Ayaka và Kitajima (tiếp)
Hôm qua, trong buổi nướng thịt bên sông cùng Sakai và Kitajima, đúng lúc gã Kitajima (74 tuổi) sắp đưa thứ khổng lồ của mình vào Ayaka thì Sakai bất ngờ quay lại, khiến cả hai tiếc hùi hụi. Gã đã hẹn cô bé hôm sau sẽ tiếp tục, tại kho chứa nông cụ trên nông trại.
Sáng hôm sau, cửa kho vừa khép, Ayaka đã lao vào người gã như con mèo nhỏ đói mèo.
Kitajima cười khàn, tay vuốt tóc cô bé:
“Ayaka-chan… mới bước vào đã hư thế này… đúng là đứa trẻ hỏng.”
Ayaka đỏ mặt, giọng lí nhí bên tai lão:
“Tại… hôm qua… cháu không được uống sữa chua bằng miệng dưới… cháu muốn lắm ạ…”
Lão nhẹ nhàng đặt cô bé nằm xuống tấm chiếu cũ, kéo chiếc quần lót hồng xuống tận mắt cá chân. Thứ to lớn nóng hổi của lão lập tức chạm vào khe non nớt đã ướt át từ bao giờ.
Lão thì thầm:
“Thích lắm đúng không… xem này, ướt đẫm rồi kìa…”
Lão từ từ đẩy vào. Đầu khấc to lớn ép mở cánh hoa nhỏ bé của Ayaka, từng phân một chui vào trong.
Ayaka nhăn mặt, rên khe khẽ:
“Ư… chặt quá… hoàn toàn khác với của chú Norifumi…”
Nghe đến cái tên ấy, khóe môi Kitajima cong lên cười thâm.
(Từ hôm qua đến giờ… cứ nhắc chú Norifumi mãi… hừ hừ… còn giấu lão bao nhiêu chuyện nữa đây, con nhóc…)
Lão không nói ra, chỉ chậm rãi đẩy sâu thêm, cho đến khi toàn bộ chiều dài kinh người của mình gần như biến mất trong cơ thể nhỏ xíu của cô bé.
Từ kho chứa nông cụ của Kitajima, tiếng ve ran ran hòa lẫn với những tiếng rên rỉ the thé của Ayaka vang ra tận ngoài đồng.
Ayaka: “Aaa… đầu óc cháu trắng xóa luôn rồi… cháu sắp ra mềm rồi ạ…”
Kitajima: “Ayaka, siết chặt lấy của ta đi, không thì sữa chua cháu muốn sẽ tràn hết ra khỏi miệng dưới bây giờ.”
Ayaka: “Miệng dưới của cháu đã đầy lắm rồi ạ…”
Kitajima: “Ư… vừa nhả ra vừa nhấp thế này sướng chết đi được… Cháu còn tuổi dễ có thai lắm, nhưng không sao đâu.
Lão cứ thế này tiếp nhé, Ayaka. Cháu còn muốn thêm sữa chua nữa chứ?”
Ayaka: “Phù phù… lại ra nữa à… cho cháu thêm đi ạ!”
Lão Kitajima mặc kệ cái nóng mùa hè oi ả, chỉ chăm chăm hưởng thụ từng nhịp ra vào trong cơ thể nhỏ bé đang run rẩy dưới thân mình.
Ayaka nằm thở hổn hển trên tấm chiếu cũ, miệng dưới vẫn còn rỉ ra thứ chất trắng đục đặc sệt mà Kitajima vừa bơm đầy vào cô bé.
Ayaka yếu ớt nói: “Chú Kitajima… cháu no căng rồi ạ…”
Kitajima cười khàn, kéo cô bé ngồi dậy, tay vẫn vuốt ve khắp người:
“Ừ… cháu uống nhiều lắm… đây, ngụm cuối cùng cho miệng trên nào…”
Lão đặt thứ vẫn còn cứng ngắc vào giữa đôi môi nhỏ, Ayaka ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy, nuốt ực những giọt cuối cùng còn sót lại.
Xong xuôi, lão ôm cô bé từ phía sau, hai bàn tay già nua bóp nhẹ lấy đôi bầu ngực nở nang.
Kitajima thì thào bên tai:
“Ayaka, kỳ nghỉ hè cháu còn ở đây bao lâu nữa?”
Ayaka: “Cuối tuần sau ba mẹ cháu lên đón về ạ.”
Kitajima thở dài tiếc nuối: “Nhanh thế… lão sẽ nhớ lắm đây. Thế trước khi về, có muốn uống thêm một ly sữa chua của lão nữa không?”
Ayaka ngập ngừng: “Hôm nay cháu uống rồi mà… nhưng vẫn muốn uống thêm ạ.”
Kitajima cười híp mắt: “Thế à thế à. Vậy mốt gặp lại ở đây nhé?”
Ayaka: “Dạ, mà sao không phải ngày mai ạ?”
Kitajima xoa đầu cô bé: “Ngày mai cũng được chứ, nhưng để dành một ly thật đầy, thật đặc mới ngon chứ, đúng không?”
Ayaka sáng mắt, gật đầu lia lịa: “Dạ! Cháu thích sữa chua của chú Kitajima nhất luôn! Muốn một ly đầy ụ cơ!”
Kitajima: “Được rồi, mốt lão sẽ chuẩn bị một ly thật to, nhé?”
Ayaka reo lên, ôm cổ lão: “Vâng ạ! Mốt gặp lại chú nhé!”
