Truyện sex : Chinh phục mẹ (Chương 1)

raumangon

Yếu sinh lý
E vẫn bán chuyện: Mối tình đầu của Long (Mối tình đầu - Mối tình mẹ con) của KhoiNguonDucVong ae nhé, 20k cho 2 file pdf thôi, rẻ nhất xamvn này
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 12
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một sự rõ ràng đến đáng sợ trong tâm trí. Cơn cao trào điên cuồng đêm qua, được thúc đẩy bởi cảnh tượng tôi chứng kiến, đã gột rửa đi mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi non nớt trong tôi. Giờ đây chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao: tôi phải có được mẹ. Không phải trong giấc mơ, không phải qua khe cửa, mà là ở đây, trong thực tại này.

Bữa sáng diễn ra trong một bầu không khí gần như bình thường. Gần như.

Ba tôi, ông Hùng, có vẻ phấn chấn hơn mọi ngày. Ông thậm chí còn chủ động gắp cho mẹ tôi một miếng trứng, một cử chỉ mà đã lâu lắm rồi tôi không được thấy. Có lẽ cơn bão tình dục đêm qua đã tạm thời tưới mát cho mảnh đất hôn nhân khô cằn của họ. Mẹ tôi, bà Phượng, đón nhận nó với một nụ cười hiền dịu. Bà vẫn là người vợ, người mẹ mẫu mực, chiếc váy lụa ở nhà vẫn kín đáo và trang nhã, che đi mọi dấu vết của cuộc truy hoan cuồng nhiệt. Con quỷ dữ dục vọng đêm qua lại bị nhốt chặt vào trong chiếc lồng của đức hạnh.

Tôi im lặng quan sát. Tôi thấy được sự thỏa mãn thoáng qua trên gương mặt ba, nhưng ngay sau đó ông lại cắm cúi vào chiếc điện thoại đọc tin tức. Tôi thấy được nét rạng rỡ kín đáo của mẹ, nhưng nó cũng nhanh chóng bị thay thế bởi những lo toan thường nhật về việc nhà, về bữa trưa.

Tôi hiểu ra rằng, đối với họ, chuyện đêm qua chỉ là một cơn mưa rào bất chợt, không phải là một sự thay đổi của khí hậu. Ba tôi sẽ lại sớm quay về với sự thờ ơ cố hữu. Mẹ tôi rồi sẽ lại chìm vào nỗi cô đơn và sự dồn nén. Vị trí của một người tình đích thực, một người có thể giải thoát và cùng con quỷ dữ trong bà nhảy múa mỗi đêm, vẫn còn bỏ trống. Và tôi, chính là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đó.

Sau bữa sáng, ba tôi lại vội vã đi làm. Căn nhà một lần nữa trở về với sự tĩnh lặng quen thuộc, chỉ còn lại hai mẹ con. Tôi biết mình không thể vội vàng, nhưng cơ hội sẽ không chờ đợi ai. Tôi cần một kịch bản hoàn hảo.

Đến xế chiều, cơ hội của tôi đã đến. Mẹ tôi đang ở trong bếp, chuẩn bị cho bữa tối. Có lẽ do ảnh hưởng của đêm qua, hoặc do thời tiết oi ả, trông bà có vẻ mệt mỏi. Khi bà cúi xuống lấy chiếc nồi trong tủ bếp dưới, lúc đứng lên bà khẽ loạng choạng, tay vịn vào thành bếp, mặt hơi tái đi.

Tôi lập tức lao tới, đỡ lấy tay bà, giọng đầy lo lắng.

  • Mẹ! Mẹ có sao không?
Mẹ tôi xua tay, cố mỉm cười.

  • Mẹ không sao. Chỉ là đứng lên hơi nhanh nên bị choáng một chút thôi. Chắc tại huyết áp thấp.
  • Mẹ phải lên phòng nghỉ ngay đi. Sức khỏe là quan trọng nhất, bữa tối để con gọi đồ ăn ngoài cũng được. – Tôi nói, giọng cương quyết, không cho bà cơ hội từ chối.
  • Thôi, phiền phức lắm...
  • Không phiền phức gì cả. Để con dìu mẹ lên phòng.
Không đợi bà đồng ý, tôi vòng tay qua eo bà, tay kia giữ lấy cánh tay bà, từ từ dìu bà ra khỏi bếp. Đây là lần đầu tiên tôi được công khai chạm vào cơ thể bà một cách thân mật như vậy. Qua lớp váy lụa mỏng, tôi cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, hơi ấm và cả sự run rẩy nhẹ của bà.

