Sa Đọa Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch

_Doll_

Yếu sinh lý
Là tác giả của "Sa Đọa Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch", tôi bắt đầu viết bộ truyện này vào năm 2023, sau đại dịch COVID, lấy cảm hứng từ những câu chuyện đời thực về sự tha hóa dưới sức ép xã hội và dục vọng. Nhưng truyện vẫn chưa hoàn thành, chỉ được một phần, vì nhiều lý do công việc và bận rộn của cuộc sống. Nếu được sự đón nhận tích cực… tôi sẽ cố gắng dành ra thời gian để hoàn thành nó.

Truyện: Sa Ngã Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch

765FE2F4-9AA0-4670-B95D-9824500D87DE.jpeg

### Giới Thiệu Ngắn:

Trong bóng tối của những con phố Sài Gòn nhộn nhịp, một cô gái tưởng chừng như hoàn hảo dần bị cuốn vào vòng xoáy bí ẩn, nơi ranh giới giữa đức tin và dục vọng mờ nhạt. Liệu ánh sáng có trở lại, hay bóng tối sẽ nuốt chửng mãi mãi?

Chương 1: Hồn Nhiên Tuổi Thơ

Năm 2006, Sài Gòn đang chìm trong những ngày hè oi bức, nơi mà cái nắng gay gắt khiến mọi thứ dường như chậm lại, trừ nhịp sống hối hả của thành phố. Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, hòa quyện với tiếng xe máy ồn ào vọng từ con phố nhỏ ở quận 11.
Kim Liên, cô gái vừa tròn 17 tuổi sinh năm 1989, sống trên tầng 1 của một tòa chung cư cũ kỹ, nơi mà những bức tường đã phai màu theo năm tháng, nhưng vẫn giữ được sự ấm cúng của một mái nhà Công giáo truyền thống. Cuộc sống của cô lúc này vẫn còn là những ngày tháng hồn nhiên, trong sáng, chưa vương chút bụi trần của thế giới người lớn. Mỗi sáng thức dậy, Kim Liên thường mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành, rồi quỳ gối trước bàn thờ nhỏ trong phòng, cầu nguyện Chúa ban phước lành cho một ngày mới.

Gia đình Kim Liên là một bức tranh hoàn hảo về đức tin và sự giản dị. Cha cô, ông Minh, sinh năm 1967, quê gốc Thái Bình – một vùng đất miền Bắc nổi tiếng với những cánh đồng lúa xanh mướt và con người cần cù. Ông nội của Kim Liên, một người lính già, đã rời quê hương vào Sài Gòn sinh sống từ thời kháng chiến chống Mỹ, mang theo hành trang là những kỷ niệm về bom đạn và hy vọng về một tương lai bình yên. Tại đây, ông nội kết hôn với bà nội, một người phụ nữ Sài Gòn gốc, và sinh ra ông Minh giữa những năm tháng chiến tranh khốc liệt.
Ông Minh lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, học nghề in ấn từ nhỏ. Ban đầu, ông làm việc tại nhà, với chiếc máy in cũ kỹ đặt ở góc phòng khách, nơi mà mùi mực in tươi mới lan tỏa khắp nhà, khiến Kim Liên từ bé đã quen với những tờ giấy chi chít chữ nghĩa. Những năm sau, khi cuộc sống ổn định hơn, ông Minh chuyển sang làm dân phòng ở phường. Công việc đòi hỏi sự nghiêm túc, trách nhiệm cao, thường phải trực đêm hoặc xử lý những vụ việc nhỏ trong khu phố, nhưng ông luôn giữ được nụ cười hiền hậu và đức tin vững vàng. Ông Minh là trụ cột gia đình, dạy con gái về lòng trung thực và sự kiên cường, thường kể chuyện về quê hương Thái Bình vào những buổi tối quây quần, với giọng trầm ấm: "Quê cha đất tổ, dù xa cách nhưng luôn ở trong tim."

Mẹ cô, bà Lan, sinh năm 1969, quê gốc Gia Lai – vùng đất cao nguyên với những đồi cà phê xanh ngắt và gió heo may. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, với nụ cười ấm áp và đôi mắt biết nói, luôn mang đến sự bình yên cho cả nhà.
Bà làm nghề bảo mẫu ở trường tiểu học Trần Quốc Toản, chỉ cách nhà vài con phố, nơi bà chăm sóc những đứa trẻ nhỏ với tình yêu thương như con ruột. Mỗi sáng, bà dậy sớm nhất nhà, chuẩn bị bữa ăn giản dị – thường là bánh mì kẹp trứng hoặc cơm chiên – rồi tất bật đạp xe đến trường. Bà Lan thường kể cho các con nghe về tuổi thơ ở Gia Lai, nơi bà lớn lên giữa thiên nhiên hoang sơ, và cách mà đức tin Công giáo đã giúp bà vượt qua những khó khăn khi theo chồng vào Sài Gòn lập nghiệp. Bà là người giữ lửa cho gia đình, dạy Kim Liên và em gái về lòng nhân ái, về việc giúp đỡ người khác mà không mong đền đáp.

Nhà Kim Liên nằm gần nhà thờ Tân Phước, một nơi thiêng liêng với kiến trúc cổ kính, nơi tiếng chuông vang vọng báo hiệu giờ lễ mỗi sáng và chiều, không có khói nhang ngột ngạt như những ngôi chùa Phật giáo, mà chỉ có không khí trong lành, yên bình.
Nhà thờ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của gia đình. Mỗi Chúa Nhật, cả nhà dậy sớm, mặc quần áo sạch sẽ, đi bộ đến đó dự lễ. Kim Liên từ nhỏ đã gắn bó với nhà thờ, tham gia các hoạt động thiếu nhi, hát thánh ca và học giáo lý. Đến tuổi 17, cô đã trở thành huynh trưởng, phụ trách dạy giáo lý cho các em nhỏ vào mỗi chiều Chúa Nhật.
Những buổi dạy ấy là niềm vui lớn lao của cô: cô đứng trước lớp khoảng 20 em, với giọng nói nhẹ nhàng, kể về Chúa Giêsu, về các thánh tích, và hướng dẫn các em cầu nguyện. "Chúa yêu thương chúng ta vô điều kiện," cô thường nói, mắt lấp lánh, trong khi các em ngồi im phăng phắc, lắng nghe. Làm huynh trưởng khiến Kim Liên cảm thấy mình gần Chúa hơn, và cô luôn cố gắng sống theo lời Chúa dạy: ngoan ngoãn, lễ nghĩa, tránh xa những cám dỗ của tuổi trẻ.

Kim Liên là một cô gái xinh đẹp theo kiểu dịu dàng, truyền thống: da trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên, và nụ cười e ấp khiến ai nhìn cũng mến. Cô học giỏi ở trường THPT gần nhà, luôn đứng top lớp, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo. Cuộc sống của cô xoay quanh trường học, nhà thờ và gia đình.
Em gái cô, Yến Linh, kém cô 5 tuổi, sinh năm 1994, là một cô bé đáng yêu với mái tóc xoăn nhẹ, thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy sức sống, và nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Yến Linh rất gắn bó với chị, thường theo Kim Liên đến nhà thờ, học theo cách chị quỳ gối cầu nguyện hay hát thánh ca. Hai chị em hay chơi đùa trong căn phòng nhỏ, Yến Linh thích chị kể chuyện cổ tích Công giáo, và Kim Liên luôn chiều em, ôm em vào lòng mỗi tối trước khi ngủ. Gia đình bốn người sống giản dị nhưng hạnh phúc: sáng đi lễ, tối quây quần ăn cơm, ông Minh kể chuyện quê Thái Bình, bà Lan hát ru nhẹ nhàng, và hai chị em cười đùa vui vẻ.

Một buổi chiều tan học, khi Kim Liên đạp xe về nhà qua con phố quen thuộc, gió thoảng mang theo mùi hoa sữa đầu mùa, cô dừng lại ở công viên nhỏ gần chung cư – nơi các bạn trẻ thường tụ tập chơi thể thao hoặc đọc sách. Đó là nơi cô tình cờ gặp Khanh, chàng trai lớn hơn cô 3 tuổi, sinh năm 1986, đang học năm cuối đại học. Khanh cao ráo, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sáng và nụ cười thân thiện, nhà anh ở quận Tân Bình nhưng thường ghé quận 11 thăm bạn bè.

Hôm ấy, Khanh đang ngồi trên ghế đá đọc sách dưới gốc cây phượng già, còn Kim Liên vô tình va xe đạp vào cạnh ghế, khiến cuốn sách rơi xuống đất. "Ôi, xin lỗi anh!" cô đỏ mặt, vội cúi xuống nhặt, tim đập thình thịch vì ngại ngùng. Khanh cười hiền, cầm sách lên: "Không sao đâu em, anh là Khanh. Em tên gì vậy? Trông em học sinh trường gần đây hả?" Kim Liên e thẹn trả lời: "Em là Kim Liên, học lớp 11 ở Nguyễn Hiền ạ." Từ câu nói ấy, họ làm quen, trò chuyện về trường lớp, về những cuốn sách hay, và Khanh mời cô một que kem ở quán ven công viên.

Những ngày sau, Khanh thường chờ Kim Liên ở cổng trường, trên chiếc xe đạp cũ kỹ của anh. Anh chở cô dạo quanh quận 11, dừng ở những quán nước nhỏ, kể về ước mơ trở thành kỹ sư cơ khí, về cuộc sống sinh viên đầy thú vị. Kim Liên lắng nghe, cảm thấy tim mình rung động lạ lùng – một thứ tình cảm thơ ngây, trong sáng của tuổi học trò. "Em đẹp lắm, Liên ơi, như một bông hoa mới nở," Khanh thì thầm một lần, khi họ ngồi bên hồ nước trong công viên, tay anh vô tình chạm tay cô. Kim Liên đỏ mặt, nhưng trong lòng ấm áp, như được Chúa ban tặng một món quà đặc biệt.
Tình yêu len lỏi nhẹ nhàng: những buổi chiều dạo chơi, ăn kem que, kể chuyện trường lớp, nắm tay nhau dưới tán cây xanh. Cô chưa biết gì về tình dục, chưa từng nghĩ đến những đụng chạm sâu xa; với cô, tình yêu chỉ là những rung động đầu đời, những nụ hôn phớt trên má đầy e ấp.

Mỗi tối, trở về nhà, Kim Liên cầu nguyện Chúa: "Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài vì đã mang anh Khanh đến. Xin Chúa giữ gìn tình cảm này trong sáng." Cha mẹ cô chưa biết về Khanh, vì ông Minh nghiêm khắc với chuyện tình cảm tuổi teen, nhưng Yến Linh tinh nghịch hay trêu chị: "Chị có bạn trai rồi hả? Sao chị cười một mình hoài vậy?" Kim Liên cười, ôm em: "Chị chỉ có Chúa và gia đình thôi, nhưng... có lẽ chị đang thích một anh chàng tốt bụng." Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm, Kim Liên vẫn giữ sự hồn nhiên, tham gia nhà thờ tích cực hơn, dạy giáo lý với niềm vui lớn lao. Nhưng tình cảm với Khanh ngày càng sâu đậm, những buổi hẹn bí mật khiến cô hồi hộp, xen lẫn chút lo lắng vì sợ cha mẹ phát hiện.
Khanh tôn trọng cô, chưa từng đi quá giới hạn, chỉ là những cái ôm nhẹ nhàng, những lời ngọt ngào khiến trái tim cô rung động.

Một buổi chiều mưa tầm tã, họ trú dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, Khanh ôm cô vào lòng để che mưa, thì thầm: "Anh muốn bên em mãi mãi." Kim Liên cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, nhưng cũng lo lắng về tương lai – cô sắp thi đại học, còn Khanh sắp tốt nghiệp. Bà Lan nhận ra con gái thay đổi, hay mơ mộng, bà nhẹ nhàng khuyên: "Con gái lớn rồi, nhưng phải giữ gìn đức tin, đừng để tình cảm làm lạc lối." Ông Minh thì bận rộn với công việc dân phòng, nhưng vẫn dành thời gian dạy con về trách nhiệm: "Cuộc đời nhiều cám dỗ, nhưng Chúa sẽ dẫn dắt nếu con ngoan đạo." Yến Linh, cô bé 12 tuổi, hay lén theo chị ra công viên, nhưng giữ bí mật vì yêu chị.

Kim Liên bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những cảm xúc về Khanh: "Hôm nay anh ấy nắm tay em, tim em đập nhanh quá. Lạy Chúa, đây có phải tình yêu thật sự?" Cô vẫn học giỏi, tham gia các hoạt động nhà thờ, như tổ chức lễ Giáng Sinh nhỏ cho các em thiếu nhi, nơi cô hát thánh ca với giọng trong trẻo. Khanh một lần theo cô đến nhà thờ, đứng ngoài cửa nhìn, nhưng chưa dám vào vì không theo đạo. "Anh sẽ học về Chúa vì em," anh hứa. Tình cảm ấy khiến Kim Liên cảm thấy mình như một thiên thần nhỏ, bay bổng trong thế giới trong sáng, chưa vương chút dục vọng hay phức tạp.

Những tháng ngày ấy trôi qua nhanh chóng, với những kỷ niệm đẹp đẽ: dạo chơi ở công viên Lãnh Binh Thăng gần quận 11, ăn bánh mì thịt nướng, cười đùa dưới nắng chiều. Kim Liên cảm thấy cuộc đời thật đẹp, với gia đình yêu thương, đức tin vững vàng, và tình yêu học trò ngây thơ. Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng cuộc sống sẽ có những thay đổi, và cô cầu nguyện Chúa dẫn dắt. Yến Linh ngày càng thân thiết, hai chị em hay nằm tâm sự về tương lai: "Chị sẽ làm giáo viên, dạy các em về Chúa," Kim Liên mơ mộng. "Em sẽ theo chị," Yến Linh cười.

Và cứ thế, tuổi 17 của Kim Liên trôi qua trong sự hồn nhiên, với Khanh như một phần không thể thiếu, nhưng vẫn giữ khoảng cách trong sáng. Cô chưa hay biết rằng, những rung động đầu đời này chỉ là khởi đầu cho hành trình dài đầy biến cố sau này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 2: Nụ Hôn Ngọt Ngào Dưới Cơn Mưa Nhiệt Đới

Mùa hè năm ấy, những con phố quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống ngập tràn ánh nắng chang chang, xen lẫn những cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút nước. Kim Liên, giờ đã quen với sự hiện diện của Khanh, thường đạp xe đến công viên nhỏ gần nhà vào mỗi chiều tan học, nơi tiếng cười đùa của đám trẻ hòa quyện với tiếng chim hót trên những tán cây phượng. Cô vẫn giữ vẻ hồn nhiên, váy trắng phớt hồng bay nhẹ trong gió, thánh giá bạc lấp lánh trên cổ, nhưng trong lòng cô, một cảm giác mới mẻ đang lớn dần – rung động đầu đời khi nghĩ về nụ cười ấm áp của Khanh. Cô viết trong nhật ký: "Hôm nay con gặp anh ấy, tim con đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lạy Chúa, xin giữ con trong sáng."

Khanh, chàng trai 20 tuổi đang học năm cuối đại học, luôn xuất hiện với nụ cười thân thiện, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, và đôi mắt sáng long lanh như biết nói. Anh thường mang theo một cuốn sách cũ hoặc một chai nước mát, sẵn sàng chờ cô dưới gốc cây quen thuộc. Hôm nay, anh đề nghị: "Em, đi dạo với anh chút nhé? Có chỗ bán chè ngon lắm." Kim Liên gật đầu, má hồng rực, tim đập thình thịch. Họ đạp xe song song qua những con đường rợp bóng cây, dừng lại ở một quán chè nhỏ ven đường, nơi mùi đường caramel quyện với lá dứa thơm lừng. Khanh gọi hai ly chè ba màu, đậu xanh béo ngậy, đậu đỏ ngọt ngào, và nước cốt dừa mát lạnh. "Em ăn thử đi, ngon lắm," anh nói, đẩy ly chè về phía cô. Cô mỉm cười, thìa chè tan trên đầu lưỡi, ngọt ngào như cảm giác đang len lỏi trong lòng.

