Truyện sex : Chinh phục mẹ (Chương 1)

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 20
Tôi đứng ngoài khe cửa, con cặc trong tay tôi cũng đang giật lên từng hồi, sẵn sàng phun trào cùng lúc với mẹ. Tôi đã có thể kết thúc màn tra tấn này, giải tỏa cơn ham muốn của chính mình trong sự đồng bộ tuyệt đối với bà. Đó sẽ là một chiến thắng.

Nhưng trong một khoảnh khắc lạnh lùng, sáng suốt đến tàn nhẫn, một ý nghĩ khác lóe lên.

Để bà tự đạt đến đỉnh điểm một mình ư? Không. Đó là một sự lãng phí. Cơn cực khoái của bà là một thứ vũ khí, một nguồn năng lượng. Nếu để nó tự giải tỏa, nó sẽ tan biến vào không khí. Nhưng nếu tôi ngăn nó lại, dồn nén nó, tôi có thể điều hướng nó theo ý mình muốn. Tôi không muốn bà chỉ đơn thuần giải tỏa ham muốn do thuốc và video mang lại. Tôi muốn bà phải khao khát tôi.

Quyết định được đưa ra trong tích tắc.

Tôi dừng ngay hành động thủ dâm của mình lại. Con cặc của tôi gào thét phản đối, nhưng lý trí của kẻ đi chinh phạt đã chiến thắng. Tôi vội vàng kéo khóa quần lên, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Tôi hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình không còn run rẩy vì dục vọng.

Sau đó, tôi lặng lẽ lùi lại vài bước về phía cầu thang, ra khỏi tầm nhìn của khe cửa. Tôi tạo ra một khoảng cách hoàn hảo.

Ngay khi tiếng rên của mẹ tôi lên đến đỉnh điểm, ngay khi bà gào lên "Địt em đi... AAAAA...", tôi cất giọng, gọi to, rõ ràng, với một sự ngây thơ hoàn hảo.

  • Mẹ ơi! Mẹ có trong phòng không ạ? Con tìm mẹ mãi!
Giọng nói của tôi như một gáo nước đá lạnh buốt dội thẳng vào ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy dữ dội của mẹ.

Từ vị trí của mình, tôi không thể thấy được, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra một cách sống động những gì đang diễn ra bên trong. Tiếng rên của bà tắc nghẹn lại trong cổ họng. Cơn cực khoái đang chực chờ phun trào ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một cú sốc, một sự hoảng loạn tột độ. Bàn tay đang di chuyển điên cuồng của bà chắc chắn đã giật ra khỏi cái lồn ướt sũng của mình như thể vừa chạm phải lửa. Bà chắc chắn đang cuống cuồng, vụng về tìm cách tắt đi cái video dâm đãng trên màn hình, tiếng click chuột vang lên một cách hoảng loạn.

Vài giây sau, giọng nói run rẩy, lạc đi của mẹ tôi vọng ra, cố gắng che giấu sự hổn hển.

  • Ơ... ờ... Mẹ đây! Có... có chuyện gì vậy con?
  • Con vào được không mẹ? – Tôi vừa nói vừa bước lại gần cửa, rồi đưa tay lên gõ nhẹ hai cái, một hành động đầy lễ phép.
  • Đợi... đợi mẹ một lát! Nhanh thôi! – Giọng bà có một sự hoảng hốt không thể che giấu.
Tôi mỉm cười một mình trong bóng tối của hành lang. Tôi cho bà khoảng mười giây, rồi thấy cánh cửa khẽ hé ra. Mẹ tôi đứng chắn ở cửa, chỉ để hở một khe nhỏ, đủ để tôi thấy được khuôn mặt bà.

Trông bà vô cùng thảm hại. Khuôn mặt đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì máu dồn lên do kích thích bị chặn đứng. Mái tóc hơi rối, đôi mắt mở to, ngập tràn sự sợ hãi và tội lỗi. Hơi thở của bà vẫn còn gấp gáp, lồng ngực phập phồng dưới lớp váy lụa.

Tôi khoác lên mình vẻ mặt của một đứa con trai ngây thơ, lo lắng.

