Góc khuất tình yêu - Chương 1 - Tình đầu mong manh

iNUyaSHA2501

Yếu sinh lý

Gợi ý này, viết tiếp chương 11 đi thớt =))

truyện của chủ thớt nếu bỏ qua những miêu tả về tình dục thì hoàn toàn có thể dựng thành film đc đấy, hấp dẫn phết

Chương 11: Cái giá của sự “giúp người”​

Mấy hôm nay sức khỏe của anh Huy xuống nhanh đến mức ai cũng bất ngờ. Người nhà thì lo lắng, bác sĩ cũng không dám hứa hẹn điều gì. Còn tôi, cứ nhìn vợ mình nhận tin nhắn liên tục từ anh ấy là trong lòng lại vừa buồn cười, vừa suy tính.

“Anh ấy nhắn nhiều lắm, toàn nói những chuyện buồn… có hôm nửa đêm cũng gọi. Em sợ quá, không biết phải làm sao.” – vợ 2 rụt rè nói.

Vợ nhỏ đang ngồi bên cạnh, nghe vậy liền phụng phịu:
“Chồng thiệt ác, tự nhiên bày cái trò cho bà lớn đi gợi người ta. Giờ lỡ anh Huy mê thiệt thì sao?”

Tôi cười khẩy, đưa tay kéo cả hai vào lòng:
“Thì em xem đi, bà lớn có ai mê nổi ngoài anh đâu. Với lại, anh chỉ muốn giúp anh ấy vui thêm vài ngày cuối thôi mà.”

“Giúp gì kỳ cục… nhưng mà cũng đúng, lúc đi thăm về em thấy mặt bà lớn đỏ ửng, chắc có gì đó rồi hén?” – vợ nhỏ chọc, làm vợ 2 đỏ mặt, lấy tay đánh khẽ.

Bầu không khí trong phòng ngủ bỗng trở nên ấm áp và nghịch ngợm. Ba người chúng tôi quấn vào nhau, vừa bàn kế hoạch, vừa cười đùa, vừa trao nhau những cái chạm tay, ánh mắt đầy ẩn ý. Vợ nhỏ ngồi nép vào một bên, thi thoảng lại ghé môi thì thầm sát tai tôi, còn vợ lớn thì tựa vai, đôi mắt cứ thấp thoáng ánh ngại ngùng.


Ngày hôm sau, vợ 2 đi thăm anh Huy một mình. Trời mưa lất phất, không khí trong bệnh viện càng lạnh. Khi mọi người vừa rời khỏi phòng, chỉ còn lại hai người, anh Huy run run nắm lấy bàn tay vợ tôi.

“Anh sợ lắm… sợ đi rồi chẳng còn ai nhớ. Em… có thể cho anh một chút ấm áp cuối cùng không?”

Vợ tôi nghẹn lời, trong đầu chợt vang lên lời dặn của tôi: chỉ cần gợi mở, đừng vượt ranh giới. Cô ngồi xuống cạnh giường, khẽ cúi đầu, mái tóc rũ xuống vai, mùi hương quen thuộc lan tỏa. Anh Huy nhìn say đắm, ánh mắt không giấu nổi khao khát.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ một cái nghiêng nhẹ thôi cũng đủ chạm môi. Vợ tôi bối rối rút tay lại, đúng lúc điện thoại reo – tôi gọi. Như một cái phao, cô mỉm cười gượng gạo, đứng dậy:
“Anh nghỉ đi, để em rót nước cho.”

Ánh mắt anh Huy lạc lõng, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.


Tối hôm đó, cả ba lại ngồi bên nhau. Vợ 2 kể lại mọi chuyện, giọng run run. Tôi bật cười:
“Thế mà nếu hôm nay em chiều, chắc mai nhà mình có thêm mớ quà cảm ơn rồi.”

“Anh ác lắm!” – vợ lớn trách, nhưng trong ánh mắt vẫn còn vương chút xao động.

Vợ nhỏ thì bĩu môi:
“Thế lần sau để em đi thay nha. Biết đâu anh Huy lại thích em hơn.”

Cả ba phá lên cười. Tôi kéo cả hai vào lòng, bàn tay nghịch ngợm lướt qua những đường cong quen thuộc. Vợ nhỏ giả vờ chống cự nhưng rồi cũng rúc vào ngực tôi. Vợ lớn thì nép sát, hơi thở gấp gáp hơn bình thường.