Bất ngờ, một cơn mưa ào ào trút xuống, những hạt nước lớn rơi lộp độp trên mái tôn quán chè. Khanh kéo cô chạy vào một mái hiên gần đó, cả hai ướt sũng, tóc cô dính vào má, váy bám chặt vào thân hình thon thả. Anh nhìn cô, cười: "Em ướt hết rồi, lạnh không?" Cô lắc đầu, nhưng cơ thể run nhẹ vì gió mát. Khanh bạo dạn hơn, ôm nhẹ vai cô để sưởi ấm, hơi thở anh phả vào tóc cô, mang theo mùi hương nam tính thoang thoảng. Tim cô đập loạn, và bất ngờ, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, mềm mại như cánh hoa sữa rơi. "Anh... anh xin lỗi," anh lúng túng, nhưng mắt cô sáng lên, mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Đó là nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào mà e ấp, khiến cô cảm thấy cả thế giới như ngừng trôi dưới cơn mưa.

Tối về, điện thoại cô rung lên với tin nhắn SMS từ Khanh: "Hôm nay mưa đẹp vì có em. Ngủ ngon nhé." Cô nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký, viết: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng con sợ trái tim mình đang xa rời đức tin." Bà Lan, mẹ cô, nhận thấy con gái hay mơ màng, hỏi: "Liên, con sao vậy? Mẹ thấy con cười một mình hoài." Cô đỏ mặt, kể mơ hồ: "Dạ, con gặp một anh bạn, anh ấy tốt lắm." Bà Lan cười hiền: "Mẹ tin con, nhưng cẩn thận nhé, con gái phải giữ mình." Ông Minh, ba cô, nghiêm giọng hơn khi nghe mẹ kể lại: "Con phải giữ đức tin, đừng để tình cảm làm lạc lối." Yến Linh, em gái cô, tò mò chen vào: "Chị gặp ai mà cười hoài vậy? Kể em nghe đi!" Cô xoa đầu em, chỉ cười: "Chị gặp một người bạn thôi, Linh đừng tò mò."

Những ngày sau, Kim Liên và Khanh hẹn nhau nhiều hơn. Anh tặng cô một cuốn thơ Xuân Quỳnh, những dòng chữ đầy cảm xúc khiến cô đọc ngấu nghiến. Họ cùng ngồi dưới gốc cây, cô kể về những buổi dạy giáo lý, về cách các em nhỏ trong nhà thờ nắm tay cô hỏi chuyện Chúa. Khanh lắng nghe, ánh mắt đầy tò mò: "Em kể hay lắm, anh chưa bao giờ nghĩ về đức tin như vậy." Cô mỉm cười, lòng lâng lâng, nhưng sự thân mật ngày càng lớn khiến cô lo lắng. Linh mục Minh, trong một buổi trò chuyện sau lễ, khuyên cô: "Con ơi, tình yêu tuổi trẻ đẹp nhưng dễ mong manh. Hãy cầu nguyện để Chúa dẫn đường." Cô gật đầu, nhưng mỗi lần gặp Khanh, trái tim cô lại không nghe lời.

Một buổi tối, khi cô đạp xe về nhà, cơn mưa lại trút xuống, cô đứng dưới mái hiên chờ tạnh. Khanh xuất hiện, áo ướt sũng, cười: "Em lại để mưa làm ướt rồi kìa." Anh đưa cô chiếc áo khoác cũ của mình, mùi vải cũ thoang thoảng khiến cô thấy an toàn. Họ đứng dưới mái hiên, nói về những giấc mơ, và anh nắm tay cô, ngón tay đan chặt, ấm áp. Cô run run, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng khi về đến chung cư, cô nghe tiếng bước chân lạ lùng phía sau, như ai đó dõi theo. Cô ngoảnh lại, chỉ thấy bóng tối, lòng bỗng lạnh buốt. "Lạy Chúa, ai đang theo con?" cô thì thầm, giấc ngủ chập chờn với hình ảnh Khanh xen lẫn một bóng đen mơ hồ.

Lan, cô bạn dạy giáo lý, ghen tị, thì thầm với bạn bè: "Liên giả vờ ngoan hiền, đi mưa với trai hoài." Tin đồn lan đến tai bà Lan, mẹ cô, khiến bà lo lắng: "Con ơi, mẹ nghe người ta nói con đi với con trai nhiều. Có thật không?" Kim Liên lắc đầu, mắt rưng rưng: "Không đâu mẹ, con chỉ gặp bạn thôi." Nhưng trong lòng cô, sự bất an lớn dần. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng tin đồn của Lan làm con sợ mất đi sự trong sạch." Một đêm, cô tỉnh giấc bởi tiếng gió rít ngoài cửa sổ, như có ai thì thầm: "Cẩn thận, con đường này nguy hiểm." Cô cầu nguyện, nhưng hình ảnh Khanh và nụ hôn dưới mưa vẫn quấn lấy tâm trí cô, kéo cô vào một lằn ranh giữa đức tin và tình yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 3: Lời Thì Thầm Từ Thánh Đường Thiêng Liêng

Những ngày cuối hè, không khí quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống trở nên dịu mát hơn, nhưng lòng cô lại rối bời bởi những rung động mới mẻ với Khanh. Cô vẫn giữ vẻ hồn nhiên, mặc áo dài trắng tinh khôi khi đến nhà thờ, thánh giá bạc lấp lánh trên cổ, nhưng mỗi lần nghĩ đến nụ hôn dưới mưa, tim cô lại đập loạn nhịp. Cô viết trong nhật ký: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng con sợ trái tim mình đang lạc lối. Xin Người dẫn dắt con." Nhà thờ thân quen, với tiếng chuông vang vọng mỗi Chúa Nhật, trở thành nơi cô tìm đến để cầu nguyện, hy vọng tìm lại sự bình yên.

Kim Liên, giờ đã quen với vai trò huynh trưởng, thường dành cuối tuần để dạy giáo lý cho các em nhỏ. Hôm nay, cô đứng trước nhóm trẻ, ánh mắt long lanh kể chuyện về Chúa Giê-su chữa lành người mù. Các em nhỏ nắm tay cô, hỏi: "Chị Liên, Chúa có thật không? Sao Người tốt thế?" Cô mỉm cười, giọng trong trẻo: "Có chứ, Chúa luôn ở bên chúng ta, như ánh sáng dẫn đường." Nhưng khi các em ra về, cô ngồi một mình trong góc nhà thờ, dưới ánh nến lung linh, lòng nặng trĩu. Nụ hôn của Khanh, SMS ngọt ngào, và tiếng bước chân lạ đêm trước khiến cô bối rối. Cô quỳ trước tượng Đức Mẹ, thì thầm: "Lạy Chúa, con phải làm sao khi tim con không ngừng nghĩ về anh ấy?"

Bà Lan, mẹ cô, nhận thấy con gái trầm tư hơn, kéo cô vào bếp sau bữa tối. Mùi cá kho tộ thơm lừng, bà vừa đảo nồi vừa hỏi: "Liên, dạo này con hay thẫn thờ. Có chuyện gì kể mẹ nghe không?" Kim Liên lắc đầu, giúp mẹ rửa rau, lí nhí: "Dạ, con chỉ hơi mệt thôi." Bà Lan ngừng tay, nhìn cô bằng ánh mắt hiền hậu: "Mẹ từng trẻ như con, mẹ biết tình yêu tuổi này đẹp nhưng dễ làm con lạc lối. Nếu có gì, nói với mẹ nhé." Cô gật đầu, nhưng lòng cô rối như tơ vò. Ông Minh, ba cô, sau một đêm tuần tra, trở về với khuôn mặt mệt mỏi, nghiêm giọng: "Liên, con là con gái lớn, phải giữ mình, đừng để ba mẹ lo." Cô cúi đầu, lòng thêm nặng.

Yến Linh, em gái cô, giờ 12 tuổi, vẫn tò mò như mọi khi. Một tối, khi hai chị em nằm trên giường, Yến Linh ôm bức tranh vừa vẽ – hình nhà thờ với ánh nến vàng – hỏi: "Chị, chị thích anh nào phải không? Em thấy chị cười hoài." Kim Liên xoa đầu em, cười gượng: "Linh đừng đoán bừa, chị chỉ có bạn thôi." Nhưng Yến Linh cười tinh nghịch: "Em biết mà, chị đỏ mặt kìa!" Câu nói trẻ con của em khiến cô bật cười, nhưng cũng làm cô nghĩ về Khanh, về nụ hôn dưới mưa, và lòng lại xao động.

Khanh vẫn gặp cô ở công viên gần nhà, mỗi lần đều mang theo một món quà nhỏ: lúc là cuốn sách thơ, lúc là chiếc kẹp tóc bằng gỗ khắc hoa. Hôm nay, anh chở cô trên xe đạp, dạo qua những con đường rợp bóng cây, dừng lại ở một hàng nước mía ven đường. Mùi mía ép ngọt lịm, tiếng đá xay lạch cạch khiến cả hai cười đùa. "Em thích uống gì ngoài nước mía?" anh hỏi, giọng ấm áp. Cô cười: "Dạ, em thích trà sữa, nhưng ít ngọt thôi." Anh gật đầu, hứa: "Lần sau anh mua trà sữa cho em." Sự quan tâm của anh khiến cô lâng lâng, nhưng khi anh nắm tay cô, ngón tay đan chặt, cô lại cảm thấy một chút lo âu len lỏi. "Anh thích em thật không?" cô hỏi nhỏ, mắt nhìn xuống đất. Khanh cười, nắm tay cô chặt hơn: "Thật chứ, em là cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp."

Nhưng sự thân mật ngày càng lớn khiến Kim Liên lo lắng. Trong một buổi dạy giáo lý, Lan, cô bạn cùng nhóm, ghen tị với Kim Liên, cố tình làm rơi xấp bài tập của cô trước mặt các em nhỏ, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói: "Đừng tưởng cô ngoan hiền." Kim Liên nhặt bài lên, lòng như bị kim châm, nhưng cô im lặng, tiếp tục kể chuyện cho các em. Sau buổi lễ, linh mục Minh gọi cô lại, giọng hiền từ: "Con ơi, ta nghe người ta nói con hay đi với một chàng trai. Tình yêu tuổi trẻ đẹp, nhưng con phải giữ trái tim trong sạch." Cô gật đầu, mắt rưng rưng: "Dạ, con hiểu, thưa cha." Nhưng khi rời nhà thờ, cô cảm thấy ánh mắt của Lan như dao sắc, đầy ghen tị không che giấu.

Đêm đó, Kim Liên quỳ cầu nguyện lâu hơn thường lệ. Cô mở cuốn Kinh Thánh, lật đến một trang quen thuộc, nhưng bất ngờ, một mẩu giấy nhỏ rơi ra, nét chữ nguệch ngoạc: "Dục vọng đang gọi con." Tay cô run rẩy, lòng lạnh buốt như băng. Cô nhìn quanh, nhà thờ vắng lặng, chỉ có ánh nến chập chờn. "Lạy Chúa, ai để lại lời này?" cô thì thầm, giọng lạc đi. Cô nhét mẩu giấy vào túi, không dám nói với ai, nhưng nỗi sợ bóp nghẹt trái tim cô. Nhật ký của cô đêm ấy: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng mẩu giấy này làm con run sợ. Có phải con đang đi sai đường?"

Những ngày sau, cô cố giữ khoảng cách với Khanh, nhưng anh vẫn nhắn tin mỗi tối: "Em ổn không? Anh nhớ em." Cô đọc tin nhắn, lòng xao động, nhưng mẩu giấy bí ẩn và lời khuyên của linh mục Minh khiến cô do dự. Một buổi chiều, cô đến công viên, thấy Khanh đang đợi với nụ cười quen thuộc. Anh đưa cô một ly trà sữa ít ngọt, đúng như cô thích. "Em sao thế? Dạo này ít nói với anh," anh hỏi, giọng lo lắng. Cô lắc đầu, cười gượng: "Dạ, em chỉ hơi mệt." Nhưng khi anh nắm tay cô, cô cảm thấy một luồng ấm áp, như muốn xua tan nỗi sợ. Tuy nhiên, khi đạp xe về nhà, cô lại nghe tiếng bước chân lạ phía sau, nhanh hơn, gần hơn. Cô ngoảnh lại, chỉ thấy bóng tối, nhưng lòng cô như chìm vào vực sâu. "Lạy Chúa, con phải làm sao?" cô thì thầm, giấc ngủ đêm ấy đầy những cơn mộng mị, hình ảnh Khanh xen lẫn mẩu giấy bí ẩn, như một lời cảnh báo không rõ ràng.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 4: Cánh Cửa Đại Học Và Những Kết Nối Bất Ngờ

Những ngày đầu thu, không khí quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống se lạnh, mang theo mùi lá khô xào xạc trên những con đường nhỏ, hòa quyện với tiếng rao hàng của cô bán xôi buổi sớm, mùi đậu xanh thơm lừng từ chiếc xe đẩy gỗ cũ. Kim Liên, giờ 19 tuổi, vừa thi đậu đại học chuyên ngành tài chính, bước vào một thế giới mới rộng lớn hơn, nơi những giảng đường ngập ánh sáng và tiếng cười rộn rã của sinh viên. Cô mơ ước một công việc ổn định để phụ giúp gia đình, để ông Minh, ba cô, không phải tuần tra đêm khuya trên chiếc xe máy kêu khục khặc, và bà Lan, mẹ cô, bớt vất vả với nghề bảo mẫu chăm trẻ. Trường đại học cách nhà không xa, chỉ một chuyến xe buýt ngắn qua những con đường rợp bóng cây, nhưng cô vẫn trở về mỗi tối, vì ông Minh nghiêm khắc: "Con gái lớn rồi, nhưng phải về nhà, ba mẹ yên tâm hơn." Bà Lan chuẩn bị cơm hộp mỗi sáng, mùi thịt kho tàu thơm lừng với chút tiêu đen cay nồng, kèm lời dặn dịu dàng: "Con học giỏi, giữ đức tin nhé." Kim Liên gật đầu, lòng đầy háo hức xen lẫn lo âu, vì ký ức về Khanh – rung động đầu đời – vẫn âm ỉ, dù mẩu giấy bí ẩn trong Kinh Thánh tuần trước khiến cô bất an.

Ngày nhập học, ông Minh chở cô trên chiếc xe máy cũ, tiếng động cơ khục khặc hòa vào dòng xe cộ tấp nập, mùi khói bụi phố phường thoảng qua. Cô mặc áo sơ mi trắng giản dị, tóc buộc đuôi ngựa, tay ôm cặp sách, lòng lâng lâng khi nhìn những tòa nhà giảng đường cao vút, cửa kính phản chiếu ánh nắng vàng nhạt như những tấm gương lấp lánh. "Ba, con sẽ cố gắng," cô nói, ánh mắt sáng như ngôi sao. Ông Minh gật đầu, ria mép bạc rung nhẹ dưới ánh hoàng hôn: "Ba tin con, nhưng đừng để phố thị làm con quên nhà thờ." Sau ngày nhập học, cô trở về chung cư khi ánh hoàng hôn buông xuống, mệt mỏi nhưng tràn đầy háo hức. Yến Linh, em gái cô, giờ 14 tuổi, chạy ra đón chị ở cửa, tay cầm một chiếc vòng tay tự làm bằng dây len đỏ rực: "Chị, em làm tặng chị để chúc chị học giỏi!" Cô xoa đầu em, cười rạng rỡ: "Cảm ơn Linh, chị sẽ đeo." Vào phòng, cô quỳ trước bức tượng Đức Mẹ nhỏ, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt hiền từ, thì thầm: "Lạy Chúa, con bước vào thế giới mới, nhưng con vẫn nhớ anh ấy. Xin Người giữ con trong sạch."

