Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch25. Hạt mầm tình yêu chớm nở.
Hình ảnh về người bạn gái cũ đã được anh cất kỹ trong tim, để cho nó trở thành hồi ức đẹp. Anh nghĩ rồi có ngày anh sẽ quên, nhưng không nghĩ rằng phải bức ép mình quên nhanh như thế.
Từng bức hình trong chiếc máy ảnh lướt qua bị anh ấn vào nút xóa, đó đều là những kỉ niệm với Tiểu Vân lúc còn ở Châu Âu. Anh chỉ để lại những tấm mới chụp cùng Chi trong máy ảnh, dường như anh đã đưa ra lựa chọn cho trái tim mình.
Xong tất cả anh lại cầm lên chiếc điện thoại, ấn số.
-Alo…em nhận được ảnh và phim anh gửi chưa…cảm ơn á…vậy nhận lời đi chơi cùng anh nhé… tốt quá… vậy cuối tuần này em muốn đi đâu. Rồi, ok.
Anh buông điện thoại rồi cười tủm tỉm, Chi đã đồng ý cùng anh đi chơi, thêm một cuộc hẹn tức là cả hai thêm gần hơn một chút, anh cũng sẽ nhanh chóng làm đúng ý cha mình.
Bên này Chi cũng vừa bỏ máy sang một bên, sau đó cô ngồi ôm gối trên giường nghĩ vẩn vơ. Cô tự hỏi vì sao để anh đến gần mình hơn mà không từ chối? Có phải cô cũng có cảm tình với anh, có lẽ có nhưng chưa nhiều, vậy phần lớn do đâu? Phải chăng vì lời khuyên của ông Danh bảo cô hãy mở lòng, cùng ám chỉ của ông muốn cô và anh trao cho nhau cơ hội? Hoặc là cô đang thử cái “hợp” của họ sẽ đi được đến đâu, liệu có đủ thân để tiến đến bước tiếp theo hay không, hay cô sẽ chỉ có thêm một người bạn. Dù kết quả có ra sao với cô cũng là một điều tốt mà.
Từ đó các cuối tuần gần như thành thông lệ, họ đi cà phê, xem phim, thăm những triển lãm nhỏ giữa lòng thành phố, đôi khi ngồi ở quán ven đường thưởng thức đồ ăn vặt, giống như biết bao cặp đôi khác. Hoặc thân thiết hơn là lúc bên nhau ở một góc công viên rồi trò chuyện miên man về những điều không đầu không cuối, và kết thúc bằng tràng cười ròn rã của cả hai.
Cứ nhẹ nhàng vô tư như thế nên Chi cảm thấy thoải mái khi ở bên anh, không cần gồng mình, không phải đoán ý hay giấu đi sự ngô nghê. Cô được là chính mình, mặc sự mơ mộng, bay bổng của tuổi trẻ được phát huy.
Thời gian lặng lẽ trôi một cách kín đáo, như thể nó cũng ngại làm gián đoạn những lần hẹn hò ngày một dày hơn giữa Phúc và Chi. Những buổi gặp ban đầu còn giữ khoảng cách, dần dà đã trở thành thói quen mà cả hai cùng ngóng đợi. Phúc vẫn luôn là người chủ động sắp xếp, nhưng sự hưởng ứng tự nhiên từ Chi lại là thứ khiến mọi cố gắng của anh trở nên có ý nghĩa hơn.
Hẹn hò nhiều với anh cô mới biết được Phúc cũng rộng lượng giống cha, ngoài ra với cô anh còn đặc biệt nhường nhịn và kiên nhẫn. Mối quan hệ của họ cũng hoàn toàn tách biệt khỏi công việc vì thế những giây phút ngọt ngào tình cảm cũng rất nhiều.
Hơn nữa, anh có một điểm cộng rất lớn, đấy là sự quan tâm dành cho mẹ nàng. Ví dụ như quà 20 tháng 10 cho cô cũng đi kèm với một mảnh lụa may áo dài dành cho bà Lệ, hay một vé khám mắt và cắt kính để bà nhìn rõ mũi thêu hơn. Sau mỗi một lần tặng quà như vậy thì khoảng cách của nàng và anh lại xích vào một đoạn.
Còn Phúc, làn sương mờ che phủ trong tâm hồn từ ngày ở Anh nhờ nụ cười tươi sáng của em giờ đây đã nhạt bớt. Anh thấy tâm hồn mình trở lại sống động và nhiều màu sắc. Anh dễ mỉm cười hơn, cũng bớt bị đè nén bởi áp lực công việc, và quan trọng hơn nữa là thi thoảng anh và bố sẽ có thêm đề tài nói chuyện với nhau ngoài việc ở nhà máy. Có lẽ vì ông biết cách nhìn người và làm việc gần Chi hơn thế nên những lời khuyên dành cho chuyện của anh và cô thường rất đúng.
Ví dụ khi biết anh mua quà 20-10 cho Chi ông nhắc nhở, “nhà có 2 người phụ nữ thì đừng tặng một món quà”. Làm theo lời nhắc đấy khiến hôm đó Chi nhìn anh với đôi mắt nhiều thêm tình cảm, trên xe giọng cô nói chuyện cũng ngọt ngào hơn.
Lúc đó anh thầm cảm ơn ông và hiểu thêm một bài học, rằng tặng quà chưa chắc đã cần công phu hoặc đắt tiền,. Nhưng nếu muốn nó có ý nghĩa thì nhất định cần đặt sự quan tâm của mình vào nhu cầu của người được tặng. Giống như món quà mà Phúc tặng cho mẹ Chi tiếp theo đây, là một vé khám và cắt kính tại bệnh viện mắt uy tín mới mở. Anh cũng là người trực tiếp chở hai mẹ con đến bệnh viện hoàn thành hết cả quy trình trên. Trên đường đi về anh mới cảm nhận hết được một món quà trao đi với sự quan tâm thì mang lại niềm vui cho người được nhận đến thế nào. Bà Lệ thì liên tục cảm ơn còn Chi thì nói cười trên xe suốt cả chặng đường.
