Chương 12
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một sự rõ ràng đến đáng sợ trong tâm trí. Cơn cao trào điên cuồng đêm qua, được thúc đẩy bởi cảnh tượng tôi chứng kiến, đã gột rửa đi mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi non nớt trong tôi. Giờ đây chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao: tôi phải có được mẹ. Không phải trong giấc mơ, không phải qua khe cửa, mà là ở đây, trong thực tại này.
Bữa sáng diễn ra trong một bầu không khí gần như bình thường. Gần như.
Ba tôi, ông Hùng, có vẻ phấn chấn hơn mọi ngày. Ông thậm chí còn chủ động gắp cho mẹ tôi một miếng trứng, một cử chỉ mà đã lâu lắm rồi tôi không được thấy. Có lẽ cơn bão tình dục đêm qua đã tạm thời tưới mát cho mảnh đất hôn nhân khô cằn của họ. Mẹ tôi, bà Phượng, đón nhận nó với một nụ cười hiền dịu. Bà vẫn là người vợ, người mẹ mẫu mực, chiếc váy lụa ở nhà vẫn kín đáo và trang nhã, che đi mọi dấu vết của cuộc truy hoan cuồng nhiệt. Con quỷ dữ dục vọng đêm qua lại bị nhốt chặt vào trong chiếc lồng của đức hạnh.
Tôi im lặng quan sát. Tôi thấy được sự thỏa mãn thoáng qua trên gương mặt ba, nhưng ngay sau đó ông lại cắm cúi vào chiếc điện thoại đọc tin tức. Tôi thấy được nét rạng rỡ kín đáo của mẹ, nhưng nó cũng nhanh chóng bị thay thế bởi những lo toan thường nhật về việc nhà, về bữa trưa.
Tôi hiểu ra rằng, đối với họ, chuyện đêm qua chỉ là một cơn mưa rào bất chợt, không phải là một sự thay đổi của khí hậu. Ba tôi sẽ lại sớm quay về với sự thờ ơ cố hữu. Mẹ tôi rồi sẽ lại chìm vào nỗi cô đơn và sự dồn nén. Vị trí của một người tình đích thực, một người có thể giải thoát và cùng con quỷ dữ trong bà nhảy múa mỗi đêm, vẫn còn bỏ trống. Và tôi, chính là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đó.
Sau bữa sáng, ba tôi lại vội vã đi làm. Căn nhà một lần nữa trở về với sự tĩnh lặng quen thuộc, chỉ còn lại hai mẹ con. Tôi biết mình không thể vội vàng, nhưng cơ hội sẽ không chờ đợi ai. Tôi cần một kịch bản hoàn hảo.
Đến xế chiều, cơ hội của tôi đã đến. Mẹ tôi đang ở trong bếp, chuẩn bị cho bữa tối. Có lẽ do ảnh hưởng của đêm qua, hoặc do thời tiết oi ả, trông bà có vẻ mệt mỏi. Khi bà cúi xuống lấy chiếc nồi trong tủ bếp dưới, lúc đứng lên bà khẽ loạng choạng, tay vịn vào thành bếp, mặt hơi tái đi.
Tôi lập tức lao tới, đỡ lấy tay bà, giọng đầy lo lắng.
Mẹ tôi xua tay, cố mỉm cười.
- Mẹ không sao. Chỉ là đứng lên hơi nhanh nên bị choáng một chút thôi. Chắc tại huyết áp thấp.
- Mẹ phải lên phòng nghỉ ngay đi. Sức khỏe là quan trọng nhất, bữa tối để con gọi đồ ăn ngoài cũng được. – Tôi nói, giọng cương quyết, không cho bà cơ hội từ chối.
- Thôi, phiền phức lắm...
- Không phiền phức gì cả. Để con dìu mẹ lên phòng.
