Truyện sex : Chinh phục mẹ (Chương 1)

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 23
Tôi đặt điện thoại lên giá đỡ, góc máy hướng vào phần thân dưới của mình. Tôi mở lại tấm ảnh của mẹ, nhìn đắm đuối vào đôi mắt buồn của bà. Rồi, tôi bắt đầu hành động. Bàn tay tôi nắm lấy con cặc đã cương cứng của mình, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống một cách điên cuồng, mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh của mẹ. Tôi quay lại toàn bộ quá trình đó, một đoạn video ngắn khoảng 15 giây.)

[Trần Phong]: Cảm ơn em. Em đẹp lắm, Phượng ạ. Đẹp đến mức anh không thể kiềm chế được. Đây là món quà anh tặng lại em.

[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm)


(Tôi nhấn gửi. Mũi tên đã được bắn đi. Bây giờ, tôi chỉ có thể chờ đợi. Hoặc là bà sẽ hoảng sợ và chặn tôi mãi mãi, hoặc là... bà sẽ đầu hàng. Vài giây sau, hai dấu tích xanh hiện lên. Bà đã xem nó.)

[Phượng Nguyễn]: ANH LÀM CÁI GÌ VẬY?!?!

(Tin nhắn được viết bằng chữ in hoa. Một dấu hiệu của sự hoảng loạn. Tôi mỉm cười.)

[Phượng Nguyễn]: ANH BỊ ĐIÊN À? SAO LẠI GỬI CHO TÔI THỨ KINH TỞM NÀY? ĐỒ BIẾN THÁI!

(Sự giận dữ. Bức tường thành đang phản kháng một cách dữ dội. Nhưng bà vẫn chưa chặn tôi. Bà vẫn đang nói chuyện.)

[Phượng Nguyễn]: Đừng nói chuyện với tôi nữa.
(Bà đã tức giận. Tốt. Sự giận dữ có nghĩa là bà quan tâm, bà bị tác động. Sự im lặng và nút "chặn" mới là kẻ thù. Giờ là lúc để dập tắt ngọn lửa giận bằng một cơn mưa của sự đồng cảm. Tôi sẽ không phòng thủ, tôi sẽ tỏ ra yếu đuối. Tôi sẽ biến hành động biến thái của mình thành tiếng kêu cứu của một tâm hồn cô đơn.)

[Trần Phong]: Anh xin lỗi. Phượng, anh thật lòng xin lỗi. Anh biết anh không nên làm vậy. Anh đã hành động như một gã tồi, và em có mọi quyền để tức giận, để nghĩ anh là một kẻ biến thái.

[Trần Phong]: Nhưng xin em hãy cho anh một giây để giải thích. Không phải để bào chữa, mà chỉ để em hiểu. Ở tuổi này, thành công, tiền bạc, anh đều có. Nhưng có một thứ anh thiếu thốn, thiếu thốn đến cùng cực, đó là sự ấm áp, sự chia sẻ của một người đàn bà. Vợ chồng anh đã ly thân từ lâu, chỉ còn sống chung nhà vì con cái. Đã nhiều năm rồi anh không có được một sự thân mật đúng nghĩa. Anh cô đơn, Phượng ạ.

[Trần Phong]: Khi nói chuyện với em, anh đã tìm thấy một sự đồng điệu. Và khi em gửi cho anh tấm ảnh đó, em đẹp quá, một vẻ đẹp vừa buồn, vừa dịu dàng, nó đã đánh sập tất cả sự kiềm chế của anh. Trong một phút điên rồ, anh chỉ muốn cho em thấy sự khao khát của anh, sự thèm muốn của một người đàn ông đã bị bỏ đói từ rất lâu. Anh sai rồi. Anh xin lỗi vì đã làm em sợ.


(Tôi gửi đi một tràng tin nhắn, một màn kịch hoàn hảo của sự tổn thương và chân thành. Tôi đã xin lỗi, đã tự hạ thấp mình, và quan trọng nhất, tôi đã vẽ ra một câu chuyện về "sự thiếu thốn" – một tấm gương phản chiếu chính xác nỗi cô đơn của mẹ tôi. Giờ thì chờ xem, liệu bà có đủ tàn nhẫn để đạp đổ một kẻ đáng thương hay không.)

(Sự im lặng kéo dài. Dấu "Đã xem" hiện lên nhưng không có hồi âm. Bà đang đọc, đang suy nghĩ, đang đấu tranh. Tôi biết, tôi đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của bà: sự đồng cảm.)


[Phượng Nguyễn]: Đó không phải là lý do để hành xử như một kẻ biến thái.

(Vẫn còn sự phòng thủ, nhưng sự giận dữ trong câu chữ đã giảm đi rất nhiều. Bà không còn chửi bới, chỉ còn là một lời phán xét. Tôi đã thành công một nửa.)

