Chương 23
Tôi đặt điện thoại lên giá đỡ, góc máy hướng vào phần thân dưới của mình. Tôi mở lại tấm ảnh của mẹ, nhìn đắm đuối vào đôi mắt buồn của bà. Rồi, tôi bắt đầu hành động. Bàn tay tôi nắm lấy con cặc đã cương cứng của mình, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống một cách điên cuồng, mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh của mẹ. Tôi quay lại toàn bộ quá trình đó, một đoạn video ngắn khoảng 15 giây.)
[Trần Phong]: Cảm ơn em. Em đẹp lắm, Phượng ạ. Đẹp đến mức anh không thể kiềm chế được. Đây là món quà anh tặng lại em.
[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm)
(Tôi nhấn gửi. Mũi tên đã được bắn đi. Bây giờ, tôi chỉ có thể chờ đợi. Hoặc là bà sẽ hoảng sợ và chặn tôi mãi mãi, hoặc là... bà sẽ đầu hàng. Vài giây sau, hai dấu tích xanh hiện lên. Bà đã xem nó.)
[Phượng Nguyễn]: ANH LÀM CÁI GÌ VẬY?!?!
(Tin nhắn được viết bằng chữ in hoa. Một dấu hiệu của sự hoảng loạn. Tôi mỉm cười.)
[Phượng Nguyễn]: ANH BỊ ĐIÊN À? SAO LẠI GỬI CHO TÔI THỨ KINH TỞM NÀY? ĐỒ BIẾN THÁI!
(Sự giận dữ. Bức tường thành đang phản kháng một cách dữ dội. Nhưng bà vẫn chưa chặn tôi. Bà vẫn đang nói chuyện.)
[Phượng Nguyễn]: Đừng nói chuyện với tôi nữa.
(Bà đã tức giận. Tốt. Sự giận dữ có nghĩa là bà quan tâm, bà bị tác động. Sự im lặng và nút "chặn" mới là kẻ thù. Giờ là lúc để dập tắt ngọn lửa giận bằng một cơn mưa của sự đồng cảm. Tôi sẽ không phòng thủ, tôi sẽ tỏ ra yếu đuối. Tôi sẽ biến hành động biến thái của mình thành tiếng kêu cứu của một tâm hồn cô đơn.)
[Trần Phong]: Anh xin lỗi. Phượng, anh thật lòng xin lỗi. Anh biết anh không nên làm vậy. Anh đã hành động như một gã tồi, và em có mọi quyền để tức giận, để nghĩ anh là một kẻ biến thái.
[Trần Phong]: Nhưng xin em hãy cho anh một giây để giải thích. Không phải để bào chữa, mà chỉ để em hiểu. Ở tuổi này, thành công, tiền bạc, anh đều có. Nhưng có một thứ anh thiếu thốn, thiếu thốn đến cùng cực, đó là sự ấm áp, sự chia sẻ của một người đàn bà. Vợ chồng anh đã ly thân từ lâu, chỉ còn sống chung nhà vì con cái. Đã nhiều năm rồi anh không có được một sự thân mật đúng nghĩa. Anh cô đơn, Phượng ạ.
[Trần Phong]: Khi nói chuyện với em, anh đã tìm thấy một sự đồng điệu. Và khi em gửi cho anh tấm ảnh đó, em đẹp quá, một vẻ đẹp vừa buồn, vừa dịu dàng, nó đã đánh sập tất cả sự kiềm chế của anh. Trong một phút điên rồ, anh chỉ muốn cho em thấy sự khao khát của anh, sự thèm muốn của một người đàn ông đã bị bỏ đói từ rất lâu. Anh sai rồi. Anh xin lỗi vì đã làm em sợ.
(Tôi gửi đi một tràng tin nhắn, một màn kịch hoàn hảo của sự tổn thương và chân thành. Tôi đã xin lỗi, đã tự hạ thấp mình, và quan trọng nhất, tôi đã vẽ ra một câu chuyện về "sự thiếu thốn" – một tấm gương phản chiếu chính xác nỗi cô đơn của mẹ tôi. Giờ thì chờ xem, liệu bà có đủ tàn nhẫn để đạp đổ một kẻ đáng thương hay không.)
