Một bi kịch âm thầm trong mỗi mái nhà

LeVanTung

Chim TO
1. Người ngoài – lớp son phấn của sự tử tế

Ngoài kia, ta biết mỉm cười, biết “vâng dạ”, biết nói những câu như mật ong. Đồng nghiệp sai sót, ta nhẹ nhàng “không sao đâu”. Bạn bè chậm hẹn, ta phẩy tay “thông cảm mà”. Người dưng được ta ban phát sự dịu dàng như thể đó là bản chất của mình.

Nhưng thật ra, không ít khi, đó chỉ là lớp son xã giao. Một lớp son để che giấu tính nóng nảy, thói quen cộc cằn, và sự thiếu kiềm chế vốn luôn trực chờ nổ tung ở… chính căn nhà mình.

🔴
2. Người thân – bãi rác cảm xúc tiện lợi

Trong gia đình, ta lại tự cho mình quyền được xả bực bội. Cha mẹ hỏi han vài câu, ta gắt: “Con biết rồi, hỏi hoài!”. Anh chị góp ý, ta vặc: “Lo chuyện của mình đi!”. Vợ chồng chỉ cần sơ sẩy, ta xổ ra những lời lẽ không tiếc thương.

Gia đình bỗng biến thành cái “bãi rác cảm xúc” – nơi ta dỡ bỏ hết những mệt mỏi từ xã hội, mà quên mất rằng, những người ấy là những trái tim nhạy cảm nhất, mong manh nhất.

🔴
3. Ái ngữ – vốn liếng ít ỏi nhất trong ngôi nhà

Điều trớ trêu là những lời tử tế lại trở thành hàng hiếm trong gia đình. Có bao giờ ta khen mẹ một câu về món ăn ngon? Có bao giờ ta nói với cha rằng ta tự hào về ông? Hay ta chỉ quen dùng lời cay nghiệt để thúc ép, chê bai, trách móc? Những câu “con thương ba mẹ”, “cảm ơn vì đã lo cho con” – dễ nói lắm, nhưng với nhiều người, cả năm chưa thốt ra được một lần.

🔴
4. Thực tế xã hội: Những cái chết lặng lẽ

Không ít vụ việc đau lòng đã xảy ra. Những ông bố bà mẹ già, sống cùng con cái, nhưng cô đơn đến tận cùng. Có người tr:mad:eo cổ trong chính căn nhà đông đúc. Có bà cụ lủi thủi khóc vì cả nhà quát tháo khi bà hỏi chuyện.

Người ta có thể dành hàng giờ khích lệ bạn bè trên Facebook, nhưng lại không thốt nổi một câu dịu dàng với cha mẹ già nua ngay cạnh. Đau nhất là sự tử tế bị đem bán rẻ ngoài xã hội, trong khi gia đình chỉ còn nhận về những đồng tiền thừa thãi và những lời cộc cằn.

🔴
5. Tình thân không mặc định là bất diệt

Chúng ta thường ảo tưởng rằng tình thân là bất biến, là có thể chịu đựng mọi lời nói, mọi thói xấu của nhau. Nhưng sự thật, tình thân cũng giống như một cái cây – không chăm sóc, không tưới tắm bằng lời tử tế, nó héo úa.

Gia đình không phải nghĩa địa để chôn vùi cảm xúc, mà là nơi để nuôi dưỡng. Một khi lòng người đã nguội, thì cái gọi là “huyết thống” cũng chẳng còn đủ sức giữ họ lại.

🔴
6. Đời – và cái giá của vô tâm

Đời đã chứng minh: nhiều người chỉ biết hối hận khi mất mát đã ập xuống. Đám tang là nơi lời tử tế được tuôn ra nhiều nhất – nhưng lúc ấy, người cần nghe đã chẳng còn nữa. Và chính ta trở thành kẻ bất hạnh, sống cả đời trong ám ảnh: “Giá như ngày ấy mình dịu dàng hơn với cha mẹ, ông bà, anh chị em…”.

🔴
7. Nhớ rằng- Một lời nói, một đời ấm áp

Có những thứ ta tưởng nhỏ nhoi – một câu khen, một lời cảm ơn, một cách nói nhẹ nhàng – nhưng đó lại là ánh sáng giữ lửa cho gia đình. Người dưng, ngọt ngào cũng tốt.

Nhưng người thân, tử tế mới thật sự là nhân cách. Đừng để căn nhà trở thành nơi ngột ngạt nhất. Đừng để cha mẹ già phải nghe những câu nặng nề. Và cũng đừng biến chính mình thành kẻ bất hiếu chỉ vì lười nói một câu dịu dàng.

Vì, cuối cùng, khi cuộc đời giũ sạch hết mọi vỏ bọc, thì điều còn lại duy nhất chính là người thân.
 
Bên trên