Vào buổi tối hôm đó, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bãi biển, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo. Lan ngồi một mình trên ghế mây ngoài hiên căn bungalow, nghe tiếng sóng vỗ đều đều. Nàng vẫn còn cảm giác râm ran từ buổi sáng cuồng nhiệt cùng Minh. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cơ thể rắn chắc của anh lại hiện lên, khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Bỗng có tiếng bước chân trên cát. Lan ngẩng lên, thấy Minh đang tiến tới, dáng vẻ thong dong nhưng ánh mắt đầy ý tứ. Anh mặc áo sơ mi linen trắng, tay cầm hai ly cocktail lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tối nay em ngồi đây một mình à?” Minh mỉm cười, đưa một ly cho Lan.
Lan đón lấy, nhấp một ngụm, cảm nhận vị ngọt mát của rượu hòa quyện với hương dừa. Nàng liếc Minh, ánh mắt tinh nghịch:
“Anh Minh mà rảnh vậy sao? Không đi săn thêm cô nào à?”
Minh cười lớn, ngồi xuống bên cạnh nàng, để ly rượu chạm nhẹ vào ly của Lan.
“Săn gì nữa? Sáng nay anh đã bắt được con cá đẹp nhất rồi.”
Lan đỏ mặt, quay đi che giấu nụ cười. Hai người ngồi đó, trò chuyện bâng quơ về biển, về những vì sao, nhưng không khí giữa họ ngày càng nặng nề, như thể có một luồng điện chạy qua. Minh khẽ đặt tay lên đùi Lan, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng của nàng. Lan không đẩy ra, chỉ khẽ rùng mình, cảm giác nóng bỏng lại trỗi dậy.
“Anh Minh này,” Lan thì thầm, giọng hơi run, “sáng nay... chưa đủ đâu.”
Minh nhướng mày, ánh mắt sáng lên như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy mục tiêu. Không nói thêm lời nào, anh kéo Lan đứng dậy, dẫn nàng vào trong bungalow. Cánh cửa vừa khép lại, Minh đã đẩy Lan áp vào tường, môi anh tìm môi nàng trong một nụ hôn cháy bỏng. Lan đáp lại cuồng nhiệt, tay nàng luồn vào tóc anh, kéo mạnh.
Quần áo nhanh chóng rơi xuống sàn. Minh nâng Lan lên, đặt nàng xuống chiếc giường trắng muốt. Lần này, không còn ánh nắng hay tiếng sóng làm nền, chỉ có tiếng thở dốc và những tiếng rên khe khẽ của Lan vang lên trong căn phòng kín. Minh di chuyển chậm rãi, như muốn trêu ngươi, khiến Lan phải van xin:
“Nhanh lên... anh... đừng hành em nữa... đụ em đi!”
Minh cười khẽ, rồi tăng tốc, mạnh mẽ và dứt khoát. Lan quằn quại, móng tay cào lên lưng anh, để lại những vệt đỏ. Cả hai như bị cuốn vào một cơn bão dục vọng, không còn biết đến thế giới bên ngoài. Khi cao trào đến, Lan hét lên, cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay Minh. Anh cũng không kìm được, bùng nổ trong nàng, hơi thở nặng nhọc.
Họ nằm đó, mồ hôi lấm tấm, hơi thở dần đều lại. Minh vuốt tóc Lan, giọng trầm ấm:
“Em đúng là... không thể cưỡng lại.”
Lan cười mệt mỏi, nép vào ngực anh:
“Anh cũng đâu kém. Nhưng mà... mai anh tính làm gì tiếp?”
Minh không trả lời ngay, chỉ khẽ hôn lên trán nàng. Ngoài kia, tiếng sóng vẫn vỗ, như thể đang thì thầm về những bí mật của đêm.
Bỗng có tiếng bước chân trên cát. Lan ngẩng lên, thấy Minh đang tiến tới, dáng vẻ thong dong nhưng ánh mắt đầy ý tứ. Anh mặc áo sơ mi linen trắng, tay cầm hai ly cocktail lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tối nay em ngồi đây một mình à?” Minh mỉm cười, đưa một ly cho Lan.
Lan đón lấy, nhấp một ngụm, cảm nhận vị ngọt mát của rượu hòa quyện với hương dừa. Nàng liếc Minh, ánh mắt tinh nghịch:
“Anh Minh mà rảnh vậy sao? Không đi săn thêm cô nào à?”
Minh cười lớn, ngồi xuống bên cạnh nàng, để ly rượu chạm nhẹ vào ly của Lan.
“Săn gì nữa? Sáng nay anh đã bắt được con cá đẹp nhất rồi.”
Lan đỏ mặt, quay đi che giấu nụ cười. Hai người ngồi đó, trò chuyện bâng quơ về biển, về những vì sao, nhưng không khí giữa họ ngày càng nặng nề, như thể có một luồng điện chạy qua. Minh khẽ đặt tay lên đùi Lan, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng của nàng. Lan không đẩy ra, chỉ khẽ rùng mình, cảm giác nóng bỏng lại trỗi dậy.
“Anh Minh này,” Lan thì thầm, giọng hơi run, “sáng nay... chưa đủ đâu.”
Minh nhướng mày, ánh mắt sáng lên như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy mục tiêu. Không nói thêm lời nào, anh kéo Lan đứng dậy, dẫn nàng vào trong bungalow. Cánh cửa vừa khép lại, Minh đã đẩy Lan áp vào tường, môi anh tìm môi nàng trong một nụ hôn cháy bỏng. Lan đáp lại cuồng nhiệt, tay nàng luồn vào tóc anh, kéo mạnh.
Quần áo nhanh chóng rơi xuống sàn. Minh nâng Lan lên, đặt nàng xuống chiếc giường trắng muốt. Lần này, không còn ánh nắng hay tiếng sóng làm nền, chỉ có tiếng thở dốc và những tiếng rên khe khẽ của Lan vang lên trong căn phòng kín. Minh di chuyển chậm rãi, như muốn trêu ngươi, khiến Lan phải van xin:
“Nhanh lên... anh... đừng hành em nữa... đụ em đi!”
Minh cười khẽ, rồi tăng tốc, mạnh mẽ và dứt khoát. Lan quằn quại, móng tay cào lên lưng anh, để lại những vệt đỏ. Cả hai như bị cuốn vào một cơn bão dục vọng, không còn biết đến thế giới bên ngoài. Khi cao trào đến, Lan hét lên, cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay Minh. Anh cũng không kìm được, bùng nổ trong nàng, hơi thở nặng nhọc.
Họ nằm đó, mồ hôi lấm tấm, hơi thở dần đều lại. Minh vuốt tóc Lan, giọng trầm ấm:
“Em đúng là... không thể cưỡng lại.”
Lan cười mệt mỏi, nép vào ngực anh:
“Anh cũng đâu kém. Nhưng mà... mai anh tính làm gì tiếp?”
Minh không trả lời ngay, chỉ khẽ hôn lên trán nàng. Ngoài kia, tiếng sóng vẫn vỗ, như thể đang thì thầm về những bí mật của đêm.


