NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Chốt nhận 1 kho lạnh ở chợ Long Biên, làm tin cho các mối sau này với mối của anh Khiêm, mất hơn 1 tuần cũng nghiệm thu xong và chạy thử. Có tí sơ suất suýt thì đốt cháy cả khu chợ , rất may là không có sự cố đáng tiếc xảy ra, anh em đành bảo nhau bù tiền khắc phục, bởi hỏng ăn ca này là mất đứt chỗ làm ăn lâu dài, bởi món này nó làm một lần dùng rất lâu, nên phần sau sẽ cần chạy đi chạy lại.

Từ khi có chị hay đi học cùng, bọn ở lớp cả hai đứa thi thoảng hay hỏi và để ý cũng như trêu trọc, thực tao cũng không vấn đề gì với chuyện này, cũng rất bình thường thôi, ở đâu thì cũng vậy cả. Có điều cảm như chị đang muốn cho những người tao quen trong lớp hoặc cùng khoa biết sự hiện diện của chị mỗi khi đi cùng tao. Năm cuối, cũng nhiều các sự kiện được tổ chức, và một thằng như tao thì lại hay được xướng tên vào danh sách. Thời sinh viên dù là học trường nào , hệ gì thì đó có lẽ là thích nhất trong quãng đời tuổi trẻ. Với tao nó trôi đi quá nhanh, thậm chí tao trong suốt 4 năm còn không có mấy ấn tượng với đám bạn trong lớp, nhưng lớp bên và bọn cùng khoa thì lại nhiều hơn, nhờ những trận bóng hoặc lúc lê la ở khu nhà văn hóa, nơi phải làm phòng học tăng cường khi trường phá đi xây sửa.
Chắc thằng nào từng qua đây chơi hoặc học trường này thì không lạ cái đoạn mương thối, đi sang khu hành chính mà bây giờ nó đường Trần Đại Nghĩa, bọn tao hay đợi nhau ở mấy quán nước chỗ này.
- Ngày xưa cố một tí thì em cũng học trường này, thấy bọn nó hay tếu táo là trường Kinh tế thường gọi là Harvard của Việt Nam, nghĩ mà tự hào quá.
- Nếu em học trường này thì làm sao em được yêu anh và có những lúc này, nhỉ?
- Vâng, chả dám.
- Chứ lại không ah. Em không thấy sao, nếu như này thì nó sẽ như kia thôi mà. Kiểu như là nếu anh không đi làm quán bia, không chơi với anh Minh thì làm sao em có cơ hội từ chối những người khác để dành cho anh, đúng ko? Lúc này tao lại phải đấm và xoa, động viên nịnh đểu một tí. Nhưng câu này với chị thì không có tác dụng nhiều bởi sự cá tính và lý trí của chị nó khác hẳn những người con gái khác. Nhưng việc nói thì vẫn cứ phải nói bởi con gái thì vẫn yêu bằng tai và cảm nhận thái độ nhiều hơn bằng mắt.
- Vậy sau này học xong, anh muốn làm gì nhất?
- Anh chả biết làm gì, chỉ nghĩ đến đi chơi thôi, nhưng cần có em đi cùng, nhất là đi qua ngày qua đêm.
- Thế anh có tiền nhiều đến mức ấy á
- Nước đến đâu be bờ đến đấy, sông nào sào ấy thôi em, bí quá thì ta đi bộ cho tiết kiệm lại dẻo dai thân thể, câu chuyện trên đường đi nó lại mang cho mình nhiều sắc thái cảm xúc hơn. Hiểu mình, hiểu người và hiểu đời hơn.
- Nghe như kiếm khách giang hồ ấy.
- Kiểu như Nhạc thiên thù trong Bao Thanh Thiên hay Điền Bá Quang trong tiếu ngạo giang hồ.
- Anh thích nhân vật nào?
- Anh thích nhiều, chính có, tà có, nam có nữ có,đại khái là anh thích đủ thứ.
- Nhưng?
- Nhưng anh thích anh được là anh nhất mới đến các thứ khác.
- Vậy nếu không được là anh thì sao?
- Thì khi đó chắc em không yêu anh nữa mà sẽ đi tìm người khác chứ?
- Cái này không nói nha, mà cũng đừng nói trước mà mếch lòng nhau. Cái cần và cái muốn đôi khi cần lựa chọn, muốn giữ mối quan hệ lâu dài thì phải ổn định, nhưng cốt yếu là ổn định con người bên trong mới ổn định được cái vẻ bên ngoài. Giữ mình trước hãy nghĩ đến giữ người, ai cũng vậy thôi. Yêu không phải bằng nghĩa vụ, mà bằng cảm xúc và giá trị tinh thần một cách tự nguyện. Chị nói câu này nghe mới thấm, giữ mà không giữ, không giữ mà giữ.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Khi một người con gái được về ngoại hình, ăn mặc tinh tế nhã nhặn, biết nấu ăn và thu vén, chủ động quan tâm và chăm lo thì về bề nổi bên ngoài như vậy, coi như đã chọn cho mình được một người tình ưng ý. Nhưng tiếp xúc đủ lâu, và quan sát mọi hành vi từ trong nhà đến bên ngoài, thì việc nhận thức và tầm nhìn, biết giá trị dài hạn cho bản thân và người bên cạnh, kiên cường bản lĩnh, biết chừng mực bản thân thì đó là nền tảng bền vững. Bởi bản lĩnh sinh tồn và sức mạnh nội tâm bên trong cái bề ngoài nổi bật mới mang lại sự an toàn và níu chân thằng đàn ông con trai vốn thích phiêu lưu và tìm kiếm trải nghiệm.
Đó là suy nghĩ và nhận định của cá nhân tao về chị Ninh Bình, khi sau này tao đi mọi nơi, làm đủ mọi việc và ngồi một mình ngẫm lại và nghĩ đến chị.

