NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

minhnguyen0101

Yếu sinh lý
Me
Khi tao đang ngồi đợi chị NB vào mua đồ trong chợ Đông Kinh thì có tin nhắn của chị Giang, sau đó là của chị ; rằng chị và mẹ đang ở xóm trọ nhưng không thấy tao ở đó.

Một chút tự ái bùng lên nhưng tao kiềm lại, để không phải nặng lời với chị và ko muốn chị NB biết chuyện ngay cũng như thắc mắc thêm về tâm trạng của tao khi đó.

- nay H xuống Hn, nay em có về ko - chị Giang nhắn
- Em không, em đang đi Lạng Sơn, tối muộn em mới về hoặc mai chị ạ
- Cho em gửi lời chào tới mẹ cô ấy nhé
- Em với mẹ xuống xóm trọ, xe anh ở nhà, anh đang đi đâu ah?
- Anh đi Lạng Sơn, em và mẹ xuống chơi hay có việc gì thế?
- Em xuống có việc nên mẹ em cùng đi, khả năng mai về quê Nam Định. Anh bao giờ về? Mà anh bán gì sao lắm đồ trong phòng thế?
- Anh làm mấy thứ linh tinh thôi, không có gì đâu. Tối muộn hoặc mai anh về. Em xuống HN thì đi xe khách hay ai chở đi?
- Em với mẹ đi xe khách. Anh bận ko về được thì thôi. Nhưng nếu có thì cũng đừng cố tránh né em như thế.
- Tránh là ntn nhỉ, anh có làm gì sai trái mà phải tránh em. Anh bận là bận thôi
- Cho anh gửi lời hỏi thăm mẹ em, anh phải di chuyển rồi. Cuộc nói chuyện nhanh chóng khép lại khi chị NB tay xách nách mang tiến lại chỗ tao.
- Anh muốn về ngay hay như nào? Tuỳ em, cần mang thêm gì thì lấy luôn rồi về xe sớm, không thì đi xe sau cũng dc. Tao ngó vào mấy cái túi, cơ man là quần áo, mũ, đồ chị em phụ nữ rồi phụ kiện các kiểu. Xem ra chuyến này làm ăn thì phụ mà đi mua sắm là chính.
- Hay ở lại xem bóng đá rồi mai về, giờ đi chơi loanh quanh một tí, anh thấy sao?
- Cũng được; theo ý em đi, ko dc kêu nắng nóng đấy
- Okie
Tao gửi trước thùng hàng về Trâu Quỳ, và ở lại cho chị Nb đi chơi, hai đứa rong ruổi 3 ngày mới về HN.
Mẹ kèm như kèm kem thế thì càng khó, xác định sớm, đỡ đau lòng là chuẩn rồi
 

cuchuoi2013

Yếu sinh lý
Khi tao đang ngồi đợi chị NB vào mua đồ trong chợ Đông Kinh thì có tin nhắn của chị Giang, sau đó là của chị ; rằng chị và mẹ đang ở xóm trọ nhưng không thấy tao ở đó.

Một chút tự ái bùng lên nhưng tao kiềm lại, để không phải nặng lời với chị và ko muốn chị NB biết chuyện ngay cũng như thắc mắc thêm về tâm trạng của tao khi đó.

- nay H xuống Hn, nay em có về ko - chị Giang nhắn
- Em không, em đang đi Lạng Sơn, tối muộn em mới về hoặc mai chị ạ
- Cho em gửi lời chào tới mẹ cô ấy nhé
- Em với mẹ xuống xóm trọ, xe anh ở nhà, anh đang đi đâu ah?
- Anh đi Lạng Sơn, em và mẹ xuống chơi hay có việc gì thế?
- Em xuống có việc nên mẹ em cùng đi, khả năng mai về quê Nam Định. Anh bao giờ về? Mà anh bán gì sao lắm đồ trong phòng thế?
- Anh làm mấy thứ linh tinh thôi, không có gì đâu. Tối muộn hoặc mai anh về. Em xuống HN thì đi xe khách hay ai chở đi?
- Em với mẹ đi xe khách. Anh bận ko về được thì thôi. Nhưng nếu có thì cũng đừng cố tránh né em như thế.
- Tránh là ntn nhỉ, anh có làm gì sai trái mà phải tránh em. Anh bận là bận thôi
- Cho anh gửi lời hỏi thăm mẹ em, anh phải di chuyển rồi. Cuộc nói chuyện nhanh chóng khép lại khi chị NB tay xách nách mang tiến lại chỗ tao.
- Anh muốn về ngay hay như nào? Tuỳ em, cần mang thêm gì thì lấy luôn rồi về xe sớm, không thì đi xe sau cũng dc. Tao ngó vào mấy cái túi, cơ man là quần áo, mũ, đồ chị em phụ nữ rồi phụ kiện các kiểu. Xem ra chuyến này làm ăn thì phụ mà đi mua sắm là chính.
- Hay ở lại xem bóng đá rồi mai về, giờ đi chơi loanh quanh một tí, anh thấy sao?
- Cũng được; theo ý em đi, ko dc kêu nắng nóng đấy
- Okie
Tao gửi trước thùng hàng về Trâu Quỳ, và ở lại cho chị Nb đi chơi, hai đứa rong ruổi 3 ngày mới về HN.
3 ngày chắc vài nháy ko bác! :)
:):):)
 