3FC7B1B5-8D51-422D-AF72-F0E9072C2585.jpeg


Ở giảng đường, Kim Liên nhanh chóng hòa nhập với bạn bè mới. Cô kết thân với Minh Anh, một cô gái tóc ngắn năng động, luôn mặc áo phông in hình vui nhộn, giọng nói bộc trực vang lên giữa tiếng cười rộn rã. Một chiều, Minh Anh kéo cô vào thư viện trường, nơi những giá sách gỗ cũ kỹ xếp chồng, mùi giấy cũ thoang thoảng hòa với tiếng lật sách sột soạt. "Liên, mày phải mượn cuốn kinh tế này, hay lắm!" Minh Anh cười lớn, tay chỉ vào một cuốn sách bìa xanh dày cộp. Kim Liên cười theo, lật từng trang, ánh mắt lấp lánh khi đọc về những mô hình tài chính, nhưng lòng cô bỗng chùng xuống khi Minh Anh trêu: "Mày hay nhận tin nhắn từ ai mà cười hoài vậy?" Cô đỏ mặt, lắc đầu: "Tao chỉ học thôi, đừng đoán bừa!" Nhưng trong lòng, cô nghĩ đến Khanh, đến nụ hôn dưới mưa, và một chút lo âu len lỏi, như tiếng chuông nhà thờ vọng lại từ xa.

Mỗi Chúa Nhật, cô vẫn dự lễ đều đặn, quỳ trước tượng Đức Mẹ trong nhà thờ thân quen, ánh nến lung linh chiếu lên những bức tranh kính màu, mùi nhang thoang thoảng hòa với tiếng chuông vang vọng. Cô cầu nguyện: "Lạy Chúa, con nhớ anh ấy, nhưng con sợ trái tim mình lạc lối. Xin Người dẫn dắt." Nhưng ký ức về Khanh – nụ cười ấm áp, cuốn thơ Xuân Quỳnh với những dòng chữ viết tay, chiếc áo khoác cũ thoảng mùi vải – vẫn bám víu, khiến cô bối rối. Cô cố nhắn tin trả lời anh thưa dần, nhưng một tin nhắn từ anh qua Yahoo Messenger: "Em khỏe không? Anh nhớ em," khiến lòng cô xao động, như ngọn gió làm rung những chiếc lá khô ngoài cửa sổ. Một buổi chiều, cô đi ngang nhà thờ trên đường về, ánh nến lung linh qua cửa kính, cô dừng lại, quỳ xuống, thì thầm: "Lạy Chúa, con phải làm sao để quên anh ấy?" Nhưng sâu thẳm, cô biết trái tim mình chưa sẵn sàng buông bỏ.

943BDAF8-B8BB-46BA-BD24-C391DFB934D6.jpeg


Để bổ trợ kỹ năng cho ngành tài chính, cô đăng ký một khóa học tiếng Anh buổi tối tại trung tâm gần trường. Trong lớp học, ánh đèn huỳnh quang sáng rực, mùi phấn bảng thoang thoảng, tiếng lật vở kêu sột soạt, cô ngồi ở bàn cuối, chăm chú ghi chép. Một buổi, cô vô tình làm rơi cây bút bi, nó lăn xuống sàn, và một chàng trai ngồi cạnh nhặt lên, cười hiền: "Em, bút của em đây." Đó là Vương, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, đang làm điều tra viên tập sự. Anh cao ráo, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sâu thẳm, mặc áo thun polo xanh nhạt, toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng dễ gần. Kim Liên đỏ mặt, lí nhí: "Dạ, cảm ơn anh." Vương cười, giọng trầm ấm: "Anh là Vương, em tên gì?" Cô đáp: "Dạ, em là Kim Liên." Họ bắt đầu trò chuyện, về bài học, về những con đường nhộn nhịp ngoài kia, và cô thấy anh khác với Khanh – điềm tĩnh, chững chạc, không mang lại cảm giác lo âu mơ hồ.

Những buổi học sau, Vương thường ngồi cạnh cô, chia sẻ vở ghi chép hoặc hỏi han về bài tập. Anh kể về công việc điều tra, giọng trầm: "Anh mới ra trường, còn vụng lắm, nhưng thích cái cảm giác tìm ra sự thật." Cô cười, chia sẻ: "Em học tài chính, muốn giúp ba mẹ sau này." Vương gật đầu, ánh mắt đầy cảm thông: "Em mạnh mẽ lắm, Liên." Một tối, sau giờ học, anh đề nghị: "Em, đi uống nước với anh không? Gần đây có quán cà phê phin hay lắm." Kim Liên do dự, nhớ đến Khanh, nhưng gật đầu: "Dạ, được ạ." Họ ngồi ở một quán nhỏ, bàn gỗ cũ kỹ phủ ánh đèn vàng ấm áp, mùi cà phê phin đắng ngắt quyện với tiếng nhạc Trịnh du dương. Vương kể chuyện hài về những ngày tập huấn ở học viện, khi anh suýt làm rơi khẩu súng trong giờ tập bắn, cô cười khúc khích, lòng nhẹ nhàng hơn, như thể nỗi lo về Khanh tan biến trong khoảnh khắc.

Những buổi sau, Vương bắt đầu chở cô đi dạo sau giờ học trên chiếc xe máy cũ nhưng chắc chắn. Họ lượn qua những con đường rợp bóng cây, gió mát rượi thổi qua tóc cô, mang theo mùi lá khô đầu thu xen lẫn khói bụi phố phường. Anh kể về một lần suýt ngã trong buổi tập bắn súng, giọng trầm đầy hài hước: "Anh ngã mà vẫn cố giữ súng, buồn cười lắm!" Cô bật cười, quên đi lo âu, tim đập nhanh khi anh liếc nhìn cô qua gương xe. Nhưng mỗi lần về nhà, cô lại nghĩ đến Khanh, đến mẩu giấy bí ẩn trong Kinh Thánh, và lòng cô rối bời. Cô ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên bức tường cũ, mở cuốn sổ tay, viết: "Lạy Chúa, con gặp anh Vương, anh ấy tốt, nhưng con vẫn nhớ anh Khanh. Con phải làm sao?" Bà Lan, mẹ cô, thấy con gái trầm tư, bước ra từ phòng ngủ, ngồi bên: "Liên, con học ổn không? Mẹ thấy con hay thẫn thờ." Cô cười gượng: "Dạ, con ổn, chỉ hơi mệt vì bài vở." Nhưng trong lòng, cô lo sợ tình cảm mới sẽ làm cô lạc lối.

Một buổi tối, sau giờ học, Vương chở cô đi dạo, dừng lại ở một con đường ven sông, nơi ánh đèn phố phản chiếu lung linh trên mặt nước đen kịt, tiếng sóng vỗ nhẹ hòa với tiếng côn trùng râm ran. Anh nắm tay cô, ngón tay đan chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa: "Liên, anh thích nói chuyện với em. Em có muốn đi chơi cuối tuần không?" Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng nhớ đến lời linh mục Minh trong buổi lễ tuần trước: "Tình yêu tuổi trẻ dễ mong manh." Cô lắc đầu nhỏ: "Dạ, em bận, cuối tuần em dạy giáo lý." Vương cười, không ép: "Vậy để khi khác nhé." Nhưng khi về nhà, cô nhận được tin nhắn từ Khanh qua Yahoo Messenger, sau thời gian dài im lặng: "Em ổn không? Anh vẫn nghĩ về lần gặp ở công viên." Lòng cô như bị xé đôi, giữa ký ức ngọt ngào với Khanh và cảm giác mới mẻ với Vương. Cô ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên cuốn sổ tay, thì thầm: "Lạy Chúa, con gặp anh Vương, nhưng hình bóng Khanh bám víu, đẩy con đến một ngã rẽ giữa quá khứ và hiện tại. Xin Người giúp con giữ trái tim trong sáng."

Đêm đó, cô mở cuốn sách bài tập tiếng Anh, lật từng trang, nhưng bất ngờ, một mẩu giấy nhỏ rơi ra, nét chữ nguệch ngoạc: "Tình yêu mới, cám dỗ mới." Tay cô run rẩy, lòng lạnh buốt như băng. Cô lục lại sách, hy vọng tìm manh mối, nhưng chỉ thấy những dòng chữ nguệch ngoạc của chính mình. Cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạc vào màn đêm, cảm giác ai đó đang rình rập khiến giấc ngủ trốn chạy. Ngày hôm sau, cô kể với Minh Anh về mẩu giấy, giọng run run: "Minh Anh, mày có thấy ai lạ gần tao không?" Minh Anh nhíu mày, lắc đầu: "Không, nhưng mày cẩn thận, ai đó chắc để ý mày rồi." Cô gật đầu, lòng nặng trĩu, như thể một bóng đen vô hình đang bám theo.

Tại nhà thờ, cô dạy giáo lý như thường lệ, dẫn dắt các em nhỏ đọc Kinh Thánh, giọng trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nhưng ánh mắt Lan, cô bạn cùng nhóm, vẫn sắc lạnh, như thể ghen tị với sự ngoan hiền của cô. Trong một buổi học nhóm sau lễ, Lan cố ý chen vào, hỏi lớn trước bạn bè: "Liên, mày hay đi với mấy anh đúng không? Ai mà may mắn thế?" Cô đỏ mặt, lắc đầu: "Đừng nói bừa, tao chỉ học thôi." Nhưng lời của Lan như mũi dao, đâm vào nỗi lo âu trong cô. Cô quỳ cầu nguyện sau lễ, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt Đức Mẹ, thì thầm: "Lạy Chúa, con không muốn lạc lối, xin Người che chở." Nhưng hình ảnh Vương, nụ cười điềm tĩnh của anh, và ký ức về Khanh vẫn bám víu, đẩy cô đến một ngã rẽ mới, giữa quá khứ và hiện tại.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 5: Nụ Hôn Dưới Pháo Hoa Và Đụng Chạm E Ẩm

273758E3-298C-48FA-ABE3-FAD6AD7A7642.jpeg

Mùa thu năm ấy, không khí quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống rực rỡ hơn với ánh đèn lồng treo cao, tiếng rao bánh Trung Thu vang vọng từ những con hẻm nhỏ, hòa quyện với mùi đường caramel ngọt lịm từ các quầy hàng rong. Kim Liên, đã quen dần với nhịp sống đại học, vẫn giữ vẻ hồn nhiên trong chiếc áo dài trắng khi dự lễ Chúa Nhật, sợi dây chuyền thánh giá bạc lấp lánh dưới ánh nến lung linh trong nhà thờ thân quen. Nhưng trái tim cô rối bời, giằng xé giữa ký ức ngọt ngào với Khanh – người vừa nhắn tin sau thời gian dài im lặng, giọng đầy nhớ nhung – và cảm giác mới mẻ với Vương, chàng điều tra viên tập sự với ánh mắt điềm tĩnh khiến cô xao động. Cô ngồi trước bàn học, lật cuốn sổ tay, ngón tay lướt qua những dòng chữ cũ, thì thầm: "Lạy Chúa, con đứng giữa hai ngã rẽ, tim con xao động, nhưng con sợ lạc lối. Xin Người soi sáng con."

Ở giảng đường, Kim Liên hòa mình vào các buổi học nhóm với Minh Anh, cô bạn tóc ngắn năng động, luôn mặc áo phông sặc sỡ với những câu nói bộc trực. Một chiều thứ Tư, Minh Anh hào hứng kéo cô đến hội chợ Trung Thu gần trường, nơi các gian hàng rực rỡ bày bán bánh nướng, bánh dẻo, mùi đường caramel và lá dứa thơm lừng lan tỏa trong không khí. Tiếng trống múa lân rộn ràng, ánh đèn lồng đỏ, vàng, xanh đung đưa trên những dây treo, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt. "Liên, đi chơi cho vui, tối nay có pháo hoa nữa!" Minh Anh cười lớn, tay cầm chiếc đèn lồng giấy hình cá chép, mắt sáng rực. Kim Liên cười theo, mặc váy len dài màu hồng phấn ôm sát thân hình thon thả, tóc xõa nhẹ, tay ôm ly nước ép dâu mát lạnh, vị chua ngọt tan trên đầu lưỡi. Nhưng khi một cặp đôi trẻ nắm tay bước qua, cười đùa dưới ánh lồng rồng đỏ rực, cô chợt nhớ đến nụ hôn dưới mưa của Khanh, lòng như thắt lại, như thể một sợi dây vô hình kéo cô về quá khứ. Cô cúi đầu, thì thầm: "Lạy Chúa, xin giữ con khỏi cám dỗ."

Hội chợ đông đúc, tiếng trẻ con reo hò, mùi bánh nướng giòn tan hòa với khói từ những lò than đỏ rực. Minh Anh kéo cô đến một quầy trò chơi, nơi người ta ném vòng vào chai thủy tinh để nhận quà. "Liên, thử đi, trúng là tao bao trà sữa!" Minh Anh hò hét, tay ném vòng trượt liên tục. Kim Liên cười lớn, thử một lần, nhưng vòng rơi lệch, khiến cả hai phá lên cười. Trong khoảnh khắc ấy, cô quên đi nỗi lo âu, nhưng khi ánh mắt vô tình bắt gặp một người đàn ông đứng xa, dáng cao gầy, nhìn cô chằm chằm rồi lẩn vào đám đông, lòng cô bỗng lạnh buốt. Cô ngoảnh lại, chỉ thấy ánh đèn lồng, nhưng cảm giác bất an len lỏi, như có ai đang dõi theo.

Vương, sau vài tuần học chung ở lớp tiếng Anh, ngày càng thân thiết. Anh thường nhắn tin qua Yahoo Messenger, giọng trầm ấm vang lên trong những dòng chữ ngắn gọn: "Liên, bài hôm nay em làm xong chưa? Cần anh giải thích không?" Cô trả lời ngắn gọn, nhưng mỗi tin nhắn của anh như một làn gió mát, làm dịu đi sự lo âu mơ hồ mà Khanh mang lại. Một tối, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, Vương nhắn: "Liên, tối nay có pháo hoa ở bờ sông, đi với anh không? Anh muốn em vui." Kim Liên do dự, ngón tay lướt qua màn hình máy tính, nhớ đến mẩu giấy bí ẩn trong sách tiếng Anh tuần trước: "Tình yêu mới, cám dỗ mới." Nhưng cô gật đầu, gõ nhanh: "Dạ, em đi." Cô chọn một chiếc váy len dài màu xám tro, tóc buộc cao để lộ chiếc cổ trắng mịn, đứng đợi anh ở cổng trường, lòng đập thình thịch như tiếng trống hội.

Vương đến trên chiếc xe máy cũ, áo sơ mi xanh nhạt phớt xám, nụ cười điềm tĩnh làm cô bớt lo lắng. Họ chạy qua những con đường rợp ánh đèn, gió mát thổi qua tóc cô, mang theo mùi lá khô cuối thu hòa quyện với khói bụi phố phường. Đến bờ sông, đám đông tụ tập, tiếng cười nói rộn ràng, mùi bánh nướng từ các quầy hàng ven đường thơm lừng. Pháo hoa bắt đầu nổ rực rỡ trên bầu trời, những tia sáng vàng, đỏ, xanh vẽ nên những bông hoa khổng lồ, phản chiếu lấp lánh trên mặt nước đen kịt. Kim Liên ngước nhìn, mắt sáng long lanh như những vì sao, giọng reo lên: "Đẹp quá, anh ơi!" Vương cười, đứng sát cô, vai kề vai, hơi ấm từ áo anh làm cô cảm thấy an toàn: "Em thích là anh vui rồi."

Trong khoảnh khắc pháo hoa rực sáng, Vương nắm tay cô, ngón tay đan chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa qua da cô, khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô đỏ mặt, nhưng không rút tay lại, như bị cuốn vào ánh mắt sâu thẳm của anh. Rồi, dưới ánh sáng lung linh của pháo hoa, Vương cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, khác hẳn nụ hôn e ấp trên má của Khanh. Môi anh mềm mại, hơi thở ấm áp, phả vào má cô một luồng hơi nóng, khiến cơ thể cô run rẩy, như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô lùi lại, mặt đỏ bừng, giọng lạc đi: "Anh... anh..." Vương lúng túng, ánh mắt chân thành: "Anh xin lỗi, Liên, anh không kìm được. Em đừng giận." Cô không nói gì, lòng rối bời, vừa ngọt ngào như vị nước ép dâu, vừa tội lỗi như thể đã bước qua một lằn ranh vô hình. Anh chạm nhẹ vai cô, ngón tay lướt qua tóc, thì thầm: "Anh thích em thật, Liên. Em nghĩ sao?" Cô lí nhí, giọng nhỏ như tiếng gió: "Dạ, em... em cần thời gian."

