Biển tình

VINHCANH

Yếu sinh lý
Vào buổi tối hôm đó, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bãi biển, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo. Lan ngồi một mình trên ghế mây ngoài hiên căn bungalow, nghe tiếng sóng vỗ đều đều. Nàng vẫn còn cảm giác râm ran từ buổi sáng cuồng nhiệt cùng Minh. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cơ thể rắn chắc của anh lại hiện lên, khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Bỗng có tiếng bước chân trên cát. Lan ngẩng lên, thấy Minh đang tiến tới, dáng vẻ thong dong nhưng ánh mắt đầy ý tứ. Anh mặc áo sơ mi linen trắng, tay cầm hai ly cocktail lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tối nay em ngồi đây một mình à?” Minh mỉm cười, đưa một ly cho Lan.
Lan đón lấy, nhấp một ngụm, cảm nhận vị ngọt mát của rượu hòa quyện với hương dừa. Nàng liếc Minh, ánh mắt tinh nghịch:
“Anh Minh mà rảnh vậy sao? Không đi săn thêm cô nào à?”
Minh cười lớn, ngồi xuống bên cạnh nàng, để ly rượu chạm nhẹ vào ly của Lan.
“Săn gì nữa? Sáng nay anh đã bắt được con cá đẹp nhất rồi.”
Lan đỏ mặt, quay đi che giấu nụ cười. Hai người ngồi đó, trò chuyện bâng quơ về biển, về những vì sao, nhưng không khí giữa họ ngày càng nặng nề, như thể có một luồng điện chạy qua. Minh khẽ đặt tay lên đùi Lan, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng của nàng. Lan không đẩy ra, chỉ khẽ rùng mình, cảm giác nóng bỏng lại trỗi dậy.
“Anh Minh này,” Lan thì thầm, giọng hơi run, “sáng nay... chưa đủ đâu.”
Minh nhướng mày, ánh mắt sáng lên như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy mục tiêu. Không nói thêm lời nào, anh kéo Lan đứng dậy, dẫn nàng vào trong bungalow. Cánh cửa vừa khép lại, Minh đã đẩy Lan áp vào tường, môi anh tìm môi nàng trong một nụ hôn cháy bỏng. Lan đáp lại cuồng nhiệt, tay nàng luồn vào tóc anh, kéo mạnh.
Quần áo nhanh chóng rơi xuống sàn. Minh nâng Lan lên, đặt nàng xuống chiếc giường trắng muốt. Lần này, không còn ánh nắng hay tiếng sóng làm nền, chỉ có tiếng thở dốc và những tiếng rên khe khẽ của Lan vang lên trong căn phòng kín. Minh di chuyển chậm rãi, như muốn trêu ngươi, khiến Lan phải van xin:
“Nhanh lên... anh... đừng hành em nữa... đụ em đi!”
Minh cười khẽ, rồi tăng tốc, mạnh mẽ và dứt khoát. Lan quằn quại, móng tay cào lên lưng anh, để lại những vệt đỏ. Cả hai như bị cuốn vào một cơn bão dục vọng, không còn biết đến thế giới bên ngoài. Khi cao trào đến, Lan hét lên, cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay Minh. Anh cũng không kìm được, bùng nổ trong nàng, hơi thở nặng nhọc.
Họ nằm đó, mồ hôi lấm tấm, hơi thở dần đều lại. Minh vuốt tóc Lan, giọng trầm ấm:
“Em đúng là... không thể cưỡng lại.”
Lan cười mệt mỏi, nép vào ngực anh:
“Anh cũng đâu kém. Nhưng mà... mai anh tính làm gì tiếp?”
Minh không trả lời ngay, chỉ khẽ hôn lên trán nàng. Ngoài kia, tiếng sóng vẫn vỗ, như thể đang thì thầm về những bí mật của đêm.
 