Có thể chúng mày cho rằng tao đang bị cảm xúc và hình tượng hóa bạn gái của mình, điều này tao không phản đối, xong cuộc sống lăn lộn, có một người không đặt nặng quyền lợi vật chất mà luôn thể hiện sự đồng cảm và là chỗ dựa tinh thần, thì với tao có lẽ cũng chỉ cần đến vậy khi tao vừa rời ghế trường học, bước chân ra ngoài đời một cách đúng nghĩa đen và bóng.
 

gooner0706

Yếu sinh lý
Ko, hận thù gì!
Ai cho phép hận tôi
Muốn tìm cách, k muốn tìm lí do. Quả đúng như bác nói, cô ấy thiếu quyết liệt, ngay cả trong chuyện níu kéo tình cảm. Nếu quyết tâm hơn c ấy đã tìm đến nơi bác ở nhiều lần, và làm mọi cách chứ không phải nhờ bên thứ 3! Truyện tình dù đẹp thì cũng nên đến đây thôi. Có 1 vấn đề nhỏ e thắc mắc tại sao con của c ấy bị mắt như vậy sao ông bà nội nó không đứng ra chữa trị mà phải đợi đến khi bác ra tay? Chả có lẽ ông bà nội nó cũng đáng khinh như thằng bố nó???? Mong b giải thích trong 1 chap nào đó. E mới đọc đến trang 162
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Muốn tìm cách, k muốn tìm lí do. Quả đúng như bác nói, cô ấy thiếu quyết liệt, ngay cả trong chuyện níu kéo tình cảm. Nếu quyết tâm hơn c ấy đã tìm đến nơi bác ở nhiều lần, và làm mọi cách chứ không phải nhờ bên thứ 3! Truyện tình dù đẹp thì cũng nên đến đây thôi. Có 1 vấn đề nhỏ e thắc mắc tại sao con của c ấy bị mắt như vậy sao ông bà nội nó không đứng ra chữa trị mà phải đợi đến khi bác ra tay? Chả có lẽ ông bà nội nó cũng đáng khinh như thằng bố nó???? Mong b giải thích trong 1 chap nào đó. E mới đọc đến trang 162
Ông bà nội thằng bé cũng không quá tệ, xong khi cô ấy dứt áo ra đi với thằng bé thì mọi thứ của họ đã không còn cần thiết với cô ấy nữa ( nói là không muốn nhận bất cứ điều gì từ nhà nội ). Dù gia đình họ cũng ít nhiều muốn can thiệp xử lý cho cặp mắt của nó nhưng cô ây vẫn là người quyết định đón nhận hay từ chối.
Tự lực cánh sinh hay nói cách khác là mưu sinh thì ổn nhưng để giải quyết vấn đề này cần không ít tiền và không phải một lần là xong, điều này quá sức của hai mẹ con. Nên sau khi trở về từ Trung Đông và đến gặp, tôi đã đề xuất cho thằng bé đi phẫu thuật trước khi nó học xong mầm non.
 