Trên đường về, Vương chở cô qua những con đường vắng, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh, như vẽ nên những đường nét trầm tư. Anh dừng xe ở một góc phố yên tĩnh, nơi tiếng côn trùng râm ran hòa với tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Anh nắm tay cô, giọng trầm: "Liên, anh nghiêm túc với em. Em nghĩ sao về anh?" Cô cúi đầu, lòng như bị xé đôi giữa ký ức Khanh và rung động mới: "Dạ, em... em chưa biết." Nhưng khi anh vuốt nhẹ tóc cô, ngón tay lướt qua gáy, cô cảm thấy cơ thể nóng ran, một cảm giác e ấp mà kích thích, như ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lồng ngực, khiến cô hoảng loạn. Cô vội rút tay, giọng run run: "Em về đây, anh." Vương cười hiền, ánh mắt dịu dàng: "Ừ, em về cẩn thận." Cô bước đi, lòng rối loạn, như thể vừa chạm vào một điều cấm kỵ, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra.

Về đến chung cư, Kim Liên ngồi trong phòng khách, ôm cuốn sổ tay, ánh đèn bàn vàng ấm chiếu lên những dòng chữ nguệch ngoạc. Cô viết: "Lạy Chúa, nụ hôn ấy làm con xao động, nhưng con sợ mình đang sai. Xin Người dẫn dắt con." Bà Lan, mẹ cô, bước ra từ phòng ngủ, thấy con gái trầm tư, ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai cô: "Liên, con sao vậy? Mẹ thấy con không vui." Cô lau mắt, kể mơ hồ: "Dạ, con gặp một người bạn, nhưng con sợ làm sai." Bà Lan ôm con, giọng dịu dàng như dòng nước mát: "Mẹ từng trẻ, mẹ hiểu. Con phải cầu nguyện để Chúa dẫn đường." Ông Minh, ba cô, từ cửa bước vào sau đêm tuần tra, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn: "Liên, con lớn rồi, phải giữ mình, đừng để ba mẹ lo." Yến Linh, em gái cô, giờ 14 tuổi, chạy đến với bức tranh vẽ pháo hoa rực rỡ, nét bút chì màu đỏ, vàng, xanh sống động: "Chị, chị đi xem pháo hoa hả? Đẹp không?" Cô xoa đầu em, cười gượng: "Đẹp lắm, Linh, nhưng chị hơi mệt."

Ngày hôm sau, tại lớp tiếng Anh, Vương vẫn ngồi cạnh cô, nhưng không nhắc đến nụ hôn, chỉ hỏi han về bài tập: "Liên, bài hôm nay ổn không? Cần anh giúp không?" Cô gật đầu, ánh mắt lảng tránh, nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cô lại nhớ đến nụ hôn dưới pháo hoa, lòng xao động như sóng vỗ. Minh Anh, cô bạn đại học, nhận thấy cô lơ đãng, trêu lớn: "Liên, mày đi xem pháo hoa với anh nào đúng không? Kể tao nghe đi!" Cô lắc đầu, cười gượng: "Đừng đoán bừa, tao chỉ đi với bạn thôi." Nhưng lời trêu của Minh Anh như mũi kim, đâm vào nỗi lo âu trong cô, khiến cô nhớ đến lời linh mục Minh: "Tình yêu tuổi trẻ đẹp nhưng dễ mong manh."

Tại nhà thờ, Kim Liên dạy giáo lý như thường lệ, dẫn dắt các em nhỏ đọc Kinh Thánh, giọng trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nhưng lòng cô không yên, như có một cơn bão nhỏ đang xoáy trong lồng ngực. Khi sắp xếp sách vở sau buổi dạy, cô tìm thấy một mẩu giấy nhỏ kẹp trong cuốn giáo lý, nét chữ nguệch ngoạc: "Trái tim chia đôi, con đường nguy hiểm." Tay cô run rẩy, lòng lạnh buốt như băng, như thể ai đó đang nhìn thấu tâm can cô. Cô nhìn quanh, nhà thờ vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua cửa sổ gỗ cũ, mang theo mùi hương nhang thoang thoảng. Cô thì thầm: "Lạy Chúa, ai để lại lời này? Xin Người che chở." Cô nhét mẩu giấy vào túi áo, không dám nói với ai, nhưng nỗi sợ bóp nghẹt trái tim, như một bóng đen vô hình đang bám theo.

Đêm đó, Kim Liên quỳ trước bức tượng Đức Mẹ nhỏ trong phòng, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt hiền từ của tượng. Cô cầu nguyện, giọng run run: "Lạy Chúa, nụ hôn ấy làm con rối bời, con sợ mình đang lạc lối. Xin Người giữ con trong sạch." Cô mở cuốn sổ tay, viết: "Lạy Chúa, con yêu anh Khanh, nhưng anh Vương làm con xao động. Con đứng trước ngã rẽ, xin Người soi sáng." Khi nằm xuống, giấc mơ kéo cô vào một khung cảnh kỳ lạ: pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời, nụ hôn của Vương ấm nóng, bóng dáng Khanh mờ nhạt dần, và một giọng nói mơ hồ vang lên: "Cẩn thận, con đường này dẫn đến bóng tối." Cô tỉnh dậy, lòng lẫn lộn giữa hy vọng và bất an, như đứng trước một ngã rẽ không thể đoán định, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, như muốn nói điều gì mà chính cô chưa hiểu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 6: Đêm Lễ Hội Và Lằn Ranh Mong Manh​

Những ngày cuối thu, không khí quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống trở nên rộn ràng với tiếng nhạc lễ hội vọng từ những con đường gần đó, chuẩn bị cho một sự kiện văn hóa lớn. Kim Liên, giờ đã quen với nhịp sống đại học, vẫn mang vẻ hồn nhiên trong áo dài trắng khi dự lễ Chúa Nhật, thánh giá bạc lấp lánh trên cổ. Nhưng trái tim cô rối bời, giằng xé giữa ký ức ngọt ngào với Khanh – người vừa nhắn muốn gặp lại – và cảm giác xao động với Vương, chàng điều tra viên tập sự với nụ hôn dưới pháo hoa làm cô run rẩy. Cô viết trong nhật ký: "Lạy Chúa, con đứng trước lằn ranh, tim con xao động, nhưng con sợ tội lỗi. Xin Người dẫn dắt."

Ở giảng đường, Kim Liên học nhóm với Minh Anh, cô bạn tóc ngắn năng động. Một chiều, Minh Anh hào hứng kéo cô đến lễ hội văn hóa gần trường, nơi các gian hàng rực rỡ bày bán bánh chưng, bánh giầy, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa. "Liên, đi cho vui, có múa lân và nhạc sống nữa!" Minh Anh cười lớn, tay cầm que xiên nướng nghi ngút khói. Kim Liên cười theo, mặc váy maxi xanh nhạt, tóc buộc cao, cầm ly nước ép ổi mát lạnh, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn lồng. Nhưng khi nghe một bài tình ca từ sân khấu, cô nhớ đến Khanh, nụ hôn dưới mưa, lòng xao động. Cô thì thầm: "Lạy Chúa, xin giữ con khỏi cám dỗ."

Vương, sau nụ hôn pháo hoa, ngày càng quan tâm. Anh nhắn tin sau giờ học tiếng Anh: "Liên, bài hôm nay ổn không? Cần anh giúp không?" Cô trả lời ngắn gọn, nhưng mỗi tin nhắn khiến cô cảm thấy an toàn, khác với lo âu mơ hồ từ Khanh. Một tối, Vương nhắn: "Em, tối nay lễ hội có múa lân và ban nhạc, đi với anh nhé?" Kim Liên do dự, nhớ đến lời bí ẩn trước, nhưng gật đầu: "Dạ, em đi." Cô mặc váy maxi xanh đậm, tóc xõa, đứng đợi anh ở cổng trường, lòng đập thình thịch.

Vương đến trên xe máy cũ, áo sơ mi trắng phớt xanh, nụ cười điềm tĩnh làm cô bớt lo lắng. Họ chạy qua những con đường rợp ánh đèn, gió mát thổi qua tóc cô, mang theo mùi lá khô. Đến lễ hội, đám đông náo nhiệt, tiếng trống múa lân rộn ràng, ánh đèn sân khấu chiếu sáng vũ điệu sôi động. Kim Liên cười lớn khi thấy chú lân vàng nhảy nhót: "Vui quá, anh ơi!" Vương cười, đứng sát cô: "Thấy em vui, anh cũng vui." Anh nắm tay cô, dẫn qua các gian hàng, dừng ở quầy bánh chưng, mùi lá dong thơm lừng. Anh mua một miếng nhỏ, cười: "Em ăn thử đi, ngon lắm."

Khi ban nhạc chơi bài tình ca chậm rãi, Vương kéo cô vào góc khuất sau gian hàng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh. Anh thì thầm: "Liên, anh thích em từ buổi học đầu." Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, không dám nhìn anh. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô, môi anh ấm nóng, hơi thở dồn dập. Tay anh lướt nhẹ qua lưng cô, khiến cơ thể cô run rẩy, một luồng điện kích thích. Cô đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, giọng lạc: "Anh... đừng..." Vương lùi lại, lúng túng: "Anh xin lỗi, Liên, anh không kìm được." Cô thì thầm: "Dạ, em cần thời gian." Anh gật đầu, nắm tay cô nhẹ nhàng: "Anh đợi em."

Họ ngồi bên bờ sông gần lễ hội, ánh nước lấp lánh phản chiếu đèn lồng. Vương kể về giấc mơ làm điều tra viên, giọng trầm: "Liên, anh muốn bảo vệ những người như em. Em nghĩ sao về anh?" Cô cúi đầu, lòng xé đôi: "Dạ, em chưa biết." Nhưng khi anh chạm vai cô, cô cảm thấy cơ thể nóng ran, e ấp mà kích thích. Cô vội đứng dậy: "Em về đây, anh." Vương cười hiền: "Ừ, em cẩn thận." Cô về nhà, lòng rối loạn, viết nhật ký: "Lạy Chúa, nụ hôn ấy làm con xao động, nhưng con sợ dục vọng đang kéo con. Xin Người dẫn dắt."

Bà Lan, mẹ cô, nhận thấy con gái trầm tư hơn, gọi cô ngồi bên bàn ăn nhỏ trong phòng khách, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những bức tranh của Yến Linh: "Liên, con sao vậy? Mẹ thấy con hay nhìn xa xăm." Cô cười gượng: "Dạ, con ổn, chỉ mệt vì bài vở." Bà Lan cầm tay con, kể: "Mẹ từng rung động với một chàng trai không theo đạo, nhưng mẹ chọn Chúa, và Chúa mang ba con đến. Con cũng sẽ vậy thôi." Ông Minh, sau đêm tuần tra, khuyên: "Liên, chọn bạn đời phải đặt đức tin lên đầu." Yến Linh, em gái cô, ôm tranh vẽ chú lân, hỏi: "Chị, lễ hội vui không? Chị vẽ với em nhé!" Cô cười: "Vui lắm, Linh, để chị vẽ cùng."

Tại lớp tiếng Anh, Vương không nhắc nụ hôn, chỉ hỏi bài tập, nhưng ánh mắt anh làm cô nhớ khoảnh khắc lễ hội, lòng xao động. Minh Anh trêu: "Liên, mày đi lễ hội với anh nào, đỏ mặt hoài!" Cô lắc đầu: "Đừng đoán bừa, tao chỉ đi chơi thôi." Tại nhà thờ, cô dạy giáo lý, nhưng nhận tin nhắn ẩn danh: "Đừng để dục vọng dẫn lối." Cô giật mình, kiểm tra số, nhưng không manh mối. Cô quỳ cầu nguyện: "Lạy Chúa, tin nhắn này làm con rối bời, xin Người giữ con trong sạch." Khi về nhà, cô nhận tin nhắn từ Khanh: "Em, anh về rồi, mai gặp ở công viên nhé?" Lòng cô rối loạn, giữa Khanh và Vương.

Đêm đó, cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, con yêu anh Khanh, nhưng anh Vương làm con xao động. Con sợ dục vọng, xin Người che chở." Điện thoại rung, một cuộc gọi lạ, giọng thì thầm: "Lằn ranh gần hơn, con có dám bước?" Cô hoảng loạn, tắt máy, lòng lạnh buốt. Giấc mơ đêm ấy đầy hình ảnh múa lân, nụ hôn của Vương, bóng dáng Khanh, và một bóng người mờ ảo, như lời cảnh báo không thể hiểu.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 7: Rào Cản Tình Yêu Giữa Đức Tin Và Hiện Thực​

Những ngày đầu đông năm ấy, gió heo may se lạnh len lỏi qua những con đường quen thuộc quanh khu chung cư cũ kỹ, mang theo mùi lá úa rơi nhẹ nhàng trên mặt đất. Kim Liên, giờ đã 21 tuổi, đã quen với nhịp sống đại học nhộn nhịp, nơi những buổi học tài chính đầy con số và lý thuyết khiến cô mơ về một tương lai ổn định, nơi cô có thể phụ giúp ông Minh bớt vất vả với những đêm tuần tra dài dằng dặc, và bà Lan không phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho trường tiểu học. Cô vẫn giữ thói quen dậy sớm mỗi Chúa Nhật, mặc áo dài trắng tinh khôi, đạp xe đến nhà thờ thân quen, nơi tiếng chuông vang vọng như lời nhắc nhở dịu dàng về đức tin đã nuôi dưỡng cô từ thuở bé. Thánh giá bạc trên cổ cô lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt, và mỗi lần quỳ trước tượng Đức Mẹ, cô thì thầm những lời cầu nguyện chân thành, xin Chúa giữ trái tim mình khỏi những xao động ngày càng mạnh mẽ.

Tình cảm với Vương đã nảy nở từ những buổi học tiếng Anh, qua những lần dạo chơi e ấp dưới pháo hoa và lễ hội, giờ đã trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, khiến cô không thể phủ nhận. Vương, với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười điềm tĩnh, không còn chỉ là người bạn học chung lớp. Anh thường chờ cô sau giờ học, chở cô trên chiếc xe máy cũ kỹ nhưng chắc chắn, qua những con đường rợp bóng cây, nơi gió mang theo mùi hoa sữa cuối mùa. "Liên, em nghĩ gì về tương lai?" anh hỏi một chiều, khi họ dừng lại bên một hàng nước chanh leo ven đường, vị chua ngọt tan trên đầu lưỡi cô. Cô mỉm cười, tay cầm ly nước mát, lòng lâng lâng: "Em muốn tốt nghiệp, làm việc ổn định, giúp ba mẹ. Còn anh?" Vương nhìn cô, giọng trầm ấm: "Anh muốn bên em, Liên. Anh nghiêm túc đấy." Lời anh khiến tim cô đập nhanh, mặt đỏ bừng, nhưng cũng khơi dậy một nỗi lo mơ hồ – anh không theo đạo, và gia đình cô, với đức tin Công giáo sâu sắc, sẽ nghĩ sao?

Những ngày sau, họ gặp nhau thường hơn. Vương rủ cô đi xem một buổi triển lãm sách cũ ở trung tâm thành phố, nơi những cuốn sách cũ kỹ xếp chồng chất, mùi giấy vàng thoang thoảng khiến cô nhớ về những buổi đọc Kinh Thánh với linh mục Minh. Anh cầm một cuốn tiểu thuyết tình cảm, cười: "Em đọc thử đi, hay lắm." Cô lắc đầu, cười e thẹn: "Em thích sách về đức tin hơn." Vương gật đầu, không ép, nhưng ánh mắt anh đầy tò mò: "Em kể anh nghe về nhà thờ của em đi." Cô kể, giọng nhẹ nhàng, về những buổi dạy giáo lý, về cách các em nhỏ nắm tay cô hỏi về Chúa, và anh lắng nghe, tay vô thức nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng ấm áp của triển lãm, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: "Em đặc biệt lắm, Liên." Cô run rẩy, cảm giác ấm áp lan tỏa, nhưng lòng cô lại nghĩ đến ông Minh, người luôn dạy cô: "Con gái phải lấy chồng theo đạo, để gia đình không chia rẽ."