Tôi dìu mẹ vào phòng ngủ của bà, chính là "chiến trường" mà tôi đã nhìn trộm đêm qua. Tôi cẩn thận để bà ngồi xuống giường rồi giúp bà nằm xuống. Bà trông có vẻ thực sự mệt mỏi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại.

  • Mẹ nằm nghỉ đi. Mẹ có thuốc đau đầu hay huyết áp gì không ạ? Để con lấy cho mẹ uống rồi ngủ một giấc sẽ khỏe hơn.
  • Có... – Mẹ tôi nói yếu ớt, tay chỉ về phía chiếc tủ đầu giường. – Trong ngăn kéo đó con. Lấy cho mẹ viên thuốc đau đầu...
Tôi bước tới, mở ngăn kéo tủ. Bên trong có vài vỉ thuốc thông thường: thuốc cảm, thuốc đau đầu, vitamin... Nhưng nằm ở góc trong cùng, là một lọ thuốc nhỏ không nhãn mác mà tôi nhận ra ngay. Đó là lọ thuốc ngủ Seduxen cực mạnh mà ba tôi thỉnh thoảng phải dùng sau những chuyến công tác trái múi giờ. Tôi biết rõ tác dụng của nó, chỉ một viên là đủ để một người ngủ say như chết trong nhiều giờ liền.

Một ý nghĩ đen tối, táo bạo đến điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Đây rồi. Đây chính là con đường tắt dẫn đến thiên đường. Tại sao phải đi đường vòng, tại sao phải từ từ quyến rũ, trong khi tôi có thể đi thẳng đến đích? Mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi đều bị dục vọng quét sạch.

Tôi bình tĩnh lấy một ly nước lọc. Tôi lấy ra một viên thuốc ngủ từ trong lọ, viên thuốc nhỏ màu trắng.

  • Thuốc của mẹ đây ạ. – Tôi bước đến bên giường, giọng nói vẫn dịu dàng và đầy quan tâm. – Mẹ uống đi rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay.
Mẹ tôi không một chút nghi ngờ. Bà yếu ớt ngồi dậy, đón lấy viên thuốc và ly nước từ tay tôi. Bà nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và tình yêu thương của một người mẹ.

  • Cảm ơn con. Con trai mẹ lớn thật rồi, biết chăm sóc cho mẹ.
Câu nói của bà như một nhát dao khẽ cứa vào tàn dư lương tâm của tôi, nhưng nó không đủ mạnh để ngăn tôi lại. Tôi nhìn bà uống cạn viên thuốc, rồi đỡ bà nằm xuống.

  • Mẹ ngủ đi. Con sẽ ngồi đây trông cho mẹ ngủ.
Tôi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường, im lặng quan sát. Khoảng mười lăm phút sau, tôi thấy hơi thở của mẹ trở nên sâu và đều hơn. Bà đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu do chính tay tôi sắp đặt. Bà hoàn toàn không còn khả năng phòng bị, hoàn toàn thuộc về tôi.

Ngôi nhà chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tôi đứng dậy, bước đến bên giường. Tôi quỳ xuống, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của bà. Bà đẹp như một thiên thần, một thiên thần sắp bị ác quỷ chiếm đoạt.

Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích. Mọi rào cản đã bị gỡ bỏ. Mọi sự từ chối đều không còn tồn tại.

Bàn tay tôi run rẩy đưa lên. Chậm rãi, vô cùng chậm rãi, tôi đặt tay lên sợi dây mỏng manh của chiếc váy ngủ trên vai bà. Rồi, với một sự quyết đoán lạnh lùng, tôi kéo nó xuống.

Lớp vải lụa mềm mại trượt xuống, để lộ ra bờ vai trắng ngần và phần trên của bầu ngực căng tròn, mịn màng.
 

TâyĐộc

Chim TO
Chương 12
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một sự rõ ràng đến đáng sợ trong tâm trí. Cơn cao trào điên cuồng đêm qua, được thúc đẩy bởi cảnh tượng tôi chứng kiến, đã gột rửa đi mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi non nớt trong tôi. Giờ đây chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao: tôi phải có được mẹ. Không phải trong giấc mơ, không phải qua khe cửa, mà là ở đây, trong thực tại này.