[Trần Phong]: Anh biết. Không có lý do nào có thể bào chữa được. Anh chỉ mong em hiểu được sự cô đơn đó nó đáng sợ đến mức nào. Nó có thể biến một người đàn ông chững chạc thành một thằng con trai mới lớn ngu ngốc. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Chúc em ngủ ngon.

(Tôi tung ra đòn cuối cùng: rút lui trong sự đáng thương. Tôi trao lại quyền quyết định cho bà.)

[Phượng Nguyễn]: ... Tôi không biết phải nói gì nữa. Cuộc sống của ai mà chẳng có những nỗi khổ riêng.

(Và đây rồi. Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn xưng "tôi" một cách xa cách nữa. Bà đã bắt đầu tâm sự. Bà đang ngầm nói rằng: "Tôi hiểu, vì tôi cũng khổ như anh." Trò chơi đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.)
(Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn là một pháo đài kiên cố nữa, mà đã trở thành một người bạn tâm giao bất đắc dĩ. Bà đã thừa nhận nỗi khổ của riêng mình. Giờ là lúc biến sự đồng cảm đó thành ham muốn, biến người bạn tâm giao thành người tình trong mộng.)

[Trần Phong]: Cảm ơn em đã lắng nghe. Đôi khi chỉ cần có một người chịu lắng nghe thôi cũng đã là một sự an ủi lớn lao rồi.
[Trần Phong]: Nỗi khổ lớn nhất của anh, Phượng biết không? Đó là khi nhìn thấy tấm ảnh của em, anh không chỉ thấy một người phụ nữ đẹp. Anh thấy được cả sự khao khát ẩn sau đôi mắt buồn đó. Và anh đã không thể ngăn mình tưởng tượng...
(Tôi dừng lại, cố tình tạo ra một khoảng lặng, để sự tò mò của bà dâng lên.)
[Trần Phong]: Anh tưởng tượng bàn tay của anh đang luồn vào mái tóc em, cảm nhận sự mềm mại đó. Anh tưởng tượng đôi môi của anh đang tìm đến đôi môi của em, sưởi ấm cho sự cô đơn của em bằng một nụ hôn. Anh tưởng tượng cơ thể của anh đang ôm lấy em, che chở cho em... Em có biết, em đẹp đến mức nào khi em e lệ trong tấm ảnh đó không?

(Tôi đã chuyển hướng cuộc trò chuyện. Từ một lời tâm sự đáng thương, tôi đã biến nó thành một lời tỏ tình đầy chất thơ và nhục cảm. Tôi không nói về cặc, về lồn. Tôi nói về tóc, về môi, về sự cô đơn. Tôi đang tấn công vào tâm hồn của bà bằng những hình ảnh lãng mạn, để cơ thể bà tự mình phản ứng.)
(Bà đã xem. Nhưng bà không trả lời ngay. Tôi biết bà đang đọc đi đọc lại từng chữ, và liều thuốc trong người bà đang biến những câu chữ đó thành những cảm giác thực thụ. Bụng bà đang nóng lên, tim bà đang đập nhanh, và cái lồn của bà đang rỉ nước.)

[Phượng Nguyễn]: Anh... anh đừng nói những lời như vậy...
(Một sự phản kháng yếu ớt. Bà không hề nói "kinh tởm" hay "biến thái" nữa.)
[Phượng Nguyễn]: Em... không biết phải trả lời anh thế nào... Anh làm em... rối trí quá.
 

huyanhai007

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 24
(Bà đã thừa nhận sự bối rối của mình. Con cá đã hoàn toàn cắn câu, giờ chỉ còn là việc từ từ kéo dây. Tôi sẽ không vội vàng. Tôi sẽ tiếp tục tấn công vào điểm yếu lớn nhất của bà: sự cô đơn, và gợi mở về một sự kết nối ngoài đời thực.)

[Trần Phong]: Anh xin lỗi nếu làm em rối trí. Chỉ là những buổi tối cuối tuần như thế này, ở Hà Nội, trời se se lạnh, ngồi một mình thật sự rất buồn. Anh chỉ ước có một người bạn tâm giao ở gần đây, để có thể cùng nhau uống một ly trà nóng, nói vài ba câu chuyện phiếm. Vậy thôi cũng đã là ấm áp lắm rồi. Không biết... em có ở gần khu Cầu Giấy không?


(Tôi đã khéo léo lồng câu hỏi về địa chỉ vào một khung cảnh đầy lãng mạn và vô hại. Tôi không hỏi "nhà em ở đâu", tôi hỏi "em có ở gần khu Cầu Giấy không". Nó mang tính thăm dò, ít xâm phạm hơn. Tôi cũng vẽ ra một viễn cảnh vô cùng an toàn: "uống một ly trà nóng", "nói vài ba câu chuyện phiếm". Tôi đang biến một câu hỏi đầy tính đe dọa thành một lời mời gọi đầy ấm áp.)