-Hihi, cái anh khám cho mẹ trẻ thế đã là Thạc sĩ rồi, mà là tu nghiệp ở nước ngoài về nữa, thật đáng nể hết sức. Kết hợp với máy móc hiện đại, mới toanh, chưa đầy 10 phút là đã có kết quả chính xác rồi, từ rầy có kính mẹ sẽ không còn bị nhòe và chảy nước mắt lúc thêu nữa.
-Ừ, may quá, mẹ vui lắm. Cô cảm ơn Phúc nhiều lắm nha.
-Ha ha, cô lại khách sáo với cháu rồi, mấy tháng nay cô vất vả nấu cho cháu biết bao món ngon, đây chỉ là sự đáp lễ nhỏ bé thôi mà.
-Vất vả gì chứ, chỉ là những món bình dân, với lại đúng bữa mời cháu lên nhà ăn cùng hai mẹ con cho vui chứ có phải chuẩn bị gì đâu mà vất vả.
Đúng lúc nà Chi nhí nhảnh chen vào giữa.
-Hai người nhắc đến ăn làm con đói quá, hay là thôi không đùn đẩy nhau nữa, mình tạt vào đâu đó ăn đi.
-Ừ nhắc mới nhớ, trưa rồi, về nhà nấu thì muộn quá, mẹ con, cô cháu mình tìm chỗ nào ăn đi. À gần đây có một quán com niêu nổi tiếng lắm, cô nhớ đã từng đi qua một lần, khách ra vào nườm nượp, chắc rất ngon.
-À quán đấy cháu cũng biết.
Họ đi thêm khoảng 500m thì đến một quán ăn khang trang với mái ngói đỏ tươi và không gian bên ngoài cho cảm giác khá hoài cổ. Quán có mặt tiền rộng rãi nhưng vẫn không đủ để xếp hết được từng hàng xe dằng dặc nối đuôi nhau. Phúc cho xe đỗ ở đoạn đường cách của quán gần trăm mét rồi chấp nhận đi bộ một đoạn xa. Bà Lệ như cố tình để lại không gian cho hai người mà đi trước, Chi bước xuống xe, nhìn về nhà hàng rồi nhận xét với vẻ rất hào hứng.
-Ôi nhà hàng to vậy mà chật kín chỗ, chắc hẳn món ăn ở đây sẽ ngon và đặc biệt lắm đây. Ôi tự nhiên thấy đói ghê, anh Phúc ơi, nhanh lên …mẹ ơi chờ con…
-Chi…
Nàng vì mải ngắm nhà hàng và chạy theo mẹ mà lơ là chú ý lúc sang đường, Phúc ngước đầu lên thấy dòng xe qua lại hối hả thì hết sức lo cho em. Anh nắm tay cô kéo lại trong vô thức, để em nép sau lưng rồi cùng nhau bước qua đường.
pexels-photo-3692597.jpeg

Mắt Chi dán chặt vào bàn tay anh đang nằm gọn lấy tay em mà thổn thức. Cái cảm giác được nhỏ bé để ai đó bảo vệ sau lưng thật dễ làm người ta xao động, nhất là với một cô gái trẻ, mỏng manh như Chi. Con đường chỉ rộng khoảng 20m em mặc dù ngượng chín nhưng cứ lặng thinh để anh dắt, sang đến cửa nhà hàng không thấy anh bỏ ra em mới lí nhí nói.
-Anh…để em tự đi vào…người ta thấy thì ngại lắm.
Phúc lúc này mới chịu buông tay, nhưng cứ nhìn cái thái độ không nỡ của anh thì ai cũng biết Phúc rất lưu luyến cảm giác này. Lòng anh lâng lâng, mừng như bắt được vàng khi vừa tiến được thêm một bước nữa trên con đường chinh phục trái tim em. Nhưng khi lời nói từ miệng xuất ra vẫn phải làm ra vẻ thật trấn tĩnh.
-Lần sau sang đường phải thật chú ý đấy nhé, nhất là lúc không có anh ở cạnh. Còn nếu đi cùng anh, anh sẽ dắt sang.
Vậy là bằng cách bá đạo như thế anh nghiễm nhiên cho mình quyền nắm tay Chi lúc sang đường. Chi ngớ người chưa kịp phản bác đã thấy anh vào bàn ngồi chung với mẹ, vậy nên cô cũng đành ngồi vào theo với gương mặt đỏ như gấc chín.
Bữa ăn hôm đấy, Phúc ăn gì cũng thấy ngon, đôi khi chẳng ai nói gì mà anh cũng cười. Còn Chi, cô cũng chỉ giận hờn nhẹ một chút rồi…cũng thấy vui, đôi khi e thẹn liếc sang chàng trai ngồi bên cạnh rồi giấu nụ cười sâu tận đáy mắt thơ ngây. Bàn ăn chỉ có bà Lệ khó hiểu, hết nhìn con gái rồi lâu lâu lại nhìn sang chàng trai kia tìm lời giải đáp, rồi như thấy ra điều gì, bà cũng tủm tỉm cười. Bữa ăn vô hình chung với cả 3 người đều ngon hơn và quán ăn này trở thành một nơi để hoài niệm.
Lúc ra về bà Lệ lại cố tình lấy cớ đi vệ sinh để ra sau, và nhờ thế bà đã bắt gặp cảnh Phúc nắm tay con gái bà dắt sang đường. Và Chi cũng chỉ vì e thẹn mà lúc đầu từ chối nhưng chỉ cần Phúc vẫn quyết tâm thì nàng lại xuôi theo. Bà biết hạt mầm cảm xúc của con gái mình đã nở, bà cũng háo hức chờ mong ngày nó trở thành tán cây tình yêu, lớn lao và đẹp đẽ.