Bữa sáng diễn ra trong một bầu không khí gần như bình thường. Gần như.

Ba tôi, ông Hùng, có vẻ phấn chấn hơn mọi ngày. Ông thậm chí còn chủ động gắp cho mẹ tôi một miếng trứng, một cử chỉ mà đã lâu lắm rồi tôi không được thấy. Có lẽ cơn bão tình dục đêm qua đã tạm thời tưới mát cho mảnh đất hôn nhân khô cằn của họ. Mẹ tôi, bà Phượng, đón nhận nó với một nụ cười hiền dịu. Bà vẫn là người vợ, người mẹ mẫu mực, chiếc váy lụa ở nhà vẫn kín đáo và trang nhã, che đi mọi dấu vết của cuộc truy hoan cuồng nhiệt. Con quỷ dữ dục vọng đêm qua lại bị nhốt chặt vào trong chiếc lồng của đức hạnh.

Tôi im lặng quan sát. Tôi thấy được sự thỏa mãn thoáng qua trên gương mặt ba, nhưng ngay sau đó ông lại cắm cúi vào chiếc điện thoại đọc tin tức. Tôi thấy được nét rạng rỡ kín đáo của mẹ, nhưng nó cũng nhanh chóng bị thay thế bởi những lo toan thường nhật về việc nhà, về bữa trưa.

Tôi hiểu ra rằng, đối với họ, chuyện đêm qua chỉ là một cơn mưa rào bất chợt, không phải là một sự thay đổi của khí hậu. Ba tôi sẽ lại sớm quay về với sự thờ ơ cố hữu. Mẹ tôi rồi sẽ lại chìm vào nỗi cô đơn và sự dồn nén. Vị trí của một người tình đích thực, một người có thể giải thoát và cùng con quỷ dữ trong bà nhảy múa mỗi đêm, vẫn còn bỏ trống. Và tôi, chính là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đó.

Sau bữa sáng, ba tôi lại vội vã đi làm. Căn nhà một lần nữa trở về với sự tĩnh lặng quen thuộc, chỉ còn lại hai mẹ con. Tôi biết mình không thể vội vàng, nhưng cơ hội sẽ không chờ đợi ai. Tôi cần một kịch bản hoàn hảo.

Đến xế chiều, cơ hội của tôi đã đến. Mẹ tôi đang ở trong bếp, chuẩn bị cho bữa tối. Có lẽ do ảnh hưởng của đêm qua, hoặc do thời tiết oi ả, trông bà có vẻ mệt mỏi. Khi bà cúi xuống lấy chiếc nồi trong tủ bếp dưới, lúc đứng lên bà khẽ loạng choạng, tay vịn vào thành bếp, mặt hơi tái đi.

Tôi lập tức lao tới, đỡ lấy tay bà, giọng đầy lo lắng.

  • Mẹ! Mẹ có sao không?
Mẹ tôi xua tay, cố mỉm cười.

  • Mẹ không sao. Chỉ là đứng lên hơi nhanh nên bị choáng một chút thôi. Chắc tại huyết áp thấp.
  • Mẹ phải lên phòng nghỉ ngay đi. Sức khỏe là quan trọng nhất, bữa tối để con gọi đồ ăn ngoài cũng được. – Tôi nói, giọng cương quyết, không cho bà cơ hội từ chối.
  • Thôi, phiền phức lắm...
  • Không phiền phức gì cả. Để con dìu mẹ lên phòng.
Không đợi bà đồng ý, tôi vòng tay qua eo bà, tay kia giữ lấy cánh tay bà, từ từ dìu bà ra khỏi bếp. Đây là lần đầu tiên tôi được công khai chạm vào cơ thể bà một cách thân mật như vậy. Qua lớp váy lụa mỏng, tôi cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, hơi ấm và cả sự run rẩy nhẹ của bà.

Tôi dìu mẹ vào phòng ngủ của bà, chính là "chiến trường" mà tôi đã nhìn trộm đêm qua. Tôi cẩn thận để bà ngồi xuống giường rồi giúp bà nằm xuống. Bà trông có vẻ thực sự mệt mỏi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại.

