Truyện sex mới_Thư ký, con dâu và người tình.

luubinhlam

Yếu sinh lý
Truyện sau định viết về học sinh giáo viên, ông già gái trẻ
thấy những việc trong bóng tối và vụng trộm lúc nào cũng hấp dẫn hơn công khai nhiều truyện kết thúc ... nhạt , tôi đang muốn bạn viết - Nuôi Em từ Bé ( con nuôi )-- hoặc 1 ít quyết thống nếu thấy - ấm dâu - LL thì khoảng 13t- hướng dẫn em từ từ vào tình cảm - tới 16t có thể 3 ngã rẽ riêng biệt với nhau . ..v..v.v
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
thấy những việc trong bóng tối và vụng trộm lúc nào cũng hấp dẫn hơn công khai nhiều truyện kết thúc ... nhạt , tôi đang muốn bạn viết - Nuôi Em từ Bé ( con nuôi )-- hoặc 1 ít quyết thống nếu thấy - ấm dâu - LL thì khoảng 13t- hướng dẫn em từ từ vào tình cảm - tới 16t có thể 3 ngã rẽ riêng biệt với nhau . ..v..v.v
Ui tôi không viết ll cùng huyết thống với ấu dâm đâu bạn ơi. Trước anh em trên này cũng làm khảo sát và muốn tôi viết về ông già gái trẻ và gv hs rồi.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch93. Nỗi khổ của Tiểu Vân
Khi bữa tiệc trôi qua quá nửa, các khách mời đã lần lượt thưởng thức hầu hết các món ăn thì cũng là lúc âm nhạc nổi lên và ánh đèn xung quanh đổi sắc. Từng cặp đôi vũ công cùng nắm tay bước lên khiêu vũ khiến các khách mời ở đây dán mắt trông theo. Cách làm này chẳng có gì khác với bữa tiệc kỷ niệm mà PBK group đã tổ chức thế nên Phúc chẳng mấy quan tâm. Anh chỉ muốn chờ xem Quân sẽ nói gì về ý định hợp tác, chỉ vậy thôi rồi anh sẽ đứng dậy ra về.
Thế nhưng Quân lúc này còn đang mải mê đi chúc rượu, chẳng mấy khi được dịp khoe mẽ, hắn phải để tất cả mọi người ở đây biết mình là ai. Phúc đành nán lại thêm một lúc nữa, nhưng có chút bất ngờ đã tìm đến với anh.
Tiểu Vân kiêu sa trong bộ đầm lấp lánh tiến lại phía anh, và vẫn bằng lối nói chuyện tự tin cởi mở, cô mời anh lên nhảy cùng với cô.
-Anh Philips, lâu rồi anh vẫn còn nhảy đẹp như xưa chứ, có thể bước cùng em trong điệu nhạc kế tiếp này không.
Một cô gái đã đến tận nơi và chìa ra bàn tay xinh đẹp gọi mời, lẽ dĩ nhiên là một người đàn ông lịch sự Phúc không thể nào lãnh đạm. Anh gật đầu rồi mỉm cười bước lên.
Đúng lúc là một điệu nhạc du dương rất tình cảm, hai người họ nhanh chóng xích lại gần hơn. Tiểu Vân nghiêng người nhẹ, đôi mắt cô long lanh ánh nước mà chất chứa biết bao điều sâu kín. Bàn tay mềm mại đặt lên tay anh, cố giấu đi một chút cảm xúc đang run rẩy, còn Phúc anh cũng thấy tim mình có chút thổn thức không yên.
Họ bắt đầu xoay, nhịp chân hòa trong tiếng nhạc. Mùi hương quen thuộc thoảng qua mùi kỷ niệm, họ từng vì thứ hương tình này mà xao xuyến ,nhưng nay nó lại có chút xa xăm. Vân áp má mình khẽ chạm vai anh, hơi ấm ấy truyền qua lớp vải áo, như một lời than thở đầy hờn trách của cô. Còn Phúc, anh chú ý giữ khoảng cách, nhưng một phần cơ thể lại chẳng chịu nghe lời, có lưu luyến tưởng đã quên đang trỗi dậy, khiến lòng anh cồn cào như có lửa đốt bên trong.
Anh đổi mùi nước hoa rồi à, ít đi sự gợi cảm nhưng trẻ trung mà đậm vị nam tính, em thấy cũng rất hợp với anh.
Ừ, anh đổi vì mùi trước có vẻ hơi gắt khiến con trai anh có vẻ không ưa.
Vậy sao, em lại tưởng anh đổi để không còn gì vương vấn với thời ở bên Anh nữa.
Chỉ một câu nói đã làm bao ký ức cũ tìm về, từng câu nói từng khoảnh khắc, cả những cảm giác một thời đã làm họ say mê. Khi đó họ thuộc về nhau, yêu nhau đến từng hơi thở, cảm giác ấy tưởng đã được chôn sâu cùng năm tháng, nhưng sao vẫn khiến anh xao động thế này.
Còn Vân, trong nhịp xoay chậm rãi ấy, trái tim cô như ngược dòng trở lại quá khứ. Cánh tay anh vẫn vững chãi như xưa, hơi thở vẫn trầm đều như thể chẳng có gì thay đổi ngoài chiếc nhẫn sáng nơi ngón tay anh. Mỗi vòng xoay là một lần cô phải kìm lòng để không ngẩng lên nhìn lâu hơn cần thiết, không để ánh mắt làm lộ ra vẻ yếu đuối mà cô đang cố che giấu trong lòng.
Đến cuối khúc nhạc, họ đứng gần nhau hơn bao giờ hết, bầu ngực mềm mại của cô áp lên khuôn ngực rộng rãi của anh mà thổn thức. Ánh sáng hắt lên gương mặt anh, từng đường nét quen thuộc khiến tim cô chao đảo. Và trong một phút giây ngắn ngủi, khi ánh mắt họ chạm nhau cùng có chung một niềm quyến luyến. Nhưng rồi Phúc đã kịp tỉnh táo, anh chọn quên đi những hồi ức tựa như mộng mị kia. Anh dành cho cô sự trìu mến như một người bạn, và thêm chút xót xa khi nhìn thấy có quá nhiều u uất trong ánh mắt em.
-Nhạc hết nhanh quá, nhảy thêm với em một điệu nữa được không, em vẫn còn nhiều chuyện muốn kể.
-Có cần thiết không em.
-Cần lắm, nếu không em sẽ chẳng thể nào cam.
Phải biết rằng Vân đã phải hi sinh rất lớn mới dụ được tên Quân mời Phúc sang. Đây là một cơ hội quý giá để em có thể bày tỏ và thay đổi cuộc sống tủi nhục hiện nay.
-Em sống có ổn không, em hiểu tên Quân là người thế nào chứ, tại sao em lại làm việc cho hắn.
Lần này Phúc lại chủ động mở lời, anh coi Tiểu Vân như một người bạn, anh muốn biết tình hình của cô, đây cũng là một lý do để hôm nay anh sang đây dự tiệc. Thấy chàng quan tâm mà hỏi trước, Tiểu Vân cũng sắp xếp lại lời nói rồi từ từ trả lời anh.
-Chuyện dài lắm, bắt đầu từ lúc anh trở về Việt Nam được 6 tháng. Trong nửa năm đấy em tưởng rằng sẽ dễ dàng quên anh, thế nhưng không, càng cố quên lại càng thêm nhớ, nhớ đến mức trong giấc ngủ cũng giật mình gọi anh.
Nàng nói, đôi mắt đượm buồn cho anh thấy được ngày tháng ấy với nàng khó chịu ra sao.
-Rồi đến khi không chịu nổi nữa, em bỏ cả học bổng tiến sĩ, bỏ công việc đáng mơ ước để về Việt Nam, với duy nhất một mục đích là tìm lại người mình yêu. Thế nhưng lúc này em mới biết mình chẳng hiểu gì về anh, ngoài mỗi cái tên. Em cứ đi tìm vô vọng như thế đến khi hết hạn visa hết cả tiền. Em không về được Châu Âu càng không dám về Trung Quốc, không ở được khách sạn, em phải bán cả đồng hồ để thuê nhà trong xóm trọ để tiếp tục tìm anh.
Tiểu Vân nói một tràng dài không nghỉ, trong lúc đó Phúc dễ dàng cảm nhận được sự kìm nén từ cô, anh cũng tưởng tượng ra được những vất vả mà cô đã phải chịu trong những ngày tháng ấy. Anh muốn an ủi cô một chút nhưng không biết phải nói điều gì, vậy nên đành để bờ vai ở đó cho cô tựa đầu. Vân gục trên vai anh, cô không để mình nức nở rồi nói tiếp.