Hôm qua, trong buổi nướng thịt bên sông cùng Sakai và Kitajima, đúng lúc gã Kitajima (74 tuổi) sắp đưa thứ khổng lồ của mình vào Ayaka thì Sakai bất ngờ quay lại, khiến cả hai tiếc hùi hụi. Gã đã hẹn cô bé hôm sau sẽ tiếp tục, tại kho chứa nông cụ trên nông trại.
Sáng hôm sau, cửa kho vừa khép, Ayaka đã lao vào người gã như con mèo nhỏ đói mèo.
Kitajima cười khàn, tay vuốt tóc cô bé:
“Ayaka-chan… mới bước vào đã hư thế này… đúng là đứa trẻ hỏng.”
Ayaka đỏ mặt, giọng lí nhí bên tai lão:
“Tại… hôm qua… cháu không được uống sữa chua bằng miệng dưới… cháu muốn lắm ạ…”
Lão nhẹ nhàng đặt cô bé nằm xuống tấm chiếu cũ, kéo chiếc quần lót hồng xuống tận mắt cá chân. Thứ to lớn nóng hổi của lão lập tức chạm vào khe non nớt đã ướt át từ bao giờ.
Lão thì thầm:
“Thích lắm đúng không… xem này, ướt đẫm rồi kìa…”
Lão từ từ đẩy vào. Đầu khấc to lớn ép mở cánh hoa nhỏ bé của Ayaka, từng phân một chui vào trong.
Ayaka nhăn mặt, rên khe khẽ:
“Ư… chặt quá… hoàn toàn khác với của chú Norifumi…”
Nghe đến cái tên ấy, khóe môi Kitajima cong lên cười thâm.
(Từ hôm qua đến giờ… cứ nhắc chú Norifumi mãi… hừ hừ… còn giấu lão bao nhiêu chuyện nữa đây, con nhóc…)
Lão không nói ra, chỉ chậm rãi đẩy sâu thêm, cho đến khi toàn bộ chiều dài kinh người của mình gần như biến mất trong cơ thể nhỏ xíu của cô bé.
Từ kho chứa nông cụ của Kitajima, tiếng ve ran ran hòa lẫn với những tiếng rên rỉ the thé của Ayaka vang ra tận ngoài đồng.
Ayaka: “Aaa… đầu óc cháu trắng xóa luôn rồi… cháu sắp ra mềm rồi ạ…”
Kitajima: “Ayaka, siết chặt lấy của ta đi, không thì sữa chua cháu muốn sẽ tràn hết ra khỏi miệng dưới bây giờ.”
Ayaka: “Miệng dưới của cháu đã đầy lắm rồi ạ…”
Kitajima: “Ư… vừa nhả ra vừa nhấp thế này sướng chết đi được… Cháu còn tuổi dễ có thai lắm, nhưng không sao đâu.
Lão cứ thế này tiếp nhé, Ayaka. Cháu còn muốn thêm sữa chua nữa chứ?”
Ayaka: “Phù phù… lại ra nữa à… cho cháu thêm đi ạ!”
Lão Kitajima mặc kệ cái nóng mùa hè oi ả, chỉ chăm chăm hưởng thụ từng nhịp ra vào trong cơ thể nhỏ bé đang run rẩy dưới thân mình.
Ayaka nằm thở hổn hển trên tấm chiếu cũ, miệng dưới vẫn còn rỉ ra thứ chất trắng đục đặc sệt mà Kitajima vừa bơm đầy vào cô bé.
Ayaka yếu ớt nói: “Chú Kitajima… cháu no căng rồi ạ…”
Kitajima cười khàn, kéo cô bé ngồi dậy, tay vẫn vuốt ve khắp người:
“Ừ… cháu uống nhiều lắm… đây, ngụm cuối cùng cho miệng trên nào…”
Lão đặt thứ vẫn còn cứng ngắc vào giữa đôi môi nhỏ, Ayaka ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy, nuốt ực những giọt cuối cùng còn sót lại.
Xong xuôi, lão ôm cô bé từ phía sau, hai bàn tay già nua bóp nhẹ lấy đôi bầu ngực nở nang.
Kitajima thì thào bên tai:
“Ayaka, kỳ nghỉ hè cháu còn ở đây bao lâu nữa?”
Ayaka: “Cuối tuần sau ba mẹ cháu lên đón về ạ.”
Kitajima thở dài tiếc nuối: “Nhanh thế… lão sẽ nhớ lắm đây. Thế trước khi về, có muốn uống thêm một ly sữa chua của lão nữa không?”
Ayaka ngập ngừng: “Hôm nay cháu uống rồi mà… nhưng vẫn muốn uống thêm ạ.”
Kitajima cười híp mắt: “Thế à thế à. Vậy mốt gặp lại ở đây nhé?”
Ayaka: “Dạ, mà sao không phải ngày mai ạ?”
Kitajima xoa đầu cô bé: “Ngày mai cũng được chứ, nhưng để dành một ly thật đầy, thật đặc mới ngon chứ, đúng không?”
Ayaka sáng mắt, gật đầu lia lịa: “Dạ! Cháu thích sữa chua của chú Kitajima nhất luôn! Muốn một ly đầy ụ cơ!”
Kitajima: “Được rồi, mốt lão sẽ chuẩn bị một ly thật to, nhé?”
Ayaka reo lên, ôm cổ lão: “Vâng ạ! Mốt gặp lại chú nhé!”