(Sự im lặng. Lần này không phải là sự do dự, mà là sự cảnh giác. Tôi đã chạm vào một ranh giới thực. Một người phụ nữ, dù cô đơn và khao khát đến đâu, cũng không thể dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân của mình.)


[Phượng Nguyễn]: Chi vậy anh? Tự nhiên anh hỏi nhà em làm gì...

(Bà đã cảnh giác. Một câu trả lời trực tiếp sẽ chỉ làm bà thêm phòng thủ. Tôi cần phải bẻ lái, biến sự nghi ngờ của bà thành sự tò mò. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của bà. Tôi sẽ tạo ra một câu hỏi mới, một lời đề nghị không thể chối từ đối với một tâm hồn đang buồn chán.)
[Trần Phong]: Anh sẽ không làm gì khiến em sợ đâu. Anh không hỏi địa chỉ nhà em. Anh chỉ muốn chơi một trò chơi...

(Tôi ném ra một mồi câu mới, đầy bí ẩn và khêu gợi. Tôi vừa trấn an bà ("sẽ không làm gì khiến em sợ"), vừa tạo ra một sự hấp dẫn khó cưỡng. Con người ta, nhất là khi đang buồn chán, luôn bị thu hút bởi những trò chơi.)
[Phượng Nguyễn]: Trò chơi? Trò chơi gì? Ý anh là sao?
Bà đang bối rối và cảnh giác, nhưng trên hết là tò mò. Tôi sẽ không giải thích. Tôi sẽ ra luật chơi, một luật chơi điên rồ, táo bạo, đánh thẳng vào ham muốn trần trụi nhất, được bao bọc bởi một lớp vỏ bí ẩn.)

[Trần Phong]: Một trò chơi của sự tin tưởng. Anh sẽ không nói anh là ai, em cũng sẽ không thấy mặt anh. Anh muốn em làm một việc, và nếu em làm theo, anh hứa sẽ cho em một đêm mà em sẽ không bao giờ quên.

[Trần Phong]: Hãy tìm một dải lụa, bịt mắt mình lại. Sau đó, em hãy ra ngoài cửa chính, hé cửa ra một chút thôi. Em quay lưng lại với khe cửa, vạch váy lên, và chổng mông ra ngoài. Cứ ở yên như vậy. Lát nữa, anh sẽ tới.


(Tôi gửi đi một lời đề nghị không thể điên rồ hơn. Đây là một phép thử cuối cùng, một sự đòi hỏi về sự phục tùng tuyệt đối. Tôi đang bắt bà phải phơi bày sự xấu hổ của mình ra ngoài ngưỡng cửa an toàn của gia đình, phó mặc bản thân cho một người lạ. Nếu bà đồng ý, có nghĩa là pháo đài đã thực sự sụp đổ từ bên trong.)

(Sự im lặng. Một sự im lặng kéo dài rất lâu. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng đấu tranh tư tưởng của bà qua màn hình. Giữa nỗi sợ hãi, sự nhục nhã và cơn ham muốn đang thiêu đốt cơ thể.)


[Phượng Nguyễn]: Anh nói cái gì vậy? Làm mấy chuyện đó... ngoài cửa sao? Anh có bị điên không?

[Phượng Nguyễn]: Không được. Mất mặt chết. Ai mà nhìn thấy thì em... em không sống nổi đâu. Anh... anh đừng đùa như vậy nữa. Em sợ lắm.
(Bà đang sợ hãi. Sự sợ hãi là một rào cản, nhưng nó cũng là một chất xúc tác. Tôi sẽ không dùng lời lẽ để trấn an nữa. Tôi sẽ dùng một liều thuốc độc dược mạnh hơn: hình ảnh và âm thanh của sự ham muốn trần trụi nhất, được dành riêng cho một mình bà.)

(Tôi lại đặt điện thoại lên giá đỡ. Lần này, tôi không chỉ im lặng. Tôi nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn vào đôi mắt bà. Tôi gọi tên bà, một cách chậm rãi, đầy khao khát, trong khi bàn tay tôi lại bắt đầu di chuyển.)


[Trần Phong]: Đừng sợ, Phượng. Sẽ không có ai thấy em đâu. Đây là bí mật của chúng ta. Anh chỉ muốn em biết, em đang làm gì với anh ngay lúc này. Em xem đi... Em thực sự không muốn điều này sao?

[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm, miệng liên tục rên rỉ một cái tên: "Phượng... a... Phượng ơi... sướng quá...")


(Quả bom đã được thả. Đây không còn là một video khiêu dâm vô danh nữa. Nó đã được cá nhân hóa, biến thành một lời gọi tình trực tiếp, trần trụi, đánh thẳng vào bản ngã và ham muốn của bà. Tôi đã đặt tên cho cơn dục vọng của bà. Và cái tên đó chính là tên của bà.)