-Tiền bán đồng hồ hết thì tiếp tục bán túi xách, cứ như vậy em vất vưởng ở đây gần 2 năm. Thế rồi một ngày em tìm được trên mạng có tấm hình của anh chụp cùng cô ấy. Một bức ảnh anh cầm chung một bó hoa dưới dàn hoa leo ở một nơi góc phố vô cùng thơ mộng. Nhưng đau đớn nhất là dưới bức ảnh người photographer kia đã viết: “Chúc mừng chiếc thuyền tình của anh chị đã cập bến. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc”. Sau đó là một bài báo dài ngoằng để giới thiệu về anh và cô ta, lúc đấy em mới biết được anh là Thái tử của tập đoàn sản xuất vật liệu tre biến tính tầm cỡ thế giới. Và cũng là nhân vật chính trong chuyện tình hoàng tử và Lọ Lem ngoài đời thực.
Phúc thấy giọng Tiểu Vân đã trở nên nghẹn ngào và trên áo anh rõ ràng có vệt loang của nước mắt, anh vẫn chỉ dám nhè nhẹ vỗ vai cô, để cho cô thỏa thuê giãi bày.
-Em gom góp hết chỗ tiền còn lại đến tìm anh nhưng chỉ thấy bóng của chiếc xe chở hai người đến tuần trăng mật, cũng là lúc bầu trời của em sụp đổ hoàn toàn. Vậy là anh đã cưới, khi mới 28 tuổi và trước hẹn ước của chúng mình 2 năm. Bố anh đã thành công chia cắt chúng ta, để em một lần nữa lại trở thành người cô độc.
Đến lúc này thì Tiểu Vân đã hoàn toàn nức nở, Phúc phải dìu em ra khỏi sàn nhảy, đưa em tới một góc ít ai để ý, đặt em ngồi xuống dựa lưng trên một chiếc sofa. Trong ánh đèn mập mờ, vai của cô gái tiếp tục rung lên lời nói nghẹn đi trong tiếng nấc, Phúc chưa bao giờ thấy em tỏ ra đáng thương thế này, khiến lòng anh cũng phải nhói lên niềm thương xót. Tiểu Vân nhận lấy tờ giấy anh đưa để thấm đi nước mắt sau đó em tiếp tục nghẹn ngào.
-Người Việt Nam anh có câu “chó cắn áo rách”, đúng lúc em buồn đau nhất, tự than khóc cho cuộc đời mình thì có kẻ lấy mất đi hành lý của em. Vậy là em hoàn toàn trắng tay, sống đúng nghĩa như một kẻ lang thang cơ nhỡ, đến khi Quân bắt gặp em đang báo cáo cảnh sát ở trên đồn.
Vậy ra đây là cơ duyên éo le để nàng gặp được Quân, âu cũng là vừa tránh qua vỏ dưa thì đụng ngay vỏ dừa còn cứng hơn gấp vạn.
-Vậy em làm cho Quân suốt thời gian qua hay sao, sao không đến tìm anh, anh có thể giúp, chứ hắn đâu phải kẻ tốt đẹp gì.
-Nhưng hắn cầm hết giấy tờ của em, và chỉ cho em 2 lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nghe lời và làm việc cho hắn, hai là hắn sẽ tác động để em bị trục xuất về Trung Hoa. Ngoài nghe lời và chịu giam lỏng em đâu còn lựa chọn nào.
-Thế hắn có…
Tiểu Vân biết anh định hỏi gì, em trả lời mà không dám nhìn vào mắt anh vì sợ anh sẽ biết mình không trung thực.
-Anh sợ hắn dùng vũ lực để lạm dụng em sao? Cũng có thể xảy ra lắm chứ, nếu 2 năm qua em không chứng minh được giá trị khác của mình. Một tay em đã khiến doanh thu của khách sạn Anh Quân tăng gấp ba, và cũng chính em em là người góp công trong hầu hết các dự án của công ty hắn. Vì vậy thay vì biến em thành đồ chơi tình dục, bố hắn đã để em là một công cụ kiếm tiền.
-Vậy là em đã làm quá nhiều thứ cho hắn và công ty của hắn, đã đến lúc em phải có lại tự do cho em rồi, rời bỏ hắn đi, anh thấy rất lo khi em bên cạnh hắn.
-Thật sao, anh lo cho em hả. Em biết mà, anh vẫn còn thương em nhiều lắm. Cuộc hôn nhân đó chỉ là do bố anh áp đặt để giữ chân anh, em đã điều tra và biết được vợ anh bây giờ là thư của ông ta ngày trước. Giờ mình lại có nhau rồi, bỏ hết đi được không anh, để cùng nhau gây dựng cuộc sống mới.
Tiểu Vân quệt hết nước mắt trên mi và lại mỉm cười vui sướng, em gần như rúc hẳn vào lòng Phúc mà nói thật nhanh. Phúc chội vàng đỡ 2 tay lên vai em, anh cũng cuống cuồng giải thích.
-Tiểu Vân, bình tĩnh lại nghe anh nói đã. Đúng là anh rất lo và quan tâm em, vì với anh em giống như một người bạn, khi thấy em bị một kẻ không ra gì chèn ép anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp em. Vậy nên em đừng hiểu lầm tình cảm của anh, anh có gia đình rồi, cuộc hôn nhân của anh không phải do bố anh ép buộc và bọn anh rất hạnh phúc khi bên nhau.
-Anh nói dối, có phải anh không muốn rời bỏ vì thương con, cả vì lo bố anh nổi giận. Chứ em không tin anh yêu cô ấy, vì cô ấy với anh làm gì có điểm chung mà có thể yêu. Xuất thân thì thấp kém, học thức thì bình thường, cưới được anh là nhờ ông bố độc tài của anh sắp xếp. Anh chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, hãy bỏ tất cả lại, mang theo con anh, nó sẽ thành con chúng ta.
Tiểu Vân nói một tràng không hề dừng lại dù cho nét mặt của Phúc lúc này đã khó chịu đến sa sầm. Đến cuối cùng khi cô nói hết Phúc liền đứng lên.
-Tiểu Vân, anh rất quý em, và với tình cảm trước đây, anh coi em như một người bạn đặc biệt. Anh cũng rất thương cảm khi biết những gì em đã trải qua để tìm anh, và anh sẵn sàng giúp đỡ em bằng tất cả những gì có thể. Nhưng như vậy không có nghĩa rằng anh còn yêu em, và những gì em vừa nói về vợ anh và bố anh là một sự xúc phạm nặng nề. Anh muốn em hãy xin lỗi ngay.
-Cái gì, sao anh dám nói như vậy với em, sao anh dám tuyệt tình như vậy sau những thứ kinh khủng tôi đã trải qua được chứ. Anh không nhớ lời hứa đợi nhau đến năm 30 tuổi hay sao, cũng quên những ngày tháng nồng nàn ngày bên ấy rồi hả. À hay vì chức Tổng Giám đốc của PBK, vì khối tài sản kếch xù sau khi chết bố anh sẽ để lại mà anh không dám trái ý kẻ độc tài đó. Anh thảm hại và nhu nhược đến mức độ đó ư, anh không dám làm lại từ đầu vì tình yêu vì tôi hay sao hả.
-Tiểu Vân, em quá đáng quá rồi, tôi nhắc lại tôi không còn yêu em, tình cảm còn sót lại của chúng ta chỉ còn quý mến và một chút thương cảm lúc em gặp khó khăn thôi. Tất cả tình yêu của tôi đều dành cho vợ tôi, cô ấy là người rất thiện lương và hiểu chuyện. Cũng chính cô ấy đã khuyến khích tôi đến gặp em để nói chuyện và chủ động đề nghị giúp đỡ nếu cần. Nhưng em lại xúc phạm cô ấy, em đã thay đổi nhiều quá rồi, không còn giống em của ngày xưa nữa.
-Ha ha, anh khen cô ta còn trách tôi, anh nói như thể tôi cần phải biết ơn sự thương hại của các người vậy đó…bụp bụp…đồ đểu…bụp bụp…đồ phụ bạc…bụp bụp…
Lúc này Tiểu Vân đã không còn giữ nổi bình tĩnh, cô vừa khóc vừa đấm thùm thụp lên người anh. Rất may, chỗ này ít ai để ý, và tiếng nhạc cũng đang được mở to, mọi người hầu hết đều mải mê nhảy nhót nếu không họ sẽ nhìn hết sang đây.
