TrìnhCa
Tiến sĩ
lv 7314153832261504264 20250917150505
Image lv 7314153832261504264 20250917150505 hosted in AnhMoe
Chúng ta gặp nhau không phải tình cờ, mà là do một lời hứa đã quên từ kiếp trước...
Trong cõi Ta Bà đầy biến động này, mỗi cuộc gặp gỡ giữa người với người đều không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả của nhân duyên từ nhiều kiếp.
Có duyên thì sẽ gặp, có nợ thì sẽ gắn bó một thời.
Nhưng khi duyên đã mãn, nghiệp đã trả, thì dù có níu giữ đến đâu, cũng phải buông tay.
Phật dạy rằng: "Chúng sinh trong đời, đều gặp nhau bởi nhân duyên.
Duyên sâu thì gắn bó, duyên mỏng thì rời xa.
Cưỡng cầu chỉ sinh khổ lụy."
Người hữu duyên, không mời cũng đến.
Người vô duyên, giữ mấy cũng đi.
Người đến với ta có thể là để mang yêu thương, cũng có thể là để dạy cho ta bài học về buông bỏ.
Có khi chỉ là để trả một món nợ tâm linh còn dang dở từ kiếp trước – rồi lại rời đi như một làn gió.
Ta không thể trách, bởi tất cả đều là vận hành của nghiệp và duyên.
Khi nhân duyên đã chín muồi, hai người sẽ gặp nhau giữa biển người mênh mông.
Nhưng nếu duyên chưa đủ hoặc đã tận, thì dù có sát bên nhau cũng như cách xa vạn dặm.
Khi đó, sự chia xa không phải là mất mát, mà là một sự hoàn thành – một đoạn duyên đã viên mãn theo đúng con đường nó cần phải đi.
Có những người ta thương rất nhiều, nhưng không thể giữ.
Có những mối quan hệ khiến ta đau, nhưng lại chính là phương tiện để ta học cách tỉnh thức, học cách quay về với chính mình.
Hãy nhớ rằng, mọi sự ràng buộc đều sinh khổ.
Buông – không phải là dửng dưng, mà là biết rõ mọi thứ đều vô thường.
Không có gì là mãi mãi trong cõi tạm này, kể cả yêu thương, kể cả nỗi đau.
Hãy buông với tâm từ, không oán, không trách.
Đó là cách để ta giải thoát khỏi sợi dây trói buộc của nghiệp lực.
Ngày người đến, ta đón bằng cả lòng chân thành.
Ngày người đi, ta tiễn bằng một cái cúi đầu cảm ơn – vì đã đến, vì đã để lại bài học.
Không níu, không mong, không mong cầu hồi đáp.
Đó là tâm an trú trong hiện tại – nơi không còn khổ đau, không còn kỳ vọng.
Nếu còn duyên, sẽ gặp lại – không cần tìm.
Nếu hết duyên, xin nhẹ lòng buông xuống – không cần hối tiếc.
Người nên ở lại, tự khắc sẽ ở lại.
Người cần rời đi, hãy để họ đi thanh thản.
Sống giữa đời, hãy học cách yêu thương mà không ràng buộc, trân trọng mà không chiếm hữu.
Bởi tất cả đều là vay – rồi sẽ phải trả.
Khi nợ đã trả xong, ai rồi cũng sẽ trở về với chính con đường của mình.
Trả người về với người, trả mình về với chính mình.
Không mong trùng phùng, không cầu tái ngộ.
Nếu có kiếp sau, nguyện không gặp lại
Không nợ, không duyên, không còn vướng bận.
Từ nay, sống chậm hơn một chút, nhẹ lòng hơn một chút.
Biết ơn những lần được thương, và cả những lần bị bỏ lại.
Bởi tất cả đều là nhân duyên không hơn, không kém.
Giữ tâm an giữa mọi đổi thay, là cách để không còn khổ vì những điều không thuộc về mình.