  • Mẹ sao vậy? Mặt mẹ đỏ bừng hết lên, mẹ không khỏe ở đâu à? Hay là cơn choáng lúc chiều lại tái phát?
Câu hỏi của tôi là một mũi dao xoáy sâu vào sự tội lỗi của bà. Bà rõ ràng đã bị bắt quả tang, dù tôi không nói ra. Bà lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

  • À... không... không có gì. Mẹ... mẹ vừa tập vài động tác thể dục trong phòng cho giãn gân cốt ấy mà. Hơi... hơi nóng thôi. Con... con tìm mẹ có việc gì không?
  • Thể dục ạ? – Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc. – Mẹ làm con lo quá.
Rồi tôi mỉm cười một cách rạng rỡ.

  • Dạ cũng không có việc gì quan trọng đâu ạ. Con chỉ định hỏi mẹ tối nay mình ăn gì thôi, để con xuống bếp nhặt rau, chuẩn bị đồ giúp mẹ.
Lời nói của tôi, một câu hỏi vô cùng bình thường, lại trở thành một sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với mẹ tôi vào lúc này. Bà đang đứng đó, cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì ham muốn không được giải tỏa, cái lồn bên dưới lớp váy vẫn còn đang ướt át và co giật, tâm trí thì ngập tràn trong sự xấu hổ và tội lỗi. Và đứa con trai của bà, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, lại đang đứng trước mặt bà, hỏi về bữa tối.

Sự tương phản đó gần như khiến bà sụp đổ.

  • À... ừ... Tối nay... ăn gì cũng được con ạ... – Bà lắp bắp.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của mẹ. Tôi thấy được sự hỗn loạn, sự xấu hổ, và ẩn sâu bên dưới, là ngọn lửa dục vọng vẫn còn đang âm ỉ cháy, giờ đây đã bị dồn nén đến cùng cực. Bà đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, pháo đài của bà đã hoàn toàn rối loạn từ bên trong.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành một cách xuất sắc.

  • Vậy để con xuống bếp xem tủ lạnh có gì rồi làm nhé. Mẹ cứ "tập thể dục" tiếp đi ạ. – Tôi nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, rồi quay người bước đi, để lại mẹ tôi đứng chết lặng sau cánh cửa hé mở.
Cơn đói khát bị bỏ lại sau lưng tôi. Và tôi biết, chẳng bao lâu nữa, nó sẽ phải tìm đến tôi để được thỏa mãn.
 

Heêh1233

Yếu sinh lý
Chương 20
Tôi đứng ngoài khe cửa, con cặc trong tay tôi cũng đang giật lên từng hồi, sẵn sàng phun trào cùng lúc với mẹ. Tôi đã có thể kết thúc màn tra tấn này, giải tỏa cơn ham muốn của chính mình trong sự đồng bộ tuyệt đối với bà. Đó sẽ là một chiến thắng.

Nhưng trong một khoảnh khắc lạnh lùng, sáng suốt đến tàn nhẫn, một ý nghĩ khác lóe lên.

Để bà tự đạt đến đỉnh điểm một mình ư? Không. Đó là một sự lãng phí. Cơn cực khoái của bà là một thứ vũ khí, một nguồn năng lượng. Nếu để nó tự giải tỏa, nó sẽ tan biến vào không khí. Nhưng nếu tôi ngăn nó lại, dồn nén nó, tôi có thể điều hướng nó theo ý mình muốn. Tôi không muốn bà chỉ đơn thuần giải tỏa ham muốn do thuốc và video mang lại. Tôi muốn bà phải khao khát tôi.

Quyết định được đưa ra trong tích tắc.

Tôi dừng ngay hành động thủ dâm của mình lại. Con cặc của tôi gào thét phản đối, nhưng lý trí của kẻ đi chinh phạt đã chiến thắng. Tôi vội vàng kéo khóa quần lên, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Tôi hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình không còn run rẩy vì dục vọng.

Sau đó, tôi lặng lẽ lùi lại vài bước về phía cầu thang, ra khỏi tầm nhìn của khe cửa. Tôi tạo ra một khoảng cách hoàn hảo.