Phúc cũng không chịu nổi được cơn giận vô lý của Tiểu Vân, vì vậy anh dứt khoát đứng lên đi về.
-Cho anh gửi lời chào giám đốc của em, còn em khi nào bình tĩnh cần anh giúp gì thì cứ nói, nếu được vợ chồng anh sẽ không chối từ.
Tiểu Vân không trả lời, sau một hồi khóc lóc, ánh mắt cô từ buồn tủi đã chuyển sang hận thù, cô rửa mặt rất nhanh rồi đi tìm bố con ông Quang.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Tôi là Lituchi hàng real đây. tôi là chủ group "Đàn ông chém gió-truyện 🔞" nick Telegram tôi là @lituchi88.
Nếu tele không được thì chuyển sang Zalo 0836552559. anh em muốn mua truyện hoặc có thắc mắc gì muốn hỏi thì pm tôi nhé.
 
Ch93. Nỗi khổ của Tiểu Vân
Khi bữa tiệc trôi qua quá nửa, các khách mời đã lần lượt thưởng thức hầu hết các món ăn thì cũng là lúc âm nhạc nổi lên và ánh đèn xung quanh đổi sắc. Từng cặp đôi vũ công cùng nắm tay bước lên khiêu vũ khiến các khách mời ở đây dán mắt trông theo. Cách làm này chẳng có gì khác với bữa tiệc kỷ niệm mà PBK group đã tổ chức thế nên Phúc chẳng mấy quan tâm. Anh chỉ muốn chờ xem Quân sẽ nói gì về ý định hợp tác, chỉ vậy thôi rồi anh sẽ đứng dậy ra về.
Thế nhưng Quân lúc này còn đang mải mê đi chúc rượu, chẳng mấy khi được dịp khoe mẽ, hắn phải để tất cả mọi người ở đây biết mình là ai. Phúc đành nán lại thêm một lúc nữa, nhưng có chút bất ngờ đã tìm đến với anh.
Tiểu Vân kiêu sa trong bộ đầm lấp lánh tiến lại phía anh, và vẫn bằng lối nói chuyện tự tin cởi mở, cô mời anh lên nhảy cùng với cô.
-Anh Philips, lâu rồi anh vẫn còn nhảy đẹp như xưa chứ, có thể bước cùng em trong điệu nhạc kế tiếp này không.
Một cô gái đã đến tận nơi và chìa ra bàn tay xinh đẹp gọi mời, lẽ dĩ nhiên là một người đàn ông lịch sự Phúc không thể nào lãnh đạm. Anh gật đầu rồi mỉm cười bước lên.
Đúng lúc là một điệu nhạc du dương rất tình cảm, hai người họ nhanh chóng xích lại gần hơn. Tiểu Vân nghiêng người nhẹ, đôi mắt cô long lanh ánh nước mà chất chứa biết bao điều sâu kín. Bàn tay mềm mại đặt lên tay anh, cố giấu đi một chút cảm xúc đang run rẩy, còn Phúc anh cũng thấy tim mình có chút thổn thức không yên.
Họ bắt đầu xoay, nhịp chân hòa trong tiếng nhạc. Mùi hương quen thuộc thoảng qua mùi kỷ niệm, họ từng vì thứ hương tình này mà xao xuyến ,nhưng nay nó lại có chút xa xăm. Vân áp má mình khẽ chạm vai anh, hơi ấm ấy truyền qua lớp vải áo, như một lời than thở đầy hờn trách của cô. Còn Phúc, anh chú ý giữ khoảng cách, nhưng một phần cơ thể lại chẳng chịu nghe lời, có lưu luyến tưởng đã quên đang trỗi dậy, khiến lòng anh cồn cào như có lửa đốt bên trong.
Anh đổi mùi nước hoa rồi à, ít đi sự gợi cảm nhưng trẻ trung mà đậm vị nam tính, em thấy cũng rất hợp với anh.
Ừ, anh đổi vì mùi trước có vẻ hơi gắt khiến con trai anh có vẻ không ưa.
Vậy sao, em lại tưởng anh đổi để không còn gì vương vấn với thời ở bên Anh nữa.
Chỉ một câu nói đã làm bao ký ức cũ tìm về, từng câu nói từng khoảnh khắc, cả những cảm giác một thời đã làm họ say mê. Khi đó họ thuộc về nhau, yêu nhau đến từng hơi thở, cảm giác ấy tưởng đã được chôn sâu cùng năm tháng, nhưng sao vẫn khiến anh xao động thế này.
Còn Vân, trong nhịp xoay chậm rãi ấy, trái tim cô như ngược dòng trở lại quá khứ. Cánh tay anh vẫn vững chãi như xưa, hơi thở vẫn trầm đều như thể chẳng có gì thay đổi ngoài chiếc nhẫn sáng nơi ngón tay anh. Mỗi vòng xoay là một lần cô phải kìm lòng để không ngẩng lên nhìn lâu hơn cần thiết, không để ánh mắt làm lộ ra vẻ yếu đuối mà cô đang cố che giấu trong lòng.
Đến cuối khúc nhạc, họ đứng gần nhau hơn bao giờ hết, bầu ngực mềm mại của cô áp lên khuôn ngực rộng rãi của anh mà thổn thức. Ánh sáng hắt lên gương mặt anh, từng đường nét quen thuộc khiến tim cô chao đảo. Và trong một phút giây ngắn ngủi, khi ánh mắt họ chạm nhau cùng có chung một niềm quyến luyến. Nhưng rồi Phúc đã kịp tỉnh táo, anh chọn quên đi những hồi ức tựa như mộng mị kia. Anh dành cho cô sự trìu mến như một người bạn, và thêm chút xót xa khi nhìn thấy có quá nhiều u uất trong ánh mắt em.
-Nhạc hết nhanh quá, nhảy thêm với em một điệu nữa được không, em vẫn còn nhiều chuyện muốn kể.
-Có cần thiết không em.
-Cần lắm, nếu không em sẽ chẳng thể nào cam.
Phải biết rằng Vân đã phải hi sinh rất lớn mới dụ được tên Quân mời Phúc sang. Đây là một cơ hội quý giá để em có thể bày tỏ và thay đổi cuộc sống tủi nhục hiện nay.
-Em sống có ổn không, em hiểu tên Quân là người thế nào chứ, tại sao em lại làm việc cho hắn.
Lần này Phúc lại chủ động mở lời, anh coi Tiểu Vân như một người bạn, anh muốn biết tình hình của cô, đây cũng là một lý do để hôm nay anh sang đây dự tiệc. Thấy chàng quan tâm mà hỏi trước, Tiểu Vân cũng sắp xếp lại lời nói rồi từ từ trả lời anh.
-Chuyện dài lắm, bắt đầu từ lúc anh trở về Việt Nam được 6 tháng. Trong nửa năm đấy em tưởng rằng sẽ dễ dàng quên anh, thế nhưng không, càng cố quên lại càng thêm nhớ, nhớ đến mức trong giấc ngủ cũng giật mình gọi anh.
Nàng nói, đôi mắt đượm buồn cho anh thấy được ngày tháng ấy với nàng khó chịu ra sao.
-Rồi đến khi không chịu nổi nữa, em bỏ cả học bổng tiến sĩ, bỏ công việc đáng mơ ước để về Việt Nam, với duy nhất một mục đích là tìm lại người mình yêu. Thế nhưng lúc này em mới biết mình chẳng hiểu gì về anh, ngoài mỗi cái tên. Em cứ đi tìm vô vọng như thế đến khi hết hạn visa hết cả tiền. Em không về được Châu Âu càng không dám về Trung Quốc, không ở được khách sạn, em phải bán cả đồng hồ để thuê nhà trong xóm trọ để tiếp tục tìm anh.
Tiểu Vân nói một tràng dài không nghỉ, trong lúc đó Phúc dễ dàng cảm nhận được sự kìm nén từ cô, anh cũng tưởng tượng ra được những vất vả mà cô đã phải chịu trong những ngày tháng ấy. Anh muốn an ủi cô một chút nhưng không biết phải nói điều gì, vậy nên đành để bờ vai ở đó cho cô tựa đầu. Vân gục trên vai anh, cô không để mình nức nở rồi nói tiếp.