Sự thân mật ngày càng lớn khiến Kim Liên không thể giấu mãi. Một buổi tối, sau khi Vương chở cô về gần chung cư, anh dừng xe, nhìn cô nghiêm túc: "Liên, anh muốn nói chuyện nghiêm túc. Anh yêu em, và anh muốn chúng ta tiến xa hơn." Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, giọng nhỏ: "Em cũng thích anh, nhưng... anh biết em theo đạo Công giáo mà. Gia đình em, ba em không chịu nếu anh không theo đạo. Và công việc của anh... ba em không thích người làm cảnh sát, vì ngành đó nguy hiểm, và quy định kết hôn cũng không cho phép." Vương im lặng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự do dự. Anh nắm tay cô chặt hơn: "Anh biết, Liên. Anh từng nghĩ về chuyện đó. Anh có thể học dự tòng, đi lễ với em, nhưng rời ngành... anh yêu công việc này, nó là giấc mơ của anh từ nhỏ." Cô nhìn anh, mắt long lanh nước: "Em không thể từ bỏ đạo, anh ạ. Em sinh ra trong gia đình Công giáo, đức tin là tất cả với em. Nếu anh muốn cưới em, anh phải thay đổi." Lời cô như dao cắt, nhưng cô nói ra với tất cả sự chân thành, lòng đau như xé.

Vương không trả lời ngay, chỉ ôm cô nhẹ nhàng, hơi thở anh phả vào tóc cô: "Anh cần thời gian suy nghĩ, Liên. Anh không muốn mất em." Họ chia tay trong im lặng, anh chở cô về tận cửa chung cư, nhưng không hôn tạm biệt như mọi khi. Cô bước vào nhà, lòng nặng trĩu, thấy Yến Linh đang vẽ tranh dưới ánh đèn bàn, em gái ngẩng lên cười: "Chị về rồi! Chị kể em nghe về anh Vương đi, anh ấy tốt không?" Cô xoa đầu em, cười gượng: "Anh ấy tốt, nhưng chị đang lo." Yến Linh tò mò: "Lo gì chị? Chị yêu anh ấy hả?" Cô gật đầu, nhưng không nói thêm, chỉ ôm em vào lòng, cảm giác ấm áp từ em gái xoa dịu phần nào nỗi đau.

Đêm ấy, Kim Liên không ngủ được. Cô quỳ trước bàn thờ nhỏ trong phòng, ánh nến lung linh chiếu lên tượng Đức Mẹ, thì thầm cầu nguyện: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng đức tin là mạng sống của con. Nếu anh ấy không thay đổi, con phải làm sao? Xin Người cho con sức mạnh." Nước mắt lăn dài trên má cô, giọt rơi xuống cuốn nhật ký mở sẵn. Cô viết: "Lạy Chúa, con yêu anh Vương, nhưng rào cản giữa tình yêu và đức tin quá lớn. Con sợ mất anh, nhưng con sợ mất Chúa hơn." Tiếng gió ngoài cửa sổ rít nhẹ, như lời thì thầm xa xôi, khiến cô rùng mình. Cô nhớ đến lời linh mục Minh từng khuyên: "Tình yêu thật sự phải tôn trọng đức tin, con ơi." Nhưng lời ấy giờ như dao sắc, cắt vào tim cô.

Sáng hôm sau, Vương nhắn tin: "Liên, anh suy nghĩ cả đêm. Anh sẽ thử học dự tòng, đi lễ với em. Nhưng rời ngành... anh chưa chắc. Em cho anh thời gian nhé?" Cô đọc tin nhắn, lòng nhẹ nhàng phần nào, nhưng vẫn lo âu. Cô trả lời: "Dạ, em chờ anh." Suốt ngày ở giảng đường, cô lơ đãng, Minh Anh nhận thấy, trêu: "Liên, mày yêu rồi hả? Kể tao nghe đi!" Cô cười gượng: "Không phải đâu, chỉ là bạn thôi." Nhưng trong lòng, cô biết tình cảm với Vương đã sâu sắc, và rào cản đức tin đang lớn dần.

Chiều ấy, cô đến nhà thờ một mình, không dạy giáo lý, chỉ ngồi trong góc quen thuộc, dưới ánh nến chập chờn. Cô cầm cuốn Kinh Thánh, lật đến trang về tình yêu Kitô giáo, đọc thầm: "Tình yêu phải kiên nhẫn, không ghen tị, không tự cao." Nhưng lời Chúa giờ như thử thách, khiến cô khóc. Linh mục Minh đi qua, thấy cô, ngồi xuống bên: "Con ơi, Chúa thử thách để con mạnh mẽ hơn. Tình yêu thật sẽ vượt qua." Cô gật đầu, lau nước mắt: "Dạ, con biết, thưa cha. Nhưng con sợ mất anh ấy." Cha Minh mỉm cười hiền từ: "Cầu nguyện đi, con. Chúa sẽ chỉ đường."

Những ngày sau, Vương bắt đầu đi lễ với cô. Anh vụng về làm dấu thánh giá, ngồi bên cô trong nhà thờ, lắng nghe bài giảng về hôn nhân Công giáo. Cô nhìn anh, lòng ấm áp: "Anh thử vì em, em cảm ơn." Nhưng khi về, anh thú nhận: "Liên, anh thích đi lễ với em, nhưng rời ngành cảnh sát... anh không biết. Đó là đam mê của anh." Cô im lặng, nắm tay anh, nhưng lòng cô đau. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, anh ấy do dự, con phải kiên nhẫn. Nhưng con sợ khoảng cách ngày càng xa."

Một buổi tối, họ ngồi bên sông, nơi nước lấp lánh dưới ánh trăng, Vương ôm cô nhẹ: "Liên, anh sẽ cố. Nhưng em có thể chờ anh không?" Cô gật đầu, nhưng nước mắt lăn dài: "Em chờ, nhưng em sợ Chúa không cho phép." Anh lau nước mắt cho cô, hôn nhẹ lên trán: "Anh yêu em, Liên." Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy hy vọng, nhưng cũng thấy lằn ranh mong manh giữa tình yêu và đức tin.

Đêm ấy, cô nằm trên giường, giấc mơ đến, bóng tối nuốt chửng mọi thứ – nhà thờ sụp đổ, Vương biến mất trong bóng đen, Khanh gọi tên cô từ xa. Cô tỉnh dậy, khóc nức nở, lòng tan nát. Cô quỳ xuống, cầu nguyện: "Lạy Chúa, con sợ bóng tối này. Xin Người cứu con." Tiếng gió ngoài cửa sổ rít nhẹ, như lời đáp mơ hồ từ trời cao.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 8: Lời Chia Tay Đẫm Nước Mắt Dưới Mưa​

Những ngày giữa đông năm ấy, gió bắc se sắt thổi qua những con đường quen thuộc quanh khu chung cư cũ kỹ, mang theo cái lạnh thấm vào da thịt, khiến lá cây rơi xào xạc dưới chân. Kim Liên, ở tuổi đôi mươi, đã quen với những buổi học tài chính dài dằng dặc ở giảng đường, nơi con số và biểu đồ khiến cô mơ về một tương lai ổn định, nhưng trái tim cô lại nặng trĩu hơn bao giờ hết sau những cuộc trò chuyện đầy do dự với Vương. Rào cản giữa tình yêu và đức tin đã trở thành một vết nứt không thể hàn gắn, khiến những lần gặp gỡ của họ đầy khoảng lặng đau đớn. Cô vẫn giữ thói quen quỳ cầu nguyện mỗi tối, trước bàn thờ nhỏ trong phòng, ánh nến lung linh chiếu lên tượng Đức Mẹ, thì thầm những lời nghẹn ngào: "Lạy Chúa, con đã nói hết lòng mình, nhưng anh ấy vẫn do dự. Xin Người cho con sức mạnh để chấp nhận sự thật."

Vương đã cố gắng theo cách của anh, nhưng sự do dự ngày càng rõ. Những Chúa Nhật, anh vẫn ngồi bên cô trong nhà thờ thân quen, làm dấu thánh giá vụng về, lắng nghe bài giảng về hôn nhân Kitô giáo với đôi mắt sâu thẳm đầy suy tư. Sau lễ, anh chở cô về trên chiếc xe máy cũ, gió đông lạnh buốt thổi qua tóc cô, mang theo mùi khói từ hàng quán ven đường. Nhưng những cuộc trò chuyện giờ đầy khoảng lặng, anh chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng, không còn những lời ngọt ngào như trước. Minh Anh, cô bạn đại học, nhận thấy sự thay đổi, kéo cô ra góc giảng đường sau giờ học, nơi tiếng cười sinh viên vọng lại từ hành lang: "Liên, mày với anh Vương sao vậy? Trông mày buồn thiu từ tuần trước." Cô lắc đầu, giọng nhỏ: "Tao... tao yêu anh ấy, nhưng rào cản quá lớn." Minh Anh ôm vai cô: "Rào cản gì? Kể tao nghe, bạn bè mà." Cô kể về đức tin Công giáo và ngành cảnh sát, nước mắt lăn dài: "Tao không thể từ bỏ đạo, Minh Anh ơi." Minh Anh an ủi: "Mày mạnh mẽ lắm, nếu không được, sẽ có người khác tôn trọng mày."

Một buổi chiều mưa phùn dai dẳng, Vương hẹn cô gặp ở công viên nhỏ gần trường, nơi những tán cây phượng giờ trơ trụi lá, mưa rơi lộp độp trên mặt đất ướt át, tạo thành những vũng nước lấp loá. Cô đến, mặc áo khoác mỏng màu xám, tóc ướt dính vào má, lòng nặng trĩu như chì. Vương đứng dưới gốc cây, áo sơ mi ướt sũng dính sát thân hình cao ráo, khuôn mặt góc cạnh giờ đầy mệt mỏi và đau đớn. Mưa rơi nhẹ trên vai anh, như những giọt lệ không tên. "Liên, anh suy nghĩ kỹ rồi," anh nói, giọng trầm đục vang lên giữa tiếng mưa rơi, mắt anh nhìn cô đầy nuối tiếc. Cô đứng im, tim thắt lại như bị bóp nghẹt: "Anh... anh quyết định sao? Em chờ anh lâu rồi." Vương cúi đầu, bước tới nắm tay cô, ngón tay anh lạnh buốt nhưng siết chặt: "Anh yêu em, Liên, yêu thật lòng. Nhưng anh không thể rời ngành cảnh sát – đó là giấc mơ anh theo đuổi từ nhỏ, là một phần máu thịt anh. Và cải đạo... anh thử rồi, anh đọc sách, đi lễ với em, nhưng anh sợ mất chính mình, sợ không chân thành với đức tin của em." Nước mắt cô lăn dài, hòa lẫn với mưa rơi trên má: "Em hiểu, anh ạ. Em cũng yêu anh, nhưng em không thể từ bỏ đức tin. Ba em, gia đình em... họ sẽ không chấp nhận một người không cùng đạo, không cùng con đường Chúa. Chúng ta... chúng ta không thể tiếp tục nữa." Giọng cô nghẹn ngào, mưa rơi nặng hạt hơn, ướt át cả hai như muốn nhấn chìm nỗi đau.

Vương ôm cô chặt vào lòng, mưa thấm qua áo khoác, lạnh buốt da thịt, nhưng hơi ấm từ anh vẫn lan tỏa, khiến cô khóc nức nở: "Anh xin lỗi, Liên. Anh không muốn làm em đau, nhưng anh không đủ mạnh mẽ để thay đổi." Họ đứng ôm nhau dưới cơn mưa đông buốt, lời chia tay nghẹn ngào vang lên giữa tiếng mưa rơi lộp độp: "Em sẽ nhớ anh, Vương ơi. Những buổi học, những lần dạo chơi... tất cả đều đẹp." Anh hôn nhẹ lên trán cô lần cuối, mặn chát vì nước mắt và mưa: "Anh cũng vậy, Liên. Em là cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp. Hãy hạnh phúc nhé." Họ buông tay, anh quay lưng bước đi dưới mưa, bóng dáng cao ráo dần mờ trong màn nước trắng xóa, để lại cô đứng đó, khóc đến cạn nước mắt, lòng tan nát như mảnh vỡ.

Khi về nhà, Kim Liên ướt sũng từ đầu đến chân, bước vào phòng với đôi chân nặng nề, Yến Linh chạy ra từ bàn học, mắt tròn xoe lo lắng: "Chị ơi, chị ướt hết rồi! Sao không mang ô, mưa to thế? Chị khóc hả?" Cô ôm em gái chặt, nước mắt lại trào ra, giọng lạc đi: "Chị... chị buồn thôi, Linh. Chị vừa chia tay một người bạn." Yến Linh, giờ đã 16 tuổi, lớn khôn hơn, vuốt lưng chị, giọng non nớt nhưng ấm áp: "Chị khóc đi, em ở đây với chị. Người đó không tốt với chị hả?" Cô lắc đầu, ngồi xuống giường, kể mơ hồ về "một anh chàng tốt nhưng không hợp", và em gái an ủi bằng cách lấy khăn lau tóc cho chị: "Chị còn trẻ, sẽ có người tốt hơn, yêu chị vì chị ngoan đạo. Em vẽ tranh cho chị nhé, hình cầu vồng sau mưa, để chị vui." Cô mỉm cười qua nước mắt, ôm em: "Cảm ơn Linh, em là chỗ dựa của chị."

Ông Minh, ba cô, sau giờ tuần tra muộn, bước vào phòng thấy con gái ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, mắt đỏ hoe, lập tức ngồi bên, giọng nghiêm nhưng đầy yêu thương: "Liên, con sao vậy? Ba thấy con khóc từ cửa vào. Có chuyện gì kể ba nghe." Cô ngả đầu vào vai ba, giọng run run kể hết về Vương, về những nỗ lực cải đạo dang dở, về rào cản ngành cảnh sát và đức tin không thể vượt qua, về nụ hôn cuối dưới mưa đẫm nước mắt. Ông Minh lắng nghe, tay vuốt tóc con nhẹ nhàng, ria mép bạc rung rung vì xúc động: "Con gái ba, con làm đúng rồi. Đức tin là nền tảng cuộc đời, ba tự hào về con vì con chọn Chúa trước hết. Người chồng tương lai phải tôn trọng điều đó, phải cùng con đi đường Thánh Thiện, không phải một giấc mơ cá nhân có thể chia rẽ. Ba đau lòng cho con, nhưng ba biết Chúa sẽ an ủi, sẽ mang đến người xứng đáng." Cô khóc nức nở trong vòng tay ba, cảm giác an ủi len lỏi qua nỗi đau như dòng suối ấm: "Ba ơi, con đau lắm, như tim bị xé toạc." Ông Minh ôm con chặt hơn, giọng trầm ấm: "Đau rồi sẽ qua, con ơi. Ba từng chứng kiến mẹ con đau vì những thử thách, nhưng đức tin giúp chúng ta đứng dậy. Hãy cầu nguyện, Chúa sẽ ban bình an."