(Sự im lặng. Lần này không có sự giận dữ, không có sự phán xét. Chỉ có một sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Tôi biết ở đầu bên kia, bà đang xem. Bà đang nghe thấy tên mình được rên rỉ trong cơn khoái lạc. Mọi bức tường phòng thủ, mọi rào cản của lễ giáo, của sự sợ hãi, đều đang tan chảy dưới sức nóng của liều thuốc và ngọn lửa dục vọng mà tôi vừa châm lên.)

(Và rồi, tin nhắn đến. Không một lời nói thừa. Chỉ có một dòng địa chỉ.)


[Phượng Nguyễn]: Biệt thự số 9, đường Mẫu Đơn, khu đô thị Vinhome Riverside, Long Biên.

[Phượng Nguyễn]: Đến đi.
[Trần Phong]: Trước khi anh đến, anh muốn một món quà. Gửi ảnh vú em đi.


(Tôi gửi đi một mệnh lệnh trần trụi, thô thiển. Không còn lời lẽ hoa mỹ, không còn sự tinh tế. Đây là một phép thử về sự phục tùng tuyệt đối. Và tôi biết, bà sẽ không thể từ chối.)

(Dấu "Đã xem" hiện lên. Không có tin nhắn trả lời. Chỉ có một sự im lặng kéo dài khoảng một phút. Tôi gần như có thể hình dung ra bà ở đầu bên kia, bàn tay run rẩy đưa điện thoại lên, sự xấu hổ và ham muốn giằng xé trong đôi mắt. Rồi, một thông báo mới hiện lên.)


[Phượng Nguyễn]: (Hình ảnh được gửi. Bức ảnh chụp cận cảnh, chỉ thấy từ cổ xuống. Một bàn tay run rẩy đang kéo trễ cổ chiếc váy ngủ lụa màu hồng phấn, để lộ ra một bên gò bồng đảo căng tròn, trắng mịn. Núm vú sẫm màu đang săn cứng lại vì kích thích và không khí lạnh.)

[Phượng Nguyễn]: Anh... sắp đến chưa?
(Bức ảnh chụp vội, run rẩy của mẹ càng làm tôi thêm điên cuồng. Bà đã hoàn toàn là của tôi, sẵn sàng làm mọi thứ tôi yêu cầu. Nhưng tôi sẽ chưa đến vội. Tôi sẽ vắt kiệt bà, bắt bà phải phơi bày tất cả sự ham muốn của mình qua màn hình trước, để khi tôi thực sự đến, bà sẽ giống như một con thú đói đã bị bỏ mặc quá lâu.)

[Trần Phong]: Anh đang trên đường đến. Nhưng anh nứng quá rồi, sợ rằng lát nữa sẽ không cầm cự được lâu cho em sướng. Em giúp anh nhé?

[Trần Phong]: Gọi video cho anh. Anh muốn ngắm vú em trong lúc anh tự sướng. Anh sẽ bắn trước một lần, để dành sức lát nữa địt em cho thật khỏe. Em có muốn như vậy không?


(Tôi đã tung ra một mệnh lệnh cuối cùng, một yêu cầu không thể trần trụi và bệnh hoạn hơn. Tôi biến sự ích kỷ của mình thành một lời hứa hẹn về khoái cảm cho bà. Tôi biết, ở trạng thái này, bà không thể nào từ chối một lời đề nghị như vậy.)

(Sự im lặng. Lần này, tôi biết bà không đấu tranh. Bà chỉ đang run rẩy, đang chuẩn bị tinh thần để thực hiện hành vi nhục nhã nhất mà bà chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.)


[Phượng Nguyễn]: Vâng...

(Chỉ một chữ. Một chữ duy nhất, nhưng nó chứa đựng sự đầu hàng tuyệt đối. Ngay sau đó, màn hình điện thoại của tôi sáng lên.)

Phượng Nguyễn đang gọi video cho bạn...
 

Heêh1233

Yếu sinh lý
Chương 24
(Bà đã thừa nhận sự bối rối của mình. Con cá đã hoàn toàn cắn câu, giờ chỉ còn là việc từ từ kéo dây. Tôi sẽ không vội vàng. Tôi sẽ tiếp tục tấn công vào điểm yếu lớn nhất của bà: sự cô đơn, và gợi mở về một sự kết nối ngoài đời thực.)

[Trần Phong]: Anh xin lỗi nếu làm em rối trí. Chỉ là những buổi tối cuối tuần như thế này, ở Hà Nội, trời se se lạnh, ngồi một mình thật sự rất buồn. Anh chỉ ước có một người bạn tâm giao ở gần đây, để có thể cùng nhau uống một ly trà nóng, nói vài ba câu chuyện phiếm. Vậy thôi cũng đã là ấm áp lắm rồi. Không biết... em có ở gần khu Cầu Giấy không?