-Tiền bán đồng hồ hết thì tiếp tục bán túi xách, cứ như vậy em vất vưởng ở đây gần 2 năm. Thế rồi một ngày em tìm được trên mạng có tấm hình của anh chụp cùng cô ấy. Một bức ảnh anh cầm chung một bó hoa dưới dàn hoa leo ở một nơi góc phố vô cùng thơ mộng. Nhưng đau đớn nhất là dưới bức ảnh người photographer kia đã viết: “Chúc mừng chiếc thuyền tình của anh chị đã cập bến. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc”. Sau đó là một bài báo dài ngoằng để giới thiệu về anh và cô ta, lúc đấy em mới biết được anh là Thái tử của tập đoàn sản xuất vật liệu tre biến tính tầm cỡ thế giới. Và cũng là nhân vật chính trong chuyện tình hoàng tử và Lọ Lem ngoài đời thực.
Phúc thấy giọng Tiểu Vân đã trở nên nghẹn ngào và trên áo anh rõ ràng có vệt loang của nước mắt, anh vẫn chỉ dám nhè nhẹ vỗ vai cô, để cho cô thỏa thuê giãi bày.
-Em gom góp hết chỗ tiền còn lại đến tìm anh nhưng chỉ thấy bóng của chiếc xe chở hai người đến tuần trăng mật, cũng là lúc bầu trời của em sụp đổ hoàn toàn. Vậy là anh đã cưới, khi mới 28 tuổi và trước hẹn ước của chúng mình 2 năm. Bố anh đã thành công chia cắt chúng ta, để em một lần nữa lại trở thành người cô độc.
Đến lúc này thì Tiểu Vân đã hoàn toàn nức nở, Phúc phải dìu em ra khỏi sàn nhảy, đưa em tới một góc ít ai để ý, đặt em ngồi xuống dựa lưng trên một chiếc sofa. Trong ánh đèn mập mờ, vai của cô gái tiếp tục rung lên lời nói nghẹn đi trong tiếng nấc, Phúc chưa bao giờ thấy em tỏ ra đáng thương thế này, khiến lòng anh cũng phải nhói lên niềm thương xót. Tiểu Vân nhận lấy tờ giấy anh đưa để thấm đi nước mắt sau đó em tiếp tục nghẹn ngào.
-Người Việt Nam anh có câu “chó cắn áo rách”, đúng lúc em buồn đau nhất, tự than khóc cho cuộc đời mình thì có kẻ lấy mất đi hành lý của em. Vậy là em hoàn toàn trắng tay, sống đúng nghĩa như một kẻ lang thang cơ nhỡ, đến khi Quân bắt gặp em đang báo cáo cảnh sát ở trên đồn.
Vậy ra đây là cơ duyên éo le để nàng gặp được Quân, âu cũng là vừa tránh qua vỏ dưa thì đụng ngay vỏ dừa còn cứng hơn gấp vạn.
-Vậy em làm cho Quân suốt thời gian qua hay sao, sao không đến tìm anh, anh có thể giúp, chứ hắn đâu phải kẻ tốt đẹp gì.
-Nhưng hắn cầm hết giấy tờ của em, và chỉ cho em 2 lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nghe lời và làm việc cho hắn, hai là hắn sẽ tác động để em bị trục xuất về Trung Hoa. Ngoài nghe lời và chịu giam lỏng em đâu còn lựa chọn nào.
-Thế hắn có…
Tiểu Vân biết anh định hỏi gì, em trả lời mà không dám nhìn vào mắt anh vì sợ anh sẽ biết mình không trung thực.
-Anh sợ hắn dùng vũ lực để lạm dụng em sao? Cũng có thể xảy ra lắm chứ, nếu 2 năm qua em không chứng minh được giá trị khác của mình. Một tay em đã khiến doanh thu của khách sạn Anh Quân tăng gấp ba, và cũng chính em em là người góp công trong hầu hết các dự án của công ty hắn. Vì vậy thay vì biến em thành đồ chơi tình dục, bố hắn đã để em là một công cụ kiếm tiền.
-Vậy là em đã làm quá nhiều thứ cho hắn và công ty của hắn, đã đến lúc em phải có lại tự do cho em rồi, rời bỏ hắn đi, anh thấy rất lo khi em bên cạnh hắn.
-Thật sao, anh lo cho em hả. Em biết mà, anh vẫn còn thương em nhiều lắm. Cuộc hôn nhân đó chỉ là do bố anh áp đặt để giữ chân anh, em đã điều tra và biết được vợ anh bây giờ là thư của ông ta ngày trước. Giờ mình lại có nhau rồi, bỏ hết đi được không anh, để cùng nhau gây dựng cuộc sống mới.
Tiểu Vân quệt hết nước mắt trên mi và lại mỉm cười vui sướng, em gần như rúc hẳn vào lòng Phúc mà nói thật nhanh. Phúc chội vàng đỡ 2 tay lên vai em, anh cũng cuống cuồng giải thích.
-Tiểu Vân, bình tĩnh lại nghe anh nói đã. Đúng là anh rất lo và quan tâm em, vì với anh em giống như một người bạn, khi thấy em bị một kẻ không ra gì chèn ép anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm giúp em. Vậy nên em đừng hiểu lầm tình cảm của anh, anh có gia đình rồi, cuộc hôn nhân của anh không phải do bố anh ép buộc và bọn anh rất hạnh phúc khi bên nhau.
-Anh nói dối, có phải anh không muốn rời bỏ vì thương con, cả vì lo bố anh nổi giận. Chứ em không tin anh yêu cô ấy, vì cô ấy với anh làm gì có điểm chung mà có thể yêu. Xuất thân thì thấp kém, học thức thì bình thường, cưới được anh là nhờ ông bố độc tài của anh sắp xếp. Anh chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, hãy bỏ tất cả lại, mang theo con anh, nó sẽ thành con chúng ta.
Tiểu Vân nói một tràng không hề dừng lại dù cho nét mặt của Phúc lúc này đã khó chịu đến sa sầm. Đến cuối cùng khi cô nói hết Phúc liền đứng lên.
-Tiểu Vân, anh rất quý em, và với tình cảm trước đây, anh coi em như một người bạn đặc biệt. Anh cũng rất thương cảm khi biết những gì em đã trải qua để tìm anh, và anh sẵn sàng giúp đỡ em bằng tất cả những gì có thể. Nhưng như vậy không có nghĩa rằng anh còn yêu em, và những gì em vừa nói về vợ anh và bố anh là một sự xúc phạm nặng nề. Anh muốn em hãy xin lỗi ngay.
-Cái gì, sao anh dám nói như vậy với em, sao anh dám tuyệt tình như vậy sau những thứ kinh khủng tôi đã trải qua được chứ. Anh không nhớ lời hứa đợi nhau đến năm 30 tuổi hay sao, cũng quên những ngày tháng nồng nàn ngày bên ấy rồi hả. À hay vì chức Tổng Giám đốc của PBK, vì khối tài sản kếch xù sau khi chết bố anh sẽ để lại mà anh không dám trái ý kẻ độc tài đó. Anh thảm hại và nhu nhược đến mức độ đó ư, anh không dám làm lại từ đầu vì tình yêu vì tôi hay sao hả.
-Tiểu Vân, em quá đáng quá rồi, tôi nhắc lại tôi không còn yêu em, tình cảm còn sót lại của chúng ta chỉ còn quý mến và một chút thương cảm lúc em gặp khó khăn thôi. Tất cả tình yêu của tôi đều dành cho vợ tôi, cô ấy là người rất thiện lương và hiểu chuyện. Cũng chính cô ấy đã khuyến khích tôi đến gặp em để nói chuyện và chủ động đề nghị giúp đỡ nếu cần. Nhưng em lại xúc phạm cô ấy, em đã thay đổi nhiều quá rồi, không còn giống em của ngày xưa nữa.
-Ha ha, anh khen cô ta còn trách tôi, anh nói như thể tôi cần phải biết ơn sự thương hại của các người vậy đó…bụp bụp…đồ đểu…bụp bụp…đồ phụ bạc…bụp bụp…
Lúc này Tiểu Vân đã không còn giữ nổi bình tĩnh, cô vừa khóc vừa đấm thùm thụp lên người anh. Rất may, chỗ này ít ai để ý, và tiếng nhạc cũng đang được mở to, mọi người hầu hết đều mải mê nhảy nhót nếu không họ sẽ nhìn hết sang đây.
Phúc cũng không chịu nổi được cơn giận vô lý của Tiểu Vân, vì vậy anh dứt khoát đứng lên đi về.
-Cho anh gửi lời chào giám đốc của em, còn em khi nào bình tĩnh cần anh giúp gì thì cứ nói, nếu được vợ chồng anh sẽ không chối từ.
