Chương 20
Tôi đứng ngoài khe cửa, con cặc trong tay tôi cũng đang giật lên từng hồi, sẵn sàng phun trào cùng lúc với mẹ. Tôi đã có thể kết thúc màn tra tấn này, giải tỏa cơn ham muốn của chính mình trong sự đồng bộ tuyệt đối với bà. Đó sẽ là một chiến thắng.
Nhưng trong một khoảnh khắc lạnh lùng, sáng suốt đến tàn nhẫn, một ý nghĩ khác lóe lên.
Để bà tự đạt đến đỉnh điểm một mình ư? Không. Đó là một sự lãng phí. Cơn cực khoái của bà là một thứ vũ khí, một nguồn năng lượng. Nếu để nó tự giải tỏa, nó sẽ tan biến vào không khí. Nhưng nếu tôi ngăn nó lại, dồn nén nó, tôi có thể điều hướng nó theo ý mình muốn. Tôi không muốn bà chỉ đơn thuần giải tỏa ham muốn do thuốc và video mang lại. Tôi muốn bà phải khao khát tôi.
Quyết định được đưa ra trong tích tắc.
Tôi dừng ngay hành động thủ dâm của mình lại. Con cặc của tôi gào thét phản đối, nhưng lý trí của kẻ đi chinh phạt đã chiến thắng. Tôi vội vàng kéo khóa quần lên, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Tôi hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình không còn run rẩy vì dục vọng.
Sau đó, tôi lặng lẽ lùi lại vài bước về phía cầu thang, ra khỏi tầm nhìn của khe cửa. Tôi tạo ra một khoảng cách hoàn hảo.
Ngay khi tiếng rên của mẹ tôi lên đến đỉnh điểm, ngay khi bà gào lên "Địt em đi... AAAAA...", tôi cất giọng, gọi to, rõ ràng, với một sự ngây thơ hoàn hảo.
Từ vị trí của mình, tôi không thể thấy được, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra một cách sống động những gì đang diễn ra bên trong. Tiếng rên của bà tắc nghẹn lại trong cổ họng. Cơn cực khoái đang chực chờ phun trào ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một cú sốc, một sự hoảng loạn tột độ. Bàn tay đang di chuyển điên cuồng của bà chắc chắn đã giật ra khỏi cái lồn ướt sũng của mình như thể vừa chạm phải lửa. Bà chắc chắn đang cuống cuồng, vụng về tìm cách tắt đi cái video dâm đãng trên màn hình, tiếng click chuột vang lên một cách hoảng loạn.
Vài giây sau, giọng nói run rẩy, lạc đi của mẹ tôi vọng ra, cố gắng che giấu sự hổn hển.
Trông bà vô cùng thảm hại. Khuôn mặt đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì máu dồn lên do kích thích bị chặn đứng. Mái tóc hơi rối, đôi mắt mở to, ngập tràn sự sợ hãi và tội lỗi. Hơi thở của bà vẫn còn gấp gáp, lồng ngực phập phồng dưới lớp váy lụa.
Tôi khoác lên mình vẻ mặt của một đứa con trai ngây thơ, lo lắng.
Sự tương phản đó gần như khiến bà sụp đổ.
Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Tôi đứng ngoài khe cửa, con cặc trong tay tôi cũng đang giật lên từng hồi, sẵn sàng phun trào cùng lúc với mẹ. Tôi đã có thể kết thúc màn tra tấn này, giải tỏa cơn ham muốn của chính mình trong sự đồng bộ tuyệt đối với bà. Đó sẽ là một chiến thắng.
Nhưng trong một khoảnh khắc lạnh lùng, sáng suốt đến tàn nhẫn, một ý nghĩ khác lóe lên.
Để bà tự đạt đến đỉnh điểm một mình ư? Không. Đó là một sự lãng phí. Cơn cực khoái của bà là một thứ vũ khí, một nguồn năng lượng. Nếu để nó tự giải tỏa, nó sẽ tan biến vào không khí. Nhưng nếu tôi ngăn nó lại, dồn nén nó, tôi có thể điều hướng nó theo ý mình muốn. Tôi không muốn bà chỉ đơn thuần giải tỏa ham muốn do thuốc và video mang lại. Tôi muốn bà phải khao khát tôi.