(Tôi đã khéo léo lồng câu hỏi về địa chỉ vào một khung cảnh đầy lãng mạn và vô hại. Tôi không hỏi "nhà em ở đâu", tôi hỏi "em có ở gần khu Cầu Giấy không". Nó mang tính thăm dò, ít xâm phạm hơn. Tôi cũng vẽ ra một viễn cảnh vô cùng an toàn: "uống một ly trà nóng", "nói vài ba câu chuyện phiếm". Tôi đang biến một câu hỏi đầy tính đe dọa thành một lời mời gọi đầy ấm áp.)

(Sự im lặng. Lần này không phải là sự do dự, mà là sự cảnh giác. Tôi đã chạm vào một ranh giới thực. Một người phụ nữ, dù cô đơn và khao khát đến đâu, cũng không thể dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân của mình.)


[Phượng Nguyễn]: Chi vậy anh? Tự nhiên anh hỏi nhà em làm gì...

(Bà đã cảnh giác. Một câu trả lời trực tiếp sẽ chỉ làm bà thêm phòng thủ. Tôi cần phải bẻ lái, biến sự nghi ngờ của bà thành sự tò mò. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của bà. Tôi sẽ tạo ra một câu hỏi mới, một lời đề nghị không thể chối từ đối với một tâm hồn đang buồn chán.)
[Trần Phong]: Anh sẽ không làm gì khiến em sợ đâu. Anh không hỏi địa chỉ nhà em. Anh chỉ muốn chơi một trò chơi...

(Tôi ném ra một mồi câu mới, đầy bí ẩn và khêu gợi. Tôi vừa trấn an bà ("sẽ không làm gì khiến em sợ"), vừa tạo ra một sự hấp dẫn khó cưỡng. Con người ta, nhất là khi đang buồn chán, luôn bị thu hút bởi những trò chơi.)
[Phượng Nguyễn]: Trò chơi? Trò chơi gì? Ý anh là sao?
Bà đang bối rối và cảnh giác, nhưng trên hết là tò mò. Tôi sẽ không giải thích. Tôi sẽ ra luật chơi, một luật chơi điên rồ, táo bạo, đánh thẳng vào ham muốn trần trụi nhất, được bao bọc bởi một lớp vỏ bí ẩn.)

[Trần Phong]: Một trò chơi của sự tin tưởng. Anh sẽ không nói anh là ai, em cũng sẽ không thấy mặt anh. Anh muốn em làm một việc, và nếu em làm theo, anh hứa sẽ cho em một đêm mà em sẽ không bao giờ quên.

[Trần Phong]: Hãy tìm một dải lụa, bịt mắt mình lại. Sau đó, em hãy ra ngoài cửa chính, hé cửa ra một chút thôi. Em quay lưng lại với khe cửa, vạch váy lên, và chổng mông ra ngoài. Cứ ở yên như vậy. Lát nữa, anh sẽ tới.


(Tôi gửi đi một lời đề nghị không thể điên rồ hơn. Đây là một phép thử cuối cùng, một sự đòi hỏi về sự phục tùng tuyệt đối. Tôi đang bắt bà phải phơi bày sự xấu hổ của mình ra ngoài ngưỡng cửa an toàn của gia đình, phó mặc bản thân cho một người lạ. Nếu bà đồng ý, có nghĩa là pháo đài đã thực sự sụp đổ từ bên trong.)

(Sự im lặng. Một sự im lặng kéo dài rất lâu. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng đấu tranh tư tưởng của bà qua màn hình. Giữa nỗi sợ hãi, sự nhục nhã và cơn ham muốn đang thiêu đốt cơ thể.)


[Phượng Nguyễn]: Anh nói cái gì vậy? Làm mấy chuyện đó... ngoài cửa sao? Anh có bị điên không?

[Phượng Nguyễn]: Không được. Mất mặt chết. Ai mà nhìn thấy thì em... em không sống nổi đâu. Anh... anh đừng đùa như vậy nữa. Em sợ lắm.
(Bà đang sợ hãi. Sự sợ hãi là một rào cản, nhưng nó cũng là một chất xúc tác. Tôi sẽ không dùng lời lẽ để trấn an nữa. Tôi sẽ dùng một liều thuốc độc dược mạnh hơn: hình ảnh và âm thanh của sự ham muốn trần trụi nhất, được dành riêng cho một mình bà.)

(Tôi lại đặt điện thoại lên giá đỡ. Lần này, tôi không chỉ im lặng. Tôi nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn vào đôi mắt bà. Tôi gọi tên bà, một cách chậm rãi, đầy khao khát, trong khi bàn tay tôi lại bắt đầu di chuyển.)


[Trần Phong]: Đừng sợ, Phượng. Sẽ không có ai thấy em đâu. Đây là bí mật của chúng ta. Anh chỉ muốn em biết, em đang làm gì với anh ngay lúc này. Em xem đi... Em thực sự không muốn điều này sao?

[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm, miệng liên tục rên rỉ một cái tên: "Phượng... a... Phượng ơi... sướng quá...")