Tiểu Vân không trả lời, sau một hồi khóc lóc, ánh mắt cô từ buồn tủi đã chuyển sang hận thù, cô rửa mặt rất nhanh rồi đi tìm bố con ông Quang.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Chết Tiểu Vân rồi
 

destiny2023

Yếu sinh lý
Ch1. Tổng Giám đốc và thư ký
Ánh nắng cuối ngày vẽ một lớp bóng vàng cam lên khung cửa kính.
Tầng 11, văn phòng Tổng Giám đốc công ty Pham's Bamboo King tên quốc tế là PBK Group. Ông Danh khẽ nghiêng người, vén tấm rèm nhìn xuống dưới, như một thói quen. Đã gần nửa năm bù đầu với nhà máy mới và vùng nguyên liệu, lâu lắm rồi ông mới được thảnh thơi đứng trong văn phòng cửa mình. Ông lướt một vòng, thu lại mọi khung hình trong tầm mắt, quan sát từng con người đang hối hả dưới kia.
Rồi ông bỗng dừng lại ở một hướng, trong một căn phòng tầng 9, nơi đang tập hợp đầy đủ quân số của phòng kinh doanh, người ta đang vỗ tay rào rào. Giữa vòng tròn người là một cô gái trẻ, cô mặc áo sơ mi trắng cài khuy gần đến cổ, tay cầm bó hoa được ai đó mới trao. Mái tóc cột cao sau gáy, gương mặt không phấn son nhưng sáng lên với nụ cười thật tươi. Vẻ đẹp nguyên thủy và thuần khiết, như một nhánh hoa đồng nội tắm ánh nắng mai.
Ông không quay lại. Vẫn hướng mắt ra ngoài, ông cất giọng.
-Hạ, em biết cô bé ở giữa kia là ai không?
Giọng ông không quá lớn, nhưng có âm sắc đặc biệt khiến người nghe tự khắc phải quan tâm. Người phụ nữ vừa bước vào, cô chững lại một chút, rồi mới đến gần đặt tập hồ sơ lên bàn, cô đứng chếch sau ông.
-Dạ biết chứ, Mai Lệ Chi. Nhân viên mới của phòng kinh doanh, mới ra trường, là nhân viên chính thức đã được một năm rồi ạ. Cô ấy là ngôi sao của khu trưng bày sau đó về phòng kinh doanh được 8 tháng. 3 tháng để học hỏi và làm quen sau đó là 4 tháng liền trong top.
-Ồ, xuất sắc vậy sao, hẳn cô ta phải có gì đó đặc biệt lắm.
-Thời gian qua sếp quá bận mà không để ý, cô ấy gây ấn tượng khá tốt với các phòng ban. Em cũng tìm hiểu và biết được ít nhiều. Cô bé là người khá lặng lẽ, không giao tiếp nhiều, nhưng làm việc chắc tay, chăm chỉ... đặc biệt là không bon chen. Rất khác với những nhân viên công sở bình thường sếp ạ.
Ông Danh gật đầu, vẫn chưa rời mắt khỏi khung kính, trong đầu ông là vài thắc mắc, ông tiếp tục hỏi.
-Vậy sao có thể trở thành nhân viên top của phòng kinh doanh, còn gì ẩn khuất không.
-Không anh ạ, em đã trực tiếp nói chuyện cùng cô bé, cô bé có một sức hút tự nhiên vô cùng lớn, nếu có dịp nói chuyện anh sẽ hiểu được. Em nghĩ nếu biết vận dụng thêm sự chân thành việc cô bé là nhân viên trong top là điều dĩ nhiên.
-Thú vị vậy sao, ít khi thấy em khen ai như vậy.
-Cô bé đặc biệt thật mà, nếu gặp chắc chắn anh sẽ có ấn tượng tốt thôi.
-Nghe em nói thì hình như rất muốn để anh gặp cô ta.
-Em không muốn, nhưng đấy là sự chuẩn bị cần thiết, cô ấy chỉ là một người trong danh sách thay thế em thôi ạ.
Giọng Hạ hơi trùng, cô nói về việc lên chức của mình mà chẳng chút hân hoan. Ông Danh hiểu được cảm xúc qua lời cô nói vì vậy ông quay lại đối diện với cô. Vẫn ánh nhìn thấu hiểu và thân thiện khi xưa, đã 3 năm nhưng người đàn ông sau chiếc bàn kia vẫn thế, có chăng sự trải đời và trí tuệ khắc sâu khiến ông càng thêm lôi cuốn mà thôi.
Còn với ông, 3 năm qua Hạ như lột xác, đứng trước ông bây giờ là một người đàn bà đẹp toát lên vẻ tự tin, tinh ý trong mọi ngôn hành cử chỉ.Xem nội dung: 422619 Ông lại cười với cô, chắc cũng chỉ cần như thế là lòng Hạ nở hoa, ông nói thật từ từ.
-Em đã luôn học hỏi để tiến bộ, vị trí mới là sự tưởng thưởng xứng đáng cho em, cũng cho thấy lòng tin của anh đặt vào nơi em là rất lớn.
-Nhưng em vẫn muốn được học hỏi từ anh, vẫn muốn kè kè bên anh để anh nhắc nhở, hay là anh cứ để em kiêm nhiệm, em vẫn kham được mà.
-Vậy còn thời gian đâu mà bên gia đình để chăm chồng dạy con.
Nhắc đến chồng con Hạ như bừng tỉnh, đây cũng là lí do để cô bị giằng xé bấy lâu nay, cô có thể vì ở bên ông ta mà làm mọi việc, chỉ riêng có gia đình là thứ duy nhất có thể cản bước chân cô. Nhưng có một điều cô luôn thắc mắc đấy là sự vui vẻ rất thật của ông khi cô nhắc đến tình yêu của cô với chồng.
Nếu như những người khác, trong mối quan hệ như của ông và cô, việc nhắc đến chồng con đôi khi là tối kỵ. Nhưng ông Danh khác biệt, dường như với ông cốt lõi của người đàn bà đáng được ông để tâm là sự thủy chung và đức hạnh.
Hạ vẫn nhớ như in một ngày của 3 năm trước, sau một quá trình dài nỗ lực cô được cất nhắc vào vị trí trợ lý Tổng Giám đốc. Ngày đầu bước vào phòng cô bị choáng ngợp bởi sự trang trọng của nơi đây. Người đàn bà trẻ vừa làm mẹ, hoàn cảnh kinh tế không quá dư giả khiến mọi thứ khoác trên người tầm thường đến đáng thương. Cô nhớ mình được chị Ngọc thư ký cũ dắt vào, cô đứng trước bàn làm việc của ông đợi, trong khi chị ấy bận đi làm việc gì đó.
Hôm đó chắc ông bận lắm, ông mặc một chiếc sơmi xanh viền trắng, đeo kính gọng vàng hình chữ nhật. Ông liên tục lật dở những trang hồ sơ trên bàn, mắt liếc rất nhanh và gương mặt hiện rõ đăm chiêu. Gần 10 phút ông mới ngẩng mặt lên, lúc ấy lần đầu tiên Hạ mới được quan sát Tổng Giám đốc của công ty ở khoảng cách gần và rõ ràng như vậy.
Ông có gương mặt chữ điền kiên nghị, sống mũi cao và đặc biệt là một đôi mắt sáng với ánh nhìn xoáy sâu như thấu cảm được mọi thứ của người đang trước mặt. Năm đó ông 48 tuổi, nhưng với diện mạo thực tế nhìn ông trẻ hơn so với số tuổi ấy rất nhiều. Và khi ông ấy cất tiếng, cái giọng trầm đều như có ma lực khiến cô phải dụng tâm chú ý, ông hỏi cô.
-Chào em, xin lỗi vì để em chờ lâu nhé, em có biết vì sao lại gọi em lên đây không.
Trước ông, Hạ chợt lúng túng, hai tay nắm vào nhau rồi xoắn lại. Chiếc áo sơmi trắng đã không còn sáng cô mặc như cũng căng ra cả chiếc váy công sở màu đen hay đôi giày đế bằng mòn gót cũng như đang xấu hổ. Sự bình dị mọi ngày cô thấy không sao nhưng khi đối diện với sự chỉn chu mực thước của ông cô lại tự ti đến bất thường.