  • Mẹ nằm nghỉ đi. Mẹ có thuốc đau đầu hay huyết áp gì không ạ? Để con lấy cho mẹ uống rồi ngủ một giấc sẽ khỏe hơn.
  • Có... – Mẹ tôi nói yếu ớt, tay chỉ về phía chiếc tủ đầu giường. – Trong ngăn kéo đó con. Lấy cho mẹ viên thuốc đau đầu...
Tôi bước tới, mở ngăn kéo tủ. Bên trong có vài vỉ thuốc thông thường: thuốc cảm, thuốc đau đầu, vitamin... Nhưng nằm ở góc trong cùng, là một lọ thuốc nhỏ không nhãn mác mà tôi nhận ra ngay. Đó là lọ thuốc ngủ Seduxen cực mạnh mà ba tôi thỉnh thoảng phải dùng sau những chuyến công tác trái múi giờ. Tôi biết rõ tác dụng của nó, chỉ một viên là đủ để một người ngủ say như chết trong nhiều giờ liền.

Một ý nghĩ đen tối, táo bạo đến điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Đây rồi. Đây chính là con đường tắt dẫn đến thiên đường. Tại sao phải đi đường vòng, tại sao phải từ từ quyến rũ, trong khi tôi có thể đi thẳng đến đích? Mọi sự do dự, mọi cảm giác tội lỗi đều bị dục vọng quét sạch.

Tôi bình tĩnh lấy một ly nước lọc. Tôi lấy ra một viên thuốc ngủ từ trong lọ, viên thuốc nhỏ màu trắng.

  • Thuốc của mẹ đây ạ. – Tôi bước đến bên giường, giọng nói vẫn dịu dàng và đầy quan tâm. – Mẹ uống đi rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay.
Mẹ tôi không một chút nghi ngờ. Bà yếu ớt ngồi dậy, đón lấy viên thuốc và ly nước từ tay tôi. Bà nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và tình yêu thương của một người mẹ.

  • Cảm ơn con. Con trai mẹ lớn thật rồi, biết chăm sóc cho mẹ.
Câu nói của bà như một nhát dao khẽ cứa vào tàn dư lương tâm của tôi, nhưng nó không đủ mạnh để ngăn tôi lại. Tôi nhìn bà uống cạn viên thuốc, rồi đỡ bà nằm xuống.

  • Mẹ ngủ đi. Con sẽ ngồi đây trông cho mẹ ngủ.
Tôi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường, im lặng quan sát. Khoảng mười lăm phút sau, tôi thấy hơi thở của mẹ trở nên sâu và đều hơn. Bà đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu do chính tay tôi sắp đặt. Bà hoàn toàn không còn khả năng phòng bị, hoàn toàn thuộc về tôi.

Ngôi nhà chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tôi đứng dậy, bước đến bên giường. Tôi quỳ xuống, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của bà. Bà đẹp như một thiên thần, một thiên thần sắp bị ác quỷ chiếm đoạt.

Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích. Mọi rào cản đã bị gỡ bỏ. Mọi sự từ chối đều không còn tồn tại.

Bàn tay tôi run rẩy đưa lên. Chậm rãi, vô cùng chậm rãi, tôi đặt tay lên sợi dây mỏng manh của chiếc váy ngủ trên vai bà. Rồi, với một sự quyết đoán lạnh lùng, tôi kéo nó xuống.

Lớp vải lụa mềm mại trượt xuống, để lộ ra bờ vai trắng ngần và phần trên của bầu ngực căng tròn, mịn màng.
.
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 13
Sự im lặng trong phòng ngủ của mẹ đặc quánh lại, gần như có thể sờ thấy được. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều trên tường và tiếng thở sâu, êm ái của mẹ. Bà đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu không mộng mị do chính tay tôi sắp đặt. Giờ đây, bà là một nàng công chúa đang say ngủ, nhưng không có hoàng tử nào ở đây cả, chỉ có một con ác quỷ đang chuẩn bị nuốt chửng lấy nàng.

Tôi đứng bên giường, nhìn ngắm tuyệt tác trước mắt. Bờ vai trắng ngần và phần trên của bầu ngực căng tròn của mẹ lộ ra dưới ánh đèn ngủ, một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Cơn khao khát dồn nén bấy lâu nay bùng cháy dữ dội, thiêu đốt mọi tàn dư cuối cùng của lý trí và tội lỗi.

Tôi quỳ xuống mép giường, bàn tay run rẩy đưa lên, tiếp tục công việc còn dang dở. Tôi không chỉ kéo xuống một bên dây áo nữa. Tôi từ từ, cẩn thận kéo toàn bộ phần thân trên của chiếc váy ngủ xuống, lột nó ra khỏi đôi gò bồng đảo kiêu hãnh của mẹ và dồn nó lại ở ngang eo.