Ngay khi tiếng rên của mẹ tôi lên đến đỉnh điểm, ngay khi bà gào lên "Địt em đi... AAAAA...", tôi cất giọng, gọi to, rõ ràng, với một sự ngây thơ hoàn hảo.

  • Mẹ ơi! Mẹ có trong phòng không ạ? Con tìm mẹ mãi!
Giọng nói của tôi như một gáo nước đá lạnh buốt dội thẳng vào ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy dữ dội của mẹ.

Từ vị trí của mình, tôi không thể thấy được, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra một cách sống động những gì đang diễn ra bên trong. Tiếng rên của bà tắc nghẹn lại trong cổ họng. Cơn cực khoái đang chực chờ phun trào ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một cú sốc, một sự hoảng loạn tột độ. Bàn tay đang di chuyển điên cuồng của bà chắc chắn đã giật ra khỏi cái lồn ướt sũng của mình như thể vừa chạm phải lửa. Bà chắc chắn đang cuống cuồng, vụng về tìm cách tắt đi cái video dâm đãng trên màn hình, tiếng click chuột vang lên một cách hoảng loạn.

Vài giây sau, giọng nói run rẩy, lạc đi của mẹ tôi vọng ra, cố gắng che giấu sự hổn hển.

  • Ơ... ờ... Mẹ đây! Có... có chuyện gì vậy con?
  • Con vào được không mẹ? – Tôi vừa nói vừa bước lại gần cửa, rồi đưa tay lên gõ nhẹ hai cái, một hành động đầy lễ phép.
  • Đợi... đợi mẹ một lát! Nhanh thôi! – Giọng bà có một sự hoảng hốt không thể che giấu.
Tôi mỉm cười một mình trong bóng tối của hành lang. Tôi cho bà khoảng mười giây, rồi thấy cánh cửa khẽ hé ra. Mẹ tôi đứng chắn ở cửa, chỉ để hở một khe nhỏ, đủ để tôi thấy được khuôn mặt bà.

Trông bà vô cùng thảm hại. Khuôn mặt đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì máu dồn lên do kích thích bị chặn đứng. Mái tóc hơi rối, đôi mắt mở to, ngập tràn sự sợ hãi và tội lỗi. Hơi thở của bà vẫn còn gấp gáp, lồng ngực phập phồng dưới lớp váy lụa.

Tôi khoác lên mình vẻ mặt của một đứa con trai ngây thơ, lo lắng.

  • Mẹ sao vậy? Mặt mẹ đỏ bừng hết lên, mẹ không khỏe ở đâu à? Hay là cơn choáng lúc chiều lại tái phát?
Câu hỏi của tôi là một mũi dao xoáy sâu vào sự tội lỗi của bà. Bà rõ ràng đã bị bắt quả tang, dù tôi không nói ra. Bà lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

  • À... không... không có gì. Mẹ... mẹ vừa tập vài động tác thể dục trong phòng cho giãn gân cốt ấy mà. Hơi... hơi nóng thôi. Con... con tìm mẹ có việc gì không?
  • Thể dục ạ? – Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc. – Mẹ làm con lo quá.
Rồi tôi mỉm cười một cách rạng rỡ.

  • Dạ cũng không có việc gì quan trọng đâu ạ. Con chỉ định hỏi mẹ tối nay mình ăn gì thôi, để con xuống bếp nhặt rau, chuẩn bị đồ giúp mẹ.
Lời nói của tôi, một câu hỏi vô cùng bình thường, lại trở thành một sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với mẹ tôi vào lúc này. Bà đang đứng đó, cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì ham muốn không được giải tỏa, cái lồn bên dưới lớp váy vẫn còn đang ướt át và co giật, tâm trí thì ngập tràn trong sự xấu hổ và tội lỗi. Và đứa con trai của bà, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, lại đang đứng trước mặt bà, hỏi về bữa tối.

Sự tương phản đó gần như khiến bà sụp đổ.