Không đợi bà đồng ý, tôi vòng tay qua eo bà, tay kia giữ lấy cánh tay bà, từ từ dìu bà ra khỏi bếp. Đây là lần đầu tiên tôi được công khai chạm vào cơ thể bà một cách thân mật như vậy. Qua lớp váy lụa mỏng, tôi cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, hơi ấm và cả sự run rẩy nhẹ của bà.
Tôi dìu mẹ vào phòng ngủ của bà, chính là "chiến trường" mà tôi đã nhìn trộm đêm qua. Tôi cẩn thận để bà ngồi xuống giường rồi giúp bà nằm xuống. Bà trông có vẻ thực sự mệt mỏi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại.
- Mẹ nằm nghỉ đi. Mẹ có thuốc đau đầu hay huyết áp gì không ạ? Để con lấy cho mẹ uống rồi ngủ một giấc sẽ khỏe hơn.
- Có... – Mẹ tôi nói yếu ớt, tay chỉ về phía chiếc tủ đầu giường. – Trong ngăn kéo đó con. Lấy cho mẹ viên thuốc đau đầu...
Tôi bước tới, mở ngăn kéo tủ. Bên trong có vài vỉ thuốc thông thường: thuốc cảm, thuốc đau đầu, vitamin... Nhưng nằm ở góc trong cùng, là một lọ thuốc nhỏ không nhãn mác mà tôi nhận ra ngay. Đó là lọ thuốc ngủ Seduxen cực mạnh mà ba tôi thỉnh thoảng phải dùng sau những chuyến công tác trái múi giờ. Tôi biết rõ tác dụng của nó, chỉ một viên là đủ để một người ngủ say như chết trong nhiều giờ liền.
Một ý nghĩ đen tối, táo bạo đến điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Đây rồi. Đây chính là con đường tắt dẫn đến thiên đường. Tại sao phải đi đường vòng, tại sao phải từ từ quyến rũ, trong khi tôi có thể đi thẳng đến đích? Mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi đều bị dục vọng quét sạch.
Tôi bình tĩnh lấy một ly nước lọc. Tôi lấy ra một viên thuốc ngủ từ trong lọ, viên thuốc nhỏ màu trắng.
- Thuốc của mẹ đây ạ. – Tôi bước đến bên giường, giọng nói vẫn dịu dàng và đầy quan tâm. – Mẹ uống đi rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay.
Mẹ tôi không một chút nghi ngờ. Bà yếu ớt ngồi dậy, đón lấy viên thuốc và ly nước từ tay tôi. Bà nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và tình yêu thương của một người mẹ.
- Cảm ơn con. Con trai mẹ lớn thật rồi, biết chăm sóc cho mẹ.
Câu nói của bà như một nhát dao khẽ cứa vào tàn dư lương tâm của tôi, nhưng nó không đủ mạnh để ngăn tôi lại. Tôi nhìn bà uống cạn viên thuốc, rồi đỡ bà nằm xuống.
- Mẹ ngủ đi. Con sẽ ngồi đây trông cho mẹ ngủ.
Tôi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường, im lặng quan sát. Khoảng mười lăm phút sau, tôi thấy hơi thở của mẹ trở nên sâu và đều hơn. Bà đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu do chính tay tôi sắp đặt. Bà hoàn toàn không còn khả năng phòng bị, hoàn toàn thuộc về tôi.
Ngôi nhà chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tôi đứng dậy, bước đến bên giường. Tôi quỳ xuống, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của bà. Bà đẹp như một thiên thần, một thiên thần sắp bị ác quỷ chiếm đoạt.
Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích. Mọi rào cản đã bị gỡ bỏ. Mọi sự từ chối đều không còn tồn tại.
Bàn tay tôi run rẩy đưa lên. Chậm rãi, vô cùng chậm rãi, tôi đặt tay lên sợi dây mỏng manh của chiếc váy ngủ trên vai bà. Rồi, với một sự quyết đoán lạnh lùng, tôi kéo nó xuống.
Lớp vải lụa mềm mại trượt xuống, để lộ ra bờ vai trắng ngần và phần trên của bầu ngực căng tròn, mịn màng.