Kiến thức 🩵Giàu - Nghèo thì đã sao?🌸

TrìnhCa

Tiến sĩ


🌸Giàu - nghèo thì đã sao?

Nhìn nhận lại đi:

Tại sao chúng ta lại khúm núm trước người giàu, trong khi họ không cho ta cái gì?

Tại sao lại khinh thường người nghèo, trong khi chúng ta cũng chả cho họ thứ gì?

Sự thật là: Đời này chỉ nên trân trọng người sống đẹp!

Hãy nhớ rằng: “Đừng cúi đầu trước người giàu, cũng đừng hất cằm với người nghèo”

Tại sao chúng ta lại khúm núm trước người giàu, những người chẳng cho ta đồng nào?

Và tại sao chúng ta lại khinh thường người nghèo, trong khi chính mình cũng chẳng giúp họ được gì?

Đó là nghịch lí buồn nhất của thời đại này:

Chúng ta tôn sùng địa vị hơn nhân cách, và sợ hãi ánh nhìn của xã hội hơn là nhìn thẳng vào chính mình.

Vì sao ta sợ người giàu? Người giàu không cần chúng ta cúi đầu.

Nhưng ta vẫn tự nguyện khom lưng, chỉ để được “đối xử nhẹ nhàng" hoặc được "gọi là thân thiết".

Kỳ lạ thay, ta xem việc được người giàu nhớ tên như một thứ “vinh dự”

Trong thực tế, phần lớn họ...chẳng quan tâm.

Một cái gật đầu, một nụ cười hời hợt – thế là ta vui cả ngày.

Giống như một con chim nhỏ vừa được thả một mẩu bánh vụn từ tay người khổng lồ.

Không phải vì họ xấu, mà vì chúng ta đang tự làm nhỏ mình đi.

Ta sợ họ quyền lực, sợ họ có thể thay đổi số phận mình.

Nhưng ta quên mất: không ai có thể thay đổi cuộc đời ta nhiều hơn chính ta.

Đừng sợ người giàu.

Hãy học họ - học cách họ kiếm tiền, đọc cách họ làm việc, học cả sự tự tin mà ta đang thiếu.

Ngưỡng mộ là tốt. Nhưng tự hạ thấp mình là dại.

Vì sao ta lại khinh người nghèo?

Người nghèo không làm ta tổn hại gì cả.

Họ chỉ khác ta ở chỗ: họ đang gặp khó khăn hơn.

Vậy mà, nhiều người lại nhìn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh như thể nghèo là một tội lỗi.

Đi ăn thấy người bán hàng mặc đồ cũ, ta chê.

Gặp ai xin tiền, ta nói “chắc lười"

Thấy ai mưu sinh vất vả, ta buông lời thương hại... mà không có chút tôn trọng nào.

Ta quên rằng, nghèo không xấu – chỉ xấu khi nghèo mà hèn.

Và khinh người nghèo chỉ vì họ kém may mắn hơn mình, đó mới là cái nghèo của tâm hồn.

Trong cuộc sống, không ai biết trước điều gì.

Hôm nay ta có, ngày mai có thể mất.

Người ta nói: “Bàn tay hôm nay cho đi, ngày mai có thể là bàn tay cần được nắm lại"

Nhân quả của lòng người, đôi khi đến rất nhanh.

Chúng ta đang đánh giá sai "giá trị con người".

Thời buổi này, giá trị một người đôi khi được đo bằng điện thoại họ cầm, xe họ lái, và nhà họ ở.

Thế nhưng, những thứ ấy chỉ là "vỏ"

Còn ruột của con người – là cách họ sống, cách họ đối xử với người khác, nhất là với những người chẳng thể mang
lại lợi ích gì cho họ.

Có người giàu nhưng lạnh.

Có người nghèo mà ấm.

Có người mặc sang trọng nhưng tâm hồn rách nát.

Có người áo vá chằng chịt nhưng lòng lại thẳng như mũi tên.

Thứ đáng trân trọng không phải là địa vị, mà là cách sống.

Và thứ đáng khinh bỉ nhất không phải vì nghèo, mà là coi thường người khác để thấy mình "cao hơn"

Khi ta cúi đầu sai người và khinh thường sai chỗ.

Cuộc đời nhiều khi đảo ngược.

Ta khúm núm trước người giàu, rồi họ lướt qua ta như không tồn tại.

Ta khinh người nghèo, rồi có ngày ta lại phải nhờ đến họ.

Cuộc sống không ai biết trước.

Hôm nay ta có tiền, mai có thể trắng tay.

Hôm nay ta đang “ở trên”, mai có thể “rơi xuống”

Và điều duy nhất còn lại – là nhân phẩm, chứ không phải ví tiền.

Người từng ngẩng cao đầu trước kẻ yếu, sẽ có ngày không dám nhìn thẳng vào gương.

Còn người biết cúi xuống đúng lúc – để đỡ ai đó dậy, lại là người thật sự “đứng thẳng”

Còn người sống đẹp thì sao:

Họ có thể không giàu.

Họ có thể chẳng nổi tiếng.

Nhưng họ biết sống tử tế - không hạ thấp ai, không nịnh bợ ai, không lợi dụng ai.

Những người như thế, ít thôi... nhưng đáng quý hơn cả ngàn người thành đạt mà rỗng ruột.

Đời này, sang hèn chỉ là tạm, nhưng cách cư xử mới là thứ nói lên đẳng cấp thật sự.

Hãy học cách ngẩng đầu trước kẻ quyền thế, và cúi đầu trước người đáng kính.

Bởi không phải ai có tiền cũng đáng trọng, và không phải ai nghèo cũng đáng thương,

có người chỉ nghèo vật chất, nhưng giàu nhân cách.

“tôn trọng người sống đẹp, chứ đừng tôn sùng kẻ sống giàu"

Vì một ngày nào đó, tiền hết –người ta chỉ nhớ bạn đã sống thế nào, chứ không nhớ bạn đã có bao nhiêu.
🌸🌸
 
Bên trên