VINHCANH

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 2
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua rèm cửa bungalow, rải những vệt sáng lên cơ thể Lan đang cuộn mình trong chăn. Minh đã rời đi từ lúc nào, để lại một mẩu giấy nhỏ trên gối: “Hẹn gặp em ở văn phòng. Đừng quên anh nhé.” Lan mỉm cười, cảm giác râm ran từ đêm qua vẫn còn đọng lại, khiến nàng khẽ rùng mình khi nhớ đến từng khoảnh khắc.
Lan và Minh làm cùng công ty du lịch, nàng là nhân viên tổ chức tour, còn Minh là hướng dẫn viên dày dạn kinh nghiệm. Chuyến công tác ở khu nghỉ dưỡng biển lần này vốn chỉ để khảo sát địa điểm mới, nhưng ngọn lửa giữa hai người đã biến nó thành một ký ức khó quên. Trở lại văn phòng, Lan lo lắng không biết đối mặt với Minh thế nào. Liệu anh có giữ khoảng cách chuyên nghiệp, hay cả hai sẽ tiếp tục bị cuốn vào nhau?
Tại văn phòng, không khí bận rộn như thường lệ. Lan ngồi trước máy tính, nhập liệu thông tin về khu nghỉ dưỡng, nhưng đầu óc cứ trôi về cái đêm trên bãi biển. Minh bước vào, áo sơ mi xanh ôm sát, nụ cười nửa miệng quen thuộc. Anh ghé qua bàn nàng, giả vờ hỏi về báo cáo, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.
“Lan, tối nay rảnh không? Anh muốn bàn thêm về... kế hoạch tour,” Minh nói, giọng trầm, nhấn mạnh từ “kế hoạch” một cách tinh quái.
Lan đỏ mặt, liếc quanh xem có ai để ý không. Đồng nghiệp vẫn mải mê với công việc. Nàng thì thầm: “Anh Minh, ở đây mà cũng trêu em à? Tối nay... để em xem đã.”
Minh nháy mắt, rồi quay đi, để lại Lan với nhịp tim đập loạn. Cả ngày, nàng làm việc trong trạng thái lơ lửng, vừa háo hức vừa lo lắng. Tối đến, Minh nhắn tin: “Gặp anh ở quán cà phê góc phố, 8 giờ. Đừng để anh đợi.”
Tại quán, ánh đèn vàng ấm áp bao quanh hai người. Minh gọi hai ly latte, bắt đầu trò chuyện về công việc, nhưng chẳng mấy chốc, tay anh đã tìm đến tay Lan dưới bàn, ngón tay đan chặt. “Em biết không,” Minh nói, giọng trầm ấm, “từ hôm qua, anh chỉ muốn kéo em vào một góc và...” Anh bỏ lửng, ánh mắt nói thay phần còn lại.
Lan cười khúc khích, siết tay anh: “Anh Minh, ở đây đông người, đừng manh động nhé.” Nhưng trong lòng nàng, ngọn lửa lại bùng lên. Hai người rời quán, đi dọc con phố vắng. Minh kéo Lan vào một góc khuất, hôn nàng mãnh liệt, tay luồn dưới áo nàng, chạm vào làn da nóng bỏng.
“Anh không chịu nổi khi em ở gần mà không chạm được,” Minh thì thầm giữa những nụ hôn.
Lan đáp lại, cơ thể nàng mềm nhũn trong vòng tay anh. Nhưng tiếng xe cộ từ xa khiến cả hai giật mình, vội tách ra. Lan chỉnh lại áo, thở hổn hển: “Anh đúng là... nguy hiểm. Mai còn họp sớm, về thôi.”
Minh cười lớn, nắm tay nàng: “Được, nhưng em hứa đi, tối mai bù thêm cho anh.”
Họ chia tay trong đêm, nhưng cả hai đều biết, ngọn lửa này chưa thể dập tắt. Ngày mai, giữa những cuộc họp và ánh mắt lén lút, câu chuyện của họ sẽ tiếp tục, đầy cám dỗ và bí mật.
 

VINHCANH

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ngày hôm sau, văn phòng vẫn nhộn nhịp với tiếng điện thoại reo, tiếng bàn phím lạch cạch và những cuộc trò chuyện rôm rả về các tour du lịch sắp tới. Lan ngồi ở góc bàn, cố tập trung vào bảng kế hoạch, nhưng ánh mắt cứ bất giác liếc về phía Minh, đang đứng thuyết trình với nhóm đồng nghiệp về lộ trình mới. Anh mặc áo polo ôm sát, giọng nói trầm ấm vang lên đầy tự tin, nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt Lan, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, như thể cả hai đang chia sẻ một bí mật không lời.

Cuộc họp sáng diễn ra suôn sẻ, nhưng không khí giữa Lan và Minh thì đầy căng thẳng nhục cảm. Khi mọi người nghỉ giải lao, Minh cố ý đi ngang bàn Lan, để rơi một cây bút gần nàng. Anh cúi xuống nhặt, tay khẽ chạm vào chân Lan dưới gầm bàn, ngón tay lướt nhẹ khiến nàng giật mình, mặt đỏ bừng. “Cẩn thận kẻo làm rơi tim anh luôn đấy,” Minh thì thầm, đủ nhỏ để chỉ mình nàng nghe thấy.

