Giá trị thật của bạn không nằm ở ánh mắt người đời... bạn có biết nó ở đâu không?
Bạn chưa bao giờ “thất thế”.
Chỉ là đôi lúc bạn quên mất giá trị thật của chính mình.
Dù người khác xem thường bạn hay không, dù bạn đang ở vị trí nào, làm nghề gì... cũng đừng bao giờ nghi ngờ bản thân.
Giá trị của bạn không nằm ở ánh mắt người đời, mà nằm ở cái tâm bạn giữ được giữa cuộc sống này.
Kể cả bạn chỉ là một vai nhỏ giữa đời, chỉ cần bạn sống không trái lòng, làm điều tử tế, không hại ai, không đánh mất bản chất tốt đẹp của mình thì ban đã hơn rất nhiều người rồi.
Tâm sáng thì đường tự rộng.
Hãy sống thoáng một chút.
Đời này đi đến đi về đều một mình.
Được – mất, thích – ghét... đều là chuyện thường tình.
Bạn cứ nói thẳng điều mình nghĩ.
Từ chối thứ làm bạn mệt.
Không cần ai chấp nhận, cũng không cần diễn cho ai xem.
Điều thú vị là, khi bạn dám nói “Tôi không thích", mọi rối ren trong lòng lại biến mất ngay lập tức.
Mọi thứ trên đời đều... bình thường lắm:
Hôm nay họ thích bạn, mai họ chán bạn bình thường.
Hôm nay yên ổn, mai gặp chuyện bình thường.
Hôm nay ngủ ngon, mai mất ngủ cũng bình thường luôn.
Có cách thì xử lý, không có cách thì thả lỏng.
Cuộc sống là dòng nước đang chảy, không ai giữ được tất cả.
Đừng ép cuộc đời phải đứng im.
Đừng cố tìm lý do cho mọi thay đổi.
Cái gì đến thì đón nhận, cái gì đi thì mỉm cười.
Không bám víu, mới thật sự tự do.
Những thứ bạn có ngày hôm nay, đều từng là “không có”.
Vậy nên đừng vì một khoảnh khắc xấu mà tự nghi ngờ cả hành trình.
Đã đến với đời này rồi, thì đừng lãng phí nó.
Làm điều tử tế, sống cho ra một con người.
Giúp ai được thì giúp nhưng đừng mong hồi đáp.
Mong cầu là tự nhốt mình.
Cho đi mà không đòi lại, đó mới là phước.
Làm việc lâu dài, không phải vì "phải thành công",
mà vì:
Mình làm, mình tốt lên.
Người khác cũng nhờ đó mà tốt hơn.
Vậy là đủ.
Đừng dao động nữa.
Đừng sợ mất gì cả.
Bạn chưa từng mất thế.
Thứ bạn mang trong người ngay từ đầu đã là con đường rộng mở rồi.
Cảm ơn bạn đã đọc đến cuối cùng!
Nếu tâm bạn đang mệt, cần chút dịu dàng để lắng lại hãy tìm đến tôi.
Tôi là TrìnhCa
Mỗi ngày, tôi chia sẻ những bài viết không chỉ để đọc cho vui, mà để cùng bạn trưởng thành và tiến bộ.
Khi rảnh, hãy xem lại những video của tôi – càng xem, bạn sẽ càng hiểu ra nhiều điều quý giá về bản thân và cuộc sống.
Đời người có hai canh bạc lớn, một là xuất thân, hai là hôn nhân.
Người ta vẫn nói, có hai lần trong đời con người không được chọn.
Một là nơi mình sinh ra, hai là người mình chọn đi cùng.
Nhưng lạ thay, cả hai thứ ấy lại có thể quyết định gần như toàn bộ hạnh phúc của đời người.
Xuất thân là ván bài đầu tiên của số phận.
Có người được sinh ra giữa ấm no, được thương yêu, nâng đỡ.
Có người mở mắt đã phải học cách kiên cường, học cách sống sót trước khi học cách sống.
Xuất thân giống như mặt phẳng đầu tiên ta đứng lên.
Người sinh trên cao dễ nhìn xa, người đứng dưới đất phải ngẩng đầu mãi mới thấy bầu trời.
Nhưng bạn biết không, xuất thân không định nghĩa giá trị của một con người.
Nó chỉ là khởi đầu, không phải kết thúc.
Một đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó có thể học được sự biết ơn, lòng trân trọng và khả năng đứng dậy sau vấp ngã.
Còn hôn nhân, là ván bài thứ hai, nơi con người thử vận may bằng tình yêu, và thử bản lĩnh bằng sự hiểu.
Ta yêu bằng cảm xúc, nhưng sống bằng hiện thực.
Hôn nhân không phải lúc nào cũng như ta mơ: không chỉ có
hoa, có lời hứa, mà còn có bát đũa, cơm áo, những cái thở dài, và cả những im lặng không nói nên lời.
Đó là lúc ta nhận ra, tình yêu chỉ là cửa ngõ, còn ở lại được hay không là nhờ lòng bao dung.
Người ta thường hỏi:
“Thế nào là hôn nhân hạnh phúc?"
Có lẽ đó không phải là khi ta chọn đúng người, mà là khi ta cùng nhau học cách trở thành người đúng.
Không ai hoàn hảo.
Hôn nhân, nếu chỉ để tìm sự trọn vẹn, thì sớm muộn cũng thất vọng.
Nhưng nếu để cùng nhau chữa lành, cùng lớn lên, cùng học cách yêu và buông bỏ, thì đó lại là con đường về chính mình.
Trong tâm lý học, có một điều thú vị:
Xuất thân quyết định vết thương, còn hôn nhân quyết định cách ta chữa lành.
Người có tuổi thơ thiếu thốn sẽ đi tìm sự bù đắp trong tình yêu.
Người từng bị tổn thương sẽ vô thức chọn người khiến mình đau thêm, chỉ để học lại bài học cũ.
Nhưng khi ta bắt đầu nhận ra điều ấy, ta thôi trách người, và bắt đầu hiểu mình.
Phật dạy: “Mỗi người bạn đời đều là một vị thầy.”
Người đến để yêu, nhưng cũng để soi chiếu vào những góc khuất trong ta, nơi có tổn thương, có mong cầu, có những đứa trẻ trong lòng vẫn đang đợi được ôm.
Và khi ta học được cách yêu không ràng buộc, hiểu mà không phán xét, ở lại mà không chiếm hữu, khi đó, ta đã thắng trong canh bạc lớn nhất của đời mình.
"Xuất thân cho ta hoàn cảnh, hôn nhân cho ta bài học. Một bên định hình thân, một bên định hình tâm.”
Đời người có hai canh bạc lớn, nhưng không ai thua mãi.
Bởi khi ta biết tỉnh thức, biết quay về bên trong, biết yêu mà không đánh mất mình thì dù sinh ra ở đâu, dù đã từng chọn sai ai, ta vẫn có thể viết lại phần đời còn lại bằng chính nhận thức của mình.
Bởi sau cùng, thắng thua trong hai canh bạc ấy không nằm ở chỗ ta có gì hay mất gì, mà nằm ở chỗ ta đã trở thành ai sau tất cả.