(Sự im lặng kéo dài. Dấu "Đã xem" hiện lên nhưng không có hồi âm. Bà đang đọc, đang suy nghĩ, đang đấu tranh. Tôi biết, tôi đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của bà: sự đồng cảm.)
[Phượng Nguyễn]: Đó không phải là lý do để hành xử như một kẻ biến thái.
(Vẫn còn sự phòng thủ, nhưng sự giận dữ trong câu chữ đã giảm đi rất nhiều. Bà không còn chửi bới, chỉ còn là một lời phán xét. Tôi đã thành công một nửa.)
[Trần Phong]: Anh biết. Không có lý do nào có thể bào chữa được. Anh chỉ mong em hiểu được sự cô đơn đó nó đáng sợ đến mức nào. Nó có thể biến một người đàn ông chững chạc thành một thằng con trai mới lớn ngu ngốc. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Chúc em ngủ ngon.
(Tôi tung ra đòn cuối cùng: rút lui trong sự đáng thương. Tôi trao lại quyền quyết định cho bà.)
[Phượng Nguyễn]: ... Tôi không biết phải nói gì nữa. Cuộc sống của ai mà chẳng có những nỗi khổ riêng.
(Và đây rồi. Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn xưng "tôi" một cách xa cách nữa. Bà đã bắt đầu tâm sự. Bà đang ngầm nói rằng: "Tôi hiểu, vì tôi cũng khổ như anh." Trò chơi đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.)
(Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn là một pháo đài kiên cố nữa, mà đã trở thành một người bạn tâm giao bất đắc dĩ. Bà đã thừa nhận nỗi khổ của riêng mình. Giờ là lúc biến sự đồng cảm đó thành ham muốn, biến người bạn tâm giao thành người tình trong mộng.)
[Trần Phong]: Cảm ơn em đã lắng nghe. Đôi khi chỉ cần có một người chịu lắng nghe thôi cũng đã là một sự an ủi lớn lao rồi.
[Trần Phong]: Nỗi khổ lớn nhất của anh, Phượng biết không? Đó là khi nhìn thấy tấm ảnh của em, anh không chỉ thấy một người phụ nữ đẹp. Anh thấy được cả sự khao khát ẩn sau đôi mắt buồn đó. Và anh đã không thể ngăn mình tưởng tượng...
(Tôi dừng lại, cố tình tạo ra một khoảng lặng, để sự tò mò của bà dâng lên.)
[Trần Phong]: Anh tưởng tượng bàn tay của anh đang luồn vào mái tóc em, cảm nhận sự mềm mại đó. Anh tưởng tượng đôi môi của anh đang tìm đến đôi môi của em, sưởi ấm cho sự cô đơn của em bằng một nụ hôn. Anh tưởng tượng cơ thể của anh đang ôm lấy em, che chở cho em... Em có biết, em đẹp đến mức nào khi em e lệ trong tấm ảnh đó không?
(Tôi đã chuyển hướng cuộc trò chuyện. Từ một lời tâm sự đáng thương, tôi đã biến nó thành một lời tỏ tình đầy chất thơ và nhục cảm. Tôi không nói về cặc, về lồn. Tôi nói về tóc, về môi, về sự cô đơn. Tôi đang tấn công vào tâm hồn của bà bằng những hình ảnh lãng mạn, để cơ thể bà tự mình phản ứng.)
(Bà đã xem. Nhưng bà không trả lời ngay. Tôi biết bà đang đọc đi đọc lại từng chữ, và liều thuốc trong người bà đang biến những câu chữ đó thành những cảm giác thực thụ. Bụng bà đang nóng lên, tim bà đang đập nhanh, và cái lồn của bà đang rỉ nước.)
[Phượng Nguyễn]: Anh... anh đừng nói những lời như vậy...
(Một sự phản kháng yếu ớt. Bà không hề nói "kinh tởm" hay "biến thái" nữa.)
[Phượng Nguyễn]: Em... không biết phải trả lời anh thế nào... Anh làm em... rối trí quá.