Lan lườm anh, nhưng khóe môi không giấu được nụ cười. “Anh Minh, nghiêm túc chút đi, đang giờ làm đấy!” nàng thì thầm lại, dù trong lòng đang rạo rực. Cả ngày, những khoảnh khắc nhỏ như thế cứ lặp lại – một cái chạm tay khi đưa tài liệu, một ánh mắt lén lút trong phòng họp, hay một tin nhắn nhanh từ Minh: “Chiều tan làm, đi với anh.”

Chiều tà, khi văn phòng dần thưa người, Minh đợi Lan ở bãi đỗ xe. Anh tựa vào xe máy, nụ cười ranh mãnh. “Lên xe đi, anh chở em đi ăn tối. Nhưng không hứa là chỉ có ăn đâu.” Lan lắc đầu, giả vờ thở dài, nhưng vẫn leo lên xe, vòng tay ôm chặt eo anh. Cảm giác cơ thể rắn chắc của Minh dưới lớp áo khiến nàng lại nhớ đến đêm trong bungalow, tim đập thình thịch.

Minh chở Lan đến một quán ăn ven sông, không gian yên tĩnh với ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Họ gọi món, trò chuyện về công việc, nhưng ánh mắt cả hai cứ quấn lấy nhau, như thể muốn nuốt chửng đối phương. Sau bữa ăn, Minh đề nghị đi dạo dọc bờ sông. Gió đêm mát lành thổi qua, nhưng không làm dịu được ngọn lửa đang cháy trong lòng cả hai.

Dưới một gốc cây rợp bóng, Minh kéo Lan lại gần, hôn nàng ngấu nghiến. Tay anh luồn vào tóc nàng, kéo nhẹ, khiến Lan rên khẽ trong miệng. “Anh không chịu nổi nữa, Lan,” Minh thì thầm, giọng khàn đục. “Em làm anh điên mất.”

Lan đáp lại, môi nàng tìm đến cổ anh, cắn nhẹ. “Vậy thì... làm gì đó đi, đừng chỉ nói.” Giọng nàng khiêu khích, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Minh không chờ thêm, anh dẫn nàng ra sau một góc khuất gần bờ sông, nơi không ai qua lại. Anh đẩy Lan dựa vào thân cây, tay lẹ làng cởi nút áo nàng, để lộ làn da trắng mịn. Lan thở dốc, kéo áo anh lên, móng tay lướt trên cơ bụng săn chắc.

Không gian chỉ còn tiếng gió, tiếng nước chảy, và tiếng rên rỉ khe khẽ của Lan khi Minh cúi xuống, môi anh lướt trên ngực nàng, tay lần xuống dưới váy. “Anh Minh... nhanh lên... em muốn anh,” Lan thì thầm, lồn nàng đã ướt át, sẵn sàng. Minh không chần chừ, kéo quần xuống, cu anh cứng ngắc chạm vào nàng. Anh đẩy vào, chậm rãi nhưng sâu, khiến Lan cong người, rên lớn: “Aaa... anh... đụ em đi!”

Minh tăng tốc, mỗi cú dập mạnh mẽ khiến Lan bám chặt vào vai anh, móng tay cào xước da. Lồn nàng siết chặt, nóng rực, kéo cả hai vào một vũ điệu cuồng nhiệt. Cao trào đến nhanh như một cơn bão. Lan hét lên, cơ thể run rẩy, lồn co bóp dữ dội, nước nàng tuôn ra ướt đẫm. “Em ra... anh ơi... trời ơi!” Minh gầm lên, bắn hết vào nàng, dòng tinh nóng bỏng tràn ngập, khiến cả hai như hòa làm một.

Họ đứng đó, thở hổn hển, ôm nhau dưới bóng cây. Minh hôn lên trán Lan, thì thầm: “Em đúng là... khiến anh không dừng được.” Lan cười mệt mỏi, nép vào ngực anh: “Vậy thì đừng dừng, nhưng mai... kín đáo chút nhé, đồng nghiệp mà biết thì chết.”