Cũng kể từ ngày hôm đó mỗi buổi hẹn của Phúc và Chi anh sẽ luôn kiếm cớ để nắm tay cô, Chi cũng dần quen sự ấm áp và vững chãi của bàn tay ấy. Cô để trái tim mình đập rộn ràng mà không muốn rút tay ra, đôi khi cô còn muốn được nắm lâu hơn, chặt hơn nữa.
Tình cảm của họ không bùng nổ như pháo hoa, mà ấm dần lên như lò sưởi giữa mùa lạnh. Tình yêu, nếu có thể gọi tên, chính là việc họ bắt đầu nhớ đến nhau trong những điều nhỏ nhặt nhất và tìm thấy nhau, không phải bằng sự thiếu thốn, mà bằng sự đầy đặn trong tim mình.
Cả Chi và Phúc đều nhận ra nhưng chưa ai dám khẳng định vội vã. Một người đã vì không hiểu tình yêu mà một lần rơi vào khó xử, người kia vì sợ sự hấp tấp sẽ đẩy người thương đi xa mà cân nhắc nhiều lần. Cái mầm tình cảm của cả hai đã đủ lớn, nó chỉ cần một cơ hội để trở thành cây. Cơ hội ấy có phải hôm nay, ngày noel mọi người tay nắm tay, và trong cái rét căm căm, trái tim ai cũng cần được sưởi ấm.
Phúc ngóng chờ ngày này sẽ tạo ra thời khắc lãng mạn thích hợp, đủ để anh có thể bày tỏ cõi lòng. Thế nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng theo ý anh. Cuối buổi hẹn, khi mọi thứ tưởng như đã sẵn sàng, không khí cũng đủ vui vẻ và mong chờ khi pháo hoa sắp bắn, vậy mà…trời bắt đầu mưa, từ lắc rắc rồi trở thành tầm tã, những giọt nước thi nhau trút xuống, như muốn rửa trôi đi hết lãng mạn và háo hức của cả mùa noel.
Hai người ngồi trong xe, nhìn làn nước chảy nhòe đi cửa kính bên ngoài, Chi vẫn dõi theo những hạt nước, nhưng Phúc chỉ cụp mắt im lìm. Chi nhận ra sự trầm lặng của anh, cô hỏi.
-Anh Phúc sao thế, anh có chuyện buồn sao.
-Ừ, vì anh ghét mưa, những ngày mưa với anh đều là những ngày buồn nhất.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Anh hàng xóm69

Tao là gay
Ch25. Hạt mầm tình yêu chớm nở.
Hình ảnh về người bạn gái cũ đã được anh cất kỹ trong tim, để cho nó trở thành hồi ức đẹp. Anh nghĩ rồi có ngày anh sẽ quên, nhưng không nghĩ rằng phải bức ép mình quên nhanh như thế.
Từng bức hình trong chiếc máy ảnh lướt qua bị anh ấn vào nút xóa, đó đều là những kỉ niệm với Tiểu Vân lúc còn ở Châu Âu. Anh chỉ để lại những tấm mới chụp cùng Chi trong máy ảnh, dường như anh đã đưa ra lựa chọn cho trái tim mình.
Xong tất cả anh lại cầm lên chiếc điện thoại, ấn số.
-Alo…em nhận được ảnh và phim anh gửi chưa…cảm ơn á…vậy nhận lời đi chơi cùng anh nhé… tốt quá… vậy cuối tuần này em muốn đi đâu. Rồi, ok.
Anh buông điện thoại rồi cười tủm tỉm, Chi đã đồng ý cùng anh đi chơi, thêm một cuộc hẹn tức là cả hai thêm gần hơn một chút, anh cũng sẽ nhanh chóng làm đúng ý cha mình.
Bên này Chi cũng vừa bỏ máy sang một bên, sau đó cô ngồi ôm gối trên giường nghĩ vẩn vơ. Cô tự hỏi vì sao để anh đến gần mình hơn mà không từ chối? Có phải cô cũng có cảm tình với anh, có lẽ có nhưng chưa nhiều, vậy phần lớn do đâu? Phải chăng vì lời khuyên của ông Danh bảo cô hãy mở lòng, cùng ám chỉ của ông muốn cô và anh trao cho nhau cơ hội? Hoặc là cô đang thử cái “hợp” của họ sẽ đi được đến đâu, liệu có đủ thân để tiến đến bước tiếp theo hay không, hay cô sẽ chỉ có thêm một người bạn. Dù kết quả có ra sao với cô cũng là một điều tốt mà.
Từ đó các cuối tuần gần như thành thông lệ, họ đi cà phê, xem phim, thăm những triển lãm nhỏ giữa lòng thành phố, đôi khi ngồi ở quán ven đường thưởng thức đồ ăn vặt, giống như biết bao cặp đôi khác. Hoặc thân thiết hơn là lúc bên nhau ở một góc công viên rồi trò chuyện miên man về những điều không đầu không cuối, và kết thúc bằng tràng cười ròn rã của cả hai.
Cứ nhẹ nhàng vô tư như thế nên Chi cảm thấy thoải mái khi ở bên anh, không cần gồng mình, không phải đoán ý hay giấu đi sự ngô nghê. Cô được là chính mình, mặc sự mơ mộng, bay bổng của tuổi trẻ được phát huy.
Thời gian lặng lẽ trôi một cách kín đáo, như thể nó cũng ngại làm gián đoạn những lần hẹn hò ngày một dày hơn giữa Phúc và Chi. Những buổi gặp ban đầu còn giữ khoảng cách, dần dà đã trở thành thói quen mà cả hai cùng ngóng đợi. Phúc vẫn luôn là người chủ động sắp xếp, nhưng sự hưởng ứng tự nhiên từ Chi lại là thứ khiến mọi cố gắng của anh trở nên có ý nghĩa hơn.
Hẹn hò nhiều với anh cô mới biết được Phúc cũng rộng lượng giống cha, ngoài ra với cô anh còn đặc biệt nhường nhịn và kiên nhẫn. Mối quan hệ của họ cũng hoàn toàn tách biệt khỏi công việc vì thế những giây phút ngọt ngào tình cảm cũng rất nhiều.
