoá và điện thoại từ tay chị và đi về.

Em có muốn thay ổ khoá cửa nữa không?
 
Bên trên