  • À... ừ... Tối nay... ăn gì cũng được con ạ... – Bà lắp bắp.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của mẹ. Tôi thấy được sự hỗn loạn, sự xấu hổ, và ẩn sâu bên dưới, là ngọn lửa dục vọng vẫn còn đang âm ỉ cháy, giờ đây đã bị dồn nén đến cùng cực. Bà đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, pháo đài của bà đã hoàn toàn rối loạn từ bên trong.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành một cách xuất sắc.

  • Vậy để con xuống bếp xem tủ lạnh có gì rồi làm nhé. Mẹ cứ "tập thể dục" tiếp đi ạ. – Tôi nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, rồi quay người bước đi, để lại mẹ tôi đứng chết lặng sau cánh cửa hé mở.
Cơn đói khát bị bỏ lại sau lưng tôi. Và tôi biết, chẳng bao lâu nữa, nó sẽ phải tìm đến tôi để được thỏa mãn.
Tiếp đê
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 21
Bữa tối hôm đó diễn ra trong một sự im lặng ngột ngạt. Mẹ tôi, bà Phượng, gần như không nói một lời nào. Bà chỉ lẳng lặng ăn, ánh mắt luôn tránh né ánh mắt của tôi. Tôi biết, sự kiện buổi chiều đã để lại một vết sẹo sâu trong tâm trí bà. Cảm giác tội lỗi, sự xấu hổ và trên hết là cơn ham muốn bị dồn nén đến cùng cực đã biến bà thành một quả bom nổ chậm. Bà đang ở trong trạng thái bất ổn và dễ bị tổn thương nhất.

Tôi vẫn đóng vai một đứa con trai ngoan. Tôi gắp thức ăn cho bà, hỏi han vài câu bâng quơ. Sự bình thường của tôi chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất, nó càng khiến bà cảm thấy hành động của mình là bất thường và tội lỗi. Ba tôi vẫn chưa về, ông gọi điện báo có một bữa tiệc quan trọng với đối tác và sẽ về rất muộn. Hoàn hảo. Cả buổi tối này, con mồi sẽ chỉ có một mình với kẻ đi săn.

Sau bữa tối, trong lúc mẹ đang xem TV ngoài phòng khách, tôi vào bếp.

  • Mẹ ơi, dạo này con thấy mẹ hay mệt. Con pha cho mẹ một ly trà tâm sen cho dễ ngủ nhé.
  • Thôi, phiền con. – Mẹ tôi đáp, giọng vẫn có chút xa cách.
  • Không phiền đâu mẹ. Mẹ cứ ngồi xem đi, con mang ra cho mẹ ngay.
Tôi vào bếp, pha một ấm trà tâm sen thơm phức. Và trong lúc không ai để ý, tôi lấy lọ "Xuân dược" ra. Lần này, tôi không chỉ nhỏ ba giọt. Tôi tăng liều. Năm, sáu, bảy giọt chất lỏng trong suốt rơi vào ly trà của mẹ rồi tan biến. Cơn bão buổi chiều đã cho thấy cơ thể mẹ tôi rất nhạy cảm. Liều thuốc mạnh hơn này sẽ không chỉ khơi gợi sự tò mò, nó sẽ tạo ra một nhu cầu, một cơn đói khát thực sự.

Tôi mang ly trà ra cho mẹ. Bà đón lấy, uống một cách vô thức, mắt vẫn dán vào màn hình TV. Kế hoạch đã được thực thi.

Sau đó, tôi xin phép lên phòng học bài. Nhưng tôi không hề mở một trang sách nào. Tôi ngồi vào bàn máy tính, bắt đầu công đoạn quan trọng nhất trong kế hoạch của mình.

Tôi tạo một tài khoản Facebook mới. Một tài khoản clone. Cái tên, tôi chọn là "Trần Phong" – một cái tên nghe vừa quen thuộc, vừa có chút lãng tử. Ảnh đại diện, tôi không dùng ảnh của ai cả. Tôi lên mạng tìm một bức ảnh nghệ thuật, chỉ chụp đôi bàn tay của một người đàn ông đang đặt trên vô lăng của một chiếc xe sang trọng, cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền. Nó tạo ra một cảm giác bí ẩn, thành đạt và đầy nam tính.