Nhưng cô đâu biết rằng giây phút này ông Danh cũng đang đánh giá cô nhưng hoàn toàn không như những gì mà cô đang nghĩ. Cô ăn mặc giản dị nhưng không chút lôi thôi, từ mái tóc dài búi cao, không kèm theo phụ kiện nhưng từng sợi tóc đều vào nếp gọn gàng. Bộ áo váy công sở tuy không mới, không phẳng phiu đến cáu cạnh nhưng rõ ràng luôn luôn được chú ý bảo quản. Mấy hôm nay vì con ốm mà hạ Hạ khá xanh xao, quầng mắt hơi thâm do nhiều đêm dài thiếu ngủ, nhưng sự mệt mỏi ấy vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của cô. Thân hình dong dỏng cao nhưng những đường cong vẫn vô cùng uyển chuyển, việc đang nuôi con bằng sữa càng khiến nét đàn bà của cô tròn trịa, nở nang hơn. Cô đứng đó không cố uốn éo khoe khoang nhưng nếu là người đàn ông định lực kém lúc này đã nổi ý tà dâm.Xem nội dung: 422617
Còn ông Danh thấy vẻ câu nệ mất tự nhiên của Hạ, lúc này ông cười nhẹ để trả lại sự thoải mái cho cô. Ông đổi câu hỏi cũ bằng một câu quan tâm gần gũi.
-Nhìn em có vẻ mệt mỏi, sao thế gần đây gia đình em có việc gì khiến em phải vất vả sao.
Hạ thoáng sững ngươi, cô khá bất ngờ với câu hỏi đầy sự quan tâm và thân thiết của ông. Cô khẽ gật đầu, trả lời không giấu diếm.
-Dạ, con cháu…à không, con em vừa sốt hai hôm, đêm qua em thức trông nên có hơi thiếu ngủ. Em xin lỗi nếu trông không được chỉn chu ạ.
Ông Danh vẫn cười, bàn tay phe phẩy ra vẻ phủ định ý cô.
-Em không cần xin lỗi, tôi hiểu mà, làm mẹ không bao giờ là việc nhỏ, và luôn phải được ưu tiên.
Ông mở tập hồ sơ trên bàn, lật vài trang rồi khẽ nghiêng đầu.
-Tôi đã đọc hồ sơ và có vài lời nhận xét từ trưởng phòng kinh doanh, và một vài đánh giá thêm của những phòng ban khác. Em được đánh giá là chăm chỉ, nắm việc nhanh, nhưng lại không giỏi thể hiện mình, không giao tiếp nhiều, và dường như không mấy mặn mà với những mối quan hệ xã giao. Em thấy nhận định đó đúng không?
Hạ đã lấy lại vẻ tự nhiên, cô đứng thẳng lưng trả lời không hề run mà rất thật.
-Em không khéo trong những chuyện ấy. Em làm được việc gì thì cố làm hết mình, nhưng... ngoài công việc, em xin phép dành phần lớn thời gian cho gia đình. Con em còn nhỏ, chồng em làm ở công trình, về không thường xuyên và cũng cần được chăm sóc.
Câu trả lời không cầu xin, cũng chẳng cố chứng minh. Nó là lời tự sự rất đỗi thành thật. Chính điều đó lại khiến ông Danh gật đầu, thầm đánh giá cao.
-Tôi nghĩ ai cũng có mối quan tâm của mình. Với tôi, người đàn bà biết yêu gia đình và không dùng những kỹ năng xã giao để tô điểm bản thân, là người tôi dễ tin nhất.
Hạ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ông đang nhìn thẳng vào mình. Ánh nhìn khiến cô cảm thấy mình được thấu hiểu ,và tự nhiên cô thấy có niềm tin sâu sắc vào đôi mắt kia.
-Tôi không cần một người trợ lý khéo nói, cũng không cần ai để sai bảo, tôi cần là một người chân thật đủ tin tưởng để đồng hành. Người đó phải biết quan sát, biết chọn thời điểm. Phải đủ tin cậy để giao tài liệu chưa ai được xem, và đủ hiểu tôi để không cần hỏi tôi muốn gì trong lúc khẩn cấp. Em có thể không giỏi lắt léo trong giao tiếp, nhưng chỉ cần em biết lắng nghe và học hỏi một cách chú tâm, tôi có thể giúp em tiến bộ để vững vàng hơn trong mọi vị trí.
Trong lời nói của ông không có bất cứ lời khen trực tiếp nào nhưng Hạ lại thấy đây là những lời cô muốn nghe nhất trong 2 năm qua. Cuối cùng cô cũng có cảm giác những cố gắng của mình không bị lãng quên.
Lúc này ông Danh mới khép lại tập hồ sơ, trước tiên ông nói với vào cho Ngọc nghe thấy.
-Ngọc ơi, em không cần gọi thêm những người khác lên nữa đâu.
-Vâng, em biết rồi ạ.
Nghe xong câu trả lời của Ngọc ông mới gật đầu chỉ Hạ vào phía trong.
-Từ bây giờ em đi theo chị Ngọc để chị ấy hướng dẫn thêm cho, khi nào chị ấy nghỉ thì em sẽ chính thức nhận vị trí này.
Hạ gật đầu nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn, trong mắt cũng lấp lánh niềm vui đang dâng tràn.
-Vâng em cảm ơn giám đốc, em hứa sẽ không phụ sự kỳ vọng của giám đốc.
-Gọi là anh thôi, để tiện giao tiếp. Cũng không cần cảm ơn hay hứa hẹn điều gì, hãy để việc em làm nói thay.
Sau cuộc gặp định mệnh đó đến nay Hạ đã ở bên ông hơn 3 năm. Cô đã hoàn toàn thay đổi, cô tiến bộ từng ngày. Vị trí mới đem lại cho cô đãi ngộ tốt hơn, sự vị nể của đa số các nhân viên và đặc biệt hơn là sự hoàn thiện mọi kĩ năng cả trong công việc và cuộc sống. Mọi thứ đều là của ông ban cho cô bằng một thứ chân tình không đòi hỏi, và lẽ dĩ nhiên có rất nhiều thứ từ đó nảy mầm. Nhưng có lẽ cũng vì nó lớn quá nhanh, vượt ra khỏi vòng an toàn và có nguy cơ không còn tốt đẹp nữa, nên ông đẩy cô ra xa bằng một vị trí cao hơn mà nhiều người ao ước.
Như một sự tận tụy cuối cùng, cô lựa chọn những người có tiềm năng để thay vào vị trí bỏ trống của cô. May mắn, cũng có những người khiến cô hoàn toàn có thể trao gửi niềm tin.
-Anh Danh, về danh sách những người ứng cử vị trí của em anh có muốn xem lại một lượt để tìm ra người phù hợp nhất hay không. Hay cứ phỏng vấn lần lượt từng người một ạ.
-Chắc chưa cần đâu, lúc nào thuận lợi em có thể sắp xếp gọi cô bé Lệ Chi kia lên phỏng vấn trước nếu phù hợp thì khỏi phải phỏng vấn tiếp những người sau.
-Anh có vẻ có ấn tượng sâu sắc với cô bé ấy nhỉ. Trong danh sách của em còn rất nhiều những cái tên khác em nghĩ cũng tương đối có triển vọng đấy, anh không muốn nhìn thêm à.
-Không cần, không chỉ về ngoại hình mà cả cách cô bé phản ứng khi được tung hô cùng cái tên Lệ Chi đã nói lên rất nhiều.
-Anh nói kỹ hơn cho em nghe với được không.
Ông Danh dùng một ngón tay gõ nhẹ trên bàn rồi từ từ nói.
-Ban đầu theo tìm hiểu của em, cô bé không giao tiếp nhiều nhưng trong công việc thì chăm chỉ cẩn thận. Điều đó nói lên rằng cô ấy hướng nội nhưng có năng lực và đáng tin. Tuy nhiên, mặc dù hướng nội nhưng em nhìn xem khi cô ấy nhận bó hoa và đứng giữa vòng người ca tụng, cô bé vẫn đứng thẳng và cười rất tươi. Điều này khẳng định cô bé khá bản lĩnh, không chủ động tìm hào quang nhưng cũng không e ngại mà đón nhận nó bằng sự vui vẻ và chân thành.
Hạ nghe như nuốt lấy từng từ, cô suy ngẫm rồi gật gù liên tục. Thấy ông hơi ngừng Hạ lại hỏi thêm.
-Vậy còn cái tên, nó liên quan gì đến những điều anh nhìn ra ở cô bé.
-Ừhm, cái tên nói nên nhiều điều về một con người đó em. Lệ Chi tức là một quả vải, hình thức bình thường không sặc sỡ hay bóng bẩy, ai không biết đều có thể sẽ bỏ qua. Nhưng sau lớp vỏ đấy ẩn giấu sự nõn nà căng mọng đầy đủ sắc hương. Đặc biệt khi đã nếm thử, cái vị ngọt thanh thơm đượm ấy mấy người có thể quên.
-Ồ, thật vậy tên cô bé thật hay.
