Nghe này.
Cái xã hội này nó ngu lắm, mà lại tưởng mình khôn.
Từ bé đến lớn, nó dạy mày rằng đàn ông phải có tiền, có xe, có nhà, có oai.
Phải alpha male, phải hổ báo, phải khiến đàn bà sợ, khiến đàn ông khác nể.
Mày lớn lên trong cái guồng xoáy đó, đến khi soi gương, nhìn mãi không nhận ra bản thân mình nữa.
Cười thì gồng, nói cũng gồng, yêu cũng gồng.
Mà càng gồng, càng lộ rõ cái yếu hèn.
Tao nói thật — đàn ông có tiền dễ sinh hư.
Không phải vì nó chịch nhiều con, mà vì nó dễ dãi với cảm xúc rẻ tiền.
Cảm xúc rẻ tiền là gì?
Là thứ khiến mày tưởng rằng mình đang hạnh phúc, trong khi thật ra mày chỉ đang bị dopamine dẫn dắt.
Mày quăng tiền ra, tưởng là đang “chinh phục”,
nhưng thật ra là mày đang mua ảo giác được yêu.
Phụ nữ cũng chỉ là con người thôi.
Họ biết vui, biết chán, biết ham, biết sợ.
Đừng thánh hóa, cũng đừng khinh.
Đừng nghĩ họ luôn cần một “đấng trượng phu”,
nhiều khi họ chỉ cần một thằng ngồi im, nghe họ nói mà không phán xét.
Mày làm được thế thôi là hơn 90% đàn ông ngoài kia rồi.
Mấy thằng thông minh hay chết ở chỗ sợ bị coi là ngu.
Nhưng mày đéo biết, đàn bà say thằng ngu thật lòng hơn là thằng khôn giả tạo.
Mày cứ thử một lần giả ngu xem, để họ dắt mày đi,
để họ thấy mày yếu một chút, ngây một chút,
thì chính lúc đó — họ lại mềm lòng, lại thương.
Còn mày gồng làm ông tướng, là tự khép mình vào vai hề thôi.
Tao từng nghĩ giá trị đàn ông là tiền, là địa vị.
Sau mới hiểu, tiền là giá trị của tiền, chứ không phải giá trị của tao.
Giá trị thật của tao là thứ không đong đếm được bằng cái ví.
Là khi tao ngồi một mình, không cần ai tán thưởng, vẫn thấy tâm an.
Là khi tao nghèo, nhưng vẫn giữ được khí chất và lòng tự trọng.
Là khi có gái đẹp trước mặt, tao biết mình muốn gì chứ không lao đầu vào.
Là khi tao nhận phần thiệt về mình, mà đéo mong báo đáp.
Đó mới là bản lĩnh.
Thằng nào hiểu được điều này, thì đời nó không cần làm vua cũng tự nhiên thành thằng ngồi trên đỉnh.
Vì nó không cần chứng minh gì nữa.
Còn mấy thằng suốt ngày khoe mình alpha,
chính là đang run sợ bên trong, chỉ khác là biết che đậy bằng tiếng hú và cái đồng hồ to.
Thôi, mày nghe tao nói thế thôi đủ rồi.
Cứ sống cho thật, đừng cố cho hay.
Đừng chạy theo mấy thước đo rẻ tiền mà người khác đặt ra.
Phụ nữ nào khinh mày vì mày nghèo, thì thương cho cái nghèo trong đầu nó.
Còn nếu gặp được người hiểu được cái nghèo của tâm hồn mày —
thì giữ lấy, đừng để mất.
Bởi đó mới là tài sản quý nhất mà đời này hiếm lắm mới có.