Những ngày sau, nỗi đau chia tay vẫn âm ỉ như vết thương chưa lành, khiến Kim Liên cố tập trung vào học hành để quên đi. Cô tránh lớp tiếng Anh, không gặp Vương nữa, chỉ lặng lẽ xóa những tin nhắn cũ, nhưng ký ức về nụ cười anh, những buổi dạo chơi bên sông, vẫn quấn lấy cô như sợi chỉ vô hình. Một tuần sau, qua Minh Anh, cô nhận được một bức thư tay từ Vương, nét chữ anh quen thuộc trên phong bì trắng đơn sơ. Cô mở thư trong phòng riêng, dưới ánh đèn bàn mờ ảo, tim đập thình thịch: "Liên yêu dấu, anh viết thư này vì anh không dám gọi, sợ làm em đau thêm. Anh xin lỗi vì không đủ mạnh mẽ để thay đổi vì em. Anh yêu em thật lòng, và anh sẽ luôn nhớ nụ hôn dưới pháo hoa, những buổi học bên em, và cách em cười khi kể về đức tin. Nếu một ngày anh thay đổi, anh sẽ quay lại, nhưng giờ anh chúc em hạnh phúc, tìm được người tôn trọng con đường của em. Đừng khóc vì anh nữa, Liên. Anh mãi là bạn của em. Vương." Nước mắt cô rơi lã chã trên trang giấy, thấm ướt những dòng chữ, lòng tan nát nhưng cũng nhẹ nhàng phần nào, như gánh nặng được trút bỏ. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, anh ấy gửi thư, con đau nhưng con biết con chọn đúng. Xin Người an ủi con."

Bà Lan, mẹ cô, thấy con gái khá hơn sau vài ngày, ngồi bên con trong phòng khách, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những bức tranh của Yến Linh: "Con ơi, mẹ biết con đau vì chia tay, nhưng mẹ tự hào về con vì con giữ đức tin. Mẹ từng chứng kiến những nỗi đau tương tự, nhưng Chúa luôn mở ra con đường mới." Cô gật đầu, ôm mẹ, giọng nghẹn: "Dạ, con biết mẹ ơi. Mẹ kể con nghe về ba đi, sao ba mẹ vượt qua?" Bà Lan mỉm cười, kể về những ngày đầu yêu ông Minh, về rào cản quê quán và công việc, nhưng đức tin đã gắn kết họ. Lời mẹ khiến cô hy vọng, lòng ấm áp hơn giữa cái lạnh đông.

Dần dần, nỗi đau phai nhạt như sương mai tan dưới nắng. Cô lao vào học hành, đạt điểm cao trong môn tài chính nâng cao, và tham gia một nhóm tình nguyện ở nhà thờ, giúp các em nhỏ nghèo học giáo lý. Minh Anh rủ cô đi xem một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng ở rạp gần trường, nơi nhân vật chính chọn đức tin trước tình yêu sai lầm, khiến cô suy nghĩ sâu sắc. Sau phim, Minh Anh ôm vai cô dưới ánh đèn neon ngoài rạp: "Liên, mày mạnh mẽ lắm, phim này như dành cho mày ấy. Tình yêu thật sẽ đến, không ép buộc." Cô cười, nước mắt lấp lánh: "Cảm ơn mày, tao đang học cách buông bỏ." Về nhà, Yến Linh chờ cô với bữa tối mẹ nấu – canh chua cá lóc chua ngọt – cười: "Chị về rồi! Em vẽ tranh mới, chị xem nhé, hình chị cầm sách dưới nắng!" Cô ôm em, lòng tràn đầy biết ơn: "Em tài quá, Linh. Chị yêu em lắm."

Một tháng sau chia tay, Vương nhắn tin lần cuối qua số lạ: "Liên, anh chúc em hạnh phúc thực sự. Anh sẽ không làm phiền nữa, nhưng anh luôn cầu nguyện cho em theo cách của anh." Cô đọc tin nhắn dưới ánh đèn bàn, nước mắt lăn dài nhưng không còn đau đớn như trước, chỉ là nỗi buồn man mác. Cô trả lời ngắn gọn: "Em cũng chúc anh bình an. Cảm ơn anh vì những kỷ niệm đẹp." Cô xóa số anh vĩnh viễn, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như cánh chim được thả tự do. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, con đã buông tay hoàn toàn, xin Người ban cho con sức mạnh để bước tiếp trên con đường Ngài chỉ." Tiếng chuông nhà thờ vang vọng từ xa trong đêm khuya, như lời Chúa an ủi dịu dàng, và cô mỉm cười lần đầu tiên sau chia tay, hy vọng về một tương lai trong sáng, nơi tình yêu sẽ đến cùng đức tin.

Một buổi chiều nắng hiếm hoi giữa đông, cô nhận được một bức thư nặc danh bỏ vào hòm thư gia đình, phong bì trắng đơn sơ với nét chữ lạ lẫm: "Chia tay là tốt nhất, con đã chọn đúng đường Chúa. Hãy tiếp tục giữ mình." Cô run rẩy mở thư trong phòng, lòng bối rối xen lẫn tò mò: "Ai gửi lời này? Họ biết chuyện của con đến mức nào?" Cô giấu thư vào ngăn kéo, không dám kể với ai, chỉ quỳ cầu nguyện sau buổi dạy giáo lý, thì thầm: "Lạy Chúa, thư này là lời khen hay lời cảnh báo? Con sợ, nhưng con tin vào Người." Linh mục Minh, thấy cô trầm tư sau lễ, gọi cô lại: "Con ơi, Chúa thử thách để con trưởng thành. Đừng sợ, hãy để đức tin dẫn dắt." Cô gật đầu, lòng nhẹ hơn phần nào, nhưng giấc ngủ đêm ấy vẫn chập chờn, hình ảnh Vương dưới mưa, thư tay anh, và thư nặc danh lẫn lộn trong giấc mơ, như một lời khen ngợi bí ẩn từ bóng tối.

Dần dần, nỗi đau thực sự phai nhạt. Cô lao vào học hành, đạt điểm cao trong môn tài chính nâng cao, và tham gia một nhóm tình nguyện ở nhà thờ, giúp các em nhỏ nghèo học giáo lý. Minh Anh rủ cô tham gia một chuyến dã ngoại cuối năm với nhóm sinh viên, nơi những trò chơi vui nhộn bên hồ nước khiến cô cười nhiều hơn. "Liên, mày cười rồi kìa! Quên anh chàng kia đi," Minh Anh trêu, ném quả bóng chuyền về phía cô. Cô cười lớn, cảm giác tự do trở lại: "Ừ, tao đang học cách sống cho mình." Về nhà, Yến Linh chờ với bữa tối mẹ nấu – canh chua cá lóc chua ngọt – cười: "Chị về rồi! Em vẽ tranh mới, chị xem nhé, hình chị cầm sách dưới nắng!" Cô ôm em, lòng tràn đầy biết ơn: "Em tài quá, Linh. Chị yêu em."

Qua những ngày tháng ấy, Kim Liên học cách buông bỏ, tìm thấy bình an trong đức tin và bạn bè. Cô viết nhật ký cuối cùng về Vương: "Lạy Chúa, con cảm ơn Người vì bài học này. Con đã mạnh mẽ hơn, sẵn sàng cho những gì phía trước." Tiếng chuông nhà thờ vang vọng vào buổi sáng, như lời hứa về một bình minh mới, và cô bước ra đường với nụ cười nhẹ nhàng, hy vọng về tình yêu thực sự, nơi đức tin và trái tim hòa quyện.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 9: Bước Chân Đầu Tiên Vào Thế Giới Công Việc

Những ngày đầu hè năm 2012, nắng oi bức bao trùm những con đường quen thuộc quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống, mang theo mùi nhựa đường nóng hổi và tiếng xe cộ tấp nập từ xa. Kim Liên, giờ đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng tài chính loại khá, bước chân vào thế giới công việc với lòng háo hức xen lẫn lo âu, mơ về một tương lai ổn định để phụ giúp gia đình – để ông Minh, ba cô, có thể nghỉ ngơi sau những đêm tuần tra dài dằng dặc, và bà Lan, mẹ cô, bớt vất vả với nghề bảo mẫu ở trường tiểu học gần nhà. Cô xin vào làm kế toán tại một công ty thép nhỏ gần khu phố quen thuộc, nơi những kho hàng sắt thép cao ngất ngưởng và tiếng máy móc ồn ào vang vọng từ sáng đến tối. "Con gái ba, con làm tốt nhé, ba mẹ tự hào về con," ông Minh nói khi chở cô đến ngày đầu đi làm trên chiếc xe máy cũ, giọng nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương, ria mép bạc rung rung theo nhịp xe. Bà Lan chuẩn bị hộp cơm với thịt kho tàu và rau muống xào tỏi thơm lừng, dặn dò: "Con giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Đức tin sẽ giúp con vượt qua." Kim Liên gật đầu, lòng ấm áp, nhưng khi bước vào văn phòng công ty, với những bàn giấy lộn xộn và mùi dầu máy thoang thoảng, cô chợt cảm thấy một nỗi lo mơ hồ – thế giới công việc này rộng lớn và khắc nghiệt hơn cô tưởng.

Công ty thép Việt, một doanh nghiệp nhỏ chuyên gia công sắt thép cho các công trình xây dựng, nằm trong một khu công nghiệp nhỏ gần khu phố cũ, nơi những nhân viên làm việc từ sáng sớm với những con số sổ sách và hóa đơn cao ngất. Kim Liên được phân công vào bộ phận kế toán, ngồi bàn cuối cùng bên cửa sổ kính mờ bụi, đối diện với chồng hồ sơ cao ngất. Chị Hương, trưởng phòng kế toán, một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao và kính cận dày cộm, hướng dẫn cô những ngày đầu: "Liên ơi, em mới ra trường, từ từ học nhé. Sổ sách thép phức tạp lắm, phải cẩn thận kẻo sai số." Kim Liên gật đầu chăm chú, tay ghi chép lia lịa, lòng đầy quyết tâm. Cô thích nghi nhanh, với kiến thức từ trường đại học, nhưng áp lực ban đầu khiến cô mệt mỏi – những hóa đơn nhập thép từ nhà cung cấp, tính toán chi phí sản xuất, và kiểm kê tồn kho khiến cô ngồi đến khuya, mắt cay xè dưới ánh đèn neon trắng toát. Những con số dường như nhảy múa trước mắt, khiến cô đôi lần sai sót nhỏ, phải kiểm tra lại đến mỏi tay. Chị Hương thấy vậy, khuyên: "Em đừng nản, ai mới cũng vậy. Cứ học dần, chị giúp em." Cô gật đầu, nhưng lòng lo lắng – liệu cô có theo kịp nhịp độ công việc này?

Đồng nghiệp ở bộ phận kế toán là những người vui tính nhưng cũng đầy những câu chuyện đời thường. Anh Tuấn, một chàng trai 25 tuổi cao gầy với nụ cười toe toét, ngồi bàn bên cạnh, thường trêu chọc cô trong giờ nghỉ trưa: "Liên xinh thế này, sao không đi làm ngân hàng mà về đây với sắt thép? Hay em thích anh già rồi?" Cô đỏ mặt, cười gượng: "Anh Tuấn trêu em hoài, em thích công việc ổn định thôi." Anh Tuấn cười lớn, rót cho cô ly nước chanh ấm: "Ổn định thì anh đây, cưới anh đi, anh nuôi em!" Những lời tán tỉnh nhẹ nhàng ấy khiến cô bối rối, nhớ đến lời bà Lan: "Con gái phải giữ mình, đừng để đàn ông lợi dụng." Cô chỉ cười, tránh né, nhưng lòng cô lo lắng – môi trường công sở này khác hẳn với giảng đường đại học, nơi những ánh mắt nam đồng nghiệp lướt qua thân hình thon thả của cô trong chiếc váy công sở kín đáo, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chị Hương, thấy vậy, kéo cô ra góc văn phòng sau giờ làm, thì thầm: "Liên ơi, em mới, mấy anh trêu thôi, nhưng em phải cẩn thận. Công sở đầy cám dỗ, giữ gìn nhé." Cô gật đầu, lòng biết ơn: "Dạ, em biết chị ơi. Em sẽ cố." Những lời trêu đùa ngày càng tăng, khiến cô đôi lần muốn nghỉ việc, nhưng cô tự nhủ phải kiên cường.

Những buổi chiều, sau giờ làm, Kim Liên đạp xe về nhà, gió hè oi bức thổi qua tóc, mang theo mùi khói từ các lò rèn gần công ty. Cô dừng lại ở nhà thờ thân quen, quỳ trước tượng Đức Mẹ, thì thầm cầu nguyện: "Lạy Chúa, con bước vào công việc mới, nhưng con sợ những lời tán tỉnh kia. Xin Người giữ con trong sạch." Linh mục Minh, thấy cô thường xuyên đến, gọi cô lại sau lễ: "Con ơi, công việc mới thế nào? Chúa sẽ thử thách con để con trưởng thành." Cô kể về áp lực sổ sách và đồng nghiệp, giọng nhỏ: "Dạ, con mệt, thưa cha. Nhưng con tin Chúa." Cha Minh mỉm cười hiền từ: "Tốt, con. Hãy đọc Kinh Thánh mỗi tối, lời Chúa sẽ là lá chắn." Cô gật đầu, lòng nhẹ hơn, nhưng khi về đến chung cư, cô bước vào thang máy cũ kỹ, tiếng kêu ken két vang lên trong hành lang vắng vẻ. Thang máy dừng ở tầng 1, cô mở cửa phòng, nhưng hành lang tối om khiến cô rùng mình – một bóng người lạ cao lớn, mặc áo khoác đen, đứng lặng lẽ cách cửa vài mét, quay lưng về phía ánh đèn hành lang vàng vọt. Tim cô thắt lại, tay run run đóng cửa nhanh: "Ai... ai đó?" Bóng người quay phắt lại, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, rồi biến mất vào hành lang tối, chỉ để lại tiếng bước chân xa dần. Cô lao vào phòng, khóa cửa đôi lớp, thở hổn hển, lòng lo sợ dâng trào: "Lạy Chúa, bóng người ấy là ai? Sao hắn nhìn con như vậy?" Cô ngồi co ro bên bàn ăn nhỏ trong phòng khách, mở cuốn Kinh Thánh gia đình, đọc thầm lời Chúa về sự bảo vệ và ánh sáng xua tan bóng tối, nhưng giấc ngủ đêm ấy vẫn chập chờn, hình ảnh anh Tuấn với nụ cười nửa miệng đầy ý tứ, tiếng bước chân nặng nề ngoài hành lang, và ánh mắt lạnh lẽo của bóng người lạ lẫn lộn, như một lời cảnh báo từ bóng tối không tên, khiến cô tỉnh giấc giữa đêm với mồ hôi lạnh toát, tay nắm chặt thánh giá bạc trên cổ.

Những ngày sau, nỗi lo từ bóng người lạ và lời tán tỉnh của anh Tuấn khiến cô bất an hơn bao giờ hết, như một lớp sương mù bao phủ cuộc sống mới. Cô kể với linh mục Minh sau buổi lễ Chúa Nhật, giọng run run trong góc nhà thờ vắng vẻ, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt cô: "Cha ơi, con nghe tiếng bước chân lạ ngoài hành lang chung cư, và đồng nghiệp nam trêu ghẹo con ngày càng quá đáng, con sợ lắm, như bị theo dõi." Cha Minh đặt tay lên vai cô, giọng hiền từ vang vọng dưới vòm nhà thờ cao vút: "Con ơi, bóng tối và cám dỗ chỉ là thử thách từ thế gian, có lẽ tiếng bước chân chỉ là hàng xóm muộn màng, nhưng hãy cầu nguyện hàng ngày và tránh xa những người không tôn trọng con. Chúa sẽ là lá chắn vững chắc, đừng để sợ hãi làm con lạc lối đức tin." Cô gật đầu, lau nước mắt, lòng nhẹ hơn phần nào nhờ lời cha, nhưng khi về nhà, ông Minh chờ cô ở phòng khách với tách trà nóng trên bàn thấp, giọng nghiêm nghị nhưng lo lắng rõ rệt: "Con kể ba nghe về công việc đi. Ba thấy con về muộn và mặt mày tái mét mấy hôm nay, có chuyện gì lạ không?" Cô ngồi xuống bên ba, giọng run run kể hết về tiếng bước chân lạ ngoài hành lang và lời tán tỉnh trắng trợn của anh Tuấn ở văn phòng, ba cau mày sâu, ria mép bạc rung rung vì giận dữ: "Ba sẽ gọi ban quản lý chung cư kiểm tra camera hành lang ngay chiều nay, và nếu cần, ba sẽ đến công ty nói chuyện với sếp con. Còn đồng nghiệp, con giữ khoảng cách tuyệt đối, báo chị Hương nếu hắn quấy rối – con gái ba không để ai bắt nạt. Nhớ nhé, đức tin là sức mạnh, nhưng ba mẹ cũng là chỗ dựa của con." Bà Lan, mẹ cô, bước ra từ phòng bếp với khay trái cây tươi cắt sẵn, ôm con từ phía sau, giọng dịu dàng ấm áp: "Con ơi, mẹ cầu Chúa cho con bình an mỗi đêm. Đừng sợ, mẹ con ta ở đây, và lời Chúa sẽ xua tan mọi bóng tối." Yến Linh, em gái cô, chạy vào từ phòng riêng với một bức tranh mới vẽ trên giấy trắng – hình một thiên thần cầm sổ sách dưới ánh sáng thánh giá rực rỡ – cười rạng rỡ: "Chị, em vẽ chị là thiên thần kế toán để xua ma quỷ và mấy anh xấu tính! Chị treo lên tường nhé, đừng sợ nữa!" Cô ôm em chặt, lòng ấm áp giữa nỗi lo dâng trào, nước mắt lăn dài nhưng là nước mắt biết ơn: "Em tài quá, Linh. Chị có em và ba mẹ là may mắn nhất rồi, tranh này chị giữ mãi."