Hơn nữa, anh có một điểm cộng rất lớn, đấy là sự quan tâm dành cho mẹ nàng. Ví dụ như quà 20 tháng 10 cho cô cũng đi kèm với một mảnh lụa may áo dài dành cho bà Lệ, hay một vé khám mắt và cắt kính để bà nhìn rõ mũi thêu hơn. Sau mỗi một lần tặng quà như vậy thì khoảng cách của nàng và anh lại xích vào một đoạn.
Còn Phúc, làn sương mờ che phủ trong tâm hồn từ ngày ở Anh nhờ nụ cười tươi sáng của em giờ đây đã nhạt bớt. Anh thấy tâm hồn mình trở lại sống động và nhiều màu sắc. Anh dễ mỉm cười hơn, cũng bớt bị đè nén bởi áp lực công việc, và quan trọng hơn nữa là thi thoảng anh và bố sẽ có thêm đề tài nói chuyện với nhau ngoài việc ở nhà máy. Có lẽ vì ông biết cách nhìn người và làm việc gần Chi hơn thế nên những lời khuyên dành cho chuyện của anh và cô thường rất đúng.
Ví dụ khi biết anh mua quà 20-10 cho Chi ông nhắc nhở, “nhà có 2 người phụ nữ thì đừng tặng một món quà”. Làm theo lời nhắc đấy khiến hôm đó Chi nhìn anh với đôi mắt nhiều thêm tình cảm, trên xe giọng cô nói chuyện cũng ngọt ngào hơn.
Lúc đó anh thầm cảm ơn ông và hiểu thêm một bài học, rằng tặng quà chưa chắc đã cần công phu hoặc đắt tiền,. Nhưng nếu muốn nó có ý nghĩa thì nhất định cần đặt sự quan tâm của mình vào nhu cầu của người được tặng. Giống như món quà mà Phúc tặng cho mẹ Chi tiếp theo đây, là một vé khám và cắt kính tại bệnh viện mắt uy tín mới mở. Anh cũng là người trực tiếp chở hai mẹ con đến bệnh viện hoàn thành hết cả quy trình trên. Trên đường đi về anh mới cảm nhận hết được một món quà trao đi với sự quan tâm thì mang lại niềm vui cho người được nhận đến thế nào. Bà Lệ thì liên tục cảm ơn còn Chi thì nói cười trên xe suốt cả chặng đường.
-Hihi, cái anh khám cho mẹ trẻ thế đã là Thạc sĩ rồi, mà là tu nghiệp ở nước ngoài về nữa, thật đáng nể hết sức. Kết hợp với máy móc hiện đại, mới toanh, chưa đầy 10 phút là đã có kết quả chính xác rồi, từ rầy có kính mẹ sẽ không còn bị nhòe và chảy nước mắt lúc thêu nữa.
-Ừ, may quá, mẹ vui lắm. Cô cảm ơn Phúc nhiều lắm nha.
-Ha ha, cô lại khách sáo với cháu rồi, mấy tháng nay cô vất vả nấu cho cháu biết bao món ngon, đây chỉ là sự đáp lễ nhỏ bé thôi mà.
-Vất vả gì chứ, chỉ là những món bình dân, với lại đúng bữa mời cháu lên nhà ăn cùng hai mẹ con cho vui chứ có phải chuẩn bị gì đâu mà vất vả.
Đúng lúc nà Chi nhí nhảnh chen vào giữa.
-Hai người nhắc đến ăn làm con đói quá, hay là thôi không đùn đẩy nhau nữa, mình tạt vào đâu đó ăn đi.
-Ừ nhắc mới nhớ, trưa rồi, về nhà nấu thì muộn quá, mẹ con, cô cháu mình tìm chỗ nào ăn đi. À gần đây có một quán com niêu nổi tiếng lắm, cô nhớ đã từng đi qua một lần, khách ra vào nườm nượp, chắc rất ngon.
-À quán đấy cháu cũng biết.
Họ đi thêm khoảng 500m thì đến một quán ăn khang trang với mái ngói đỏ tươi và không gian bên ngoài cho cảm giác khá hoài cổ. Quán có mặt tiền rộng rãi nhưng vẫn không đủ để xếp hết được từng hàng xe dằng dặc nối đuôi nhau. Phúc cho xe đỗ ở đoạn đường cách của quán gần trăm mét rồi chấp nhận đi bộ một đoạn xa. Bà Lệ như cố tình để lại không gian cho hai người mà đi trước, Chi bước xuống xe, nhìn về nhà hàng rồi nhận xét với vẻ rất hào hứng.
-Ôi nhà hàng to vậy mà chật kín chỗ, chắc hẳn món ăn ở đây sẽ ngon và đặc biệt lắm đây. Ôi tự nhiên thấy đói ghê, anh Phúc ơi, nhanh lên …mẹ ơi chờ con…
-Chi…
Nàng vì mải ngắm nhà hàng và chạy theo mẹ mà lơ là chú ý lúc sang đường, Phúc ngước đầu lên thấy dòng xe qua lại hối hả thì hết sức lo cho em. Anh nắm tay cô kéo lại trong vô thức, để em nép sau lưng rồi cùng nhau bước qua đường.Xem nội dung: 463716
Mắt Chi dán chặt vào bàn tay anh đang nằm gọn lấy tay em mà thổn thức. Cái cảm giác được nhỏ bé để ai đó bảo vệ sau lưng thật dễ làm người ta xao động, nhất là với một cô gái trẻ, mỏng manh như Chi. Con đường chỉ rộng khoảng 20m em mặc dù ngượng chín nhưng cứ lặng thinh để anh dắt, sang đến cửa nhà hàng không thấy anh bỏ ra em mới lí nhí nói.
-Anh…để em tự đi vào…người ta thấy thì ngại lắm.