Tôi đặt điện thoại lên giá đỡ, góc máy hướng vào phần thân dưới của mình. Tôi mở lại tấm ảnh của mẹ, nhìn đắm đuối vào đôi mắt buồn của bà. Rồi, tôi bắt đầu hành động. Bàn tay tôi nắm lấy con cặc đã cương cứng của mình, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống một cách điên cuồng, mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh của mẹ. Tôi quay lại toàn bộ quá trình đó, một đoạn video ngắn khoảng 15 giây.)
[Trần Phong]: Cảm ơn em. Em đẹp lắm, Phượng ạ. Đẹp đến mức anh không thể kiềm chế được. Đây là món quà anh tặng lại em.
[Trần Phong]: (Video một người đàn ông đang thủ dâm)
(Tôi nhấn gửi. Mũi tên đã được bắn đi. Bây giờ, tôi chỉ có thể chờ đợi. Hoặc là bà sẽ hoảng sợ và chặn tôi mãi mãi, hoặc là... bà sẽ đầu hàng. Vài giây sau, hai dấu tích xanh hiện lên. Bà đã xem nó.)
[Phượng Nguyễn]: ANH LÀM CÁI GÌ VẬY?!?!
(Tin nhắn được viết bằng chữ in hoa. Một dấu hiệu của sự hoảng loạn. Tôi mỉm cười.)
[Phượng Nguyễn]: ANH BỊ ĐIÊN À? SAO LẠI GỬI CHO TÔI THỨ KINH TỞM NÀY? ĐỒ BIẾN THÁI!
(Sự giận dữ. Bức tường thành đang phản kháng một cách dữ dội. Nhưng bà vẫn chưa chặn tôi. Bà vẫn đang nói chuyện.)
[Phượng Nguyễn]: Đừng nói chuyện với tôi nữa.
(Bà đã tức giận. Tốt. Sự giận dữ có nghĩa là bà quan tâm, bà bị tác động. Sự im lặng và nút "chặn" mới là kẻ thù. Giờ là lúc để dập tắt ngọn lửa giận bằng một cơn mưa của sự đồng cảm. Tôi sẽ không phòng thủ, tôi sẽ tỏ ra yếu đuối. Tôi sẽ biến hành động biến thái của mình thành tiếng kêu cứu của một tâm hồn cô đơn.)
[Trần Phong]: Anh xin lỗi. Phượng, anh thật lòng xin lỗi. Anh biết anh không nên làm vậy. Anh đã hành động như một gã tồi, và em có mọi quyền để tức giận, để nghĩ anh là một kẻ biến thái.
[Trần Phong]: Nhưng xin em hãy cho anh một giây để giải thích. Không phải để bào chữa, mà chỉ để em hiểu. Ở tuổi này, thành công, tiền bạc, anh đều có. Nhưng có một thứ anh thiếu thốn, thiếu thốn đến cùng cực, đó là sự ấm áp, sự chia sẻ của một người đàn bà. Vợ chồng anh đã ly thân từ lâu, chỉ còn sống chung nhà vì con cái. Đã nhiều năm rồi anh không có được một sự thân mật đúng nghĩa. Anh cô đơn, Phượng ạ.
[Trần Phong]: Khi nói chuyện với em, anh đã tìm thấy một sự đồng điệu. Và khi em gửi cho anh tấm ảnh đó, em đẹp quá, một vẻ đẹp vừa buồn, vừa dịu dàng, nó đã đánh sập tất cả sự kiềm chế của anh. Trong một phút điên rồ, anh chỉ muốn cho em thấy sự khao khát của anh, sự thèm muốn của một người đàn ông đã bị bỏ đói từ rất lâu. Anh sai rồi. Anh xin lỗi vì đã làm em sợ.
(Tôi gửi đi một tràng tin nhắn, một màn kịch hoàn hảo của sự tổn thương và chân thành. Tôi đã xin lỗi, đã tự hạ thấp mình, và quan trọng nhất, tôi đã vẽ ra một câu chuyện về "sự thiếu thốn" – một tấm gương phản chiếu chính xác nỗi cô đơn của mẹ tôi. Giờ thì chờ xem, liệu bà có đủ tàn nhẫn để đạp đổ một kẻ đáng thương hay không.)