Ánh đèn vàng trong phòng hắt xuống, soi rõ gương mặt hai người phụ nữ tôi yêu thương nhất. Khoảnh khắc ấy vừa ấm áp, vừa ngập ngụa dục vọng. Những cái chạm vô tình hóa thành hữu ý, những cái hôn lướt nhanh rồi thành nồng cháy. Tiếng cười dần nhường chỗ cho những tiếng thở gấp gáp.

Cả căn phòng chìm trong hơi thở nóng hổi của ba người. Giữa lúc cao trào, điện thoại lại vang lên. Tôi vội dừng, nhìn màn hình rồi thở dài:

“Người nhà anh Huy gọi…”

Tất cả cùng im lặng. Vợ lớn run run cầm máy, nghe xong chỉ còn biết buông rơi:
“Anh Huy… hôn mê rồi.”

Bầu không khí vốn nóng bỏng bỗng chốc nặng trĩu. Ba người ôm chặt lấy nhau, im lặng trong đêm tối.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

iNUyaSHA2501

Yếu sinh lý

Chương 12: Bí mật trong di chúc​

Tin dữ đến vào một sáng mưa nặng hạt. Anh Huy rơi vào hôn mê sâu, bác sĩ thở dài, bóng dáng trắng toát của ông trong phòng bệnh làm cả nhà như ngột thở. Người nhà họp khẩn. Không khí đặc quánh, ai cũng cố che giấu sự toan tính trong mắt.

Tin rò rỉ: anh Huy đã kịp lập di chúc. Nội dung chưa ai biết, nhưng có lời đồn rằng trong đó có nhắc đến một “người phụ nữ từng mang lại cho ông niềm vui cuối cùng”. Ngay lập tức, ánh mắt của vài người trong gia đình xoáy về phía vợ hai.

Cô nghe mà tim đập loạn. Chưa kịp phân trần, nỗi lo đã chồng chất. Trong lòng cô vừa thương cảm người đàn ông sắp lìa xa cõi đời, vừa sợ hãi sóng gió đang chực chờ.


Đêm đó, trong căn phòng quen thuộc, cả ba người ngồi quây tròn trên giường. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống, làm khuôn mặt ai cũng trở nên mềm mại hơn.

Vợ nhỏ chống cằm, cười nửa miệng:
– Xem ra bà lớn sắp thành người thừa kế rồi đó nha.

Vợ hai lườm yêu, giọng run run:
– Đừng trêu nữa. Em không biết có chuyện đó thật không, chỉ sợ gia đình họ kiếm cớ mà gây khó dễ.

Người chồng khoác vai cả hai, giọng vừa an ủi vừa tinh nghịch:
– Thì có thế nào cũng mặc. Ở đây, hai bà vẫn là của tôi. Ngoài kia ai tranh giành mặc kệ, về đến giường này thì chỉ còn chúng ta thôi.

Câu nói khiến không khí đang nặng nề bỗng tan chảy. Vợ nhỏ bật cười khúc khích, ngả đầu vào ngực chồng. Vợ hai thoáng đỏ mặt, nhưng rồi cũng tựa vào bên vai còn lại. Ba thân thể áp sát, hơi thở dần hòa vào nhau.

Người chồng cố tình chạm tay đùa nghịch, một bên vợ nhỏ khẽ đánh, bên kia vợ hai lại không dám tránh. Cả ba quấn quít, tiếng cười xen lẫn những nhịp thở gấp. Những cái hôn thoáng vội, những cái chạm vụng trộm, rồi tất cả rơi vào sự ấm áp khó dứt.

– Anh… thật là… – vợ hai thốt khẽ, mắt nhắm nghiền.
– Thì anh đâu có để em một mình đâu – chồng thì thầm.
– Bà lớn coi vậy mà cũng biết đỏ mặt ghê – vợ nhỏ cười ranh mãnh, rồi cũng bị kéo vào vòng ôm chung.

Căn phòng ngập tràn hơi ấm, ba người cứ thế quấn lấy nhau, vừa bàn kế, vừa để mặc trái tim dẫn lối. Ngoài kia, cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng trong đây, ngọn lửa âm ỉ càng cháy dữ dội.