(Quả bom đã được thả. Đây không còn là một video khiêu dâm vô danh nữa. Nó đã được cá nhân hóa, biến thành một lời gọi tình trực tiếp, trần trụi, đánh thẳng vào bản ngã và ham muốn của bà. Tôi đã đặt tên cho cơn dục vọng của bà. Và cái tên đó chính là tên của bà.)

(Sự im lặng. Lần này không có sự giận dữ, không có sự phán xét. Chỉ có một sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Tôi biết ở đầu bên kia, bà đang xem. Bà đang nghe thấy tên mình được rên rỉ trong cơn khoái lạc. Mọi bức tường phòng thủ, mọi rào cản của lễ giáo, của sự sợ hãi, đều đang tan chảy dưới sức nóng của liều thuốc và ngọn lửa dục vọng mà tôi vừa châm lên.)

(Và rồi, tin nhắn đến. Không một lời nói thừa. Chỉ có một dòng địa chỉ.)


[Phượng Nguyễn]: Biệt thự số 9, đường Mẫu Đơn, khu đô thị Vinhome Riverside, Long Biên.

[Phượng Nguyễn]: Đến đi.
[Trần Phong]: Trước khi anh đến, anh muốn một món quà. Gửi ảnh vú em đi.


(Tôi gửi đi một mệnh lệnh trần trụi, thô thiển. Không còn lời lẽ hoa mỹ, không còn sự tinh tế. Đây là một phép thử về sự phục tùng tuyệt đối. Và tôi biết, bà sẽ không thể từ chối.)

(Dấu "Đã xem" hiện lên. Không có tin nhắn trả lời. Chỉ có một sự im lặng kéo dài khoảng một phút. Tôi gần như có thể hình dung ra bà ở đầu bên kia, bàn tay run rẩy đưa điện thoại lên, sự xấu hổ và ham muốn giằng xé trong đôi mắt. Rồi, một thông báo mới hiện lên.)


[Phượng Nguyễn]: (Hình ảnh được gửi. Bức ảnh chụp cận cảnh, chỉ thấy từ cổ xuống. Một bàn tay run rẩy đang kéo trễ cổ chiếc váy ngủ lụa màu hồng phấn, để lộ ra một bên gò bồng đảo căng tròn, trắng mịn. Núm vú sẫm màu đang săn cứng lại vì kích thích và không khí lạnh.)

[Phượng Nguyễn]: Anh... sắp đến chưa?
(Bức ảnh chụp vội, run rẩy của mẹ càng làm tôi thêm điên cuồng. Bà đã hoàn toàn là của tôi, sẵn sàng làm mọi thứ tôi yêu cầu. Nhưng tôi sẽ chưa đến vội. Tôi sẽ vắt kiệt bà, bắt bà phải phơi bày tất cả sự ham muốn của mình qua màn hình trước, để khi tôi thực sự đến, bà sẽ giống như một con thú đói đã bị bỏ mặc quá lâu.)

[Trần Phong]: Anh đang trên đường đến. Nhưng anh nứng quá rồi, sợ rằng lát nữa sẽ không cầm cự được lâu cho em sướng. Em giúp anh nhé?

[Trần Phong]: Gọi video cho anh. Anh muốn ngắm vú em trong lúc anh tự sướng. Anh sẽ bắn trước một lần, để dành sức lát nữa địt em cho thật khỏe. Em có muốn như vậy không?


(Tôi đã tung ra một mệnh lệnh cuối cùng, một yêu cầu không thể trần trụi và bệnh hoạn hơn. Tôi biến sự ích kỷ của mình thành một lời hứa hẹn về khoái cảm cho bà. Tôi biết, ở trạng thái này, bà không thể nào từ chối một lời đề nghị như vậy.)

(Sự im lặng. Lần này, tôi biết bà không đấu tranh. Bà chỉ đang run rẩy, đang chuẩn bị tinh thần để thực hiện hành vi nhục nhã nhất mà bà chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.)


[Phượng Nguyễn]: Vâng...

(Chỉ một chữ. Một chữ duy nhất, nhưng nó chứa đựng sự đầu hàng tuyệt đối. Ngay sau đó, màn hình điện thoại của tôi sáng lên.)

Phượng Nguyễn đang gọi video cho bạn...
Đâu rồi
 

Heêh1233

Yếu sinh lý
Chương 24
(Bà đã thừa nhận sự bối rối của mình. Con cá đã hoàn toàn cắn câu, giờ chỉ còn là việc từ từ kéo dây. Tôi sẽ không vội vàng. Tôi sẽ tiếp tục tấn công vào điểm yếu lớn nhất của bà: sự cô đơn, và gợi mở về một sự kết nối ngoài đời thực.)