Lần đầu tiên. Lần đầu tiên trong thực tại, tôi được chiêm ngưỡng trọn vẹn cặp vú của mẹ. Chúng còn đẹp hơn, hoàn hảo hơn vạn lần trong giấc mơ hay qua khe cửa. Hai quả đào tiên căng tròn, trắng mịn, với hai núm vú màu hồng sẫm đang hờ hững nằm im trong giấc ngủ. Chúng không săn cứng lại vì kích thích, chúng mềm mại, tự nhiên, và mang một vẻ đẹp thuần khiết đến dâm đãng.

Tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi cúi xuống, áp má mình vào một bên vú của mẹ. Làn da bà ấm áp, mềm mại và tỏa ra một mùi hương cơ thể ngọt ngào. Tôi hít một hơi thật sâu, như muốn thu hết sự nữ tính của bà vào trong lồng ngực mình. Rồi tôi đưa tay lên, lòng bàn tay bao trọn lấy bầu vú còn lại. Nó thật nặng, thật đầy đặn. Tôi khẽ bóp nhẹ. Da thịt mềm mại tràn qua kẽ tay tôi.

Sự đụng chạm trần trụi này khiến con cặc trong quần tôi cương cứng đến mức đau nhói. Tôi vội vàng kéo khóa quần xuống, giải thoát cho con mãnh thú đang gầm gừ. Nó sừng sững trong không khí, đỏ hỏn và đòi hỏi.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Tôi bắt đầu thực hiện một hành động bệnh hoạn nhất. Một tay tôi vẫn đặt trên vú mẹ, bắt đầu xoa nắn, vê tròn đầu ti của bà giữa ngón trỏ và ngón cái. Tay còn lại, tôi nắm lấy con cặc của mình, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống theo một nhịp điệu chậm rãi.

Tôi vừa bóp vú mẹ, vừa tự sục cặc cho mình.

  • Mẹ thấy không? – Tôi thì thầm vào không gian tĩnh lặng, dù biết bà không thể nghe thấy. – Con đang bóp vú mẹ đây... vú của mẹ là của con... Nó thật mềm... thật sướng... Con đang sục cặc vì mẹ đây... Vì cặp vú tuyệt đẹp này đây...
Sự tương phản giữa da thịt mềm mại, ấm áp của mẹ trong một tay và con cặc thô cứng, nóng hổi của chính mình trong tay kia tạo ra một cơn khoái cảm méo mó, dị dạng. Tôi tăng tốc, tay trên vú mẹ cũng bóp mạnh hơn, tay dưới cặc tôi cũng tuốt nhanh hơn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tôi muốn có sự tham gia của bà, dù chỉ là giả tạo.

Tôi ngừng tay lại. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải đang buông thõng trên nệm của mẹ. Bàn tay bà thật mềm mại, ấm áp, nhưng lại hoàn toàn vô lực. Tôi nâng nó lên, đặt vào con cặc đang gồng cứng của mình.

Tôi tự mình khép những ngón tay của bà lại, để chúng bao bọc lấy thân cặc của tôi. Rồi, tôi bắt đầu di chuyển tay bà. Lên. Xuống. Lên. Xuống. Tôi đang dùng chính bàn tay của mẹ để thủ dâm cho mình.

  • Đúng rồi mẹ... – Tôi rên rỉ, tự đắm chìm trong ảo tưởng của riêng mình. – Tay mẹ ấm quá... Bóp chặt vào... Sục cho con ra đi mẹ... Sục cho con trai của mẹ sướng đi...
Cảm giác được bàn tay của mẹ vuốt ve con cặc của mình, dù chỉ là do tôi tự điều khiển, cũng đủ đẩy tôi đến bờ vực của sự sung sướng. Nhưng tôi không muốn bắn ra như thế này. Tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn cái đích đến cuối cùng.

Tôi dừng lại, nhẹ nhàng đặt tay mẹ trở lại nệm. Tôi kéo chiếc váy ngủ của bà lên cao hơn nữa, qua khỏi vùng eo, để lộ ra vùng tam giác bí ẩn và cặp đùi thon dài. Tôi tách hai chân bà ra, không một chút kháng cự.