(Sự im lặng kéo dài. Dấu "Đã xem" hiện lên nhưng không có hồi âm. Bà đang đọc, đang suy nghĩ, đang đấu tranh. Tôi biết, tôi đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của bà: sự đồng cảm.)
[Phượng Nguyễn]: Đó không phải là lý do để hành xử như một kẻ biến thái.
(Vẫn còn sự phòng thủ, nhưng sự giận dữ trong câu chữ đã giảm đi rất nhiều. Bà không còn chửi bới, chỉ còn là một lời phán xét. Tôi đã thành công một nửa.)
[Trần Phong]: Anh biết. Không có lý do nào có thể bào chữa được. Anh chỉ mong em hiểu được sự cô đơn đó nó đáng sợ đến mức nào. Nó có thể biến một người đàn ông chững chạc thành một thằng con trai mới lớn ngu ngốc. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Chúc em ngủ ngon.
(Tôi tung ra đòn cuối cùng: rút lui trong sự đáng thương. Tôi trao lại quyền quyết định cho bà.)
[Phượng Nguyễn]: ... Tôi không biết phải nói gì nữa. Cuộc sống của ai mà chẳng có những nỗi khổ riêng.
(Và đây rồi. Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn xưng "tôi" một cách xa cách nữa. Bà đã bắt đầu tâm sự. Bà đang ngầm nói rằng: "Tôi hiểu, vì tôi cũng khổ như anh." Trò chơi đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.)
(Bức tường thành đã sụp đổ. Bà không còn là một pháo đài kiên cố nữa, mà đã trở thành một người bạn tâm giao bất đắc dĩ. Bà đã thừa nhận nỗi khổ của riêng mình. Giờ là lúc biến sự đồng cảm đó thành ham muốn, biến người bạn tâm giao thành người tình trong mộng.)
[Trần Phong]: Cảm ơn em đã lắng nghe. Đôi khi chỉ cần có một người chịu lắng nghe thôi cũng đã là một sự an ủi lớn lao rồi.
[Trần Phong]: Nỗi khổ lớn nhất của anh, Phượng biết không? Đó là khi nhìn thấy tấm ảnh của em, anh không chỉ thấy một người phụ nữ đẹp. Anh thấy được cả sự khao khát ẩn sau đôi mắt buồn đó. Và anh đã không thể ngăn mình tưởng tượng...
(Tôi dừng lại, cố tình tạo ra một khoảng lặng, để sự tò mò của bà dâng lên.)
[Trần Phong]: Anh tưởng tượng bàn tay của anh đang luồn vào mái tóc em, cảm nhận sự mềm mại đó. Anh tưởng tượng đôi môi của anh đang tìm đến đôi môi của em, sưởi ấm cho sự cô đơn của em bằng một nụ hôn. Anh tưởng tượng cơ thể của anh đang ôm lấy em, che chở cho em... Em có biết, em đẹp đến mức nào khi em e lệ trong tấm ảnh đó không?
(Tôi đã chuyển hướng cuộc trò chuyện. Từ một lời tâm sự đáng thương, tôi đã biến nó thành một lời tỏ tình đầy chất thơ và nhục cảm. Tôi không nói về cặc, về lồn. Tôi nói về tóc, về môi, về sự cô đơn. Tôi đang tấn công vào tâm hồn của bà bằng những hình ảnh lãng mạn, để cơ thể bà tự mình phản ứng.)
(Bà đã xem. Nhưng bà không trả lời ngay. Tôi biết bà đang đọc đi đọc lại từng chữ, và liều thuốc trong người bà đang biến những câu chữ đó thành những cảm giác thực thụ. Bụng bà đang nóng lên, tim bà đang đập nhanh, và cái lồn của bà đang rỉ nước.)
[Phượng Nguyễn]: Anh... anh đừng nói những lời như vậy...
(Một sự phản kháng yếu ớt. Bà không hề nói "kinh tởm" hay "biến thái" nữa.)
[Phượng Nguyễn]: Em... không biết phải trả lời anh thế nào... Anh làm em... rối trí quá.