Irreguler

Thạc sĩ
Một người không sân si thủ đoạn, biết thế nào là chừng mực
Một người hiền lành thiếu quyết đoán nhưng cũng biết không để người khác chèn ép dắt mũi
Vậy theo anh cô ấy có an phận đến mức này ở thời điểm Tết năm đó ko
Đang nói chuyện chú bị lộ hàng cơ mà, cứ bò né thế kkk
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Lúc này anh em có thể tùy ý phán xét nhé, có thể cho rằng chị Ninh Bình đang sẵn chờ nên tôi nhanh chóng dứt ra khỏi chị H để đến với chị NB. Đúng sai không quan trọng lúc này, vì ngoài cuộc sẽ có góc nhìn cách nghĩ khác nhau mà.
Đang đi bộ tìm chỗ ăn vặt gần chợ Đông Kinh thì tao có cuộc gọi,thợ của ông anh kia đến xóm trọ lấy hàng, những thứ này tao tự tìm mua hàng TQ thay vì ra chợ trời mua mọi lần , và tất nhiên phải nhờ chị Giang giúp rồi,theo như chị Giang có hỏi tao sau này, thì khi chị lấy đồ cho thằng thợ thì 3 người gia đình chị mới biết đống hàng kia là để làm gì – và giá trị của công việc liên quan đến nó.
Dù đi bên chị Ninh Bình, vẫn tiếng cười rạng rỡ bên những câu chuyện hai đứa nói với nhau đủ thứ thì tao vẫn canh cánh trong suy nghĩ về xóm trọ. Bởi như lẽ thường thì tao có thể không đi đâu cả, loanh quanh ở nhà để được gần chị nhưng giờ thì tao đành cố gắng thả lỏng xép mọi thứ vào một bên, cố trở lại là chính mình, trong khi chị Ninh Bình thì vẫn chừng mực nào đó nhất định, khi không thấy tao bận với cái điện thoại cùng thái độ lắm khi vô tư lự, thì cũng đoán ra phần nào nhưng không đánh tiếng. Đoạn này thì thực khó tả dc cái tâm trạng hỗn mang của tao, và để tránh ánh mặt và thắc mắc của chị NB, tao lục lại những ai cần gọi, cần trao đổi , coi như rà soát lại cho một chuyến đi và viết vào tin nhắn nháp cho đỡ quên.
Dù ở Lạng Sơn nhưng tao vẫn hình dung và đoán đc tâm trạng và khuôn mặt của chị đang ở HN, thiết nghĩ liệu mình có đang khắt khe quá, cực đoan quá với người yêu mình hay không, và cũng phần nào lo sợ chị sẽ suy sụp, thực là không thoải mái một chút nào.
Bộp một cái vào bả vai, khiến tao giật mình, chị sát lại gần nhìn tao tinh quái và chỉ tao nhìn vào màn hình điện thoại của chị, một vụ việc mới chuẩn bị phát sinh từ Dương – cô bạn thân của chị giới thiệu.
- Anh liên lạc với nó nhé, khỏi phải vòng qua em
- Ok để anh trao đổi với cô ấy.
Nhờ tin nhắn của Dương, tao có cớ gọi một cuộc đủ dài để đầu óc không lan man về chị nữa. Nói chung một thằng sinh viên năm cuối, dù có trải qua một mối tình hơn 2 năm, cũng lăn lộn đủ trò , có thể coi như trải nghiệm nhiều hơn bạn trang lứa nhưng với tao khi ấy vẫn còn quá trẻ và có phần xốc nổi khi nhìn lại chính mình từ hiện tại.