Phần thông tin cá nhân, tôi để rất đơn giản: "Sống tại Hà Nội", "Đến từ Thành phố Hồ Chí-Minh". Nơi làm việc: "Tự do". Tôi thêm vào một câu trích dẫn duy nhất: "Đi tìm một tâm hồn đồng điệu giữa dòng đời vội vã."

Sau khi tạo xong vỏ bọc hoàn hảo, tôi tìm kiếm Facebook của mẹ tôi, bà Phượng. Trang cá nhân của bà rất giản dị, chủ yếu là ảnh những món ăn bà nấu, ảnh hoa trong vườn. Tôi nhấn nút "Gửi lời mời kết bạn".

Rồi tôi chờ. Đây là một ván cược. Liệu một người phụ nữ truyền thống, kín đáo như mẹ tôi có chấp nhận lời mời từ một người lạ hoàn toàn không?

Năm phút. Mười phút. Tim tôi bắt đầu đập mạnh.

Ting. Một thông báo hiện lên. "Phượng Nguyễn đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn."

Tôi mỉm cười. Con cá đã cắn câu. Sự cô đơn, nỗi buồn chán, và có lẽ cả liều thuốc tôi vừa cho bà uống, đã khiến bà hạ thấp sự cảnh giác của mình.

Giờ là lúc bắt đầu cuộc trò chuyện. Tôi phải thật khéo léo, thật chân thực.

[Trần Phong]: Chào bạn. Xin lỗi đã làm phiền. Thấy Facebook gợi ý kết bạn, mình vào trang cá nhân của bạn xem thì thấy có vẻ là một người sâu sắc nên mạo muội gửi lời mời. Rất vui được làm quen.

Tôi gửi đi, rồi nín thở chờ đợi. Dấu "Đã xem" hiện lên ngay lập tức. Ba chấm nhỏ hiện lên, rồi lại biến mất. Bà đang do dự.

[Phượng Nguyễn]: Chào bạn. Cảm ơn nhé. Trang của mình cũng không có gì đặc biệt đâu.

Bà đã trả lời. Giọng điệu lịch sự nhưng đầy xa cách.

[Trần Phong]: Đôi khi những điều giản dị lại ẩn chứa nhiều điều sâu sắc nhất đó bạn. Mình là Phong. Rất hân hạnh.

[Phượng Nguyễn]: Mình là Phượng.

Bà trả lời cộc lốc. Bức tường thành vẫn còn rất cao.

[Trần Phong]: Phượng. Một cái tên đẹp. Chắc hẳn bạn đang có một buổi tối yên bình? Mình thì đang ngồi một mình với ly cafe, nghe chút nhạc Trịnh.

Tôi đang vẽ ra một hình ảnh của mình. Một người đàn ông trưởng thành, tinh tế, và cũng đang cô đơn.

[Phượng Nguyễn]: Cảm ơn bạn. Mình cũng đang nghỉ ngơi thôi. Nhạc Trịnh thì hơi buồn.

Bà đã bắt đầu cởi mở hơn, đưa ra một ý kiến cá nhân. Mồi câu của tôi đã có tác dụng.

[Trần Phong]: Đôi khi người ta cần một chút buồn để nhận ra mình đang cô đơn, bạn nhỉ? :)

Đây là một mũi khoan thăm dò, đánh thẳng vào tâm trạng của bà. Tôi biết bà đang cô đơn. Tôi thêm vào một icon mặt cười để giảm bớt sự nặng nề.

Dấu "Đã xem" lại hiện lên. Lần này, bà im lặng rất lâu. Ba chấm lại hiện lên, rồi lại biến mất. Tôi biết câu nói của tôi đã chạm vào đúng chỗ. Bà đang đấu tranh tư tưởng.

Cuối cùng, tin nhắn trả lời cũng đến.

[Phượng Nguyễn]: Có lẽ vậy.

Chỉ hai chữ. Nhưng hai chữ đó đã chứa đựng tất cả. Bà đã thừa nhận sự cô đơn của mình với một người lạ. Vết nứt trong pháo đài tâm hồn của bà đã lộ ra.

