LeVanTung
Chim TO
Bằng tuổi 26, thằng bạn mình có đủ quyền lực và danh vọng. Từ một thằng nhóc làng quê Thái Nguyên, Nó đã biến những dòng code thành startup edtech dạy lập trình cho hàng triệu trẻ em nông thôn, gọi vốn 766k USD từ thung lũng Silicon, sở hữu nhà Hà Nội và 1 căn nhà phố quận Tân Phú Sài Gòn. App nông sản của Nó giúp nông dân Bình Định thoát nghèo, tăng doanh thu gấp ba, đưa sản vật quê hương ra thị trường toàn cầu. Blockchain phi tập trung của Nó cách mạng hóa giao dịch nông sản, bảo vệ nông dân khỏi trung gian ép giá, mang về giải thưởng công nghệ quốc tế. VPN miễn phí của Nó mở cánh cửa tri thức tự do cho hàng triệu người Việt, khiến thế giới gọi Nó là “hacker yêu nước”. Fintech của Nó xóa rào cản tài chính, giúp cô bán phở, anh thợ sửa xe tiếp cận vốn vay dễ dàng. Mỗi dự án là minh chứng: IT không chỉ là công cụ, mà là ngọn lửa thay đổi số phận, từ làng quê đến đô thị, từ cá nhân đến cộng đồng. Dân dev, với Nó, là những chiến binh thời số, dùng mã nguồn để viết lại luật chơi, kiến tạo tương lai, mang lại lợi ích vĩ đại: tri thức, tự do, và thịnh vượng. Từ những dòng code đầu tiên trên máy tính cũ, Nó đã chứng minh ngành IT là vua của mọi ngành, nơi giấc mơ trở thành hiện thực, nơi một thằng nhóc không tên tuổi có thể trở thành người hùng công nghệ, truyền cảm hứng cho hàng triệu người trẻ Việt Nam.
Giữa những đồi chè xanh mướt ở Thái Nguyên, nơi tiếng gà gáy hòa cùng ánh sáng lập lòe từ màn hình PC cũ, Nó sinh ra năm 1999. Cha mẹ Nó, một người trồng chè, một người dạy tiểu học, chỉ biết cần cù là vàng, chẳng màng đến công nghệ. Nhưng từ năm 8 tuổi, Nó đã dán mắt vào chiếc máy tính chú cho, gõ lệnh DOS, vẽ trái tim bằng Paint, gửi qua Yahoo Messenger cho cô bạn hàng xóm, cười toe toét khi nàng đỏ mặt. Đêm khuya, nằm trên chõng tre, tiếng gió lùa qua mái lá, Nó mơ về một thế giới nơi mã nguồn là quyền lực tối thượng, nơi một dòng code có thể đổi đời. Với Nó, IT không chỉ là nghề; nó là ngọn lửa thắp sáng giấc mơ, là thanh kiếm sắc bén cắt qua mọi giới hạn. Từ giúp mẹ tiết kiệm tiền mua gạo bằng cách hack thông tin giảm giá, đến xây app giúp nông dân bán hàng, từ code miễn phí cho trường học đến startup edtech đưa kiến thức IT đến trẻ em miền núi, Nó dùng công nghệ để thay đổi số phận, không chỉ cho mình mà cho cả cộng đồng.
Năm 12 tuổi, gia đình chuyển về ngoại ô Hà Nội khi cha vào làm ở khu công nghiệp. Phòng tin học trường, với dàn máy Pentium IV kêu rè như dàn nhạc, trở thành thiên đường. Nó học Pascal, viết chương trình in dòng chữ I LOVE YOU tặng cô bạn lớp, khiến cả đám bạn trầm trồ. Thầy giáo bảo: “Công nghệ là tương lai, con trai.” Nó gật đầu, nhìn bạn bè bỏ học đi làm công nhân ở Samsung, tự nhủ phải vươn lên, phải giàu từ trẻ. Cấp ba, Nó tự học online, bán script đơn giản cho mấy tiệm net, kiếm tiền đầu tiên gửi về cho mẹ. Một lần, Nó hack Wi-Fi hàng xóm, lẻn vào mạng nội bộ, lấy thông tin giảm giá siêu thị, giúp mẹ tiết kiệm vài trăm ngàn. Lúc đó, Nó nhận ra: code là vũ khí, là cách để thay đổi cuộc chơi. Từ những việc nhỏ như giúp mẹ, đến những dự án lớn như app nông sản giúp nông dân thoát nghèo, hay startup edtech dạy lập trình cho trẻ em, IT là con đường đưa Nó từ làng quê đến đỉnh cao, chứng minh công nghệ là đòn bẩy kinh tế và xã hội.