Phúc lúc này mới chịu buông tay, nhưng cứ nhìn cái thái độ không nỡ của anh thì ai cũng biết Phúc rất lưu luyến cảm giác này. Lòng anh lâng lâng, mừng như bắt được vàng khi vừa tiến được thêm một bước nữa trên con đường chinh phục trái tim em. Nhưng khi lời nói từ miệng xuất ra vẫn phải làm ra vẻ thật trấn tĩnh.
-Lần sau sang đường phải thật chú ý đấy nhé, nhất là lúc không có anh ở cạnh. Còn nếu đi cùng anh, anh sẽ dắt sang.
Vậy là bằng cách bá đạo như thế anh nghiễm nhiên cho mình quyền nắm tay Chi lúc sang đường. Chi ngớ người chưa kịp phản bác đã thấy anh vào bàn ngồi chung với mẹ, vậy nên cô cũng đành ngồi vào theo với gương mặt đỏ như gấc chín.
Bữa ăn hôm đấy, Phúc ăn gì cũng thấy ngon, đôi khi chẳng ai nói gì mà anh cũng cười. Còn Chi, cô cũng chỉ giận hờn nhẹ một chút rồi…cũng thấy vui, đôi khi e thẹn liếc sang chàng trai ngồi bên cạnh rồi giấu nụ cười sâu tận đáy mắt thơ ngây. Bàn ăn chỉ có bà Lệ khó hiểu, hết nhìn con gái rồi lâu lâu lại nhìn sang chàng trai kia tìm lời giải đáp, rồi như thấy ra điều gì, bà cũng tủm tỉm cười. Bữa ăn vô hình chung với cả 3 người đều ngon hơn và quán ăn này trở thành một nơi để hoài niệm.
Lúc ra về bà Lệ lại cố tình lấy cớ đi vệ sinh để ra sau, và nhờ thế bà đã bắt gặp cảnh Phúc nắm tay con gái bà dắt sang đường. Và Chi cũng chỉ vì e thẹn mà lúc đầu từ chối nhưng chỉ cần Phúc vẫn quyết tâm thì nàng lại xuôi theo. Bà biết hạt mầm cảm xúc của con gái mình đã nở, bà cũng háo hức chờ mong ngày nó trở thành tán cây tình yêu, lớn lao và đẹp đẽ.
Cũng kể từ ngày hôm đó mỗi buổi hẹn của Phúc và Chi anh sẽ luôn kiếm cớ để nắm tay cô, Chi cũng dần quen sự ấm áp và vững chãi của bàn tay ấy. Cô để trái tim mình đập rộn ràng mà không muốn rút tay ra, đôi khi cô còn muốn được nắm lâu hơn, chặt hơn nữa.
Tình cảm của họ không bùng nổ như pháo hoa, mà ấm dần lên như lò sưởi giữa mùa lạnh. Tình yêu, nếu có thể gọi tên, chính là việc họ bắt đầu nhớ đến nhau trong những điều nhỏ nhặt nhất và tìm thấy nhau, không phải bằng sự thiếu thốn, mà bằng sự đầy đặn trong tim mình.
Cả Chi và Phúc đều nhận ra nhưng chưa ai dám khẳng định vội vã. Một người đã vì không hiểu tình yêu mà một lần rơi vào khó xử, người kia vì sợ sự hấp tấp sẽ đẩy người thương đi xa mà cân nhắc nhiều lần. Cái mầm tình cảm của cả hai đã đủ lớn, nó chỉ cần một cơ hội để trở thành cây. Cơ hội ấy có phải hôm nay, ngày noel mọi người tay nắm tay, và trong cái rét căm căm, trái tim ai cũng cần được sưởi ấm.
Phúc ngóng chờ ngày này sẽ tạo ra thời khắc lãng mạn thích hợp, đủ để anh có thể bày tỏ cõi lòng. Thế nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng theo ý anh. Cuối buổi hẹn, khi mọi thứ tưởng như đã sẵn sàng, không khí cũng đủ vui vẻ và mong chờ khi pháo hoa sắp bắn, vậy mà…trời bắt đầu mưa, từ lắc rắc rồi trở thành tầm tã, những giọt nước thi nhau trút xuống, như muốn rửa trôi đi hết lãng mạn và háo hức của cả mùa noel.
Hai người ngồi trong xe, nhìn làn nước chảy nhòe đi cửa kính bên ngoài, Chi vẫn dõi theo những hạt nước, nhưng Phúc chỉ cụp mắt im lìm. Chi nhận ra sự trầm lặng của anh, cô hỏi.
-Anh Phúc sao thế, anh có chuyện buồn sao.
-Ừ, vì anh ghét mưa, những ngày mưa với anh đều là những ngày buồn nhất.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Hay quá
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch26. Ký ức đáng quên và vết rạn khó liền.
Không chỉ có Phúc ghét mưa, lúc này ở một căn phòng khác, tuy rộng đẹp mà lại tối tăm. Những tia sét thỉnh thoảng lướt ngang trên bầu trời soi ra khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông từng trải, với đôi mắt chất chứa đầy nuối tiếc. Ông cũng đặc biệt ghét những cơn mưa.
Vì cũng trong một cơn mưa như thế cách đây gần 20 năm, ông đã mất đi tình yêu. Cũng là ngày Phúc mất đi người mẹ, và cả tình yêu và sự bảo bọc của cha. Phúc bắt đầu chầm chậm kể.
-Mẹ anh bị bệnh tim, ngày ấy y tế còn kém, nhà anh thì lại ở vùng cao điều kiện để khám và điều trị bệnh rất khó khăn. Hoặc cũng có thể mẹ anh đã biết nhưng giấu cả nhà, cũng không dám chạy chữa vì sợ tốn kém. Bệnh sẽ không nghiêm trọng và không quá đáng ngại nếu không sinh nở và được nghỉ ngơi tốt. Thế nhưng…
Ngày đấy thì cả ông Danh và vợ đều không biết bà bị bệnh Tim. Đứa trẻ đến như một món quà trời ban, vì vậy cậu mới được đặt tên là Phúc. Bụ bẫm, đáng yêu, mạnh khỏe, cậu chính xác là cục vàng của mẹ cha, đặc biệt là với mẹ, vì đấy là thiên chức thiêng liêng khiến phụ nữ tự hào.