-Tên em cũng chẳng kém. “Nhật Hạ”- ánh Mặt Trời mùa hè, nhiệt thành, nóng bỏng và tỏa sáng khiến ai cũng phải chú ý. Nó xứng đáng đại diện cho em, vì em cũng đang tỏa sáng rực rỡ theo cách riêng, sự tinh tế thấu hiểu của em khiến mọi người đều ngước nhìn tôn trọng.
Mắt cô sáng long lanh vì những lời khen có cánh của ông, đây là một điều rất hiếm và với cô nó quý trọng vô cùng. Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói lời vừa để tự thuật cũng là để cảm ơn ông.
-Ấy vậy mà có lúc em đã nghi ngờ chính bản thân mình, và coi chữ “Hạ” trong tên em tức là ở dưới. Chỉ đến khi bên anh, được anh thúc đẩy và dắt đi từng bước một em mới có thể chuyển mình được như thế. Câu này với anh em đã nói rất nhiều nhưng thật sự em thấy có nói bao lần cũng không đủ. Em thật sự rất cảm ơn anh.
Ông Danh chỉ gật nhẹ đầu, đưa ánh mắt hài lòng về phía cô.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
.
 

Lituchi1

Tao là gay
Chủ thớt
Ch94. Những con sói
Phúc đã ra đến xe nhưng vẫn còn cảm thấy có chút áy náy với Tiểu Vân.
-Mình cũng tuyệt tình quá chăng, cô ấy đâu còn ai để bấu víu, nếu mình còn không chịu giúp đỡ, trước sau gì cô ấy cũng bị tên Quân kia hãm hại.
Anh đóng cửa xe lại rồi trở vào trong, ít nhất anh cũng phải cảnh báo cho Tiểu Vân biết mà phòng ngừa.
Thế nhưng khi quay trở vào, từ xa Phúc đã nhìn thấy cảnh cô ấy và cha con tên Quân nói chuyện vui vẻ cùng nhau. Hơn thế nữa khi đứng dậy Tiểu Vân còn để Quân thoải mái khoác vai mình. Nhìn cái cách cô ấy thể hiện thì không giống như người bị bắt ép, vì vậy Phúc quyết định không lo chuyện bao đồng nữa, thay vào đó anh gọi điện chào Quân một tiếng rồi đi luôn.
Lúc cầm lấy điện thoại đã là hơn 10 rưỡi, anh biết được vợ mình đã gọi rất nhiều cho anh, cũng gửi cho anh một tin nhắn trước lúc 10 giờ.
-“Chồng ơi em uống nhiều rượu quá… em say.”
Thế là anh ấn số gọi lại, thế nhưng qua vài cuộc mà chẳng thấy hồi âm, làm anh lo lắng không yên như kiến bò trên chảo.
Tại bữa tiệc do Sam tổ chức, tiệc buffet mới dừng lại khoảng hơn 1 tiếng trước đây để nhường cho dạ hội. Trên sân khấu là rất nhiều người khoác trên mình những bộ hóa trang bí ẩn, cả những gương mặt được trang điểm gớm ghiếc khiến khó mà có thể biết ai với ai.
Chi ngồi lặng lẽ ở một góc ở quầy bar nơi có nhiều ánh sáng nhất cũng khiến sắc đẹp của em lung linh trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Sam đến, vẫn dùng cái giọng lịch thiệp thường thấy để nói chuyện với cô.
-Chi, cô thấy bữa tiệc hôm nay thế nào có thú vị không? Mọi thứ đều khiến cô hài lòng chứ.
-Vâng cảm ơn ông đã mời tôi đến một bữa tiệc được tổ chức bài bản thế này, mọi thứ không có gì để chê cả.
-Cô nói thật dễ nghe, được thế này cũng có một phần công rất lớn thuộc về cô. Cảm ơn cô đã giúp tôi mời được những vũ công tuyệt vời như thế, họ rất chuyên nghiệp và nhiệt tình.
-Xin ông đừng khách sáo chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
-Tôi cũng cất công mời đến đây một bartender rất tuyệt, cô đã thử đồ uống anh ta pha chưa, ngon lắm đấy. Hãy để tôi mời cô một ly Mai Tai nhé.
Thế rồi hắn gọi một ly cocktail cùng một ly uýt ki lớn. Người Bartender trực tiếp biểu diễn với những động tác rất đẹp mắt, chỉ vài phút sau, một ly nước với hai tầng màu chuyển từ cam sang nâu rất quyến rũ đã đặt trước mặt Chi. Cô cảm ơn anh ta rồi nhấp môi một hớp nhỏ. Một vị ngọt kèm theo chua dịu ve vuốt trên đầu lưỡi, cùng với thoang thoảng hương hạnh nhân và nồng vị trái cây tươi. Vị giác pha trộn như bùng nổ, Chi mở to mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên, cô wow lên đầy thích thú.
-Wow, ngon thật, vậy mà trước nay tôi chưa từng thử bao giờ.
Nàng nói rồi nhấp thêm một ngụm nữa, sự hồn nhiên, vui vẻ ấy khiến Sam nhìn mà say mê. Câu chuyện của hai người lúc này cũng trở nên hào hứng, về sau hắn lại tiếp tục mời nàng thêm một ly.
-Chi, tôi muốn cô thử thêm một ly khác, ly này có một cái tên quyến rũ vô cùng, đó là “Sex on the Beach”. Cô dám thử không.
Chi không phải là một cô gái ngây thơ hay hiếu kỳ đến mức dễ dụ, nhưng những thứ Sam mời rất dễ uống, thêm nữa được nhìn thấy pha trực tiếp làm cô khá yên tâm. Để đáp lại sự lịch thiệp, và thái độ dễ mến của Sam Chi bằng lòng thử tiếp.
-Ồ, cái tên thật nguy hiểm, tôi không biết có nên thử hay không đây?
Và một lần nữa cái ly nước có màu cam hồng nóng bỏng đã chinh phục vị giác của cô. Cô dành cành nhiều thiện cảm hơn cho hắn, nói chuyện cũng cởi mở hơn. Đến khi ly rượu đã vơi đi gần hết, cũng là lúc khúc nhạc dành cho điệu Valse chậm vang lên, hắn mời cô nhảy, cô lưỡng lự đôi chút rồi cũng gật đầu.
Bước xuống từ trên ghế cao sự chênh vênh có làm em lắc lư đôi chút, Sam lại tỏ ra galang hết sức khi chìa bàn tay đỡ lấy tay em.
Sam cao ráo, nét đẹp trai chuẩn Âu với mắt sâu mũi cao, mái tóc nâu bồng bềnh cùng hàm râu quai nón cực manly. Từng bước chân nhịp nhàng chắc chắn, Sam không những thể hiện được sự điêu luyện mà còn là điểm tựa vững chắc khiến cho mỗi động tác của Chi đẹp và uyển chuyển hơn. Điệu nhảy lịch sự và bạn nhảy hợp vẻ quý ông, vì thế không có sự đụng chạm nào khiến Chi khó chịu, thay vào đó cô có thể vui vẻ nói chuyện và thoải mái cười.
-Chi, tôi thật không ngờ có thể có một điệu nhảy đẹp như vậy khi đến làm khách ở Việt Nam. Cô là một bạn nhảy vừa xinh đẹp lại còn có kỹ thuật tốt vô cùng, xin hỏi cô biết nhảy lâu chưa.
-Cảm ơn những lời khen của anh nhé, Sam. Tôi mới chỉ học nhảy cách đây mấy tháng, anh là người thứ 3 tôi nhảy cùng.
-Ồ, thật thế sao, vậy thì cô quả là một người có năng khiếu. Cô nhảy tiếp với tôi một điệu nữa có được không.
Tiếng nhạc du dương lãng mạn của điệu Valse nhỏ dần rồi chợt tắt, tiếp theo là âm điệu mang hơi hướng latin đặc trưng vang lên. Trước lời mời của Sam, Chi lắng nghe tiếng nhạc kia một lúc rồi từ chối một cách ôn tồn.
-Rumba sao, có lẽ anh nên dành điệu nhảy này cho một cô gái xinh đẹp và độc thân, tôi hơi mệt rồi.
Một phần là để lời chối từ của mình thêm hợp lý, một phần Chi cũng cảm thấy cơ thể của mình cũng đã nóng lên, có chút mồ hôi lấm tấm trên da và bước chân có đôi khi hơi trật nhịp.
-Ồ, là vậy sao, vậy chúng ta hãy quay lại quầy bar và tiếp tục thưởng thức những thứ đồ uống thơm ngon khác nhé.