Áp lực công việc ngày càng lớn khi công ty nhận đơn hàng lớn từ một dự án xây dựng lớn ở ngoại ô, khiến bộ phận kế toán phải làm thêm giờ đến tận khuya, với những con số tồn kho sắt thép nhập khẩu và hóa đơn thanh toán chồng chất như núi. Một tối muộn, Kim Liên ngồi một mình trong văn phòng, ánh đèn neon trắng toát chiếu lên chồng hồ sơ cao ngất, mắt cô cay xè vì mệt mỏi, tay gõ lạch cạch trên máy tính cũ kỹ với những phép tính chi phí sản xuất phức tạp từ dữ liệu nhập khẩu. Tiếng máy in rè rè vang lên từ góc phòng, phá tan sự im lặng, khiến cô giật mình ngẩng đầu. Bất ngờ, anh Tuấn ghé qua từ kho hàng bên cạnh, cầm ly cà phê nóng hổi với mùi sữa đặc ngọt ngào lan tỏa: "Liên, em làm khuya thế? Anh pha cà phê cho em nhé, uống đi cho tỉnh táo, kẻo mai sếp kiểm tra sổ sách tồn kho." Cô ngẩng lên, cố cười mệt mỏi nhưng lịch sự: "Cảm ơn anh, nhưng em ổn rồi, anh về nghỉ đi ạ." Anh Tuấn không nghe, ngồi phịch xuống ghế bên bàn cô, giọng trêu đùa pha lẫn thân mật hơn thường lệ, ánh mắt lướt qua cổ áo váy công sở của cô lộ ra phần da trắng mịn dưới ánh đèn neon: "Em xinh thế này, làm khuya tội nghiệp lắm. Hay anh chở em về chung cư, tiện đường anh mời em ăn khuya ở quán phở quen gần đây, nói chuyện cho em đỡ buồn vì đơn hàng lớn này." Cô lắc đầu, lòng bất an dâng lên như sóng cuộn, tay siết chặt bút chì: "Dạ, không cần anh ơi, em tự về được. Em còn phải hoàn tất báo cáo chi phí thép nhập khẩu, mai nộp sếp." Anh Tuấn cười lớn hơn, không rời đi ngay, tay vô thức chạm nhẹ vào vai cô như an ủi: "Thôi mà, em đừng ngại anh. Anh chỉ lo cho em thôi, em một mình khuya khoắt thế này trong văn phòng tối om, anh thấy không yên tâm." Cô rụt vai lại, giọng kiên quyết hơn, tim đập nhanh vì ngột ngạt: "Em cảm ơn anh, nhưng em phải làm việc. Anh về kho đi ạ, khuya rồi." Anh Tuấn nhún vai, đứng dậy chậm rãi, nhưng ánh mắt anh lướt qua cô lần cuối với nụ cười nửa miệng đầy ý tứ: "Ừ, em cẩn thận nhé, đừng để ai 'bắt cóc' em giữa đường về chung cư." Khi anh đi, cửa văn phòng khép lại với tiếng lạch cạch khô khan, cô cảm thấy ngột ngạt đến nghẹt thở, lòng lo lắng về những lời tán tỉnh ngày càng trắng trợn, như một mối đe dọa vô hình trong môi trường công sở xa lạ này.

Về đến chung cư, trời đã khuya khoắt, cô bước vào thang máy cũ kỹ với tiếng kêu ken két vang vọng trong hành lang vắng vẻ, ánh đèn hành lang vàng vọt chiếu lên tường loang lổ vết thời gian, tạo những bóng đổ dài ngoằng. Thang máy dừng ở tầng 1 với một tiếng rít dài the thé, cô bước ra, hành lang tối om chỉ le lói ánh sáng từ phòng cuối hành lang, khiến cô rùng mình nhớ đến bóng người lạ đêm trước – cao lớn, áo khoác đen, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô như dao sắc. Cô vội bước nhanh đến cửa phòng, tay run run tra chìa khóa, nhưng đột nhiên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, chậm rãi và gần hơn bao giờ hết, như đang theo dõi từng bước chân cô. Cô quay phắt lại, tim nhảy vọt lên cổ họng, nhưng hành lang trống không, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sổ hở và tiếng thang máy kêu ken két từ xa. Cô lao vào phòng, khóa cửa đôi lớp, dựa lưng vào cửa thở hổn hển, lòng lo sợ dâng trào như sóng dữ: "Lạy Chúa, tiếng bước chân ấy là ai? Sao hắn theo con về tận đây?" Cô ngồi co ro bên bàn ăn nhỏ trong phòng khách, mở cuốn Kinh Thánh gia đình, đọc thầm lời Chúa về sự bảo vệ và ánh sáng xua tan bóng tối, nhưng giấc ngủ đêm ấy vẫn chập chờn, hình ảnh anh Tuấn với nụ cười nửa miệng đầy ý tứ, tiếng bước chân nặng nề ngoài hành lang, và ánh mắt lạnh lẽo của bóng người lạ lẫn lộn, như một lời cảnh báo từ bóng tối không tên, khiến cô tỉnh giấc giữa đêm với mồ hôi lạnh toát, tay nắm chặt thánh giá bạc trên cổ.

Những ngày sau, nỗi lo từ tiếng bước chân lạ và lời tán tỉnh của anh Tuấn khiến cô bất an hơn bao giờ hết, như một lớp sương mù bao phủ cuộc sống mới. Cô kể với linh mục Minh sau buổi lễ Chúa Nhật, giọng run run trong góc nhà thờ vắng vẻ, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt cô: "Cha ơi, con nghe tiếng bước chân lạ ngoài hành lang chung cư, và đồng nghiệp nam trêu ghẹo con ngày càng quá đáng, con sợ lắm, như bị theo dõi." Cha Minh đặt tay lên vai cô, giọng hiền từ vang vọng dưới vòm nhà thờ cao vút: "Con ơi, bóng tối và cám dỗ chỉ là thử thách từ thế gian, có lẽ tiếng bước chân chỉ là hàng xóm muộn màng, nhưng hãy cầu nguyện hàng ngày và tránh xa những người không tôn trọng con. Chúa sẽ là lá chắn vững chắc, đừng để sợ hãi làm con lạc lối đức tin." Cô gật đầu, lau nước mắt, lòng nhẹ hơn phần nào nhờ lời cha, nhưng khi về nhà, ông Minh chờ cô ở phòng khách với tách trà nóng trên bàn thấp, giọng nghiêm nghị nhưng lo lắng rõ rệt: "Con kể ba nghe về công việc đi. Ba thấy con về muộn và mặt mày tái mét mấy hôm nay, có chuyện gì lạ không?" Cô ngồi xuống bên ba, giọng run run kể hết về tiếng bước chân lạ ngoài hành lang và lời tán tỉnh trắng trợn của anh Tuấn ở văn phòng, ba cau mày sâu, ria mép bạc rung rung vì giận dữ: "Ba sẽ gọi ban quản lý chung cư kiểm tra camera hành lang ngay chiều nay, và nếu cần, ba sẽ đến công ty nói chuyện với sếp con. Còn đồng nghiệp, con giữ khoảng cách tuyệt đối, báo chị Hương nếu hắn quấy rối – con gái ba không để ai bắt nạt. Nhớ nhé, đức tin là sức mạnh, nhưng ba mẹ cũng là chỗ dựa của con." Bà Lan, mẹ cô, bước ra từ phòng bếp với khay trái cây tươi cắt sẵn, ôm con từ phía sau, giọng dịu dàng ấm áp: "Con ơi, mẹ cầu Chúa cho con bình an mỗi đêm. Đừng sợ, mẹ con ta ở đây, và lời Chúa sẽ xua tan mọi bóng tối." Yến Linh, em gái cô, chạy vào từ phòng riêng với một bức tranh mới vẽ trên giấy trắng – hình một thiên thần cầm sổ sách dưới ánh sáng thánh giá rực rỡ – cười rạng rỡ: "Chị, em vẽ chị là thiên thần kế toán để xua ma quỷ và mấy anh xấu tính! Chị treo lên tường nhé, đừng sợ nữa!" Cô ôm em chặt, lòng ấm áp giữa nỗi lo dâng trào, nước mắt lăn dài nhưng là nước mắt biết ơn: "Em tài quá, Linh. Chị có em và ba mẹ là may mắn nhất rồi, tranh này chị giữ mãi."

Dần dần, nỗi lo phai nhạt, nhưng nó để lại một vết hằn trong lòng cô, nhắc nhở rằng thế giới công việc không chỉ là sổ sách, mà còn đầy những bóng tối bất ngờ. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, con bước vào công việc, nhưng con thấy bóng tối. Xin Người là ánh sáng dẫn con." Tiếng chuông nhà thờ vang vọng từ xa, như lời hứa bình an, và cô tiếp tục bước đi, với đức tin làm lá chắn.
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Truyện bạn viết chi tiết ghê, xây dựng bối cảnh để giới thiệu về các nhân vật cũng tốt mà hơi lâu chưa có cảnh sex (9 chương chưa có) sợ đa số ae xam k đủ kiên nhẫn để đọc ( toàn mấy og hóng cảnh sex, nhất là đầu truyện đã khẳng định truyện nói về sự tha hóa dưới sức ép xã hội và dục vọng).
Nếu truyện k phải truyện sex thì sorry tác giả vì nhận xét.
Ps: bạn cứ viết tiếp đi, mình đợi chương mới của bạn
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Truyện bạn viết chi tiết ghê, xây dựng bối cảnh để giới thiệu về các nhân vật cũng tốt mà hơi lâu chưa có cảnh sex (9 chương chưa có) sợ đa số ae xam k đủ kiên nhẫn để đọc ( toàn mấy og hóng cảnh sex, nhất là đầu truyện đã khẳng định truyện nói về sự tha hóa dưới sức ép xã hội và dục vọng).
Nếu truyện k phải truyện sex thì sorry tác giả vì nhận xét.
Ps: bạn cứ viết tiếp đi, mình đợi chương mới của bạn
Cảm ơn bro đã đọc và feedback nhé.
Truyện này có nhiều yếu tố sex, nhưng phần đầu mình cố tình xây dựng chậm để hành trình tha hóa của nhân vật thuyết phục hơn, chứ không nhảy vào ngay (cách viết truyện của mình xưa giờ không phải kiểu mỳ ăn liền vừa vào là vồ vập liền, mình không thích kiểu truyện như vậy).
Mình hiểu lo lắng của bro, nhiều ae hóng cảnh hot từ đầu, nhưng cứ từ từ, sắp tới sẽ có phần dục vọng mạnh mẽ.
Không sao đâu, bro không cần sorry. Mình sẽ thu xếp thời gian rãnh để viết tiếp, đợi chương mới nhé.
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Cảm ơn bro đã đọc và feedback nhé.
Truyện này có nhiều yếu tố sex, nhưng phần đầu mình cố tình xây dựng chậm để hành trình tha hóa của nhân vật thuyết phục hơn, chứ không nhảy vào ngay (cách viết truyện của mình xưa giờ không phải kiểu mỳ ăn liền vừa vào là vồ vập liền, mình không thích kiểu truyện như vậy).
Mình hiểu lo lắng của bro, nhiều ae hóng cảnh hot từ đầu, nhưng cứ từ từ, sắp tới sẽ có phần dục vọng mạnh mẽ.
Không sao đâu, bro không cần sorry. Mình sẽ thu xếp thời gian rãnh để viết tiếp, đợi chương mới nhé.
tuyệt vời bạn. mình hóng tiếp chap mới thôi. công nhân bạn xây dựng bối cảnh và các câu chuyện xung quanh nhân vật nữ chính chi tiết thật, kỳ công đấy
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 10: Ánh Đèn Ngân Hàng Và Những Thay Đổi Mới

Những ngày đầu năm, nắng ấm áp lan tỏa qua những tán cây xanh mướt, mang theo chút gió thoảng từ sông nước xa xôi. Kim Liên, sau nửa năm làm việc ở công ty thép với những con số khô khan và không khí nặng nề từ máy móc, bắt đầu cảm thấy cần một sự thay đổi. Những lời tán tỉnh từ đồng nghiệp nam khiến cô mệt mỏi, và áp lực kiểm kê tồn kho khiến cô thường về nhà muộn, đôi mắt mỏi mệt dưới ánh đèn đường mờ ảo. Một buổi tối, khi cả nhà quây quần quanh bàn ăn với món canh chua thơm lừng và cơm trắng dẻo, ông Minh nhìn cô, giọng trầm ấm: "Con gái, ba thấy con không vui với công việc hiện tại. Ba có quen biết một người bạn cũ, có thể giới thiệu con vào ngân hàng. Con nghĩ sao?" Kim Liên ngẩng đầu, mắt sáng lên đôi chút: "Dạ, con cũng muốn thử, ba ơi. Làm ở nơi chuyên nghiệp hơn, gần với chuyên ngành em học." Bà Lan mỉm cười, gắp thêm miếng cá vào bát con: "Mẹ ủng hộ. Con giỏi giang, sẽ làm tốt thôi." Yến Linh, ngồi bên cạnh với cuốn sách trên tay, chen vào: "Chị chuyển việc đi, em sẽ giúp chị chuẩn bị hồ sơ. Ngân hàng nghe hay ho lắm, chị sẽ gặp nhiều người thú vị."

Nhờ mối quan hệ của ông Minh, Kim Liên nộp đơn vào ngân hàng Phương Nam chi nhánh Tân Phú – một nơi không quá xa nhà, chỉ cần đi xe buýt qua vài con phố nhộn nhịp. Sau cuộc phỏng vấn với nụ cười e ấp và kiến thức tài chính vững vàng, cô được nhận làm giao dịch viên. Ngày đầu tiên, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm và váy công sở màu xanh nhạt, bước vào tòa nhà ngân hàng với trái tim đập nhanh. Không khí bên trong mát lạnh từ máy điều hòa, tiếng chuông cửa vang nhẹ mỗi khi khách bước vào, khác hẳn với mùi dầu mỡ và tiếng ồn ở công ty cũ. Quầy giao dịch sáng bóng, với những màn hình máy tính hiển thị tỷ giá và thông tin khách hàng, tạo cảm giác chuyên nghiệp và sạch sẽ.

Chị Mai, trưởng quầy – một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, dáng người mảnh mai, mái tóc ngắn gọn gàng và đôi mắt sắc sảo sau cặp kính mỏng – chào đón cô ngay từ cửa: "Em là Liên phải không? Chị là Mai, trưởng quầy đây. Vào đi em, chị hướng dẫn." Giọng chị Mai ấm áp, khiến Kim Liên bớt lo lắng. Chị dẫn cô qua các khu vực: quầy chính với những ngăn kéo đựng tiền mặt an toàn, phòng họp nhỏ với bàn gỗ bóng và bảng trắng ghi chỉ tiêu hàng tháng, và góc nghỉ ngơi với máy pha nước nóng. "Em sẽ ngồi quầy số ba, bên cạnh chị Lan. Công việc chủ yếu là tiếp khách, xử lý giao dịch cơ bản như mở sổ, chuyển tiền, và tư vấn tiết kiệm. Đừng căng thẳng, chị em mình sẽ chỉ dần." Kim Liên gật đầu, lòng biết ơn: "Dạ, em sẽ cố gắng chị ơi."