gooner0706

Yếu sinh lý
Ông bà nội thằng bé cũng không quá tệ, xong khi cô ấy dứt áo ra đi với thằng bé thì mọi thứ của họ đã không còn cần thiết với cô ấy nữa ( nói là không muốn nhận bất cứ điều gì từ nhà nội ). Dù gia đình họ cũng ít nhiều muốn can thiệp xử lý cho cặp mắt của nó nhưng cô ây vẫn là người quyết định đón nhận hay từ chối.
Tự lực cánh sinh hay nói cách khác là mưu sinh thì ổn nhưng để giải quyết vấn đề này cần không ít tiền và không phải một lần là xong, điều này quá sức của hai mẹ con. Nên sau khi trở về từ Trung Đông và đến gặp, tôi đã đề xuất cho thằng bé đi phẫu thuật trước khi nó học xong mầm non.
Chà chà, thật đáng tiếc...e tiếc vì khi c ấy có sự quyết đoán thì đã quá muộn cho mọi việc. Nhưng thôi với c ấy có lẽ vậy là kết thúc cũng không đến nỗi nào, e tin c ấy sẽ yêu thương và giáo dục thằng bé con nên người, làm chỗ dựa cho c ấy sau này. Câu chuyện của bác làm e suy nghĩ nhiều, buồn mang mác dù chả hiểu sao.....
Đọc những dòng nhật kí của b, chắc còn giá trị hơn đọc 1 cuốn sách hay, cảm ơn b, chúc b sức khoẻ, công việc thuận lợi để ra chap mới đều tay cho anh em trẻ tụi em học tập suy nghĩ và cách sống của bác
P/S: E cũng dân NEU, K53
 

gooner0706

Yếu sinh lý
Em nhận lời chứ hay em muốn anh mãi thế này? Còn nếu em thấy không cần thiết và không muốn tiếp tục thì anh vẫn vui vẻ và không quên những gì em đã dành cho em, đông thời vẫn luôn cầu mong em được hạnh phúc như em hằng mong muốn .
Đoạn cuối này e nghĩ bác nói trong hoàn cảnh đó không phù hợp, hơi thừa với c NB :D a dừng ở câu "Anh yêu em" là đủ rồi :D
C ấy chỉ đợi 3 từ đó từ a thôi. E thấy ghen tị với bác vì với độ tuổi của bác và c ấy lúc đó, có những suy nghĩ và lời nói, hành động cũng như nhận thức quá trưởng thành như vậy, tại sao 2 người có thể tìm thấy nhau chứ :D Nếu c này không là bà xã của bác bây giờ thì e nghĩ cuộc đời hơi bất công á.haha
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đoạn cuối này e nghĩ bác nói trong hoàn cảnh đó không phù hợp, hơi thừa với c NB :D a dừng ở câu "Anh yêu em" là đủ rồi :D
C ấy chỉ đợi 3 từ đó từ a thôi. E thấy ghen tị với bác vì với độ tuổi của bác và c ấy lúc đó, có những suy nghĩ và lời nói, hành động cũng như nhận thức quá trưởng thành như vậy, tại sao 2 người có thể tìm thấy nhau chứ :D Nếu c này không là bà xã của bác bây giờ thì e nghĩ cuộc đời hơi bất công á.haha
Lý thuyết ai cũng nghĩ như vậy, nhưng đôi lúc, tìm cửa lùi trong khi đang tiến, cũng là cách tiến thêm và nhanh hơn một tí đó
 
Bên trên