Tôi quỳ vào giữa hai chân bà, sẵn sàng cho cuộc xâm chiếm cuối cùng. Tôi nắm lấy con cặc của mình, đặt phần đầu đã rỉ nước lên cửa vào ẩm ướt của cái lồn vẫn còn đang say ngủ. Đây rồi. Chỉ một cú đẩy nữa thôi, giấc mơ sẽ hoàn toàn trở thành sự thật.

Nhưng ngay khi tôi vừa dồn sức vào hông, chuẩn bị thúc mạnh vào...

  • Ưm...
Một tiếng rên khe khẽ, vô thức phát ra từ miệng mẹ.

Cả người tôi đông cứng lại. Tôi hoảng hốt nhìn lên. Mẹ tôi khẽ cựa quậy. Bà không tỉnh dậy. Nhưng đầu bà hơi nghiêng sang một bên, đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại như đang gặp một giấc mơ không mấy yên bình. Chân bà cũng khẽ co lại một chút.

Sự chuyển động bất ngờ đó, dù chỉ là vô thức, cũng đủ để dội một gáo nước lạnh vào cơn điên cuồng của tôi. Nó là một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng đây không phải là một con búp bê vô tri, đây là mẹ tôi, một con người bằng xương bằng thịt.

Tôi khựng lại, con cặc vẫn đặt ngay cửa thiên đường, không dám tiến thêm một milimet nào nữa. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực vì một nỗi sợ hãi vừa ập đến.

Bà sắp tỉnh dậy sao? Liều thuốc không đủ mạnh ư? Hay chỉ là một cử động trong giấc ngủ?

Tôi nín thở, bất động, mắt dán chặt vào khuôn mặt bà, chờ đợi.
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 14
Cả người tôi đông cứng lại, con cặc vẫn đặt ngay ngưỡng cửa thiên đường, không dám tiến, cũng không thể lùi. Tiếng rên vô thức và cử động khẽ khàng của mẹ, dù chỉ là trong giấc ngủ sâu, lại có một sức mạnh khủng khiếp, như một tiếng sét đánh thẳng vào cơn điên cuồng của tôi.

Nó kéo tôi ra khỏi ảo tưởng rằng bà là một con búp bê vô tri. Nó tàn nhẫn nhắc nhở tôi rằng, dưới thân tôi là mẹ tôi, một con người bằng xương bằng thịt, với một tâm hồn, một ý thức, dù nó đang tạm thời bị thuốc ngủ che lấp.

Một cuộc đấu tranh dữ dội nổ ra trong đầu tôi.

Một phần trong tôi, phần con thú, đang gào thét. “Tiến lên! Còn chờ gì nữa? Mày đã đi đến tận đây rồi. Bà ấy sẽ không bao giờ biết. Chỉ một cú đẩy thôi, và giấc mơ của mày sẽ thành sự thật!” Cơ thể tôi đồng tình với nó, con cặc của tôi giật lên một cách đòi hỏi, máu dồn xuống khiến nó càng thêm cương cứng.

Nhưng một phần khác, phần của kẻ đi chinh phạt, lại lạnh lùng lên tiếng. “Một chiến thắng không có sự khuất phục của kẻ thù thì có nghĩa lý gì? Mày muốn một thân xác vô hồn, hay muốn một nữ thần tự nguyện quỳ gối dưới chân mày? Mày muốn một hành động lén lút như một thằng trộm, hay muốn một cuộc chinh phục vĩ đại?”

Tôi nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của mẹ. Đôi môi bà hơi hé mở, hàng mi cong vút khẽ rung động. Rồi hình ảnh của bà đêm qua, khi tôi nhìn trộm, lại hiện về. Hình ảnh bà ngồi trên người ba tôi, điên cuồng, cuồng nhiệt, la hét trong cơn khoái lạc. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, tiếng rên đó… đó mới là thứ tôi thực sự muốn.

Tôi muốn bà mở mắt ra nhìn tôi khi tôi ở trong bà. Tôi muốn nghe bà rên rỉ tên tôi, chứ không phải là sự im lặng của thuốc ngủ. Tôi muốn bà chủ động dạng chân ra vì khao khát, chứ không phải vì bị tôi sắp đặt trong sự vô thức. Tôi muốn chinh phục cả thể xác lẫn tâm hồn của bà, để bà biết rằng chính tôi, thằng con trai của bà, mới là người đàn ông duy nhất có thể mang lại cho bà hạnh phúc.