Chúng mày đọc đoạn này thấy lung tung thì cũng chịu khó nhé, vì tao ngồi nghĩ lại đoạn này cũng thấy lung tung khó xử, khi tiếng máy rát tai, lại nắng gió ngoài sông ngoài biển nữa.
- Chị không tin em lại có thể nhanh quên và dứt khoát đến như vậy, và chị vẫn mong muốn hai đứa sớm quay lại với nhau. Nói thật là nó cũng chưa làm gì khiến em phải tổn thương quá đáng và chưa đi quá giới hạn của bản thân, chị nói thế chắc em hiểu
- Em biết, xong tính em không thích cái gì cứ mông lung, đồng sàng dị mộng, chị ở ngoài cuộc nhưng cũng thân thuộc với bọn em, nên em nói vậy chắc chị hiểu rõ ơn ai hết. Khi em đã lường trước và có nói cho cô áy hiểu, cũng như đã để cho cô ấy suy nghĩ và có thái độ dứt khoát, nhưng em không nhận lại được gì hơn, thì em thấy nên chấm dứt câu chuyện, để không ai phải trăn trở vì ai. Vì khi đứng trước một cái vạch, bước qua nó đi tiếp con đường mới hay dừng lại để tiếp tục con đường hiện tại, cô ấy không tự đưa ra sự quyết định cho mình, vậy thì em có gì để trông ngóng, trong khi em đã mọi cách cho cô ấy. ngoài ra, em ít nhiều thấy bố mẹ cô ấy cũng có gì đó không tôn trọng em, và họ đang lo ngại hoài nghi, lo sợ em không có tương lai không là chỗ dựa vật chất cho cô ấy, em nói là vật chất nhé. Nên chị cũng hãy ở cương vị của em một lần, cụ thể thì chị có thể hỏi cô ấy cũng được chị ạ.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Bản thân em cũng chưa có gì để mất lòng mất điểm với bố mẹ cô ấy, cũng xin phép chảo hỏi lần đầu và lần cuối gặp nhau.
- Uh, thế tùy em thôi. Chị thì cũng chỉ biết nói như vậy. Con bé xuống đây mà thấy đăm chiêu và buồn lắm, nhìn nó cũng tội.
- Rồi mọi thứ cũng qua thôi chị, là ai ở hoàn cảnh này cũng chả thoải mái dc đâu, và em cũng đã từng nói là hãy để cho người ta thấy xứng đáng được cô ấy chọn lựa, để sau này không phải lăn tăn suy nghĩ gì, vừa đẹp lòng bố mẹ cô ấy.

Chắc hẳn những tin nhắn này chị cũng sẽ được đọc, thay vì nhắn lại với chị thì khi đó tao nhắn chị Giang rất dài và cụ thể. Và thêm vào đó để chị Giang nắm rõ hơn nội dung vấn đề ở đây để không lan man câu chuyện tranh luận giữa hai đứa. Lắm khi một mình nằm nghĩ lại toàn thời gian với nhau hơn hai năm qua, đúng thật khó ngủ và chán nản. Nhưng có những ngày chạy miết với điện thoại và các mối việc bên ngoài nên tao trở nên bận hơn, vì tiền, vì mối quan hệ, cũng là cách để gác lại mọi thứ sang một bên, thậm chí cả chị Ninh Bình.
Ở Lạng Sơn với nhau, thuê xe máy đi rong ruổi khắp các nơi, nắng và mệt, thì cuộc điện thoại của ông anh khiến bọn tao cũng đành về HN gấp, cùng những túi hàng của chị Ninh Bình. Thành ra không có chuyện chăn gối như anh em vẫn nghĩ nhé. Dù rằng nằm cùng nhau một tối, nhìn ánh mắt và thái độ của chị tao hiểu ý chị muốn như nào, vì cũng tính từ Tết thì đâu đó gần 6 tháng bọn tao không quan hệ xác thịt với nhau, có chăng cũng chỉ ngồi ôm nhau khi xem bóng đá ở nhà chị như tao đã kể. Dù rằng đàn ông con trai, gặp gái lại có tình cảm thì khác gì mèo gặp cá, xong tâm trạng tao không sẵn sàng cho phép tao như vậy.
Hương thi xong Ngoại Thương, nghe có vẻ khả quan, và tao tính dần chuyển chỗ thuê trọ cho hai anh em sắp tới ở cùng nhau cho tiện
 
Bên trên