Tôi mỉm cười, mắt dán vào màn hình. Cuộc tấn công trên mặt trận thứ hai đã chính thức bắt đầu. Tôi sẽ là "Trần Phong", một người lạ bí ẩn, một tâm hồn đồng điệu. Tôi sẽ từ từ rót vào tai bà những lời đường mật, khơi gợi những tâm sự thầm kín, trở thành nơi trú ẩn an toàn cho tâm hồn đang nổi bão của bà.

Và khi bà đã hoàn toàn tin tưởng vào "Trần Phong", đó là lúc tôi, thằng con trai của bà, sẽ ra tay.
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 22
[Trần Phong]: (Hình ảnh một ly cappuccino) Mời Phượng ly cà phê tối nhé.


(Vài phút trôi qua. Tôi thấy dấu "Đã xem" hiện lên. Tim tôi đập mạnh. Bà đang đọc nó. Bà sẽ trả lời ra sao?)

[Phượng Nguyễn]: Cảm ơn Phong nhé. Ly cafe trông thật đẹp. Nhưng muộn thế này mình không dám uống đâu, sợ lại trằn trọc cả đêm mất.
(Nụ cười của mẹ vẫn giữ kẽ, một sự phòng bị tinh tế. Tôi biết mình cần một cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn để khiến bà cởi mở. Cách xưng hô là một cái cớ hoàn hảo.)

[Trần Phong]: Vậy à. Tiếc thật. Vậy mà mình cứ nghĩ một ly cafe thơm có thể giúp ai đó bớt đi một chút ưu tư. Phong đoán Phượng chắc còn trẻ lắm nhỉ, để tiện xưng hô, không biết nên gọi là bạn hay là em đây?


(Tôi nhấn gửi, một mũi tên thăm dò bắn thẳng vào một trong những điểm nhạy cảm nhất của một người phụ nữ. Phản ứng của bà trước câu hỏi này sẽ cho tôi biết rất nhiều điều.)

[Phượng Nguyễn]: Ôi, hỏi tuổi tác làm gì. Ngại lắm. Mình thuộc thế hệ "khủng long" rồi. Còn Phong thì sao? Nhìn cách nói chuyện và sở thích, chắc bạn chững chạc nhưng vẫn còn trẻ lắm nhỉ?
(Phản ứng của mẹ đúng như tôi dự đoán. Bà né tránh câu hỏi về tuổi tác của mình, nhưng lại tò mò về tôi. Đây chính là cơ hội để tôi xây dựng hình tượng của mình: một người đàn ông trưởng thành, đáng tin cậy, và quan trọng nhất là "an toàn".)

[Trần Phong]: Phong 46 rồi Phượng ạ. Chắc là hơn tuổi Phượng rồi. Vậy nên cứ xưng hô là anh - em cho thân mật nhé, nếu em không phiền. Ở tuổi này rồi, bạn bè cũng ít đi, đôi khi chỉ muốn tìm một người để trò chuyện cho qua một buổi tối thôi.


(Tôi nhấn gửi. Tôi đã tự đặt mình vào vị trí "đàn anh", một vị trí đầy quyền lực tinh tế. Tôi lớn tuổi hơn, chững chạc hơn, và tôi đang tìm kiếm một người "tri kỷ", chứ không phải một mối tình chớp nhoáng. Mồi câu này, với một người phụ nữ truyền thống và cô đơn như mẹ tôi, gần như không thể cưỡng lại.)

[Phượng Nguyễn]: Dạ? Vậy... vậy thì em phải gọi anh là anh rồi. Em không nghĩ anh lại... lớn tuổi vậy đâu ạ. Em cũng... cũng U40 rồi anh. Anh nói đúng, ở tuổi này có một người để nói chuyện thật sự rất quý.
(Tôi nhìn vào câu trả lời của mẹ. Bà đã chấp nhận xưng "em", đã thừa nhận mình cũng ở lứa tuổi U40 và đồng tình với sự cô đơn. Bức tường thành đã rạn nứt nghiêm trọng. Giờ là lúc để tiến thêm một bước, một bước đi táo bạo hơn: đòi hỏi sự tin tưởng.)

