TrìnhCa
Tiến sĩ
lv 7239223013378395394 20250925084006
Image lv 7239223013378395394 20250925084006 hosted in Anh.Moe
Chỉ nghe đến hai chữ “vụng trộm", ta đã thấy trong lòng có một bóng tối.
Nó không đường đường chính chính.
Nó phải che giấu.
Và để che giấu, người ta phải sống trong căng thẳng, dằn vặt, trong cảm giác lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Điều lạ là vẫn có người chấp nhận bước vào.
Bởi họ nghĩ, trong cái lén lút ấy, mình tìm được một chút an ủi:
một cái ôm bù đắp cho cô đơn,
một lời ngọt ngào thay thế cho những cằn nhằn,
một thoáng thở tự do trong khi ở nhà thấy ngột ngạt.
Nhưng... cái gì bắt đầu bằng sự vụng trộm thì sớm muộn cũng gieo lại những vụng vỡ.
Một người phải giấu giếm thì cả hai đều chẳng thể bình yên.
Một tình cảm xây trên dối trá thì niềm tin mãi mãi là thứ xa xỉ.
Và cái gọi là "an ủi” kia, chỉ như một ngụm nước ngọt uống vội – giải khát nhất thời, nhưng để lại khát khô hơn sau đó.
Có bao giờ ta tự hỏi:
Vì sao không đối diện với sự thật, mà chọn con đường khuất tất?
Vì sao không nói ra nỗi cô đơn, mà lại lấp nó bằng một bóng hình khác?
Rốt cuộc, ta đang tìm tình yêu, hay chỉ tìm một nơi để trốn chạy?
Vụng trộm – nghe thì ngọt, nhưng thực chất là một gánh nặng.
Nó chồng thêm lời nói dối, khoảng cách, và những vết thương.
Nó lấy đi lòng tự trọng – của cả kẻ bước vào, lẫn người bị phản bội.
Tình yêu vốn dĩ không phải thứ để giấu giếm.
Nếu phải giấu, nghĩa là trong đó có điều chưa thật.
Và điều chưa thật ấy, sớm muộn cũng phơi bày, làm đau nhiều người hơn ta tưởng.
Thế nên, thay vì vụng trộm...
Hãy đủ dũng cảm để hoặc là yêu thương cho trọn vẹn, hoặc là buông bỏ cho rõ ràng.
Đừng biến con tim thành chốn lén lút.
Vì trái tim sinh ra để yêu, để rộng mở, để tự do chứ không phải để mang gông cùm của những dối trá vụng vặt.
Vụng trộm không phải là yêu.
Nó chỉ là sự trốn chạy.
Và trốn chạy thì chẳng bao giờ đưa ta đến hạnh phúc.