Năm 2017, 18 tuổi, Nó đậu Bách Khoa Hà Nội, ngành Công nghệ Thông tin, mang theo chiếc laptop second-hand và giấc mơ lớn. Hà Nội đón Nó bằng gió hồ Tây và mùi cà phê phin thơm lừng. Ban ngày học HTML, CSS, Java, đêm cày freelance trên Upwork, kiếm vài trăm đô gửi về nhà. Năm 19 tuổi, Nó code app bán hàng online, giúp các shop nhỏ Hà Nội tăng doanh thu gấp đôi, mua được căn hộ nhỏ ở Cầu Giấy. App này là minh chứng: IT không chỉ là kỹ thuật, mà là đòn bẩy kinh tế, giúp người dân kiếm sống dễ dàng hơn, từ cô bán phở đến anh chủ tiệm tạp hóa. Ở ký túc xá, Nó thân với một thằng bạn mê AI và cô nàng thiết kế UI/UX tên Linh – một cô gái Sài Gòn, cao ráo, da trắng hồng, tóc dài óng mượt như suối, mắt nâu to tròn như hồ nước, mặc sơ mi trắng bó sát, cúc áo căng cứng, váy jeans ngắn khoe đùi thon, đôi cao gót đỏ kêu cạch cạch mỗi bước đi. Linh là con gái doanh nhân, lên Hà Nội để thoát khỏi lồng kính gia đình, mang giấc mơ khởi nghiệp nhưng lòng đầy cô đơn. Nàng hay ngồi kể về áp lực từ bố mẹ, môi mọng đỏ khẽ run, ngón tay xoắn cốc trà sữa, ánh mắt buồn như chiều tà hồ Tây. Nó lắng nghe, mắt sắc như đang debug code, thấy trong nàng một ngọn lửa khởi nghiệp bị kìm nén, một tâm hồn khao khát tự do.
Cả đám lao vào hackathon, code app quản lý nông sản, thắng hợp đồng 200 triệu, giúp Nó sắm xe máy phân khối lớn. App này lan ra Bình Định, giúp hàng ngàn nông dân bán hàng online, thoát cảnh ép giá, đưa IT vào đời sống thực, chứng minh công nghệ có thể thay đổi số phận cả một cộng đồng. Linh nhìn Nó debug code trong ba phút, mắt long lanh, môi hé lộ hàm răng trắng, hơi thở dồn dập như server quá tải. Tối đó, tại quán trà sữa ven hồ Tây, tiếng sóng vỗ nhẹ hòa mùi trà xanh, ánh đèn neon mờ ảo, Linh ngồi sát, tay chạm đùi Nó qua lớp jeans, ngón tay lướt nhẹ như vuốt dây đàn. “Anh code nhanh thế… hừm, em muốn… nếm thử lệnh của anh,” nhỏ thì thầm, giọng ngọt như mật, mắt nâu lấp lánh dục vọng. Nó cười khẩy, dẫn Linh về phòng trọ, rèm khép hờ, tiếng xe máy ngoài ngõ vọng vào.
Giữa những đồi chè xanh mướt ở Thái Nguyên, nơi tiếng gà gáy hòa cùng ánh sáng lập lòe từ màn hình PC cũ, Nó sinh ra năm 1999. Cha mẹ Nó, một người trồng chè, một người dạy tiểu học, chỉ biết cần cù là vàng, chẳng màng đến công nghệ. Nhưng từ năm 8 tuổi, Nó đã dán mắt vào chiếc máy tính chú cho, gõ lệnh DOS, vẽ trái tim bằng Paint, gửi qua Yahoo Messenger cho cô bạn hàng xóm, cười toe toét khi nàng đỏ mặt. Đêm khuya, nằm trên chõng tre, tiếng gió lùa qua mái lá, Nó mơ về một thế giới nơi mã nguồn là quyền lực tối thượng, nơi một dòng code có thể đổi đời. Với Nó, IT không chỉ là nghề; nó là ngọn lửa thắp sáng giấc mơ, là thanh kiếm sắc bén cắt qua mọi giới hạn. Từ giúp mẹ tiết kiệm tiền mua gạo bằng cách hack thông tin giảm giá, đến xây app giúp nông dân bán hàng, từ code miễn phí cho trường học đến startup edtech đưa kiến thức IT đến trẻ em miền núi, Nó dùng công nghệ để thay đổi số phận, không chỉ cho mình mà cho cả cộng đồng.