[Trần Phong]: Anh xin lỗi nếu làm em rối trí. Chỉ là những buổi tối cuối tuần như thế này, ở Hà Nội, trời se se lạnh, ngồi một mình thật sự rất buồn. Anh chỉ ước có một người bạn tâm giao ở gần đây, để có thể cùng nhau uống một ly trà nóng, nói vài ba câu chuyện phiếm. Vậy thôi cũng đã là ấm áp lắm rồi. Không biết... em có ở gần khu Cầu Giấy không?


(Tôi đã khéo léo lồng câu hỏi về địa chỉ vào một khung cảnh đầy lãng mạn và vô hại. Tôi không hỏi "nhà em ở đâu", tôi hỏi "em có ở gần khu Cầu Giấy không". Nó mang tính thăm dò, ít xâm phạm hơn. Tôi cũng vẽ ra một viễn cảnh vô cùng an toàn: "uống một ly trà nóng", "nói vài ba câu chuyện phiếm". Tôi đang biến một câu hỏi đầy tính đe dọa thành một lời mời gọi đầy ấm áp.)

(Sự im lặng. Lần này không phải là sự do dự, mà là sự cảnh giác. Tôi đã chạm vào một ranh giới thực. Một người phụ nữ, dù cô đơn và khao khát đến đâu, cũng không thể dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân của mình.)


[Phượng Nguyễn]: Chi vậy anh? Tự nhiên anh hỏi nhà em làm gì...

(Bà đã cảnh giác. Một câu trả lời trực tiếp sẽ chỉ làm bà thêm phòng thủ. Tôi cần phải bẻ lái, biến sự nghi ngờ của bà thành sự tò mò. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của bà. Tôi sẽ tạo ra một câu hỏi mới, một lời đề nghị không thể chối từ đối với một tâm hồn đang buồn chán.)
[Trần Phong]: Anh sẽ không làm gì khiến em sợ đâu. Anh không hỏi địa chỉ nhà em. Anh chỉ muốn chơi một trò chơi...

(Tôi ném ra một mồi câu mới, đầy bí ẩn và khêu gợi. Tôi vừa trấn an bà ("sẽ không làm gì khiến em sợ"), vừa tạo ra một sự hấp dẫn khó cưỡng. Con người ta, nhất là khi đang buồn chán, luôn bị thu hút bởi những trò chơi.)
[Phượng Nguyễn]: Trò chơi? Trò chơi gì? Ý anh là sao?
Bà đang bối rối và cảnh giác, nhưng trên hết là tò mò. Tôi sẽ không giải thích. Tôi sẽ ra luật chơi, một luật chơi điên rồ, táo bạo, đánh thẳng vào ham muốn trần trụi nhất, được bao bọc bởi một lớp vỏ bí ẩn.)

[Trần Phong]: Một trò chơi của sự tin tưởng. Anh sẽ không nói anh là ai, em cũng sẽ không thấy mặt anh. Anh muốn em làm một việc, và nếu em làm theo, anh hứa sẽ cho em một đêm mà em sẽ không bao giờ quên.

[Trần Phong]: Hãy tìm một dải lụa, bịt mắt mình lại. Sau đó, em hãy ra ngoài cửa chính, hé cửa ra một chút thôi. Em quay lưng lại với khe cửa, vạch váy lên, và chổng mông ra ngoài. Cứ ở yên như vậy. Lát nữa, anh sẽ tới.


(Tôi gửi đi một lời đề nghị không thể điên rồ hơn. Đây là một phép thử cuối cùng, một sự đòi hỏi về sự phục tùng tuyệt đối. Tôi đang bắt bà phải phơi bày sự xấu hổ của mình ra ngoài ngưỡng cửa an toàn của gia đình, phó mặc bản thân cho một người lạ. Nếu bà đồng ý, có nghĩa là pháo đài đã thực sự sụp đổ từ bên trong.)

(Sự im lặng. Một sự im lặng kéo dài rất lâu. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng đấu tranh tư tưởng của bà qua màn hình. Giữa nỗi sợ hãi, sự nhục nhã và cơn ham muốn đang thiêu đốt cơ thể.)


[Phượng Nguyễn]: Anh nói cái gì vậy? Làm mấy chuyện đó... ngoài cửa sao? Anh có bị điên không?

[Phượng Nguyễn]: Không được. Mất mặt chết. Ai mà nhìn thấy thì em... em không sống nổi đâu. Anh... anh đừng đùa như vậy nữa. Em sợ lắm.
(Bà đang sợ hãi. Sự sợ hãi là một rào cản, nhưng nó cũng là một chất xúc tác. Tôi sẽ không dùng lời lẽ để trấn an nữa. Tôi sẽ dùng một liều thuốc độc dược mạnh hơn: hình ảnh và âm thanh của sự ham muốn trần trụi nhất, được dành riêng cho một mình bà.)