Họ chỉnh lại quần áo, tay trong tay bước về xe. Đêm vẫn còn dài, và câu chuyện giữa họ, giữa những ánh mắt lén lút và những khoảnh khắc vụng trộm, hứa hẹn sẽ còn tiếp diễn trong những ngày tới.
 

VINHCANH

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Những ngày sau đó, văn phòng trở thành một sân khấu đầy kịch tính cho Lan và Minh. Mỗi ánh mắt trao nhau, mỗi cái chạm tay vô tình trong phòng họp hay lúc trao đổi tài liệu đều như những tia lửa nhỏ, sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào. Họ cố giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp, nhưng sự căng thẳng nhục cảm giữa cả hai ngày càng khó che giấu. Đồng nghiệp bắt đầu để ý những nụ cười lén lút hay cách Minh thường xuyên ghé bàn Lan, nhưng chưa ai dám nói gì.

Một buổi chiều thứ Sáu, khi cả văn phòng chuẩn bị tan làm, Minh gửi tin nhắn cho Lan: “Cuối tuần này, đi công tác với anh. Resort mới ở Đà Lạt. Chỉ hai ta thôi.” Lan đọc tin, tim đập thình thịch. Nàng biết chuyến đi này không chỉ để khảo sát địa điểm. “Ok, nhưng anh hứa phải giữ sức, đừng làm em kiệt sức như lần trước,” nàng nhắn lại, kèm một biểu tượng nháy mắt.

Đà Lạt đón họ bằng cái se lạnh đặc trưng, sương mù giăng khắp đồi thông. Resort mới nằm biệt lập giữa rừng, những căn chalet gỗ ấm áp với lò sưởi tí tách cháy. Sau khi kiểm tra địa điểm và ghi chú cho báo cáo, Minh kéo Lan vào một căn chalet mẫu, đóng cửa lại. Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật ánh mắt đói khát.

- “Lan, em biết anh đợi cả tuần để được ở đây với em, đúng không?” Minh nói, giọng trầm, bước đến gần nàng.

Lan cười, giả vờ lùi lại, nhưng mắt nàng ánh lên sự khiêu khích. “Vậy thì anh định làm gì? Chỉ đứng đó nhìn thôi à?” Nàng cởi áo khoác, để lộ chiếc váy ôm sát cơ thể, đường cong hiện rõ dưới ánh lửa.

Minh không chờ thêm, anh lao tới, kéo Lan vào một nụ hôn sâu, môi anh nóng bỏng, lưỡi quấn lấy lưỡi nàng. Tay anh lướt khắp cơ thể nàng, từ eo lên ngực, cởi từng cúc áo, để lộ làn da trắng mịn. Lan rên khẽ, tay nàng kéo áo anh ra, móng tay lướt trên cơ ngực săn chắc, cảm nhận từng múi cơ căng lên dưới ngón tay mình.

Họ ngã xuống chiếc giường phủ chăn lông mềm mại. Minh kéo váy Lan lên, môi anh lướt xuống bụng nàng, rồi thấp hơn, dừng lại ở lồn nàng. Anh hôn nhẹ qua lớp quần lót, khiến Lan cong người, rên to: “Anh Minh... đừng trêu em... làm đi!” Minh cười khẽ, kéo quần lót nàng xuống, lưỡi anh tìm đến hột le, liếm mút chậm rãi, khiến Lan quằn quại, tay bấu chặt vào chăn.

- “Aaa... anh... em không chịu nổi... đụ em đi!” Lan rên rỉ, lồn nàng ướt át, co bóp như mời gọi.

Minh đứng dậy, cởi quần, cu anh cứng ngắc chĩa thẳng. Anh đẩy vào nàng, chậm rãi nhưng sâu, khiến Lan hét lên trong khoái lạc. Mỗi cú dập của anh đều mạnh mẽ, nhịp nhàng, như muốn khắc sâu vào cơ thể nàng. Lồn Lan siết chặt, nước nàng chảy ra, ướt cả đùi anh. “Em... lồn em ngon quá... anh không dừng được,” Minh gầm gừ, tay siết hông nàng, đẩy nhanh hơn.

Cao trào đến như một cơn bão. Lan rên lớn, cơ thể nàng run rẩy, lồn co giật dữ dội, phun nước ướt đẫm giường. “Trời ơi... em ra... anh Minh!” Minh cũng không kìm được, bắn hết vào nàng, dòng tinh nóng bỏng tràn ngập, khiến cả hai hòa quyện trong khoái lạc. Anh đổ sập xuống, ôm chặt Lan, hơi thở dốc hòa quyện.

