D W 1989
Yếu sinh lý
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[01]
https://xamvn.blog/threads/206929/
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4292327
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4300479
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[04]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4319616
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[05]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4372600
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[06]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4405032
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[07]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4432595
Năm 2022, dịch tạm yên, ở Tàu cuộc sống coi như trở lại bình thường, mà áp lực trong xưởng vẫn muốn nghẹt thở. Dây chuyền ít lại, chỗ làm khan, lương thì đứng im, nhà đất thì leo thang, chi phí sống như sợi dây siết cổ thằng công nhân nào cũng không thở nổi.
Anh em trong xưởng hay bàn vụ “kinh tế liếm chó”, “kinh tế mẹ vợ”, tình yêu bây giờ cũng bị cột vô nhà, xe, lương… nghe mà thấm thiệt.
Bên nhà thì cũng đỡ: nhỏ em ra trường có việc ổn định, má thì khoẻ hơn, tiền thuốc men cũng giảm. Tui mới thở được chút, bắt đầu nghĩ coi sống cho mình sao, cũng lóe lên ý muốn về lại Việt Nam.
Ngay lúc đó thì C xuất hiện. C là nhỏ gái Sài Gòn, qua Quảng Đông công tác ngắn hạn, tụi tui quen qua ông anh đồng hương. Không lâu sau là dính nhau luôn. C tính hiền, nói chuyện dễ chịu, vừa thân mà vẫn tôn trọng tui.
Khác với A, nhỏ này trong chuyện tình cảm với “chuyện kia” là kiểu chia sẻ đàng hoàng: có bữa tui xìu, nhỏ không chê mà còn vỗ vai động viên, hai đứa cùng tìm cách vượt qua. Lần đầu tiên tui cảm nhận được, tình yêu với “vụ đó” có thể là ấm áp, chứ không phải gánh nặng.
Trong xưởng tui vẫn phải cày chết, vừa giám sát, vừa dạy lính mới, vừa chịu cảnh cắt giảm. Rồi mới nhận ra, áp lực ở Tàu đâu chỉ kinh tế, mà còn trong quan hệ nam nữ: tiền, nhà, lương, tới cả mẹ vợ cũng ảnh hưởng hết. Nhưng ở C, tui thấy một kiểu khác — yêu đương có thể dựa trên hiểu, tôn trọng, giúp nhau, chứ không bị tiền bạc trói.
Năm 2022, lần đầu tui nghĩ nghiêm túc về tương lai. C như ngọn đèn, soi cho tui hiểu thêm về tình yêu, trách nhiệm và tự do. Đi hay ở, quan trọng là thấy vui mới đáng.
À, còn vụ này vui nè — năm đó Việt Nam thắng Trung Quốc 3-1 ở vòng loại World Cup. Tui ở bên Tàu, không dám la mừng sợ bị “vỗ mặt”, mà trong bụng khoái dữ lắm.
Anh em xưởng hay đùa: “Trung Quốc có hai môn, bóng bàn – ai cũng thua họ, bóng đá – họ thua ai cũng được.” Lúc đầu tui chưa hiểu, sau mới thấy mặn ghê.
Còn chuyện làm tui vui nhất năm đó (ngoài C) là Messi cuối cùng cũng nâng cúp vàng. Tui mê ổng từ nhỏ, thấy ổng bao lần ngã mà vẫn gượng dậy. Tưởng thua 2018 là hết cửa, ai ngờ ổng tạo nên phép màu. Thật sự mừng khi thấy ổng giơ chiếc cúp ở Qatar, đúng là huyền thoại sống.
https://xamvn.blog/threads/206929/
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[02]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4292327
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[03]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4300479
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[04]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4319616
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[05]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4372600
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[06]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4405032
[Series] 8 năm ở xưởng TQ: chuyện tiền bạc, tình yêu và mấy cú sốc văn hoá[07]
https://xamvn.blog/threads/206929/post-4432595
Năm 2022, dịch tạm yên, ở Tàu cuộc sống coi như trở lại bình thường, mà áp lực trong xưởng vẫn muốn nghẹt thở. Dây chuyền ít lại, chỗ làm khan, lương thì đứng im, nhà đất thì leo thang, chi phí sống như sợi dây siết cổ thằng công nhân nào cũng không thở nổi.
Anh em trong xưởng hay bàn vụ “kinh tế liếm chó”, “kinh tế mẹ vợ”, tình yêu bây giờ cũng bị cột vô nhà, xe, lương… nghe mà thấm thiệt.
Bên nhà thì cũng đỡ: nhỏ em ra trường có việc ổn định, má thì khoẻ hơn, tiền thuốc men cũng giảm. Tui mới thở được chút, bắt đầu nghĩ coi sống cho mình sao, cũng lóe lên ý muốn về lại Việt Nam.
Ngay lúc đó thì C xuất hiện. C là nhỏ gái Sài Gòn, qua Quảng Đông công tác ngắn hạn, tụi tui quen qua ông anh đồng hương. Không lâu sau là dính nhau luôn. C tính hiền, nói chuyện dễ chịu, vừa thân mà vẫn tôn trọng tui.
Khác với A, nhỏ này trong chuyện tình cảm với “chuyện kia” là kiểu chia sẻ đàng hoàng: có bữa tui xìu, nhỏ không chê mà còn vỗ vai động viên, hai đứa cùng tìm cách vượt qua. Lần đầu tiên tui cảm nhận được, tình yêu với “vụ đó” có thể là ấm áp, chứ không phải gánh nặng.
Trong xưởng tui vẫn phải cày chết, vừa giám sát, vừa dạy lính mới, vừa chịu cảnh cắt giảm. Rồi mới nhận ra, áp lực ở Tàu đâu chỉ kinh tế, mà còn trong quan hệ nam nữ: tiền, nhà, lương, tới cả mẹ vợ cũng ảnh hưởng hết. Nhưng ở C, tui thấy một kiểu khác — yêu đương có thể dựa trên hiểu, tôn trọng, giúp nhau, chứ không bị tiền bạc trói.
Năm 2022, lần đầu tui nghĩ nghiêm túc về tương lai. C như ngọn đèn, soi cho tui hiểu thêm về tình yêu, trách nhiệm và tự do. Đi hay ở, quan trọng là thấy vui mới đáng.
À, còn vụ này vui nè — năm đó Việt Nam thắng Trung Quốc 3-1 ở vòng loại World Cup. Tui ở bên Tàu, không dám la mừng sợ bị “vỗ mặt”, mà trong bụng khoái dữ lắm.
Anh em xưởng hay đùa: “Trung Quốc có hai môn, bóng bàn – ai cũng thua họ, bóng đá – họ thua ai cũng được.” Lúc đầu tui chưa hiểu, sau mới thấy mặn ghê.
Còn chuyện làm tui vui nhất năm đó (ngoài C) là Messi cuối cùng cũng nâng cúp vàng. Tui mê ổng từ nhỏ, thấy ổng bao lần ngã mà vẫn gượng dậy. Tưởng thua 2018 là hết cửa, ai ngờ ổng tạo nên phép màu. Thật sự mừng khi thấy ổng giơ chiếc cúp ở Qatar, đúng là huyền thoại sống.