Ngày hôm sau, anh Huy bất ngờ tỉnh lại trong chốc lát. Trước mặt gia đình, ông nắm lấy tay vợ hai, ánh mắt đục mờ mà tha thiết:
– Em… là nguồn sống cuối cùng của anh.

Cả căn phòng im phăng phắc. Những ánh nhìn xoi mói dồn hết vào cô. Vợ hai rơi nước mắt, vừa thương, vừa sợ hãi.

Tối ấy, trở về tổ ấm, cô kể lại tất cả, giọng run run. Chồng kéo cả hai vào lòng, cười trấn an:
– Dù ngoài kia có sóng gió gì, ở đây vẫn là chốn an toàn.

Vợ nhỏ phụng phịu:
– Nói nghe ngon lắm. Chỉ cần bà lớn nhớ, ở đây không được quên phần của tôi là được.

Cả ba lại bật cười, rồi rúc vào nhau. Cái ôm, cái hôn, những hơi thở gần sát da thịt – tất cả như một lời thề lặng lẽ: dù bão tố ngoài kia có thế nào, họ vẫn có nhau.


Vài ngày sau, gia đình họ Huy chính thức thông báo: di chúc sẽ được công bố. Không ai biết trong đó sẽ có gì, nhưng chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn.

Trong chăn ấm, ba người vẫn ôm nhau, nhưng đôi mắt ai cũng thấp thoáng lo âu. Sóng gió đang đến gần…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

daiduboypho

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 12: Bí mật trong di chúc​

Tin dữ đến vào một sáng mưa nặng hạt. Anh Huy rơi vào hôn mê sâu, bác sĩ thở dài, bóng dáng trắng toát của ông trong phòng bệnh làm cả nhà như ngột thở. Người nhà họp khẩn. Không khí đặc quánh, ai cũng cố che giấu sự toan tính trong mắt.

Tin rò rỉ: anh Huy đã kịp lập di chúc. Nội dung chưa ai biết, nhưng có lời đồn rằng trong đó có nhắc đến một “người phụ nữ từng mang lại cho ông niềm vui cuối cùng”. Ngay lập tức, ánh mắt của vài người trong gia đình xoáy về phía vợ hai.

Cô nghe mà tim đập loạn. Chưa kịp phân trần, nỗi lo đã chồng chất. Trong lòng cô vừa thương cảm người đàn ông sắp lìa xa cõi đời, vừa sợ hãi sóng gió đang chực chờ.


Đêm đó, trong căn phòng quen thuộc, cả ba người ngồi quây tròn trên giường. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống, làm khuôn mặt ai cũng trở nên mềm mại hơn.

Vợ nhỏ chống cằm, cười nửa miệng:
– Xem ra bà lớn sắp thành người thừa kế rồi đó nha.

Vợ hai lườm yêu, giọng run run:
– Đừng trêu nữa. Em không biết có chuyện đó thật không, chỉ sợ gia đình họ kiếm cớ mà gây khó dễ.

Người chồng khoác vai cả hai, giọng vừa an ủi vừa tinh nghịch:
– Thì có thế nào cũng mặc. Ở đây, hai bà vẫn là của tôi. Ngoài kia ai tranh giành mặc kệ, về đến giường này thì chỉ còn chúng ta thôi.

Câu nói khiến không khí đang nặng nề bỗng tan chảy. Vợ nhỏ bật cười khúc khích, ngả đầu vào ngực chồng. Vợ hai thoáng đỏ mặt, nhưng rồi cũng tựa vào bên vai còn lại. Ba thân thể áp sát, hơi thở dần hòa vào nhau.

Người chồng cố tình chạm tay đùa nghịch, một bên vợ nhỏ khẽ đánh, bên kia vợ hai lại không dám tránh. Cả ba quấn quít, tiếng cười xen lẫn những nhịp thở gấp. Những cái hôn thoáng vội, những cái chạm vụng trộm, rồi tất cả rơi vào sự ấm áp khó dứt.

– Anh… thật là… – vợ hai thốt khẽ, mắt nhắm nghiền.
– Thì anh đâu có để em một mình đâu – chồng thì thầm.
– Bà lớn coi vậy mà cũng biết đỏ mặt ghê – vợ nhỏ cười ranh mãnh, rồi cũng bị kéo vào vòng ôm chung.

Căn phòng ngập tràn hơi ấm, ba người cứ thế quấn lấy nhau, vừa bàn kế, vừa để mặc trái tim dẫn lối. Ngoài kia, cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng trong đây, ngọn lửa âm ỉ càng cháy dữ dội.