Từ ngày Phúc chào đời, niềm vui của gia đình nhỏ như được lấp đầy, nhưng cũng kể từ đó gánh nặng trên vai người mẹ tăng dần lên mà chẳng ai hay. Bà yêu con bằng tất cả trái tim, bằng sự nhẫn nại, hy sinh không điều kiện. Còn ông Danh cũng vì một tương lai chắc chắn cho vợ con mình cũng phải bươn chải nhiều hơn, lo toan nhiều hơn nên thời gian chăm sóc và để ý đến vợ không còn nhiều như xưa nữa.
Đỉnh điểm là từ sau khi Phúc hơn 2 tuổi, cũng là lúc ông Danh quyết định bao tiêu sản phẩm cho bà con trồng tre. Cũng là khởi nguồn của PBK group bây giờ. Đoạn thời gian ấy ông đi thường xuyên, mọi việc ở nhà hầu như một tay bà cáng đáng hết. Phúc thì càng lớn càng lanh lợi, hiếu động và đặc biệt rất bướng bỉnh, đến nỗi nhiều người trong là còn lắc đầu ngao ngán.
-“Thằng nhóc nghịch quá, nhìn mẹ nó quần quật một mình mà thấy thương, haizz…”
Nhưng mẹ Phúc luôn đáp lại những lời ấy bằng nụ cười, cô chỉ nghĩ con mình là con trai nghịch như thế cũng bình thường. Cô giấu tiệt chuyện đó với chồng tránh để anh phải thêm mệt, hoặc đem con ra trách mắng, và có mệt quá cô cũng chỉ biết đem con về mẹ gửi. Nhưng đến bố mẹ và em trai cũng chỉ chịu được nửa ngày rồi đem trả. Dần dà, những trò chơi của cậu nhóc càng trở nên oái oăm và quá quắt, quát tháo nhiều hơn cũng kéo đến cho cô những cơn khó thở và đau thắt ngực thường xuyên. Cô trở nên còm cõi xanh xao, có lẽ lúc đấy cô cũng đã biết bệnh của mình nhưng nếu chồng có hỏi cô sẽ nói là mệt ốm vặt để anh khỏi lo. Vì cũng chính lúc này chồng nàng quyết định mở công ty, và xây dựng nhà máy đầu tiên, gánh nặng của anh cũng chẳng phải nhỏ.
Phúc nhớ lúc ấy anh khoảng 6 hay 7 tuổi mà thôi, những khi ít ỏi bố ở nhà, ông thường ôm anh trong lòng và nói.
-Bố đang cố gắng từng ngày để mẹ con con được ăn ngon mặc đẹp, vì vậy bố sẽ không có ở nhà, Cậu Cả phải ngoan ngoãn thay bố chăm sóc mẹ nghe chưa.
Trước cái uy của ông, cậu liên tục vâng dạ nhưng đến khi ông đi cậu càng bày thêm những trò nguy hiểm, để mẹ cậu nhiều phen điếng hồn vì lo lắng cho con.
Những ký ức tuổi thơ chỉ đem theo muôn vàn hối hận, khiến người đàn ông cao lớn lúc này siết chặt hai tay trên vô-lăng và khóc. Chi ngồi cạnh chỉ biết liên tục xoa vai anh, cảm nhận nỗi đau của anh đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mà nước mắt cũng rơm rớm theo.
-Anh có phải đáng chết lắm không…có phải anh không nên sinh ra trên cõi đời này đúng không…sự có mặt của anh chỉ làm người khác tổn thương và đau đớn… anh đáng ra phải chết vì những trò nghịch ngợm mình bày ra để mẹ được sống lâu hơn, để bố anh, gia đình anh còn hạnh phúc.
-Anh, đừng nói thế…lúc đó anh chỉ là trẻ con thôi mà, em…em tin rằng anh không cố ý, cũng tin rằng anh cũng yêu mẹ anh rất nhiều…
-Yêu, yêu mà khiến mẹ phải chết thì chẳng thà đừng yêu…
Đầu vai anh lại rung lên, vì những ký ức kinh khủng kia thêm lần nữa ùa về hành hạ. Không vui sướng gì hơn anh lúc này, là người đàn ông vẫn đứng lặng lẽ, vuốt ve tấm ảnh trong căn phòng tối kia.
Ngày ấy khi nhà máy đầu tiên sắp sửa khánh thành, cũng là những ngày Danh bận nhưng vui nhất. Vì anh đã không phụ sự kì vọng của anh em đã cho họ một nơi để thỏa sức cống hiến mà không lo ai chèn ép, cướp đi mồ hôi công sức của họ làm ra. Và hơn hết anh đã có cơ sở để lo cho vợ con sau này cuộc sống sung túc.
Nhưng trong niềm vui ấy, mấy hôm nay người anh cứ bồn chồn lo lắng, chắc vì sắp đến ngày khánh thành mà trời cứ mưa rả rích hay sao mà anh thấy không yên lòng được. Rồi anh lại nghĩ đến cảnh làng quê với nếp nhà đơn sơ kia mà nhớ quay nhớ quắt.
-Hay ở nhà hai mẹ con lại có chuyện gì, trời sắp bão có khi về một chuyến cũng nên, đằng nào cũng đón hai mẹ con xuống xem nhà máy.
Ý nghĩ vụt qua nhưng khiến lòng anh nóng như lửa đốt, mặc kệ cơn mưa trên đầu đen ngòm đang kéo đến anh vẫn quyết định quay về luôn, cũng không quên mua cho vợ bó hoa mà cô ấy thích.
Cùng lúc đó ở nếp nhà kia bữa cơm trưa đã sắp sửa xong mà cu Phúc đi học còn chưa về. Ngoài trời thì gió bắt đầu thổi nghiêng cây cối và mây đen phủ kín khiến ngày cũng như đêm.