[Trần Phong]: Vậy là anh đoán đúng rồi. Anh em mình cũng xem như là người cùng thế hệ, dễ nói chuyện hơn. Nói chuyện với em từ nãy đến giờ, anh cảm thấy rất đồng điệu. Anh tò mò quá, không biết một người phụ nữ có tâm hồn sâu sắc và giọng văn mặn mà như em, trông sẽ như thế nào nhỉ? Em có thể cho anh xem một tấm hình của em được không?


(Đây là một yêu cầu nhạy cảm. Tôi hồi hộp chờ đợi. Một người phụ nữ như mẹ tôi sẽ không dễ dàng gửi ảnh cho một người lạ. Nhưng liều thuốc tôi cho bà uống, cộng với sự cô đơn của bà, có thể sẽ tạo ra một ngoại lệ.)

[Phượng Nguyễn]: Thôi anh ơi, em có gì đâu mà xem. Phụ nữ tuổi này rồi, chỉ có nếp nhăn thôi chứ làm gì còn nhan sắc. Hay là... anh gửi ảnh của anh cho em xem trước được không? :)
(Bà đã đẩy quả bóng trở lại sân của tôi, một nước đi phòng thủ kinh điển. Nhưng đêm nay, tôi là người nắm quyền chủ động. Tôi sẽ không cho bà cơ hội rút lui.)

[Trần Phong]: Anh thì có gì đâu mà xem, chỉ là một ông chú U50 bình thường thôi, sợ em xem xong lại chạy mất. Anh đang tò mò về em hơn. Anh tin là một người có tâm hồn đẹp thì sẽ không thể nào không xinh đẹp được. Em đừng ngại, gửi anh xem một tấm hình chụp bây giờ được không? Để anh biết mình đang nói chuyện với một người như thế nào.


(Tôi đã dồn bà vào chân tường bằng những lời lẽ ngọt ngào nhất. Tôi vừa tự hạ thấp mình để bà mất đi cảnh giác, vừa tâng bốc bà lên tận mây xanh, lại vừa đưa ra một yêu cầu đầy tính "chân thành". Đây là một đòn tấn công tâm lý mà tôi biết, với trạng thái của mẹ lúc này, bà sẽ rất khó chống đỡ.)

(Dấu "Đã xem" hiện lên. Lần này, bà im lặng rất, rất lâu. Tôi gần như có thể cảm nhận được sự đấu tranh của bà qua màn hình. Bà đang soi gương, đang tự vấn, đang do dự. Con cá đang giãy giụa trước khi hoàn toàn bị kéo lên khỏi mặt nước.)


[Phượng Nguyễn]: Anh cứ khéo nói. Em ngại thật mà... Chỉ là một tấm ảnh bình thường thôi nhé. Anh xem đừng có chê là được.

(Tim tôi đập mạnh. Bà đã đầu hàng.)

[Phượng Nguyễn]: (Hình ảnh một người phụ nữ trạc 40, đang ngồi trên giường ngủ. Bà mặc chiếc váy lụa màu hồng phấn, mái tóc dài xõa nhẹ trên vai. Bà không nhìn thẳng vào ống kính mà hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhìn xa xăm, và một nụ cười buồn, e lệ khẽ nở trên môi. Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp khiến mọi thứ trở nên mềm mại, dịu dàng và vô cùng quyến rũ.)

[Phượng Nguyễn]: Đây. Em mới chụp đó.


(Tôi nhận được tấm ảnh của mẹ. Bà đẹp. Một vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm của người phụ nữ đã đi qua những năm tháng tuổi trẻ, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn và một sự e lệ đến nao lòng. Bức ảnh này, nó không phải là của một người đàn bà dâm đãng, mà là của một tâm hồn đang cô đơn. Nhưng tôi biết, bên trong tâm hồn đó, con quỷ dữ đang say ngủ. Và liều thuốc tôi cho bà uống, cùng với hành động tiếp theo của tôi, sẽ đánh thức nó dậy.)
 
Bên trên