Ngày hôm sau, anh Huy bất ngờ tỉnh lại trong chốc lát. Trước mặt gia đình, ông nắm lấy tay vợ hai, ánh mắt đục mờ mà tha thiết:
– Em… là nguồn sống cuối cùng của anh.

Cả căn phòng im phăng phắc. Những ánh nhìn xoi mói dồn hết vào cô. Vợ hai rơi nước mắt, vừa thương, vừa sợ hãi.

Tối ấy, trở về tổ ấm, cô kể lại tất cả, giọng run run. Chồng kéo cả hai vào lòng, cười trấn an:
– Dù ngoài kia có sóng gió gì, ở đây vẫn là chốn an toàn.

Vợ nhỏ phụng phịu:
– Nói nghe ngon lắm. Chỉ cần bà lớn nhớ, ở đây không được quên phần của tôi là được.

Cả ba lại bật cười, rồi rúc vào nhau. Cái ôm, cái hôn, những hơi thở gần sát da thịt – tất cả như một lời thề lặng lẽ: dù bão tố ngoài kia có thế nào, họ vẫn có nhau.


Vài ngày sau, gia đình họ Huy chính thức thông báo: di chúc sẽ được công bố. Không ai biết trong đó sẽ có gì, nhưng chắc chắn sẽ là một cơn địa chấn.

Trong chăn ấm, ba người vẫn ôm nhau, nhưng đôi mắt ai cũng thấp thoáng lo âu. Sóng gió đang đến gần…
Cảm ơn mày, t ngưng viết rồi, hồi đó kịch bản chương cuối của t là vậy: a Huy theo t có giới thiệu ban đầu là có khả năng hội họa, rồi a ấy đề nghị sẽ dc vẽ khỏa thân bà cả 1 lần ,bà cả dấu ck và đã khỏa thân cho a ấy vẽ, rồi 1 bức họa tuyệt sắc xuất trần, bà cả đem lòng yêu a Huy tự lúc nào rồi cả 2 đã lạc lối. Bên cạnh đó con gái nuôi bà cả ở nước ngoài trở về nước thăm mẹ nhưng k may trong chuyến đi chơi cùng t lại bị mắc kẹt lại ở 1 nơi vì dịch covid, thế là lửa gần rơm, mối tình đầu mong manh tưởng lụi tàn ấy bỗng bừng cháy khiến cả 2 lầm dường lạc lối. Nhưng rồi sau góc khuất tình yêu họ vẫn nhận ra để rồi 1 phần Người trỗi dậy họ đã mạnh mẽ vượt qua những cám giỗ tình dục ấy để trở lại với nhau. Ko tình dục k là xấu nhưng đúng người đúng thời điểm còn k bạn sẽ là tội đồ thiên cổ. NGOẠI TÌNH
 

iNUyaSHA2501

Yếu sinh lý
Cảm ơn mày, t ngưng viết rồi, hồi đó kịch bản chương cuối của t là vậy: a Huy theo t có giới thiệu ban đầu là có khả năng hội họa, rồi a ấy đề nghị sẽ dc vẽ khỏa thân bà cả 1 lần ,bà cả dấu ck và đã khỏa thân cho a ấy vẽ, rồi 1 bức họa tuyệt sắc xuất trần, bà cả đem lòng yêu a Huy tự lúc nào rồi cả 2 đã lạc lối. Bên cạnh đó con gái nuôi bà cả ở nước ngoài trở về nước thăm mẹ nhưng k may trong chuyến đi chơi cùng t lại bị mắc kẹt lại ở 1 nơi vì dịch covid, thế là lửa gần rơm, mối tình đầu mong manh tưởng lụi tàn ấy bỗng bừng cháy khiến cả 2 lầm dường lạc lối. Nhưng rồi sau góc khuất tình yêu họ vẫn nhận ra để rồi 1 phần Người trỗi dậy họ đã mạnh mẽ vượt qua những cám giỗ tình dục ấy để trở lại với nhau. Ko tình dục k là xấu nhưng đúng người đúng thời điểm còn k bạn sẽ là tội đồ thiên cổ. NGOẠI TÌNH
là ông Huy khỏi bệnh à :)) thế thì câu chuyện đi theo chiều hướng khác hẳn roài
 
Bên trên