Họ nằm đó, lò sưởi vẫn tí tách, sương mù ngoài cửa sổ như bức màn che giấu bí mật của cả hai. Minh vuốt tóc Lan, thì thầm: “Em làm anh nghiện mất rồi. Chuyến này xong, về văn phòng, em tính sao?”

Lan cười, nép vào ngực anh: “Thì... cứ lén lút thế này. Nhưng anh phải hứa, đừng để sếp biết, không thì toi cả lũ.”

Đêm Đà Lạt trôi qua, nhưng câu chuyện của họ, giữa những chuyến công tác và những khoảnh khắc vụng trộm, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
 

VINHCANH

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần kết
Những ngày sau chuyến công tác ở Đà Lạt, Lan và Minh trở lại guồng quay công việc, nhưng mối quan hệ giữa họ đã chuyển thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, không chỉ là những phút giây vụng trộm đầy nhục cảm. Họ vẫn giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp ở văn phòng, nhưng những tin nhắn lén lút, những cái chạm tay kín đáo, hay những buổi “làm việc muộn” tại quán cà phê quen thuộc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.

Một tối cuối tuần, sau khi hoàn thành báo cáo cho dự án resort, Minh rủ Lan đến một nhà hàng nhỏ trên tầng thượng, nơi có thể ngắm toàn cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn. Bầu không khí khác lạ, không còn là sự vội vã của dục vọng mà thay vào đó là một sự gần gũi, chân thành. Minh cầm tay Lan, ánh mắt anh nghiêm túc hơn thường lệ.

- “Lan, anh nghĩ mình nên nói chuyện nghiêm túc một chút,” Minh bắt đầu, giọng trầm. “Những gì giữa chúng ta... không chỉ là vui đùa, đúng không?”

Lan ngỡ ngàng, tim nàng đập nhanh. Nàng đã quen với sự phóng khoáng, bất cần của Minh, nhưng giờ đây anh đang mở lòng. Nàng khẽ gật đầu, mỉm cười: “Em cũng nghĩ vậy. Nhưng anh biết đấy, ở công ty... mọi chuyện sẽ phức tạp.”

Minh siết chặt tay nàng. “Anh không hứa sẽ dễ dàng, nhưng anh muốn thử. Không chỉ là những đêm như ở Đà Lạt hay bờ sông. Anh muốn ở bên em, thật sự.”

Lời anh khiến Lan lặng người. Nàng chưa bao giờ nghĩ mối quan hệ bắt đầu từ những khoảnh khắc bốc đồng lại có thể dẫn đến điều này. Nhưng sâu thẳm, nàng biết mình cũng đã rung động, không chỉ vì cơ thể anh, mà vì sự ấm áp, sự đồng điệu mà Minh mang lại.

Họ quyết định giữ bí mật ở công ty, nhưng ngoài giờ làm, cả hai bắt đầu dành thời gian để hiểu nhau hơn. Những buổi đi dạo, những lần cùng nấu ăn trong căn hộ nhỏ của Minh, hay chỉ đơn giản là ngồi xem phim, ôm nhau trên sofa. Dục vọng vẫn cháy bỏng, nhưng giờ đây nó hòa quyện với tình cảm, khiến mỗi lần gần gũi trở nên ý nghĩa hơn.

Một buổi tối, khi cả hai nằm trên giường sau một đêm nồng nhiệt, Lan nép vào ngực Minh, thì thầm: “Anh Minh, nếu một ngày sếp biết chuyện, anh tính sao?”

Minh cười, hôn lên tóc nàng. “Thì anh sẽ bảo sếp rằng anh tìm được hướng dẫn viên tốt nhất cho cuộc đời mình. Còn em, sẵn sàng chạy trốn với anh chưa?”

Lan bật cười, đấm nhẹ vào ngực anh. “Chạy đâu nổi khi anh cứ làm em kiệt sức thế này.”

Đêm ấy, dưới ánh đèn mờ ảo của thành phố, họ ôm nhau, biết rằng dù tương lai có ra sao, họ đã tìm thấy nhau giữa những cám dỗ và bí mật. Câu chuyện của Lan và Minh không kết thúc, mà chỉ bước sang một chương mới, nơi dục vọng và tình yêu đan xen, hứa hẹn những ngày tháng đầy cảm xúc phía trước.
 
Bên trên