Chị Lan, ngồi bên cạnh quầy – một cô gái hai mươi tám tuổi, cao ráo với nụ cười rạng rỡ và mái tóc búi cao gọn gàng – nhanh chóng làm quen. "Chào em, chị là Lan, làm ở đây hai năm rồi. Em mới phải không? Chị thấy em xinh, chắc khách nam hay hỏi thăm." Kim Liên cười e thẹn: "Dạ, em mới chị ơi. Em sẽ học hỏi chị nhiều." Chị Lan chia cho cô ly nước chanh mát lạnh: "Uống đi em, sáng nay nóng. Ở đây vui lắm, chị em mình như gia đình. Nhưng nhớ giữ gìn, mấy ông khách doanh nhân hay đùa." Những ngày đầu, Kim Liên học cách chào khách với nụ cười lịch sự, kiểm tra giấy tờ cẩn thận, và nhập dữ liệu nhanh chóng. Có lúc tay run khi khách đông, nhưng chị Mai luôn ở bên: "Bình tĩnh em, ai cũng từng vậy. Chị giúp em kiểm tra." Dần dần, cô quen với nhịp điệu: tiếng máy đếm tiền rào rào, mùi giấy mới từ sổ tiết kiệm, và những câu chuyện ngắn với khách hàng thân thiện.

Một buổi chiều, khi quầy vắng, ông Minh ghé qua ngân hàng để gửi tiền tiết kiệm. Ông cười tự hào khi thấy con gái ngồi quầy: "Con làm tốt đấy, ba thấy con vui hơn." Lúc ấy, một vị khách quen – ông Hoàng, chủ xưởng may quần áo gia công – bước vào, chào ông Minh vui vẻ: "Anh Minh, lâu không gặp. Con gái anh làm ở đây à? Cháu Liên lễ phép lắm, lần trước chú giao dịch với cháu." Ông Hoàng, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với khuôn mặt hiền hậu và giọng nói ấm áp, quay sang Kim Liên: "Cháu làm nhanh gọn, chú thích. Chú giới thiệu con trai chú cho cháu nhé. Thằng Lâm nhà chú, lớn hơn cháu một tuổi, đang làm kỹ sư công nghệ thông tin cho công ty nước ngoài. Nó theo gia đình vào thành phố từ nhỏ, học hành tử tế, giờ đi công tác xa một năm. Cháu thử làm quen xem, nó hiền lành lắm." Kim Liên đỏ mặt, cúi đầu: "Dạ, chú quá khen. Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó ạ." Ông Minh cười: "Để ba xem, nếu hợp thì tốt. Cảm ơn chú Hoàng."

Tối về, ông Minh kể lại với gia đình: "Ông Hoàng giới thiệu con trai, thằng Lâm nghe nói tử tế. Con nghĩ sao Liên?" Cô lắc đầu nhẹ: "Dạ, con mới làm việc, chưa vội ba ơi." Bà Lan chen vào: "Con lớn rồi, thử nói chuyện xem con. Mẹ tin Chúa sẽ dẫn dắt." Yến Linh hào hứng: "Chị, em ủng hộ! Chị xinh thế, chắc anh ấy mê lắm." Cả nhà cười vui, nhưng Kim Liên lòng thoáng bối rối. Cô lưu số điện thoại và nick chat của Lâm mà ông Hoàng gửi qua ông Minh, nhưng chưa liên lạc ngay. Lúc này, cô vẫn chưa gặp anh, chỉ biết qua lời kể: một chàng trai hiền lành, tập trung công việc, đang xa nhà vì nhiệm vụ. Cô nghĩ: "Nếu Chúa muốn, sẽ có duyên."

Những tuần sau, Kim Liên dần yêu thích công việc mới – giúp khách hàng mở sổ tiết kiệm với lãi suất hấp dẫn, xử lý chuyển khoản nhanh chóng, và tư vấn về các sản phẩm tài chính đơn giản. Chị Lan rủ cô đi ăn kem sau giờ làm: "Em, chị mời, ăn cho mát. Kể chị nghe về gia đình em đi." Cô kể về nhà thờ và các buổi dạy giáo lý: "Em thích sự bình an ở đó chị ơi." Chị Mai thì tổ chức buổi họp nhỏ: "Em tiến bộ nhanh, chị tự hào." Cuộc sống trôi qua êm đềm, với niềm vui từ đồng nghiệp và hy vọng mơ hồ từ lời giới thiệu về Lâm.

Một buổi tối, khi cô ngồi trước máy tính ở nhà, Yến Linh ghé qua: "Chị, chị liên lạc với anh Lâm chưa? Em tò mò lắm!" Cô cười: "Chưa em ơi, chị chưa sẵn." Nhưng lòng cô bắt đầu nghĩ về anh – một người xa xôi, có lẽ sẽ mang đến điều gì đó mới mẻ. Cô quỳ cầu nguyện: "Lạy Chúa, nếu anh ấy tốt, xin Người cho con cơ hội làm quen." Ánh nến lung linh, như lời đáp dịu dàng từ trời cao.
 

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 11: Kết Nối Xa Xôi Qua Màn Hình Ánh Sáng

3D8C25E1-9F40-4281-87B0-9EA4EF7338B7.jpeg

Những ngày giữa năm, khi cái nắng dịu dần nhường chỗ cho những cơn mưa rào bất chợt, Kim Liên bắt đầu quen dần với nhịp sống mới ở ngân hàng. Mỗi sáng, cô thức dậy sớm, chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho cả nhà trước khi bắt xe buýt đến Tân Phú. Công việc bận rộn nhưng thú vị, với những vị khách quen thuộc ghé quầy, hỏi han về lãi suất tiết kiệm hay cách chuyển tiền cho con cái học xa nhà. Chị Mai và chị Lan luôn ở bên, chia sẻ những câu chuyện đời thường, khiến cô cảm thấy như có thêm chị em ruột thịt. "Em làm tốt lắm, Liên ơi, khách khen em hoài," chị Mai nói một chiều, khi cả ba ngồi nghỉ ở góc pantry, nhấm nháp ly cà phê sữa đá mát lạnh. Chị Lan cười, gắp miếng bánh cuốn từ đĩa chung: "Ừ, em ngoan hiền, chị em mình phải bảo vệ em khỏi mấy ông khách hay liếc nhìn." Kim Liên cười e thẹn, lắc đầu: "Chị trêu em hoài, em chỉ làm việc thôi mà." Nhưng những lời ấy khiến cô nhớ đến lời ông Hoàng giới thiệu về con trai ông, và số điện thoại cùng nick chat mà ông Minh đã đưa cho cô vài tuần trước. Cô vẫn chưa liên lạc, lòng do dự xen lẫn tò mò – một chàng trai xa xôi, đang công tác ở nơi khác, liệu có gì chung với cuộc sống bình dị của cô?

Một buổi tối, sau giờ làm, Kim Liên về nhà khi trời vừa chập tối. Mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, mang theo mùi đất ẩm thoang thoảng. Bà Lan đang nấu cơm trong bếp, hương thơm của món thịt rim mặn ngọt lan tỏa khắp phòng. Ông Minh ngồi ở phòng khách, đọc báo với cặp kính lão trên mũi: "Con về rồi à? Hôm nay thế nào?" Cô ngồi xuống bên ba, mỉm cười: "Dạ, ổn ba ơi. Khách đông nhưng em quen rồi." Yến Linh từ phòng chạy ra, tay cầm cuốn sách học: "Chị, em giúp chị làm bài thuyết trình cho lớp giáo lý cuối tuần nhé? Em vẽ tranh minh họa đẹp lắm!" Cô xoa đầu em: "Ừ, em giỏi quá. Chị cảm ơn." Bữa tối ấm cúng, cả nhà trò chuyện về những việc nhỏ nhặt – ông Minh kể về một vụ việc dân phòng thú vị, bà Lan hỏi han về đồng nghiệp của con gái. Khi dọn dẹp xong, ông Minh nhìn cô: "Con ơi, ba thấy con vẫn chưa gọi cho thằng Lâm. Ông Hoàng hỏi ba hôm nay, chú ấy bảo con trai chú hay online, thử chat xem sao. Nó tử tế, ba tin vậy." Kim Liên cúi đầu, lòng hơi rung động: "Dạ, để con thử ba ơi. Con chưa biết bắt đầu thế nào." Bà Lan từ bếp bước ra, lau tay vào tạp dề: "Con cứ tự nhiên, mẹ cầu Chúa cho con gặp người tốt. Đừng ép mình, nhưng thử xem duyên phận."

Tối ấy, sau khi quỳ cầu nguyện trước bàn thờ nhỏ, ánh nến lung linh chiếu lên bức tượng Đức Mẹ hiền từ, Kim Liên ngồi trước chiếc máy tính cũ kỹ trong phòng riêng. Ánh sáng màn hình xanh nhạt soi lên khuôn mặt cô, tay hơi run khi mở ứng dụng Skype – một phần mềm chat phổ biến mà chị Lan từng hướng dẫn cô dùng để liên lạc với khách hàng xa. Cô nhập nick của Lâm, do dự vài giây rồi gửi lời mời kết bạn kèm tin nhắn ngắn: "Chào anh, em là Kim Liên đây. Chú Hoàng và ba em giới thiệu, em chào anh ạ." Tim cô đập nhanh, như hồi còn học trò chờ tin nhắn từ bạn bè. Không lâu sau, thông báo chấp nhận vang lên, kèm theo lời chào từ Lâm: "Chào em, anh là Lâm. Bố anh kể về em rồi, em làm ở ngân hàng phải không? Anh đang công tác xa, nhưng rất vui được làm quen." Cô mỉm cười, tay gõ nhanh: "Dạ, em làm giao dịch viên. Anh kể em nghe về công việc anh đi, em tò mò lắm." Cuộc trò chuyện bắt đầu nhẹ nhàng, như hai người bạn cũ lâu năm không gặp. Lâm kể về quê hương mình – vùng đất miền Trung với biển xanh và những cánh đồng lúa chín vàng, nơi anh lớn lên trước khi theo gia đình vào thành phố sinh sống. "Quê anh đẹp lắm em, có những buổi chiều chạy chơi trên bãi biển, bắt cua với anh em họ. Vào đây, anh học hành rồi đi làm, giờ bận rộn với dự án." Cô lắng nghe qua những dòng chữ, hình dung một chàng trai hiền lành, giọng văn chân chất: "Em chưa đi miền Trung bao giờ, nghe anh kể hay quá. Em sống ở đây từ nhỏ, thích sự yên bình của nhà thờ gần nhà."

Những buổi chat đầu tiên diễn ra vào buổi tối, khi cô về nhà sau giờ làm, ngồi trước màn hình với ly trà gừng ấm bà Lan pha. Lâm thường bắt đầu bằng lời hỏi han: "Em hôm nay thế nào? Công việc mệt không?" Cô kể về những vị khách thú vị – một bà cụ lớn tuổi gửi tiết kiệm cho cháu nội, hay một anh chàng trẻ hỏi về vay vốn khởi nghiệp. "Em vui vì giúp được mọi người, anh ạ." Anh chia sẻ về cuộc sống công tác: "Ở đây lạnh hơn, anh hay đi dạo quanh hồ nước, ăn món ăn địa phương. Nhớ không khí thành phố mình quá." Dần dần, cuộc trò chuyện sâu sắc hơn – anh hỏi về sở thích của cô: "Em thích gì ngoài công việc? Bố anh kể em hay đi nhà thờ." Cô trả lời: "Dạ, em theo đạo Công giáo, cuối tuần dạy giáo lý cho các em nhỏ. Em thích sự bình an ấy, anh thử đi xem sao." Lâm cười qua biểu tượng: "Anh chưa quen, nhưng anh sẽ thử vì em kể hay quá." Tình cảm len lỏi nhẹ nhàng, qua những chia sẻ hàng ngày, như dòng nước mát tưới tắm trái tim cô sau những mối tình học trò dang dở.

Khi Skype đôi lúc lag vì mạng yếu, họ chuyển sang Yahoo Messenger – ứng dụng chat quen thuộc với biểu tượng mặt cười đa dạng và tốc độ nhanh hơn. "Em, anh gửi ảnh quê anh cho em xem," Lâm nhắn, kèm theo bức hình biển xanh sóng vỗ, cát trắng mịn màng dưới nắng chiều. Cô mở xem, lòng rung động: "Đẹp quá anh ơi, em mơ được đến đó." Anh kể chi tiết hơn về tuổi thơ: "Anh lớn lên bên biển, học bơi từ nhỏ, tối hay ngồi nghe sóng vỗ kể chuyện. Vào thành phố, cuộc sống thay đổi, nhưng anh vẫn nhớ quê da diết." Cô chia sẻ về gia đình: "Em có em gái, nó nghịch lắm, hay vẽ tranh tặng em. Ba mẹ em giản dị, ba làm dân phòng, mẹ bảo mẫu. Em yêu sự ấm cúng ấy." Lâm đáp: "Nghe em kể, anh thấy ấm áp. Anh cũng vậy, bố mẹ anh mở xưởng nhỏ, anh em quây quần. Anh đang xa nhà, chat với em như được về gần hơn." Những lời ấy khiến cô đỏ mặt trước màn hình, tim đập nhanh hơn thường lệ.

Dần dần, tình cảm nảy nở tự nhiên – không phải những rung động mãnh liệt, mà là sự gần gũi qua từng dòng chữ. Một buổi tối mưa lớn, cô chat: "Mưa to quá anh ơi, đường về nhà ướt hết." Anh đáp: "Em cẩn thận nhé, anh lo cho em. Ở đây cũng mưa, anh đang nghe nhạc, nhớ em." Cô cười, gửi biểu tượng trái tim: "Em cũng nhớ chat với anh." Họ bắt đầu chia sẻ sở thích – anh thích chơi bóng đá cuối tuần, cô kể về những buổi dạo chơi ở công viên gần nhà. "Anh gửi ảnh anh cho em xem nhé," anh nhắn một lần, kèm bức hình anh đứng bên hồ nước, cao ráo với nụ cười hiền hậu, áo sơ mi trắng phất phơ trong gió. "Anh đẹp trai quá," cô nghĩ thầm, gõ: "Anh trông khỏe mạnh, em thích nụ cười anh." Anh đáp: "Em mới đẹp, bố anh khen em hoài. Anh tò mò muốn gặp em ngoài đời." Lời anh khiến cô bối rối, nhưng lòng ấm áp – như Chúa đang mở ra một con đường mới.

Những cuộc chat kéo dài đến khuya, khiến cô đôi lúc mệt mỏi nhưng vui vẻ. Yến Linh thường ghé phòng chị, tò mò: "Chị chat với anh Lâm hả? Kể em nghe đi, anh ấy thế nào?" Cô cười: "Anh ấy tốt, kể chuyện hay lắm. Nhưng chị chưa gặp, chỉ chat thôi." Ông Minh hỏi han: "Con thấy thằng Lâm sao? Ba thấy chú Hoàng khen con trai lắm." Cô gật đầu: "Dạ, anh ấy chân thành ba ơi." Bà Lan mỉm cười: "Mẹ cầu Chúa cho con hạnh phúc." Tình cảm dần sâu sắc, qua màn hình ánh sáng, nối hai trái tim xa cách.

Một buổi chat, Lâm kể về công việc: "Anh làm kỹ sư, viết phần mềm cho công ty, bận nhưng thú vị. Em kể về khách hàng hôm nay đi." Cô chia sẻ: "Có một bà cụ gửi tiền cho cháu, em vui vì giúp được." Anh đáp: "Em tốt bụng lắm. Anh nghĩ về em nhiều, muốn về gặp em sớm." Cô đỏ mặt: "Em cũng vậy anh ơi." Tình cảm nảy nở, như mầm xanh dưới mưa xuân.
 
Bên trên