Quyết định được đưa ra trong tích tắc.
Tôi dừng ngay hành động thủ dâm của mình lại. Con cặc của tôi gào thét phản đối, nhưng lý trí của kẻ đi chinh phạt đã chiến thắng. Tôi vội vàng kéo khóa quần lên, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Tôi hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình không còn run rẩy vì dục vọng.
Sau đó, tôi lặng lẽ lùi lại vài bước về phía cầu thang, ra khỏi tầm nhìn của khe cửa. Tôi tạo ra một khoảng cách hoàn hảo.
Ngay khi tiếng rên của mẹ tôi lên đến đỉnh điểm, ngay khi bà gào lên "Địt em đi... AAAAA...", tôi cất giọng, gọi to, rõ ràng, với một sự ngây thơ hoàn hảo.
- Mẹ ơi! Mẹ có trong phòng không ạ? Con tìm mẹ mãi!
Từ vị trí của mình, tôi không thể thấy được, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra một cách sống động những gì đang diễn ra bên trong. Tiếng rên của bà tắc nghẹn lại trong cổ họng. Cơn cực khoái đang chực chờ phun trào ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một cú sốc, một sự hoảng loạn tột độ. Bàn tay đang di chuyển điên cuồng của bà chắc chắn đã giật ra khỏi cái lồn ướt sũng của mình như thể vừa chạm phải lửa. Bà chắc chắn đang cuống cuồng, vụng về tìm cách tắt đi cái video dâm đãng trên màn hình, tiếng click chuột vang lên một cách hoảng loạn.
Vài giây sau, giọng nói run rẩy, lạc đi của mẹ tôi vọng ra, cố gắng che giấu sự hổn hển.
- Ơ... ờ... Mẹ đây! Có... có chuyện gì vậy con?
- Con vào được không mẹ? – Tôi vừa nói vừa bước lại gần cửa, rồi đưa tay lên gõ nhẹ hai cái, một hành động đầy lễ phép.
- Đợi... đợi mẹ một lát! Nhanh thôi! – Giọng bà có một sự hoảng hốt không thể che giấu.
Trông bà vô cùng thảm hại. Khuôn mặt đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì máu dồn lên do kích thích bị chặn đứng. Mái tóc hơi rối, đôi mắt mở to, ngập tràn sự sợ hãi và tội lỗi. Hơi thở của bà vẫn còn gấp gáp, lồng ngực phập phồng dưới lớp váy lụa.
Tôi khoác lên mình vẻ mặt của một đứa con trai ngây thơ, lo lắng.
- Mẹ sao vậy? Mặt mẹ đỏ bừng hết lên, mẹ không khỏe ở đâu à? Hay là cơn choáng lúc chiều lại tái phát?
- À... không... không có gì. Mẹ... mẹ vừa tập vài động tác thể dục trong phòng cho giãn gân cốt ấy mà. Hơi... hơi nóng thôi. Con... con tìm mẹ có việc gì không?
- Thể dục ạ? – Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc. – Mẹ làm con lo quá.
- Dạ cũng không có việc gì quan trọng đâu ạ. Con chỉ định hỏi mẹ tối nay mình ăn gì thôi, để con xuống bếp nhặt rau, chuẩn bị đồ giúp mẹ.
Sự tương phản đó gần như khiến bà sụp đổ.
- À... ừ... Tối nay... ăn gì cũng được con ạ... – Bà lắp bắp.
Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành một cách xuất sắc.
- Vậy để con xuống bếp xem tủ lạnh có gì rồi làm nhé. Mẹ cứ "tập thể dục" tiếp đi ạ. – Tôi nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, rồi quay người bước đi, để lại mẹ tôi đứng chết lặng sau cánh cửa hé mở.



