- Nếu sau này không đi làm, anh có tính đi buôn này hay anh làm với anh điều hoà? Chị ngồi ghi sổ nhập máy và hỏi tao.
- Thế em muốn anh sẽ như nào sau khi học xong?
- Em thích sao được, cái chính là anh chứ. Tương lai tiền đồ của anh, em can thiệp sao được
-Anh vẫn muốn nghe em góp ý đấy
- Chịu, ai lại dân chính quy đi hỏi bọn liên thông lìu tìu bao giờ. Chị cười nhếch mép
- thì anh thấy làm gì cũng có cái thú vị riêng, không so sánh khập khiễng được, cơ mà phi thương bất phú. Lã Bất Vi nói muốn giàu thì phải buôn vua kia mà. Nếu có thế anh sẽ đi buôn người đấy. Em có đi với anh không?
- thôi, anh đừng dở miệng, tai bay vạ gió bây giờ
Thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, em không thich thế à?
- Không phải phúc hay hoạ, cái ấy em không muốn nghĩ tới đâu, nghe nó mông lung mạo hiểm thì em không muốn anh dây vào phạm pháp. Đánh đổi một cách không đáng thì tại sao lại lựa chọn làm gì. Không sợ mất em ah?
- thế em có sợ mất anh không?
- anh mà để tự mất thì em không sợ, vì đó là anh lựa chọn, còn anh buông tay em bị mất thì đó cũng không lỗi do em. Rõ ràng thế nhé. Ai làm mất người ấy khỏi đi tìm. Còn đừng để lúc ấy lại trách cứ nhau.
- thế thôi, ta mở một kios một người thu tiền một người bán hàng, chả lo ai mất ai, khéo lại hay
- cũng là một ý kiến, nhưng anh chỉ tham vọng dc có vậy á, em nghĩ anh phải làm ông chủ một cty to hàng trăm nhân viên để tha hồ quát tháo rồi vùng vẫy thương trường, đúng dân Kinh Tế cơ đấy
Không biết khi ấy anh có mang giông bão về nhà cho vợ con hưng không nhỉ?
- ah, thế ra trường cưới luôn đi nhể, cho nhanh gọn
Chị nghe đến đây tròn mắt và đỏ bừng mặt, tao cứ nghĩ là một thái độ bình thản hoặc gạt bỏ coi như một kiểu trêu đùa.
Thái độ và phong cách thì cũng âu kê , cơ mà còn phải thử thách thêm chứ, ai lại dễ dàng nghe dụ ngọt thế bao giờ. Dù gì người ta cũng là con, cháu gái rượu của đại gia đình, cửa ải phụ huynh còn chưa biết lấy gì mà đòi cưới con nhà người ta nhanh gọn thế

- ý là, lấy dc con gái các cụ là không phải đơn giản, và vướng là chỗ các cụ, còn khổ chủ thì coi như ok, nhỉ? Tao nghĩ ntn nói ra như vậy luôn xem ý chị sao.
- không biết, tóm lại là đừng vội mơ;
- sao thế?
- yêu là thật, rất yêu cũng là thật, nhưng thời gian lại là liều thuốc thật nhất thay vì mọi phán đoán.
- ah, thế thôi anh đi về đã, chứ thấy áp lực như này khả năng bị knock out rất dễ. Tao nói rồi cầm điện thoại toan ra về thì chị giật lại và đứng dậy nhìn không chớp mắt.
- nói thế đã tính bỏ chạy được kìa, thế xem ra 2 năm tôi trông ngóng, gần 1 năm đợi chờ và dâng hiến đổi lại là câu trả lời nhạt toẹt thế sao? Chị nói bà bắt đầu ướt đỏ mắt