Mẹ cậu bắt đầu ra đường ngóng, rồi đứng ngồi không yên khi thấy những đứa trẻ con trong làng hầu hết đã trở về. Cô hỏi thăm một đứa thường ngày vẫn đi với Phúc.
-Cháu có thấy Phúc nhà cô đi đâu không, mọi hôm hai đứa toàn đi cùng nhau thôi mà.
-Phúc rủ cháu đi theo lối bờ suối để vừa bắt cá vừa hái hoa, nhưng nước suối lên cao cháu không dám lội, thế là Phúc đi một mình.
-Thôi chết rồi… lâu chưa.
-Lâu rồi ạ, Phúc với cháu về đầu tiên mà.
Không kịp nghe thêm nữa, nàng tất tả chạy ra con suối cách đó vài trăm mét rồi đi ngược dòng tìm con. Trời bắt đầu mưa, và gió to táp những giọt mưa vào mặt khiến cô lạnh buốt và chẳng thấy rõ đường. Nhưng đó có là gì với nỗi lo cậu con trai duy nhất gặp nguy hiểm nơi dòng nước dữ. Cô chạy như bay, mặc kệ cơ thể run lên cầm cập vì rét, và cơn co thắt ngực khiến cô đau đến nghiến răng và loạng choạng bước đi.
Nhưng bóng dáng cậu bé chẳng thấy đâu mà con nước thì cứ đang cuồn cuộn chảy và lòng suối thì ngày một mở rộng hơn. Nỗi lo lắng như bủa vây làm trái tim vốn yếu ớt càng trở nên thắt lại, hơi thở chỉ còn thều thào nhưng vẫn cố bước, chỉ hi vọng cuối tầm mắt sẽ nhìn thấy con. Thế nhưng thứ cô thấy chỉ làm cô thêm tuyệt vọng.
Chiếc cặp sách, đôi dép, chiếc áo đồng phục học sinh còn trắng tinh và cả chiếc khăn quàng đỏ. Tất cả được vất chỏng chơ trên hòn đá, thậm chí một chiếc dép còn sắp bị nước cuốn trôi, nhưng con cô đâu…nó bảo đi bắt cá…nhưng dòng nước xiết thế này thì…ôi…
-Phúc ơi… Phúc ơi… con đang ở đâu con ơi…con ơi…
Những tiếng gọi như gào thét giữa núi rừng cũng hút cạn đi chút sức cuối cùng của cô. Cô gục xuống bên phiến đá, trước mắt nhòe đi rồi dần trở thành một màu đen đặc, cô im lìm chỉ còn trong lòng vang khe khẽ những tiếc nuối…
-Đau quá… ôi ngực tôi…nhưng con tôi còn chưa tìm được… nó đang đói và vẫn chưa chịu về…còn chồng tôi nữa, đừng để anh ấy lo…anh ấy còn vất vả lắm… chúng mình muốn bên nhau trăm năm nhưng mới chỉ đi được có một phần mười… em xin lỗi nhé…
Cô nằm đấy ôm lấy bộ đồ của con, lúc người làng chạy ra cô đã chẳng dậy nổi nữa rồi.
Danh càng về gần đến nhà càng nóng ruột, anh cố lao thật nhanh mặc cho những giọt nước mưa táp vào mặt rát đét. Anh chỉ lo lúc này mái nhà ở quê bị tốc,vợ và con anh sẽ phải sống trong cảnh co ro.
-Vợ ơi anh sắp về rồi đây, sau chuyến này nhất định anh sẽ xây nhà thật to cho mẹ con em ở.
Thế nhưng những mong ước ấy không bao giờ được nói thành lời để có thể cho vợ anh nghe. Anh về đến nhà đã thấy dòng người đông nghẹt, có cả mẹ vợ cùng rất nhiều người là họ hàng bên ấy. Mọi người nhìn anh thì né tránh, đôi người thì thương cảm nhắc anh vào nhanh lên.
Họ để lối cho anh bước vào căn buồng nhỏ của hai vợ chồng. Vợ anh mặc bộ áo dài lụa mới may nằm đó im lìm và tái nhợt, đôi lông mày vẫn nhíu giống như cơn đau và sự lo lắng vẫn còn chưa nguôi. Danh không nhớ lúc chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cô, cảm nhận không ra hơi thở và nhịp đập của trái tim vợ mình thì anh đã làm gì nữa. Anh khóc than hay kêu gào hay có lẽ đều không, hình như lúc đấy cả người Danh đã run rẩy rồi chìm vào thứ im lặng đáng sợ như thứ gì đó đã sụp đổ và nhấn chìm anh xuống đáy vực sâu.
Nhưng rồi vẫn còn thứ đánh thức được anh, mẹ vợ anh đứng ngay bên cạnh nói.
-Con ơi, còn chưa thấy thằng Phúc về con ạ, bố với em con vẫn còn tìm dọc con suối. Mẹ nó vì đi tìm không thấy thằng bé mà mới nằm lại ngoài đó. Anh y sĩ bảo lúc gặp, mẹ thằng Phúc vẫn cố thì thào “tìm con cho tôi…” rồi mới lịm hẳn đi. Anh ấy cũng nói vợ con có dấu hiệu bị bệnh tim lâu rồi, nó lên trạm xá khám mấy lần vì đau tức ngực. Anh y sĩ khuyên nó chuyển tuyến nhưng nó không chịu chắc sợ nhà lo với thằng Phúc không ai chăm.
Dù đầu óc anh lúc ấy đã quay cuồng, trái tim giống như bị ai đó thêm lần xát muối anh vẫn cố gắng lảo đảo đứng lên, chuẩn bị ra suối tìm con về. Ít nhất anh cũng phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối.
Ra đến cửa, người bố vợ lấm lem bùn đất đi vào, vẫn tay không. Hai người đàn ông nhìn nhau mà quặn thắt lòng, họ đều đang phải nín nhịn những mất mát đau đến thấu tim gan. Ông lắc đầu nói với Danh.