Hành động cưỡng đoạt này, nó sẽ phá hỏng tất cả. Nó là một chiến thắng rỗng tuếch. Nó sẽ biến tôi thành một kẻ hiếp dâm, chứ không phải một người tình. Nó sẽ khiến tôi chẳng khác gì ba tôi, cũng chỉ biết chiếm lấy thể xác của mẹ mà không hề chạm tới được tâm hồn bà.

Không. Không phải như thế này.

Quyết định đã được đưa ra. Tôi từ từ, vô cùng chậm rãi, rút người lại. Con cặc của tôi rời khỏi cửa lồn ấm nóng của mẹ trong sự tiếc nuối tột cùng. Nhưng sự dồn nén trong cơ thể tôi đã đến giới hạn, tôi phải giải tỏa nó.

Tôi quỳ thẳng người dậy, nhìn xuống cặp vú căng tròn, trắng ngần của mẹ đang phơi bày trước mắt. Đó là thứ đầu tiên tôi chạm vào, là chiến lợi phẩm đầu tiên trong cuộc chinh phạt dang dở của mình. Tôi nắm lấy con cặc của mình, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống, mắt không rời khỏi khuôn mặt thiên thần của mẹ. Trong đầu tôi là viễn cảnh của tương lai, một ngày nào đó, bà sẽ tỉnh táo, sẽ mở to mắt nhìn tôi làm điều này, và cầu xin tôi bắn tinh lên người bà.

Cơn cực khoái ập đến như một cơn lũ. Tôi gồng người, dồn hết sức lực, bắn từng dòng tinh dịch nóng hổi của mình lên ngực và cặp vú của mẹ. Những giọt trắng đục tương phản một cách dâm đãng trên làn da trắng mịn của bà. Đó không phải là một hành động xâm phạm, mà là một lời tuyên thệ, một dấu ấn của sự chiếm hữu, một lời hứa hẹn cho cuộc chinh phạt trong tương lai.

Khi cơn khoái cảm qua đi, sự lạnh lùng và toan tính quay trở lại. Tôi phải xóa sạch mọi dấu vết. Tôi vội vàng đi vào phòng tắm của mẹ, lấy một chiếc khăn mặt mềm và nhúng nước ấm. Tôi quay lại giường, cẩn thận, nhẹ nhàng lau đi từng giọt tinh dịch trên người bà. Tôi lau sạch sẽ đến mức không còn lại một chút dấu vết hay mùi vị nào.

Sau đó, tôi kéo chiếc váy ngủ của bà lên, chỉnh lại hai dây áo một cách ngay ngắn. Tôi kéo chăn lên, đắp kín người cho bà, vén lại vài sợi tóc lòa xòa trên mặt bà. Mọi hành động của tôi đều dịu dàng, ân cần, hệt như một đứa con trai hiếu thảo đang chăm sóc cho người mẹ bị ốm.

Nhìn mẹ tôi nằm ngủ yên bình trong chăn, không ai có thể ngờ được tội lỗi kinh hoàng gì vừa suýt xảy ra, và hành động bệnh hoạn gì vừa mới diễn ra trên cơ thể bà.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, khép cửa lại không một tiếng động. Tôi đi thẳng xuống bếp. Tôi vo một nắm gạo, bắc một nồi nước và bắt đầu nấu cháo. Cháo trắng hành hoa, món ăn của sự chăm sóc, của tình thương. Khi mẹ tôi tỉnh dậy sau vài giờ nữa, có lẽ vẫn còn hơi choáng váng vì "cơn mệt", bà sẽ thấy một nồi cháo nóng hổi thơm lừng đang chờ sẵn. Bà sẽ lại cảm động, sẽ càng thêm tin tưởng vào đứa con trai hiếu thảo của mình.

Bà sẽ không bao giờ biết được rằng, đứa con trai đó, trong lúc đang khuấy nồi cháo một cách chăm chú, lại đang vạch ra trong đầu những kế hoạch chi tiết, những cạm bẫy tinh vi nhất để từng bước, từng bước một, chinh phục hoàn toàn trái tim và linh hồn của bà.

Cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Và tôi, sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
ảnh minh họa
 

Đính kèm

  • dreamina-2025-10-11-2290-huge big chest.jpeg
    dreamina-2025-10-11-2290-huge big chest.jpeg
    1.7 MB · Xem: 36
Bên trên