Năm 12 tuổi, gia đình chuyển về ngoại ô Hà Nội khi cha vào làm ở khu công nghiệp. Phòng tin học trường, với dàn máy Pentium IV kêu rè như dàn nhạc, trở thành thiên đường. Nó học Pascal, viết chương trình in dòng chữ I LOVE YOU tặng cô bạn lớp, khiến cả đám bạn trầm trồ. Thầy giáo bảo: “Công nghệ là tương lai, con trai.” Nó gật đầu, nhìn bạn bè bỏ học đi làm công nhân ở Samsung, tự nhủ phải vươn lên, phải giàu từ trẻ. Cấp ba, Nó tự học online, bán script đơn giản cho mấy tiệm net, kiếm tiền đầu tiên gửi về cho mẹ. Một lần, Nó hack Wi-Fi hàng xóm, lẻn vào mạng nội bộ, lấy thông tin giảm giá siêu thị, giúp mẹ tiết kiệm vài trăm ngàn. Lúc đó, Nó nhận ra: code là vũ khí, là cách để thay đổi cuộc chơi. Từ những việc nhỏ như giúp mẹ, đến những dự án lớn như app nông sản giúp nông dân thoát nghèo, hay startup edtech dạy lập trình cho trẻ em, IT là con đường đưa Nó từ làng quê đến đỉnh cao, chứng minh công nghệ là đòn bẩy kinh tế và xã hội.
Năm 2017, 18 tuổi, Nó đậu Bách Khoa Hà Nội, ngành Công nghệ Thông tin, mang theo chiếc laptop second-hand và giấc mơ lớn. Hà Nội đón Nó bằng gió hồ Tây và mùi cà phê phin thơm lừng. Ban ngày học HTML, CSS, Java, đêm cày freelance trên Upwork, kiếm vài trăm đô gửi về nhà. Năm 19 tuổi, Nó code app bán hàng online, giúp các shop nhỏ Hà Nội tăng doanh thu gấp đôi, mua được căn hộ nhỏ ở Cầu Giấy. App này là minh chứng: IT không chỉ là kỹ thuật, mà là đòn bẩy kinh tế, giúp người dân kiếm sống dễ dàng hơn, từ cô bán phở đến anh chủ tiệm tạp hóa. Ở ký túc xá, Nó thân với một thằng bạn mê AI và cô nàng thiết kế UI/UX tên Linh – một cô gái Sài Gòn, cao ráo, da trắng hồng, tóc dài óng mượt như suối, mắt nâu to tròn như hồ nước, mặc sơ mi trắng bó sát, cúc áo căng cứng, váy jeans ngắn khoe đùi thon, đôi cao gót đỏ kêu cạch cạch mỗi bước đi. Linh là con gái doanh nhân, lên Hà Nội để thoát khỏi lồng kính gia đình, mang giấc mơ khởi nghiệp nhưng lòng đầy cô đơn. Nàng hay ngồi kể về áp lực từ bố mẹ, môi mọng đỏ khẽ run, ngón tay xoắn cốc trà sữa, ánh mắt buồn như chiều tà hồ Tây. Nó lắng nghe, mắt sắc như đang debug code, thấy trong nàng một ngọn lửa khởi nghiệp bị kìm nén, một tâm hồn khao khát tự do.
Cả đám lao vào hackathon, code app quản lý nông sản, thắng hợp đồng 200 triệu, giúp Nó sắm xe máy phân khối lớn. App này lan ra Bình Định, giúp hàng ngàn nông dân bán hàng online, thoát cảnh ép giá, đưa IT vào đời sống thực, chứng minh công nghệ có thể thay đổi số phận cả một cộng đồng. Linh nhìn Nó debug code trong ba phút, mắt long lanh, môi hé lộ hàm răng trắng, hơi thở dồn dập như server quá tải. Tối đó, tại quán trà sữa ven hồ Tây, tiếng sóng vỗ nhẹ hòa mùi trà xanh, ánh đèn neon mờ ảo, Linh ngồi sát, tay chạm đùi Nó qua lớp jeans, ngón tay lướt nhẹ như vuốt dây đàn. “Anh code nhanh thế… hừm, em muốn… nếm thử lệnh của anh,” nhỏ thì thầm, giọng ngọt như mật, mắt nâu lấp lánh dục vọng. Nó cười khẩy, dẫn Linh về phòng trọ, rèm khép hờ, tiếng xe máy ngoài ngõ vọng vào.