(Tôi lại đặt điện thoại lên giá đỡ. Lần này, tôi không chỉ im lặng. Tôi nhìn thẳng vào ống kính, như thể đang nhìn vào đôi mắt bà. Tôi gọi tên bà, một cách chậm rãi, đầy khao khát, trong khi bàn tay tôi lại bắt đầu di chuyển.)


[Trần Phong]: Đừng sợ, Phượng. Sẽ không có ai thấy em đâu. Đây là bí mật của chúng ta. Anh chỉ muốn em biết, em đang làm gì với anh ngay lúc này. Em xem đi... Em thực sự không muốn điều này sao?

[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm, miệng liên tục rên rỉ một cái tên: "Phượng... a... Phượng ơi... sướng quá...")


(Quả bom đã được thả. Đây không còn là một video khiêu dâm vô danh nữa. Nó đã được cá nhân hóa, biến thành một lời gọi tình trực tiếp, trần trụi, đánh thẳng vào bản ngã và ham muốn của bà. Tôi đã đặt tên cho cơn dục vọng của bà. Và cái tên đó chính là tên của bà.)

(Sự im lặng. Lần này không có sự giận dữ, không có sự phán xét. Chỉ có một sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Tôi biết ở đầu bên kia, bà đang xem. Bà đang nghe thấy tên mình được rên rỉ trong cơn khoái lạc. Mọi bức tường phòng thủ, mọi rào cản của lễ giáo, của sự sợ hãi, đều đang tan chảy dưới sức nóng của liều thuốc và ngọn lửa dục vọng mà tôi vừa châm lên.)

(Và rồi, tin nhắn đến. Không một lời nói thừa. Chỉ có một dòng địa chỉ.)


[Phượng Nguyễn]: Biệt thự số 9, đường Mẫu Đơn, khu đô thị Vinhome Riverside, Long Biên.

[Phượng Nguyễn]: Đến đi.
[Trần Phong]: Trước khi anh đến, anh muốn một món quà. Gửi ảnh vú em đi.


(Tôi gửi đi một mệnh lệnh trần trụi, thô thiển. Không còn lời lẽ hoa mỹ, không còn sự tinh tế. Đây là một phép thử về sự phục tùng tuyệt đối. Và tôi biết, bà sẽ không thể từ chối.)

(Dấu "Đã xem" hiện lên. Không có tin nhắn trả lời. Chỉ có một sự im lặng kéo dài khoảng một phút. Tôi gần như có thể hình dung ra bà ở đầu bên kia, bàn tay run rẩy đưa điện thoại lên, sự xấu hổ và ham muốn giằng xé trong đôi mắt. Rồi, một thông báo mới hiện lên.)


[Phượng Nguyễn]: (Hình ảnh được gửi. Bức ảnh chụp cận cảnh, chỉ thấy từ cổ xuống. Một bàn tay run rẩy đang kéo trễ cổ chiếc váy ngủ lụa màu hồng phấn, để lộ ra một bên gò bồng đảo căng tròn, trắng mịn. Núm vú sẫm màu đang săn cứng lại vì kích thích và không khí lạnh.)

[Phượng Nguyễn]: Anh... sắp đến chưa?
(Bức ảnh chụp vội, run rẩy của mẹ càng làm tôi thêm điên cuồng. Bà đã hoàn toàn là của tôi, sẵn sàng làm mọi thứ tôi yêu cầu. Nhưng tôi sẽ chưa đến vội. Tôi sẽ vắt kiệt bà, bắt bà phải phơi bày tất cả sự ham muốn của mình qua màn hình trước, để khi tôi thực sự đến, bà sẽ giống như một con thú đói đã bị bỏ mặc quá lâu.)

[Trần Phong]: Anh đang trên đường đến. Nhưng anh nứng quá rồi, sợ rằng lát nữa sẽ không cầm cự được lâu cho em sướng. Em giúp anh nhé?

[Trần Phong]: Gọi video cho anh. Anh muốn ngắm vú em trong lúc anh tự sướng. Anh sẽ bắn trước một lần, để dành sức lát nữa địt em cho thật khỏe. Em có muốn như vậy không?


(Tôi đã tung ra một mệnh lệnh cuối cùng, một yêu cầu không thể trần trụi và bệnh hoạn hơn. Tôi biến sự ích kỷ của mình thành một lời hứa hẹn về khoái cảm cho bà. Tôi biết, ở trạng thái này, bà không thể nào từ chối một lời đề nghị như vậy.)

(Sự im lặng. Lần này, tôi biết bà không đấu tranh. Bà chỉ đang run rẩy, đang chuẩn bị tinh thần để thực hiện hành vi nhục nhã nhất mà bà chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.)


[Phượng Nguyễn]: Vâng...

(Chỉ một chữ. Một chữ duy nhất, nhưng nó chứa đựng sự đầu hàng tuyệt đối. Ngay sau đó, màn hình điện thoại của tôi sáng lên.)

Phượng Nguyễn đang gọi video cho bạn...
???
 
Bên trên