-Thanh niên làng đi dọc hai bên bờ suối mà không thấy gì, sợ là …phải bỏ cuộc thôi, nước lên to lắm rồi…
Vậy là con anh, đứa con trai kết tinh từ tình yêu và bao ước vọng của vợ chồng anh chết mất xác sao, đến cả chút thân thể để tưởng nhớ cũng chẳng có? Còn gì đau đớn hơn, không thể tự chủ nổi, Danh gục xuống, bao nín nhịn nãy giờ đã quá sức chịu đựng của anh. Người đàn ông vạm vỡ tưởng như có thể gánh vác cả quả núi giờ gục đầu, thút thít như đứa trẻ con trước sân nhà. Mọi người nhìn thấy thì đều để mặc anh như vậy khóc, để cho anh được xả bớt đau khổ trong lòng ra.
Đàn ông, thanh niên trong làng lần lượt trở về, cũng xóa nốt những hi vọng cuối cùng vốn đã mong manh để tìm ra thằng bé. Trời sắp nhá nhem, dù cơn đau đớn lúc này vẫn chưa nguôi Danh vẫn quyết định đứng lên ra suối tìm con về, vì hơn ai hết anh hiểu vợ mình muốn con về nằm cạnh. Dù chỉ còn mảnh xác.
Thế nhưng phía xa, cậu em vợ anh dần đi và xách gáy theo một thằng nhóc lem luốc, không khó nhận ra đó là Phúc con anh. Thằng nhóc tay cầm bó hoa, mắt lấm lét nhìn quanh tất cả mọi người. Cậu nó không nói gì chỉ lôi xềnh xệch rồi ném nó qua bậc cửa, quát lên.
-Mày vào nhìn xem, mẹ mày vì tìm mày mà giờ đây chỉ còn là cái xác lạnh, mày hài lòng chưa.
Bà ngoại đỡ thằng nhóc dậy, trách móc con trai.
-Sao mày ác với cháu thế, nó chỉ là đứa trẻ thôi mà, lại còn vừa mất mẹ.
-Chị con mất là vì nó chứ còn vì ai. Bình thường đã nghịch như cướp, không ai nói nổi làm chị ấy vì lo cho nó mà còm cõi, hao gầy. Hôm nay gió bão nó đi học xong không về còn đi hái hoa, lúc thấy mẹ gọi tìm thì trốn biệt lên núi, nếu nó chịu nghe lời, gọi chịu thưa thì chị ấy liệu có chết không. Không có bệnh trông nó còn chết chứ đừng nói chị bị…
Tiếng quát tháo của cậu dừng lại khi chợt nhìn thấy người anh rể thường ngày cậu rất quý. Người đàn ông từng vững chãi ấy đang bò lồm cồm ra chỗ con, nhưng khi nghe người em vợ nói hết câu, niềm vui tìm thấy con chưa kịp thành hình đã nín lặng. Thay vào đó là trách móc, tiếc nuối, và đớn đau. Anh tự trách bản thân không đủ quan tâm thấu hiểu để nhận ra căn bệnh quái ác của bạn đời, không đủ sát sao để thấy và chỉ dạy đứa con nghịch ngợm cho cô vơi gánh nặng. Nhưng dù có tự trách hay dằn vặt bao nhiêu lúc này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, vợ anh đã mãi mãi không quay về được nữa. Anh xụi lơ trong góc trống rỗng như một kẻ vô hồn, ai nhìn cũng xót xa vô bờ.
Cũng không người nào còn trách mắng thằng bé thêm. Vì ai nấy đều xót xa cảnh nó quằn quại gọi mẹ, ai cũng rưng rưng nước mắt khi thấy nó đặt bó hoa dại lên tay mẹ mình rồi cố nắm bàn tay ấy vào để bó hoa kia đừng rơi.
Ngoài trời mưa gió vẫn rít gào, trong nhà, tiếng khóc vẫn ỉ ôi đau xót. Danh ngồi thu lu lại trong góc, ánh mắt vô hồn nhìn vào bức tường loang lổ, anh như cũng đã chết theo người vợ yêu của mình. Không ăn uống, cũng không nghỉ anh ngồi như bức tượng đến lúc cơn bão qua đi mọi người muốn đưa vợ anh đi chôn thì Danh đứng dậy.
Không hiểu động lực và sức mạnh ở đâu giúp người đàn ông ấy đứng dậy được. Nhưng quả thật đã không còn nước mắt, chỉ còn một người đàn ông im lặng nhưng hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến lạnh lùng. Anh đưa tiễn người bạn đời về an nghỉ dưới đất lạnh, cùng chôn luôn với nàng là bó hoa và tình yêu của anh. Quả thật sau mất mát đó khó mà khiến người đàn ông ấy có thể một lần nữa yêu ai.
-“Anh đã hứa cho em cả thế giới, nhưng chỉ đặt được vào tay em một bó hoa, anh thật vô dụng. Anh chẳng còn xứng để nói được chữ YÊU.
Ngoài tàn nhẫn với bản thân thì với con trai anh cũng không nói thêm với thằng nhóc lời nào từ lúc ấy. Đến khi phải trở lại thành phố anh chỉ nói với bố mẹ vợ rằng.
-Con tạm thời sẽ hoàn toàn tập trung vào công việc, chuyện mồ mả hương đèn của cô ấy, và cả những chuyện khác bố mẹ lo giúp con.
Đứa con từng là vật báu, là bảo bối bây giờ bị gom chung lại và gọi là “những chuyện khác” rồi vất sang một bên. Cứ như vậy anh vùi đầu vào công việc và bằng lòng với cô đơn. Còn Phúc từ một đứa trẻ hiếu động hoạt bát, cậu cắm đầu vào học, hết học thì làm việc nhà, gọi dạ bảo vâng, không cãi, không lì chỉ cố đổi lại cho cậu mợ, ông bà, và đặc biệt là bố sự hài lòng. Nhưng đã 18 năm qua đi, người quan trọng nhất với Phúc vẫn chưa một lần nở nụ cười dành cho anh.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Bên trên