Chi nhẹ gật đầu rồi đi cùng Sam về quầy rượu, thêm một ly whisky lớn cho Sam còn nàng lại là một ly có cái tên nóng bỏng “sex on the beach” cam hồng. Hai ly rượu vừa được đem lên trước mặt, đúng lúc Sam có người tìm. Hắn buộc phải đứng dậy, trước khi đi vẫn còn dặn Chi rất kỹ.
-Chi, hãy ngồi đây đợi tôi chút nhé, đừng về quá sớm, xin cô.
Chi nhìn đồng hồ rồi gật đầu đồng ý, lúc đấy hắn mới quay lưng. Chi thấy người đàn ông này khá dễ mến, anh ta cũng cho nàng đủ an tâm để có thể nói chuyện lâu hơn. Thế nhưng đúng lúc này có người ngồi xuống cạnh cô, tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên khiến cô không thể không để ý.
-Nếu tôi là em tôi sẽ không uống tiếp, nhất là khi không có ai tin tưởng đi cùng.
-Ơ, là anh sao Sói. Hôm nay anh cũng ở đây à, có mấy lần tôi lên câu lạc bộ nhưng chẳng gặp anh, cứ tưởng anh không còn ở đây nữa.
Người vừa ngồi xuống cạnh nàng đeo một cái mặt nạ Sói gần như kín mặt, từ ngoại hình cho đến giọng nói, không khó để Chi nhận ra được anh ta. Nàng rất vui, vì ít ra anh ta cũng được xem như người quen cũ, không những thế hắn còn dạy nàng nhảy, thế nên nàng mới có thể tự tin tham gia những bữa tiệc như thế này.
-Anh làm tôi bất ngờ quá, mà anh vừa nói gì cơ.
-Tôi nói em không nên uống tiếp, vì em đã sắp say đến nơi rồi.
-Hì hì, sao có thể, tuy tửu lượng của tôi không tốt, nhưng thứ sinh tố trái cây như vậy tôi có thể uống rất nhiều.
-Thật vậy sao, vậy em hãy thử đếm ngược từ 20 về 1 thử xem.
-Ha ha, đơn giản. 20, 19, 18, 17, 16…10, 8 à nhầm 9, hì hì, lần này không tính, để tôi đếm lại.
Ánh mắt nàng long lanh, gương mặt lại hơi đỏ, trong khi cả người thì nóng, rõ ràng Chi đã bắt đầu có những dấu hiệu say.
-Thấy người nóng lên rồi phải không, và nếu bây giờ soi gương em sẽ thấy mặt và tai em đã đỏ ửng. Còn nữa, em bắt đầu thấy tự tin, hưng phấn, mọi thứ em nhìn đều có cảm giác hơi rung rung, đúng không.
Nghe thấy vậy, Chi bụm cả 2 tay lên mặt sau đó lắc đầu mấy cái rồi quay sang nói với hắn ta.
-Hic, đúng là có hơi choáng nhẹ. Sao kì vậy nhỉ, chẳng lẽ tửu lượng của tôi thấp đến mức uống nước ép cũng say?
-Không phải nước ép đâu, đó đều là những món cocktail có nồng độ cồn trên 12% cả đấy. Nhưng chúng được pha khéo léo để mùi vị trái cây tươi nhiệt đới che bớt, nên khi uống dễ bị quá đà. Người bạn ngoại quốc của em rõ ràng biết mà không cảnh báo, tôi nghĩ anh ta cũng chẳng có ý đồ gì tốt với em đâu.
-Không đến mức như vậy chứ, tôi thấy anh ta rất lịch thiệp, mọi hành động đều trong khuôn khổ, không giống kẻ lợi dụng giống như anh nói đâu.
-Một con Sói đội lốt cừu sẽ nguy hiểm hơn gấp vạn. Thử hỏi nếu hôm nay có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô có nghi ngờ hắn hoặc làm to chuyện lên không, hay chỉ nghĩ đây là một tai nạn và tự trách mình.
Chi nghĩ lại thấy mọi điều Sói nói ra đều có thể đúng, nếu chỉ dựa trên những gì Sam thể hiện, Chi rất dễ bị chuốc đến say mà không biết. Sau đó, nếu có chuyện gì xảy đến cô cũng chỉ đành tự trách mà giấu nó đi.
-Đàn ông các anh thật đáng sợ, không có một kẻ nào đáng tin. Kẻ lịch thiệp thì có thể là Sói đội lốt Cừu, vậy còn anh, một con Sói nguyên hình, thì sao còn đáng sợ đến đâu nữa chứ.
Vừa nói cô vừa cầm lấy điện thoại của mình rồi bấm, sau nhiều lần không thấy ai trả lời, nàng buộc phải nhắn tin.
-Cô gọi điện, nhắn tin cho ai vậy? Chồng cô sao?
-Vâng, tôi cần có một người tin tưởng để dựa vào, lúc này tôi cần ở bên anh ấy.
-Có ích gì không, khi lúc này anh ta ở rất xa và có thể cũng đang không rảnh. Cô không nghĩ đến một người nào khác đáng tin và có thể có mặt luôn lúc này hay không, ví dụ như người đàn ông đã từng làm cô rung động ấy.
Một bóng hình cao lớn vững chãi hiện ra trong ý nghĩ của Chi, nàng cũng muốn ông ở đây để được che chở. Thế nhưng nàng không biết giờ này ông ở đâu, và ở nơi thế này thì việc ông có mặt hình như không tiện lắm.
-Ông ấy sao, nhưng nếu ông ấy xuất hiện ở đây và đón tôi thì sẽ không phù hợp. Vì…
Men rượu hình như đã ngấm sâu hơn, nên lời nàng nói có phần hơi buông lỏng, nàng cũng ý thức được điều đó nên cố tình chậm lại và thận trọng hơn.
-Mà khoan, sao anh lại biết chồng tôi đang ở xa? Còn nữa, sao anh lại nhận ra tôi là ai khi mà trước đây mỗi lần nhảy với nhau tôi thường đeo mặt kín…Anh nói đi anh thực chất là ai.
-Khà khà, có vẻ cô còn chưa say lắm, nếu muốn biết tôi là ai hãy nhảy với tôi điệu này.
Đúng lúc này trên sân khấu, âm nhạc lại thay đổi, những âm thanh chậm rãi đầy tình tứ của khúc kizomba từ từ cất lên. Chi hơi ngại vì những chuyển động nóng bỏng của vũ điệu này, cô định từ chối, nhưng có lẽ vì men rượu cộng thêm với sự tò mò thôi thúc mà cô lại gật đầu bước lên.
Họ cầm tay rồi dính sát nhau trong phút chốc, Chi hơi gượng gạo bước từng bước rụt rè. Thế nhưng một sự quen thuộc từ thể hình lẫn trong hơi thở khiến Chi dần thả lỏng và tự nhiên hơn.
Bàn tay cô có thể vuốt dọc trên bờ lưng rắn chắc, trong khi mặt áp lên khuôn ngực rộng rãi và mũi hít hà mùi hương trầm ấm của anh ta. Không mất quá lâu để nàng lên tiếng.
-Sao hôm nay lại dùng nước hoa này, chỉ là trùng hợp hay còn ý khác.
-Em thấy sao?
-Đừng trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác, có phải đây mới là mùi nước hoa… ông thường dùng?
-Đúng, đã gần 20 năm rồi.
Cái giọng nhẹ nhàng nãy giờ được thay bằng một giọng trầm, sâu lắng hơn, khiến Chi phải ngẩng đầu lên và thêm một lần chất vấn.
-Mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, mà từ đầu đã có sắp đặt trước rồi đúng không.
-Không hẳn, nhưng cũng gần giống thế. Em giận sao?
-Không biết, nhưng sao lại làm như vậy?
-Vì em làm tôi rung động và muốn theo đuổi, tôi không hề muốn lừa dối, mà chỉ muốn em dễ mở lòng hơn thôi.
Chi nghĩ lại mọi chuyện, thấy từ đầu đến cuối mọi chuyện đều xuất phát từ bản thân. Sói cũng chỉ là người dẫn dắt hay nói đúng hơn là giúp cô mở cánh cửa trong lòng để cô được sống đúng với cảm xúc thật. Hắn không lừa đảo, không lợi dụng, mà chỉ thúc đẩy cho mọi thứ phát triển một cách tự nhiên.
-Vậy giờ đã được mục đích, bố hài lòng chưa.
-Chỉ cần con vui sướng, bố sẽ hài lòng.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Bên trên